Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

CHƯƠNG 3: THẤT LỄ

Bên trong hoa viên của Cao gia, một vài quý nữ đang thì thầm nói chuyện với nhau.

“Thái Tử điện hạ tham gia vậy thì Chung Niệm Nguyệt chắc chắn cũng sẽ đến. Cao Thục Nhi không sợ bị nàng đoạt lấy nổi bật sao?”

“Nàng ta muốn chọc giận Chung Niệm Nguyệt à?”

“Sao ngươi lại nói như vậy?”

“Ta nghe nói, đã mấy ngày rồi mà Thái Tử vẫn không đi gặp Chung Niệm Nguyệt. Chung Niệm Nguyệt còn đang bị bệnh. Bây giờ Thái Tử lại đến tham gia yến tiệc Cao gia, cho Cao Thục Nhi thể diện. Thì không phải là chọc cho Chung Niệm Nguyệt tức điên sao?”

“Đúng đúng. Thái Tử và Cao đại nhân là thầy trò tình thâm, nếu Cao Thục Nhi là Trắc Thái Tử Phi thì chẳng phải chọc cho Chung Niệm Nguyệt tức chết sao!!!”

Nguyên chủ rất ít khi lộ diện, nhưng mỗi khi nàng lộ diện không hoàn toàn là dựa vào gia thế để ức hiếp người khác.

Nhưng nàng đã quen với việc mỗi lần gặp mặt Thái Tử thì phải trang điểm, cho nên bất luận trường hợp nào, đều ăn diện lộng lẫy, áp đảo chủ tiệc.

Ai cũng nói nàng ấy ăn diện hào phóng nhưng thật ra là coi thường người khác, tâm cơ thâm sâu.

Nguyên chủ ở trong sách vì điều đó mà mang danh ‘bạch liên hoa’.

Không lâu sau thì nghe được hạ nhân bên ngoài thông báo: “Thái Tử điện hạ đến.”

Lúc này đám quý nữ mới im lặng.

Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cho Thái Tử nghe được những lời này.

Thật ra Kỳ Hãn không quá quan tâm đến câu chuyện của đám quý nữ, hắn đến chủ yếu là dạo qua một chút mà thôi.

Nhìn thấy Cao gia vui mừng chào đón mình, nên Kỳ Hãn đã đi tới chỗ bọn họ.

“Điện hạ.” Đại học sĩ của Đông các Cao Bình Triều nhìn hắn hành lễ, nhằm muốn khoe khoang quan hệ thầy trò của mình và Thái Tử, cố tình lấy lòng hắn. Cao Bình Triều nghiêm túc mở miệng nói: “Hôm đó, bệ hạ cảm thấy bài luận văn của người như thế nào?”

Kỳ Hãn: “…”

Vốn dĩ tâm trạng đã không được tốt, bây giờ lại càng tệ hơn.

Lúc này có một hạ nhân bước vào cửa, giọng nói rõ ràng vang lên: “Tiểu thư Chung gia đến.”

Chung gia chỉ có một nữ nhi duy nhất, đó chính là Chung Niệm Nguyệt.

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Thái Tử.

Nếu là lúc trước Kỳ Hãn sẽ tỏ vẻ thái độ khó chịu.

Nhưng hôm nay hắn chỉ hơi cau mày, nghĩ thầm quả nhiên hắn đoán không sai mà, Chung Niệm Nguyệt lúc trước là đang bày trò, hôm nay chẳng phải cũng tới đây để gặp hắn sao?

Trong đầu hắn vẫn vang lên tiếng chim kêu ‘đồ ngu ngốc’.

Kỳ Hãn xoay người lại, nhìn lối vào của hoa viên.

Ngay lập tức nha hoàn Cao gia dẫn một nhóm người tiến vào. Đi đầu là một thiếu nữ mặc áo choàng màu trắng, thân thể nàng được che lại rất kĩ.

Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Kỳ Hãn cũng ngây người một lát.

“Biểu muội?” Giọng Thái Tử vang lên còn mang theo chút ngạc nhiên.

