Hà Ngộ

Chương 38
Hà Ngộ nói: “Anh định sử dụng chiêu này để khiến anh ấy suy sụp à?”

“Nào có đơn giản như vậy.” Dư Nhất Dương lắc đầu: “Đây mới chỉ là bắt đầu, điều anh muốn nói với em là anh có thể hạ gục anh ta bằng vô số cách, không chỉ đơn giản là một cửa hàng này đâu.”

“Anh vẫn đê tiện như vậy nhỉ.”

Dư Nhất Dương sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả anh cũng thấy ngạc nhiên nữa.”

Dưới gương mặt ưa nhìn đó là ẩn giấu một tâm hồn bẩn thỉu và khó tả nhất.

Dư Nhất Dương cảm thấy có lỗi với chính mình vì đã trở nên vô lương tâm như vậy chỉ vì một người phụ nữ.

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn lướt qua tập tài liệu, dường như nghĩ tới điều gì đó buồn cười rồi nói: “Đúng rồi, bên dưới còn có vài thứ thú vị đấy, em xem tiếp đi.”

Hà Ngộ biết đó sẽ không phải là chuyện gì vui vẻ, và có khả năng cao rằng đó sẽ là một thủ đoạn cưỡng chế nào đó để cưỡng bức cô.

Hà Ngộ đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cô lật đến trang đầu tiên, cô đã choáng váng.

Dư Nhất Dương vẫn luôn chú ý biểu hiện của cô, lúc này anh ta nở nụ cười, nói: “Thế nào? Rất ngạc nhiên đúng không! Người đàn ông em luôn miệng nói bênh vực nhưng lại phản bội em trước rồi đấy.”

Xấp giấy mỏng bên dưới đầy hình ảnh, tất cả đều là ảnh của Đoạn Mạnh và Thích Hiểu Á, từ lúc họ gặp nhau ở cửa hàng mới, đến lúc cùng nhau lên taxi, rồi cùng nhau thân mật bước vào tiểu khu.

“Một người đàn ông như thế này có đáng để em từ bỏ tất cả những gì em có bây giờ không?” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ nhìn tới nhìn lui rồi đóng tập tài liệu lại, ngoại trừ biểu cảm lúc đầu hơi thay đổi, lúc sau cô vẫn bình tĩnh như cũ.

“Có lẽ anh đã sai rồi.” Hà Ngộ nói: “Giữa chúng ta từ trước đến giờ chỉ là giao dịch, bây giờ đã đến lúc kết thúc rồi, không có chuyện từ bỏ nào ở đây cả, và mọi vấn đề phát sinh giữa hai chúng ta cũng không phải là do người đàn ông này. Chẳng lẽ không có người đàn ông này thì cũng đồng nghĩa với việc giữa chúng ta không có hợp đồng thỏa thuận nào sao?”

Nói tóm lại, mười năm giữa họ chẳng qua là một công việc kinh doanh trong mắt Hà Ngộ mà thôi.

Tất cả những thứ khác mà anh ta nghĩ rằng cô có được, chỉ là ảo tưởng của Dư Nhất Dương thôi.

Sắc mặt Dư Nhất Dương cực kỳ khó coi, lời nói của Hà Ngộ giống như một cái tát vào mặt anh ta, không cách nào hồi phục lại tinh thần được.

“Nhất Dương.” Hà Ngộ nhẹ giọng gọi anh ta: “Chúng ta... chia tay trong êm đẹp đi.”

Ánh mắt Dư Nhất Dương trở nên lạnh lùng, anh ta phun ra ba chữ: “Nằm mơ đi!”

Cuộc nói chuyện từ đó cũng kết thúc, sau đó anh ta cũng vội vàng rời đi không thèm nói câu nào.

Hà Ngộ xem lại những bức hình một lần nữa và dừng lại ở bức ảnh Đoạn Mạnh đang đỡ Thích Hiểu Á vào tiểu khu.

Từ những gì mà Đỗ Kim Đệ nói, cô đã biết được quá khứ của Đoạn Mạnh và nghề nghiệp hiện tại của Thích Hiểu Á, Hà Ngộ đã có thể dễ dàng hình dung sự việc gì đã diễn ra.

