Hậu Ái

Chương 13

"Đáng tiếc, bây giờ tỏ ra yếu thế thì có ích gì đâu?" Nếu không phải đang lái xe, chắc chắn Thường Tuyết sẽ xuống xe châm biếm một phen "Này là đợi cậu cả nhà họ Văn một đêm sao?"

Cô ấy nói rồi nhìn Thẩm Tuyền một cái. 

"Cần dạy dỗ Lam Thấm một chút không?"

Thẩm Tuyền vắt chéo đôi chân dài, khẽ đung đưa, cô nhìn cảnh vật ở một bên khác: "Cô ta tội nghiệp như vậy, tôi dạy dỗ rồi, không phải càng đáng thương hơn à? Cũng bẩn tay tôi."

Đúng, là ô uế, kiểu người như Lam Thấm này không đáng để bản thân Thẩm Tuyền ra tay, cô ta không xứng. Bàn tay của Thẩm Tuyền đã từng ký hợp đồng hơn trăm tỷ, xử lý nhiều hạng mục có giá trị liên thành, Lam Thấm chỉ xứng xách giày cho cô.

Thường Tuyết gật đầu trong lòng rồi khựng lại một lát.

Cô ấy chỉ hỏi vu vơ chút thôi.

Không ngờ Thẩm Tuyền lại trả lời dài như thế, cô ấy cũng bất ngờ, đúng lúc đèn xanh sáng lên, cô ấy vội vàng lái xe, giờ mới kịp phản ứng, trong giọng nói của Thẩm Tuyền có phần lạnh lẽo.

Thường Tuyết bất giác nắm chặt tay lái. 

Quyết định sau này khi nói đến chuyện của hai người họ phải cân nhắc một chút.

Suy đoán Thẩm Tuyền thích Văn Trạch Lệ của cô ấy lại nổi lên, cô ấy nhìn Thẩm Tuyền một cái, Thẩm Tuyền vẫn như thế, vẻ mặt không thay đổi gì, nhìn ngoài cửa sổ.

Mà Thường Tuyết lại bỗng nhớ đến, ngày kết hôn ấy, nụ cười đó của Thẩm Tuyền rất ngọt ngào.

Chuyện đêm hôm qua, hoặc nhiều hoặc ít có truyền đến công ty, đám nhân viên biết hôm nay Thẩm Tuyền vẫn đến mở họp, đều ló đầu nhìn xem rồi nghe ngóng, Thẩm Tuyền ra khỏi thang máy, hiếm khi mang giày đế bằng, đi đứng khá vững vàng, không nhìn ra được gì. Nhưng vẫn không ngăn cản các nhân viên cảm thấy Thẩm Tuyền liều mạng, Thẩm Tuyền không nói nhiều lời, trực tiếp gọi người thu xếp mở họp.

Những nhân viên kia đồng loạt đứng dậy, thư ký cũng quan tâm hỏi han Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền lắc đầu: "Không sao."

Cả nhóm người cảm thán, tổng giám đốc Thẩm thật sự mạnh mẽ, cũng thật sự liều mạng, nhưng tại sao lại mạnh mẽ như thế, liều mạng như thế, nói thẳng ra là cũng chẳng có người đàn ông nào xuất hiện để che chở cô.

*

Thẩm Tiêu Toàn tập thể dục buổi sáng xong thì về phòng khách ngồi, Mạc Điềm càu nhàu chuẩn bị bữa sáng cho ông, vợ chồng hai người đã duy trì tình trạng này ba mươi mấy năm, cùn thành thói quen cả rồi.

Người bên cạnh cũng không chen vào được, ông cầm lấy tờ báo rồi nói: "Cả ngày cằn nhằn lải nhải."

Mạc Điềm nói đi nói lại, rằng chân Thẩm Tuyền đang bị thương, còn để người ta đi làm. Thẩm Tiêu Toàn giễu cợt một tiếng: "Con bé không yếu ớt như bà nghĩ."

