Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 12
“Tẩu vừa mới nói gì cơ?”

Giang Thanh Ba nghi ngờ tai mình có vấn đề. Không ngờ tai nàng lại xuất hiện ảo giác.

“Lần trước không báo trước cho đệ muội biết sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ là tẩu tẩu không đúng. Tử Ninh lại càng sai hơn.” Đan Tuệ Quân cười dịu dàng: “Xin đệ muội đại nhân đại lượng tha thứ cho nó, cũng tha thứ cho tẩu tẩu.”

Giọng nói dịu dàng như nước này, nụ cười hiền hòa này và cả giọng điệu của bà ta khi nói chữ “xin” kia, nhìn kiểu gì, nghe kiểu gì cũng thấy giả dối. Giang Thanh Ba ngỡ ngàng chớp mắt, véo vào cánh tay của Đan Tuệ Quân.

“Có đau không?”

“Không đau.”

Giang Thanh Ba thấy bà ta cau mày nhẫn nhịn, làm lơ dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của bà ta. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra đây không phải là nằm mơ. Đây là đời thực. Đan Tuệ Quân thật sự xin lỗi nàng.

Nhưng mà cứ không chân thực thế nào ấy. Thái độ của Đan Tuệ Quân quá giả tạo.

“Lần này đệ muội bị kinh sợ. Chỗ ta có một ít nhân sâm và linh chi. Chờ khi về phủ ta sẽ đem qua cho muội.” Nụ cười của Đan Tuệ Quân vẫn không hề thay đổi.

Giang Thanh Ba quan sát bà ta rồi nháy mắt: "Nếu tẩu bị bắt cóc thì nháy mắt như ta đi."

"Đệ muội vẫn hài hước y như trước." Khuôn mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ ra nhưng sau đó lại trở về với dáng vẻ bình thường. Bà ta thân thiết nắm lấy tay Giang Thanh Ba: "Lúc nào thì đệ muội về phủ? Những ngày tháng không có muội trong phủ, ta thấy không quen."

"... Là ai ép tẩu nói ra những lời trái lòng này?" Giang Thanh Ba nhướn mày.

"Đây là những lời thật lòng của tẩu tẩu."

"Người ép được tẩu cũng tài giỏi lắm." Giang Thanh Ba xúc động.

Đan Tuệ Quân xụ mặt xuống. Bà ta không ngờ bản thân đã xin lỗi rồi mà Giang Thanh Ba vẫn không chịu tha thứ cứ liên tục mỉa mai. Bà ta tức phát điên. Nhưng khi nghĩ đến trong phủ còn có… Ngay sau đó, bà ta lại ép bản thân nở nụ cười.

"Nếu đã không muốn cười thì đừng cười. Trông đáng sợ lắm!" Giang Thanh Ba thấy bà ta cười còn ghê rợn hơn cả lúc khóc thì lặng lẽ nhắm mắt lại.

Đan Tuệ Quân mím môi. Chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành cục. Gân xanh hai bên trán đột nhiên giật giật.

Giang Thanh Ba thấy được bà ta đang nhẫn nhịn. Nàng đang chờ đối phương nổi cáu để bản thân thuận thế khiêu khích thêm đôi ba câu. Như vậy nàng có thể ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày. Nhưng trong sự mong chờ của Giang Thanh Ba, Đan Tuệ Quân không hề tức giận mà lại đưa lưng về phía nàng.

"???" Tự kỷ sao?

Trong kịch bản đâu có viết như vậy!

"Giữa người nhà thì không có hiềm khích lâu ngày. Nếu đã nói ra thì tốt." Ôn Tĩnh ngồi bên phải Giang Thanh Ba, mỉm cười cầm tay nàng: "Những ngày con không có trong phủ, ta cứ cảm thấy không có tâm trạng để ăn uống. Hôm nay là ngày lành. Chi bằng con về phủ cùng bọn ta."

"Lúc trước là cháu dâu không đúng. Xin tam thẩm đừng tính toán." Lương Nghi Tĩnh nói.

Thang đã được kê đến tận chân. Nếu tiếp tục làm kiêu đi thì cũng hơi quá đáng. Đại tẩu ở phía đối diện gật đầu với nàng, rõ ràng là vừa lòng với biểu hiện của nhị phòng. Mặc dù nàng không biết trước đó họ đã nói gì với tẩu tẩu nhưng có thể khiến nàng ấy gật đầu thì chắc chắn là có lợi chứ không có hại tới nàng.

"Nếu mọi người đã nhớ con thì con sẽ về phủ."

Nữ quyến Lục gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Họ nhìn Giang Thanh Ba mà cười rạng rỡ hơn. Đến cả Đan Tuệ Quân đang tự kỷ cũng mỉm cười.

Ra khỏi cửa phủ, Thẩm Kỳ Vân kéo tay Giang Thanh Ba, giọng nói dịu dàng: "Nếu người của Hầu phủ còn dám bắt nạt muội thì cứ về đây. Giang phủ mãi mãi là nhà của muội."

