Hậu Ái

Chương 12

"Anh không sao chứ, anh thế nào rồi?" Lam Thấm khóc hỏi. Văn Trạch Lệ đạp người đàn ông kia một phát xong, ánh mắt còn chứa vẻ tàn bạo, nghe thấy câu hỏi này, anh đảo mắt rồi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Lam Thấm, anh nói: "Tôi không sao."

Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền. 

Để Thẩm Tuyền ở cạnh xe, quan sát từ trên xuống dưới.

Chân Thẩm Tuyền hơi bị trẹo, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, cô nói: "Tôi không sao."

Cô nghe thấy tiếng khóc của Thường Tuyết, quay đầu tìm kiếm Thường Tuyết, Thường Tuyết bám lấy cánh tay của Nhiếp Tư, sợ hãi đến rơi nước mắt, thấy Thẩm Tuyền qua đây thì cô ấy gào khóc, đẩy Nhiếp Tư ra rồi tiến lên ôm lấy Thẩm Tuyền: "Dọa chết tôi mất, tay lái của tôi bị lệch hướng."

Thẩm Tuyền vỗ vai của cô ấy: "Không sao, may mà đánh lái lệch."

Nếu mà đi thẳng.

Hai người đều bị đè dưới xe rồi.

Chắc chắn chuyện này là hậu quả từ việc rửa tiền bất chính lần trước, Văn Trạch Lệ biết tin nên qua đây, nhưng vẫn muộn một chút. Nhìn thì có vẻ hai người Thẩm Tuyền và Thường Tuyết không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra để yên tâm, xe của bệnh viện tư nhân cũng đã tới. 

Hai người một trước một sau chuẩn bị lên xe.

Cổ tay của Thẩm Tuyền bỗng bị nắm lại, cô quay đầu lại.

Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc trong miệng, giữa ánh sáng đôi mắt hẹp dài nặng nề, anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống, tạm thời không biết bản thân đang làm gì, chỉ nói: "Tôi nhìn thêm chút..."

"Còn đau chỗ nào không?"

Thẩm Tuyền nhìn anh vài giây, lắc đầu: "Không có, không đau."

Văn Trạch Lệ không nói gì, lúc sau tầm mắt của anh hạ xuống, đảo tới đôi giày cao gót của cô, giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc: "Có phải cô bị trẹo chân không?"

Thẩm Tuyền: "Không."

"Thật sự không sao?" Anh đột nhiên tiến tới trước một bước, nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Tuyền: "Không sao thật mà."

Văn Trạch Lệ không lên tiếng, anh nhướn mày rồi buông cô ra.

Thẩm Tuyền xoay người, Thường Tuyết và hộ sĩ kéo tay cô lên xe cứu thương.

Cửa xe đóng lại.

Cô quay đầu liếc nhìn.

Lam Thấm đứng bên cạnh Văn Trạch Lệ, đôi vai rụt lại, nước mắt vẫn đang rơi. Văn Trạch Lệ quay đầu, nhiud mày hỏi cô ta: "Cô khóc gì vậy?"

Nhiếp Tư ở bên cạnh chìa tay ra, đưa một bọc khăn giấy tới, Lam Thấm nhận lấy rồi lau nước mắt, cô ta nhỏ giọng đáp: "Em tưởng người gặp chuyện là anh."

"Vừa nãy bọn họ đều nói, anh đến rồi, xảy ra tai nạn xe rồi."

Văn Trạch Lệ nheo mắt nói: "Cô về đi."

Nói rồi, đúng lúc điện thoại của anh vang lên, anh cầm lấy điện thoại, lúc chuẩn bị nghe máy, mắt nhìn về phía xe cứu thương sắp chạy, đối diện với ánh mắt của người con gái trong xe.

Thẩm Tuyền hờ hững thu hồi ánh nhìn.

Văn Trạch Lệ nâng cằm, vừa nhận điện thoại, vừa híp mắt nhìn cô gái bên cửa sổ xe cứu thương.

Xe đã chạy được một lúc.

