Hậu Ái

Chương 2

“Tốt lắm.” Văn Trạch Lệ nhướng mày một cái rồi đi lên lầu.

Điện thoại vang lên tiếng ting ting, anh mở ra xem. 

Văn Trạch Tân:  [ Đồ ngốc, tối qua chuyện anh tiễn Lam Thấm đã truyền ra ngoài rồi, chậc chậc, anh chết chắc rồi, chờ cô cả nhà họ Thẩm trừng trị anh đi. ]

Văn Trạch Lệ: [ Tôn trọng anh trai của em chút đi. ]

Văn Trạch Lệ: [ Không may là anh vừa nói với cô ấy rồi. ]

Văn Trạch Tân: [ Tổng giám đốc Thẩm không tức giận à? ]

Văn Trạch Lệ: [  Khoan dung độ lượng. ]

Tiêu Nhiên: [ Ơ? Hóa ra còn phải chúc mừng anh? ]

Văn Trạch Lệ: [ Khách sáo rồi. ] 

Liên hôn là phải tìm được người vợ rộng lượng như vậy. 

*

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất ở góc cầu thang. Trong phòng khách, người giúp việc cũng không dám phát ra tiếng động mạnh, cô ta đi vòng qua tủ rượu, định vào nhà bếp phía sau làm việc một lát rồi trở ra.

Lúc này, điện thoại lại rơi xuống. 

Cô ta vội vàng nhặt lên.

Kết quả, không biết Thẩm Tuyền đã đứng dậy từ khi nào, vươn tay ra nhặt điện thoại giúp cô ta rồi trả lại.

Mà trùng hợp là WeChat của cô ta hiện ra.

Ở bên trên viết [Chị Lam Thấm]

Cực kỳ thân mật.

Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn thoáng qua.

Người giúp việc cười gượng, nhận lấy điện thoại: “Tổng giám đốc Thẩm, cô muốn ăn gì vào bữa trưa?”

Thẩm Tuyền rời mắt khỏi ba chữ [ Chị Lam Thấm ], lại nhìn về phía khuôn mặt trẻ trung của người giúp việc, lên tiếng: “Gì cũng được, tôi không kén ăn.”

Người giúp việc nhét điện thoại vào trong túi áo, giữ bình tĩnh rồi cười đáp: “Được, vậy tôi sẽ liệu mà làm.”

Thẩm Tuyền gật đầu.

Cô quay về chỗ, ngồi lên ghế sô pha.

Gọi cô là tổng giám đốc Thẩm, nhưng người giúp việc đang bận rộn sau lưng lại lưu Lam Thấm là chị.

Sau khi người giúp việc trốn xuống bếp.

Khi không còn nhìn thấy Thẩm Tuyền nữa mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Lam Thấm gửi tin nhắn tới.

[ Hề Hề, tối qua anh ấy thức khuya uống rượu, lát nữa em chuẩn bị cho anh ấy ly sữa nhé. ]

Người giúp việc hơi do dự.

Ấn voice chat: “Dạ, chị Lam Thấm.”

Cô ta đã từng cho rằng, chắc chắn cậu cả sẽ lấy chị Lam Thấm. 

Ôi, vận mệnh trêu người.

Song cũng chỉ có chị Lam Thấm quan tâm cậu cả, con người tổng giám đốc Thẩm quá lạnh lùng, trái tim cũng lạnh tanh. Xưa nay không đoái hoài gì đến cậu cả, cậu cả nhớ mãi không quên chị Lam Thấm cũng là chuyện bình thường.

Bên cạnh Thẩm Tuyền có rất nhiều cặp vợ chồng liên hôn, bạn thân của cô là Trần Y cũng sắp kết hôn với Văn Trạch Tân, Trần Y đã chuẩn bị từ trước, cứ tôn trọng nhau mà sống vậy. 

Tôn trọng lẫn nhau là cách thức chung sống tốt nhất của liên hôn. 

Cô xem xong cuốn tạp chí, vừa hay nhìn thấy người giúp việc bưng một khay đồ ăn sáng chuẩn bị lên lầu. Người giúp việc bắt gặp mắt của cô, cười nói: “Tôi nghĩ chắc là cậu cả chưa ăn sáng, nên chuẩn bị cho anh ấy ly sữa nóng.”

Thầm Tuyền ừ một tiếng, cô rời mắt rồi cầm điện thoại lên xem.

