Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 26
"Chúng ta không cần đi lưu đày nữa."

"Sổ sách không có vấn đề sao?" Lục Minh Châu cau mày: "Không phải…"

"Có vấn đề. Vả lại vấn đề này rất lớn." Giang Thanh Ba gấp quyển sổ lại, nằm ngửa ra trên ghế quý phi, day day đôi mắt mệt mỏi.

"Nếu chuyện trong sổ sách bị bại lộ thì tất cả mọi người trong phủ Võ An Hầu đều bị chém đầu. Nếu nghiêm trọng hơn thì cả cửu tộc* cũng sẽ bị chàng dẫn theo."

*: Cửu tộc: họ hàng thân thuộc trong chín đời.

Lục Minh Châu: …

Giang Thanh Ba thầm than trong lòng. Sao số nàng lại khổ thế này? Chỉ vừa sống yên ổn mấy ngày thì nàng lại phát hiện ra đây là thời gian đếm ngược của sinh mệnh. Quả nhiên là tìm trượng phu thì phải lau mắt thật kỹ, đặc biệt là trong thời cổ đại. Nếu không dù chỉ hơi bất cẩn thì cũng mất mạng.

Quan trọng nhất là nàng được Thái Thượng Hoàng ban hôn, không thể hòa ly để tránh nguy hiểm. Giang Thanh Ba nhức đầu, ngồi dậy. Nàng còn chưa được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của quả phụ, không ai được lấy mạng của nàng.

"Chàng tiếp nhận Bắc đại doanh bao lâu rồi?" Nàng nhìn qua Lục Minh Châu.

"Bảy năm. Làm sao?"

"Chàng mang sổ sách trong bảy năm nay và sổ sách của ba năm trước khi chàng tiếp nhận Bắc đại doanh về đây."

"Phát hiện ra cái gì sao?"

"Bây giờ vẫn chưa thể nói được. Thiếp phải xem những sổ sách khác thì mới biết được." Giang Thanh Ba thở dài rồi nằm xuống ghế. Nàng hi vọng mọi chuyện không tệ đến thế.

Lục Minh Châu rũ mắt, vuốt ve chuôi đao rồi đứng dậy cầm thanh trường đao lạnh lùng bước nhanh ra khỏi cửa.

Chiều tối, năm chiếc rương gỗ lớn được khiêng vào Thu Thủy Uyển. Khi rương được mở ra, Giang Thanh Ba cảm thấy trước mắt tối sầm đi. Trong rương nhét đầy sổ sách, không chừa ra một khoảng trống nào. Nàng xót xa nằm bò ra bàn. Nhiều sổ sách như vậy thì phải xem tới lúc nào?

Nàng vốn chỉ là một người nhàn rỗi trong Thu Thủy Uyển. Tại sao lại cứ ép nàng phải thay đổi?

Nhưng vì bảo vệ mạng nhỏ…

Giang Thanh Ba thầm nói với lòng là vì mạng nhỏ, vì có thể sống tiếp để hưởng thụ cuộc sống của quả phụ, vì có thể tiêu xài di sản của Lục Minh Châu nên nàng bắt buộc phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Nàng hít sâu rồi đi qua ngồi xuống bàn đọc sách, ngoắc ngoắc tay với Lục Minh Châu.

"Mang qua đây đi. Bắt đầu từ năm đầu tiên chàng bắt đầu tiếp nhận Bắc đại doanh."

"..."

Lục Minh Châu liếc nhìn xung quanh, nhận ra đám tỳ nữ đã bị chàng đuổi đi từ sớm. Thấy Giang Thanh Ba không định đứng dậy, chàng sờ mũi, đứng dậy ôm một chồng sổ sách đặt lên bàn.

"Đủ chưa?"

"Mài nghiên."

"..."

Nữ nhân này dùng bút lông làm kiếm sắc có phải hơi quá đáng không?

Lục Minh Châu giương mắt muốn mở miệng nói thì nhìn thấy Giang Thanh Ba đã cầm sổ sách lên nghiêm túc đọc, bên cạnh có đặt một quyển số trống, tay cầm bút lông lên. Vừa lật đến trang thứ hai, hàng lông mày xinh đẹp của nàng đã nhíu lại giống như phát hiện ra vấn đề. Lục Minh Châu cũng không nỡ lên tiếng làm phiền nàng nên chỉ cầm cục mực khô lên mài. Chỉ mài nghiên thôi, đâu phải là không làm được.

