Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 14
"Đệ muội, làm phiền rồi." Đan Tuệ Quân nói bằng giọng điệu nhã nhặn.

Giang Thanh Ba không để ý đến khuôn mặt đang cười mỉm của bà ta, nàng nghiêng đầu nhướng mày nhìn đám nha hoàn ở phía sau. Chậc, vừa mới lấy về một nửa quyền quản lý chuyện nội trợ từ tay Hầu phu nhân thôi mà đã bắt đầu khoe khoang rồi?

"Nhị tẩu đây là... kiếm chuyện sao?"

"Đệ muội đừng hiểu lầm, ta chỉ tới tìm đồ thôi." Đan Tuệ Quân cười giải thích, "Hôm nay Tuệ Nhi làm rơi ngọc bội trong phủ, quay trở lại tìm thì không thấy đâu nữa. Cũng không biết là nha hoàn nào nhặt được giấu đi rồi. Miếng ngọc bội ấy là quà mà phụ thân nàng ấy tặng cho vào sinh nhật năm ngoái, mặc dù chỉ khoảng trăm lượng bạc thôi nhưng cũng là tấm lòng của phụ thân nàng ấy mà."

Đan Tuệ Quân ngày càng khôn khéo hơn lúc trước. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Giang Thanh Ba cong môi mỉm cười. Nàng phe phẩy quạt tròn rồi đi ra cửa viện, nghiêng đầu quan sát Đan Tuệ Quân.

"Nhị tẩu hoài nghi nha hoàn Thu Thuỷ Uyển của ta?"

"Không phải, không phải. Ta không có ý nhắm vào đệ muội. Vừa rồi ta cũng đến viện của đại tẩu lục soát một vòng."

Chiêu trò của Đan Tuệ Quân đã cao cấp hơn rất nhiều, đến cả nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn lúc trước. Hơn nữa bà ta còn kéo đại tẩu vào diễn trò cùng, nàng cũng phải nể mặt đôi chút. Giang Thanh Ba phe phẩy quạt tròn, đi tới bên cạnh cửa lớn.

"Chỗ đại tẩu cũng đã lục soát rồi mà chỗ ta đây không lục soát thì thật không nói được." Nàng dùng tay ra hiệu với nhóm người Lục Y. " Đi lấy đồ trang sức của các ngươi ra cho Nhị phu nhân xem. Những người khác cùng giúp đỡ một chút, đừng bỏ sót bất kỳ góc nào."

Giang Thanh Ba dứt lời thì người hai bên xông ra lục soát các gian phòng trong viện.

"Miếng ngọc bội đó đối với nàng ấy thực sự rất quan trọng. Ta thay Tuệ Nhi cảm ơn muội."

Ngươi cũng đã nói như vậy rồi, ta còn có thể không cho ngươi tiến vào ư? Đến lúc đó còn không biết vu oan ta như thế nào đây.

Giang Thanh Ba oán thầm trong lòng, nụ cười trên mặt nàng không hề đổi. Nàng dẫn mọi người vào đình nghỉ mát, ngồi xuống pha một ly trà, đưa đến trước mặt Đan Tuệ Quân.

"Việc mà bề trên nên làm thôi."

Đan Tuệ Quân cười nghiêng đầu quan sát vài nha hoàn đang cầm hộp trang sức. "Nha hoàn của đệ muội rất xinh đẹp, lại còn tài giỏi như thế. Không biết đã đính hôn chưa?"

"Các nàng đều rất tài giỏi, ta không nỡ cho bọn họ xuất giá quá sớm. Nhưng mà ta đã chuẩn bị của hồi môn cho các nàng từ lâu rồi." Giang Thanh Ba dùng tay ra hiệu: "Đến đây, cho Nhị phu nhân kiểm tra đồ trang sức của các ngươi."

Đan Tuệ Quân lơ đễnh nhìn qua, sau đó ánh mắt bà ta chững lại.

Bốn viên huyết kê thạch to bằng nắm tay. “Trong một lần dạo chơi cùng ngoại tổ mẫu, ta vô tình có được một tảng nguyên thạch... Để chút phần thừa lại cho các nàng."

