Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 19
"Giang Thanh Ba cút ra đây, dám làm mà không dám nhận à?"

Giọng nói khàn khàn từ bên ngoài viện truyền vào. Giang Thanh Ba từ phòng tắm đi ra, nâng tay lên để đám người Lục Y mặc y phục, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa viện đang đóng chặt, khẽ nhíu mày.

"Bà ta còn ở đó à?"

"Người tắm bao lâu thì phu nhân Nhị phòng ở bên ngoài ầm ĩ lâu từng đấy. Sợ là bây giờ khắp Hầu phủ đều biết chuyện bà ta đến Thu Thủy Uyển gây chuyện." Lục Y thở dài, giải thích.

"Đúng là nghị lực. Nếu giờ không ra ngoài gặp thì thật có lỗi với giọng nói khàn khàn của Nhị tẩu thật đấy."

"Tiểu thư, đêm đã khuya rồi, hay là người đi ngủ đi?"

Đừng... Đừng ra ngoài gây chuyện. Lục Y mệt mỏi khuyên nhủ.

"Vậy thì không được, Nhị tẩu kêu ta chân thành như thế, không đi ra thì không lễ phép đấy. Công công biết thì sẽ đau lòng."

Lục Y: ...

Công công đau lòng không thì không biết nhưng tối nay sợ là phu nhân nhị phòng sẽ phải đau lòng đấy.

Giang Thanh Ba mặc y phục tử tế xong thì ra khỏi phòng ngủ với mái tóc dài xõa xuống ngang eo đã khô hơn phân nửa. Nha hoàn đang đứng ngoài cửa cản nhị phòng cũng đứng dạt sang hai bên.

"Nhị tẩu tìm ta có chuyện gì thế?" Vẻ mặt Giang Thanh Ba lười biếng, nàng phẩy chiếc quạt tròn.

Đan Tuệ Quân nhìn thấy nàng giống như thấy kẻ thù, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm mà nhào đến, nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị nha hoàn bên cạnh ôm lấy eo, còn ôm lấy hai chân.

"Phu nhân, tỉnh táo chút đi."

"Buông ra, các nàng ta không dám làm gì ta đâu."

Nha hoàn bên cạnh bà bà nhìn về những đốm lửa trong tay hạ nhân Thu Thủy Uyển, nuốt nước bọt.

Phu nhân à, biết mình biết ta rất quan trọng đấy. Chủ tử của Thu Thủy Uyển này đều là nhân vật hung ác, người mà xông tới sợ là các nàng ấy sẽ động thủ thật đấy. Hạ nhân của Thanh Phong Uyển càng ôm càng chặt. Chủ tử ở Thu Thủy Uyển nổi tiếng là bao che, xảy ra chuyện những hạ nhân kia có Tam phu nhân che chở. Còn các nàng ta thì thảm rồi.

"Buông ra... Ta nói buông ta ra." Đan Tuệ Quân giãy dụa một lát thì phát hiện nha hoàn nhất quyết không thả ra, tức giận té ngã, tát một cái vào mặt nha hoàn bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thanh Ba đứng đối diện, mới nãy lửa giận bị chôn vùi, bây giờ lại bắt đầu dâng lên rồi.

"Giang Thanh Ba, ngươi là người đàn bà có lòng dạ đen tối, có phải muốn phòng nhị chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn không hả?" Đan Tuệ Quân kích động, vẻ mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên.

Giang Thanh Ba nghiêng đầu, đau lòng che ngực: "Thì ra tìm ta là muốn nói về chuyện này à? Sao Nhị tẩu không nói sớm chứ?"

Hơi thở Đan Tuệ Quân dần chậm lại: "Ngươi... ngươi cố ý trả thù Tử Ninh."

"Nghe Nhị tẩu nói, trả thù cháu trai Lục Tử Ninh cần dùng nhiều sức lực như thế hả?" Giang Thanh Ba duỗi ngón trỏ mảnh khảnh ra, cong môi cười một tiếng: "Một ngón tay của phu quân ta, đã có thể nghiền chết hắn ta dễ như trở bàn tay rồi."

"Ngươi… ngươi..."

Ngón tay Đan Tuệ Quân chỉ Giang Thanh Ba như đang run lên, một lúc lâu vẫn không thể phát ra câu nào.

Giang Thanh Ba thở dài: "Có phải Nhị tẩu muốn nói bọn ta đang muốn nhắm vào Nhị phòng không?"

