Học Bá Xuyên Qua

Chương 3,4

𝓒𝓱𝓾𝓸𝓷𝓰 3.

Cuối cùng tôi cũng về tới nhà Tôn Thư Nghi, căn nhà trống rỗng, trên bàn có đồ ăn khuya, và có tờ giấy ghi chú note lại: "Thư Nghi, mẹ đi làm ca đêm, con ăn xong nhớ nghỉ ngơi cho tốt".

Tôi ăn một miếng cơm trắng, thơm quá!

Sau khi thành quỷ, lâu lắm rồi tôi đã không được ăn một món nào ra hồn cả.

Bỗng nhiên màn hình điện thoại sáng lên.

Bên trong là một đống những câu từ xúc phạm, chửi rủa xuồng xã.

Hóa ra tôi đã bị ai đó kéo vào một nhóm chát mà ở đó tất cả mọi người đều đang cười nhạo cuộc sống của tôi.

[Thật là một con lợn ngu ngốc chắc trong đầu nó đều là mấy thứ đồi trụy nhỉ?]

Càng nói càng khó coi. Tôi nổi điên lên, muốn trực tiếp mắng lại cái lũ ăn no rửng mỡ này.

Nhưng đột nhiên cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian, cuộc sống vui vẻ của hiện tại không biết sẽ kéo dài trong bao lâu nữa mà.

Vì thế tôi tắt máy, trở về phòng.

Tôi gần như chẳng biết gì về cuộc sống của Tôn Thư Nghi.

Trên giá sách chất đầy tiểu thuyết. Có tác phẩm nổi tiếng, cũng có tiểu thuyết ngôn tình, còn có một quyển nhật ký.

Đầu năm nay làm gì còn ai sử dụng nhật ký nữa chứ!

Tôi mở nó ra.

Đúng như dự đoán, bên trong toàn bộ đều là thông tin cá nhân của Tiêu Lãnh.

Cô ấy thầm thích một chàng trai, thích đến mức hèn mọn lại chua xót.

Nhưng cậu ta chưa bao giờ ngó ngàng tới cô ấy. Khoảng cách của hai người chính là một trăng một nước xa không thể với tới.

“Tôi tặng cậu ấy một món quà, không biết cậu ấy còn nhớ tôi không?”

”Cậu ấy nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném cho người khác...…”

“Cậu ấy cười với Tống Tiểu Cửu, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét.

“Mọi người đều ghét tôi.”

Tim tôi nhói lên từng đợt, quãng thời gian khi còn là học sinh của tôi rất phong phú ít nhất tôi cũng chưa từng gặp phải chuyện gì xấu.

Tôi không có người thầm mến, nhưng rất được mọi người hoan nghênh, nam sinh bị tôi cự tuyệt chung quy vẫn trở thành bạn tốt.

Cho tới tận lúc chết điều duy nhất làm cho tôi thương tâm đấy là vì cái run tay của bác gái múc đồ ăn ở căng tin mà tôi rơi mất hai miếng thịt kho tàu yêu thích.

Tôi mở điện thoại ra lần nữa, tin nhắn bên trong đã 999+.

Vẫn còn đang mắng, rốt cuộc là phải chán ghét đến mức nào chứ.

[Cái ngữ nó chỉ xứng xách dép cho Tống Tiểu Cửu!]

[Người ta là sinh viên tương lai của Thanh Hoa, nó thì sao? Cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga à!]

Ta mở ra trang cá nhân ra liền phát hiện hai ngày trước nguyên chủ còn đăng một bài viết.

[Có phải hay không tôi chết đi mới khiến các người hài lòng?]

Phía dưới đều là phản hồi khiêu khích: "Đúng vậy! Mày nói mà không dám làm hả? Mau đi a! Chết sớm một chút cho tao xem nào!”

Một đám cặn bã.

Tôi quyết định sẽ không để cho đám người này có một chút sắc mặt tốt nào.

Bọn họ không xứng.

𝓒𝓱𝓾𝓸𝓷𝓰4

Ngày hôm sau đi học, trong giờ tự học, lớp tự quản, không có kỷ luật, bạn cùng bàn liền quay sang trào phúng: "Không phải muốn chết sao? Sao vẫn chưa đi chết đi? Trái tim mong manh như vậy mà còn bày đặt đũa móc đòi chòi mâm son.”

Trong lúc cậu ta và bạn bàn dưới trêu nhau thì tập bài kiểm tra được lớp trưởng phát hồi sáng bị xé rách mất.

Sau đó cậu ta rất tự nhiên quay sang muốn lấy tập đề trong tay của tôi.

Tôi đè tập đề lại nhìn cậu ta cầm bài thi rách trong tay, lạnh lùng liếc qua: “Mày muốn làm gì?”

