Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 13
"Tiểu thư, không phải Võ An Hầu, là cô gia của chúng ta."

"???" Giang Thanh Ba nhíu mày: "Là chàng ấy đánh gãy chân của Lục Tử Ninh?"

"Không phải." Hai mắt Lục Y sáng rực lên, hai tay múa may trong không trung, có vẻ khá kích động.

"Chúng ta quay về chưa được hai ngày thì cô gia đã về phủ rồi. Cô gia đi thẳng đến viện tử của Lục Tử Ninh rồi dẫn đại nha hoàn Ngọc Hương đi. Lục Tử Ninh tức giận đuổi theo đến Củng Vệ Ti rồi lại trở về trong trạng thái hồn bay phách lạc. Cũng chẳng biết tại sao đến trước cửa nhà rồi mà hắn ta còn ngã xuống xe ngựa. Con ngựa đó cũng chẳng chịu nổi hành vi tra nam của hắn, đạp mấy phát nên hắn mới thành ra như vậy…"

"..."

Nếu không tận mắt chứng kiến thương tích của Lục Tử Ninh, nàng cũng cảm thấy khó tin. Cánh tay đang phe phẩy quạt của Giang Thanh Ba ngừng lại. Nàng nhìn về nơi xa xăm. Ngọc Hương vào Củng Vệ Ti nhưng vẫn chưa được Lục Tử Ninh đưa ra ngoài thì chắc chắn là có vấn đề. Mặc dù nàng không rõ là tội danh gì nhưng có thể khiến Đan Tuệ Quân cười xòa xin lỗi, khiến Lục Tử Ninh mình đầy thương tích đến tận nơi để xin lỗi thì chắc hẳn tội danh đó không hề nhỏ, hơn nữa còn có thể liên lụy đến nhị phòng.

Nàng thấy rất hiếu kỳ.

"Không ngờ cô gia lại giúp tiểu thư. Cô gia vừa ra tay thì đâu đã ra đấy." Lục Y chọt chọt vào tay Giang Thanh Ba: "Nô tỳ cảm thấy con người của cô gia khá tốt. Tiểu thư thấy sao?"

Ha ha ha…

Giang Thanh Ba không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Ta nhớ trước lúc xuất giá, ngươi còn lo lắng sẽ bị Lục Minh Châu chặt đầu, ngày nào cũng sợ tới nỗi mất ngủ. Bây giờ ngươi lại thấy chàng ấy khá tốt sao?"

"Trước đây nô tỳ không hiểu con người cô gia, chỉ nghe lời đồn nên đương nhiên là thấy sợ hãi." Lục Y ngượng ngùng gãi đầu: "Bây giờ nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ nhận thấy thật ra cô gia rất tốt, hậu viện sạch sẽ, miễn cưỡng thì cũng xứng với tiểu thư nhà chúng ta."

"Miễn cưỡng? Nếu để Lục Cửu nghe thấy những lời này của ngươi thì e là lườm chết ngươi luôn đấy."

Mặt ngoài Giang Thanh Ba giễu cợt nàng ấy nhưng trong lòng cũng nghĩ giống như Lục Y. Lục Minh Châu cũng là một nam nhân tốt. Trong hậu viện không có thị nữ thông phòng, xung quanh toàn là mấy nam người hầu giống y nhau.

Trong mắt người khác có lẽ việc chàng không hay về nhà là lạnh nhạt. Nhưng nàng lại cảm thấy đây là cách chung sống dễ chịu nhất. Nàng vô cùng hài lòng về nam nhân liên hôn cùng mình. Bây giờ chàng còn ra mặt vì nàng, nàng lại càng hài lòng hơn.

"Tiểu thư, cô gia giúp người dạy dỗ đám người nhị phòng. Có phải người cũng nên bày tỏ thành ý không?" Lục Y nghiêng đầu, nhìn Giang Thanh Ba đầy mong chờ.

Giang Thanh Ba cũng không thích nợ ân huệ của người khác. Kể cả người đó là phu quân của nàng thì cũng không được. Nàng chống cằm, cau mày.

Bày tỏ thành ý?

Lục Minh Châu là tam công tử của hầu phủ, có áo gấm lụa là, không thiếu gì hết. Khổ sở suy nghĩ mất một lúc mà Giang Thanh Ba vẫn chưa nghĩ ra.

"May quần áo đi. May thêm vài bộ nữa." Nàng lại vẫy tay với Lục Y: "Ngươi đi tìm Lục Cửu nghe ngóng xem Lục Minh Châu thích ăn gì. Chờ chàng về thì làm cho chàng ấy ăn."

"Chỉ… thế thôi sao? Có phải hơi tùy tiện không?"