"Bốn chiếc vòng tay bạch ngọc... Cái này là do ta thắng cược đổ thạch với người khác. Dùng chút vật liệu thừa làm vòng tay cho mỗi người, cũng chỉ một ngàn lượng bạc thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền."

"Bốn miếng ngọc bội phỉ thuý..."

"Bốn viên trân châu to bằng trứng bồ câu..."

Đan Tuệ Quân ngây ngốc.

Bà ta có thể nhìn ra cho dù là phỉ thuý, vòng tay bạch ngọc hay là trân châu trong tay bốn người bọn họ thì đều có giá trị đắt đỏ. Mỗi một thứ đều đáng giá hơn cái ngọc bội trị giá hơn trăm lượng mà Tuệ Nhi làm mất. Bà ta liếc mắt sang Giang Thanh Ba ở bên cạnh. Người này đang ám chỉ cho bà ta biết rằng, nha hoàn của nàng đều không thèm cái ngọc bội rẻ tiền kia.

Đan Tuệ Quân đối mặt với nụ cười của Giang Thanh Ba, khóe môi giương lên cứng đờ, phải một lúc sau nụ cười của bà ta mới trở lại. "Đệ muội đối xử với hạ nhân của mình tốt thật đấy."

"Bọn họ đã theo ta từ nhỏ, tình cảm như tỷ muội. Đương nhiên ta không thể bạc đãi với họ được. Chưa kể những thứ ta cho các nàng chẳng qua đều là đống nguyên vật liệu dư thừa, không đáng giá bao nhiêu tiền cả."

Đan Tuệ Quân:...

Bị nội hàm* rồi, cảm ơn!

*Bị nội hàm: Một thuật ngữ internet, ý muốn nói bị người khác ám chỉ, chửi xéo trúng sở đoản, điểm yếu của bản thân.

"Nhị phu nhân, không lục soát thấy miếng ngọc bội của tiểu thư ạ." Một bà tử khá mập bẩm báo.

Các bà tử và tỳ nữ lục soát khác đến vây quanh, thấy những thứ trong hộp trang sức của bốn người, ánh mắt toát ra vẻ ước ao.

Đáng tiếc, chủ tử của bọn họ không hào phóng như Tam phu nhân.

Đan Tuệ Quân nhìn thấy rất rõ sắc mặt của chúng hạ nhân, vẻ mặt bà ta đen dần. Lại còn nghe nhắc đến ngọc bội, bà ta nhìn thoáng qua vòng tay bạch ngọc, phỉ thuý trong hộp trang sức của bốn người này... cảm thấy mặt mình nóng bừng. Bà ta vội vàng đứng lên, cố gắng gượng cười với Giang Thanh Ba.

"Làm phiền đệ muội rồi, ta phải tới chỗ khác."

"Không tiễn." Giang Thanh Ba vẫy vẫy chiếc quạt tròn.

Đan Tuệ Quân thấy nụ cười trên mặt Giang Thanh Ba rất chói mắt, bước chân cũng không thể không nhanh hơn. Không lâu sau, cả hội đã rời khỏi Thu Thuỷ Uyển.

Tiếng bước chân hoàn toàn biến mất. Nhóm người Lục Y chợt thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Lục Mai lộ rõ vẻ hoảng sợ.

"Tiểu thư..."

Giang Thanh Ba cắt ngang lời nàng ấy, phất tay cho các bà tử và nha hoàn khác rời đi. Đợi đến khi trong viện chỉ còn lại năm người chủ tớ, nụ cười trên mặt nàng mới biến mất.

Chiêu này của Đan Tuệ Quân thông mình thât. Bà ta không xác định được là ai đã thấy thứ không nên thấy nên đã mượn cớ tìm kiếm ngọc bội để. Chuyện này vừa mới xảy ra chưa được nửa ngày, tỳ nữ thấy bà ta nhất định sẽ hoảng hốt. Nếu vừa rồi Lục Mai lộ ra một vẻ khác thường thì có thể bị đối phương phát hiện ngay, đến lúc đó Lục Mai chỉ còn đường chết. Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị, cho nhóm người Lục Y lấy hết bộ của cải để dành suốt mấy năm qua để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, hiệu quả không tồi.

