Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 25
"Hình như có một cô nương đang nằm ở đó."

Lúc này sắc trời đã hơi tối, cung nữ dẫn đường tiến lên nhìn, nàng ấy xác định có người thì nhanh chóng đi qua.

Giang Thanh Ba tình cờ nhìn thấy cô nương mặc đồ xanh đang nằm trên mặt đất, kịp thời chặn lấy cung nữ: "Đừng đi, nàng ấy không sao."

"Không sao ạ?"

“Có phải Hoàng đế bệ hạ thường xuyên đi qua con đường này đúng không?”

Cung nữ gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi, vừa nãy ta thấy tay của cô nương kia nhúc nhích, lông mi không ngừng run rẩy, dường như đang nhìn chúng ta, rất có thể là đang chờ Hoàng đế bệ hạ đến."

Sau khi Hoàng đế bệ hạ quyết định bê tha bất chấp tất cả thì bắt đầu trầm mê tửu sắc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá khỏi ngai vàng.

Nhưng một số đại thần vẫn không muốn từ bỏ, vì lợi ích, bọn hắn sẽ dùng mọi cách để đưa con gái của mình vào trong cung. Giang Thanh Ba nhìn cô nương đang nằm trên mặt đất, lắc đầu. Những tiểu thư quý tộc cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là khi có một người phụ thân yêu quyền lực. Nhìn cô nương trước mặt xem, chắc là nàng ấy bị ép đến đây. Mặc dù thời tiết khá nóng, nhưng nằm trên mặt đất cũng rất lạnh.

Nàng chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng rồi!

Giang Thanh Ba kéo cung nữ tiếp tục đi, vừa đi vừa khẽ giải thích: "Cô nương đó cũng không dễ dàng gì, chúng ta đừng làm hỏng chuyện tốt của nàng ấy."

Cô nương đang nằm dưới đất: ???

Cái gì mà chuyện tốt chứ, ta đang đợi ngươi đó.

Hai người đã đi xa.

Cô nương đang nằm dưới đất biết hai người sẽ không quay lại nữa nên vội vùng dậy. Nhìn chằm chằm vào hướng mà Giang Thanh Ba đã rời đi, nàng ta giậm chân giận dữ, lại hít thở thật sâu, xoay người rời đi.

“Cô cô vào cung chưa được bao lâu đúng không?” Giang Thanh Ba đi xuống bậc thềm hành lang, ngẩng đầu hỏi cung nữ đang đỡ mình.

"Nô tỳ mới vào cung được một năm, trước đó vẫn luôn ở Hoán Y Cục."

"Vậy thì không có gì lạ. Lần sau nhìn thấy mỹ nữ nằm trên mặt đất, ngươi nên tránh ra, kẻo phá hư việc tốt của nàng ấy. Cho dù có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện của người khác cũng sẽ bị người khác thù hận đấy."

“Đa tạ phu nhân dạy dỗ, nô tỳ nhất định sẽ ghi nhớ lời của người.” Cung nữ tỏ vẻ cảm kích nói. Nàng ấy đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra rồi theo quy củ đứng sang một bên: "Chúng ta tới rồi. Phu nhân, nếu cần gì có thể gọi nô tỳ."

"Được."

Giang Thanh Ba mỉm cười với nàng ấy rồi nhanh chóng bước vào bên trong.

Cung nữ đóng cửa lại, quay đầu lại liền nhìn thấy một cung nữ từ ngoài cung chạy tới.

"Cô cô, vương phi nhà nô tỳ có để quên một thứ rất quan trọng ở trong phòng thay đồ, xin cô cô để nô tỳ vào tìm."

"Cô nương, bên trong có một vị phu nhân đang thay quần áo."

"Vương phi của nô tỳ đánh rơi một lọ thuốc màu lục lam, trong đó có thuốc cấp cứu của nàng ta, không thể rời xa nàng ta được. Cô cô có thể thúc giục hộ nô tỳ được không?"

Giang Thành Ba đang thay y phục được chuẩn bị từ trước, nghe rõ vẻ sốt ruột giọng nói của nô tỳ, nhìn xuống thì tình cờ tìm thấy một chiếc bình sứ màu lục lam dưới chậu đồng.

“Ngươi nói cái này sao?” Giang Thanh Ba mở cửa ra, nâng bình sứ màu lục lam lên hỏi.