"Ngươi biết một xấp lụa tốn bao nhiêu tiền không? Làm cho hắn mấy bộ quần áo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài phải tiêu hết bao nhiêu bạc?" Giang Thanh Ba liếc xéo nàng ấy: "Tốn nhiều bạc như thế mà ngươi còn thấy tùy tiện sao?"

Lục Y: …

Nàng ấy nói nhiều rồi!

Cái ngày Lục Minh Châu quay về, Giang Thanh Ba bày một bàn toàn món chàng thích ăn. Nàng phất tay cho bọn người Lục Y rời đi rồi ngồi xuống phía đối diện nam nhân.

Lục Minh Châu nhìn qua những món ăn phong phú trên bàn. Động tác cầm đũa khựng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn sang Giang Thanh Ba: "Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?"

"Hôm nay?" Giang Thanh Ba nghĩ ngợi một lát rồi hoang mang lắc đầu: "Đâu phải ngày gì đặc biệt đâu."

Lục Minh Châu đặt đũa xuống, ngồi thẳng người: "Nàng có chuyện gì sao?"

"Không có."

"À, ta hiểu rồi."

Giang Thanh Ba: ???

Nàng vẫn chưa nói cảm tạ mà chàng đã hiểu rồi sao?

"Đồ ăn hôm nay rất ngon. Trong nhà đổi trù sư rồi à?"

"Là thiếp bảo phòng bếp nhỏ làm." Giang Thanh Ba thấy chàng ăn rất ngon miệng thì cũng bất giác mỉm cười. Đồ ăn do Lý thẩm nhà nàng làm chưa có ai ăn mà không khen ngon. Nàng tiện tay rót một ly rượu đầy đến trước mặt Lục Minh Châu, đi thẳng vào vấn đề: "Lục Tử Ninh đích thân đến xin lỗi. Cảm ơn chàng."

"Nàng là thê tử của ta. Bọn họ xúc phạm nàng thì chẳng khác nào đang xúc phạm ta. Chỉ cần ta chưa chết thì họ không được phép hỗn xược trong Thu Thủy Uyển." Lục Minh Châu nâng ly rượu lên uống cạn rồi cắm đầu tiếp tục gắp thức ăn.

Giang Thanh Ba híp mắt vui vẻ.

"Lần này làm tốt lắm. Sau này khi ta không ở đây, nếu có ấm ức gì thì cứ về nhà mẹ, không cần để ý đến người khác."

Như thế có thô bạo quá không?

Giang Thanh Ba ngơ ngác. Nàng quan sát Lục Minh Châu thì nhận ra đối phương nói rất nghiêm túc, không giống như đang lừa gạt hay dỗ dành nàng. Cũng đúng. Bọn họ chỉ vì một đạo thánh chỉ ban hôn nên mới bị trói buộc. Chàng không cần dỗ dành nàng.

"Như vậy có vẻ không tốt lắm." Giang Thanh Ba uyển chuyển.

"Giang gia là chỗ dựa, là hậu thuẫn của nàng. Có nhà mẹ lớn mạnh như thế tại sao lại không dùng?"

Đúng vậy. Có hậu thuẫn mạnh như thế tại sao lại không dùng? Nàng đâu có ngốc. Giang Thanh Ba cực kỳ vui sướng. Nàng rót thêm rượu vào cái ly rỗng trước mặt Lục Minh Châu.

"Nếu phu quân đã nói như thế, thiếp thân ắt phải nghe theo."

Lục Minh Châu gật gù giống như không nghe thấy chút tâm tư nhỏ bé trong câu nói kia của nàng. Đôi mắt Giang Thanh Ba cong cong. Buổi nói chuyện kết thúc, Lục Minh Châu khiến nàng vô cùng vừa ý. Chàng không giống những công tử thế gia kia. Chung sống với chàng không mệt lắm.

"Đặt đao trên bàn hơi bất tiện. Hay là đặt sang bên cạnh?" Giang Thanh Ba nhấc thanh trường đao bên tay Lục Minh Châu lên, đặt xuống cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ.

Tay trái của Lục Minh Châu khẽ động đậy. Chàng liếc nhìn bóng lưng của Giang Thanh Ba, chớp mắt, không nói gì, tiếp tục cắm đầu ăn uống.

Sau bữa cơm, Lục Minh Châu tắm rửa rồi đi ra ngoài. Chàng lười nhác nằm trên ghế quý phi, thả một quả "bom".

"Vết thương của ta lành rồi."

"???" Nàng biết, nhưng nghe Lục Minh Châu nói ra một cách hiên ngang như thế này lại thấy có hơi khác lạ. Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúc mừng phu quân. Lần sau chàng phải nhớ chú ý. Cơ thể là của chính chàng."

"Chúng ta có thể động phòng rồi."

"Khụ khụ khụ…" Giang Thanh Ba đang uống trà thì bị sặc.

Tại… Tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Giang Thanh Ba cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình. Nàng cảm thấy bản thân không biết phải nhìn đi đâu.

