Hậu Ái

Chương 3

Nhà họ Thẩm là gia tộc lớn, tiền chi cho mặt giáo dục, bồi dưỡng hay người chăm nom chắc chắn không thấp. Lòng bàn tay Thẩm Tuyền không chỉ mềm mại mà còn trơn nhẵn, xúc cảm khi chạm vào rất khó tả được.

Cái loại có thể chơi đùa ấy.

Văn Trạch Lệ vứt khăn tay đi, sau lại cọ vào cà vạt, nhỏ giọng mà chậc vài tiếng.

... 

Ra khỏi Thừa Thắng, Thường Tuyết mới dám thở mạnh, vừa lái xe vừa chửi thề: “Trước đó cũng không nghe gì hết, không ngờ đùng một cái các cậu đã kết hôn, kết hôn được hai ngày, cùng nhau xuất hiện ở cuộc họp cổ đông trên võ đài, có lẽ bên ngoài lại có tin tức.”

Thẩm Tuyền lật xem các hạng mục gần đây của Thừa Thắng, ừ vài tiếng.

Lúc dừng đèn đỏ, Thường Tuyết liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền, vô thức nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài đang cầm máy tính bảng của cô. Chẳng lẽ suy đoán trước đó của cô ấy là sai ư?

Thẩm Tuyền cũng không thích Văn Trạch Lệ?

Cô ấy gõ vào vô lăng rồi nói: “Đúng rồi, không phải ngày mai là ngày lại mặt à?”

Bên kinh đô rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, chưa kể nhà họ Văn đứng giữa chính trị và thương trường. Nhà họ Thẩm thì càng khỏi  phải nói, Thẩm Tuyền cất máy tính bảng, nhíu mày suy tư.

Một lúc lâu sau.

Mới đáp lời Thường Tuyết, “Ừ, phải lại mặt.”

...

Trở lại biệt thự, người giúp việc Trần Hề Hề đang thu xếp cho robot quét dọn vệ sinh, thấy Thẩm Tuyền trở lại, cô ta tranh thủ thời gian đứng dậy, cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cô về rồi.”

Thẩm Tuyền thay giày cao gót, “Ừ.”

Khuôn mặt Trần Hề Hề đầy ý cười, xán lạn rực rỡ, “Cô muốn ăn hoa quả ướp lạnh hay là một vài món bánh ngọt?”

“Tôi làm được hết.”

Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ta một cái, khẽ xoa vùng dưới cổ, tối hôm qua ngủ không được ngon vì gối đầu hơi cao, cô nói: “Không cần, tôi lên lầu xem tài liệu.”

Dù bố đã sắp xếp để cô tham gia cuộc họp cổ đông nhưng cô vẫn có nhìn ra sự lo lắng trong mắt ông. Thôi thì trở về biệt thự, ít nhất lầu hai còn có phòng làm việc. 

Văn Trạch Lệ cũng không mở miệng nói của ai.

Vậy nên cô cứ dùng thôi.

Cô cảm thấy mấy hạng mục gần dây của Thừa Thắng hơi có vấn đề.

Ngẩn người ở biệt thự từ buổi chiều tới tối muộn, thoáng cái đã chín giờ rưỡi, Thẩm Tuyền ra khỏi phòng làm việc, trở về phòng tắm rửa rồi thay đồ ngủ thoải mái.

Dưới lầu.

Trần Hề Hề đang nói chuyện điện thoại, cô ta dựa vào tủ rượu. Quá rõ ràng, cô giúp việc trẻ tuổi này là người thân cận của Văn Trạch Lệ, tính cách không kiêng nể gì, song cách làm việc cũng không tệ lắm.

Thẩm Tuyền chẳng lên tiếng, cô đến nhà bếp.

Lại nghe Trần Hề Hề nhỏ giọng nói một câu: “Chị Lam Thấm, khi nào chị về nước?”

“Sắp chưa ạ?”

Thẩm Tuyền dừng bước.

“Không có gì ạ, chỉ là hơi nhàm chán thôi, em nhớ chị quá.”

“À, tổng giám đốc Thẩm cũng tốt lắm, nhưng chắc chắn không tốt bằng chị rồi.”

