Học Bá Xuyên Qua

Chương 2

Buổi tối, trời mưa rất to, trong lúc tôi đang phân vân không biết nên ra về kiểu gì thì ai đó đã đứng ở cửa lớp gọi tôi.

“Nhanh lên Thư Nghi, trời có thể sẽ mưa to hơn đó.”

Tôi nhìn qua, thấy đó là một cô gái xấu xí. Bộ đồng phục trên người rộng thùng thình, chiếc mũi tẹt đầy mụn khó khăn chống đỡ cặp kính cận siêu to, thật sự không có cách nào nhìn thẳng.

Tôi lê cái chân bó thạch cao của mình chậm chạp đi đến, niềm nở chào cô ấy, ít nhất trước khi chết tôi vẫn là người rất hòa đồng, cái danh chúa tể thân thiện bà hoàng ngoại giao cũng không phải để trưng cho đẹp.

Thì ra nguyên chủ cũng có bạn, ít nhất không tệ như tôi nghĩ.

Tôi lập tức vòng tay quàng qua vai cô ấy.

Cô ấy tỏ ra ngỡ ngàng hỏi tôi: “Hôm nay cậu bị sốt à?”

Tôi mỉm cười nói: “Không có, mình rất vui khi cậu đến đón mình sau giờ học.”

Tôi liếc nhìn bảng tên của cô ấy, cô ấy tên là Tạ Tuyên.

Bỗng nhiên khóe mắt tôi liếc thấy một bóng dáng lướt qua bên cạnh, vai cậu ta vụt qua mắt tôi, một thiếu niên tuấn tú sạch sẽ đeo cặp đi về phía trước.

Mái tóc màu nâu sẫm bay phập phồng dưới ánh đèn vàng, sống mũi cao thẳng tắp.

Có lẽ đây là nam sinh cấp ba đẹp trai, tràn trề sắc xuân nhất mà tôi từng gặp.

Nhưng khi nam sinh kia đi xuống cầu thang, không thèm che giấu liếc mắt nhìn tôi một cái.

Đôi lông mày dày dậm, mí mắt cong cong lông mi dài cùng với khóe mắt hếch lên nhìn vô cùng đào hoa, bất quá đôi mắt đẹp như vậy lại đang liếc nhìn tôi cảnh cáo mang theo hàm ý lạnh như băng.

”Ồ là học bá Tiêu Lãnh. "Nữ sinh bị tôi ôm cổ tự nói:" Người như cậu ta mà cậu cũng có gan tư tưởng, đúng là trẻ người non dạ.”

"Cậu ấy thì làm sao?" Tôi tò mò.

"Tớ khuyên cậu nên buông tay đi, người như cậu ta làm sao có thể thích người như chúng ta được? Ngày hôm qua hoa khôi Tống Tiểu Cửu của lớp chúng tớ vừa tỏ tình với cậu ta hẳn là cậu cũng nghe phong phanh đi?”

Tôi không quan tâm mấy chuyện trẻ ranh nít nhít này chỉ hỏi một câu:"Trường chúng ta xếp thứ mấy toàn tỉnh?"

Thấy tôi phản ứng thoải mái, cô ấy lại ngẩn người: "Không biết...... Tớ không quan tâm cái này, dù sao cũng không phải là không thi được Thanh Hoa chỉ là sẽ khó, hai năm trở lại đây đều không có học sinh nào thi đỗ Thanh Hoa cả.”

Azzzz đúng như tôi nghĩ trình độ giảng dạy ngôi trường này không tốt lắm.

”Nhưng nếu là Tiêu Lãnh thì nhất định có thể. Cậu ta chính là học bá bảo bối của trường chúng ta. Nếu đến ngay cả cậu ta cũng không thi được thì chẳng có ai có thể đỗ được cả.”

Tôi còn đang hồi tưởng lại cái người tên là Tiêu Lãnh mới vừa rồi còn gặp thì lại bị người khác đụng vào.

Cặp sách rơi xuống đất, tôi cũng ngã sõng xoài, đối phương chậc một tiếng: “Đã bó bột một cục rồi còn không biết đằng dựa vào bạn học mà đi hả?”

Tôi ngẩng đầu nhìn người kia, đối phương không mặc đồng phục học sinh, toàn thân một cây đen xì, càng thêm tôn lên hắn da trắng lạnh, trên cổ còn mang chiếc vòng bạc được thiết kế đặc biệt.

Hình như rất đắt, còn có giày thể thao số lượng có hạn cùng với thái độ cà lơ phất phơ của cậu ta, tôi có thể kết luận, cậu ta là một phú nhị đại.

“Bây giờ lão tử không có thời gian tính toán với cậu, muốn đòi nợ thì đến lớp 9 tìm lão Chu!”

Cậu ta chỉ nói một câu như vậy, dùng khí thế nhanh như chớp túm lấy cổ áo tôi nhấc tôi dậy đẩy vào vòng tay của Tạ Tuyên, sau đó sải bước đi thẳng cực kì vội vàng.

“Có bệnh! " Tôi khó khăn đứng vững lại không nhịn được chửi thề một câu.

"Thư Nghi... hôm nay có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?" Tạ Tuyên nhìn tôi như nhìn quái vật: “Bình thường cậu căn bản không dám nói chuyện với con trai...”

Thì ra Tôn Thư Nghi mắc chứng sợ xã hội!

Chẳng bù cho tôi từ bé đã là chiến thần ngoại giao.

Ban đầu tôi chỉ muốn là mượn một thân thể phù hợp để điều tra xem rốt cuộc là bản thân chết như thế nào.

Nhưng tôi cũng thật không ngờ, lúc tôi mượn thân thể Tôn Thư Nghi, thì cô ấy lại trốn trong nhà vệ sinh uống thuốc ngủ quá liều.

Ở thời điểm tôi nhập vào thân thể của cô ấy thì linh hồn của cô ấy sớm đã biến mất, vậy nên tôi có rất nhiều việc cần phải làm trước khi linh hồn của Tôn Thư Nghi quay lại.

Chương kế tiếp