Hậu Ái

Chương 10

Lam Thấm quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Văn Trạch Lệ, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh: “Anh… đến rồi à?”

Giọng lẩm bẩm, yếu ớt. 

Văn Trạch Lệ đi vào, trong đôi mắt hẹp dài không có tâm trạng gì, đầu lưỡi anh chống lên gò má, nhìn Lam Thấm: “Tốt hơn chưa?”

Lam Thấm: “Tốt hơn rồi.”

Anh gật gật đầu rồi chuyển sang nhìn Thẩm Tuyền, cả tinh thần lẫn vẻ ngoài của người phụ nữ đều không tệ, tốt hơn hôm qua rất nhiều, anh tiện tay vắt áo khoác xuống cuối giường, nhìn về phía nhà bếp.

Dì giúp việc bị anh nhìn, đi lên trước hai bước.

Thẩm Tuyền đưa tay lấy điện thoại, mở xem mấy tin nhắn mới nhất, cô không ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản nói: “Mấy người đi ra bên ngoài nói chuyện đi, tôi muốn ăn sáng.”

Mấy người.

Chính là Văn Trạch Lệ và Lam Thấm. 

Tay đang kéo ghế của Văn Trạch Lệ khựng lại.

Trên mặt Lam Thấm mang theo vẻ khó xử.

Thẩm Tuyền để điện thoại xuống, nhận lấy bát cháo dì đưa tới, chậm rãi khuấy nó lên, liếc mắt nhìn hai người họ, cô nói với Lam Thấm: “Cô nên nói mấy câu này với anh ta, nói với tôi cũng vô dụng thôi.”

Trái lại Văn Trạch Lệ lại ngồi xuống, anh đút tay vào trong túi, đôi chân dài giang rộng ra, mắt chăm chú nhìn Thẩm Tuyền.

Lam Thấm cắn môi dưới, nhìn về phía Văn Trạch Lệ. Sau khi Thẩm Tuyền húp một ngụm cháo, cô cũng nhìn về phía Văn Trạch Lệ, trong mắt cũng chẳng có cảm xúc gì, không có bất kỳ gợn sóng nào.

Văn Trạch Lệ cười khẽ.

Anh đứng dậy, lấy áo khoác ở bên cạnh: “Vậy để tôi đi.”

Anh mặc áo khoác vào, đầu ngón tay bẻ lại cổ áo.

Lúc đi đến cửa, anh nói với Lam Thấm: “Cô cũng về phòng đi.”

Lam Thấm cũng đứng lên trong vô thức, sau đó có phần mong đợi theo sát anh.

Dì giúp việc thấy thế, nhân lúc họ ra ngoài thì nhanh chóng đóng cửa lại.

Sầm một cái.

Ngăn cách giữa hai thế giới.

*

Sau khi rời khỏi đây, điện thoại trong túi Văn Trạch Lệ vang lên, anh lấy ra, liếc mắt nhìn rồi nối máy, người gọi là Văn Trạch Tân, đầu bên kia nói: “Không phải đã nói trước là đi họp rồi? Anh chạy đi đâu?”

“Đang ở trên đường?”

“Lâu không? Chậc, anh lừa em đấy à? Em vừa đi xe ngang qua bệnh viện, anh đến thăm chị dâu?”

Văn Trạch Lệ nhíu mày.

Sau đó nói: “Văn Dao đâu? Bảo con bé về thăm Thẩm Tuyền.”

“Hôm nay con nhóc đó ở thành phố Đông, để em đi.” Văn Trạch Tân ở đằng kia lại cười, trong nụ cười có chút thích thú khó hiểu.

Văn Trạch Lệ cúp máy, lúc ấn thang máy mới phát hiện Lam Thấm chưa về phòng bệnh, đứng cách đó không xa rồi nhìn anh, Văn Trạch Lệ nhướn mày, lúc sau nói: “Về nghỉ đi.”

Lam Thấm đã nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện vừa nãy.

Đầu mũi cay cay.

Tại sao phải tới thăm Thẩm Tuyền?

Cô ta cũng ở bệnh viện mà.