“Không biết nữa, em xem trong vòng bạn bè của cậu cả, hình như đêm nay anh ấy đi tụ tập với bọn cậu Tiêu ấy.”

Ánh sáng ở đường từ cầu thang đến nhà bếp khá mờ, Thẩm Tuyền đứng ở đó một lúc, cô lấy điện thoại ra, tùy tiện vào vòng bạn bè.

Vòng bạn bè.

Cũng chẳng có tin tức của Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền bỏ điện thoại đã tắt vào trong túi. Cô đi về phía nhà bếp, bật đèn trong bếp lên, cầm lấy ly rồi rót sữa bò. Tiếng động làm Trần Hề Hề giật mình, cô ta ló đầu ra khỏi tủ rượu, vừa nhìn thấy bóng lưng cao gầy kia, Trần Hề Hề cúp điện thoại theo phản xạ.

Sau lưng im lặng.

Thẩm Tuyền cầm ly sữa đi ra.

Dưới ánh sáng lờ mờ, trực tiếp đối diện với ánh mắt của cô gái.

Cô hờ hững nhìn cô ta, sau đó đi lên cầu thang, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng đem đến cảm giác lạnh lùng và xa cách, Trần Hề Hề đứng yên một lúc, không dám mở miệng nói chuyện.

Trở lại lầu hai.

Thẩm Tuyền uống sữa bò, cô nhìn giờ, đã gần mười một giờ đêm.

Cô dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên rồi gọi đến số của Văn Trạch Lệ, rất nhanh cuộc gọi được kết nối. Giọng nói trầm thấp thoáng ý cười của Văn Trạch Lệ truyền đến từ đầu bên kia.

“Tổng giám đốc Thẩm?”

Thẩm Tuyền nghĩ thầm, tốt xấu cũng còn lưu số cô.

Cô nói: “Ngày mai lại mặt.”

Cả nhà họ Thẩm đều trông ngóng, anh không thể vắng mặt.

Văn Trạch Lệ ở bên kia khựng lại một lát, lúc sau mới cúi đầu  cười cười, “Ra thế, tôi quên mất.”

“Sáng mai đến đón cô.”

Giọng nói của Thẩm Tuyền rất lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc gì: “Cảm ơn.”

Nói xong, cô cúp máy.

Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, mấy giây sau anh đưa điện thoại ra xa, thấy màn hình đã treo thật, anh nhướng mày cười rồi ngả người vào ghế.

Ngậm điếu xì gà, bắt lửa từ Tiêu Nhiên: “Lấy bài ra đi.”

Tiêu Nhiên đẩy vành mũ ra, liếc anh một cái: “Cuộc sống sau khi kết hôn của anh với cô cả nhà họ Thẩm đặc sắc thật đấy.”

Sáng nay chuyện hai vợ chồng quyết đấu ở Thừa Thắng rất nhanh đã bị truyền ra ngoài, lan truyền trong vòng tận mấy lần. Văn Trạch Tân chậc một tiếng, “Trâu bò.”

Văn Trạch Tân nói xong thì liếc nhìn điện thoại, yên lặng xóa bỏ yêu cầu kết bạn của Thẩm Lẫm, dù sao đây cũng là anh trai Thẩm Tuyền, bỏ đi bỏ đi, gần đây quan hệ đang căng thẳng.

...

Thay gối xong ngủ ngon hơn được một chút. Thẩm Tuyền tỉnh dậy từ sáng sớm để sửa soạn cho bản thân, ngoài đồng phục ra cô rất ít mặc các loại quần áo khác, hầu hết quần áo bình thường treo trong tủ quần áo đều mới tinh.

Cô rất ít khi mặc quần áo bình thường, đủ các loại váy nên phải chọn một lúc.

Cuối cùng chọn áo kiểu sơ mi với chân váy chữ A màu sáng.

Nhìn giờ, đã chín rưỡi.