"Đúng vậy, chính là nó."

"Vương phi."

Âm thanh hoảng sợ từ xa truyền đến. Nô tỳ mắc áo hồng tái mặt, ngay lập tức quay người chạy đi. Giang Thanh Ba nhìn lọ thuốc chưa được trả lại trong tay, vội vàng đuổi theo.

Có vẻ như nô tỳ kia đã sợ hãi đến mức quên cả lấy lọ thuốc.

Đi qua cánh cửa vòm, Giang Thanh Ba nhìn thấy một nữ tử gầy gò đang ngồi trên ghế đá. Giang Thanh Ba nhận ra nàng ta là Tuyên Vương phi, nữ tử xinh đẹp nhưng ốm yếu nổi tiếng khắp kinh đô trong lời của đại tẩu, khi còn ở trong đại điện nàng vì tò mò mà đã liếc nhìn nàng ta vài lần.

Nàng ta lấy tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, trán chảy ra mồ hôi lạnh, trông rất đau đớn.

Nô tỳ mặc áo lam bên cạnh đỡ nàng ta, dùng khăn thêu tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Nhìn thấy nô tỳ áo hồng xuất hiện, nàng ấy vội vàng mở miệng: "Ngươi tìm được thuốc chưa?"

“Tìm được rồi.” Nô tỳ áo hồng làm động tác đi lấy thuốc ra, nhưng khi giơ tay lên, lại phát hiện trong tay trống không, hốc mắt lập tức ửng đỏ lên: "Vừa rồi ta…"

"Thuốc đây."

Nô tỳ áo hồng vội vàng giật lấy lọ thuốc, đổ mấy viên đưa cho Tuyên Vương phi. Cũng không biết thuốc đó được làm từ gì mà hiệu quả lại cực kỳ tốt. Không bao lâu sau, sắc mặt đau đớn của Tuyên Vương phi đã dịu đi vài phần.

Nô tỳ áo hồng lập tức quỳ xuống đất: "Đều là lỗi của nô tỳ, xin vương phi trách phạt."

“Không sao, ta biết ngươi cũng rất sốt ruột.” Tuyên Vương phi quay đầu nhìn về phía nô tỳ áo lam: “Không được nói việc này cho Vương gia.”

"Nô tỳ hiểu rồi."

Tuyên Vương phi tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Giang Thanh Ba: "Cám ơn Lục tam phu nhân, nếu không phải là người đưa thuốc tới kịp thời, chỉ sợ tính mạng của ta..."

"Chỉ là trùng hợp thôi, nếu không phải tỳ nữ của người xuất hiện, ta cũng không biết trong phòng thay đồ có một lọ thuốc."

"Dù có nói thế nào thì ngươi cũng đã cứu mạng ta."

“Vương phi khách khí quá, thần phụ…”

"Thư nhi."

Giang Thanh Ba quay đầu lại thì nhìn thấy Tuyên Vương đang đi về phía bên này, gã ta cau mày thật chặt, như thể đang rất vội. Gã ta nắm lấy tay của Tuyên Vương phi, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới. Giang Thanh Ba bị ngó lơ, cảm thấy mình thật thừa thãi, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, cặp phu thê này lại không cho nàng cơ hội mở miệng.

"Sức khỏe của nàng không được tốt, sao lại ra ngoài lâu như vậy, có biết ta lo lắng lắm không?"

"Thiếp thân không sao."

Giang Thanh Ba: ...

Hai người không thể cho nàng thời gian để cáo từ hay sao? Giang Thanh Ba nhìn hai người đang tỉnh rụi như chốn không người kia, ho khan nhắc nhở họ về sự tồn tại của mình.

Tuyên Vương phi hoàn hồn, xấu hổ cười nói: "Phu quân, đây là Lục tam phu nhân, vừa rồi còn phải cảm ơn nàng giúp thiếp thân tìm được bình thuốc..."

Triệu Tốn cau mày: "Chuyện gì thế này? Sao có thể làm mất bình thuốc làm được chứ?"

"Vừa rồi thiếp thân thay y phục, làm rơi trong phòng thay đồ."

“Sao lại bất cẩn như vậy.” Triệu Tốn lạnh lùng nói: “Nếu như nàng có chuyện gì thì ta…”

Giang Thanh Ba: ???

Sao lại bắt đầu sến súa rồi?