Nhiếp Tư thấy Lam Thấm đã ngừng khóc, đi đến bên cạnh Văn Trạch Lệ, cúi đầu nhìn cánh tay của anh, cười một tiếng hỏi: "Có phải lúc nãy cậu đang sợ không?"

Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Cậu nói gì cơ?"

Nhiếp Tư nghiền ngẫm: "Cậu biết vừa nãy cậu lái nhanh như thế nào không, tới lúc hóa đơn phạt nguội về thì cậu ăn cho đủ."

Văn Trạch Lệ khựng lại một lát, lúc sau anh đút tay vào trong túi, miệng ngậm điếu thuốc rồi hừ một tiếng.

"Không phải mạng người quan trọng sao?"

Nhiếp Tư: "Đúng, đúng, đúng."

Đến bệnh viện tư nhân, người nhà họ Thẩm cũng đi theo, sau khi cùng làm một loạt kiểm tra, ngoại trừ chân của Thẩm Tuyền bị trẹo, Thường Tuyết bị dọa sợ, hai người cũng không có vấn đề gì.

Người nhà họ Thẩm thở phào một hơi.

"Vậy nên, làm ăn sợ nhất gặp phải loại hay chơi thủ đoạn bẩn như này." Thẩm Tiêu Toàn cực kỳ tức giận "Mấy người này phải bị tống vô tù, tuyệt đối đừng để bọn họ nhởn nhơ bên ngoài."

Thẩm Lẫm cúp điện thoại, anh ấy đỡ mắt kính nói: "Bên phía cậu cả nhà họ Văn đang thu xếp rồi."

Thẩm Tiêu Toàn gật đầu, ngày thường cho dù có không thích Văn Trạch Lệ, nhưng thật sự khi xảy ra chuyện rồi, Văn Trạch Lệ lại rất đáng tin, anh là một người đàn ông rất ưu tú. Chuyện tối nay, cho dù thế nào cũng phải cảm ơn anh ta.

Ông sờ đầu con gái: “Tối nay về nhà họ Thẩm.”

Thẩm Tuyền: "Vâng."

Mạc Điềm đỡ con gái, nhịp tim vẫn đang đập nhanh, từ khoảnh khắc biết được Thẩm Tuyền có thể gặp chuyện không may, bà chưa từng thả lỏng. Thường Tuyết cũng gọi điện điều tra, cô ấy trở về nói với Thẩm Tuyền: "Lúc trước đã có điềm báo rồi, hình như đã gửi thư đe dọa đến hòm thư của cậu."

Thẩm Tuyền sửng sốt.

Cô lấy điện thoại ra rồi xem tin nhắn đã chặn, phát hiện quả thật có vài tin đe dọa đẫm máu. Cô nhăn mày xóa bỏ.

"Được rồi, về nhà trước."

Thẩm Tiêu Toàn quyết định.

Người một nhà trở về nhà họ Thẩm, mặc dù chân Thẩm Tuyền bị trẹo, nhưng vẫn có thể đi được, cô tự mình tắm rửa, thay quần áo rồi trở ra, Mạc Điềm đến bên cạnh cô, hai mẹ con trò chuyện một hồi, Mạc Điềm còn bóp chân cho Thẩm Tuyền, vùa nãy ở bệnh viện đã được điều trị rồi, nhưng mắt cá chân vẫn bầm tím.

"Ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi con." Mạc Điềm nói nhỏ.

Thẩm Tuyền dựa vào đầu giường, lắc đầu nói: "Không cần, ngày mai phải họp, họp xong con không ra ngoài nữa."

"Để bố con đi." Mạc Điềm nói.

Thẩm Tuyền cười cười, không nói gì.

Trong nhà có ba anh chị em, một anh trai một em trai đều là nam, theo lý mà nói thì không đến lượt Thẩm Tuyền đảm nhận chức chủ tịch này, nhưng từ nhỏ tính cách của Thẩm Tuyền đã giống Thẩm Tiêu Toàn, làm chuyện gì cũng vừa ý Thẩm Tiêu Toàn nhất, hai người con trai còn lại có tính cách giống Mạc Điềm hơn.