Bên ngoài, sắc trời tối dần, Giang Thanh Ba vẫn dán mắt vào sổ sách, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Đốt thêm đèn dầu."

Lục Minh Châu vừa mới lấy sổ sách, mài mực… đã quen rồi. Chàng nghe lời đi ra khỏi tẩm phòng tìm tỳ nữ để lấy thêm vài cây đèn dầu đặt bên bàn.

"Còn cần gì nữa không?" Lục Minh Châu chủ động hỏi.

"Lấy thêm ly nước nhưng đừng nóng quá." Giang Thanh Ba nói, cũng chẳng ngẩng đầu lên.

"..."

Nữ nhân này lại dám nói ra yêu cầu ư?

Lục Minh Châu ngơ ngác nhìn sườn mặt của Giang Thanh Ba. Dưới ánh đèn dầu, gương mặt quá đỗi diễm lệ kia lại trở nên dịu dàng, ánh mắt nghiêm túc xem sổ sách, đôi môi hồng mềm mại khẽ mím lại, cánh tay trắng trẻo khẽ vung lên, từng dòng chữ đẹp hiện ra trên trang giấy trắng tinh giống như một bức hoạ sinh động khiến người ta không nỡ rời mắt.

"Nước đâu?"

Lục Minh Châu chợt bừng tỉnh, nhận ra bản thân thất thố nên lập tức thu ánh nhìn lại. Chàng đứng dậy rót một chén trà ấm đặt cạnh tay Giang Thanh Ba. Sau đó, chàng đứng bên cạnh nhìn những dòng chữ hiện ra dưới ngòi bút kia. Càng nhìn xuống dưới, hàng lông mày của chàng càng nhíu lại. Những chữ trong sổ giống như là tên họ, thỉnh thoảng có một vài cái hình như đã từng nghe qua.

Dù chàng thấy hiếu kỳ nhưng cũng không lên tiếng quấy nhiễu Giang Thanh Ba.

Lúc tiếng trống canh của giờ tý vang lên, Giang Thanh Ba gấp quyển sổ lại, đứng dậy rời khỏi bàn.

"Sao thế?" Lục Minh Châu không hiểu nên nhìn nàng.

"Tới giờ đi ngủ rồi." Nói rồi, Giang Thanh Ba vén chăn ra, chui vào trong.

"..." Lục Minh Châu day day ấn đường: "Bây giờ còn hơi sớm, vẫn còn rất nhiều sổ sách."

"Từ bé sức khỏe của thiếp đã không tốt. Đại phu nói là phải đi ngủ đúng giờ nếu không sẽ giảm thọ." Giang Thanh Ba quay đầu nhìn chàng: "Chàng muốn làm quan phu* lắm à?"

*: Kẻ góa vợ.

"..."

Để không trở thành quan phu, Lục Minh Châu im lặng. Sao Giang Thanh Ba lại là thê tử của chàng chứ? Nếu nàng là thuộc hạ của chàng thì tốt biết mấy. Chàng chỉ cần hạ lệnh là được. Thật đáng tiếc! Chàng sờ mũi, cầm trường đao lên.

"Nàng ngủ trước đi, ta ra ngoài một chuyến."

"Ừm. Tạm biệt!" Giang Thanh Ba quay đầu về phía chàng.

Lục Minh Châu: …

Chỉ tiếc nàng không phải thuộc hạ!

Mấy ngày sau, ngày nào Lục Minh Châu cũng về phủ khiến tất cả mọi người trong phủ đều lác mắt.

Tam thiếu gia đổi tính rồi sao? Tam phu nhân thật tài giỏi!

Lục Minh Châu không hề biết suy nghĩ của người trong phủ. Vừa đặt trường đao xuống, nhìn thấy Giang Thanh Ba đưa tay ra, chàng vô thức rót một chén trà ấm rồi bưng qua.