Chẳng lẽ lúc nãy nàng ho không đủ lớn, chưa làm cho hai người kia chú ý tới sự tồn tại của nàng sao? Giang Thanh Ba âm thầm thở dài, muốn đi về trước cũng không được tốt cho lắm. Nàng dứt khoát ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang rắc đường, ngang nhiên mà nhìn.

Nàng không tin là có một bóng đèn hơn mấy chục ngàn watt nhìn chằm chằm mà họ còn có thể tiếp tục được!

Có lẽ là ánh mắt của Giang Thanh Ba quá thẳng thắn, qua một lúc lâu, đôi phu thê rốt cục nhớ tới bên cạnh còn có người ngoài.

Triệu Tốn nắm tay lại đưa lên che môi, xấu hổ ho khan: "Đa tạ Lục tam phu nhân đã cứu vương phi."

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi! Chủ yếu là nô tỳ trong phủ của Vương gia đã làm tốt trách nhiệm của mình." Giang Thanh Ba sợ hai người lại bắt đầu làm lơ người xung quanh, vội vàng hành lễ: "Nếu vương phi đã không có việc gì, thần phụ xin được cáo từ."

"Lục tam phu nhân, mời đi trước."

Giang Thanh Ba và nô tỳ biến mất ở góc rẽ phía trước. Tuyên Vương phi vừa rồi còn có chút yếu ớt đã đẩy nô tỳ đang đỡ tay nàng ta ra, xua tay, hai nô tỳ lui ra xa ba mét.

“Nàng cũng làm càn quá rồi, sao lại có thể đùa giỡn với thân thể của mình chứ?” Trên mặt của Triệu Tốn vẫn lạnh lùng như cũ.

“Lục tam phu nhân quá thông minh, biện pháp lúc trước không có tác dụng, thiếp thân đành phải tự mình làm thôi.” Tuyên Vương phi nhìn về phía phương hướng mà Giang Thanh Ba vừa rời đi, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhìn cận mặt thì Lục tam phu nhân còn đẹp hơn."

“Thật sự là sắc đẹp tuyệt trần.” Triệu Tốn cũng nhìn về phía phương hưpsng Giang Thanh Ba rời đi, trong mắt hiện lên vẻ u ám: "Đáng tiếc nàng là thê tử của Lục Minh Châu, không dễ dàng ra tay được."

“Thiếp thân nghe nói quan hệ của phu thê Lục Minh Châu khá lạnh nhạt.” Ánh mắt của Tuyên Vương phi lóe lên một chuyện nhất định phải làm: "Thần thiếp đã quen với Lục tam phu nhân rồi, tìm hôm nào đó mời nàng đến phủ. Nếu lúc đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chẳng lẽ nàng lại có thể quay về la hét lung tung hay sao?"

"Vậy thì làm phiền phu nhân thu xếp rồi."

"Vương gia cứ chờ đợi mỹ nhân tự dâng đến nhà đi."

Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ đi tới đại điện nơi tổ chức cung yến. Khoảng sân nhỏ trở nên yên tĩnh, gió nhẹ thoảng qua, góc áo màu tím hơi phấp phới trong góc nhỏ.

***

Cung yến kết thúc.

Mọi người lần lượt rời khỏi đại điện.

Lương Nghi Tĩnh cáo từ những tỷ muội tốt của mình, quay sang đi về phía Đan Tuệ Quân và những người khác. Nàng ta đột nhiên bị va vào vai, nhíu mày quay đầu lại, lúc này mới phát hiện nam tử va vào nàng ta là người đã từng đến nhà nàng ta cầu hôn, lập tức sa sầm nét mặt.

"Tần công tử…"

“Thật xin lỗi, xin nhường đường.” Tần công tử không thèm nhìn nàng ta, chạy lên phía trước, ánh mắt dõi theo Giang Thanh Ba.

Những lời khiển trách mà nàng ta chuẩn bị nói thì lại phải nuốt xuống bụng. Lương Nghi Tĩnh cụp mắt xuống để ngăn dòng suy nghĩ đang dâng trào trong mắt nàng ta. Trước kia những ánh mắt như thế này chỉ thuộc về nàng ta. Kể từ khi Giang Thanh Ba khôi phục lại diện mạo, mỗi khi đứng bên cạnh nàng thì nàng ta đều trông giống như một nô tỳ. Nắm tay rũ xuống hai bên đã nắm chặt thành quyền, ánh mắt của Lương Nghi Tĩnh lóe lên, nàng ta nhất định không thể tiếp tục yếu thế như vậy nữa.

