Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

CHƯƠNG 2: CHỌC CHIM

Chung Niệm Nguyệt chậm rãi bưng dĩa điểm tâm trong tay Tiền ma ma vào. rồi kéo màn che lại.

Vào thời cổ đại, quyền lực của hoàng thất còn lớn hơn trời, cho dù gia tộc có lớn mạnh đến đâu nhưng khi chống lại hoàng thất thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nàng không muốn Chung gia lặp lại kết cục bi thảm trong sách.

Nếu nàng có thể nói cho Thái Tử biết bản thân không có chút tình cảm nào với hắn, cũng không muốn cản trở nữ chính làm Thái Tử Phi của hắn…từ đây về sau không qua lại nữa thì có tốt hơn không.

Vừa mới suy nghĩ tới đó thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân đến gần.

Giọng của thiếu niên vang lên bên ngoài màn: “Nghe nói biểu muội bị bệnh nên hôm nay ta đến thăm muội. A di không ở trong phủ, nếu bệnh nặng thì phải mời thái y tới xem thử.”

Trong và ngoài màn yên lặng một cách kỳ lạ.

Bình thường, mỗi khi Chung Niệm Nguyệt nghe thấy hắn nói như vậy, thì sẽ vui mừng ôm chầm lấy hắn.

Nhưng…bây giờ lại không có gì xảy ra.

Thái Tử Kỳ Hãn hơi cau mày, liếc mắt nhìn qua đám hạ nhân, thậm chí ngay cả nét mặt của nha hoàn Hương Đào và Tiền ma ma cũng có hơi kỳ lạ.

Chuyện gì đang xảy ra?

Lần này biểu muội lại bày trò gì hay hơn à?

Chung Niệm Nguyệt nuốt điểm tâm trong miệng xuống, cảm thấy hơi nghẹn, nếu bây giờ có trà để uống thì tốt biết mấy.

Nàng liếm môi dưới, lúc này mới trả lời: “Không có việc gì, chỉ là không thể gặp gió.”

Giọng nói của thiếu nữ nhỏ hơn bình thường, nghe kĩ thì giống như bệnh thật.

Kỳ Hãn một tay nắm lấy màn, thấp giọng nói: “Ta phải nhìn qua một lần thì mới có thể yên tâm quay về.”

Trong suy nghĩ của hắn đã nhận định rằng Chung Niệm Nguyệt đang giả vờ, nhưng lại không biểu hiện lên mặt, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước.

Chung Niệm Nguyệt hơi khó chịu.

Nếu không thích người ta, thì tại sao phải cư xử như vậy chứ? Chỉ cần thoải mái phất tay áo rời đi thì không tốt hơn sao?

Thấy Chung Niệm Nguyệt không lên tiếng, Kỳ Hãn lại cười nói: “Hôm qua mẫu phi có nhắc đến muội.”

Lời nói này là đang ám chỉ, nếu mẫu phi không nhắc thì hắn sẽ không tới.

Sau khi nghe những lời này thì nguyên chủ còn thích hắn nữa không?

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy rất khó chịu, thậm chí ngay cả giả vờ nói chuyện với hắn, nàng cũng không muốn!

Ngay lúc này Kỳ Hãn vén một góc màn lên.

Tiền ma ma giật mình, lòng ngực hơi nhói lên vì tức giận. Tuy là biểu huynh muội, nhưng cũng không cùng huyết thống, lại không phải chỉ mới năm sáu tuổi, như thế nào lại cư xử thô lỗ như vậy ?

“Ta chắn gió cho muội, muội sẽ không bị cảm lạnh. Để ta xem thử…muội uống thuốc chưa. Ta không ngửi thấy mùi thuốc, hay là bọn nha hoàn đã quên cho muội uống rồi?” Kỳ Hãn vừa nói vừa vén màn lên cao.

Đây là quyết tâm muốn vạch trần Chung Niệm Nguyệt.

Màn che được vén lên.

Trong nhất thời Kỳ Hãn cảm thấy hơi giật mình.

Không phải là hắn muốn khen Chung Niệm Nguyệt, nhưng biểu muội thực sự rất đẹp, vài ngày không ra khỏi nhà, dường như lại trở nên đẹp hơn, khoảng khắc ánh sáng chiếu vào ngay cả hắn cũng bị lóa mắt.

Nhưng hắn cau mày ngay lập tức.

Khuôn mặt đẹp thì có ích gì?

Ánh mắt của Kỳ Hãn di chuyển đến tay Chung Niệm Nguyệt…đĩa điểm tâm?

Cơn tức giận bắt đầu nổi lên.

Đúng thật là giả vờ!

Tiền ma ma lo lắng còn đang định tìm lý do bào chữa cho Chung Niệm Nguyệt.