Vì ở chung mấy ngày liền nên chàng đã quen với những động tác của Giang Thanh Ba. Nàng đưa tay ra tỏ ý bản thân khát, muốn uống nước. Chàng nhận lấy cái chén rỗng, đặt lên bàn rồi đi đến ghế quý phi ngồi xuống.

Bộp.

Giang Thanh Ba gập sổ lại.

Lục Minh Châu vô thức nhìn ra cửa sổ. Trời vừa mới tối. "Trời vừa mới tối đã muốn đi ngủ rồi à?"

"Xem xong rồi." Giang Thanh Ba uống nốt chén trà cuối cùng rồi nghiêm túc nhìn sang Lục Minh Châu: "Lúc trước chàng phát hiện ra vấn đề gì trong sổ sách?"

"Số lượng quân bị không đủ. Quân phí chi tiêu cũng không khớp."

"Đúng là không khớp. Nhưng… những cái này đều là chuyện nhỏ. Kinh Bắc đại doanh đã ăn không ngồi rồi được tận mười mấy năm rồi, tiền tài được đề cập đã lên đến cả trăm vạn lượng." Giang Thanh Ba cầm hai quyển sổ màu đỏ và màu xanh lam đặt xuống trước mặt Lục Minh Châu: "Những người trong quyển sổ màu xanh lam đều là những người ăn không ngồi rồi, mạo nhận quân lương. Những người trong quyển sổ màu đỏ đều là những quân vệ không tại chức hoặc là đã tử vong."

Con ngươi của Lục Minh Châu hơi co lại. Chàng nhanh chóng lật xem hai quyển sổ kia.

"Những sổ sách này được làm rất cân bằng, gần như rất khó phát hiện ra, đặc biệt là những sổ sách trước khi chàng tiếp nhận thì gần như chẳng tìm ra vấn đề gì, có thể nói là hoàn mỹ. Nếu chuyện quân phí bị người ta vạch trần thì chắc chắn chàng phải chịu nỗi oan này rồi."

Kinh Bắc đại doanh là do chính tay Thái Thượng Hoàng thành lập, nổi danh kỷ luật nghiêm minh, chỉ tùy tiện chọn ra một binh lính thì cũng đã là nhân tài toàn năng. 20 năm trước, sau khi chỉnh lý lại, Kinh Bắc đại doanh sáp nhập vào dưới trướng Củng Vệ Ti.

Không ngờ một nhánh quân đội lại tham nhũng nghiêm trọng như vậy. E là Lục Minh Châu cũng không ngờ rằng những người đó lại to gan như thế.

Dù sao đây cũng là đội thân vệ của Thái Thượng Hoàng, ai mà ngờ được?

Bây giờ nàng rất tò mò muốn biết kẻ xúi giục là ai. Dám "trộm tiền" trước mắt Thái Thượng Hoàng và Lục Minh Châu, lá gan của vị nhân huynh này lớn thật đấy!

Giang Thanh Ba lại chỉ tay vào một rương sổ sách đặt riêng bên cạnh: "Đây là những sổ sách đã có trước khi chàng tiếp nhận Kinh Bắc đại doanh, là những thứ quan trọng giúp chàng rửa sạch tội danh."

Trên mặt Lục Minh Châu phủ một tầng sương. Chàng gấp sổ sách lại rồi đứng dậy: "Nàng nghỉ ngơi trước đi. Ta vào cung một chuyến."

"Đi đi, sớm ngày kéo bản thân ra khỏi chuyện này, ta cũng có thể ngủ một giấc ngon lành." Nếu không nàng cứ phải lo lắng bản thân bị liên lụy, phải bị chém đầu. Gần đây lúc ngủ, trong mơ nàng cứ thấy có người cầm một thanh khảm đao rất lớn đuổi theo nàng.

Lục Minh Châu bước ra khỏi tẩm phòng. Không lâu sau có một vài quân vệ của Củng Vệ Ti bước vào khiêng rương gỗ rời đi.

Giang Thanh Ba đứng dậy, vươn vai. Mối nguy hiểm đã được hóa giải. Cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm ngủ nướng rồi. Lông mi nàng khẽ hất lên, bổ nhào lên giường, cuộn mình vào một góc.

Giường ơi, ta nhớ mi rồi!