Lương Nghi Tĩnh đã điều chỉnh tâm trạng của mình, trở lại nhóm những nữ quyến của phụ Võ An Hầu.

Giang Thanh Ba chào tạm biệt với tẩu tẩu Thẩm Kỳ Vân xong quay về, nhìn thấy Lương Nghi Tĩnh đang đứng bên cạnh Đan Tuệ Quân, bà bà cùng nhi tức đang nói cười vui vẻ. Nàng trong lòng tán thưởng đối phương, không hổ là nữ chính, chẳng mấy chốc đã lại thân thiết với bà bà như chị em rồi.

Trong lúc nói cười, bọn họ đã đi tới nơi xe ngựa đậu. Giang Thanh Ba ngẩng đầu thấy Lục Minh Châu đang dựa vào thành xe ngựa, nàng sửng sốt một lúc rồi sải bước đến bên cạnh chàng.

"Hôm nay phu quân muốn cùng trở về phủ với chúng ta hay sao?"

"Thuận đường nên đi nhờ xe một chút."

Giang Thanh Ba thầm thở phào nhẹ nhõm, không về nhà giành giường là được rồi. Nghĩ thế, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn nhiều.

"Phu quân muốn đi nhờ xe cũng không được, sao chàng có thể ngồi giữa một đám nữ tử chứ? Chàng đi cùng không được thuận tiện cho lắm, nên cưỡi ngựa đi thì tốt hơn."

"Chỉ có ta với nàng, có gì mà không được thuận tiện vậy?"

“Còn có Oánh tỷ nhi, với cả cháu dâu nữa.” Giang Thanh Ba quay đầu lại, phát hiện phía sau không có ai, xe ngựa của phủ Võ An Hầu đậu cách đó không xa cũng đã rời đi.

Chiếc xe ngựa đó có thể chở được nhiều người thế sao?

“Cháu ngoan của ta đã đánh một chiếc xe nữa vào cung.” Lục Minh Châu giống như nhìn ra nghi hoặc của nàng, giải thích.

"Nếu thế thì thiếp thân đưa chàng đi một đoạn vậy."

Lục Minh Châu: ...

Câu này nghe có vẻ không được may mắn cho lắm.

Giang Thanh Ba quay người bước vào xe ngựa, chân giẫm lên gấu váy, lảo đảo ngã ngửa về phía trước. Nàng mở to mắt nhìn mặt đất đang đến gần, rồi yên bình nhắm mắt lại. Sau cú va chạm này, mặt mũi của nàng sẽ hoàn toàn tiêu đời.

Cơn đau trong dự đoán không xuất hiện, nàng nhào vào trong vòng tay rộng lớn. Giang Thanh Ba sững người một lúc, mở mắt ra, nhìn lên thì thấy chiếc cằm gầy.

Ồ, là tên kẻ cuồng công việc của nhà nàng!

“Cảm ơn phu quân.” Giang Thanh Ba đứng dậy, đẩy Lục Minh Châu ra, lên xe ngựa.

Lục Minh Châu: ...

Hình như nữ nhân này hơi bị vô tình rồi thì phải?

Lục Minh Châu chuyển trường đao sang tay kia, khi di chuyển ngửi thấy một mùi thơm ấm áp nhàn nhạt, không cần nghĩ cũng biết đó là của ai. Chàng đưa tay lên ngửi thử, hình như cũng không có khó ngửi, dường như không khó ngửi như trong ấn tượng của chàng.

“Sao chàng lại không lên?” Giang Thanh Ba thò đầu ra khỏi cửa sổ của xe ngựa.

Lục Minh Châu vội vàng buông tay xuống, ho nhẹ rồi bình tĩnh lên xe ngựa.

Chiếc xe dần dần tăng tốc, tiếng vó ngựa cũng càng lúc càng xa.

Những người đang xem cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân" bên xe ngựa ngẩn ngơ nhìn nhau.

"Không phải phu thê Lục Minh Châu không được hòa thuận hay sao?"

"Ta cũng từng nghe điều đó, nhưng có vẻ như tin đồn không đúng sự thật."