Mạc Điềm: "Suy cho cùng thì con bé là nữ, Thẩm Hách cũng giật mình, còn Thẩm Tuyền thì không à?"

Thẩm Tiêu Toàn: "Nó không sợ, từ tối hôm qua đến bây giờ, con bé chưa từng hoảng sợ."

"Ông lại rành lắm?" Mạc Điềm không đồng ý.

Thẩm Tiêu Toàn chẳng buồn nói.

Điện thoại trên bàn vang lên, Thẩm Tiêu Toàn cầm lên rồi xem qua một vòng.

Bạn tốt gửi tin nhắn đến.

[ Tiêu Toàn, không phải tối hôm qua Thẩm Tuyền ngủ ở nhà sao? ]

[ Sao tôi thấy mới sáng sớm con bé đã trở về biệt thự bên này thế, tôi còn chào hỏi với trợ lý Thường Tuyết của nó, hình như trở về lấy áo khoác, ngược lại thì không nhìn thấy Thẩm Tuyền đâu, chân con bé sao rồi? Sao không nghỉ ngơi chút đi. ]

Thẩm Tiêu Toàn nhìn tin nhắn, hồi lâu không nói lời nào.

Mạc Điềm vẫn đang cằn nhằn.

Ông đột nhiên hỏi: "Tối qua Thẩm Tuyền có triệu chứng gì không?"

Mạc Điềm khựng lại một lát, bà nhìn chồng, lúc sau bà nói: "Tôi nghe dì nói, Thẩm Tuyền thức dậy từ rất sớm."

Thẩm Tiêu Toàn lại không nói gì nữa.

Về biệt thự chỉ để lấy một chiếc áo khoác, đó không phải tác phong của Thẩm Tuyền, hơn nữa trong nhà không thiếu áo khoác, không cần phải lưu luyến chiếc áo kia.

Con bé trở về chắc chắn có mục đích khác.

Không phải đồ vật, vậy thì là người.

Thẩm Tiêu Toàn mở video người bạn bên cục cảnh sát gửi ông tối qua, Thẩm Tuyền được Văn Trạch Lệ ôm ra, cánh tay của người đàn ông có lực, anh cúi đầu nhìn cô, khoảng cách rất gần, hơi thở dường như quất quýt với nhau, cô không có vẻ hoảng sợ, nhưng ống kính nhoáng một cái, ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy áo sơ mi bên eo của anh.

Có thể thấy rất chặt.

Thẩm Tiêu Toàn lặng im.

Ông nhớ có một lần, cả nhà đang ăn cơm thì ông hỏi Thẩm Tuyền: “Mấy năm nay con vừa ý cậu ấm nhà nào?”

Thẩm Tuyền lau chùi khóe môi, chống cằm nói: "Chắc là nhà họ Văn?"

Chắc là nhà họ Văn.

Bất thình lình, Thẩm Tiêu Toàn lại mở WeChat của bạn tốt ra hỏi: [ Biết tối qua Văn Trạch Lệ ở đâu không? ]

[Cậu Văn? Ở cao ốc 188 chắc, hôm nay tôi còn gặp cậu ta ở cổng, đứa con gái nhà họ Lam kia đúng thật là, ở đó chờ cậu ta cả buổi tối. ]

Thẩm Tiêu Toàn bỗng cười khẩy.

Giỏi lắm.

*

Hôm nay chỉ tổ chức một cuộc họp, Thẩm Tuyền trực tiếp về nhà nhà họ Thâem ăn cơm trưa, tránh cho Mạc Điềm cằn nhằn liên tục, ăn cơm trưa xong, cô ngồi trên sô pha nói chuyện với bố.

Đang trò chuyện, cô phát hiện quản gia hay người giúp việc trong nhà không có ở đây.

Cả mẹ cũng tránh đi.

Thẩm Tuyền bỏ hai chân đang vắt chéo xuống, cô nhìn bố.