"Đừng hoảng hốt, mọi chuyện đều có ta ở đây." Nàng ngẩng đầu mỉm cười an ủi Lục Mai.

"Lúc nãy nô tỳ coi như đã qua cửa ải này rồi đúng không?" Đôi mắt ầng ậc nước của Lục Mai khẽ chớp, giọng nói run run.

"Bà ta vừa quan sát bốn người các ngươi, phỏng chừng cũng không biết là ngươi nhìn lén đâu." Giang Thanh Ba nheo mắt lại, phe phẩy chiếc quạt tròn. "Vừa rồi ngươi làm rất tốt, bà ta không phát hiện bất thường."

Lục Mai thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt đã bớt hoảng hốt. “Cảm ơn tiểu thư.”

"Đừng vui mừng quá sớm. Chuyện này liên quan đến danh tiết của Lục Tử Tuệ, bà ta không tìm được người nhìn lén thì e rằng sẽ không chịu bỏ qua."

Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt lo sợ của Lục Mai, vỗ tay nàng ấy rồi nói. "Mấy ngày này ngươi có đi ra ngoài thì tìm cùng bọn Lục Y đi cùng, đừng đi một mình. Nếu có người tìm ngươi hỏi thăm cái gì thì cứ mạnh dạn đáp lại, đừng sợ. Nếu Lục Tử Tuệ dám làm thì cũng đừng sợ người khác biết. Ngươi cứ coi như là xem một vở kịch thôi. Mọi chuyện đều có ta, đừng sợ."

"Đúng, nàng ta dám làm thì cũng đừng sợ bị người khác biết." Lục Y nói.

"Tiểu thư nói rất đúng, đừng sợ." Lục Tùng.

"Đã theo tiểu thư nhiều năm như vậy rồi, chuyện gì cũng đã thấy thì sợ gì chứ... Mọi chuyện đều có tiểu thư chống lưng mà." Lục Trúc.

Lục Mai hít sâu, ánh mắt hoảng hốt hoàn toàn biến mất. Nàng ấy gật đầu lia lịa. "Phải, có tiểu thư bảo vệ ở phía trước rồi, dù cho là Hầu phủ cũng đừng hòng tự ý lấy mạng của ta. Đúng vậykhông , tiểu thư?"

"...Nha đầu chết tiệt này, ta thành hộ vệ cho các ngươi à."

"Tiểu thư tốt nhất."

Giang Thanh Ba nhìn dáng vẻ tươi cười nịnh nọt của nàng ấy mà không kìm được cười. Nàng vươn ngón tay chọt vào trán của nàng ấy. "Ở Hầu phủ thì hành động cẩn thận một chút, có một số việc có thể tìm hiểu, cũng có một số việc không thể."

"Nô tỳ hiểu."

*

Đan Tuệ Quân không tìm được tỳ nữ nhìn lén, lại còn bị Giang Thanh Ba khoe khoang nên tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Sắc mặt bà ta lạnh dần, vẫy tay gọi tới tỳ nữ áo xanh bên cạnh. "Ngươi chắc chắn là tỳ nữ của Thu Thuỷ Uyển sao?"

"Nô.. nô tỳ cũng không rõ." Tỳ nữ áo xanh xoắn hai tay vào nhau, lắp bắp mở miệng. Phát giác ánh mắt lạnh lùng của Đan Tuệ Quân liếc qua, nàng ấy vội vàng nói. "Nô tỳ chỉ thấy một bóng lưng mặc áo màu xanh biếc, còn cái khác thì không thấy ạ."

"Thứ vô dụng." Đan Tuệ Quân hít sâu. Thấy tỳ nữ áo xanh còn ở đó, ánh mắt bà ta càng thêm lạnh. "Còn ở lại đây để làm gì? Quay về chăm sóc Cố tiểu thư thật tốt đi. Nếu có lời đồn không tốt truyền ra, coi chừng ta lột da ngươi."

"Nô tỳ đã rõ."