Vừa mở ra đã thấy tin Lam Thấm đăng trong vòng bạn bè.

Lam Thấm: Một ly sữa vào buổi sáng, giúp làm ấm dạ dày.

Thẩm Tuyền khựng lại, nhìn vào tấm hình kia.

Khung cảnh này, cùng với ly sữa rồi cái khay, giống hệt những gì người giúp việc vừa cầm trong tay. 

Cô nhìn lên cầu thang.

Bóng dáng của người giúp việc đã biến mất ở lầu hai, trống rỗng và chỉ còn mùi sữa thoang thoảng trong không khí, cùng lúc đó chủ tịch Thẩm thị gửi một tin nhắn đến.

[ Tuyền nhi, đến công ty một chuyến đi. ]

Thẩm Tuyền: [ Dạ. ]

*

Sau khi Văn Trạch Lệ lên lầu, anh cũng chưa thích ứng được với căn nhà mới này, nhà riêng của anh là tòa nhà 188 ở thủ đô, rộng 300m vuông, gồm 1 phòng ngủ, 2 phòng khách và 1 phòng làm việc.

Vì kết hôn với Thẩm Tuyền nên anh mới mua căn biệt thự này.

Cô cả nhà họ Thẩm không quen sống trong tòa cao ốc.

Hai phòng ngủ đều hướng về cầu thang, trong đó có một phòng là đối diện, một phòng thì chếch về bên phải. Gian phòng đối diện đã đóng cửa, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cô cả nhà họ Thẩm sống trong “phòng tân hôn”. 

Văn Trạch Lệ kéo áo sơ mi ra khỏi thắt lưng, vân vê khóe môi rồi tiến đến căn phòng chếch về bên phải, căn phòng này thuần một màu xám, đơn điệu giống như phòng cho một người ở, anh ngồi xuống mép giường, cởi cúc áo để lộ ra mảng ngực lớn, mi mắt anh rũ xuống, không giấu nổi vẻ buồn ngủ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Văn Trạch Lệ dừng động tác lại, vắt chéo đôi chân dài, ngả người ra sau rồi híp mắt nhìn.

Trông anh vừa lười biếng lại vừa xấu xa. 

Người giúp việc dừng chân, vành tai của cô ta đỏ ửng, sau đó cười rộ lên nói: “Cậu cả, ăn sáng rồi ngủ tiếp.”

Văn Trạch Lệ dùng đầu ngón tay kéo vạt áo xuống, che đi vài phần cơ bụng, anh hừ lạnh: “Sau này đi vào nhớ gõ cửa.”

“À, tôi biết rồi.” Người giúp việc đã theo Văn Trạch Lệ được một khoảng thời gian, cô ta hiểu rõ tính cách của anh, chuyển hướng đặt cái khay lên một bên bàn, sau đó chỉ vào ly sữa, lén lút nói: “Cái này…là chị Lam Thấm sắp xếp.”

Văn Trạch Lệ liếc nhìn ly sữa màu trắng, mặt không có biểu cảm gì.

“Ra ngoài.”

“Dạ.” Người giúp việc xoay người bỏ chạy.

Nhưng vẫn đóng cửa cho Văn Trạch Lệ.

*

Ngày thứ hai sau đám cưới, nhân viên tổng bộ của tập đoàn Thẩm thị không ngờ cô cả vẫn đến công ty.

Vẫn là bộ trang phục đó, cách trang điểm vẫn như trước.

Thường Tuyết cũng phải giật mình, cô ấy nhanh chóng tiến tới: “Sao cậu lại tới đây?”

Thẩm Tuyền đưa túi xách cho Thường Tuyết, nói: “Bố tôi gọi tôi tới.”

“Vãi.” Thường Tuyết nhìn cô từ trên xuống dưới: “Trông cậu hoàn toàn không giống một người phụ nữ đã trải qua đêm tân hôn.”

Thẩm Tuyền khựng lại, cô liếc nhìn Thường Tuyết một cái, không đáp lại.

Thật ra phòng làm việc đã được trang trí qua, đây là việc đáng để vui mừng, bởi vậy trên bàn của nhân viên cũng có kẹo cưới. Những thứ này đều do nhóm Thường Tuyết sắp xếp, chữ hỷ in sâu trong mắt Thẩm Tuyền, sau đó cô đến văn phòng của chủ tịch.

Thường Tuyết đưa túi xách cho cô.