Thẩm Tiêu Toàn đẩy tách trà nóng qua, nhìn mắt cá chân cô một lát: "Còn đau không?"

Thẩm Tuyền lắc đầu: "Không đau."

"Vẫn còn hơi sưng, ngày mai nghỉ ngơi một chút?"

Thẩm Tuyền: "Không cần."

Thẩm Tiêu Toàn gật đầu, trên bàn bày một bàn cờ, đầu ngón tay ông vân vê quân đen, ngẫu hứng điều quân, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Buổi sáng trước khi đến công ty, con còn đi đâu nữa?"

Thẩm Tuyền ngả người trong vô thức, ôm gối ôm vào lòng, giọng nói của cô rất nhỏ: "Đến biệt thự."

Câu trả lời trung thực.

Chắc chắn Thẩm Tiêu Toàn đã biết rồi, không cần phải giấu.

Thẩm Tiêu Toàn ừ một tiếng: "Đi biệt thự làm gì?"

Hỏi từng chút một.

Thẩm Tuyền mím chặt môi, vò gối ôm. 

Thẩm Tiêu Toàn di chuyển hai quân đen: "Muốn gặp Văn Trạch Lệ một chút đúng không."

Lần đầu tiên Thẩm Tuyền bị bố hỏi trúng tim đen, tạm thời cô không trả lời. Thẩm Tiêu Toàn lại đặt một quân đen xuống rồi nói: "Nhưng Văn Trạch Lệ không ở biệt thự tân hôn của hai đứa, cậu ta ở cao ốc 188, nhà ở trước khi kết hôn."

"Bố..." Thẩm Tuyền gọi một tiếng theo bản năng.

Một tiếng này vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng Thẩm Tiêu Toàn không đáp lời cô, tiếp tục nói: "Cuộc liên hôn giữa hai nhà Văn Thẩm, đã manh nha từ rất lâu về trước, trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, trừ hai nhà Văn Thẩm có con gái, các nhà khác toàn là con trai, mà trong những đứa ấy, con lại là người ưu tú nhất."

"Bố rất hãnh diện về con." Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái một cái.

Dáng vẻ ôm gối ôm của Thẩm Tuyền, hiếm khi thiếu đi chút mạnh mẽ, cô vẫn mím chặt môi như cũ. Thẩm Tiêu Toàn lại nói: "Nhà họ Văn bọn họ, ngoại trừ cưới con, không còn lựa chọn nào khác, hai nhà chúng ta, không có ai mạnh ai yếu, chúng ta là những kẻ mạnh cùng hợp tác.

"Con biết." - Thẩm Tuyền tiếp lời.

Thẩm Tiêu Toàn cúi đầu, tiếp tục diễn vở bình kịch: "Thẩm Tiêu Toàn đây cũng không phải muốn bán con gái, để nó mãi mãi phục vụ cho công ty của gia tộc."

"Bố..."

Phòng khách rộng lớn, lời nói giống như có thể vọng ngược về.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Tuyền, ông nói: "Nếu như con có người mình yêu, nhà họ Thẩm sẽ không bắt con hy sinh gì cả."

Đôi môi Thẩm Tuyền mím thật chặt.

Cô gật đầu.

Những việc này cô cũng biết, lúc ấy bố nói với cô rất nhiều lần, liên hôn rất khó, nếu chọn liên hôn sẽ phải từ bỏ một số thứ cá nhân.

Hỏi cô có thể kiên trì được không.

Cô nói cô có thể.

Bây giờ, cô ôm chặt lấy chiếc gối ôm.

Thẩm Tiêu Toàn đứng dậy, ngồi xuống sô pha bên này của con gái, ôm bả vai của cô rồi nói: "Chắc con đã từng nghe những ví dụ về liên hôn trong thủ đô."

