Hà Ngộ

Chương 37
Dư Nhất Dương hạ kính xe xuống, nhìn chằm chằm về hướng đó hồi lâu.

Nhưng mà chẳng bao lâu sau, một siêu thị bán buôn sỉ trái cây không hiểu sao nhanh chóng được mở đối diện với cửa hàng của bọn họ, giá rẻ đến nực cười, ngày nào khách hàng cũng ra vào nườm nượp, dù có tận hai quầy thu ngân nhưng vẫn làm việc không kịp.

“Có phải vì công việc kinh doanh của chúng ta rất tốt nên họ đến để tranh lấy một phần không nhỉ?” A Đạt nghiêng người nhìn cửa hàng đối diện.

Hôm nay trong cửa hàng bọn họ không có nhiều khách, công việc vì thế cũng tương đối nhàn nhã hơn.

Sau khi A Đạt đến đó đi dạo một vòng thì nhận thấy đối phương không chỉ có ưu thế về giá mà còn có nhiều chủng loại trái cây hơn họ.

Tiểu Kha nói: “Ông chủ bên kia là ai vậy?”

“Tôi cũng không biết.” A Đạt lắc đầu: “Nghe nói anh ta là người địa phương, nhưng có vẻ như anh ta rất ít khi lộ mặt.”

“Nếu bán với giá này chẳng phải là họ sẽ bị lỗ sao?”

A Đạt: “Có quỷ mới biết, có lẽ là một ông chủ giàu có quyền thế nào đó không sợ mất tiền.”

Đến tối, những nhân viên trong cửa hàng phân loại những quả sắp thối để xếp tiếp hàng mới lên kệ, đáng chú ý là tỉ lệ quả bỏ đi ngày càng gia tăng qua từng ngày.

Hà Ngộ tính toán doanh số bán hàng trong ngày, so với trước đây thì đã thấy được sự sụt giảm đáng kể.

Khi Đoạn Mạnh trở lại, A Đạt và Tiểu Kha đã tan làm trước rồi.

Gần đây anh phải thường xuyên chạy tới chạy lui giữa hai lui nên ắt hẳn bây giờ đã rất mệt mỏi.

Hà Ngộ nói: “Cửa hàng mới hiện tại không có vấn đề gì chứ?”

Đoạn Mạnh lắc đầu: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là họ mang đến một lô hoa quả thối, hơi lỗ một chút.”

Hà Ngộ nhíu mày: “Sao như thế được? Không phải là tự anh đi xem sao?”

“Anh bị hố.” Đoạn Mạnh không hiểu ra làm sao: “Ông chủ kia đã từng hợp tác với anh rất nhiều lần, hơn nữa ông ấy là người tốt, không biết lần này có sai sót gì nữa.”

“Anh đã yêu cầu ông ấy bồi thường chưa?”

“Ừm, nhưng mà chuyện này ông ấy rất tích cực, bồi thường lại một phần tư, dù sao số tiền cũng không lớn nên anh cũng không tính toán chi nữa.”

Hà Ngộ nói: “Nhưng ấn tượng để lại cho khách hàng sẽ không tốt đâu.”

“Lần này chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Đoạn Mạnh cười khổ: “Chỉ là vận rủi không bao giờ đến một mình, bên này buôn bán sa sút, chắc là không bao lâu bên kia cũng sắp giống như chúng ta mà thôi.”

“Cửa hàng buôn bán đối diện không thể cạnh tranh giá cả trong thời gian dài được, bản thân họ cũng không thể chịu đựng được, chỉ cần đợi cho đến khi sức nóng qua đi là trở lại như cũ rồi.”

Đoạn Mạnh gật đầu: “Mong là như vậy.”

Ý tưởng của cửa hàng bên kia khá tốt, nhưng bên kia cũng không phải là nguồn nhiên liệu trường tồn mãi mãi, chương trình khuyến mãi giá rẻ tuy có thể rất thành công trong giai đoạn đầu giúp thu hút khách hàng như nếu cứ kéo dài như thế thì e cũng phải là một cách hay.