Hơn nữa bây giờ gương mặt của nàng thật sự rất khó nhìn. Nàng đã như vậy rồi mà Lục Minh Châu vẫn muốn cùng nàng hoàn thành việc động phòng hoa chúc. Có phải gu hơi nặng rồi không?

Nàng sẽ bị ám ảnh đấy!

Cảm nhận được ánh mắt kia vẫn chưa biến mất, Giang Thanh Ba biết đối phương đang chờ câu trả lời của nàng. Nàng ho khan vài tiếng rồi nói nhỏ:

"Cái đó của thiếp… Cái đó tới rồi."

"Cái đó? Cái gì?"

"..."

Tự hiểu không được à?

Giả vờ là hiểu rồi sẽ chết sao?

Sao cứ phải hỏi rõ làm gì?

Nàng rất không muốn trả lời. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự ham học hỏi kia, nàng chỉ đành nhắm mắt.

"Là… kinh nguyệt."

"..."

Phòng ngủ đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Bầu không khí gượng gạo bao trùm xung quanh.

Giang Thanh Ba đứng yên tại chỗ, ngón chân đã đào xong một tòa lâu đài Barbie trong mơ. Dù mặt nàng có dày hơn nữa thì cũng không chịu nổi việc bị Lục Minh Châu nhìn chằm chằm như thế. Vì không chịu được bầu không khí ngượng ngùng, tĩnh lặng này, nàng tìm cớ trốn khỏi phòng ngủ. Mãi đến đêm, khi đã nằm trên giường, bầu không khí ngại ngùng đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Lục Minh Châu nằm cạnh cũng chưa ngủ. Trong mấy phút này, chàng đã xoay qua xoay lại mấy lần. Trước nay, chàng là người cứ nằm lên giường là ngủ luôn.

"Không thoải mái sao?" Giang Thanh Ba quan tâm hỏi.

"Cứ cảm thấy thiếu cái gì đấy!"

"???"

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lục Minh Châu đứng dậy, cầm thanh trường đao trên bàn lên, đặt cạnh cái bàn con gần giường.

"Bây giờ ổn rồi." Lục Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.

"..."

Đây là thiếu cảm giác an toàn!

Mặc dù Giang Thanh Ba đã thay đổi không ít suy nghĩ về Lục Minh Châu nhưng vẫn không quen nằm chung một giường. Cuối cùng nàng vẫn bị nam nhân ôm chặt người, cưỡng ép đi ngủ.

Lúc nàng tỉnh dậy, người bên cạnh cũng biến mất như trước đây.

"Tiểu thư, sáng nay lúc đi cô gia đã mang theo điểm tâm mà người dặn làm. Ngài ấy còn nói là rất thích."

"Thích là tốt." Mỗi lần thượng chức*, Lục Minh Châu đều đi rất sớm. Khi đó, người ở trù phòng cũng vừa mới dậy nên không kịp chuẩn bị đồ ăn. Nghe nói lần nào Lục Minh Châu cũng để bụng rỗng mà đi.

*: đi làm

"Tiểu thư, cô gia mang hết y phục mới đi rồi. Mấy bộ y phục cũ được đưa về cũng hỏng cả rồi."

Ngân lượng tiêu hàng tháng mà Hầu phủ cấp cho đều dùng để may y phục cho Lục Minh Châu. Giang Thanh Ba ôm ngực, lòng đau như cắt. Nhưng lần này nam nhân không hề do dự làm chỗ dựa cho nàng nên nàng cũng không thể bạc đãi chàng được.

Nàng cắn răng, phất tay.

"Làm, cho chàng ấy thêm mấy bộ." Giang Thanh Ba ngồi dậy chọn vải. Nàng nghỉ một lúc rồi nói: "Đến cửa hàng lấy một ít vải bông, may cho Lục Minh Châu ba mươi bộ."

"Tiểu thư… Tốt xấu gì cô gia cũng là tâm phúc của Thái Thượng Hoàng. Để ngài ấy mặc vải bông có vẻ không phù hợp."

"Bắt người, tịch thu tài sản, thẩm vấn phạm nhân, nằm vùng… Hắn làm những chuyện khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước có thể đâm chàng một nhát để phát tiết. Cho chàng ăn mặc cao sang để làm bia ngắm cho người khác sao? Khiêm tốn mới là phương pháp tốt nhất để bảo vệ tính mạng." Huống hồ Lục Minh Châu còn là nhân vật phản diện.

"Người chỉ là tiếc của."

"..."

Có phát hiện ra thì cũng đừng có vạch trần!

"Tiểu thư… Tiểu thư, cứu nô tỳ." Lục Mai xông vào phòng phụ, hai tay nắm chặt ống tay áo của Giang Thanh Ba, ánh mắt hoảng loạn.
Chương kế tiếp