Nhưng chính xác là hai người này liên lạc với nhau từ khi nào?

Thích Hiểu Á đã đến cửa hàng mua trái cây không chỉ một hai lần, nhưng thái độ của Đoạn Mạnh vẫn như cũ, thậm chí còn tỏ ra là không quen biết nhau.

Hà Ngộ không thích thuyết âm mưu cho lắm, vì họ ở bên nhau nên tin tưởng lẫn nhau là điều quan trọng nhất.

Trong vài ngày tới cũng không có phát sinh vấn đề gì, nhưng bên phía cửa hàng mới thì liên tục nhận được lời phàn nàn từ khách hàng nói rằng cửa hàng bên họ cân thiếu ký.

“Chúng ta đã làm ăn lâu như vậy, luôn mua bán trung thực, sao có thể xảy ra chuyện này chứ?” Tiểu Kha hoài nghi nói.

A Đạt đề cập đến một khả năng: “Có phải là do thu ngân làm không? Gần đây ông chủ của chúng ta cũng ít qua bên đó.”

“Không phải.” Hà Ngộ nói: “Không thể nào.”

Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là một số ít người đến khiếu nại là những người được Dư Nhất Dương thuê đến để cố tình dàn dựng mọi chuyện.

Nhưng những việc tương tự như vậy cũng không thể đề phòng trước được, chỉ cần bọn họ vẫn còn kinh doanh, anh ta luôn có thể lợi dụng sơ hở để phản kích bọn họ, mà bây giờ đóng cửa hàng không bán nữa thì cũng không khả quan cho lắm.

Hà Ngộ thực sự không quá lo lắng về tình hình hiện tại, bởi vì đây chỉ là những rắc rối nhỏ và cô chắc chắn là Dư Nhất Dương đang ngấm ngầm giở trò đằng sau.

Tới đên khi mọi người đều đã tan ca hết, Hà Ngộ nói với Đoạn Mạnh để anh có thể chuẩn bị tinh thần.

“Ý của em là anh ta cố ý sao?” Đoạn Mạnh cau mày nhìn cô.

Hà Ngộ nhìn cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ bên kia đường rồi gật đầu: “Không thể chắc được sau này còn có chuyện gì xảy ra nữa không.”

“Không sao cả.” Đoạn Mạnh suy nghĩ một chút: “Nếu thật sự không được, cùng lắm thì không làm nữa, tìm công việc khác để làm.”

Hà Ngộ lại không lạc quan như vậy, cho dù anh có tìm việc khác thì chắc chắn anh cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

“Đã đến lúc chưa?” Đoạn Mạnh hỏi.

Hà Ngộ không phản ứng lại, nhìn anh mấy giây mới ý thức được là anh đang nói cái gì, gật đầu nói: “Sắp rồi.”

Đoạn Mạnh nói: “Cuối cùng thì sau này không cần giấu giếm nữa rồi.”

“Anh có trách em không?”

“Không.” Đoạn Mạnh lắc đầu.

Làm sao anh có thể trách Hà Ngộ, nếu không có người phụ nữ này ở trước mặt anh, anh vẫn sẽ không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao.

Cảm giác thật tuyệt khi được sống với đúng bản thân mình.

Hà Ngộ lại hỏi: “Anh có chuyện gì giấu em không?”

Đoạn Mạnh sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng lắc đầu: “Không có.”

“Em thực sự không thích có người nói dối em đâu.”

Đoạn Mạnh bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, gật đầu: “Anh biết mà.”

Hà Ngộ không quá để tâm vào vấn đề này.

Mãi tới một ngày sau, khi Thích Hiểu Á tình cờ đến cửa hàng, lần này Hà Ngộ đã chú ý đến cô ta nhiều hơn.

Khí chất tri thức của một người phụ nữ mang lại cho cô ta rất nhiều điểm cộng, tất nhiên cô ta cũng là một người có nét đẹp thanh tú, cô ta mặc quần áo thường ngày sáng màu, trông trẻ hơn so với tuổi thật một chút.

Như thường lệ, cô ta chọn một vài loại trái cây thông thường, sau đó đến quầy tính tiền và nhân tiện trò chuyện với Hà Ngộ vài câu.