Cẩn thận suy đoán: “Tối qua cậu cả nhà họ Văn không về nhà à?”

Thẩm Tuyền đẩy cửa ra nói: “Ừ.”

Bỏ lại câu nói này, cô bước vào phòng làm việc. Mái tóc của Thẩm Tiêu Toàn hơi hoa râm, ông ngồi sau bàn giám đốc, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau buổi hôn lễ tối qua, con có biết chuyện Văn Trạch Lệ đi tiễn Lam Thấm không?”

Quả nhiên là vì chuyện này.

Thẩm Tuyền kéo ghế ngồi xuống, đưa thuốc lá cho bố rồi nói: “Con biết.”

Thẩm Tiêu Toàn vỗ mạnh xuống bàn: “Lam Thấm này là một tai họa lớn.”

Thẩm Tuyền nhìn bố rồi nói: “Cô ta cũng không làm gì cả.”

Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô con gái đang giữ bình tĩnh, cho tới lúc này mà vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi, như thể những tin đồn bên ngoài không liên quan gì đến cô.

Thẩm Tiêu Toàn đành ngồi xuống, ông nhận lấy điếu thuốc từ con gái: “Trước đây tình cảm giữa Lam Thấm và Văn Trạch Lệ đã lan truyền thành giai thoại, sau khi liên hôn, sợ rằng trong lòng một số người đã đặt con vào vị trí của người thứ ba.”

“Văn Trạch Lệ quen thói hành sự kiêu ngạo, nó dám làm thì dám chịu, cho nên mới để thông tin nó đi tiễn Lam Thấm lọt ra ngoài.” Thẩm Tiêu Toàn cười lạnh.

“Quả nhiên là con chó sói.”

Thẩm Tuyền im lặng không nói gì, cô âm thầm hút điếu thuốc. 

Trần Tiêu Toàn dí tay vào trán con gái: “Bỏ đi.”

“Con cứ ngồi vững vị trí mợ cả của Văn Trạch Lệ là được, tới khi nào chưa bắt gian tại giường thì đừng ầm ĩ đến mức khó coi.”

Thẩm Tuyền khẽ mỉm cười: “Dạ.”

Đã là liên hôn thì loại chuyện này có thể xảy ra. Hơn nữa, quả thật nhà họ Văn rất lớn mạnh, cho dù là nhà họ Thẩm cũng không thể bảo đảm có thể đối đầu với nhà họ Văn.

Thẩm Tiêu Toàn thở dài, ông liếc nhìn máy tính. 

Phía trên toàn là tin tức Văn Trạch Lệ đi tiễn Lam Thấm.

Lam Thấm nói ra nước ngoài, nhìn thì giống như mãi mãi không trở lại, nhưng thật ra không phải vậy, cô ta chỉ qua bên đó đi học thôi.

Thẩm Tiêu Toàn lại xoa đầu con gái mình.

“Gọi con tới đây, ngoài chuyện này ra còn có một chuyện khác nữa, hôm nay Tài chính Thừa Thắng mở cuộc họp cổ đông, con có rảnh đến đó không?”

Sau hai ngày kết hôn đã để con gái đi làm, Thẩm Tiêu Toàn vẫn có chút không đành lòng. Nhưng lại sợ con gái nghĩ nhiều nên ông thử dò hỏi xem sao.

Thẩm Tuyền cầm khăn giấy lên lau, cô cân nhắc: “Con rảnh.”

Ánh mắt Thẩm Tiêu Toàn buồn bã, có rảnh nghĩa là Văn Trạch Lệ không để bụng đến con gái, nên cô mới có thời gian.

Ông xua xua tay, “Đi đi.”

*

Đi ra từ phòng làm việc, Thường Tuyết đang đợi cô ở bên ngoài, cô ấy là giám đốc tài chính của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Tuyền để cô ấy đi chuẩn bị tài liệu, sau đó hai người xuất phát tới Thừa Thắng. 

Người trong công ty tặc lưỡi khi thấy Thẩm Tuyền dốc sức làm việc dù mới kết hôn được hai ngày, còn những vụ tai tiếng họ nghe được, chẳng hạn như chuyện tối qua cậu cả nhà họ Văn hẹn hò với người phụ nữ khác, bảy tám phần là thật rồi.

Ở trong xe.

Thường Tuyết nói: “Gần đây Thừa Thắng có thêm một cổ đông mới, nắm giữ nhiều cổ phần hơn chúng ta, nghe nói muốn đổi mới đội ngũ quản lý, cho nên mới tổ chức họp cổ đông.”