Sau đó cô ta lại nghĩ, cũng đúng, làm sao người nhà họ Văn có thể hạ thấp địa vị của mình để đến thăm cô ta chứ.

“Văn Trạch Lệ…” Cô ta muốn nói rồi lại thôi.

“Thẩm Tuyền… là đối thủ của anh.”

Giọng nói của cô ta rất nhỏ.

Ở thủ đô có rất nhiều gia tộc liên hôn, đủ loại vợ chồng với đủ hình đủ sắc, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, hầu như các cặp vợ chồng liên hôn đều bằng mặt không bằng lòng, thế hệ trước vẫn dễ nói chuyện, hình như thế hệ thanh niên cũng vậy cả, có một số cặp chơi bời nhiều hơn, scandal của họ còn đặc sắc hơn so với scandal của giới nghệ sĩ.

Rất hiếm có cuộc hôn nhân không liên hôn, bởi kết hôn vì tình yêu mới là bình thường.

Văn Trạch Lệ nhìn cô ta rồi cười nói: “Đúng thế, cô ấy là đối thủ.”

Đúng lúc thang máy đến nơi.

Anh đi vào trong, điện thoại lại reo lên, anh lấy ra xem, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn Lam Thấm nữa.

Lam Thấm đỡ tay, xoay người về phòng bệnh.

Hồi trước cô ta không yếu thế là vì cô ta sợ sẽ hạ thấp bản thân, bây giờ cô ta đã có thể yếu thế.

Mà người phụ nữ như Thẩm Tuyền, khỏi bàn đến việc yếu thế, chỉ sợ đến cả từ yếu thế cô cũng chẳng biết viết thế nào.

Nên họ không có tương lai.

*

“Sao vậy? Con muốn ăn thêm không?” Dì giúp việc lau bàn hỏi.

“Không cần, con no rồi.” Thẩm Tuyền bấm điện thoại, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, lần này là y tá và chủ nhiệm làm kiểm tra, thay bình truyền nước cho Thẩm Tuyền.

“Đã hết chấm đỏ rồi.” Chủ nhiệm ấn bả vai của Thẩm Tuyền rồi nhìn thử.

Thẩm Tuyền: “Vâng, thoải mái hơn rồi.”

“Sau này phải chú ý hơn, lần này phát hiện kịp thời, cậu Văn khá hiểu biết nên đã đưa cô đến đây.”

Thẩm Tuyền gật đầu.

“Vâng.”

“Được rồi, cô nghỉ ngơi đi.” Chủ nhiệm vỗ vai Thẩm Tuyền, xoay người rồi dẫn y tá ra ngoài.

Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên xem email, ở công ty đang họp, trợ lý của cô quay buổi họp lại rồi gửi cho cô.

Sau khi cuộc họp kết thúc.

Thường Tuyết gọi điện cho cô.

“Bên chỗ Chung Sở có tin tức rồi, chúng ta sắp xếp thế nào?”

Thẩm Tuyền: “Cậu gửi hết tài liệu sang cho tôi, tôi sẽ sắp xếp rồi liên hệ.”

“Ok.”

Sau khi cúp máy.

Thẩm Tuyền bắt đầu xử lý chuyện của Thừa Thắng, tổng giám đốc đương nhiệm của ngân hàng tư nhân Ngân Hải vừa mới lên chức năm ngoái, là do cô nâng lên vị trí đó, không ngờ chỉ trong một năm mà ông ta đã chuẩn bị lợi dụng nguồn vốn thuận lợi của Thừa Thắng và Ngân Hải để giúp ông chủ cũ của ông ta rửa tiền, việc này được làm rất bí mật, hơn nữa đã tiến hành được một khoảng thời gian rồi.

Thật ra khi Thẩm Tuyền phát hiện đã quá muộn, chuyện này có liên quan đến ai, chân tướng cũng từ từ lộ diện, ngày thường toàn là những người đàng hoàng không ai ngờ.

Mà hết lần này đến lần khác lại ngồi vào vị trí then chốt.