Chung Niệm Nguyệt đáp lại: “Ừ.”

Cao gia Đại phu nhân tiến lên, thân thiết nắm tay nàng: “Chung tiểu thư…”

Chung Niệm Nguyệt rụt tay về ngay lập tức.

Tay của nàng còn đang ấm, tay của bà ta quá là lạnh.

Cao phu nhân: “…”

Chung Niệm Nguyệt nhìn bà ta, sắc mặt không thay đổi.

Cao gia cũng không phải là dạng tốt lành gì, giỏi nhất chính là việc bỏ đá xuống giếng.

Nàng mở miệng nói: “Đại phu nhân có thể tìm cho ta một nơi chắn gió có đồ sưởi ấm, ta muốn ngồi nghỉ một chút.”

Cao phu nhân không còn cách nào khác, đành đáp lời, phái người đưa Chung Niệm Nguyệt đến đình lục giác trong hoa viên.

Đám hạ nhân vội vàng bày điểm tâm, cùng lò sưởi ra.

Nhiều quý nữ ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

“Đó thật sự là Chung Niệm Nguyệt?”

“Là nàng, Thái Tử vừa nói chuyện cùng nàng mà.”

“Cũng không biết Cao Thục Nhi nhìn thấy điều này có cảm thấy hối hận khi mời nàng tới không?”

Bên trong đình, Chung Niệm Nguyệt nắm chặt lấy áo choàng, không ngồi xuống ngay lập tức, mà hỏi: “Tại sao không có nệm lót?”

Nha hoàn Cao gia đứng bên cạnh mặt đỏ bừng, vội vàng chạy đi lấy.

Hạ nhân Cao gia bình thường chỉ học cử chỉ đoan trang, khéo léo, không quá cầu kỳ, tinh tế. Nên tất nhiên không chu đáo bằng hạ nhân của Chung gia.

Sau khi nệm lót được mang đến, lúc này Chung Niệm Nguyệt mới ngồi xuống, một tay cầm tách trà: “Nếu đặt thêm một lò sưởi nhỏ, cùng một chén canh ấm thì sẽ tốt hơn.”

Cao phu nhân: “…” Đây là đang chê nhà bà ta chuẩn bị không chu đáo à?

So với Cao phu nhân đang lúng túng, thì Chung Niệm Nguyệt lại càng giống chủ nhân ở đây hơn, cử chỉ của nàng ung dung, hào phóng, xuất thân từ gia đình quyền quý.

Phía bên ngoài, Cao đại học sĩ trầm giọng nói: “Nữ nhi của Chung đại nhân, từ nhỏ không học qua nữ giới tắc, cũng không đọc qua Tứ thư. Có phải là được nuông chiều quá rồi không…”

Kỳ Hãn không trả lời ông ta.

Lúc trước Kỳ Hãn cũng nghĩ như vậy, chỉ là Cao Bình Triều chỉ thích xoi mói người khác, hắn cảm thấy có chút phiền.

Kỳ Hãn chỉnh lại tay áo, nhẹ nhàng nói: “Mấy bữa nay biểu muội bị bệnh, lão sư không nên nói là hư hỏng.”

Cao Đại học sĩ hơi ngạc nhiên, ông ta ngậm miệng lại ngay tức khắc.

Thái Tử đã nói như vậy, nếu bây giờ ông lại nói thêm thì chính là không biết điều.

Kỳ Hãn thấy ông ta im lặng, khó chịu trong lòng mới giảm xuống một chút.

Hắn không muốn tiếp tục nghe ông ta nói chuyện, lại càng không muốn nghe ông ta nhắc đến phụ hoàng đã răn dạy hắn…Kỳ Hãn dứt khoát bước chân đến đình lục giác.

Với tính cách của Cao Bình Triều, ông ta sẽ không đi theo hắn để gặp đám quý nữ.

“Biểu muội.” Kỳ Hãn bước vào đình, gọi nàng.

Chung Niệm Nguyệt đang bận ăn uống, lười lên tiếng đáp lại.

Trong lòng Kỳ Hãn cảm thấy có chút không vui.