Giang Thanh Ba nhìn gia quyến của Lục gia đang đứng một bên nhìn trời nhìn đất, mỉm cười rồi gật đầu: "Muội hiểu rồi tẩu tẩu."

Giang Thanh Ba bước lên xe ngựa. Trái tim đang treo lơ lửng trên không của gia quyến Lục gia hoàn toàn đáp đất. Lúc về đến phủ Võ An Hầu, nụ cười trên mặt họ vẫn chưa biến mất.

Giang Thanh Ba quay về Thu Thủy Uyển. Nàng vừa ngồi xuống uống ngụm nước thì đại nha hoàn của Đan Tuệ Quân đã đưa nhân sâm và linh chi sang.

"Đây là những dược liệu tốt nhất trong kho riêng của phu nhân nhà nô tỳ. Xin tam phu nhân đừng chê."

"Nhị tẩu thật có lòng."

Dáng vẻ của Hỷ Thúy khiêm nhường, mất đi cảm giác ưu việt toát lên từ trong xương cốt như bình thường. Giang Thanh Ba khẽ liếc nhìn, nhân sâm và linh chi đều là thượng phẩm. Dược tính được bảo tồn vô cùng tốt.

Nàng còn tưởng với tính cách của Đan Tuệ Quân thì sẽ không cho nàng nhân sâm và linh chi mà bà ta từng hứa hẹn. Dù có cho thì cũng sẽ cố kéo dài thời gian hoặc là sẽ lấy những dược liệu giả thay cho những dược liệu quý kia. Không ngờ lần này lại biến thành nàng nghĩ nhiều. Nàng phe phẩy cái quạt tròn, mỉm cười với Hỷ Thúy.

"Về tạ ơn nhị tẩu giúp ta."

"Tam phu nhân thích là được."

Sau khi Hỷ Thúy đi, Giang Thanh Ba vội vã gọi Lục Y đang thu dọn phòng ngủ tới.

"Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem trong lúc chúng ta rời phủ trong phủ đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thanh Ba tò mò đến khó chịu. Rốt cuộc Võ An Hầu đã làm gì mà lại khiến Đan Tuệ Quân như biến thành một con người khác.

"Nô tỳ sẽ đi ngay." Không chỉ Giang Thanh Ba tò mò mà ngay cả Lục Y cũng thấy rất hiếu kỳ.

"Tiểu thư, những dược liệu này xử lý như thế nào?" Lục Mai chỉ vào hai chiếc hộp trên bàn rồi hỏi.

"Đưa đến chỗ Tả đại phu xem xem có thứ gì không nên tồn tại trong đó không." Đồ do Đan Tuệ Quân tặng nàng nhất quyết không thể dùng ngay được.

Giang Thanh Ba chưa chờ được Lục Y quay về báo tin thì đã chờ được Lục Minh Châu mỗi tháng quay về nhà chấm công đúng giờ quy định.

Không có gì quá bất ngờ, bộ đồ màu xanh thẫm trên người chàng lại có thêm mấy vết rách. Cũng may lần này trên người chàng không có vết thương. Lục Minh Châu tắm xong, mặc áo lót màu trắng đi ra ngoài. Chàng không thích tỳ nữ hầu hạ. Giang Thanh Ba đích thân đưa ngoại bào mới làm lên.

"Không cần chuẩn bị đồ ăn. Một lát ta phải ra ngoài."

Đôi tay đang cài cúc áo của Giang Thanh Ba dừng lại. Ngay sau đó động tác lại càng nhanh hơn. Trong mắt nàng hiện lên vui sướng. Vậy là đêm nay không có ai tranh giường với nàng rồi. Nàng cố nén niềm vui mà phủi nếp nhăn trên quần áo. Lúc ngẩng đầu lên, nàng nhận ra Lục Minh Châu đang nhìn nàng chằm chằm.

"Sao vậy?" Giang Thanh Ba sờ khuôn mặt mập mạp, sưng phù của mình rồi quay đi: "Là gương mặt này của thiếp khiến chàng thấy gai mắt sao?"

"Không phải." Lục Minh Châu thu hồi ánh mắt: "Nàng có gì muốn nói với ta không?"

Giang Thanh Ba suy nghĩ rồi nói đầy nghiêm túc: "Yêu quý quần áo."

"..."

Lục Minh Châu quan sát Giang Thanh Ba, mím môi, quay đi như không có chuyện gì. Chàng cầm thanh trường đao trên bàn dắt vào eo, quay người bỏ đi. Lúc đi đến cửa, chàng dừng bước, quay đầu nhìn Giang Thanh Ba.

"Ta đi đây."

Giang Thanh Ba hiểu ý, đưa tay lên vẫy vẫy: "Phu quân đi vui vẻ."

Lục Minh Châu: …

Giang Thanh Ba nhìn thấy bóng lưng chàng xa dần. Nghĩ đến gương mặt vô cảm vừa nãy của chàng, trong lòng nàng lại tiếp tục bối rối. Chẳng lẽ nàng nói sai gì sao?