"Huynh bị ngốc à? Giang Thanh Ba đẹp như vậy, nếu ta là Lục Minh Châu, ta cũng không thờ ơ cho được."Nam tử than thở: "E là cả đời này cũng đừng mơ đến chuyện có cơ hội xếp hàng chờ làm tiểu tế của Giang đại nhân."

Những người khác: ???

"Huynh cũng dám nghĩ thật đấy, không sợ Lục Minh Châu mời huynh đến Củng Vệ Ti uống trà sao?"

"Ta chỉ nghĩ thôi còn không được sao?"

"Chuyện này huynh phải hỏi Lục đại nhân rồi."

"..."

*

Lục đại nhân còn không biết nhạc phụ của mình đã bị người nhớ thương, bây giờ chàng đang bị dùng làm miếng đệm thịt.

"Lồng ngực rắn chắc của chàng đụng vào đầu của thiếp rồi, hiện tại thiếp cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nếu không được dựa vào thêm chút nữa sợ là sẽ ngất đi."

Lục Minh Châu: ...

Sao câu này nghe hơi ngồ ngộ nhỉ?

Lục Minh Châu nghiêng đầu nhìn người đang tựa trên vai mình, giơ tay muốn đẩy người đó ra, đầu ngón tay đan xen với mái tóc đen, động tác đẩy dừng lại.

Giang Thanh Ba ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Chuyện gì vậy?"

"Trên đầu của nàng có thứ gì đó, ta giúp nàng lấy nó xuống."

"Cảm ơn phu quân." Giang Thanh Ba cười rạng rỡ với chàng: "Chàng thật tốt."

“Chỉ là thuận tay mà thôi.” Lục Minh Châu cúi đầu nhìn Giang Thanh Ba đang nhắm mắt, mím môi nhìn đi chỗ khác. Hôm nay dự cung yến cũng mệt, để nàng dựa thêm lần nữa vậy. Một lần lạ thì hai lần quen, chàng cũng không cảm thấy không quen giống như lần đầu nữa.

Lục Minh Châu dùng tay trái nắm trường đao, nhắm mắt lại. Một mùi thơm ấm áp thoang thoảng bay vào mũi. Chàng hít một hơi thật sâu, nhướng mày.

Ừm, thơm thật!

Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại, Lục Minh Châu chậm rãi mở mắt ra, tay trái vẫn nắm chặt chuôi đao. Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa cùng một giọng nói lanh lảnh.

"Lục tam phu nhân, nô tỳ mang đồ tới cho người."

Lục Minh Châu buông chuôi đao, đánh thức người trên vai. Đối mặt với đôi mắt mờ mịt của nàng, chàng nhanh chóng nói ra vấn đề.

“Vu công công?” Giang Thanh Ba dừng một chút, cuối cùng hoàn hồn. Sau đó nàng đứng dậy và xuống xe ngựa: "Sao công công lại đích thân tới đây vậy?"

“Thái Thượng Hoàng nói người thích ăn điểm tâm, bảo nô tỳ mang một ít tới.” Vu công công vỗ vỗ hộp thức ăn: “Nơi này có điểm tâm mà phu nhân yêu thích nhất, nhất định phải thử một lần.”

“Cảm ơn công công.” Giang Thanh Ba nhận lấy hộp thức ăn. Nàng móc trong túi áo ra hai lá vàng nhét vào tay công công: "Làm phiền công công phải chạy tới đây, công công cầm lấy cái này uống ly trà."

"Cảm ơn Lục tam phu nhân."

Giang Thanh Ba lên xe ngựa, vội vàng mở hộp thức ăn ra. Nàng vốn dĩ muốn nếm thử điểm tâm, không ngờ lại nhìn thấy một tấm kim bài sáng bóng. Đây không phải là tấm kim bài miễn tội đã bị Thái Thượng Hoàng thu hồi hay sao? Nàng cầm tấm kim bài miễn tội lên, nở một nụ cười thật tươi.

Ngoại tổ mẫu nói không sai, nhìn bề ngoài thì Thái Thượng Hoàng trông rất hung dữ, nhưng kỳ thật là một người rất tốt, thỉnh thoảng còn có chút nghịch ngợm.

Lục Minh Châu nhìn thấy tấm kim bài, ánh mắt chàng chợt lóe lên. Chàng liếc nhìn Giang Thanh Ba đang vô cùng vui vẻ, cụp mắt xuống không nói gì.