Vẻ mặt Chung Niệm Nguyệt không thay đổi, vươn tay nói: “Mang một tách trà đến.”

Hương Đào ngay lập tức đi rót trà, đặt vào tay Chung Niệm Nguyệt.

Mười ngón tay của nàng lại càng tinh tế, xinh đẹp như ngọc.

Nhưng Kỳ Hãn không hề có dự định thưởng thức, hắn chỉ cảm thấy tức giận tới mức bật cười.

Nàng lừa gạt hắn, lừa gạt người khác mà còn có thể thoải mái như vậy? Bị hắn bắt gặp vẫn không cảm thấy xấu hổ một chút nào sao?

“Biểu muội nói dối ta?” Kỳ Hãn trầm giọng nói.

Chung Niệm Nguyệt nhấp một ngụm nước trà, làm ướt môi.

Nàng thoải mái trả lời: “Đúng vậy, muội lười đứng dậy, nhưng biểu ca lại cố tình đến đây.”

Lười? Lười đứng dậy?

Sắc mặt Kỳ Hãn hơi xanh, không còn duy trì được nụ cười trên khuôn mặt được nữa. Trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, mà nàng lại dám nói như thế? Lúc trước người theo đuôi hắn, không phải là nàng sao?”

Kỳ Hãn nén lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Mẫu phi sợ là không tin, người rất lo lắng cho muội, hôm nào muội tiến cung gặp người, nói một tiếng.”

Nguyên chủ sợ phải tiến cung.

Nàng ở trong phủ được cưng chiều, ngang bướng cỡ nào cũng không sao, cùng lắm chỉ bị Chung phụ khiển trách nhẹ.

Nhưng hoàng cung…

Khi nguyên chủ 6 tuổi, có tham gia yến tiệc trong cung, khi trở về không biết vì sao lại phát sốt, từ đó về sau thì rất sợ hãi hoàng cung. Điều này trong tiểu thuyết không có nói qua, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ thì có.

Nhưng nguyên chủ lại vì Thái tử biểu ca mà bằng lòng đặt chân vào hoàng cung.

Còn Chung Niệm Nguyệt tất nhiên là không sợ.

Nàng cầm đũa gắp từ trong đĩa, chọn một miếng bánh hạt dẻ, thản nhiên nói: “À, hai ngày sau rồi tính tiếp.”

Nghe nàng nói chuyện thoải mái như vậy, Kỳ Hãn lại càng cảm thấy tức giận.

“Biểu ca trở về đi.” Chung Niệm Nguyệt cắn một miếng bánh hạt dẻ: “Chút nữa muội còn có chút việc phải làm.”

“Việc gì?”

“Chọc chim.”

“…”

Kỳ Hãn đối mặt với Chung Niệm Nguyệt, mặc dù nhìn thấy đôi mắt  xinh đẹp, trong sáng và ngây thơ của nàng. Nhưng Chung Niệm Nguyệt lại làm hắn cảm thấy còn khó chịu và đau đầu hơn trước.

Hắn không có cách nào khác với biểu muội.

Mẫu phi yêu thương Chung Niệm Nguyệt, Chung gia lại cưng chiều nàng trong lòng bàn tay.

Nàng là biểu muội của hắn.

Nàng không dính lấy hắn, đây là những điều mà hắn mong muốn.

Kỳ Hãn nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, rồi quay lưng bước đi.

Cho tới khi hắn bước ra cửa, thì nghe thấy giọng Chung Niệm Nguyệt nói: “Hương Đào, mang chim của ta đến.”

Hương Đào đáp lời, rồi mang lồng chim vào.

Vốn là mấy ngày trước, khi Chung Niệm Nguyệt mới xuyên tới, vì phải ra phủ tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, nên nàng mới lấy lý do đi mua chim.

Tiền ma ma thở phào nhẹ nhõm, ở bên cạnh nói: “Còn không mau tiễn Thái Tử đi.”

Hạ nhân nhanh chóng bước lên.

Sắc mặt Kỳ Hãn hơi trầm xuống, thầm nghĩ hạ nhân Chung phủ ít nhất vẫn hiểu biết lễ nghĩa.

Nhưng hắn lại không biết ở trong lòng Hương Đào, ấn tượng của nàng ta đối với hắn chính là ngu ngốc và lùn.

Kỳ Hãn bước ra tới cửa.

Cách một tấm bình phong, hắn nghe thấy tiếng cười thanh thúy của biểu muội, hình như là đang dạy con chim nói gì đó: “Tại sao mi lại không nói tiếng người, nào, học theo ta nói…đồ ngu ngốc.”

Kỳ Hãn: “…”

Hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Cứ như là Chung Niệm Nguyệt nói chính là đang ám chỉ hắn.