Đan Tuệ Quân nhìn tỳ nữ áo xanh chạy đi, trán nổi đầy gân xanh. Bà ta hít sâu mấy hơi mới có thể đè xuống lửa giận trong lòng, vẫy tay gọi Hỷ Thuý.

"Ngươi sắp xếp hai người tiếp cận với mấy nha hoàn của Thu Thuỷ Uyển. Nếu chắc chắn rồi..." Ánh mắt bà ta loé tia sát ý.

"Nô tỳ đã rõ."

"Xử lý sạch sẽ, đừng để cho cái vị trong Thu Thuỷ Uyển kia túm được đuôi."

"Phu nhân cứ yên tâm ạ."

*

Nửa tháng sau, hậu hoa viên.

Lục Tử Tuệ đi vào hậu hoa viên, nhìn thấy bóng lưng thon dài kia mà e thẹn nắm lấy khăn thêu, nhỏ giọng nói.

"Sầm công tử."

"Nhị tiểu thư." Sầm Dược lấy lại tinh thần, cúi đầu nghiên cẩn hành lễ. Ngẩng đầu thấy ở phía sau nàng không có người mà hắn muốn nhìn, mày kiếm nhăn lại, vội vàng mở miệng. "Hôm nay đại tiểu thư không khỏe sao?"

Nụ cười trên khuôn mặt Lục Tử Tuệ cứng lại, nhưng lập tức khôi phục như cũ. Ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ ưu sầu. "Không có. Nhưng mấy ngày hôm nay c đại bá mẫu không được khỏe cho lắm. Tỷ tỷ đang chăm sóc bà ấy."

Sầm Dược lấy ra hai bức tượng gỗ điêu khắc Quan Thế Âm. "Ta xin được gỗ bồ đề từ chùa Nam Sơn, tự tay khắc tượng Quan Thế Âm, lại đặt trong chùa cúng gần nửa tháng, có thể phù hộ bình an, làm phiền nhị tiểu thư đưa cho đại phu nhân."

Đầu ngón tay đang nắm chặt khăn thêu của Lục Tử Tuệ trắng bệch, hít sâu vài hơi mới duy trì nụ cười trên mặt. Nàng ta liếc qua tượng Quan Thế Âm, khuôn mặt lộ vẻ khó xử. "Nhưng gần đây tỷ tỷ ta thích bộ đồ trang sức mới ra của Nguyệt Lâu, chứ không thích... những bức tượng gỗ khắc vô ích này."

Ánh mắt Sầm Dược tối dần, hắn buông tay. "Nếu tiểu thư không thích nó thì cũng không đưa sang đó làm chướng mắt nàng ấy."

"Ta có thể đưa giúp huynh mà." Lục Tử Tuệ giành lấy bức tượng Quan Thế Âm. Trên khuôn mặt nàng ta lộ ra một nụ cười. "Nhưng ta không cam đoan rằng tỷ ấy sẽ nhận đâu."

"Không cần..." Sầm Dược muốn lấy lại, nhưng vừa nâng tay lên đã rút về. Ánh mắt hắn mang theo chút hy vọng. "Thế thì đa tạ Nhị tiểu thư.”

"Chút chuyện nhỏ này không cần phải để trong lòng." Lục Tử Tuệ thấy tỳ nữ thiếp thân đang vẫy tay ở phía trước thì chợt biến sắc, cười nói. "Thời gian không còn sớm nữa, Sầm công tử cứ về trước đi. Bây giờ ta sẽ đi đưa cho đại tỷ."

Sầm Dược chắp tay hành lễ đa tạ lần nữa rồi xoay người rời đi. Tiếng bước chân dần biến mất, nụ cười trên khuôn mặt Lục Tử Tuệ cũng hạ xuống. Nàng ta nắm chặt lấy bức tượng Quan Thế Âm.

"Tiểu thư. Đại tiểu thư tới rồi."

Lục Tử Tuệ hừ lạnh. "Tỷ ấy tới cũng nhanh thật đấy, e là nóng lòng đến mức muốn xuất giá ngay lập tức."