Buổi chiều, Văn Trạch Tân đưa vị hôn thê Trần Y đến thăm Thẩm Tuyền, cứ mở miệng là Văn Trạch Tân lại gọi một tiếng chị dâu, Trần Y và Thẩm Tuyền liếc nhìn nhau, cả hai đều không cho là đúng.

Đợi Văn Trạch Tân đi nghe điện thoại, Trần Y ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: “Gần đây vội quá nên không hẹn chị được.”

Thẩm Tuyền nghiêng người, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, cô hỏi: “Hôn lễ được chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Thì là vậy đó, nhà em cũng chẳng thể nói rõ được.” Trần Y nhìn ra ngoài cửa sổ, Văn Trạch Tân đang cúi đầu gọi điện, nhiều lúc trên khuôn mặt tuấn tú lại mang theo vẻ xa cách.

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Không cần mình quan tâm cũng tốt.”

Trần Y: “Vâng.”

“Chị với Văn Trạch Lệ…” So với Thường Tuyết, quan hệ giữa Trần Y và Thẩm Tuyền còn thân thiết hơn một chút, vì gia tộc còn ở đó, Trần Y nhớ thật ra Thẩm Tuyền đã để ý đến nhà họ Văn từ rất lâu về trước, mà hiển nhiên Văn Trạch Lệ cũng là tâm điểm của sự chú ý.

Thẩm Tuyền nhướn mày nói: “Tin tức đều là sự thật.”

Trần Y kinh ngạc.

Cô ấy vuốt tóc: “Quả nhiên.”

Thẩm Tuyền nhận đĩa trái cây dì giúp việc mang ra, đưa cho Trần Y rồi nói: “Mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.”

Trần Y gật đầu: “Được rồi.”

Cô ấy cầm lấy một miếng quýt, đứng dậy đi ra chỗ Văn Trạch Tân rồi đưa cho anh ấy. 

Văn Trạch Tân nhìn qua, cúi người cắn rồi ngậm trong miệng, lông mi cũng mang theo ý cười.

Sau đó Trần Y đi về.

Thẩm Tuyền nhìn họ vài lần, rồi dời mắt đi.

*

Lại ở bệnh viện thêm một ngày, tối nay người gác đêm đổi thành Thẩm Lẫm, thỉnh thoảng hai anh em còn có thể nói một hai câu về chính sách.

Sáng sớm hôm sau Thẩm Tuyền xuất viện, thay quần áo và chỉnh trang lại vẻ ngoài ở bệnh viện xong, cô không về nhà mà đi thẳng đến ngân hàng tư nhân Ngân Hải.

Thường Tuyết sợ cô trúng gió nên khoác cho cô một chiếc áo mỏng, bên trong là chân váy chữ A và áo sơ mi trắng, tay cô để trong túi áo, vừa mở cửa đã thấy Văn Trạch Lệ ngồi trên bàn, đôi chân dài buông xuống, bút thì cầm trong tay.

Dáng vẻ này rất kiêu ngạo.

Mà những người còn lại đang ngồi trên ghế, tên tổng giám đốc cô nâng lên cũng uể oải ngồi đó, phía sau ông ta là luật sư.

Cô vừa đến.

Mọi người đều đồng loạt nhìn qua.

Văn Trạch Lệ dừng động tác xoay bút lại, anh cười rồi nghiêng người về phía trước: “Tổng giám đốc Thẩm đến rồi à?”

Thẩm Tuyền: “Chào anh.”

Cô đi vào, ngồi xuống ghế.

Văn Trạch Lệ vẫn còn ngồi trên bàn, nhìn cô từ trên cao xuống, nói: “Nghe nói một năm trước, là cô sắp xếp cho tổng giám đốc Hầu ngồi vào đó à?”

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh: “Đúng thế.”

“Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Thẩm Tuyền bổ sung câu sau.

Văn Trạch Lệ nhướn mày cười: “Vì đại nghĩa mà diệt thân?”

Thẩm Tuyền không nhìn anh nữa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vị tổng giám đốc kia.

Văn Trạch Lệ rời khỏi bàn, anh vai rộng chân dài đi đến vị trí chủ trì.