Cũng không biết đó là loài chim gì, thế mà học được rất nhanh!

“Đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc,…”

Bước chân Kỳ Hãn nhanh hơn trước, nghe thêm được năm sáu lần mới dần không nghe rõ nữa.

Kỳ Hãn vừa đi, Tiền ma ma kéo tay Chung Niệm Nguyệt ngay lập tức, vừa yêu thương vừa trách cứ nói: “Sao hôm nay tiểu thư lại không cho Thái Tử một chút thể diện nào vậy, đợi khoảng hai ngày nữa tiểu thư tiến cung thỉnh an Huệ phi nương nương đi. Nương nương thương người, người cũng phải đáp lại một chút.”

Chung Niệm Nguyệt nhàn nhạt đáp lời: “Thôi để sau đi.”

Huệ phi chính là mẫu thân của Thái Tử, là tỷ tỷ của Chung mẫu.

Huệ phi với Chung gia khá thân cận, nàng ta cũng rất yêu thương nguyên chủ.

Nhưng nếu thật là có tình có nghĩa thì ở trong sách cũng không thoải mái dễ dàng cắt đứt quan hệ như vậy, còn nhìn nhi tử của mình hủy đi Chung gia.

Nguyên chủ không hiểu rõ.

Nhưng nàng đọc sách thì lại xem rất kỹ càng.

Chung Niệm Nguyệt ở trong phủ thêm hai ngày nữa.

Đây không phải nhà của nàng, vì nàng chỉ mới đến được mấy ngày. Mặc dù đã rất quen thuộc với cốt truyện, nhưng vẫn phải cần thêm một chút thời gian để thích nghi với hoàn cảnh xung quanh mà.

Đúng là phải cảm ơn những tiền bối đã xuyên sách trước đây, đã cho nàng khá nhiều kinh nghiệm phong phú.

Không đợi Chung Niệm Nguyệt vào cung thỉnh an Huệ phi, Hương Đào đã cầm một tấm thiệp mời đưa tới cho Chung Niệm Nguyệt.

“Tiểu thư, đây là thiệp mời từ Cao gia.”

Chung Niệm Nguyệt đưa tay cầm lấy, nhìn lướt qua thì cũng đã hiểu đại khái.

Thì ra là đích nữ Cao gia tam tiểu thư muốn làm lễ cập kê, Cao gia muốn cho tiểu thư nhà bọn họ nở mày nở mặt nên mở đại yến tiệc mời các quý nữ trong kinh thành.

Vì Chung phu nhân không ở trong phủ, lão phu nhân lại đang ở trang viên dưỡng bệnh, nên trên thiệp mời chỉ viết mỗi tên của Chung Niệm Nguyệt.

Hương Đào nhỏ giọng nói: “Nô tì nghe hạ nhân Cao gia nói, hôm đó Thái Tử cũng sẽ đến.”

Đại phòng Cao gia là Đại học sĩ của Đông các, Thái Tử gọi ông ta một tiếng lão sư. Tất nhiên hắn sẽ đến để cho Cao gia thể diện, cũng không quá kì lạ.

Phải biết rằng yến tiệc này là nơi nam nữ chính gặp nhau.

Theo cốt truyện ban đầu, nguyên chủ chỉ biết theo đuôi Thái Tử, những yến tiệc bình thường cũng không thấy lộ diện, tất nhiên nàng cũng không có bất kì bằng hữu thân thiết nào.

Nàng nghe nói Thái Tử muốn đi Cao gia tham dự yến tiệc, nguyên chủ tham dự ngay lập tức. Ở yến tiệc đã không thoải mái, tự nhiên, mà còn phải tận mắt nhìn thấy Thái Tử đối xử khác biệt với nữ chính, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Từ đó về sau nàng ấy trở thành hòn đá kê chân cho nữ chính.

Đứa nào đi theo đuôi Thái Tử thì chính là kẻ ngốc!

Chung Niệm Nguyệt vừa định nói gì đó lại đột nhiên nhớ ra, lên tiếng hỏi: “Hạ nhân Cao gia nói cho ngươi biết?”

Hương Đào ngơ ngác gật đầu: “….Dạ.”

Hạ nhân Cao gia cần gì phải nói ra điều này.

Chỉ có hai lý do đơn giản. Thứ nhất, là muốn khoe ra. Thứ hai, là muốn lừa Chung Niệm Nguyệt tham dự yến tiệc. Chung Niệm Nguyệt rất ít khi lộ mặt ra ngoài, nếu nàng đến yến tiệc Cao gia thì chẳng phải Cao gia tam tiểu thư càng có thêm thể diện à.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng.

Quan trọng là nếu hạ nhân Cao gia cũng biết đem danh Thái Tử lừa Chung Niệm Nguyệt tới, có phải là quá lợi hại rồi không?