"Phu thê hai người lòng dạ đen tối, vốn dĩ các người muốn nhắm vào…"

"Vốn dĩ trong lòng Nhị tẩu cũng biết rõ, suy cho cùng các người không hành sự thích đáng, ngay cả phu quân phòng lớn liều mạng cứu các người cũng đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi."

Đan Tuệ Quân vừa nghe thấy phòng lớn thì sắc mặt giận đến xanh lè: "Tai Môn tinh, Tai tinh. Cũng do ngươi, mọi chuyện đều do ngươi."

"Nhị tẩu cảm thấy ta không nên nói ra, để cho ngươi tiếp tục lừa gạt phòng lớn, tốt nhất là lừa đến nỗi tang cửa nát nhà sao?" Giang Thanh Ba kêu Lục Y: "Mau viết xuống ngày mai truyền cho phòng lớn biết, nói họ cẩn thận một chút. Tâm tư Nhị phòng thật đáng sợ, vừa nghe một chút đã cảm thấy thật đáng sợ."

"Hay là ta về nhà mẹ đẻ nhỉ?"

"Ngươi…"

Đan Tuệ Quân vừa mới phun ra một tiếng, cặp mắt chao đảo rồi ngất xỉu.

Giang Thanh Ba chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía đám người Lục Y: "Đây là Nhị tẩu tức đến xỉu hả?"

Bọn hạ nhân của Thanh Phong Uyển: ...

Rõ ràng là tức đến choáng váng đấy!

Giang Thanh Ba coi thường lời tố cáo của họ, thở dài: "Ôi, trời tối rồi ngủ thôi, đi nói chuyện phiếm thật chẳng tốt chút nào, Nhị tẩu chẳng coi cơ thể mình ra gì cả. Làm ta đau lòng quá đi thôi."

Hạ nhân Thanh Phong Uyển: ...

Ngươi sờ thử lương tâm mình rồi lặp lại câu đó lần nữa xem, nhìn xem mình có tự tin được mình không thế!

"Còn ngây ra ở làm gì nữa? Khiêng về rồi tìm đại phu đi."

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Giang Thanh Ba nhìn về phía Hầu phu nhân đang đến với ánh trăng, nghênh đón nghẹn ngào nói: "Ban đêm Nhị tẩu không ngủ, lại còn đến đây nói chuyện phiếm. Kết quả khiến bản thân tức đến ngất xỉu. Khiến con đau lòng quá."

Ôn Tĩnh: ...

Ngươi sờ lương tâm mình rồi lặp lại câu sau cùng lần nữa xem.

Ôn Tĩnh thúc giục mọi người đưa Đan Tuệ Quân đi, rồi để nha hoàn của mình đi gọi y phủ, làm xong thì nhìn đôi mắt vô tội của Giang Thanh Ba, khóe môi khẽ giật.

"Con... con mau đi về đi."

"Mặc dù Nhị tẩu tự làm mình tức đến ngất xỉu nhưng nói thế nào thì chuyện này cũng xảy ra ngoài viện của con. Có cần phải phụ trách không ạ?" Giang Thanh Ba lo lắng nhíu mày: "Hay là con cũng đi xem một chút, mặc dù Nhị tẩu thấy con thì ngất đi lần nữa nhưng con không thể không đi. Để người ta biết thì nghĩ thế nào đây? Còn nghĩ mấy phòng chúng con bất hòa, cho dù có bất hòa thật..."

Ôn Tĩnh nghe mà trán nổi đầy gân xanh, trước khi Giang Thanh Ba nói câu tiếp theo thì đã kịp thời chặn lại: "Cơ thể con không tốt hay là về nghỉ ngơi đi. Nhà lão Nhị biết cũng sẽ không trách con."

"Có thật không ạ? Sợ là Nhị tẩu sẽ không tin lời người nói." Giang Thanh Ba mong ngóng nhìn về phía Nhị phòng, trong lòng bắt đầu rục rịch: "Hay là con vẫn nên đi nhìn một chút nhỉ?"

"... Không cần, bây giờ con lập tức, lập tức trở về ngủ."

Kẻ gây chuyện thì tối khuya nên đi nghỉ ngơi.

Bà ấy chẳng dám nghĩ đến cảnh Giang Thanh Ba đến Phong Thanh Uyển,, sợ một khi thành sự thật, e là tối nay sẽ không được ngủ mất.