Điều này sẽ làm cho các hoạt động sau này dù được thúc đẩy thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

“Thật điên rồ.” A Đạt nói: “Những người ở bên kia có bị điên không vậy? Cứ như thể họ không muốn tiền vậy.”

Tiểu Kha lo lắng nói: “Nếu điều này cứ mãi tiếp tục, cửa hàng của chúng ta biết tính ra sao đây?”

Gía cả phải chăng, vận chuyển nhanh chóng, trái cây tươi ngon, lấy được sự yêu thích của khách hàng, đó là một vòng tuần hoàn rất tốt.

Mặt khác, với số lượng lớn trái cây liên tục bị phân rã, thất thoát sẽ làm cho cửa hàng sụp đổ rất nhanh.

Đoạn Mạnh bắt đầu kết hợp việc bán trái cây từ các cửa hàng cũ và mới để giảm lượng trái cây thất thoát.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, lại thêm một chiếc xe tải chất đầy hàng đi qua, mấy nhân viên bận rộn leo lên leo xuống vui vẻ chất hàng, cửa hàng kia vẫn chật ních người.

Hà Ngộ nhìn cửa hàng đối diện một lúc rồi bước tới.

Diện tích cửa hàng bên này lớn hơn gấp ba lần so với cửa hàng của bọn họ, lượng trái cây mỗi lần nhập về đều được tính bằng tấn, trái cây vừa xếp lên kệ là nhanh chóng hết sạch ngay, nhưng vẫn có rất nhiều khách hàng sẵn sàng đứng chờ họ chuyển hàng, sau khi bước ra khỏi cửa hàng thì trên tay người nào cũng xách ít nhất là hai, ba loại trái cây khác nhau.

Hà Ngộ nhìn xung quanh giá của chúng, phần lớn trái cây đều có giá tương đối thấp, nhưng một số cũng không thấp hơn là mấy so với giá thị trường, thậm chí một số còn cao hơn.

Tuy nhiên, dòng khách hàng vẫn bị thu hút bởi chương trình khuyến mãi rầm rộ cũng đã làm tăng doanh thu của những sản phẩm trục lợi này.

Cửa hàng bọn họ không thể để thua.

Ý tưởng của Đoạn Mạnh là tặng miễn phí những loại trái cây không quá tươi nhưng vẫn ăn được cho người mua hàng, dù sao cuối cùng cũng sẽ vứt đi, tốt hơn hết là thay đổi lưu lượng.

Ngay khi thông tin khuyến mãi được đăng tải trên tài khoản Khoảnh Khắc Công Việc, tối hôm đó đã có rất nhiều khách hàng kéo đến cửa hàng của bọn họ.

Hà Ngộ còn lấy một chiếc loa ghi âm thông tin khuyến mại phát lớn thông báo ngoài cửa, hành động này đã giúp thu hút không ít khách hàng từ cửa hàng đối diện.

Chỉ là tình hình tốt lên không đến ba ngày, đối phương lại tung ra một chiêu lớn, chơi chiêu mua hoa quả tặng hoa quả, thậm chí không ngày nào trùng lặp ngày nào.

“Bọn họ cố ý động thủ với chúng ta sao?” A Đạt không chịu nổi nói: “Bộ có thù gì với chúng ta à!”

“Chuyện bình thường mà.” Hà Ngộ nói: “Những người điều hành doanh nghiệp, đặc biệt là cửa hàng đối diện, phải cố gắng thu hút khách hàng từ phía bên kia, cho dù là ở đâu thì cũng vậy thôi.”

“Vậy bây giờ cái gì chúng ta cũng không so được, chẳng lẽ chúng ta đành chịu thua thế sao?”

Đoạn Mạnh nói: “Không tới mức như cậu nói đâu, cứ thong thả đi.”

“Chuyện này không thể chậm chạp được đâu!” A Đạt quay đầu nhìn anh: “Chúng ta quá mệt rồi.”

“Yên tâm đi.” Đoạn Mạnh chỉ vào một góc: “Đi thu dọn bên kia trước đi.”

Hà Ngộ gọi Đoạn Mạnh lại và nói: “Anh có kế hoạch gì không?”

“Cứ chờ một chút xem.”

“Nếu sau một thời gian tình hình vẫn như cũ thì sao?”

