Hậu Ái

Chương 11

Trong lòng nghĩ như thế, Văn Trạch Lệ lại thấy hơi bực bội, anh hất cằm lên hỏi: “Còn muốn hỏi gì không? Đã đào được tin hot thì sao không đào sâu hơn chút nữa?”

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn câu hỏi Tiểu Muội sắp xếp, suy nghĩ một lúc, cảm thấy thật sự có thể thêm một ít, cô cầm bút ghi âm hỏi: “Bạn gái cũ của anh là mối tình đầu?” 

Văn Trạch Lệ: “Đúng thế.”

“Cậu Văn cũng thấy mối tình đầu khó có thể quên sao?”

Văn Trạch Lệ bị sặc, anh hơi nghiêng người về đằng trước, như cười như không nhìn cô, một lúc sau đôi môi mỏng khẽ mở: “Có lẽ là thế?”

Thẩm Tuyền gật đầu: “Được rồi, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi rồi.”

Mi tâm của cô mang theo chút thả lỏng vì được làm điều cô thích.

Cô cúi người cầm cốc cà phê lên uống, lạnh và hơi đắng, cô nhíu đôi mày thanh tú.

Văn Trạch Lệ im lặng nhìn cô. 

Cổ áo bị kéo ra tận hai lần.

Thẩm Tuyền nhấn cái chuông cửa bên cạnh. 

Cửa mở ra.

Tiểu Muội cười ló đầu vào: “Phỏng vấn xong rồi nhỉ?”

Thẩm Tuyền: “Ừ.”

Cô đặt tách cà phê xuống, đưa tài liệu và bút ghi âm cho Tiểu Muội, nói với Văn Trạch Lệ: “Chủ tịch Văn, để tôi đưa anh ra ngoài.”

“Khách sáo rồi.” Văn Trạch Lệ chống lưỡi lên gò má, đứng dậy cầm áo khoác lên rồi đi ra cửa. 

Thẩm Tuyền cũng đi bên cạnh anh, hai vợ chồng này vừa đi ra, cả studio đã nhìn chằm chằm.

Văn Trạch Lệ liếc nhìn cổ của cô, nói: “Hai ngày nay không uống rượu chứ?”

Thẩm Tuyền khựng lại một lát rồi trả lời: “Không uống.”

Văn Trạch Lệ: “Ừ.”

Sau khi tiễn ra tận cửa, thư ký của Văn Trạch Lệ nhìn thấy Thẩm Tuyền thì ngạc nhiên, sao tổng giám đốc Thẩm lại ở đây? Hiếm khi hai vợ chồng đứng chung một chỗ, nam thanh nữ tú, nếu không phải không có tình cảm, hình ảnh này rất đẹp mắt.

Thẩm Tuyền đứng trên bậc thềm, đưa mắt nhìn Văn Trạch Lệ đi xuống.

Văn Trạch Lệ mặc áo khoác vào, anh quay đầu nhìn cô một cái, bỗng nhướng mày hỏi: “Đừng nói là cô định làm phóng viên một ngày đấy nhé?”

Thẩm Tuyền nhìn anh nói: “Anh không cần phải xen vào đâu?”

Văn Trạch Lệ: “…”

Một lúc lâu sau, anh cười lạnh quay đầu đi rồi mở cửa lên xe.

Trở lại studio, mấy người Tiểu Muội phụ trách phần này đang tụ tập lại nghe bút ghi âm, thấy Thẩm Tuyền sang đây thì cũng hơi ngại.

Sau khi thấy Thẩm Tuyền chẳng biểu cảm gì, mọi người thả lỏng hơn, dù sao họ cũng là những nhân viên thân thiết nhất với Thẩm Tuyền, luôn biết lúc Thẩm Tuyền để ý đến một người sẽ thế nào.

Tiểu Muội nói: “Chị dám hỏi thật à tổng giám đốc Thẩm, hai câu đằng sau là chị tự thêm vào?”

Thẩm Tuyền nhìn lướt qua hai câu hỏi đằng sau.

Câu về mối tình đầu, đúng là cô tự thêm vào.

Cô ừ một tiếng rồi quay đi lấy điện thoại, vỗ vào vai c

Hứa Lê Lê: “Tôi về đây.”