Nàng hôm nay đã đến tận đây, sao lại còn ra vẻ…

Ngày xưa đều là Chung Niệm Nguyệt theo đuôi hắn nói chuyện, nên nhất thời Kỳ Hãn cũng không biết mở lời làm sao.

“Biểu muội…thật sự bị bệnh ?”

Nếu không tại sao lại che kín bản thân như vậy, còn ngồi trong đình tránh gió.

“Mấy bữa trước biểu muội nói chuyện với ta…tức giận sao?” Lần thứ hai Kỳ Hãn lên tiếng.

Chung Niệm Nguyệt kéo mũ áo choàng xuống, lúc này mới lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết, lông mi run nhẹ, xinh đẹp động lòng người. Rõ ràng hôm nay ăn mặc so với lúc trước tùy ý hơn nhiều, bọc bản thân như quả cầu tuyết, khiến nàng càng trở nên nhỏ bé.

Kỳ Hãn nhìn thấy, không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ lúc trước là hắn đã vu oan cho nàng?

Hắn cho rằng bản thân rất ít khi làm sai điều gì, nếu hắn thật sự làm sai…hắn cũng không có tư cách gì để trách nàng.

Trong lòng Kỳ Hãn cảm thấy vô cùng rối bời.

Mà lúc này thiếu nữ xinh đẹp kia mới mở miệng nói: “Biểu ca.”

Kỳ Hãn: “…Ừ.”

Chung Niệm Nguyệt: “Biểu ca rất rảnh rỗi sao?”

Kỳ Hãn: “…”

Lời này có ý gì?

Mặt hắn có chút đen đi.

Chẳng lẽ nàng không muốn nói chuyện với hắn?

Chung Niệm Nguyệt đẩy đĩa hạt dưa đến trước mặt hắn: “Biểu ca, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy tách hạt dưa cho ta đi.”

Kỳ Hãn: “…”

Trong lòng Kỳ Hãn vừa mềm xuống, thì bây giờ lại…

Cao phu nhân đứng một bên đang dựng lỗ tai lên hóng chuyện.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt quay đầu qua nhìn bà ta nói: “Đại phu nhân cũng rất rảnh…”

Không đợi Chung Niệm Nguyệt nói hết, Cao phu nhân đã cắt ngang nói: “Xem trí nhớ của ta này, Thục Nhi còn đang đợi ta bên kia, ta để lại hai nha hoàn hầu hạ, Thái Tử và Chung tiểu thư có việc thì sai bảo. Thái Từ điện hạ, ta xin phép đi trước.”

Vừa dứt lời, Cao phu nhân hành lễ ngay lập tức rồi rời đi.

Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm tay Kỳ Hãn: “Biểu ca, mau lột đi.”

Kỹ Hãn có cảm giác hắn đã tự bê đá đập chân mình. Nhưng hắn là Thái Tử gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh.

Kỳ Hãn cầm hạt dưa lên bình tĩnh mà tách nó.

Hương Đào thấy vậy liền âm thầm gật đầu, không hổ là tiểu thư. Thái Tử tuy hơi kém một chút, sau này cũng không là hôn phu của tiểu thư, nhưng tách hạt dưa thì vẫn được.

Nha hoàn đi theo Chung Niệm Nguyệt ai cũng bình tĩnh mà nhìn, chỉ có hai nhà hoàn Cao gia nơm nớp lo sợ, hận không thể thế chỗ Thái Tử làm việc này.

Bên ngoài đình, các quý nữ ai cũng ngạc nhiên nhìn sang.

“Là ai đồn Thái Tử không để ý tới Chung Niệm Nguyệt, bây giờ lại…”

“Này sao lại…có chút không đúng, chẳng phải nên ngược lại mới đúng sao, thế nào mà Thái Tử lại…”

“Còn có thế nào Chung Niệm Nguyệt lại như vậy, bình thường không phải nàng sẽ trang điểm lộng lẫy, áp đảo bốn phía sao?”

Vừa dứt lời, Cao tam tiểu thư bước ra.

Các quý nữ quay đầu nhìn qua.

