Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

CHƯƠNG 4: NGỰ LIỄN

Kỳ Hãn mang theo hai túi hạt thông hồi phủ, ai mà biết được thứ này so với hạt dưa còn khó tách hơn.

“Điện hạ!” Tiểu thái giám đứng bên cạnh sợ hãi kêu lên.

Kỳ Hãn hoàn hồn lại, không vui trả lời: “Có chuyện gì?”

Tiểu thái giám run rẩy nói: “Điện hạ tay của người…hình như bị chảy máu.”

Sau khi nghe hắn ta nói xong, Kỳ Hãn mới cảm thấy ngón tay có hơi đau.

Ngay lập tức hắn cúi đầu xuống nhìn.

Ngón tay hơi sưng, giữa các đầu ngón tay còn dính một chút máu.

Lông mày của Kỳ Hãn hơi nhướng lên, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Tại sao những thứ mà biểu muội thích lại rắc rối như vậy? Hắn đường đường là một Thái Tử, cần gì phải đi dỗ dành người khác chứ? Hay là mua đại thứ gì đó rồi đưa đến Chung phủ?

Nghĩ tới nghĩ lui.

Sắc mặt của Kỳ Hãn nhanh chóng dịu xuống.

Nếu Chung Niệm Nguyệt thấy tay hắn như vậy, nàng sẽ cảm thấy như thế nào?

Hắn hề không cảm thấy bản thân có lỗi với nàng ở chỗ nào hết!

Về sau hắn sẽ không để cho nàng tùy ý kiêu căng, thoải mái sai khiến hắn như vậy nữa.

Kỳ Hãn hít sâu vào một hơi: “Các người vô đây, tách phụ ta.”

Tiểu thái giám sốt ruột, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hôm qua rõ ràng đã muốn cắt đứt quan hệ, dường như là cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa, nhưng sao hôm nay lại kêu bọn họ tách hạt thông cho Chung tiểu thư…

Cái này…cái này gọi là gì chứ???

Chung Niệm Nguyệt chậm rãi dùng xong bữa sáng, còn Tiền ma ma gấp đến nỗi đứng ngồi không yên, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, ma ma kêu bọn họ chuẩn bị xe ngựa được chưa?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu, hỏi: “Phụ thân và huynh trưởng của ta đều rời phủ rồi à?”

Hương Đào không hiểu tại sao tiểu thư lại hỏi, gật đầu trả lời: “Đúng ạ. Lão gia đã rời phủ từ sớm. Lúc này Đại công tử chắc đang ở Thái Học Viện.”

Cả phủ từ trên xuống dưới, Chung Niệm Nguyệt là người lười biếng nhất.

Nhưng nàng không cảm thấy ngại ngùng chút nào cả.

Chung Niệm Nguyệt thong thả, ung dung lau tay, sau đó cùng Tiền ma ma và Hương Đào rời phủ.

Đối với Chung Niệm Nguyệt, thời cổ đại không có bất kỳ thứ gì để giải trí. Từ Chung phủ đến hoàng cung hơi xa, ngay lập tức nàng dựa lưng vào thành xe ngủ một giấc.

Tới lúc Hương Đào đánh thức nàng, dường như nàng mơ thấy bản thân đã xuyên trở về.

“Tiểu thư ơi, đã tới nơi rồi.” Hương Đào nhỏ giọng nói.

Tiền ma ma cũng lên tiếng: “Chúng ta nên đi xuống rồi.”

Lúc này bên ngoài xe ngựa có giọng nói truyền tới: “Biểu tiểu thư, nô tì đã chờ ở đây từ sớm.”

Khi giọng nói ngừng lại, màn che được vén sang, nàng nhìn ra bên ngoài.

Rất nhanh trong đầu Chung Niệm Nguyệt xuất hiện tên của người này.

Đây là cung nữ thân cận của Huệ phi, nguyên chủ thường gọi bà ta là ‘Lan cô cô’.

Lan cô cô đỡ nàng bước xuống xe, khi nhìn thấy nàng, bà ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lâu ngày không gặp, có vẻ khí sắc của tiểu thư Chung gia này đã tốt hơn không ít? Khi đến hoàng cung cũng không còn thấy nét mặt sợ hãi lúc trước nữa.