Tay Hứa Lê Lê dính đầy màu thuốc, gật đầu rồi tiễn Thẩm Tuyền ra ngoài. Thường Tuyết đã lái xe đến, Thẩm Tuyền lên xe, Hứa Lê Lê vẫy bàn tay đầy màu sắc.

Thường Tuyết cũng biết Hứa Lê Lê, vẫy tay với cô ấy.

Xe rời đi.

Chút thả lỏng của Thẩm Tuyền đã không còn, Thường Tuyết nhìn cô hỏi: “Trực tiếp đến đón chủ tịch Thẩm?”

“Ừ.”

Xe chạy đến đèn giao thông, Thường Tuyết liếc mắt nhìn điện thoại, đột nhiên nói: “Đúng rồi cuối tuần này là sinh nhật thầy Tống, cậu có muốn tham gia không?”

Thẩm Tuyền rời mắt khỏi tài liệu, ngẩng đầu lên: “Phải tham gia chứ.”

Thường Tuyết cười gật đầu: “Tôi cũng muốn tham gia.”

Vì trong một lần đi chơi xuân, thầy Tống từng cứu họ ra khỏi dòng sông, đây là bí mật của hai người họ.

Thường Tuyết nói: “Nghe nói sẽ có rất nhiều người tham gia, lại nhớ giai điệu thầy Tống chơi lúc trước rồi.”

Thẩm Tuyền: “Ừ.”

*

Buổi chiều đi gặp đổng sự Tiêu với bố, quả nhiên trong tay ông già đó có giấu đồ, muốn lấy phần tài liệu còn lại thì phải trả gấp đôi giá mảnh đất hồi trước.

Hiếm khi thấy Thẩm Tiêu Toàn hút thuốc, ông gõ lên bàn nói: "Thế này là đổng sự đang dùng công phu sư tử ngoạm rồi."

Đổng sự Tiêu cười ha ha, tài liệu để ở đó, thông tin là thật, trước mắt chỉ có nhà họ Tiêu biết, đúng lúc điện thoại để trên bàn của Thẩm Tuyền kêu lên, cô liếc nhìn rồi đứng dậy nghe máy.

"Này."

Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ truyền đến từ bên kia: "Mảnh đất các cô muốn lấy có thêm một phần tài liệu mới, cô nhận được tin chưa?”

Thẩm Tuyền khựng lại, có hơi bất ngờ.

Cô nhấp một ngụm trà, liếc nhìn đổng sự Tiêu nói: "Vừa mới biết được, đang đàm phán."

Văn Trạch Lệ cười nhẹ: "Tiền lên gấp đôi à?"

Thẩm Tuyền: "Ừ."

Văn Trạch Lệ nghe giọng cô, một lúc sau mới nói: "Để tôi hỗ trợ nhé?"

"Nhưng tôi có điều kiện."

Ngón tay Thẩm Tuyền sờ hoa tai: "Vậy thì thôi."

Văn Trạch Lệ: "..."

Đúng là cô này mềm cứng không thèm ăn.

Ở đầu bên kia, anh đang ngậm điếu thuốc, bóp eo rồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng: "Ok thôi."

Thôi quên đi.

Sau khi cúp máy. 

Trong nhóm chat vang lên tiếng tin nhắn ting ting.

Tiêu Nhiên: [ Sao rồi? ]

Văn Trạch Tân: [ Anh à, sao có tí điều kiện mà cũng phải bàn thế? ]

Nhiếp Tư: [ Để tôi xem cho nào, khó đấy. ]

Chu Dương: [ Văn Trạch Lệ, có đàm phán thành công không? Đừng nói với tôi là đến vợ của cậu mà cậu cũng chẳng xử lý xong nhé. ]

Văn Trạch Lệ: [ Phắn. ]

Chu Dương: [ ? ]

Hứa Điện: [ Chắc chắn là không thành công rồi. ]

Tiêu Nhiên: [ Chẹp chẹp chẹp. ]

Văn Trạch Lệ rời khỏi khung chat, lấy điếu thuốc trong miệng ra, tức đến bật cười. 

Mịa nó nữa chứ.