Thẩm Tiêu Toàn đã suy xét rất lâu, mới dự định giao nhà họ Thẩm lại cho Thẩm Tuyền, cân nhắc việc này, ông chủ yếu nghĩ đến chuyện nên để con gái làm một cô chiêu thật sự, mỗi ngày ăn uống chơi đùa vui vẻ, làm những chuyện mình thích, rồi lấy cậu ấm cũng lad nhà danh giá, ở nhà trồng hoa làm bánh ngọt rồi sinh con, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Sau đó thật sự không nhờ cây hai đứa con trai được, Thẩm Tuyền lại thường xuyên tham gia chuyện của công ty, hiện nay bầu không khí liên hôn trong giới danh gia vọng tộc cũng chẳng tốt gì.

Những chuyện nhơ nhớp lén lút quá nhiều, Thẩm Tuyền không có lựa chọn nào khác, con bé phải gả vào danh gia, Thẩm Tiêu Toàn đã thấy quen những chuyện không chung thủy trong hôn nhân của giới này, sau đó ông cũng hiểu được đôi điều, con gái phải mạnh mẽ, không đơn giản là sự nghiệp lớn mạnh, mà còn phải có tâm lý vững chắc, mới có thể tiến vào mối quan hệ liên hôn.

Tình yêu đối với những người như họ mà nói, thời trẻ yêu đương rồi thôi, đến độ tuổi nhất định, nó cũng chằn quan trọng như thế.

Thẩm Tiêu Toàn cảm thấy tình yêu coi trọng duyên phận, nhưng có thể tự mình giành lấy cuộc sống, ví dụ như Thẩm Tuyền trở thành người đứng đầu của Thẩm thị, trong chuyện hôn nhân cũng có nhiều lựa chọn hơn, con bé mạnh mẽ, cũng chẳng để tâm tình yêu, chuyện hôn nhân này mới có thể dài lâu, nếu như nó yếu đuối, không có điểm cốt lõi của riêng mình, sẽ rất dễ bị đàn ông dắt mũi, giống như cô chiêu của những nhà khác.

Cả ngày chung sống sớm chiều, sao có thể không sinh lòng cảm mến, ở phương diện tình cảm, trước sau gì người con gái cũng cảm tính hơn một chút. Cuối cùng, ông nâng đỡ Thẩm Tuyền lên chức, chính là muốn cô bằng vai phải vế với tất cả người đàn ông.

Nhưng đồng thời, cũng phải gánh vác một số nguy hiểm, ví dụ như chuyện tối nay.

Thẩm Tiêu Toàn xử lý xong chuyện trong tay, lại tiến vào nhìn Thẩm Tuyền, ngồi trên sô pha, nghe hai mẹ con trò chuyện, nét mặt của Thẩm Tuyền không thay đổi, lại càng không có vẻ lo sợ sau tai nạn, ông yên tâm nói với Mạc Điềm: "Để con bé ngủ đi, còn muốn nói đến khi nào nữa?"

Mạc Điềm đảo mắt, ngồi dậy rồi kéo chăn cho Thẩm Tuyền: "Hay là tối nay mẹ ngủ cùng con?"

"Không cần, con tự ngủ được." Thẩm Tuyền lắc đầu.

Thẩm Tiêu Toàn sờ tóc con gái, ôm vai vợ rồi xoay người ra ngoài.

Sau khi cửa đóng.

Thẩm Tiêu Toàn nói: "Lần này phải cảm ơn Văn Trạch Lệ."

Mạc Điềm nhỏ giọng ừ một tiếng.

*

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Thẩm Tuyền nằm xuống, tay thò ra khỏi chăn, chỉnh đèn đầu giường tối một chút, ánh đèn màu quýt hơi giống đèn xe, Thẩm Tuyền trở mình, theo động tác của cô, cái bóng kéo dài phủ trên giường. Cô ngáp một cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, đồng hồ đầu giường tích tắc kêu.