“Đi.” Chung Niệm Nguyệt nói.

Ngày mai nàng sẽ cho bọn họ thấy, nàng không có bất kỳ tình cảm gì với Thái Tử. Ai muốn làm Thái Tử Phi thì đi mà làm!

Tiền ma ma đáp lại: “Được được.”

Bà rời đi vội vàng giúp tiểu thư chọn xiêm y và trang sức.

Chung Niệm Nguyệt hằng ngày ở trong phủ chọc chim, đọc qua vài quyển sách mà Chung mẫu đưa cho, rồi lại dùng bút vẽ linh tinh.

Hương Đào đứng bên cạnh nhìn nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, nàng ta chân thành nịnh nọt: “Tiểu thư vẽ thật đẹp, nhìn rất sinh động.”

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái nên đi ngủ ngay lập tức.

Ngày hôm sau tỉnh dậy.

Bên giường Chung Niệm Nguyệt đã đặt sẵn xiêm y cùng trang sức.

“Xiêm y này mới được may vào tháng trước, trang sức thì được tặng vào ngày sinh thần của tiểu thư.”

Quay đầu nhìn qua nàng thấy được xiêm y cùng trang sức tinh xảo.

Mỗi lần nguyên chủ gặp Thái Tử đều ăn mặc rất lộng lẫy.

Nhưng còn Chung Niệm Nguyệt…

Hắn đáng để xem à?

Chung Niệm Nguyệt đứng dậy, “Rương trang sức ở đâu? Cả xiêm y nữa? Ta muốn tự mình chọn.”

Hương Đào không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn dẫn đường đi trước.

Chung phu nhân Vạn thị yêu thương nữ nhi tới mức nào?

Bà ấy đã nhờ người thiết kế một gian phòng riêng, chỉ để cho Chung Niệm Nguyệt để trang sức cùng xiêm y.

Chung Niệm Nguyệt tùy tiện chọn ra một bộ xiêm y.

Hương Đào sững sờ hỏi: “Còn trang sức thì sao ạ?”

Chung Niệm Nguyệt đi ra sân, tiện tay chiết một cành mai trong sân: “Lấy cái này đi.”

Thật sự là không nói nên lời…

Nha hoàn phụ trách trang điểm, nghĩ đến việc vấn tóc cho tiểu thư thật xinh đẹp, để khiến cho mọi người thật kinh ngạc cũng như là thu hút ánh mắt của Thái Tử…

Khuôn mặt phản chiếu trên gương đồng, rất giống với nàng trước khi xuyên tới đây, chỉ là khuôn mặt này nhìn trẻ con hơn một chút.

Trái phải đều là đường nét quen thuộc, cũng chẳng có gì đáng để nhìn thêm.

Chung Niệm Nguyệt nhắm mặt lại, ngẩng đầu lên nói: “Làm đi…làm sao cho ngủ ngon một chút.”

Nha hoàn: “???”

Nha hoàn nuốt nước bọt, cho rằng mình nghe nhầm: “Ngủ ngon ạ?”

“Ừ, là để lúc ngủ trên xe ngựa không bị cấn tóc.”

Nha hoàn: “…”

Nha hoàn giật mình búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản nhất, vội vàng đem trâm mai cài vào.

Chung Niệm Nguyệt chậm rãi dùng xong bữa sáng, uống một chén canh cho ấm bụng, gọi người mang áo choàng đến, đội mũ lên cầm theo một bình nước ấm: “Đi thôi.”

Tiền ma ma đáp lại vội bước theo sau.

Vừa bước ra khỏi phủ.

Chung Đại công tử Chung Tùy An mới từ bên ngoài trở về, mang một thân đầy tuyết trắng, khuôn mặt có vài nét lạnh lùng.

Năm nay hắn chỉ mới mười lăm tuổi nhưng nét mặt lại có chút nghiêm nghị.

Chung Tùy An thừa hưởng tích cách của Chung phụ, thậm chí hắn còn ít nói hơn.

Hắn vừa xuống xe ngựa, thì nhìn thấy một thân hình tròn trịa, mái tóc bay bồng bềnh trong gió, khó khăn cố gắng leo lên xe ngựa.

Hạ nhân nhìn theo hướng mắt của hắn liền nói: “Chắc là tiểu thư muốn đến Cao gia.”

Tiểu thư?

Đó chính là muội muội luôn mặc xiêm y gọn gàng, lộng lẫy theo đuôi Thái Tử sao?

“Thái Tử cũng tới?”

“Dạ, nô tài có nghe qua việc này.”

Chung Tùy An cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hôm nay muội muội của hắn không giả vờ xinh đẹp nữa à? Mà thay bằng quả cầu tuyết sao???



Chương kế tiếp