Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 18
Trong đêm tối, bó đuốc tạo thành con rồng lửa chui vào trong ngõ hẻm. Giang Thanh Ba đi một đoạn trong hẻm nhỏ chật hẹp, chân loạng choạng, đụng phải tấm lưng của Lục Minh Châu đang đi ở phía trước.

"Bậc thang ở đây không bằng phẳng, cẩn thận chút." Lục Minh Châu đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chừng nào ta chưa tới những tên tội phạm kia sẽ không ra tay với Oánh tỷ đâu."

"Nha đầu kia là đứa nhát gan." Giang Thanh Ba hít sâu một hơi, nhíu mày lại: "Hình như ta ngửi thấy mùi dầu lửa?"

Lục Minh Châu hít sâu một hơi, chân mày hơi nhíu lại: "Hình như là..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vô thức bước nhanh hơn.

"Theo sát ta."

Lục Minh Châu cầm lấy tay Giang Thanh Ba, người phía sau cũng ngoan ngoãn nắm tay chàng.

Cả đoàn người dừng lại trong một căn nhà dân bỏ hoang.

Lục Minh Châu liếc mắt nhìn ngôi nhà dân đóng kín cửa ở phía trước, chân mày nhíu lại, chàng chưa mở lời, một tên vệ quân đã tiến lên bẩm báo.

"Đối phương cầm đuốc ở chung một chỗ với hai người làm tin, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ." Vệ quân nói.

Lục Minh Châu ừ một tiếng, leo lên thang trúc dựng sát bên tường.

Giang Thanh Ba không thể chờ nữa, vòng qua trước người vệ quân, leo lên một cái thang trúc khác dựng bên cạnh.

Hành động của nàng thu hút sự chú ý của tất cả vệ quân, bọn họ lại sợ hãi mà nhìn sang Lục Minh Châu. Chàng nhìn nàng một cái, cũng không để ý.

Tất cả vệ quân: ???

Bình tĩnh thế à, đại nhân không bình thường!

Giang Thanh Ba không biết gì về sự oán thầm trong lòng của vệ quân, thò đầu nhìn nhà dân đối diện. Những ngôi nhà bằng gạch ngói xanh trong việc được thắp đèn đuốc sáng trưng, cửa phòng đóng kín. Không có cách nào đoán được thân phận của đối phương, cũng chẳng thấy người. Giang Thanh Ba nhíu mày, leo xuống khỏi thang trúc, hỏi vệ quân bên cạnh.

"Ngươi nhìn thấy con tin bị giam cầm bên trong chưa?" Giang Thanh Ba hi vọng người bên trong không phải Oánh tỷ.

Vệ quân nhìn về phía Lục Minh Châu đang xuống khỏi thang trúc, thấy chàng gật đầu mới mở lời: "Thuộc hạ chưa thấy, nhưng nghe bên trong chuyển lời là một nam một nữ."

"..."

Điều này không nói lên được điều gì cả!

"Lục Minh Châu đến chưa?"

Tiếng hét điên cuồng phát ra từ phía phía đối diện, mọi người cũng theo đó mà nhìn về phía trước.

Một tên vệ quân thấy Lục Minh Châu gật đầu thì tiến lên mấy bước đi đến ngõ hẻm hô lên về phía nhà dân: "Đại nhân của bọn ta đến rồi, ngươi có thể nói ra yêu cầu của mình."

"Để Lục Minh Châu nói chuyện với ta."

Lục Minh Châu không cử động, cúi thấp đầu, ngón tay xoa nhẹ, sờ cán dao.

"Lục Minh Châu."

Người bên trong không chờ Lục Minh Châu lên tiếng đã mở miệng trước.

Ngay cả kêu ba lần rồi, Lục Minh Châu vaanx không lên tiếng. Ánh lửa chiếu đến gò má chàng, không thấy rõ vẻ mặt của chàng. Trong lòng Giang Thanh Ba sốt ruột nhưng nàng cũng không lên tiếng làm phiền mà đứng yên tại chỗ chờ.

"Lục Minh Châu, nếu ngươi không ra, ta sẽ giết người của Lục gia."