Hầu hết đều là nói chuyện ở lớp phụ đạo và thỉnh thoảng còn nhắc đến chuyện của Trần Lam Thiên.

Bởi vì gần đây không có nhiều khách hàng, Hà Ngộ cười với cô ta và nói: “Tại sao cô giáo Thích lần nào cũng đến đây một mình thế, sao không thấy chồng cô vậy?”

Thích Hiểu Á sửng sốt một hồi, hình như câu hỏi này của cô có vẻ quá đường đột.

Nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc và cười nói: “Tôi vẫn chưa kết hôn.”

Hà Ngộ khẽ nhướng mày rồi nói: “Tôi xin lỗi.”

“Không sao.” Thích Hiểu Á nói: “Mọi người cũng thường hỏi tôi câu hỏi đó. Tôi đã quen với điều đó rồi. Dù sao thì những người chưa kết hôn ở độ tuổi này thực sự rất hiếm mà.”

Hà Ngộ gật đầu: “Tuy nhiên, phụ nữ bây giờ có trình độ học vấn và cách nhìn nhận mọi thứ khác với trước đây rồi. Đã có rất nhiều người kiên quyết không kết hôn đấy.”

“Đúng vậy, nếu có thể tự mình sống tốt, thì không cần kết hôn. Đương nhiên là cũng không cần phải từ chối hôn nhân. Gặp được người mình thích thì sẽ thuận theo tự nhiên thôi.”

Hà Ngộ nói: “Cô giáo Thích thích kiểu người như thế nào?”

Cô ta im lặng một lúc, ánh mắt dán chặt vào một điểm nào đó, nhỏ giọng nói: “Tử tế và có trách nhiệm.”

“Những người như vậy không hiếm đâu.”

Thích Hiểu Á ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Có lẽ là thế, dù sao thì tôi cũng không gặp nhiều, có lẽ là duyên phận chưa tới.”

Vừa dứt lời, Đoạn Mạnh đi vào từ ngoài cửa, trực tiếp đi ngang qua bọn họ đi tới tủ lạnh.

Thích Hiểu Á liếc về hướng đó, tạm biệt Hà Ngộ và rời đi.

Hai người vốn quen biết từ trước, nay nhiều lần gặp mặt đều coi như người xa lạ.

Hà Ngộ sờ sờ cằm suy nghĩ nguyên nhân.

Điều có sức thuyết phục nhất chính là họ luôn cố tình giả vờ để không cho người ngoài biết về mối quan hệ của họ, chẳng hạn như cô.

Đương nhiên, nguyên nhân là vì cô và Đoạn Mạnh có quan hệ đặc biệt, có thể tránh được phiền toái không cần thiết.

Hà Ngộ đổi dáng đứng và suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng nếu cô ở vị trí của Đoạn Mạnh, có thể cô cũng sẽ không nói ra, nhưng không có lý do gì để đưa Thích Hiểu Á về nhà cả.

Tuy nhiên, trong khi họ đang che đậy, tin đồn bắt đầu lan ra bên ngoài và chúng lan truyền rất nhanh.

Họ đã phơi bày quá khứ của Đoạn Mạnh và Thích Hiểu Á, còn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện, mặc dù không nói rõ danh tính người phụ nữ là ai nhưng danh tính nhà trai thì bị vạch trần ai ai cũng biết.

Nghe nói Đoạn Mạnh yêu cô giáo của mình, hủy hoại gia đình đối phương, bị đuổi học, thậm chí còn khiến cô giáo mang thai rồi tự phá thai, suýt chút nữa treo cổ tự tử, thật sự là quá xuất sắc rồi.

Những người tò mò đã cố tình đến cửa hàng của họ để dò hỏi, họ trông có vẻ rất hào hứng khi đến hóng tin đồn vô xác thực này.

A Đạt và Tiểu Khả vừa xấu hổ vừa khó chịu.

Họ cũng lén nghi ngờ, nhưng không thể hỏi Đoạn Mạnh được, và tất nhiên họ cũng không dám hỏi Hà Ngộ.