Cao tam tiểu thư thật sự là rất dụng tâm, muốn so sánh cùng Chung Niệm Nguyệt, bình thường chỉ trang điểm ăn mặc thanh lịch, hôm nay lại mặc cẩm y hoa phục.

Mọi người nhìn nhau nói không nên lời, lúc sau mới thấp giọng bàn tán: “Nếu nàng ta nhìn thấy dáng vẻ của Chung Niệm Nguyệt, vậy chẳng phải là đánh vào không khí à?”

Thật ra lúc này các nàng ai ai cũng nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt mà đánh giá, mấy quý nữ xung quanh cũng đều tập trung nhìn về hướng đó.

“Bọn họ đều nói rằng, Chung tiểu thư theo đuổi Thái Tử, Thái Tử không thích nàng. Hôm nay tận mắt chứng kiến, hình như không giống như bọn họ nói nhỉ.”

“Tại sao không phải là biểu ca của ta chứ, thật sự rất hâm mộ.”

Trong đó có một nữ tử, sau khi nghe thấy những lời đó, sắc mặt nàng ta hơi trầm xuống.

Nàng ta vấn tóc song nha kế, mặc bộ xiêm y không vừa người, nhưng lại gây ấn tượng vì làn da trắng nõn, đôi lông mày lá liễu, đeo đôi khuyên tai màu đỏ hình giọt nước, càng thêm vẻ động lòng người.

Tuổi nàng ta không lớn, nhưng ánh mắt âm trầm đó không phải là thứ mà độ tuổi này nên có.

Đáng ra không phải như vậy.

Nàng ta nghĩ thầm.

Sau khi bước vào Cao gia, nàng ta sẽ bị đám quý nữ khinh thường, Thái Tử vô tình nghe được, nhìn thấy nàng ta kiên cường không khuất phục, cảm thấy thương hại lại rất tán thưởng nàng ta.

Sau đó Thái Tử cùng nàng ta nói rất nhiều thứ, hắn nói hắn chú ý tới nàng ta vì nàng ta là người duy nhất mặc xiêm y không hợp. Hắn còn nói biểu muội của hắn rất được cưng chiều, còn nàng ta nhỏ tuổi lại phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy…

Chung Niệm Nguyệt ngồi đó, cao quý như ánh trăng, nhưng chẳng ai quan tâm nàng. Trong mắt nàng chỉ có mỗi Thái Tử, nhưng Thái Tử thì chán ghét điều đó.

Chung Niệm Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn Thái Tử quan tâm nàng ta, bị sự ghen ghét và hâm mộ tra tấn đến khi chết.

Nhưng vì sao mọi thứ lại khác như vậy?

Thái Tử vừa vào cửa, thì đi đến chỗ Chung Niệm Nguyệt ngay lập tức, không chỉ như vậy mà còn vì Chung Niệm Nguyệt mà tách hạt dưa.

Ngược lại là Chung Niệm Nguyệt, tại sao nàng lại lạnh lùng như vậy…

Chẳng lẽ được sống lại không chỉ có một mình nàng ta.

Nét mặt của nàng ta thay đổi mấy lần, cho đến khi người bên cạnh gọi nàng ta: “A Nga, ngươi sao vậy? Ngươi chưa từng tới những nơi như vậy, cảm thấy hồi hộp sao?”

Tô Khuynh Nga lắc đầu, cười nhẹ: “Không sao.”

Chẳng lẽ bởi vì kiếp trước nàng ta tứ cố vô thân, nên kiếp này lại có hai ba bằng hữu, mọi thứ đã thay đổi rồi sao.

Nhưng nàng ta đã sống lại, có một đời kinh nghiệm cùng trí tuệ, vì cái gì mà phải chịu lại những ủy khuất đó.

Trong đầu Tô Khuynh Nga rất rối bời, nhất thời không suy nghĩ được gì.

Ngay lúc này, cuối cùng yến tiệc cũng đã bắt đầu.

Thái Tử đã tách được không ít hạt dưa, hạt bí còn có cả hạt dẻ.