Người đối diện dường như rất nóng nảy, giọng nói mang theo chút vội vàng. Giang Thanh Ba lo lắng người bên trong thật sự rơi vào bí bách, thiết tha nhìn về phía người đàn ông "yên lặng là vàng" kia.

Mà hình như Lục Minh Châu cũng biết suy nghĩ của nàng, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn, môi mỏng khẽ mở.

"Ta muốn thấy con tin."

Bốn phía bỗng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng ngọn lửa đang cháy lốp bốp. Một hồi lâu sau, giọng nói thô lỗ ở đối diện lại vang lên lần nữa.

"Có thể nhìn, nhưng chỉ có thể đứng ở cửa. Nếu không ta sẽ giết bọn họ."

"Được."

Âm thanh cót két lại vang lên. Giang Thanh Ba đoán người ở phía trong đã mở cửa.

Giọng nói thô lỗ lại vang lên.

"Ngươi mở cửa. Không thể vào, nếu không, ta sẽ giết chết bọn họ."

Vệ quân đã đến từ lâu, đẩy cửa ra nhìn một lát, mới làm động tác tay thể hiện đã an toàn.

Lục Minh Châu nhấc chân đi đến. Giang Thanh Ba theo sát phía sau, nàng muốn xác nhận con tin có phải là Oánh tỷ hay không. Người phía trước liếc mắt nhìn nàng, bước chân cũng dừng lại.

"Lát nữa đứng sau lưng ta."

"Ta biết rồi." Giang Thanh Ba khôn khéo gật đầu một cái.

Giang Thanh Ba núp sau lưng người đàn ông cẩn thận thò đầu ra, nhìn con tin ở bên trong viện, khẽ nhíu mày. Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Ninh bị trói thành hai cái bánh chưng trong phòng khách, không thấy người đàn ông với giọng nói thô lỗ kia đâu. Nàng thở phào nhẹ nhõm.

À, thì ra là hai người này, vậy thì không phải là chuyện của nàng.

Có lẽ hành động thở phào của nàng quá rõ ràng nên đã thu hút sự chú ý của người khác. Giang Thanh Ba chạm phải ánh mắt quan sát của mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía "Lưỡi hái" đang treo trên trời.

Hôm nay trăng sáng quả thật hợp cảnh .

Lục Minh Châu nhìn thấy vẻ mặt Giang Thanh Ba, xoa ấn đường.

Đúng là không nên dẫn nàng đến mà!

"Thấy người chưa?" Giọng nói thô lỗ của người đàn ông dừng lại một chút: "Chỉ cần ngươi thả tất cả mọi người tối nay ngươi vừa bắt được, ta sẽ thả bọn họ đi."

Lục Minh Châu liếc mắt nhìn vào sân, không nói gì, phất tay một cái.

"Vậy ngươi giết đi."

Giọng nam thô lỗ: ???

Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh: ???

Vệ quân xung quanh: ???

Giang Thanh Ba cong môi, cố gắng nhịn cười, cơ thể không kiềm chế được mà run lên.

Ha ha ha, nam nữ chính rất bối rối nhỉ. Lục Minh Châu hoàn toàn không để ý đến mấy người. Tay trái đột nhiên bị nắm lấy, nhận được ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông. Nàng ho khan một tiếng, cố gắng để bản thân trong thật nghiêm túc và đứng đắn.

Nếu có thể nàng vẫn muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.

"Ngươi gạt ta, mau thả người, nếu không ta sẽ đốt chết bọn họ đấy." Dường như hắn ta cảm thấy dùng lời nói không cảm thấy hoảng sợ, nên lại mang bó đuốc từ cửa bên đi đến.

"Ta chưa bao giờ bị uy hiếp cả." Lục Minh Châu đưa tay, một tên vệ quân dâng cung tên lên: "Nếu người không hạ thủ, vậy ta sẽ giúp ngươi."

Giọng nam thô ráp: ???

Giang Thanh Ba chỉ nghĩ Lục Minh Châu nói vậy mà thôi, cho đến khi tiếng xé gió chợt nổi lên, ngay sau đó một tiếng kêu rên vang lên. Nàng giật mình sững sờ tại chỗ.