Lan cô cô cười tươi ngay lập tức, đưa cho thị vệ thiếp mời của Huệ phi, sau đó mới được vào trong…

Chung Niệm Nguyệt ngước mặt lên nhìn…

Sao rộng dữ vậy!!!

Như vậy phải đi bao lâu mới tới nới chứ?

Đổi lại là nàng, nàng cũng không muốn tiến cung.

Trước khi Chung Niệm Nguyệt xuyên qua, nàng chưa từng phải chịu qua bất kỳ khổ cực gì, gia thế nàng không tệ, cha mẹ thương nàng, trưởng bối cũng rất cưng chiều.

Nàng nghĩ kiểu gì cũng không muốn bản thân phải chịu ủy khuất, lên tiếng hỏi hỏi: “Lan cô cô, không có cỗ kiệu sao?”

Mỗi lần nguyên chủ vào cung, cho dù kiêu căng tới mức đi nào đi chăng nữa thì cũng phải khép nép, ngoan ngoãn, tất nhiên cũng sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì.

Lan cô cô: “…”

Chỉ cần tới trước cửa hoàng cung, cho dù là quan nhất phẩm, hay quý nữ gia thế tốt, cũng đều phải xuống ngựa mà đi bộ vào.

Trong cung chỉ có Hoàng Đế, Thái Hậu và Hoàng Hậu mới được dùng cỗ kiệu.

Vừa khéo là…

Tháng trước Huệ phi đã chấp quản hậu cung, tháng này tới lượt Kính phi.

Lan cô cô uyển chuyển nói: “Làm sao nô tì có thể đi làm phiền Kính phi được chứ?”

Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay thân thể của ta không khỏe, không thể đi bộ.”

Trước đây, Lan cô cô chưa bao giờ thấy Chung tiểu thư khó đối phó như bây giờ.

Ai cũng biết nàng thích Thái Tử, ở trước mặt Huệ phi lúc nào cũng giả bộ đoan trang, hiền dịu.

Lan cô cô cắn môi nói: “Vậy tiểu thư chờ một chút, nô tì sẽ nhờ tiểu thái giám đi xin Kính phi nương nương.”

“Sao phải phiền toái như vậy?” Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm bà ta: “Lan cô cô cõng ta là được rồi.”

Lan cô cô vừa nghe xong, bà ta nổi giận ngay lập tức, trên mặt còn hiện lên vẻ không tin được.

Bà ta được Huệ phi yêu thích, có thể nói là chỉ cần phi tần có phẩm vị thấp thì đều phải nịnh bợ, lấy lòng bà ta.

Chung tiểu thư vì muốn có ấn tượng tốt với Thái Tử, vì muốn thân thiết với Huệ phi hơn mà không ít lần nịnh bợ bà ta. Hôm nay sao nàng lại dám nói chuyện như vậy chứ?

“Nhanh lên.” Chung Niệm Nguyệt nói: “Đừng để a di đợi lâu.”

Lời này vừa nói ra, Lan cô cô không gánh nổi tránh nhiệm chờ lâu, chỉ có thể nén cơn giận trong lòng, hạ gối thấp xuống.

Chung Niệm Nguyệt vén làn váy, leo lên lưng bà ta: “Đi thôi.”

Tiền ma ma kêu thầm trong lòng: ‘Trời ạ!”

Gần đây tính tình của tiểu thư, sao lại thay đổi lớn như vậy.

Tuổi của Chung Niệm Nguyệt cũng không lớn, nên cũng không tính là nặng. Nhưng Lan cô cô cõng nàng đi một đoạn đường dài như vậy thì cũng đổ không ít mồ hồi.

Vào mùa đông, trên người Lan cô cô lại toàn là mồ hôi chảy nhễ nhại.

Tiểu thái giám đi bên cạnh vẫn ngây người từ nãy tới giờ.

Chưa từng có ai dám sai khiến Lan cô cô đâu đấy!!!

Ngay cả Huệ phi nương nương cũng rất yêu thích bà ta.

Từ cửa cung đến cung của Huệ phi, đoạn đường thật sự không ngắn chút nào.

May mà tìm được người cõng nàng.