Người anh đưa đến đi lên bục, tuyên bố những chuyện mà tổng giám đốc Hầu đã làm, Văn Trạch Lệ vuốt bút, mắt nhìn Thẩm Tuyền, mỗi câu trên bục giống như bàn tay tát vào mặt Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền rất bình tĩnh, cô cầm đồng hồ.

Thường Tuyết thấp giọng nói: “Cậu cả nhà họ Văn chẳng nể mặt cậu gì cả.”

Thẩm Tuyền nhớ tới vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông này vào ba năm trước, sau đó anh đạp phải làm cái ghế lùi về sau, anh đứng dậy rồi cúi người nhìn chằm chằm vào cô.

Đập vào mặt là sự thù địch trong đôi mắt kia.

Đọc xong những hành vi phạm tội.

Luật sư phối hợp với cảnh sát đưa người đi, sau đó sẽ có người ở bộ phận khác xử lý.

Trong phòng họp chỉ còn lại cổ đông của hai công ty, còn có tổng giám đốc Y của Thừa Thắng đang chờ.

Văn Trạch Lệ dừng xoay bút, anh nhìn Thẩm Tuyền, cũng nhìn những người còn lại, đầu lưỡi chống lên gò má, nói: “Tập đoàn Văn thị quyết định sẽ mua lại đầu tư Thường Thắng, thực hiện việc khống chế cổ phần.”

Tất cả mọi người xôn xao.

Nhao nhao nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Lúc trước Thẩm Tuyền đã dự đoán anh sẽ bất thình lình mua cổ phiếu của Thường Thắng vì mục đích khác.

Sau đó anh nhìn Thẩm Tuyền rồi cười cười: “Lần tổn thất này của ngân hàng tư nhân Ngân Hải, tập đoàn Thẩm thị cũng nên chịu một ít trách nhiệm chứ nhỉ?”

Những người còn lại hít một hơi.

Đây là đổ mọi chuyện tổng giám đốc Hầu làm lên người Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền: “Nên vậy.”

Cô tuỳ tiện nói.

Trong một buổi sáng, cô mất đi quyền khống chế Thừa Thắng, ngân hàng tư nhân Ngân Hải bị thiệt hại cũng chỉ có thể chịu thôi. Văn Trạch Lệ gật đầu, anh rời mắt rồi nói: “Tan họp.”

Đi ra từ trong phòng họp, Thường Tuyết trợn mắt, cô ấy nhỏ giọng nói: “Những chuyện cậu cả nhà họ Văn làm đều nhắm vào cậu.”

“Moá, đàn ông chó chết.”

“Có phải bây giờ chúng ta không theo kịp vốn của Thừa Thắng không?”

Gần đây tiền vốn của tập đoàn Thẩm thị bị thiếu hụt, không thể nào cân được vòng vốn series C của đầu tư Thừa Thắng, hơn nữa đi theo cũng chỉ là đàn em của Văn thị, sau khi bỏ vốn đầu tư series C thì chắc chắn Văn thị sẽ thúc đẩy Thường Thắng niêm yết, dễ dàng kiếm được một món hời.

Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết trợn trắng cả mắt, cô bỗng nở nụ cười.

Rất nhanh, thoáng cái đã trôi qua.

Đoàn người ở bên kia vẫn chưa đi, đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, cúi đầu nói chuyện với tổng giám đốc Y, anh đặt điếu thuốc bên môi, ánh mắt vừa hay nhìn thấy nụ cười của Thẩm Tuyền.

Anh dừng lại.

Tổng giám đốc Y đang định nói chuyện, sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì sửng sốt.

Một lúc lâu sau, anh ấy hỏi: “Chủ tịch Văn, anh đang nhìn gì thế?”

Văn Trạch Lệ thổi ra một làn khói, nhìn về phía tổng giám đốc Y rồi nói: “Nhìn thang máy.”

Tổng giám đốc Y: “…”

Mịa nó anh cũng đừng lừa tôi!

Tôi cũng không bị mù.

*

Ngày hôm sau chuyện Thừa Thắng và Ngân Hải bị truyền ra ngoài, tập đoàn Thẩm thị nếm mùi vị thất bại nho nhỏ, cậu cả nhà họ Văn không hề nương tay khi đối phó với vợ của mình.