"Không cần thật sao?" Giang Thanh Ba không muốn buông tha dễ dàng như thế.

"... Thật sự không cần." Ôn Tĩnh cắn răng nghiến lợi, hai tay rục rịch.

"Được rồi." Giang Thanh Ba là một người thức thời: "Con rất lo lắng cho Nhị tẩu, mẫu thân nhất định phải gửi lời quan tâm của con đến tỷ ấy đấy."

"... Được."

Không phải bà ấy sợ nàng vừa nói xong, tối nay có thể lập tức sẽ không ngủ cả đêm mất.

Giang Thanh Ba vẫn vẫy tay một cái, bất đắc dĩ trở về phòng ngủ, suy nghĩ một lát lại gọi Lục Y đến.

"Tối nay các ngươi cẩn thận một chút, nhỡ đâu Nhị phòng lại đến nữa thì để cho bà ta ngồi bên ngoài chờ một lát, chờ ta tỉnh ngủ sẽ tiếp tục trò chuyện với bà ta."

Lục Y:...

Người nói lời này không sợ Nhị phòng lại lập tức tức đến choáng váng nữa hả?

Trong mơ Giang Thanh Ba cũng thấy háo hức mong chờ, đáng tiếc đêm đó Đan Tuệ Quân không xuất hiện nữa.

*

Đến hôm sau, Đan Tuệ Quân mới tỉnh lại, nàng nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua thì lại muốn đến Thu Thủy Uyển tính sổ.

"Phu nhân, Hầu gia ban lệnh cấm túc."

Đan Tuệ Quân tức giận đập vỡ mấy bình hoa mới đè được lửa giận trong lòng xuống. Bà ta ăn mặc chỉnh tề đi đến chỗ của Lục Tử Ninh, sắc mặt Lục Tử Ninh tái nhợt nằm trên tháp quý phi, chân trái băng vải thưa, thấm máu đỏ tươi, bà ta vừa nhìn thấy mắt đã đỏ bừng lên.

"Ninh nhi, đau lắm phải không?" Đan Tuệ Quân cầm khăn tay lên lau nước trên khóe mắt: "Đều do Giang Thanh Ba và Lục Minh Châu làm, nếu không phải vì đầu óc của họ, chờ khi có cơ hội trả thù..."

Đan Tuệ Quân nói đến thì lại tức, bắt đầu hùng hùng hổ hổ trách mắng Tam phòng. Lục Tử Ninh mím môi cúi đầu, không cãi lại, trong lòng cũng cảm thấy mình bị thương là do Lục Minh Châu làm.

"Cũng tại ngươi, nếu ngươi không ra ngoài." Đan Tuệ Quân nhìn về phía Lương Nghi Tĩnh đang yên lặng đứng bên cạnh, giống như tìm được lối thoát, hai mắt trợn tròn lên: "Người thì tốt rồi, ra ngoài với ngươi có một chuyến về thì trở thành thế này. Nếu không phải vì ngươi, Ninh nhi cũng sẽ không bị thương."

Lương Nghi Tĩnh không cãi lại, cúi thấp đầu, răng cắn chặt môi, khóe mắt đẫm nước khẽ chớp, vừa khéo ngẩng đầu lên cho Lục Tử Ninh nhìn thấy. Thấy hắn lộ vẻ mặt đau lòng, vội vàng kéo cảm xúc đang muốn tung bay của Đan Tuệ Quân lại.

"Mẫu thân, người trách Nghi Tĩnh làm gì chứ? Là con muốn ra ngoài ngắm hoa."

"Con... Có nhi tức thì quên mất mẫu thân. Con cũng giống phụ thân con, chẳng có lương tâm gì." Không biết Đan Tuệ Quân vừa nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên ngừng khóc.

Lục Tử Ninh lập tức sững người, muốn mở miệng khuyên một tiếng, nào ngờ đã thấy Đan Tuệ Quân khóc càng nhiều hơn. Hắn nhíu mày, tay chân luống cuống nhìn sang Lương Nghi Tĩnh. Nàng ta ra dấu một cái, đôi mắt hắn ta sáng lên, đột nhiên ngã ra phía sau.

"Ui da…"

Đan Tuệ Quân ngừng khóc: "Sao thế? Mẫu thân đụng trúng vết thương của con sao?"

"Đầu con rất đau, rất khó chịu, có thể là di chứng của việc mất nhiều máu."

"Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

"Mẫu thân đang không vui, để nhi tử ngồi nói chuyện cùng người..."

"Đã thế còn trò chuyện gì nữa? Con mau nghỉ ngơi cho khỏe đi." Đan Tuệ Quân đưa người trở về tháp nằm, nhìn sang Lương Nghi Tĩnh nói: "Ngươi chăm sóc cho Tử Ninh tốt vào đấy."

"Mẫu thân, con biết rồi."

"Con nghỉ ngơi đi, mẫu thân về trước đây."

"Mẫu thân đi thong thả."

Khi bóng Đan Tuệ Quân biến mất trước cửa viện, Lục Tử Ninh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngồi dậy, áy náy kéo tay Lương Nghi Tĩnh: "Để nàng phải chịu oan ức rồi, mẫu thân không cố ý đâu, chẳng qua bà ấy lo lắng cho ta quá thôi."

Lương Nghi Tĩnh bật cười thành tiếng: "Ta biết, mẫu thân là quan tâm quá hóa loạn, sao ta có thể đành lòng trách bà ấy được chứ?"

"Nghi Tĩnh, nàng thật tốt."

Hai người liên tục tình ý nhìn nhau. Lát sau, Lương Nghi Tĩnh thẹn thùng cúi đầu, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới lòng bàn tay, đột nhiên rút tay về: "Chàng dưỡng thương cho tốt đi, đừng nghĩ đến chuyện khác."

"Nghi Tĩnh, ta có thể."

"Không được, mẫu thân biết thì sẽ tức giận."

"Nghi Tĩnh..."

"Trước tiên chàng đừng nghĩ đến những thứ này. Ta còn muốn đến Tam phòng nói cảm ơn đấy." Lương Nghi Tĩnh dừng một chút: "Tối hôm qua Tam thúc cứu chúng ta đấy."

Lục Tử Ninh nhìn chằm chằm bắp đùi bị thương, sắc mặt cũng lạnh xuống.

"Nếu chúng ta thờ ơ, Hầu gia biết thì sẽ không vui." Lương Nghi Tĩnh giọng dịu dàng nói tiếp.

Lục Tử Ninh nghĩ đến Võ An hầu, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, hắn cảm động kéo tay Lương Nghi Tĩnh: "Khổ cho nàng rồi, chờ sau này ta thừa kế tước vị của phụ thân, ta sẽ khiến những người đó trả lại gấp đôi."

"Đều nghe theo phu quân." Hai người cùng nhìn nhau một hồi, Lương Nghi Tỉnh đứng dậy rời khỏi tẩm phòng, dẫn theo nô tì và lễ vật đến Thu Thủy Uyển.

*

Cả Hầu phủ đều đến Minh Kính Đường dùng cơm.

Ngoài viện Minh Kính Đường, Giang Thanh Ba và một nhà Nhị phòng không hẹn mà gặp nên có chút lúng túng, dẫu sao lần gây chuyện trước đó cũng chỉ mới qua nửa tháng. Người Nhị phòng hoàn toàn yên lặng, Giang Thanh Ba nghĩ đối phương có thể cảm thấy lúng túng thật nên chủ động nở nụ cười hâm nóng bầu không khí.

"Nhị tẩu, đã lâu không gặp, muội cũng hơi nhớ tỷ đó nha."

Đan Tuệ Quân:...

Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ xé nát cái miệng của Giang Thanh Ba!

Bà ta liếc mắt nhìn Lục Minh Châu đang cầm trường đao đứng bên cạnh, không dám lộ ra chút bất mãn nào, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ta cũng rất nhớ Tam đệ muội đó, ngày khác sẽ đến viện của muội ngồi một chút."

"Được nha, ta ngâm cho tỷ chút vây cá ngâm. Lần trước tủ đến giọng nói có chút khàn khàn..."

Đan Tuệ Quân:...

Đan Tuệ Quân đảo mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh Châu, cười không nói gì.

Trước tiên bà cứ nhịn đã!

"Nghe nói các ngươi có ý kiến đối với cách ta cứu Lục Tử Ninh à?" Lục Minh Châu ngước mắt nhìn, trường đao đổi sang bên tay phải, nhìn thẳng vào người nhà Nhị phòng.

Đan Tuệ Quân không ngờ Lục Minh Châu sẽ chủ động hỏi chuyện này, bà ta ngây người tại chỗ.