Tiếng lốp xe chói tai ấy, cùng với thân xe đen nghịt của xe tải ập tới, giống như quái vật khổng lồ, áp sát về phía cô, cô cách chiếc xe tải chưa đến một xăng-ti-mét, nó muốn đè cô xuống.

Tiếng khóc thét của Thường Tuyết lớn dần theo từng chuyển động của vô lăng, tay lái xoay như thể bị hư, móng tay của Thường Tuyết cũng chảy máu.

Thẩm Tuyền xiêu vẹo theo chiếc xe, va vào cửa sổ bên cạnh, kính thủy tinh như muốn vỡ nát, rơi xuống đất, cô nắm chặt ghế ngồi, hai bên thái dương đau nhức.

Ở đâu cũng là tiếng thét chói tai.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, chân cô có chút tê dại, một bàn tay đưa tới nắm lấy eo cô, không cần cô dùng sức đã ôm cô ra ngoài. Lúc chân đứng trên đất, cô túm lấy eo của người kia một chút, vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Văn Trạch Lệ, anh ôm cô vững vàng.

Xung quanh toàn là ánh đèn, tiếng la hét, tiếng xe cảnh sát.

Giữa những hơi thở, Thẩm Tuyền chỉ ngửi thấy mùi nicotine quen thuộc.

Đối mặt.

Vẫn có một chiếc xe chạy tới, lao về hướng cô.

Trượt một tiếng trên đất.

Thẩm Tuyền ngồi dậy từ trên giường, căn phòng yên ắng, ánh đèn màu quýt, sau khi cô nhìn rõ khung vật trong phòng, cô dựa vào đầu giường, trán đầy mồ hôi.

Cô khụ một tiếng, xuống giường rồi rót ly nước uống.

Nhìn thời gian.

Ba giờ rưỡi sáng.

Thẩm Tuyền khoanh tay, ngón tay gõ nhịp trên cánh tay kia. Cửa sổ sát đất phản chiếu khuôn mặt cô, sâu trong đôi mắt, thoáng qua hình bóng của người đàn ông .

*

Tin tức Thẩm Tuyền suýt chút nữa gặp chuyện bị đè xuống, vậy nên không có nhiều người biết, chỉ vài người bạn gửi tin nhắn tới hỏi thăm. 

Thẩm Tuyền trả lời bình an như nhau.

Trần Y gấp gáp tìm đến cô: "Xảy ra chuyện gì vậy, em nghe nói là bởi vì chuyện lần trước chị và cậu cả nhà họ Văn xử lý ngân hàng tư nhân Ngân Hải."

Thẩm Tuyền: "Ừ."

Trần Y: "Sao anh ta không giải quyết ổn thỏa vậy."

"Anh ta" này, là chỉ Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền: "Không liên quan đến anh ta, không có cậu cả nhà họ Văn, chị cũng cần phải giải quyết."

Trần Y: "Chị vẫn rất bình tĩnh, em hâm mộ vẻ thong dong này của chị."

Ngày hôm sau, Thường Tuyết đến đón Thẩm Tuyền đến công ty, Mạc Điềm vẫn cảm thấy con gái quá liều mạng, Thẩm Tuyền ôm mẹ nói: "Con không sao, con phải đến công ty, còn rất nhiều việc đang chờ, hơn nữa ở nhà con chỉ ngồi không."

Mạc Điềm đành chịu: "Vậy hôm nay họp xong thì về nhà nhé."

"Vâng."

Thẩm Tuyền đồng ý.

Sau khi lên xe, Thường Tuyết chạy chậm hơn trước rất nhiều, cô ấy vẫn còn hơi hồi hộp, nhưng những năm ở bên cạnh Thẩm Tuyền, cô ấy cũng đã học được cách kiềm chế sự căng thẳng.

Cô ấy nhìn Thẩm Tuyền: "Cậu thật sự không nghỉ ngơi một chút?"

Thẩm Tuyền nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lắc đầu.

Vài giây sau, cô nói: "Ghé biệt thự một chuyến."