*

Ăn tối với bố và đổng sự Tiêu ở ngoài xong, tài xế nhà họ Tiêu đưa cô về tận nhà. Trong nhà tối đen như mực, sau khi bật đèn lên, Thẩm Tuyền mới nhớ ra là hai hôm nay Trần Hề Hề nghỉ, cũng có nghĩa là trong nhà chỉ có mình cô. Thẩm Tuyền cảm thấy tự do hơn phần nào, cô không đi dép, đi chân đất đến rót một ly sữa bò.

Mang sữa bò lên lầu rồi đi tắm.

Tắm xong cũng không sấy khô tóc mà cô xuống dưới nhà, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Vừa mở TV ra.

Trên TV đang chiếu chương trình giải trí, cô cầm máy tính bảng lên đọc tài liệu, trong miệng thì cắn một miếng bánh quy. Khi Văn Trạch Lệ bước vào, anh nhìn thấy cảnh này.

Cô không đi dép, mặc váy ngủ, tóc trên đầu xoà xuống.

Bước chân anh khựng lại một lát, lúc sau mới nhận ra cô.

Anh cởi áo khoác đi ra chỗ giá áo để treo, sau đó cởi cà vạt trên áo sơ mi, hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?"

Thẩm Tuyền nghe thấy tiếng nên liếc nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu xem máy tính bảng: "Ăn rồi."

Tiếng bật lửa vang lên, Văn Trạch Lệ tựa vào tủ rượu hút thuốc, anh hỏi: "Lấy được mảnh đất đó chưa?"

"Rồi."

Cô cũng không ngẩng đầu lên. 

Cô cúi thấp đầu, ánh đèn ấm áp trong phòng khách bao phủ cả người cô. Văn Trạch Lệ rót một ly rượu cầm qua đó, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh uống từng ngụm một, hầu kết chuyển động, mặt bên rất đẹp trai.

Cuối cùng Thẩm Tuyền cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn anh.

Anh áp đầu lưỡi vào viên đá, răng rắc hai tiếng rồi nói: "Thật ra cô có thể nghe điều kiện của tôi."

Anh cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt hẹp dài trông có phần bạc bẽo.

Thẩm Tuyền lắc đầu dựa vào thành ghế sô pha: "Không muốn nghe."

Rắc một tiếng.

Viên đá trong miệng anh càng nát hơn, Văn Trạch Lệ lại tức giận đến mức bật cười, anh nheo mắt: "Nói trắng ra là cô muốn tự nuốt mảnh đất đó."

"Ừ."

Văn Trạch Lệ: "Hay lắm, để tôi xem cô nuốt thế nào."

Nói xong, anh đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy, làm áo sơ mi bị kéo đến tận eo, cởi cúc áo ra rồi đi lên lầu tắm rửa.

Anh đi rồi.

Trong phòng khách còn thoang thoảng mùi nicotine và mùi rượu, Thẩm Tuyền tiếp tục đọc tài liệu trong email, sau khi thấy cổ hơi nhức, cô bèn chống cằm xem TV.

TV đang chiếu gameshow kích thích

Người ở trong đó vội vàng chạy qua chạy lại, vừa ca hát vừa nhảy múa, có chút hài hước. Thẩm Tuyền ngồi xem, khoé môi hơi cong lên, nhưng sau khi xem thì ngày càng chán vì mấy trò hề đã được sử dụng ở đoạn trước rồi. Thầm Tuyền hơi buồn ngủ, cộng thêm gió thổi từ cửa sổ sát đất trong phòng khách nên rất thoải mái.

Cô nằm ngủ trên thành ghế sô pha.

Trời đã muộn.

Gần mười một giờ.

Văn Trạch Lệ đi xuống từ lầu ba, nhìn cửa phòng ngủ chính không khoá, anh nhíu mày nhìn đồng hồ rồi đi ngược xuống lầu một, liếc nhìn người phụ nữ nằm sấp ngủ trên sô pha, một chân buông thõng xuống đất, gió thổi bay tóc cô.

Văn Trạch Lệ xoa nhẹ môi dưới, đi về phía nhà bếp làm một tách cà phê.

Cầm tách cà phê rồi dựa vào bàn ăn uống hết.

Người phụ nữ kia vẫn chưa tỉnh lại.

Ngủ rất ngon.