Chuyện này đã trở thành tin hot.

Nguyên một đám lén lút bàn tán đến mức sục sôi ngất trời.

Mà chuyện ở Ngân Hải đã giải quyết xong, cổ phiếu của hai nhà liên tục tăng trong vài ngày.

Không biết Thường Tuyết được thêm vào nhóm cấp 3 trên QQ từ khi nào, còn là một nhóm nhỏ khác không có Thẩm Tuyền, có lẽ vì cô ấy dùng một cái tên kỳ lạ nên không bị đá ra khỏi nhóm đó, vẫn có thể ẩn nấp ở trong đó.

Có lẽ đám người đó biết Thẩm Tuyền có trong nhóm Wechat, lúc trước dám nói, giờ lại đổi sang chỗ khác để nói.

[ Thẩm Tuyền gả cho Văn Trạch Lệ là gả cho sự cô đơn lạnh lẽo à? ]

[ Kiểu liên hôn trong gia tộc lớn như họ, cũng chỉ vì phần lợi ích riêng, nhìn thì tưởng Thẩm Tuyền thất bại, nhưng không phải cổ phiếu mấy ngày nay vẫn tăng sao? ]

[ Phát triển hơn, tiền nhiều hơn nữa thì làm được gì, chồng cũng chẳng thương yêu mình. ]

[ Nên Lam Thấm không phải sợ, sớm muộn gì cậu cả nhà họ Văn cũng quay về vòng tay của cậu thôi, cậu ấy thương cậu như thế, nhưng lại chẳng nương tay với vợ.]

[ Đúng vậy, cho nên mới nói, lấy vợ thì phải lấy người tốt như Lam Thấm, lo chuyện nhà không gây chuyện cho mình, đàn ông phải xứng với người dịu dàng như thế, chứ không phải kiểu xông pha chiến trường như Thẩm Tuyền. ]

[ Phụ nữ quá mạnh mẽ đáng sợ lắm. ]

[ Lam Thấm, cậu phải cố gắng lên. ]

Thường Tuyết chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền đang xử lý tài liệu trong văn phòng, sau khi nhìn thấy ảnh cap màn hình, cô bỏ bút xuống nói với Thường Tuyết: "Hay là cậu cũng out nhóm đi?"

"Tôi không out đâu, out làm gì, tôi muốn xem họ có thể nói những lời rác rưởi gì nữa."

Thẩm Tuyền: "Cậu rảnh quá ha."

Thường Tuyết: "Tôi đi làm việc ngay đây."

Thẩm Tuyền không trả lời, cô cúi đầu rồi tiếp tục đọc tài liệu, bên cạnh là một chồng dày đang chờ cô phê duyệt. 

Lúc bút máy chuẩn bị đặt xuống, cô tạm dừng lại rồi cầm điện thoại lên, liếc nhìn ảnh cap màn hình.

Nhìn lướt qua cuộc trò chuyện.

Đúng lúc này, người chịu trách nhiệm của một tạp chí tư nhân do cô mở gửi tin nhắn đến.

[ Tổng giám đốc Thẩm, chỉ là... Chủ tịch Văn có lịch hẹn ở bên này, ngày mai chúng tôi phải phỏng vấn anh ấy, nhưng chúng tôi rất căng thẳng, không dám đi, cô có rảnh không ạ? ]

Thẩm Tuyền: [ Là sao? Bảo tôi đi phỏng vấn à? ]

[ Vâng. ]

Thẩm Tuyền:  [ Nuôi mấy người có ích gì nhỉ? ]

[ Hu hu hu. ]

Mặt mày của Thẩm Tuyền dịu dàng hơn, cô trả lời: [Mai gặp. ]

*

Lúc học đại học, Thẩm Tuyền và bạn thân có mở một blog về thời trang ở Anh, chuyên làm phỏng vấn ở sân trường, chẳng qua khi đó thấy thú vị, sau này thấy làm không tệ nên để lại cho bạn thân làm.