Đoạn Mạnh cũng không phải kẻ ngốc, anh cũng đã nghe qua ít nhiều về lời đồn, sắc mặt rất không vui.

“Tôi có thể giải thích.” Đoạn Mạnh nói.

Lúc này bọn họ đang đứng ở bên ngoài, lúc này đang là mùa xuân, nhiệt độ cũng đang dần tăng cao,.

Hà Ngộ đỡ eo xoay người, tuổi càng cao, bệnh nghề nghiệp do quanh năm làm việc để lại ngày càng nặng, cột sống cổ và thắt lưng cô đều có vấn đề.

“Nội dung họ lan truyền chỉ đúng một phần thôi.” Anh cúi đầu hút một điếu thuốc rồi châm lửa, gần đây cô mới thấy anh hút thuốc, phải nói là đã lâu lắm rồi.

Đoạn Mạnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh là học sinh đầu tiên của cô ta, tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu. Không chỉ anh, cô ta cùng các bạn học đều có chung rất nhiều quan điểm. Có một lần cô ta bị kẹt trong thư viện, bên ngoài trời lại đang mưa, trên tay cô ta cầm một đống tài liệu mà không mang theo ô, anh tình cờ đi ngang qua nên cho cô ta mượn áo khoác, sau đó lại có nhiều dịp tương tác với nhau hơn.”

“Nó hơi giống cốt truyện của một bộ phim truyền hình nhỉ.” Hà Ngộ nói.

Đoạn Mạnh nhìn qua, Hà Ngộ vội vàng giơ tay nói: “Anh nói tiếp đi.”

“Cô ta rõ ràng không lớn tuổi hơn bao nhiêu so với những cô gái xung quanh, nhưng cô ta luôn giả vờ cổ hủ. Anh từng nghĩ cô ta rất dễ thương nên dần dần bị cô ta thu hút. Sau đó, hai người bọn anh cùng nhau đi xem phim, ăn uống và bí mật nắm tay nhau đi dạo.”

Những ký ức khi đó hẳn vẫn còn rất tốt đẹp đối với Đoạn Mạnh, bởi vì từ trên mặt anh có thể nhìn thấy nỗi lưu luyến và hoài niệm khó quên.

“Sau đó, chuyện của bọn anh vô tình bị một bảo vệ trong trường biết được nên tin đồn ngày càng lan ra nhanh chóng. Sau đó, sự lan truyền ngày càng trở nên thái quá, và nó ngày càng trở nên không thể chịu đựng được. Ảnh hưởng của nó đến trường học quá ác liệt nên ban lãnh đạo của trường đã có ý định trục xuất cả hai bọn anh khỏi trường.”

Anh rít điếu thuốc một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, rồi nói: “Cha của cô ấy đến gặp anh và nói rằng không thể để anh hủy hoại tương lai của con gái ông ta được, và bảo anh hãy buông tha cho họ đi, sau đó ông ta đến trường và bịa chuyện để tẩy trắng cho con gái ông ta, biến anh trở thành một kẻ quấy rối tình dục.”

“Anh bị nhốt đến nửa tháng sau mới được thả ra, thời gian đó tình hình trong nhà hoàn toàn hỗn loạn, kể từ lúc đó anh cũng không bao giờ đặt chân đến ngôi trường đó nữa.”

Hà Ngộ nói: “Anh không tự bào chữa cho mình sao? Anh chấp nhận bị oan uổng như thế à?”

Sau một lúc lâu im lặng, anh nói: “Thời niên thiếu còn trẻ và tràn đầy năng lượng, lúc đó anh chỉ có suy nghĩ đơn giản là không thể để người phụ nữ mình thích có tổn hại gì được.”

Cách làm như vậy thực sự có chút ngây thơ, Hà Ngộ hoàn toàn không đồng ý, nhưng cô cũng không đánh giá suy xét anh thêm gì nữa.

Hà Ngộ cũng không hỏi anh về việc sau này anh có thấy hối hận hay không, bởi vì bây giờ điều đó không còn ý nghĩa gì nữa, và anh có hối hận về những gì đã xảy ra hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Cô nói: “Còn bây giờ thì sao?”

Chương kế tiếp