Mấy ngày sau đó, Lục Minh Châu không xuất hiện thêm lần nào nữa. Tên cuồng công việc kia đang bận bắt người thẩm vấn suốt đêm thì sao có thể về nhà được.

Giang Thanh Ba rất hưởng thụ những ngày tháng độc chiếm giường lớn. Ngày nào nàng cũng ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, quay về với cuộc sống an nhàn lúc trước. Bỏ thực đơn xuống, nàng cau mày buồn bã.

"Ta sắp ăn hết thực đơn này rồi. Bao giờ Lý thẩm mới có món mới thế?" Trong lúc đang bài tiết chất độc, nàng chỉ có thể nhìn thực đơn như trông mơ giải khát. Bây giờ nàng nhất định phải ăn gấp mười lần mới có thể bù đắp lại cho cái dạ dày trống rỗng này. Giang Thanh Ba chống cằm, nhìn Lục Tùng với ánh mắt đáng thương.

"Nô tỳ đã giục họ rồi." Lục Tùng sụ mặt: "Lý thẩm nói nếu giục nữa thì bà ấy sẽ bỏ đi."

"..."

Tính cách của đại trù tệ thật!

"Tiểu thư, phủ Tuyên Vương gửi thiệp mời mời người qua phủ thưởng mai." Lục Y đặt hộp đồ ăn lên bàn: "Họ còn mang tặng một ít điểm tâm."

Điểm tâm trong khay trắng nõn, bên trên điểm xuyết thêm hoa mai, kiểu dáng đẹp đẽ, thơm phưng phức. Giang Thanh Ba rất thích.

"Không ngờ Tuyên Vương phi lại hiểu mỹ thực như vậy! Đúng là tri âm!"

Giang Thanh Ba nuốt nước miếng, đóng nắp lại đưa cho Lục Tùng. Đồ ăn được người ngoài tặng không thể ăn. Huống hồ nàng và Tuyên Vương phi cũng không thể xem là thân thiết. Nàng vẫn luôn nhớ lời dạy bảo của ngoại tổ mẫu.

"Đưa cho Lý thẩm xem có thể làm được như vậy không."

Lục Tùng cầm hộp đồ ăn rời đi.

"Tiểu thư muốn đến phủ Tuyên Vương dự tiệc không?" Lục Y hỏi.

"Tuyên Vương phi đã có thành ý như vậy thì đương nhiên ta phải đi rồi. Ngươi đi chuẩn bị đi."

"Nô tỳ đi nghe ngóng sở thích của Tuyên Vương phi."

Hôm dự tiệc, Giang Thanh Ba mang theo một chút điểm tâm do tiểu trù phòng làm, cũng xem như có qua có lại. Sau khi ngồi vững trên xe ngựa, nàng đặt hộp đồ ăn lên cái kệ nhỏ. Có đồ ăn ngon mở màn, không cần lo không có chủ đề nói chuyện với Tuyên Vương phi.

Hoàn mỹ!

"Có nghe ngóng được tin tức gì chưa?" Giang Thanh Ba nhìn sang Lục Y.

"Tuyên Vương là một vương gia nhàn hạ. Ngày thường thú vui lớn nhất của ngài ấy là dẫn Tuyên Vương phi đi dạo quanh khắp các cung đường ngõ hẻm trong kinh đô. Nghe nói có rất nhiều đại thần nhìn thấy họ trên phố." Lục Y suy nghĩ một lát rồi lại nói thêm: "Phu thê Tuyên Vương rất ân ái, hậu viện sạch sẽ."

"Hai người ân ái là thật. Hơn nữa họ còn có đam mê khoe ân ái như xung quanh không có ai."

Lần trước nàng bị ép phải nhìn một lần, suýt chút nữa thì nghẹn chết. Giang Thanh Ba thở dài. Hy vọng lần này phu thê hai người họ có thể tem tém lại, đừng có show ra như vậy nữa!

Xe ngựa đột nhiên dừng lại. Giang Thanh Ba không kịp phòng bị nên va mạnh vào vách xe. Trán nàng đau tới mức tê rần. Nàng đưa tay ra sờ thì phát hiện trán u lên một cục. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng quay đầu nhìn cái kệ nhỏ. Hộp đồ ăn vẫn an ổn nằm đó. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may nó không bị rơi xuống.