Sau khi về nước, Thẩm Tuyền biết mình sẽ về Thẩm thị làm việc, nhưng ý muốn vẫn không chịu yên, cô lén mở một studio tạp chí, vì cô biết kinh doanh nên không quá hai ba năm, studio tạp chí đã có tên tuổi trong giới thời trang, đến ngày hôm nay, trong studio toàn là những nhân viên do cô thuê từ ngoài về.

Người phụ trách cũng là bạn học ở Anh của cô, không có xung đột về mặt lợi ích, đây chỉ là một nơi cất giấu sở thích nho nhỏ của cô thôi, có thể gợi lên được chút tình cảm của cô.

Thời tiết hôm nay có hơi âm u.

Thường Tuyết đưa cô đến cửa studio, dặn dò: "Buổi chiều có một buổi họp đó tổng giám đốc Thẩm, cậu chơi xong nhớ về công ty."

Thẩm Tuyền: "Biết rồi."

Cô cất bước đi lên cầu thang, mọi người trong phòng đang chờ cô, vừa thấy cô họ đã cười.

"Chào tổng giám đốc Thẩm ạ."

Bạn của cô họ Hứa, vì cô ấy đang tự vẽ tranh minh hoạ nên tay dính đầy màu vẽ, cô ấy đi tới, cười liếc nhìn một vòng: "Tổng giám đốc Thẩm, cố gắng lên."

Thẩm Tuyền mặc kệ cô ấy.

Cô đi qua nói chuyện với Tiểu Muội, cầm tư liệu của Văn Trạch Lệ lên: "Hỏi về mấy cái này à?"

Tiểu Muội gật đầu, em ấy nhỏ giọng nói: "Tốt nhất là có thể moi được một ít chuyện hot."

Thẩm Tuyền xem qua rồi đi về phía phòng phỏng vấn để chuẩn bị.

Vì bản thân cô học ngành tài chính nên tạp chí mảng kinh tế tài chính làm rất tốt, cộng thêm mối quan hệ sâu rộng của cô, có rất nhiều ông lớn từng xuất hiện trên tạp chí của cô.

Trong phòng làm việc, cô thả lỏng hơn.

Bên ngoài có tiếng gọi điện thoại, tiếng lật sách, còn có tiếng nói chuyện, ánh mắt Thẩm Tuyền rơi xuống khuôn mặt của Văn Trạch Lệ trên tài liệu, cô có cảm giác bức ảnh này là chụp lén.

Anh dựa vào lan can hút điếu thuốc, cầm ly rượu rồi cúi đầu cười, khoé môi cong lên nụ cười xấu xa.

Vai rộng chân dài.

Eo rất có đường cong.

Thẩm Tuyền nhìn một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa vang lên tiếng 'vãi', còn có tiếng bước chân, những người đang làm việc ầm ĩ cũng nhỏ tiếng lại, như thể vì có người đến nên mới im lặng,

Ngay sau đó cửa được mở ra.

Văn Trạch Lệ cởi áo khoác nhìn về phía này, đối diện với ánh mắt của Thẩm Tuyền, anh khựng lại một lát.

Thẩm Tuyền lễ phép đứng dậy: "Chào buổi sáng chủ tịch Văn."

Văn Trạch Lệ nhìn cô, đến giờ mới phản ứng lại, anh cười vắt áo khoác lên ghế sô pha, sau khi ngồi xuống, đan hai tay vào nhau đặt lên đầu gối: "Tổng giám đốc Thẩm cũng phỏng vấn à?"

Anh đã quên mất việc Thẩm Tuyền là bà chủ của tạp chí này.

Thẩm Tuyền đi qua rót một tách cà phê rồi đặt xuống trước mặt Văn Trạch Lệ, ra hiệu cho Tiểu Muội mở cửa ra.

Tiểu Muội hóng hớt nhìn cặp vợ chồng này, thầm nghĩ quả nhiên quan hệ của bà chủ và chồng không tốt.

Có điều phụ nữ như bà chủ, không cần đàn ông bên cạnh trợ giúp, cô có thể độc thân và xinh đẹp cả đời.