Qua một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ đặt cốc xuống, đi qua nắm lấy cổ tay đặt sau gáy của cô: "Tổng giám đốc Thẩm, đứng dậy đi lên lầu ngủ đi."

Cổ tay của người phụ nữ rất nhỏ, là kiểu lắc một cái đã gãy. Cô vùng vẫy rút tay về rồi lại quay đầu sang, đôi chân dài vô thức đạp xuống đất.

Văn Trạch Lệ nhìn xuống cái chân không thành thật của cô.

Mới phát hiện dưới đất không có dép, đến cả dép cô cũng chẳng đi.

Chậc.

Anh nheo mắt lại, nhìn một lúc lâu.

Sau đó anh xoay người, hơi mất kiên nhẫn chặn ngang rồi bế cô lên, váy co lên theo, Văn Trạch Lệ nhìn lướt qua rồi đi về phía cầu thang.

Sau khi đi được hai ba bước thì Thẩm Tuyền tỉnh dậy.

Đôi mắt mở ra mang theo chút ngái ngủ.

Ngẩn ngơ nhìn đường cong rõ ràng trên cằm của người đàn ông, cô mờ mịt nhìn một lúc rồi mới lạnh gioinh nói: "Tôi tự đi được."

Đi vào góc, ánh sáng càng thêm lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn áp tường màu cam ở nơi hẻo lánh. Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng thì cúi đầu nhìn cô.

Hai người đối mắt với nhau trong ánh sáng tối mờ. 

Đáy mắt anh cũng có chút ngơ ngác.

Thẩm Tuyền giãy dụa, đôi chân dài lắc lư, Văn Trạch Lệ nhìn theo, lúc sau mới cười nhạo một tiếng rồi thả tay ra.

Thẩm Tuyền được đặt xuống đất. 

Đi chân trần lên cầu thang.

Văn Trạch Lệ bỏ tay vào túi áo, anh nói: "Khoảng thời gian trước ốm yếu, giờ thì giỏi rồi, vừa không đi dép vừa nằm trên ghế sô pha hứng gió, ngày mai nữ tổng giám đốc của Thẩm thị lại phải lên bệnh viện."

Giọng điệu chế giễu.

Thẩm Tuyền không đi giày, hơi có cảm giác giống người lùn.

Cô mở cửa, quay đầu nhìn anh: "Ngủ ngon."

Văn Trạch Lệ hừ một tiếng.

Cửa đóng sầm lại.

Khi về phòng Thẩm Tuyền vẫn còn bối rối, cô tìm đến giường, ngã xuống giường rồi dụi mắt, nghiêng người ngủ thiếp đi. 

Khung cảnh trong mơ lộn xộn.

Đúng là hôm sau Thẩm Tuyền thấy choáng váng, cũng may là không bị ốm.

*

Cuối tuần là sinh nhật của thầy Tống, Thẩm Tuyền quen làm mặt lạnh, nhưng lòng cô chẳng lạnh nổi. Trên con đường học tập, có một vài người có thể khiến cô nhớ cả đời.

Sáng sớm hôm nay, Thường Tuyết lái xe đến đón cô, Thẩm Tuyền dùng khăn giấy lau khoé môi rồi lên xe.

Tâm trạng của Thường Tuyết rất tốt, chỉnh lại gương chiếu hậu nói: "Không biết hôm nay Lam Thấm có đến không?"

Đi gặp thầy Tống là chuyện vui, nhưng gặp phải mấy người trong lớp thì cũng chẳng phải chuyện gì vui, nhất là Lam Thấm. Lúc đi học, bạn thân của Thẩm Tuyền chỉ có Thường Tuyết và Trần Y.

Vì lý do tính cách nên quan hệ với những người bạn khác cũng không thể nói là tốt được. 

Về phần Lam Thấm, vì là con gái nhà giàu có, nhưng lại trải qua đau khổ, cộng thêm vẻ ngoài và tính cách nên rất được yêu thích, hơn nửa số học sinh nam thích cô ta.

Giọng điệu của Thẩm Tuyền thản nhiên: "Đến thì sao chứ?"

Thường Tuyết khụ một tiền, nói: "Chỉ sợ họ lại ở đó nói quàng nói xiên."

Đáng ghét.

Thẩm Tuyền không nói gì, cầm máy tính bảng để xem biểu đồ quy hoạch của miếng đất đó. Hộp mail của cô chặn thư rác nên cô cũng không nhìn thấy.