Hắn tựa hồ bị tôi dọa sợ, ngây ngốc mất hai giây. Dường như hắn vẫn đinh ninh rằng tôi vẫn sẽ giống như lúc trước bị hắn bắt nạt cũng không dám nói câu gì.

“Mày làm gì vậy, dù sao mày cũng có làm đâu, chẳng bằng đưa cho tao làm cho đỡ phí của.”

”Ai nói tao sẽ không làm?”

Bạn cùng bàn ngẩn người, lập tức lớn tiếng cười sặc sụa, quay đầu nhìn nữ sinh ngồi bàn sau vừa cùng cậu ta trêu đùa nói: “Ngô Tình, nó nói nó sẽ làm bài đấy ha ha ha!”

Nữ sinh tóc ngắn kia liếc tôi một cái:"Ha ha, ngu ngốc.”

Cô bạn này hẳn là học tập không tệ, người hôm qua tính ra đáp án -1 cũng chính là cô ấy.

Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, rũ mắt bắt đầu làm bài.

Lúc này bạn cùng bàn bên cạnh còn đang nói: "Vậy Thư Nghi của chúng ta hãy cứ làm bài thật tốt, tranh thủ làm tốt một đề nha, đỡ mất công ngày nào cũng phải chữa phần cơ bản.

Bài tập toán quá đơn giản, tôi làm 10 phút là xong.

Tôi tùy ý lật xem sách giáo khoa, vẫn giống như lúc trước, những cuốn sách này tôi nhắm mắt cũng có thể học thuộc lòng.

Lúc này bạn cùng bàn bỗng nhiên lấy đi tập đề của tôi.

”Thưa thầy, Tôn Thư Nghi nói bạn ấy đã làm xong thầy giúp bạn ấy xem một chút ạ.”

Cậu ta ân cần đưa tập đề của tôi cho thầy giáo, lúc trở về chỗ ngồi, còn cười nhạo tôi một hồi.

”Này, bệnh thần kinh, tôi với cậu có thù oán giết cha giết mẹ hả?”

Tôi nhìn cậu ta cười cười, vô cùng tốt tính hỏi.

“Không có, là do tao đặc biệt chướng mắt mày, cảm thấy mày rất giả tạo ghê tởm mà thôi!”

Cậu ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào tôi vừa nói vừa nhướng mày.

Tôi rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh thầy giáo.

Thầy giáo nhìn chằm chằm bài kiểm tra của tôi, lại nhìn chằm chằm tôi một lúc.

Sau khi lặp đi lặp lại hành động vô tri đó vài lần, thầy thở dài nói: “ Tôn Thư Nghi, em không biết làm thì không cần làm, đừng có lén chép đáp án như vậy chứ? Đây mới chỉ là tập đề bài tập thôi nếu đi thi thì sao hả? Lần sau nếu để tôi phát hiện ra, tôi sẽ gọi cho mẹ em."

Tôi nhìn dấu bút mực đỏ tươi trên tập đề.

Thật mỉa mai.

Tôi cầm tập đề quay về chỗ ngồi, tên thần kinh cùng bàn lại chế nhạo thêm lần nữa. Tôi hít sâu một hơi, thầm nghĩ bà đây độ lượng không chấp nhặt với trẻ con.

Ai biết cậu ta còn không biết điều nói: "Bị vả mặt đau chưa haha cười chết ông đây rồi, ông đây đã bảo mày đưa bài cho ông đây khỏi lãng phí giấy mà không nghe, phế vật ha ha ha.”

Tôi mặc kệ cậu ta có phải con nít ba tuổi hay là thiểu năng trí tuệ, bà đây đếch nhịn nữa, tôi trực tiếp giơ cái chân lành lặn còn lại lên đạp một cước, khiến cho tên đần kia lộn nhào thẳng xuống đất.

Chiếc ghế đổ rầm một tiếng phát ra âm thanh chói tai.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn về phía này, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ.

”Tôn Thư Nghi, mày chán sống rồi à!" Cậu ta thở hổn hển muốn bật dậy đánh tôi nhưng lại bị cái ghế cản không đứng lên nổi.

Tôi cầm lấy quyển sách luyện tập toán học trên bàn cậu ta, bắt đầu nghiêm túc xé từng tờ một.

”Là mày, liên tục được nước lấn tới chọc giận tao. "Tôi giẫm lên chân ghế.

“Mày xem mày viết cái khỉ gió gì đây cái loại đề luyện tập này, tao nhắm mắt lại làm cũng đúng hơn mày nhiều, mày mới là...”

Tôi đến gần, cười hiền lành: "Phế vật, rác rưởi".

Sau đó ném gáy quyển sách luyện tập đã bị xé tan nát lên mặt cậu ta.

Lớp học lặng ngắt như tờ, mãi một lúc sau thầy giáo là người phản ứng đầu tiên vội vàng hét lên can ngăn.

”Tôn Thư Nghi! Em thật to gan! Theo tôi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm để kiểm điểm lại!"