"Đa số các cuộc liên hôn đều vì gia tộc, mà nó đem đến lợi ích cho gia tộc, nếu như trong hôn nhân, con có thể làm cho người kia thích con rồi yêu con, chắc chắn chuyện này sẽ đẹp cả đôi đường, bố tin rằng tất cả người cha sẽ vui mừng khi thấy nó xảy ra."

Thẩm Tuyền: "Vâng."

"Nhưng mà kết cục của tình đơn phương thường thường chẳng hay ho gì."

Thẩm Tiêu Toàn nói hết lời này.

Trái tim Thẩm Tuyền chợt nhảy, cô dựa vào vai của bố rồi nói: "Con biết rồi ạ."

"Con biết cái gì?" Thẩm Tiêu Toàn nghiêng người, nhìn con gái nói - "Phụ nữ lúc nào cũng cảm tính hơn đàn ông một chút, một khi đã manh nha rồi, rất khó để dập tắt, mà con gái của Thẩm Tiêu Toàn này, không cần phải hèn mọn như vậy."

"Bố, con có thể lý trí."

"Con có thể?"

Thẩm Tuyền đối diện với sự chất vấn của bố, trong nháy mắt cũng lụi tàn.

Thẩm Tiêu Toàn nói: "Buổi sáng, đứa con gái nhà họ Lam ở bên cạnh Văn Trạch Lệ đúng không?"

Thẩm Tuyền: "Vâng."

"Chuyện tình cảm giữa bọn họ, bố cũng chỉ biết chung chung, nhưng mà Thẩm Tuyền này, con cảm thấy cậu ta có thể yêu con không?" Ông ôm vai con gái, Thẩm Tuyền ngẩng đầu khỏi gối ôm, đối diện với ánh mắt của Thẩm Tiêu Toàn, giọng điệu của cô thờ ở: "Con không cần."

Không cần tình yêu của anh.

"Phải không? Vậy sáng nay con đến biệt thự là vì chuyện gì? Chỗ đó chào đón con bằng căn nhà trống không à?"

Thẩm Tuyền bỗng nở nụ cười.

Thẩm Tiêu Toàn: "Bố cho phép con yêu người ta, nhưng con yêu cậu ta ba phần, cậu ta phải yêu con bảy phần, lãng phí thời gian với cậu ta, chi bằng lánh tìm con đường khác."

Thẩm Tuyền im lặng.

Thẩm Tiêu Toàn lại nói: "Đứa con gái nhà họ Lam theo nó cũng nhiều năm rồi, hồi cấp ba con cũng rất tỏa sáng, nó không nhìn thấy. Sau khi liên hôn, nó vẫn y như trước, chẳng thấy được cái tốt của con."

"Con không thể cứ dính lấy nó, giống như Trần Y vậy, con đừng học theo."

"Bố, con biết rồi." Thẩm Tuyền đặt gối ôm xuống, trách nhiệm trên vai cô rất nặng, một nhà họ Thẩm có rất nhiều vướng bận, cơ thể của bố cũng không còn như xưa, lúc nào nhà họ Thẩm cũng phải đứng mũi chịu sào, nhưng đồng thời phải đứng vững trên đỉnh, nó không thể đi xuống, mà cô cũng không cho phép chuyện như thế xảy ra.

Tình yêu đối với cô, vốn chẳng có nhiều hy vọng, cô không thể kiểm soát sự cảm tính trời sinh của phái nữ, nhưng cô lúc nào cũng lý trí.

Cô nói: "Bố, nếu con đưa ra bất cứ quyết định nào, bố cũng có thể chấp nhận sao?"

Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô, gật đầu: "Vậy phải xem con đưa ra quyết định gì."

Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên, lướt tìm WeChat của Văn Trạch Lệ, sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô liên lạc WeChat với anh, cũng sẽ là lần cuối cùng.

Thẩm Tuyền gửi tin nhắn thoại: "Chủ tịch Văn, anh có rảnh không? Tối nay chúng ta nói chuyện đi, về cuộc liên hôn này của ta."

Chương kế tiếp