Đoạn Mạnh: “Anh không rảnh đi kinh doanh để thua lỗ đâu, hiện tại chúng ta cũng không có lợi thế gì, sau này nếu vẫn không thể tiến bộ thì chỉ còn cách thay đổi loại hình kinh doanh thôi.”

“Ý của anh là sao. Em không hiểu lắm?”

“Anh không muốn mở cửa hàng trái cây nữa.” Đoạn Mạnh cười với cô: “Có sự hỗ trợ của họ mà mở một siêu thị nhỏ hoặc một cửa hàng đồ ăn vặt thì tốt hơn.”

“Nhưng bên này của chúng ta sẽ vất vả lắm đấy.”

Đoạn Mạnh lắc đầu: “Chúng ta phải biết tính toán, anh không muốn hại đối thủ một nghìn, tự hại mình tám trăm đâu.”

Hà Ngộ không nói gì nữa, suy nghĩ của Đoạn Mạnh không phải là không có lý, mặc dù cô vẫn cảm thấy điều đó thật đáng tiếc.

Nhưng sau đó, cô không còn nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện này nữa, Dư Nhất Dương lại gọi tới nói tối nay anh ta sẽ đến.

Anh ta thường không đến sớm, vì thế nên Hà Ngộ ăn tối với Đoạn Mạnh trong cửa hàng xong rồi mới về.

Về đến nhà thì phát hiện Dư Nhất Dương không biết đã đến từ lúc nào, anh ta đang ngồi trên sô pha xem Tv, trên bàn cà phê còn để một tập hồ sơ.

“Em về rồi à?” Dư Nhất Dương cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám: “Ăn cơm chưa?”

“Rồi.” Hà Ngộ đặt chìa khóa xe lên tủ giày, đi vào phòng bếp rót một cốc nước, thản nhiên hỏi: “Anh có muốn uống không?”

“Có.”

Hà Ngộ cũng rót cho anh ta một ly.

Hai người ngồi đối diện nhau, nữ chính đang hùng hổ nói chuyện trên TV, ngoại trừ âm thanh hơi ồn ào này ra thì không có tiếng động gì khác.

Hà Ngộ không biết tại sao Dư Nhất Dương lại đến đây, vì vậy cô chỉ biết chờ đợi và quan sát hành động của anh ta.

“Hai ngày nay anh thấy em hạy ra ngoài, em đi đâu làm gì vậy?” Anh ta xoay xoay ly rượu trong tay, hỏi.

“Chạy đi lo công việc mà thôi, còn phải chạy tới công trường đưa hai bản vẽ nữa.”

Dư Nhất Dương gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Câu hỏi này hơi lạ.

Hà Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Những thứ còn lại chẳng qua là chuyện vặt, không có gì quan trọng, sao vậy?”

Dư Nhất Dương mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt anh ta, anh ta nói: “Đi một đường ngược lại từ RT-Mart, băng qua đường vành đai ba phía Bắc, băng qua cầu, rồi rẽ về phía đông, em có biết cửa hàng trái cây ở đó không?”

Trong phòng lại rơi vào một màn yên tĩnh quỷ dị, Hà Ngộ và Dư Nhất Dương nhìn nhau, trên mặt đối phương thoạt nhìn tuy có vẻ dịu dàng ôn hòa nhưng sâu bên trong lại lộ ra một tia nghiêm nghị.

Cô cúi đầu và đột nhiên mỉm cười, giống như đang tự giễu cợt chính mình.

Thực ra cô đã sớm nghĩ ra, Dư Nhất Dương đa nghi như vậy sao có thể không biết gì, mặc dù cô cho rằng bản thân đã giấu diếm, che đậy anh ta rất kỹ.

“Anh biết từ khi nào?” Hà Ngộ nói.

“Quên rồi sao, từ rất lâu rồi, từ lúc em đưa anh ta đến chỗ Trần Khuê, anh đã chú ý tới anh ta rồi.”

“Thật sự không gì qua mắt được anh.” Hà Ngộ cảm khái nói, chuyện đã lâu như vậy, Dư Nhất Dương còn có thể chịu đựng đến bây giờ, nói ra thì ai sẽ tin đây.