"Ai dô, Mã thúc làm sao vậy?" Lục Y bụm mũi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

"Ta không sao. Ngươi xem xem bên ngoài xảy ra chuyện gì."

Lục Y vén rèm, thò đầu ra ngoài. Một lúc sau, nàng ấy rút người lại: "Bên ngoài có một tên ăn mày đang nằm trước xe ngựa."

"Ngươi bị thương sao?" Giang Thanh Ba nhìn thấy máu chảy ra giữa kẽ tay nàng ấy nên giật mình.

"Nô tỳ bị va phải mũi thôi. Không có gì đáng ngại. Người cứ ngồi đây nô tỳ xuống dưới xử lý."

"Ngươi cầm máu trước đi, để ta xuống xem."

Giang Thanh Ba ấn vai nàng ấy xuống, xoa xoa trán, đội mũ tre lên rồi bước xuống xe ngựa. Nàng lập tức nghe thấy một tiếng rên rĩ. Tên ăn mày gầy gò kia ngồi trên nền đất dùng hai tay ôm lấy chân phải, ngoác mồm lên kêu, thi thoảng lại chớp mắt giống như đang thử rặn ra nước mắt. Nhưng hắn ta cố rặn nửa ngày mà đến một giọt nước mắt cũng chẳng thấy đâu.

Giang Thanh Ba lại quay lại quan sát khoảng cách giữa con ngựa và tên ăn mày, khóe môi khẽ co giật. Nói thật thì kẻ ăn vạ này không quá chuyên nghiệp. Cách cả mét như thế, chân của con ngựa còn có thể duỗi ra sao?

Nàng thấy thế thì đưa tay đỡ chán. Diễn chán quá! Người qua đường xung quanh hình như cũng nhìn ra tên ăn vạ này không chuyên nghiệp nên đến cả việc dừng lại hóng hớt cũng chẳng thèm, chỉ liếc mắt rồi bỏ đi.

"Chân ngươi bị thương sao?" Giang Thanh Ba giữ thể diện cho hắn ta nên mới hỏi.

"Ngươi không có mắt nhìn à? Chân con ngựa đó giẫm qua đây… Ai dô, chân của ta!"

"Vậy thì thật xin lỗi. Ngươi xem một trăm lượng đã được chưa?" Giang Thanh Ba dịu dàng hỏi.

"Một trăm lượng?" Mắt tên ăn mày lóe lên: "Được. Thấy ngươi là kẻ biết điều, lão tử cũng không tăng giá."

"Vậy được. Ngươi nằm yên đó. Một lát nữa ngựa của ta sẽ dẫm lên chân phải của ngươi. Tốt nhất là đừng động đậy. Nếu ngươi làm nó sợ khiến nó phát điên thì có lẽ đến mạng cũng chẳng còn. Vậy thì một trăm lượng ta muốn cho ngươi cũng không thể cho được."

Tên ăn mày: ???

Những gì ngươi nói là lời nói của một con người sao?

"Mã thúc chuẩn bị đi. Điều khiển ngựa sao cho chỉ giẫm gãy một chân là được." Giang Thanh Ba lại quay qua nhìn tên ăn mày: "Mau nằm đi. Chỉ trong nháy mắt là có thể gãy chân rồi."

"Nữ nhân này, ngươi quá độc ác!" Tên ăn mày bật dậy, phẫn nộ chỉ tay vào Giang Thanh Ba.

"Chân của ngươi khỏi rồi!"

Tên ăn mày cứng đờ cả người lại. Hắn ta cúi đầu nhìn đôi chân đã đứng dậy của mình, đen mặt trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba: "Ngươi lừa ta."

"Đúng thế!"

"Ngươi ngươi… ngươi đợi đấy."

Tên ăn mày tức giận quay đầu bỏ đi. Hắn ta khom lưng móc hai nắm đất rồi bất chợt quay người ném vào Giang Thanh Ba. Mã thúc nhanh chóng chắn trước mặt nàng nhưng bùn đất vẫn rơi xuống làm bẩn vạt váy của Giang Thanh Ba.