Nàng hồi tưởng lại cuộc đối thoại của hai người nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn. Nghĩ không ra nên Giang Thanh Ba cũng lười nghĩ tiếp. Nàng nhấc y phục của Lục Minh Châu lên nhìn một lượt. Mặt sau tay áo có hơn hai mươi cái lỗ nhỏ trông giống như bị đốm lửa bắn vào, chẳng thể cứu chữa. Chàng đi nằm vùng làm người nhóm lửa thuê sao?

Đây là bộ đồ thứ năm bị hỏng trong tháng này. Trước đó, Lục Cửu còn quay về lấy quần áo mới tận hai lần. Cứ phá của như này dù nhà có giàu hơn nữa thì cũng lụn bại thôi.

"Tiểu thư, Lục Tử Ninh lại đến rồi." Lục Mai chạy vào đại sảnh nói.

"Hắn còn dám tới?" Lục Tùng đang cầm quạt nói một cách kinh ngạc.

"Hắn… Lần này hắn hơi khác. Có lẽ là tới để xin lỗi." Lục Mai muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giống như không biết phải làm gì. Nàng ấy xoa xoa tay, chỉ ra bên ngoài: "Tiểu thư có ra xem không?"

Giang Thanh Ba bị Lục Mai khơi dậy lòng hiếu kỳ. Nàng bước ra nhìn. Đôi mắt sưng vù của nàng trợn tròn lên. Giờ nàng đã hiểu được tại sao vẻ mặt Lục Mai lại như thế rồi.

Lục Tử Ninh ngồi trên xe lăn, chân trái tay trái được cố định bằng thanh gỗ, quấn băng dày cộp. Mặt hắn cũng chẳng tốt hơn. Má phải sưng vù lên. Khăn quấn đầy đầu, để lộ mỗi hai con mắt ra ngoài.

Người… người này thật sự đến để xin lỗi sao?

Giang Thanh Ba lùi về sau một bước, ngoắc tay với Lục Mai đứng cạnh, dùng quạt che mặt rồi nói nhỏ: "Lần trước chúng ta đánh hắn tới mức nghiêm trọng như vậy sao?"

"Nô tỳ chỉ đạp vào chân hắn thôi…" Ánh mắt Lục Mai mờ mịt.

"Nô tỳ đá vào lưng hắn." Lục Y thấy Lục Tử Ninh như thế này cũng sợ hết hồn. Nàng ấy lắp bắp: "Chắc chắc chắc… không đến nỗi đấy chứ?"

Lương Nghi Tĩnh: …

Lục Tử Ninh: …

Hình như các người nói chuyện hơi lớn tiếng đấy.

Lương Nghi Tĩnh đang đẩy xe lăn giả vờ như không nghe thấy gì. Nàng ta mỉm cười: "Chúng con tới xin lỗi tam thẩm. Lúc trước do Tử Ninh nóng vội nên mới hành sự lỗ mãng. Mong tam thẩm đừng tính toán."

"Ton tin… nỗi." Lục Tử Ninh nói.

Giang Thanh Ba thấy Lục Tử Ninh nhả từ không rõ, lắp ba lắp bắp nói ba chữ "Con xin lỗi" thì im lặng. Tra nam đã như vậy rồi. Nàng cũng không thể tiếp tục bới móc. Nếu không lại cho người ta cơ hội lợi dụng.

"Thấy con thành khẩn nhận lỗi như vậy, ta cũng không tiếp tục tính toán nữa. Là trưởng bối ta có vài câu muốn dặn dò con. Con đã vào quan trường thì chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ rồi mới được làm. Nếu đi sai bước nhầm thì cả nhà đều phải bồi táng vì hành động ngu xuẩn của con." Giang Thanh Ba đứng trên cao nhìn xuống hắn: "Đã hiểu chưa, cháu trai?"

"..."

"Phu quân đã biết rồi ạ." Lương Nghi Tĩnh tiếp lời.

Giang Thanh Ba nhìn nàng ta. Chậc chậc, nữ chính biết co biết duỗi, là kẻ có thể làm nên chuyện lớn. Chỉ tiếc rằng mắt của nàng ta không tốt, lại nhìn trúng tên nam chính tra nam này. Nàng thương tiếc thở dài, phất tay.

"Về đi."

Lương Nghi Tĩnh hành lễ rồi đẩy Lục Tử Ninh rời khỏi Thu Thủy Uyển.

Giang Thanh Ba nhìn thấy bóng dáng họ xa dần thì sốt ruột đi qua đi lại trước cửa hai vòng. Nàng rất muốn biết gần đây đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Võ An Hầu luôn yêu thương con cháu lại ra tay tàn nhẫn với Lục Tử Ninh.

"Tiểu thư, không phải Võ An Hầu, là cô gia của chúng ta."

Giang Thanh Ba: ?
Chương kế tiếp