Thẩm Tuyền cầm điện thoại và túi xách xuống lầu, cô tìm số của Văn Trạch Lệ, giày cao gót giẫm lên cầu thang phát ra tiếng vang. Cửa phòng khách ở lầu một mở rộng, ánh nắng từ ngoài phòng chiếu vào, Văn Trạch Lệ ngáp một cái rồi đi vào, vừa ngước mắt lên đã thấy cô gái trên cầu thang.

Bên trên cầu thang có thoáng chút ánh nắng, tóc cô gái rũ xuống, mặt mày thả lỏng, trông dịu dàng đi rất nhiều, váy chữ A tôn lên dáng người lả lướt hấp dẫn.

Văn Trạch Lệ nhíu mày, nói: "Chào buổi sáng."

Vừa tìm được số của Văn Trạch Lệ lại nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn lại, cô nhìn người đàn ông đang tựa vào tủ, khóe môi hơi cong, đáy mắt mang theo sự dò xét cùng ý cười.

Thẩm Tuyền: “Chào buổi sáng.”

Coi như đúng giờ.

Cô để điện thoại xuống rồi đi xuống lầu.

Trần Hề Hề bưng đồ ăn sáng ra, thấy hai người họ thì lập tức nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cậu cả, chào buổi sáng, đến ăn bữa sáng đi ạ.”

Văn Trạch Lệ cười đứng thẳng người, áo sơ mi trên người anh là áo mới, từ vòng eo gầy rắn chắc đâu vào đấy có thể nhìn ra một ít cơ bắp, anh đi tới, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Thẩm Tuyền ngồi ở ghế đối diện, cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên đọc.

Hai vợ chồng mặt đối mặt.

Chẳng nói với nhau được đôi câu.

Trần Hề Hề đứng một bên nói: “Cậu cả, mì này là chuẩn bị cho anh đó, không phải trước đó anh nói muốn ăn sao? Thử xem hương vị thế nào.”

Văn Trạch Lệ cười một tiếng: “Có lòng thế à.”

Sau đó anh cầm đũa lên rồi dùng bữa.

Mùi vị này...

Anh nhíu mày nhìn Trần Hề Hề.

Trần Hề Hề cười cười, dùng khẩu hình ngỏ ý “Chị Lam Thấm dạy tôi đấy.”

Văn Trạch Lệ híp mắt, đáy mắt sâu không thấy đáy, một lúc sau anh cười cười nói: “Không phải mùi vị này.”

Nói rồi ăn thêm hai đũa.

Thẩm Tuyền chậm rãi để tạp chí xuống, nhìn bóng lưng của người giúp việc, chỉ từ khẩu hình thôi là cô đã có thể nhìn ra đoạn đối thoại giữa họ, ánh mắt cô khẽ lướt qua cái chén chẳng nhìn ra là thứ gì ở trước mặt, sau đó dời đi, cúi đầu ăn bữa sáng.

Bữa sáng thường ngày của cô là sữa bò, sandwich và trứng gà.

Điện thoại trên bàn vang lên tiếng ting ting.

Ở trên bàn ăn, nó cực kỳ rõ ràng.

Văn Trạch Lệ đặt đũa xuống, uống cafe đen rồi nhìn cô gái đối diện, cô cầm điện thoại lên, khóe môi còn dính một ít sốt mayonnaise, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ lau đi.

Động tác rất lơ đãng.

Văn Trạch Lệ vừa nhìn đã rời mắt đi.

...

Ăn sáng xong đã mười giờ. Người trong dòng họ hỏi Thẩm Tuyền đã xuất phát chưa, lần đầu con rể đến nhà, người trong nhà ít nhiều cũng có chút sốt sắng.

Thẩm Tuyền cầm khăn giấy lau khóe môi, cô đứng lên rời khỏi phòng ăn.

Văn Trạch Lệ thấy cô đi ra, khom lưng dập thuốc.

Thẩm Tuyền nhìn anh. “Đi thôi.”

Văn Trạch Lệ cười đứng lên, hai người sánh vai nhau đi về phía cửa, anh hỏi: “Ăn no chưa?”

“Ừm.”​

Văn Trạch Lệ cười một tiếng.