"Biệt thự?"Thường Tuyết hỏi lại, vài giây sau mới kịp phản ứng, "Nhà tân hôn?"

Thẩm Tuyền rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn về phía kính chiếu hậu rôid gật đầu.

Thường Tuyết ồ một tiếng, quay đầu xe đến biệt thự.

Là đánh rơi đồ gì à?

Đến biệt thự, Trần Hề Hề đang làm vệ sinh buổi sáng, thấy Thẩm Tuyền trở lại, vô thức tiến đến định đỡ Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền xua tay rồi vào nhà, ánh sáng trong căn biệt thự này rất tốt, cực kỳ sáng, lúc này cái nắng ấm áp của đầu đông rọi xuống mặt đất, Thẩm Tuyền đứng một lúc, đột nhiên hỏi: "Tối qua Văn Trạch Lệ có về không?"

Trần Hề Hề ngơ ngác đứng bên cạnh, nghe thấy câu hỏi này, ngẩn ngơ vài giây rồi lắc đầu.

"Không ạ, cậu cả không trở về."

Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn cô ta.

Một lúc lâu sau, cô gật đầu, mặt vô cảm nói với Thường Tuyết: "Đi, đến công ty."

Thường Tuyết khựng lại một lát.

"A vậy thôi hả"

Thẩm Tuyền dừng lại, chỉ về giá áo bên kia, nói với Thường Tuyết: "Lấy áo khoác đi."

Thường Tuyết nhanh chóng đi qua, lấy áo khoác đưa cho cô. Thẩm Tuyền mặc vào rồi bước xuống bậc thềm, Thường Tuyết mở cửa xe cho cô, hai người lên xe, Thẩm Tuyền cần máy tính bảng lên xem tin nhắn.

Thường Tuyết có phần mờ mịt, cô ấy nhìn Thẩm Tuyền qua gương chiếu hậu: "Cậu tìm cậu cả nhà họ Văn à, sao không gọi điện cho anh ta."

"Không gọi."

Thường Tuyết: "Ò."

Nghe thấy giọng nói chẳng chút lên xuống nào của cô, Thường Tuyết đè nén những suy đoán lung tung trong đầu lại, chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường, chạy về hướng Thẩm thị, vượt qua bóng cây đổ rạp.

Vì tắc đường, Thường Tuyết lách sang đoạn đường khác, chạy đến đường lớn trước cao ốc 188.

Cao ốc 188 được xem như tòa kiến trúc tiêu biểu, rất dễ khiến người ta chú ý, cánh cổng của nó được làm rộng rãi sáng sủa, lúc chờ đèn xanh, Thường Tuyết kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn qua.

Đã thấy trên bậc thềm của cánh cổng cao ốc 188, Lam Thấm còn mặc chiếc váy tối qua, ngồi trên bậc thềm rồi ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ tay vén áo khoác, đứng sừng sững ngay đấy, cúi đầu nhìn cô ta.

Gió thổi qua.

Nước mắt của Lam Thấm bị gió cuốn xuống mặt đất.

Thường Tuyết nhìn vài giây, mỉa mai vài tiếng: "Vô liêm sỉ."

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ, cũng nhìn Lam Thấm, cô yên tĩnh đến ba bốn giây.

Giọng nói của Thường Tuyết truyền đến từ ghế trước, cười khẩy nói: "Tôi nghe nói bọn họ chia tay, là bởi vì Lam Thấm không chịu tỏ vẻ yếu thế, nếu như lúc đầu cô ta dám giống như bây giờ, vừa yếu kém vừa tỏ vẻ đáng thương, biết đâu cô ta có thể làm mợ cả nhà họ Văn rồi."

Tối hôm qua Thường Tuyết vô tình nghe được từ trong nhóm.

Thẩm Tuyền thu lại tầm mắt.

Đặt máy tính bảng xuống, nói: "Ừ."

Đáy mắt cô hoàn toàn trong veo và tĩnh lặng.

Dường như vài giây yên lặng kia không tồn tại.

Chương kế tiếp