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

Lan cô cô vẫn đang đi, đột nhiên bà ta dừng lại, thở hổn hển nói: “Tiểu thư chờ…chờ một chút.”

“Hửm?” Chung Niệm Nguyệt kéo mũ áo choàng xuống.

Bây giờ mặt trời đã lên cao, ánh nắng rọi xuống, dường như đã trải trên tường xanh ngói đỏ một ánh sáng vàng.

Nhưng đây không phải là điều đáng chú ý nhất.

Mà ở phía xa bên kia, là một đoàn người đang chậm rãi đi qua.

Tiền ma ma và Hương Đào vừa nhìn thấy, hai người cúi đầu xuống ngay lập tức, không dám nhìn thêm chút nào nữa.

Đó là ngự liễn.

Trong lòng Lan cô cô tích tụ bao nhiêu khó chịu, bà ta muốn nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của Chung Niệm Nguyệt.

Bà ta khó khăn quay đầu lại, liếc mắt nhìn một cái, thì nhìn thấy sắc mặt của Chung Niệm Nguyệt vẫn không thay đổi, đang nhìn nơi xa xa kia với vẻ thích thú.

Lan cô cô: “Tiểu thư, đó là ngự liễn của bệ hạ, người đừng có nhìn lung tung.”

Chung Niệm Nguyệt: “À.”

Giọng nói trả lời như cho có lệ.

Khắp nơi rộng lớn, ngoại trừ thị vệ và hai ba nha hoàn, cho nên lại càng dễ dàng nhìn thấy ngự liễn hơn.

Ngay lúc Lan cô cô né tránh, người ngồi trong kiệu chỉ nhìn lướt qua đã thấy bọn họ.

“Đó là tiểu hài tử nhà ai, trông có chút ngạo kiều(1).”

(1)Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong  là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.

Người nói chuyện là người đang đội kim quan bằng vàng, mặc bộ xiêm y màu đen huyền.

Hắn ngồi trên ngự liễn, tóc đen như màu lông quạ, lông mày đen như mực, mũi cao môi mỏng, vô cùng tuấn mỹ, giống như một nhân vật bước ra từ trong truyện tranh.

Vẻ ngoài của hắn cao quý, xung quanh tỏa ra khí chất lạnh lùng, không giận mà uy, chỉ cần hắn lên giọng một chút sẽ khiến người đứng trước mặt hắn bất giác bị mềm chân.

Đại thái giám Mạnh Thắng đứng bên cạnh nghe thấy lời này, mới dám lên tiếng trả lời: “Nô tài không biết là nữ nhi nhà ai, nhưng người cõng nàng thì chính là Lan cô cô của cung Huệ phi.”

Ông không nhịn được mà nghĩ thầm.

Sao lại gọi là ngạo kiều, phải gọi là gan lớn mới đúng.

Cho dù các quý tử quý nữ có kiêu căng tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng không dám ở trong hoàng cung dưới mí mắt của Hoàng Thượng mà tỏ vẻ kiêu căng.

Nam nhân lạnh nhạt đáp lời: “Ừ.”

Cũng không biết đoàn người muốn đi đâu, bọn họ nhìn thấy ngự liễn càng lúc càng tới gần.

Ở trong hoàng cung, Lan cô cô cũng là một nhân vật có chút địa vị, bây giờ nhìn thấy cả người bà ta đều là mồ hôi. Đoàn người vừa lại gần một chút, đột nhiên bà ta nghiêng người, chật vật cúi đầu xuống.

Một phen hốt hoảng cùng lo sợ, có chút choáng đầu, còn bị hoa mắt. Lan cô cô thiếu chút nữa đã ném Chung Niệm Nguyệt xuống đất.

Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt vòng tay ôm chặt cổ Lan cô cô.

Vì sự hoảng loạn này, mũ áo choàng bị rớt xuống, lộ ra hai búi tóc đen dài, trên đó cài trâm hoa có vải trắng rũ xuống. Đây là nha hoàn tỉ mỉ cài cho nàng, để tiện cho việc nàng ngủ không bị cộm tóc.

Mạnh công công nhìn vừa thấy thì nghĩ, tuổi của nàng đúng thật là không lớn.