Nhân vật phản diện có khác, sự dứt khoát này, thủ đoạn này, nàng thích!

Giang Thanh Ba nhìn thấy Lục Tử Ninh ngã ngồi dưới đất, thầm thở dài. Đáng tiếc, mũi tên bắn không đủ chính xác, chỉ bắn trúng bắp đùi của hắn ta.

Đáng tiếc ghê, nếu là nàng...

À, nàng không kéo nổi dây cung nặng như thế!

"Các ngươi làm gì thế?"

"Buông ta ra."

"Buông ta ra."

Khi Lục Minh Châu bắn tên thu hút ánh mắt của người bên trong, vệ quân đã lén lẻn vào sân. Thừa dịp đối phương vẫn đang run sợ, thì đồng loạt bắt người.

Chẳng qua bên trong không chỉ có một người mà còn có một người đàn ông thanh tú.

Hai mắt hắn ứ máu, hắn trừng mắt nhìn Lục Minh Châu như muốn ăn tươi nuốt sống chàng: "Lục Minh Châu, ngươi là tên nịnh thần, đao phủ, giết hại trương thần, ngươi sẽ chết không toàn thây... Sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."

Những từ này nàng nghe rất quen, người la lên là một nhóm tham quan ở Giang Nam kia, họ vừa la hét vừa bị kéo đi.

Những người này thật sự không biết gì.

Giang Thanh Ba nhìn người kia, ngẩng ra, kéo Lục Minh Châu.

"Sao hắn ta lại quen mắt thế, giống người ta nhìn thấy ở kinh thành đó."

"Nhi tử thứ hai của Chu Thanh, trên kinh đô dán đầy lệnh truy nã hắn ta."

Khó trách nàng cứ cảm thấy quen quen, thì ra là nhìn thấy người này trong lệnh truy nã. Hơn nữa...

Giang Thanh Ba nhìn người đàn ông thanh tú giơ ngón tay cái lên: "Ngươi nói đúng, người ác sẽ gặp báo ứng."

Người đàn ông thanh tú: ???

Lời này nói ra bỗng không phân rõ được nàng là địch hay bạn.

Củng vệ quân: ???

Người đàn bà này chủ động tìm cái chết hả?

"Nghe nói năm trước ngươi cướp của dân nữ, sau chuyện này còn tính sát hại cả nhà người phụ nữ kia nữa. Trung thần có thể làm mấy chuyện này à?" Giang Thanh Ba nhìn từ đầu đến chân của hắn ta: "Nhìn ngươi càng giống người sẽ gặp báo ứng hơn đấy."

Người đàn ông thanh tú: ...

Ngươi lễ phép hả?

Củng vệ quân: ...

Tiếng thở mạnh chết tiệt!

Lục Minh Châu mím môi cười, từ sâu trong đáy mắt lộ ra sự vui thích. Chàng phất tay một cái, vệ quân áp giải hai người rời đi.

Người đàn ông thanh tú kia vẫn không cam lòng mà la to.

"Thái Thượng hoàng giết phụ thân, giết huynh đệ đoạt vị, tội ác vô cùng. Tề vương mới chính là chân mệnh thiên tử."

"Thái Thượng hoàng..."

Hắn vừa mở miệng lần nữa thì vệ quân ở bên cạnh cởi vớ thúi xuống chặn miệng hắn. Đáy mắt giận dữ không giãy ra khỏi dây thừng, chỉ có thể tức giận trợn tròn mắt nhìn mọi người.

Giang Thanh Ba nghe thấy tiếng người đàn ông thanh tú la lên, trong lòng lại thấy lộp bộp. Lúc Thái Thượng hoàng kế vị, trên bầu trời ngày nào cũng được bao phủ huyết quang. Tiên Hoàng ngu ngốc, có khuynh hướng thích sủng phi Quách thị, thậm chí còn muốn phế bỏ ngôi vị Thái tử của Thái Thượng hoàng để con trai Quách thị thừa kế ngôi Hoàng đế. Âm thầm mang binh phù cho Quách gia.

(*) Binh phù: Là phù tiết (Lệnh bài) điều binh khiển tướng khi xưa.

Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị máu tanh thê thảm, quý tộc chết cũng rất nhiều. Tiên hoàng vì muốn bảo vệ Thái Thượng hoàng mà lấy thân làm mồi câu chết trong cuộc phản loạn kia. Ngoại tổ mẫu của nàng, là tỷ tỷ của Thái Thượng hoàng, nên quân Liên Hòa đại thắng, mới để Thái Thượng hoàng thuận lợi kế vị như ngày hôm nay.

Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra sơ suất, để cho nhi tử nhỏ trong nhà Tề Vương chạy thoát.

Từ đây, sự phản loạn này đã trở thành bí mật mà giới quý tộc ở kinh đô không dám nhắc đến nữa.

Bây giờ người đàn ông thanh tú dũng cảm, lại dám lớn giọng kể lại. Củng vệ ti sợ chỉ có bận rộn mãi.

Nhưng bây giờ nàng lại lo lắng cho mình hơn.

"Mới nãy ta nghe thấy... Không sao chứ?"

"Không sao."

Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thì đúng lúc nhìn thấy vệ quân đã mang Lục Tử Ninh đang hôn mê rời khỏi cửa. Lương Nghi Tĩnh lảo đảo theo sát phía sau, không ai chăm sóc nàng ta, rất nhiều lần suýt ngã nhào ở trên con hẻm nhỏ không bằng phẳng.

Nàng vờ như không nhìn thấy, xem như không có chuyện gì, không nhìn nữa. Nàng quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của Lục Minh Châu, khẽ nhíu mày.

"Sao thế?"

"Hôm nay cảm ơn nàng."

"Phải trả giá vì gia đình này, cho dù có khó khăn nhưng ta cũng bằng lòng trợ giúp phu quân."

Lục Cửu: ...

Nàng bỏ ra cái gì? Có gì khó khăn, hôm nay nàng khó khăn ăn ngon uống ngon ở thuyền hoa hả?"

Chơi còn vui vẻ hơn người khác nữa.

Ra khỏi hẻm, Giang Thanh Ba lên xe ngựa, nhìn Lục Minh Châu đang cưỡi trên lưng ngựa vẫy tay một cái: "Chàng đi làm việc đi, ta về phủ trước đây."

Lục Minh Châu nhìn xung quanh: "Muộn rồi, ta đưa nàng về."

Giang Thanh Ba muốn nói không cần nhưng nhìn thấy đáy mắt Lục Minh Châu đã quyết định nên cũng không từ chối, nàng có thể nhớ rõ người đàn ông này có rất nhiều kẻ thù, không sợ gì cả chỉ sợ nhỡ đâu.

Hạ mành che xuống, ngả người trong xe ngựa, Giang Thanh Ba nghe tiếng vó ngựa kêu lên bên ngoài, nghe tiếng bánh xe lăn, từ từ nhắm mắt lại.

Giằng co một ngày trời, quá mệt mỏi.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì vẫn còn trên xe ngựa, ngoài xe lại không có bất kỳ âm thanh nào thì giật mình sợ hãi. Nàng vén rèm che lên thì phát hiện đã ở Thu Thủy Uyển, đám người Lục Y, Lục Tùng vẫn đang bận rộn bên ngoài. Nàng thở phào, đứng dậy xuống xe ngựa.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."

"Sao không đánh thức ta?"

"Cô gia không cho gọi ạ, nói người mệt rồi để người ngủ nhiều một chút." Lục Y vừa ngẩng đầu quan sát Giang Thanh Ba, vừa nhỏ tiếng nói: "Cô gia đưa người đến cửa thì đi ngay."

Người đàn ông thanh tú kêu lên như thế, sợ rằng tối nay Củng vệ ti sẽ làm thêm giờ rồi, sợ ngay cả cung của Thái Thượng hoàng cũng ngủ không yên đấy.

"Chuẩn bị nước tắm, tối nay tắm rửa thoải mái chút."

"Tiểu thư, đừng tắm. Phu nhân phòng nhị đang hung dữ đi đến." Lục Mai khép cửa viện lại, chạy đến nói.
Chương kế tiếp