"Người nhỏ giọng chút, cẩn thận bị tiểu thư nghe thấy." Tỳ nữ nhỏ giọng khuyên nhủ.

Lục Tử Tuệ hừ lạnh, còn muốn nói nữa thì thấy từ xa xa một bóng hình màu trắng. Ánh mắt tức giận đột nhiên biến mất, nàng ta mỉm cười nghênh đón.

"Đại tỷ, sao giờ tỷ mới tới? Sầm công tử đã đi rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Tử Oánh nghe thấy vậy thì chợt sửng sốt.

"Muội vừa bảo hắn chờ đại tỷ một chút, hắn nói rằng phải trở về chăm sóc mẫu thân. Muội nói thế nào đi nữa hắn đều không ở lại."

Lục Tử Oánh cụp mắt xuống, mím môi .

Ánh mắt Lục Tử Tuệ lóe tia sung sướng nhưng lại lập tức giấu đi. Nàng ta chống nạnh, đột nhiên cất cao giọng. "Từ khi Đại bá phụ đi, hắn mới dám làm càn như vậy."

Lục Tử Tuệ thấy nàng không có phản ứng khác nên nhăn mày không vui. Trong phút chốc, ánh mắt nàng ta lóe qua một tia dữ tợn.

"Đại tỷ à, tên Sầm Dược kia thực sự chẳng ra gì cả."

Lục Tử Oánh vẫn thờ ơ như cũ. Lục Tử Tuệ nghiến răng nói tiếp.

"Vừa nãy hắn đột nhiên lấy lòng muội, kiên quyết cho muội hai bức tượng Quan Thế Âm, còn nói đây là hắn có lòng đến chùa Nam Sơn xin được gỗ bồ đề, tự tay khắc thành tượng Quan Thế Âm, đưa cho mẫu thân và muội để phù hộ bình an." Lục Tử Tuệ hốc mắt đỏ hoe, đưa ra hai bức tượng gỗ khắc Quan Thế Âm. "Hắn chính là… tên ngụy quân tử thích ra vẻ."

Lục Tử Tuệ thấy Lục Tử Oánh vẫn yên lặng không nói gì, ánh mắt loé tia tức giận. Nàng ta cầm bức tượng gỗ khắc Quan Thế Âm ném xuống vào hồ hoa sen bên cạnh.

"Không thể gả cho loại người như hắn. Chuyện còn lại đều là đại tỷ quyết định."

"Đa ta muội muội đã báo cho tỷ biết."

Lục Tử Oánh cúi đầu xuống, không thể thấy được sắc mặt của nàng. Lục Tử Tuệ không hề thoả mãn trước phản ứng của Lục Tử Oánh, hơi đảo mắt rồi mở miệng.

"Chúng ta là tỷ muội, muội muội cũng không muốn nhìn thấy tỷ gả cho người không tốt." Nàng ta cầm lấy bàn tay của Lục Tử Oánh, chân thành nói. "Muội biết tỷ sợ ảnh hưởng đến tình hình bệnh của Đại bá mẫu, nhưng đây là chuyện lớn cả đời của tỷ. Muội có thể giúp tỷ nói cho mẫu thân muội biết, để cho mẫu thân muội giải quyết giúp tỷ."

"Ta sẽ bảo mẫu thân giải quyết chuyện này." Lục Tử Oánh nói.

Lục Tử Tuệ hài lòng, trên mặt lộ ra cười chân thành tha thiết. "Muội sẽ giúp tỷ tỷ."

Hai người nói vài câu rồi Lục Tử Tuệ mới rời đi. Chờ đến khi không nhìn thấy người nữa, Lục Tử Oánh vẫn luôn bình tĩnh chợt đỏ hốc mắt, nước mắt thấm ướt khăn thêu.

"Tiểu thư đừng khóc. Sầm công tử là công tử khiêm tốn, không có khả năng giống như nhị tiểu thư nói." Tỳ nữ nãy giờ vẫn giả vờ như bản thân là người gỗ đứng bên cạnh thoải mái nói.

"Ai rồi cũng sẽ thay đổi." Lục Tử Oánh cười gượng. "Đã năm năm ta không gặp hắn. Có lẽ hắn thích Nhị muội thật."