Là một tiểu cô nương xinh xắn.

Ngay lúc này nam nhân ngồi trên ngự liễn, nghiêng người vươn tay ra, nắm lấy gáy của Chung Niệm Nguyệt.

Nhìn thế nào cũng thấy giống ở bãi săn bắt được con thỏ con.

Chung Niệm Nguyệt: “?”

Xương ngón tay của nam nhân mạnh mẽ, ống tay áo bị vén lên một chút, lộ ra một đoạn cổ tay ấm áp như ngọc.

Lan cô cô bị dọa tới mức choáng váng, muốn quỳ cũng không quỳ được, bởi vì Chung Niệm Nguyệt còn đang ở trên lưng, nên bà ta chỉ có thể run rẩy nói: “Nô tì tham kiến bệ hạ…”

Chung Niệm Nguyệt muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cổ của cô đã bị nắm lấy, nên không thể di chuyển được.

Thật là đáng giận!

Nam nhân nhìn có vẻ trẻ tuổi, đây đúng là đương kim Hoàng Thượng – Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế đổi lại cách nắm, hắn nắm lấy cổ áo của Chung Niệm Nguyệt, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía trước, để nàng dựa vào lưng Lan cô cô dễ hơn, Lan cô cô thuận thế ổn định lại.

Chỉ là tim của Lan cô cô đập mạnh không ngừng.

Tấn Sóc Đế không nói lời nào, ngự liễn ngay lập tức tiếp tục đi.

Chỉ có Mạnh công công nhàn nhạt nói: “Hoảng loạn cái gì? Tại sao trong cung Huệ phi lại có kẻ nhát gan như vậy, còn không bằng tiểu cô nương ở trên lưng ngươi.”

Lan cô cô nhếch môi nói: “Vâng, Mạnh công công nói đúng ạ.”

Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới quay đầu sang nhìn.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Hoàng Đế, đĩnh bạt như tùng, khí chất bất phàm.

Trong sách không miêu tả nhiều về Tấn Sóc Đế.

Bởi vì Thái Tử không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nữ chính thì lại càng không.

Cho nên tác giả ít khi miêu tả trực diện hắn.

Nhưng mà…đây là một nhân vật đáng sợ.

Một đế vương nắm giữ quyền lực trong tay, không đáng sợ thì mới cảm thấy kì lạ.

Tâm trạng Chung Niệm Nguyệt khá thoải mái, nhưng không nhịn được mà chỉnh lại cổ áo, nhỏ giọng nói: “Hắn nắm làm nhăn cổ áo của ta.”

Lần thứ hai Lan cô cô cảm thấy hoảng sợ.

Tiền ma ma cũng có một lớp mồ hôi mỏng.

Mạnh công công lại cảm thấy có hơi ngạc nhiên, dở khóc dở cười mà nhìn nàng.

Khi nhìn thấy nàng.

Mới phát hiện ra được, tiểu chủ nhân kiêu căng này thực sự rất xinh đẹp.

“Xin hỏi đây là tiểu thư nhà ai?” Mạnh công công lên tiếng hỏi.

Tuy rằng bệ hạ chỉ thuận miệng nói ra, nhưng thân làm nô tài thì phải thông minh một chút, tự mình tìm hiểu đáp án.

Miễn cho lần sau bệ hạ hỏi lại, tiểu hài tử nhà ai, ông cũng không thể nói không biết một lần nữa.

Mạnh công công hỏi, Lan cô cô nào dám không trả lời.

Lan cô cô vội vàng trả lời: “Tiểu thư của Chung gia ạ.”

Mạnh công công lại ngây người một lần nữa, không dám tin mà nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, một lúc sau mới thu lại ánh mắt, cười nói: “Thì ra là nữ nhi của Chung đại nhân.”

“Đi đi, đừng để cho nương nương phải đợi lâu.”

Nói xong Mạnh công công mới xoay người lại, bước nhanh đuổi theo ngự liễn.

Lan cô cô thở dài, cảm giác không còn chút sức lực nào nữa, nhưng lại sợ Chung Niệm Nguyệt bị ngã sẽ lôi Mạnh công công quay trở lại.