Ánh nắng bên ngoài xán lạn, hai người bước xuống bậc thang, Văn Trạch Lệ đi đến mở cửa hàng ghế ngồi phía sau, ngẫm nghĩ một hồi, lại vòng sang chỗ ghế phụ, kéo cửa ra cho cô.

Thẩm Tuyền đứng đó một lúc, mấy giây sau cô tự mở cửa hàng ghế sau ra rồi ngồi vào.

Văn Trạch Lệ thấy thế thì cười một tiếng.

Lúc sau anh vân vê khóe môi, đi về phía ghế lái.

Sau khi lên xe.

Anh dịch kính chiếu hậu, nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Xem qua quà tặng mang đến nhà cô đi, nếu có gì không phù hợp, lát nữa tôi bảo người ta mang cái khác sang.”

Quà tặng đặt ở một ghế khác, Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn sang, cô cũng không khách sáo, đầu ngón tay nhẹ nhàng lật xem mấy món quà kia.

Rất nghiêm túc, rất chăm chú.

Tầm mắt Văn Trạch Lệ rơi vào kính chiếu hậu, như cười như không nhìn cô xem từng món một.

Thẩm Tuyền rút tay về rồi ngẩng đầu lên.

Đối diện với cặp mắt của anh, hai người yên tĩnh đối mặt một giây, Văn Trạch Lệ cười sờ chóp mũi, hỏi: “Thế nào? Hài lòng không?”

Thẩm Tuyền: “Không tệ lắm.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng?”

Thẩm Tuyền: “Khách sáo rồi.”

Trả lời đâu ra đấy. Văn Trạch Lệ cười cười, anh dời mắt đi rồi nổ máy xe.

Cảnh sắc ở tiểu khu vút qua khung cửa sổ, Thẩm Tuyền trả lời tin nhắn của người nhà, mắt cô chạm phải vị trí ghế phụ, hai năm trước cô từng thấy Lam Thấm kế tay lái Văn Trạch Lệ.

Hồi đó.

Lam Thấm còn chào hỏi cô.

...​

Nhà họ Thẩm thích sự yên tĩnh nên mua nhà ở Hội Thành Danh Sĩ, lái xe đi rất xa.

Hồi chưa lấy chồng Thẩm Tuyền rất hay ở nhà, bên ngoài trông cô sấm rền gió cuốn, tính tình lạnh nhạt vậy thôi, chứ nhiều năm qua, trừ lúc ra nước ngoài học đại học thì hầu như cô đều ở trong nhà.

Đã đến Hội Thành Danh Sĩ.

Cửa nhà mở rộng, câu chúc câu mừng vẫn còn treo.

Ngay cả cây thường xanh bên ngoài cũng treo đầy lồng đèn đỏ kiểu nhỏ.

Cô xuống xe.

Nhìn cửa nhà, trong mắt có một sự dịu dàng hiếm hoi.

Quản gia mang theo người giúp việc đi ra đón người.

Văn Trạch Lệ một tay xách quà, sửa sang lại cổ áo rồi đi đến bên cạnh cô, thấp giọng cười nói: “Đi thôi?”

Thẩm Tuyền nhìn anh một cái.

Rồi đi về trước.

Đôi giày cao gót hôm nay là giày mới, lần đầu đi nêm gót chân bị ma sát đến đau nhức. Cô dừng lại, Văn Trạch Lệ đi sau cô hai bước cũng dời mắt nhìn xem.

Chảy máu.

Anh chậc một tiếng, tiến lên một bước, cánh tay khoác lên eo cô, năm ngón tay chụm lại rồi ôm lấy.

Cả người Thẩm Tuyền cứng đờ.

Cô hơi nghiêng đầu, đáy mắt thoáng lạnh.

Cô nhìn anh.

Văn Trạch Lệ nhíu mày, anh cũng nhìn cô, ý cười ban đầu trong mắt nhạt dần. Mấy giây sau lại dày đặc, nhưng mang theo vài tia cố ý, anh khẽ cười nói: “Sao nào? Chồng không có tư cách ôm eo cô sao?”

“Bước lên đi, cả nhà cô đều đang nhìn chăm chú đấy!”

“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với eo của cô.”

Anh cười, thì thầm nói nhỏ.

Chương kế tiếp