Chung Niệm Nguyệt không ăn được nhiều, chỉ ăn mấy miếng mà đã cảm thấy mệt.

Sắc mặt Kỳ Hãn đen kịt, đầu ngón tay vì tách nhiều mà hơi đau.

Hắn cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc nàng muốn hắn làm cái gì?

Hắn đường đường là Thái Tử, đã bao giờ phải tự tay làm những việc như thế này?

Chung Niệm Nguyệt cầm tách trà, nhấp hai ngụm, nhẹ nhàng nói: “…Trà này không được ngon cho lắm, kém xa so với bích loa xuân. Cao gia thật keo kiệt, lại lấy thứ này đi mời khách…”

Vừa dứt lời, nàng quay qua nhìn Kỳ Hãn.

“Biểu ca, lúc trước ta có đưa cho biểu ca hai hộp bích loa xuân, biểu ca trả lại cho ta được không?” Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, ngây thơ vô số tội mà nhìn hắn.

Kỳ Hãn: “…”

…Tặng quà xong rồi đòi lại, đây là đạo lí gì???

Nàng là đang nóng lòng muốn tiến vào phủ Thái Tử?

“Dù sao biểu ca cũng không uống.” Chung Niệm Nguyệt vừa lau tay vừa nói: “Còn nữa, lúc trước ta đưa cho biểu ca nghiên mực, có thể trả lại cho ta luôn không. Lau bụi đi thì có thể đưa cho phụ thân của ta dùng. À, còn hầu bao nữa, giặt sạch đi là có thể đưa cho ca ca…”

Kỳ Hãn nắm chặt bàn tay, khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác như bị sỉ nhục, nhìn giống như không cam lòng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Biểu muội làm vậy là có ý gì?”

Chung Niệm Nguyệt không để tâm cho lắm, chậm rãi nói: “Đồ vật biểu ca không dùng tới, thì trở về chủ cũ của nó thôi, ý chính là vậy.”

Kỳ Hãn chưa bao giờ thực sự nhìn thấu được tâm tư của Chung Niệm Nguyệt, mà chỉ là không kiên nhẫn đối phó nàng.

Lúc này hắn cảm thấy bực bội, buột miệng nói ra: “Chẳng phải vì muội thích ta, cho nên mới đưa những thứ đó đến phủ ta sao?”

Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu, nhìn hắn: “Phải, nhưng bây giờ ta không thích biểu ca nữa.”

Kỳ Hãn có khuôn mặt tuấn tú, hơn nữa còn là Thái Tử, hắn chưa từng nghĩ sẽ có người không thích hắn. Chẳng phải biểu muội là người suốt ngày theo đuôi hắn sao.

Điều này thực sự còn khó chịu hơn việc hắn bị Cao Bình Triều nói ra những lỗi sai.

Sau khi Chung Niệm Nguyệt nói xong, nàng từ từ đứng dậy, cầm lấy lò sưởi bước đi, trong không khí còn lưu lại một chút hương thơm nhàn nhạt của hoa mai.

Dường như Kỳ Hãn bị hương thơm đó giữ chân lại, sắc mặt tái nhợt, thật lâu vẫn không nói được lời nào.

Khi Chung Niệm Nguyệt đã đi xa, hắn mới chợt nhớ ra, hắn nên hỏi nàng, nếu nàng không thích hắn thì còn có thể thích ai khác!!!

Chung Niệm Nguyệt bước vào đám đông, không nhìn thấy nữ chính đâu cả.

Trong sách cũng chỉ miêu tả ngoại hình, nàng còn chưa tận mắt nhìn thấy, thì làm sao biết được nữ chính trông như thế nào?

Thôi quên đi.

Chung Niệm Nguyệt không lãng phí suy nghĩ của mình nữa, chỉ đi dạo cùng một vài quý nữ.

Gia thế của các nàng không bằng Chung Niệm Nguyệt, tất nhiên khi thấy nàng phải khách khí mười phần.

“Thái tử điện hạ đối xử với Chung tiểu thư thật tốt.”