Tôi chớp mắt nhìn về phía sau thầy giáo, trong đầu lại đều là bộ dáng thầy bị dọa đến choáng váng.

Không nhịn được cười trộm.

Âm thanh lảm nhảm của thầy chủ nhiệm không lớn, chỉ cần lơ đãng liền không nghe thấy.

Nhưng đúng lúc là trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm chủ nhiệm giáo dục đang phê bình học sinh, tôi liền nghe rất rõ âm thanh gầm rống truyền ra.

Tôi ghé mắt liền nhìn thấy một nam sinh cao gầy bóng lưng thẳng tắp đứng ở trong văn phòng, chủ nhiệm đứng ở trước người hắn, hổn hển mắng.

”Ba cậu bỏ tiền cho cậu học ở đây không phải là để cậu sống không có lý tưởng như vậy! Cậu nhìn cậu xem hiện tại xem, cà lơ phất phơ, đồng phục cũng không mặc! Đi muộn về sớm, cậu muốn làm cái gì hả?! Cậu nói cho tôi biết sau này cậu muốn làm cái gì?!”

Lúc tôi đi vào, giáo viên chủ nhiệm chỉ liếc tôi một cái, rồi tiếp tục mắng nam sinh kia.

Ngược lại là người nọ, ngay khi cậu ta nhìn thấy tôi, liền kinh hỉ nói: “A? là cậu à? Chân một cột?”

Hắn cười rộ lên, lộ ra một cái răng nanh, ánh mặt trời phản chiếu sau lưng, cảm giác tồn tại của người thiếu niên cực kì mạnh mẽ.

Giáo viên chủ nhiệm thấy bộ dạng không thay đổi của cậu ta, mặt đỏ lên, ngay cả giáo viên chủ nhiệm của tôi cũng bị mắng lây: "Nữ sinh này lại làm sao thế hả?

“Lúc tự học buổi tối trò ấy đã đánh phó bí thư... Tôi nghĩ...”

Nam sinh bên cạnh bỗng bật cười ra tiếng, cúi xuống nhìn đống thạch cao của tôi: "Chân một cột đúng là khiến người ta bất ngờ nha, may mà hôm qua cậu không tìm tôi tính sổ, cảm ơn nha.”

Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, chủ nhiệm giáo dục lại vội vã hỏi: “Phó bí thư không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là trầy xước nhẹ thôi.”

Ông ấy liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhìn tôi nói: “Trò nói rõ một chút, trò vì sao lại đánh người?!”

Chu Diên Phi nhếch miệng cười nói: "Tiểu hài tử trẻ người non dạ thật đáng thương.”

Vẻ mặt của giáo viên chủ nhiệm bất giác trở nên xấu hổ.

“Gọi điện thoại cho phụ huynh đi!”

“Vậy cũng gọi cho ba tôi đến đi, cùng đến được không?”

Chủ nhiệm hắng giọng, rõ ràng ba cậu ta là người mà bọn họ không thể chọc vào.

Sau đó kết cục là cả hai chúng tôi cùng phải viết kiểm điểm.

”Chủ nhiệm, có thể không viết được không?"

Nam sinh bên cạnh còn đang giở trò kì kèo, chủ nhiệm giáo dục rống to" Cút ra ngoài! "

Lúc ra khỏi văn phòng, tôi nhìn thấy một nữ sinh duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, giống như đang đợi người.

Làn da trắng như sứ, mịn màng đôi mắt hạnh cong tròn chớp chớp.

Chu Diên Phi nhìn thấy cô ấy, cũng không thèm để ý.

Nữ sinh kia lại sốt ruột chạy tới, kéo góc áo của hắn: “Cậu giận tôi hả?”

Cô gái cắn môi, chớp chớp đôi mắt long lanh ánh nước như trực khóc nhìn hắn.

Hắn đút hai tay vào túi quần, hứng thú nhìn cô ấy: "Tức giận cái gì? Tại sao tôi phải tức giận?”

“Cậu tức giận tớ vì tớ mới thổ lộ với Tiêu Lãnh...... Tớ biết, cậu vẫn thích tớ.”

Nữ sinh đỏ mặt, nước mắt lưng tròng.

Vì thế tôi thức thời muốn rời đi, đối với phim thần tượng cẩu huyết hoàn toàn không có hứng thú.

Lại nghe thấy thanh âm không kiên nhẫn ở phía sau vang lên: “Tống Tiểu Cửu, cậu đừng quấn quít lấy tôi. Tôi không có hứng thú với cậu.”

Nghe đến cái tên này, tôi liền tức giận.

Cô ta chính là Tống Tiểu Cửu?

Là học sinh lớp hai, cũng là admin của cái nhóm chat chết tiệt kia, chính cô ta đã kéo tôi vào nhóm.

------------------------

Nhá hàng là học bá của chúng ta siêu ngầu

Chương kế tiếp