"Không có đâu. Đệ bôn ba cực khổ bên ngoài, huynh đã muốn nói cảm ơn đệ từ lâu rồi, chẳng qua vẫn chưa tìm thấy đệ. Lần này đa tạ Tam đệ đã cứu Tử Ninh." Lục Minh Quân phá tan sự yên lặng ngắn ngủi.

"Cảm ơn Tam thúc, nếu không có người, sợ rằng con và Nghi Tĩnh đã lành ít dữ nhiều rồi." Sau đó Lục Tử Ninh nói.

"Đa tạ Tam thúc." Lương Nghi Tĩnh cong gối thi lễ một cái. Sau đó kéo lấy Đan Tuệ Quân vẫn chưa nói gì: "Mẫu thân cũng rất cảm kích Tam thúc. Chẳng qua lúc chúng con về tình hình có chút nguy cấp, chất tức chưa kịp giải thích, mới để mẫu thân hiểu lầm làm ra chút chuyện không tốt. Đều do chất tức sai rồi xin Tam thúc thứ lỗi."

Đây là lần thứ hai Giang Thanh Ba thấy Lương Nghi Tĩnh vì Đan Tuệ Quân mà nhận trách nhiệm về mình, trong lòng thầm bật ngón cái lên. Nữ chính là nhi tức tốt nhất, vừa co được dãn được, diễn xuất lại quá hay. Sau khi Đan Tuệ Quân làm ầm ĩ thì hôm sau nàng ta đã tự mình mang lễ vật đến cửa, vừa nói cảm ơn vừa nói xin lỗi, không có chút bất mãn nào.

Sau khi tiếp xúc với Lương Nghi Tĩnh, nàng mới biết lòng dạ người này thâm sâu khó lường, là người không dễ đối phó. Khuyết điểm duy nhất là mắt nhìn không tốt, tìm một tên đàn ông xấu xa như Lục Tử Ninh.

Giang Thanh Ba mong đợi nhìn về phía Đan Tuệ Quân vẫn luôn hiểu rõ việc im lặng này: "Ta biết Nhị tẩu cũng chuẩn bị nói cảm ơn với phu quân ta mà."

"... Chuyện lần trước là ta không đúng."

Đan Tuệ Quân cắn răng nói. Thứ Giang Thanh Ba muốn nghe đã nghe được, chủ động coi thường biểu cảm không tình nguyện của bà ta. Dù sao cũng khiến Đan Tuệ Quân nói ra lời xin lỗi, vậy thì khó hơn việc mưa vào mùa hạ. Giang Thanh Ba vui vẻ vẫy chiếc quạt trong tay, môi cũng vô thức cong lên.

"Nhị tẩu biết sai là tốt rồi, sau này chúng ta lại là tỷ muội tốt."

"..."

Cảm ơn, nhưng ta cũng không muốn trở thành tỷ muội với ngươi.

Sau khi ăn xong, Giang Thanh Ba và Lục Minh Châu kiếm việc rời khỏi Minh Kính Đường. Tối nay người này còn phải làm thêm giờ, trở về Thu Thủy Uyển đổi y phục, cầm đao rời đi. Một lát sau, chàng mới vừa đến cửa viện người lại quay trở về.

Động tác phẩy chiếc quạt tròn trong tay của Giang Thanh Ba ngừng lại, nàng hỏi: "Sao thế? Rơi đồ à?"

"Ngày mai nàng đến phủ trưởng công chúa dự tiệc à?" Lục Minh Châu đứng ở cửa hỏi.

"Đúng thế, đã chuẩn bị xong rồi. Yên tâm, ta sẽ đeo khăn che mặt, không làm mất mặt chàng đâu."

"... Ta không có ý này." Lục Minh Châu nhéo ấn đường: "Trưởng công chúa không dễ nói chuyện, nếu nàng không muốn có thể không đi."

Giang Thanh Ba lắc đầu từ chối: "Người ở kinh đô cũng sẽ có lúc gặp mặt, không tránh được."

Lục Minh Châu biết nàng nói đúng, cũng không khuyên nữa, im lặng lát rồi nói: "Nếu như bị khi dễ thì về nói lại với ta."

"Vâng ạ, phu quân tốt ghê." Giang Thanh Ba cong mắt nhìn Lục Minh Châu, nở nụ cười rạng rỡ.

Ngày mai ngắm hoa yến, hy vọng trưởng công chúa không làm khó nàng!
Chương kế tiếp