Sắc mặt của Chung Niệm Nguyệt vẫn không thay đổi, thản nhiên trả lời: “Đó là điều đương nhiên, a di nói làm biểu ca thì phải đổi xử tốt với muội muội.”

Mọi người đều ngây người.

Không phải là nàng nên tức giận vì bọn họ nói Thái Tử đối xử tốt với nàng là vì tình thân sao???

Bên kia tâm trạng của Kỳ Hãn không tốt, ngoại trừ việc Chung Niệm Nguyệt làm hắn tức giận thì không còn sức để tâm những thứ khác.

Trong yến tiệc hôm nay dù Chung Niệm Nguyệt không cướp đi sự nổi bật của Cao Thục Nhi, nhưng nàng ta cũng chẳng vui lên chút nào.

Những người khác cũng chẳng ai vui vẻ, bởi vì bọn họ đều đang rất mơ hồ.

Kỳ Hãn không yên lòng nên rời khỏi Cao phủ về sớm.

Khi trở lại phủ, Kỳ Hãn rũ mắt, nhìn về phía để nghiên mực.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu dọn toàn bộ…trả về Chung phủ.”

Đám người hầu mờ mịt, không hiểu, bọn hắn chưa bao giờ gặp bộ dáng thất thố của Thái Tử.

“Còn không mau mang đi!!!”

“Trước ngày mai, phải mang toàn bộ đưa hết về Chung phủ. Thiếu một thứ, bổn Thái tử sẽ hỏi tội các ngươi.”

Hạ nhân chỉ có thể vội vàng đáp lời, thu dọn nhanh chóng, nhưng tất cả đều không nhịn mà nghĩ thầm trong lòng, Thái Tử và Chung tiểu thư thật sự cắt đứt quan hệ rồi sao ?

Chỉ sợ…chỉ sợ nương nương sẽ không đồng ý.

Chung Niệm Nguyệt trở về phủ, ăn một bữa cơm nóng, rồi lại đi tản bộ, trước khi đi ngủ thì thuận tay vẽ vài nét bút, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Lúc tỉnh lại, bên cạnh giường không phải là xiêm y hay trang sức, mà là đống ‘lễ vật’ được trả về từ phủ Thái tử.

Nét mặt Hương Đào không thay đổi, nhưng Tiền ma ma lại có chút lo lắng, bà nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, sáng sớm…trong cung đưa tin, Huệ phi nương nương đưa thiếp mời người tiến cung.”

Chung Niệm Nguyệt cũng không cảm thấy lo sợ, Huệ phi muốn giả vờ cũng thật tốt.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, suy nghĩ xem buổi sáng nên ăn gì.

Tâm trạng nàng rất thoải mái, nhưng người khác lại không cảm thấy như vậy.

Không nhắc chỉ có Tô Khuynh Nga.

Mà bài luận văn trong miệng Cao Bình Triều, Kỳ Hãn vẫn chưa làm xong nên hắn không dám tiến cung.

Chỉ cần nghĩ đến việc phụ hoàng sẽ xem bài luận của hắn, từ sâu trong nội tâm hắn cảm thấy rất lo sợ, bất giác cảm thấy áp lực, nôn nóng, thậm chí đứng ngồi không yên.

Sắc mặt Kỳ Hãn u ám đi trên đường, đi ngang qua một cửa tiệm thì dừng lại.

Hạ nhân không rõ nguyên nhân mà nhìn hắn: “Điện hạ?”

Kỳ Hãn chỉ tay vào cửa tiệm kia: “Mua hai túi.”

Hạ nhân ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy một thùng lớn đựng hạt thông.

Chẳng phải nàng thích nhất là mấy loại hạt này sao?

Ngày hôm qua khi nghe nàng nói với hắn nhiều lời quá đáng như vậy, đáng lẽ hắn không nên hấp tấp trả những món đồ đó về, nếu vậy thì trong mắt người khác hắn quá trẻ con rồi không?

Thôi vậy.

Cùng lắm thì hắn hào phóng tách cho nàng hai túi hạt thông vậy.


BÍCH LOA XUÂN

SONG NHA KẾ



Chương kế tiếp