"Cái tên khốn kiếp này, lão tử phải giết ngươi."

Tên ăn mày thấy Mã thúc nổi nóng thì quay người bỏ chạy. Chỉ trong chốc lát hắn đã biến mất trong ngõ rẽ trước mặt. Mã thúc chạy theo vài bước, tức giận dậm chân rồi khập khiễng đi về.

"Tiểu thư, lão nô không thể bảo vệ cho người." Mã thúc áy náy cúi đầu.

"Y phục bị bẩn thôi mà. Mã thúc đừng để trong lòng." Giang Thanh Ba ung dung phất tay.

"Đừng để nô tỳ gặp lại tên ăn mày khốn kiếp kia nữa. Lần sau nô tỳ nhất định sẽ đánh cho hắn ta không tìm được phương hướng." Lúc này, Lục Y vừa hay bước xuống xe ngựa. Nhìn thấy góc váy bị bẩn, sự giận dữ hiện lên trong ánh mắt của nàng ấy.

"Ngươi không sao chứ?" Giang Thanh Ba quan sát chiếc mũi đỏ ửng của nàng ấy.

"Nô tỳ không sao." Lục Y nhìn chằm chằm vào chiếc váy bị bẩn, vẻ mặt buồn phiền: "Đều là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ không nên để người xuống xe ngựa."

"Được rồi. Chuyện nhỏ thôi." Giang Thanh Ba cúi đầu nhìn xuống vạt váy, thầm than trong lòng tiếc quá, không thể tới phủ Tuyên Vương rồi. "Một lát nữa ngươi đến phủ Tuyên Vương báo với họ một tiếng, tiện tay mang điểm tâm cho vương phi. Ta đợi ngươi ở tửu lâu."

"Vâng, tiểu thư."

"Không tới sao?" Động tác bưng chén trà của Tuyên Vương phi Trần Thư khựng lại. Nàng ta ngẩng đầu nhìn tỳ nữ.

"Tỳ nữ đó nói trên đường Lục tam phu nhân bị một tên ăn mày ăn vạ, còn bị ném bùn đất vào người. Nô tỳ đã cho người đi thăm dò. Tỳ nữ kia không hề nói dối."

"Nửa tháng này, Lục Minh Châu khiến kinh thành chìm trong gió tanh mưa máu. Có người để mắt đến phu nhân của hắn cũng là bình thường. Lục tam phu nhân thật đáng thương." Trần Thư nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống. "Đi pha một chén trà hoa đi."

Một lát sau, tỳ nữ bưng trà hoa vào. Trần Thư đón lấy chén trà, quay người đi vào thư phòng sát vách.

Cửa phòng bị đẩy ra kêu lên cót két, Triệu Tốn ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Trần Thư, gã ta ngơ ngác: "Lục tam phu nhân không tới sao?"

"Nàng ta bị Lục Minh Châu liên lụy, giữa đường bị ăn mày ăn vạ. Lần này nàng ta không tới được." Trần Thư đặt chén trà xuống trước mặt Triệu Tốn, tiện tay cầm lấy bầu rượu. "Khoảng thời gian này e là Lục tam phu nhân sẽ không ra khỏi phủ nữa. Chờ khi kinh đô yên ắng hơn, thiếp thân sẽ lại gửi thiệp mời cho nàng ta."

"Lục Minh Châu thật vướng víu." Triệu Tốn nhíu mày.

"Ai mà chẳng biết." Trong mắt Trần Thư hiện lên sự căm hờn: "Những người chúng ta sắp xếp trong Bắc đại doanh đều bị loại bỏ hết rồi. Mười năm tâm huyết xem như uổng phí."

"Lục Minh Châu cản tay cản chân thật." Ánh mắt Triệu Tốn trở nên lạnh lùng.

"Người của Lỗ vương, Thọ vương cũng bị loại bỏ. Sao người không hợp tác với người khác để diệt hắn?" Trần Thư mỉm cười: "Không có hắn thì chẳng còn ai có thể ngáng đường vương gia."

Triệu Tốn ngẩng đầu nhìn nàng ta, khóe môi cong lên.

"Ái phi, ý kiến hay đấy!"
Chương kế tiếp