Trong khoảng thời gian này, cô bận việc hôn lễ nên ít khi Thẩm Tuyền chú ý đến chuyện công ty.

Cô gật đầu.

Đến Thừa Thắng, cô đi thang máy nội bộ lên, các cổ đông cũng hơi bất ngờ khi thấy Thẩm Tuyền, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nét mặt, hai bên gật đầu rồi ngồi xuống.

Ở Tài chính Thừa Thắng, số cổ phiếu mà Thẩm thị nắm giữ cũng được xem là anh cả, nhưng không thể thực hiện kiểm soát cổ phần, mà chỉ có quyền bác bỏ đối với đội ngũ quản lý. Trong công việc, Thẩm Tuyền luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, làm việc cũng không bàn đến tình nghĩa.

Có rất nhiều người sợ cô.

Bên cạnh nỗi sợ, họ cũng hay bàn tán về cô.

Kết hôn được hai ngày đã đến họp cổ đông?

Hội nghị bên này đã bắt đầu.

Bên cổ đông mới nắm giữ cổ phiếu vẫn chưa đến, chủ tịch Thừa Thắng buộc phải chúc mừng Thẩm Tuyền trước: “Tổng giám đốc Thẩm, tân hôn vui vẻ nhé, hôm qua tôi có tham gia hôn lễ của cô, thật sự rất hoành tráng.”

Các cổ đông cùng quay sang nhìn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, mọi người ngẩng đầu…

Lại đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Người đàn ông vừa bước vào là Văn Trạch Lệ, anh đã thay một bộ quần tây và áo sơ mi đen, còn đeo thêm cà vạt, anh nhướng mày cười: “Đến muộn rồi.”

Anh nhận áo vest từ trợ lý rồi chậm rãi mặc vào, ánh mắt lướt qua Thẩm Tuyền thì khựng lại một lát, anh cười: “Tổng giám đốc Thẩm cũng ở đây à?”

Thẩm Tuyền nhìn anh, đôi môi hồng hào đáp: “Cũng vừa đến.”

“À.” Văn Trạch Lệ ngồi vào chỗ, anh không nhìn Thẩm Tuyền nữa, đầu ngón tay lật đống tài liệu ở trên bàn. 

Lúc này những người có mặt mới hít một hơi.

Cổ đông mới lại là Văn Trạch Lệ?

Hai vợ chồng này cùng lên một võ đài? Muốn đánh nhau à? Mà vợ chồng kiểu gì vậy? Vừa gặp mặt đã gọi tổng giám đốc rồi!

Thường Tuyết kéo tay áo Thẩm Tuyền từ phía dưới, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Thẩm Tuyền cúi đầu, rút tay áo của mình ra rồi cầm tài liệu trên bàn lên, bắt đầu lật xem. Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, đến khi cuộc họp kết thúc.

Có đối mặt cũng không trò chuyện với nhau.

Lúc cuộc họp kết thúc.

Mấy cổ đông đứng lên bắt tay với Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cà lơ phất phơ tựa vào ghế, xắn tay áo bắt tay với người ta. Sau khi bắt tay một vòng, Thẩm Tuyền đứng đậy, ánh mắt hai người chạm nhau, đối đầu trong không trung. Văn Trạch Lệ cúi người, tay chống lên mặt bàn, trước đám đông anh vươn tay về phía Thẩm Tuyền.

Đó là tư thế bắt tay.

Thẩm Tuyền trầm mặc một giây, sau đó vươn tay. Bàn tay trắng nõn tinh tế mềm mại vì được nuông chiều từ bé chạm vào tay Văn Trạch Lệ, khách sáo nắm lấy.

“Chúc mừng chủ tịch Văn.”

Văn Trạch Lệ nhìn cô, cười: “Cảm ơn.”

Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Tuyền rút tay về, thuận tay rút một tờ khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau tay, sau đó gọi Thường Tuyết: “Đi.”

Các cổ đông nhìn mà ngơ ngẩn.

Văn Trạch Lệ tựa vào bàn rồi nhíu mày.

Một lúc lâu sau.

Anh cũng cầm khăn giấy lên, lau lòng bàn tay một cái.

Mọi người ở hiện trường: “...”

Quá rõ ràng.

Vợ chồng bất hòa.

Chương kế tiếp