Thầy Tống ở thủ đô nhiều năm là vì cả nhà đều muốn sống ở thủ đô. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đã giúp thầy Tống tìm một căn nhà Tứ Viện ở đây.

Sinh nhật năm nay tổ chức ngay tại Tứ Viện.

Tính ra thì đã ba năm Thẩm Tuyền không đến vào sinh nhật của thầy Tống, năm cấp ba cô ra nước ngoài, học bốn năm rồi trực tiếp về Thẩm thị làm việc.

 Cô luôn rất bận.

Lúc xe đến cửa ra vào thì có thể thấy ngoài cửa có rất nhiều xe.

Thẩm Tuyền đi vào sân cùng với Thường Tuyết, bảy tám người mặc đồng phục cấp ba đồng loạt quay lại nhìn. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tuyền, giọng nói vốn đang cười đùa lập tức nhỏ lại.

Mấy năm gần đây Thẩm thị thường xuất hiện trong các mảng kinh tế lớn. 

Chưa kể quan hệ liên hôn của hai nhà Văn - Thẩm.

Thầy Tống mang trà ra, sau khi thấy các cô thì cười nói: "Đến rồi à?"

"Chúc thầy sinh nhật vui vẻ ạ." Thường Tuyết đưa quà mà hai người chuẩn bị ra. 

Thầy Tống xua tay, cười nói: "Đến là tốt rồi, không phải chuẩn bị quà cáp gì cả."

Thẩm Tuyền: "Phải có chứ ạ."

Thầy Tống đành phải nhận.

Nhận xong thầy Tống đi mời những người khác vào.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ngồi xuống, những người còn lại đang nói chuyện phiếm, Thẩm Tuyền không qua đó trò chuyện nhưng Thường Tuyết lại rất giỏi tiếp lời người khác. Trời dần tối, ngoài cửa lại truyền đến tiếng xe, sau đó đèn lồng trên cửa lung lay, Lam Thấm mặc một chiếc váy dài cùng với áo khoác mỏng đi vào, đi cùng còn có lớp trưởng của họ.

Thường Tuyết chửi thầm, đẩy Thẩm Tuyền một cái.

Thẩm Tuyền ngẩng đầu liếc nhìn Lam Thấm, sau đó lại cúi đầu đọc tin nhắn trong điện thoại.

Lam Thấm vừa đến, mấy bạn học khác cũng linh hoạt hơn, đứng dậy nhường chỗ cho Lam Thấm, Lam Thấm cười chào hỏi với Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền đặt điện thoại xuống, nâng chén trà lên rồi gật đầu: "Tay đã khá hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Lam Thấm cười, ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng.

Mặc dù đã qua bao nhiêu năm, bầu không khí này vẫn luôn không thay đổi, nơi Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ngồi luôn luôn là chỗ yên tĩnh nhất.

Vợ của thầy đưa con gái ra để trợ giúp, chỉ trong một lát, thức ăn đã được dọn hết lên bàn. Nay đám học trò ngày xưa đã thành người lớn ngồi vây lại một chỗ, lớp trưởng mua bánh kem cho thầy Tống.

Họ đều được chuyển vào ban văn từ lớp 11, thầy Tống dẫn dắt họ từ lớp 11 đến khi vào đại học nên tình cảm khá sâu đậm.

Ăn cơm tối và ăn bánh kem xong, vì bầu không khí tốt nên mọi người không vội vã rời đi, Thẩm Tuyền thấy thầy Tống không còn bận nữa thì ra cửa ngồi với thầy, nói với thầy chuyện thị trường chứng khoán gần đây.

Cô mong thầy có thể quản lý tốt tài sản của mình, đừng vì chút lợi nhuận nhỏ mà quá mạo hiểm, lĩnh vực này thì cô vẫn có thể giúp được.

Thường Tuyết ngồi một cũng cho một vài ý tưởng quan trọng.

Gió rất to.

Bên ngoài, tiếng trò chuyện của những người khác dần dần lấn át giọng của Thầm Tuyền.

Trong đó có một người bạn nói: "Ài, các cậu còn nhớ lúc trước cậu cả nhà họ Văn đến với Lam Thấm thế nào không?"