Mạnh công công là thái giám bên người bệ hạ, nhất cử nhất động của ông không tránh khỏi khiến người khác cảm thấy sợ hãi, bà ta không thể đoán được trong lời nói của ông có ý của bệ hạ hay không.

Sợ trên dọc đường lại gặp điều gì ngoài ý muốn, Lan cô cô hít một hơi, nhanh chóng cõng Chung Niệm Nguyệt tới cung Huệ phi.

Bước vào cung điện, Chung Niệm Nguyệt leo xuống, cả người hoàn chỉnh không chút hoảng loạn nào.

Cung nhân ra gặp mặt, định kêu nàng vào đại sảnh lau sơ người cho sạch sẽ rồi mới đi gặp nương nương.

Nhưng khi nhìn thấy không khỏi cảm thấy có chút choáng váng.

Lan cô cô nhìn giống như mới từ dưới nước chui lên, nhưng Chung tiểu thư nhìn vẫn đẹp mắt như cũ.

“Dẫn đường.” Chung Niệm Nguyệt lên tiếng nói.

Cung nữ theo bản năng đáp lời, hoàn toàn không nhận ra, dáng vẻ của Chung tiểu thư dường như muốn đảo khách thành chủ.

Huệ phi ngồi chờ lâu tới mức không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Tính tình của nàng ta và Thái Tử đều giống như nhau, không có cái thứ gọi là nhẫn nại. Nhưng trong hoàng cung, ngoài mặt ai cũng sẽ phải giả vờ một chút.

Phải duy trì dáng vẻ một a di hiền từ, nàng ta đợi một lúc lâu thì cuối cùng cũng nghe được cung nhân thông báo, Chung tiểu thư tới rồi.

“Nguyệt nhi của ta, lại đây để a di nhìn một cái, có phải là con bị bệnh rồi phải không, sao khuôn mặt lại trắng bệch như vậy.”

Đám người bước vào nàng ta nhìn sang ngay lập tức.

Gò má thiếu nữ có chút ửng hồng, khí sắc không tệ, nay lại càng thêm động lòng người.

Ngược lại là Lan cô cô ở phía sau, sắc mặt tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi, yếu ớt tới mức đứng cũng không vững.

“Nô tỳ…nô tỳ đã làm xong nhiệm vụ mà nương nương đã giao.”

Chưa có ai trong cung Huệ phi từng thấy dáng vẻ chật vật này của bà ta.

Huệ phi ngây người một lát, phất nhẹ tay: “…Đây là dáng vẻ gì vậy? Còn không mau đi chải đầu thay xiêm y khác?”

Thật là mất mặt.

Lan cô cô gật đầu, không nhịn được nhìn thoáng qua Chung Niệm Nguyệt, cảm thấy có hơi đau đầu.

Bà vội vàng quay người rời đi, tiểu cung nữ bên cạnh lấy lòng hỏi: “Cô cô, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lan cô cô vừa mở miệng thì khép lại ngay lập tức.

Từ trước tới nay, việc mà bà ta đắc ý nhất là Chung Niệm Nguyệt nịnh bợ lấy lòng bà ta, để cho bà ta ở trước mặt Thái Tử và Huệ phi nói tốt cho nàng một chút.

Sao bà ta có thể nói, dáng vẻ này là do Chung Niệm Nguyệt gây ra được chứ.

Bà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!

Lan cô cô tức giận nhớ lại.

Phía bên kia Kỳ Hãn vất vả lắm mới lột được một nửa túi hạt thông, dường như hắn đã bay mất nửa cái mạng. Hắn chịu đựng mệt mỏi, tiến cung.

Khi tới Thượng Thư Phòng.

Cao đại học sĩ cúi đầu trước mặt Tấn Sóc Đế nhìn giống như một con gà già bị gãy cổ.

Khi Kỳ Hãn tới ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn chằm chằm tay Kỳ Hãn hỏi: “Tay Thái Tử bị sao vậy ?”

Kỳ Hãn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, ánh mắt của phụ hoàng chậm rãi dừng trên người hắn.

Rõ ràng trời không quá lạnh nhưng hắn lại cảm thấy cứng đờ cả người.


KIM QUAN


Chương kế tiếp