“Bản thân anh cũng cảm thấy như vậy.”

Hà Ngộ nói: “Lần này anh định làm gì?”

“Ban đầu anh còn tưởng rằng một người đàn ông vô dụng như vậy sẽ không khiến em phải suy nghĩ gì, nhưng đáng tiếc, em đã coi trọng anh ta.” Dư Nhất Dương lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: “Anh với em chung sống với nhau cũng đã gần mười năm rồi, cho em tận hưởng một cuộc sống tuyệt đối giàu có sung túc, vì cái gì mà em lại lùi bước vậy?”

Hà Ngộ nói: “Tôi thà yêu một người đàn ông vô dụng còn hơn liếc nhìn anh lấy một cái, anh không chịu đựng nổi nữa rồi sao?”

Cô quá niểu rõ tính tình kiêu ngạo của Dư Nhất Dương, người đàn ông này đã quen với việc được người khác kính nể, bất cứ chuyện gì khiến anh ta cảm thấy rời ra hiện thực thì đều vượt quá khả năng chịu đựng của anh ta.

Thực ra, chọc giận Dư Nhất Dương không phải là một lựa chọn tốt, nhưng bản chất của người này khó thay đổi, và anh ta sẽ không bao giờ học được tử tế là gì đâu.

Vẻ mặt anh ta cứng đờ, anh ta cúi đầu thu hồi ánh mắt, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Anh không thể chấp nhận nó, đồng thời, anh cũng không thể hiểu được. Em ghét những gì mà anh đã làm, nhưng bên cạnh sự khởi đầu, thời gian chúng ta bên nhau chưa bao giờ khiến em hạnh phúc sao? Cả mười năm nay đối với em không đáng giá chút nào sao?”

Hà Ngộ không trực tiếp đối mặt với vấn đề này mà nói: “Vừa rồi anh đã nghi ngờ anh mắt của tôi, thực ra, anh cũng có thể tự hỏi mình câu hỏi này. Tôi nghĩ mình là người không có điểm sáng, cũng không có tham vọng lớn. Vị trí bên cạnh anh là dành cho những người phụ nữ ưu tú hơn tôi.”

“Em không cần vì anh mà suy xét chuyện này đâu!” Dư Nhất Dương đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ghen ghét xen lẫn tức giận.

“Bình tĩnh, uống chút nước trước đi.”

Hà Ngộ đẩy ly nước của mình về phía trước.

Dư Nhất Dương cảm thấy điều đó vô cùng mỉa mai, nhưng trong lòng anh ta vẫn không nhịn được ghen tuông đến mất lý trí khi nghĩ tới Hà Ngộ cam tâm tình nguyện vì người đàn ông khác.

Anh ta đã dành mười năm để khiến Hà Ngộ mềm lòng, một người có thể có bao nhiêu lần mười năm đâu? Thời gian dành cho nhau đã đủ dài, và anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc thất bại.

Anh ta cho rằng Hà Ngộ nên bằng lòng với hiện tại, nên tập thói quen sống dưới trướng của anh ta, dù sao so với lúc đầu, cô cũng ngày càng trở nên ngoan ngoãn, anh ta đã quá quen với điều đó rồi.

Nhưng anh ta không nghĩ tới, vào thời khắc cuối cùng, Hà Ngộ lại đột nhiên đứng lên phản kháng anh ta.

Dư Nhất Dương hoàn toàn không muốn thừa nhận cách thức mà anh ta thuần hóa Hà Ngộ có vấn đề, nguyên nhân lớn nhất chỉ có thể là do tên đàn ông khác mà thôi.

“Nhìn xem đi.” Dư Nhất Dương ngả người ra sau, thong thả bắt chéo chân, tâm trạng dần lấy lại bình tĩnh: “Xem tư liệu bên trong đi.”

Hà Ngộ kéo tập hồ sơ sang, sau đó liền mở ra, chỉ thấy trên cùng là một báo cáo bán hàng vô cùng bình thường.

“Doanh thu gần đây của cửa hàng bên em có bằng một con số lẻ bên cửa hàng của anh không?” Dư Nhất Dương hỏi.

Chương kế tiếp