Thẩm Tuyền bấm nút ghi âm, để lên bàn trà.

Cô cầm tài liệu rồi ngồi trên ghế sô pha, chân dài chếch lên.

Không biết có phải vì hôm nay đi phỏng vấn, tóc của cô không cài hết lên như bình thường mà được chừa lại một ít rồi xoã xuống ở bên mặt, váy thì khá ngắn, vì chếch chân lên nên đôi giày cao gót trông như sắp rơi xuống, đường cong của chân cô vừa trắng lại vừa thẳng.

Ghế sô pha của cô cao hơn một chút.

Văn Trạch Lệ im lặng nhìn dáng vẻ này của cô, một giây sau anh ngồi thẳng dậy, cầm cốc cà phê lên rồi nhấp một ngụm, nhân lúc đó liếc nhìn đôi chân dài của cô.

Một giây sau, Thẩm Tuyền thả chân xuống.

Cô cầm bút lên gạch mấy chỗ trọng tâm trong tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Văn Trạch Lệ, giọng có hơi nhỏ, cô hỏi: "Công ty con của Văn thị có được cú nhảy vọt về đầu tư, hiện giờ trong lĩnh vực kinh doanh hiện là công ty đứng số một số hai, như vậy sau này công ty sẽ dùng cổ phần để khống chế Thừa Thắng, hay dần hợp lại làm một."

Đây là vấn đề Tiểu Muội sắp xếp.

Vô cùng sắc bén.

Đúng lúc người hỏi lại là Thẩm Tuyền.

Sau khi Văn Trạch Lệ nghe xong, khoé môi anh cong lên, để tách cà phê xuống rồi nhìn Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm thấy thế nào?"

Thẩm Tuyền: "Đây là kế hoạch của cậu Văn, không phải của tôi."

Văn Trạch Lệ thưởng thức tách cà phê, đôi mắt luôn nhìn cô chằm chằm, anh nói: "Tôi không vô cảm như tổng giám đốc Thẩm."

Thẩm Tuyền gật đầu.

Ngầm hiểu là không.

Cô lại hỏi mấy vấn đề chuyên môn. Thấy tách cà phê của Văn Trạch Lệ đã thấy đáy, Thẩm Tuyền đứng dậy rót thêm cà phê cho anh, vì cô đến gần nên Văn Trạch Lệ ngồi lùi lại một chút, một mùi thơm thoang thoảng bay vào trong hơi thở của anh.

Văn Trạch Lệ nhìn tách cà phê, tạm thời không đụng đến nó.

Sau khi Thẩm Tuyền ngồi xuống, cô tiếp tục hỏi.

Bây giờ là đến vấn đề tình cảm.

Cô vô cảm hỏi: "Cậu Văn thích kiểu con gái thế nào?"

Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ vẫn kẹp điếu thuốc, sau khi nghe xong thì anh nhíu mày, lúc sau mới nói: "Xinh đẹp đáng yêu."

Hoàn toàn khác với cô.

Thầm Tuyền gật đầu, đang định tiếp tục.

Văn Trạch Lệ bổ sung: "Dịu dàng hiền hậu cũng được."

Thẩm Tuyền liếc nhìn anh rồi gật đầu, mặt không biểu cảm nhìn sang một vấn đề khác, sau đó hỏi: "Anh có một lòng một dạ với vợ của mình không?"

Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ bỏ tàn thuốc vào trong thùng rác, anh nhìn cô rồi nói: "Không."

Thẩm Tuyền ừ một tiếng.

Cô vẫn không có biểu cảm gì, anh có trả lời cái gì thì vẻ mặt của cô cũng thản nhiên, giống như người trước mặt không phải chồng của mình, mà chỉ là người xa lạ.

Văn Trạch Lệ nghiêng người về phía trước, dập tắt điếu thuốc, bỗng hỏi cô một câu: "Còn cô thì sao?"

Một lòng một dạ với chồng mình ấy à?

Thẩm Tuyền cầm lấy bút ghi âm: "Không."

Văn Trạch Lệ: "... Ồ."

Anh hỏi cái này làm gì? Liên quan gì đến anh đâu?

Chương kế tiếp