Thường Tuyết đang nói cũng lập tức ngơ ra, vô thức muốn đứng dậy, sắc mặt của thầy Tống cũng thay đổi, ông ấy nói: "Để thầy bảo chúng..."

Thẩm Tuyền đè tay thầy Tống lại, giọng thản nhiên: "Kệ họ đi ạ."

Thường Tuyết: "Không thấy cậu à? Rõ ràng cố ý để cậu nghe thấy, bây giờ cậu mới là vợ của cậu cả nhà họ Văn, họ nói vậy thì sao chứ..."

Thẩm Tuyền: "Cậu ngồi xuống đi."

Thường Tuyết: "..."

Thẩm Tuyền tiếp tục nói chuyện với thầy Tống, gân xanh trên trán thầy Tống giật giật, thầy cũng bị chọc tức.

Nhưng tiếng nói chuyện sau lưng không hề dừng lại.

Họ đã kể toàn bộ câu chuyện.

Quá khứ giữa Văn Trạch Lệ và Lam Thấm trở nên rõ ràng hơn.

Trường trung học quốc tế Uất Kim Hương ở thủ đô là một trường tư, ở đây học sinh đi thi đạt thành tích cao sẽ được nhận vào, cũng có nhiều cậu ấm cô chiêu dùng tiền để vào. Nhưng dù thế nào thì con cái nhà giàu ở trong này vẫn nhiều hơn ở ngoài trường, sau này người ta thích gắn hai chữ quý tộc lên trước tên Uất Kim Hương.

Văn Trạch Lệ không cùng lớp với các cô, cộng thêm Văn Trạch Tân tổ chức bình chọn hoa khôi giảng đường, có lần Lam Thấm giành giải nhất, lấy được danh xưng hoa khôi trường. Có tên gọi này ở ngoài, đám con trai khó tránh khỏi việc nhắc đến cô ta.

Sau đó từ một trận bóng rổ, Văn Trạch Lệ cũng xem như quen biết Lam Thấm, dù không thân nhưng gặp mặt vẫn sẽ chào hỏi rồi trêu chọc. Dần dần, nhóm Văn Trạch Tân thích ghép đôi Văn Trạch Lệ với Lam Thấm, Văn Trạch Lệ chit cười nhận những câu nói đùa đó. Khi lên đại học, vì gia đình nên Văn Trạch Lệ không ra nước ngoài mà học đại học ở thủ đô.

Lại học cùng trường với Lam Thấm, đám bạn xấu Nhiếp Tư trong trường đại học tiếp tục gán ghép Văn Trạch Lệ với Lam Thấm. Đến năm ba, Văn Trạch Lệ mới theo đuổi Lam Thấm.

Vốn tưởng sẽ rất dễ dàng nhưng ai ngờ một lần theo đuổi là nửa năm. Năm tư khi sắp tốt nghiệp, hai người họ mới công khai, các bạn học trong lớp cũng đùa nhau nhiều lần. Cười nói cuối cùng họ cũng thành đôi rồi, đời này đừng tách ra nữa.

Thường Tuyết ở bên cạnh nghe đến mức trợn trắng mắt, cằn nhằn: "Dạ dạ dạ, đúng là không tách ra, chẳng qua chỉ lấy cô cả nhà họ Thẩm thôi."

Thẩm Tuyền liếc Thường Tuyết: "Cậu im lặng đi."

Mặt Thường Tuyết buồn rầu, cô ấy thấp giọng nói: "Cậu có nghe thấy không, đây là tình yêu tuyệt vời gì thế? Còn tình yêu dài tận sáu năm? Cười chết mất."

Thẩm Tuyền cầm ly trà lên uống.

Hồi đi học, cô biết nhiều người gán ghép trêu chọc Văn Trạch Lệ và Lam Thấm, nghe qua rồi cũng kệ, lên đại học cô ra nước ngoài, tin trong nước cô luôn biết muộn hơn một chút. Đợi khi cô về nước, để ý đến Văn Trạch Lệ thì mới phát hiện anh và Lam Thấm vẫn còn liên hệ, còn bên nhau trong một khoảng thời gian dài.

Giọng nói của Lam Thấm truyền đến: "Được rồi, các cậu đừng nói nữa, anh ấy... kết hôn rồi."