"Người của Nhị phòng thật quá đáng. Mỗi lần Sầm công tử đến, Nhị phu nhân đều tìm ngươi có việc. Mỗi lần chạy tới đều bỏ lỡ." Tỳ nữ tức giận giậm chân. "Tiểu thư đừng tin lời Nhị tiểu thư nói. Có lẽ nên nói cho đại phu nhân, để bà ấy sắp xếp cho hai người một lần gặp mặt."

"Mẫu thân không khỏe, đừng để bà phiền lòng vì chút việc nhỏ này của ta. Với cả..." Lục Tử Oánh mím môi, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ. "Sư phụ vỡ lòng của A Diêm đã nói hắn rất có tài nên mẫu thân mong rằng Nhị thúc có thể tìm cho hắn một đại nho làm thầy."

Tỳ nữ im lặng.

"Trở về thôi. Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đừng để mẫu thân của ta biết được."

"Nô tỳ đã rõ."

Nhóm người Giang Thanh Ba đang hóng gió ở phía sau hòn non bộ bị ép lắng nghe toàn bộ quá trình. Chờ đến khi tiếng bước chân dần biến mất, bốn người chủ tớ mới thở dài nhẹ nhõm.

Bốn người đối mặt nhìn nhau, đình hóng gió đột nhiên rơi vào khoảng lặng.

"Nhị tiểu thư gan thật đấy. Đó chính là vị hôn phu của đại tiểu thư mà. Nửa tháng trước mới bị ta thấy nàng ta sà vào trong lòng Sầm công tử, hôm nay đã tới châm ngòi để ly gián rồi. Thật là..." Lục Mai liếc nhìn Giang Thanh Ba, câu tiếp theo còn chưa nói ra đã im bặt.

"Có người nói sau khi thế tử qua đời, khi vị Sầm công tử này tới thì Nhị phu nhận sẽ dùng đủ loại lý do tìm Lục đại tiểu thư." Lục Y nhỏ giọng lại. "Thật quá đáng..."

"Nghe nói khi thế tử bị ám sát, vì bảo vệ Quân thiếu gia của nhị phòng nên mới chết thảm dưới móng ngựa." Lục Tùng cẩn thận nhìn Giang Thanh Ba. "Thật sự rất quá đáng..."

"..." Giang Thanh Ba nhìn thấy rõ vẻ mặt tức giận căm phẫn của các tỳ nữ, khoé môi nàng hơi run rẩy, phe phẩy chiếc quạt tròn, nhắm mắt lại. " Đại phòng nhị phòng là huynh đệ ruột. Bớt xen vào chuyện hai phòng bọn họ ."

"Chúng nô tỳ thân phận thấp, muốn nhúng tay cũng không nhúng tay được." Lục Y vò khăn thêu ra rồi nói thầm. "Chỉ sợ tiểu thư không nhịn được mà gây chuyện."

"... Ta nghe được đấy."

"Thì đang nói cho người nghe mà. Hai phòng kia vốn đã bất hòa với cô gia rồi."

Giang Thanh Ba:...

Hai ngày sau, người một nhà đều sum vầy ăn cơm ở Minh Kính Đường. Cứ cách nửa tháng, người của Hầu phủ sẽ tụ tập một lần.

Vị phu quân gương mẫu của nàng vẫn vắng mặt như mọi khi, Giang Thanh Ba phải mang theo Lục Y đi trước. Khi tới cửa viện thì chạm mắt với oan gia Lục Tử Tuệ. Hai người liếc nhau, đều tự giác cách xa. Giang Thanh Ba từ từ bước đi, không lâu sau thì bị tụt lại phía sau.

"Người xấu còn thích kiếm chuyện, xấu đến mức này rồi mà vẫn không biết tìm cái lỗ trốn đi."

Âm thanh trào phúng từ phía trước truyền tới. Giang Thanh Ba đang đi chợt dừng lại, nghiêm mặt nhìn về phía Lục Y.

"Ta rất tức giận. Nàng ta dám mắng trước mặt ta!"
Chương kế tiếp