"Cậu đáng thương thật đấy Lam Thấm." Có bạn nữ nói: "Phí hết cả thanh xuân, lúc chúng ta học cấp ba, mình thấy khi nào Văn Trạch Lệ chơi bóng rổ thì cậu cũng ở đó mà."

Thường Tuyết lại trợn mắt: "Đáng thương cái cứt ấy."

Thầy Tống thấy Thẩm Tuyền không để lộ nét mặt gì nhưng ông ấy cũng không nghe nổi nữa, ông ấy đứng dậy đi ra ngoài. Không biết ông ấy đã nói gì mà mấy người họ đã im lặng.

Thẩm Tuyền cầm túi rồi vỗ vai Thường Tuyết. Hai người cũng đi ra ngoài, bên ngoài càng thêm yên tĩnh. Lam Thấm ngồi trong đám đó, hốc mắt đỏ lên giống như thương tiếc cho tình yêu và thanh xuân của mình.

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn Lam Thấm, nhìn nhau vài giây.

Sự im lặng trong hoàn cảnh đó đã khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Lam Thấm vô thức ngồi thẳng người, cầm lấy khăn tay lau nước mắt. Thẩm Tuyền thu lại ánh nhìn, xoay giày cao gót đi về hướng cửa vòm.

Thường Tuyết trừng Lam Thấm rồi cũng đi theo sau.

Gió bên ngoài rất lớn, thủ đô đã sắp vào đông, gió khô thổi vào mặt, Thẩm Tuyền ngồi ở ghế sau, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thường Tuyết hùng hổ ngồi lên ghế lái, hỏi: "Tối nay ở đâu?"

Đừng có quay về căn biệt thự tân hôn gì đó.

Thầm Tuyển khựng lại một lát, đang định nói chuyện thì điện thoại trong túi vang lên, cô cầm lên nhìn, là Văn Trạch Lệ gọi.

Thẩm Tuyền chần chừ hai giây sau đó nghe máy.

"Alo."

"Cô đang ở đâu?" Giọng nói của người đàn ông hơi vội vã, rất thấp và rất trầm.

Thẩm Tuyền híp mắt, mắt nhìn ra ngoài: "Ở vòng số ba của Tứ Viện...."

"Rẽ sang bên phải, đừng vào vòng số ba..." Nhưng không kịp nữa rồi, đằng trước có một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào ghế lái, làm mắt của Thường Tuyết đau nhức, sau đó đầu xe trượt đi.

Ầm một tiếng….một chiếc xe tải lao ra từ bên hông rồi đâm vào cửa sau. Theo quán tính, Thẩm Tuyền bị đẩy xuống cửa khác, đầu đâm thẳng vào cửa kính.

Cảm giác đau đớn lan ra, trước mắt cô là một màu đen.

Dường như xung quanh bỗng tối om, Thường Tuyết khóc gọi vài tiếng, cô muốn đáp lại nhưng không thể đáp lại được. Đúng lúc này cửa xe bị giật xuống, sau đó có một bàn tay lớn ôm eo cô rồi ôm cô xuống.

Cảm giác choáng váng qua đi.

Màu đen trước mắt như bị xé ra, có ánh sáng chiếu vào.

Hỗn loạn ở khắp nơi.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, nhìn vào sườn mặt của Văn Trạch Lệ, cằm anh căng chặt, cũng cúi đầu nhìn cô: "Thế nào rồi?"

Thẩm Tuyền hoàn hồn, lắc đầu: "Không sao."

Văn Trạch Lệ gật đầu.

Anh không thả cô xuống, thấy cảnh sát kéo người trong xe tải xuống, anh đi lên đá một phát làm tên đó quỳ thẳng xuống đất.

Thẩm Tuyền nhận ra người đàn ông đó là ai, đó là em trai của tổng giám đốc Hầu của ngân hàng tư nhân Ngân Hải hồi trước.

Cô đẩy tay Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ lại vô thức dùng sức ôm chặt cô chặt, đúng lúc này có một tiếng khóc chen vào.

Lam Thấm đẩy một đám người ra để đi vào, lo lắng nhìn Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền im lặng nhìn người phụ nữ nước mắt giàn giụa.

Chương kế tiếp