Xe ngựa chạy ra phố, Lục Minh Châu vén rèm xe nhìn lướt qua, cầm lấy cây đao dài trong tay: "Ta đi trước đây, nàng đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt phu quân." Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào tấm kim bài, không thèm quay đầu lại, vẫy tay với chàng.

Lục Minh Châu: ...

Giang Thanh Ba nhìn tấm kim bài đã mất mà lại lấy lại được, sự phấn khích của nàng không hề giảm đi khi nàng về đến phủ Võ An Hầu.

“Minh Châu đâu rồi?” Võ An Hầu nhìn xe ngựa, hồi lâu không có người xuống.

“Chàng có chút việc phải giải quyết, nửa đường thì xuống xe.” Giang Thanh Ba giải thích.

"Thằng khốn, cả ngày không về nhà. Nó... khuya thế này rồi mà nó lại để con một mình đi về.”

"Trên đường còn có hộ vệ đi tuần tra, rất an toàn." Giang Thanh Ba chớp mắt, nói một cách nghiêm túc.

Võ An Hầu: ...

Nhi tức này cái gì cũng giỏi, nhưng đôi khi không được biết điều cho lắm!

Bị Giang Thanh Ba cắt ngang, Võ An Hầu không thể tiếp tục chỉ trích đứa con trai thứ ba của mình nữa. Ông ấy xua tay bảo mấy đứa về phòng nghỉ ngơi, rồi quay người cùng Ôn Tĩnh rời đi.

"Tử Ninh, cưới thê tử trở về là để yêu, con phải đối xử tốt với Nghi Tĩnh, đừng học theo tam thúc của con đấy." Đan Tuệ Quân liếc mắt nhìn Giang Thanh Ba đang chuẩn bị vào cửa, lớn tiếng nói.

"Mẫu thân yên tâm, con hiểu rồi."

Giang Thanh Ba thu lại chân trái vừa bước vào cửa, nhìn Đan Tuệ Quân với ánh mắt khó hiểu: “Nhị tẩu đã thương nhi tức như vậy, sao không thu hai nha hoàn xinh đẹp nhưng làm người khó chịu kia đi, đưa vào phòng của cháu dâu để giành ăn tết à?”

"Ngươi…"

“Đừng luôn nói một đằng làm một nẻo, đạo đức giả lắm.” Giang Thanh Ba nhìn Đan Tuệ Quân, nhìn bà ta một cách không khoan nhượng, quay người rồi bước vào phủ Võ An Hầu. Không lâu sau, bóng dáng màu xanh biến mất trong màn đêm.

"Mẫu thân."

“Cút.” Hai gò má của Đan Tuệ Quân đã đỏ bừng tức giận. Đẩy Lục Tử Ninh đang tiến lại gần ra, sải bước vào phủ.

Lục Tử Ninh sờ mũi, nắm lấy tay Lương Nghi Tĩnh: "Chúng ta trở về đi."

Lương Nghi Tĩnh trả lời, cúi đầu đi theo vào phủ. Khi đi ngang qua hậu hoa viên, bước chân của nàng ta dừng lại, ngước nhìn Lục Tử Ninh: "Phu quân, chàng có hối hận khi cưới thiếp không?"

"Nàng nói bậy bạ cái gì? Có thể cưới được nàng là phước đức ba đời của ta, làm sao ta có thể hối hận chứ."

"Bây giờ, Giang Thanh Ba đẹp hơn thiếp, gia cảnh của nàng cũng tốt hơn thiếp, cái gì thiếp cũng kém hơn nàng. Hơn nữa. . . " Lương Nghi Tĩnh cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt đong đầy nước, bên trong cô đọng lại một nỗi buồn: “Thiếp thấy phu quân lúc nào cũng ngẩn người khi nhìn thấy tam thẩm.”

"Nói nhảm cái gì đấy, ta chỉ là còn chưa quen với dung mạo của nàng mà thôi. Hơn nữa lấy vợ phải lấy người hiền, Giang Thanh Ba ngoại trừ một khuôn mặt đẹp và một người phụ thân tốt ra còn có cái gì khác chứ? Giang Thanh Ba không tốt bằng nàng." Lục Tử Ninh đau lòng mà lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của nàng ta, ôm nàng ta vào lòng: "Giang Thanh Ba không hiếu thuận như nàng, cũng không có đức hạnh như nàng. Có nàng trông nom việc nhà, ta ra ngoài làm việc cũng thấy yên tâm."

“Chàng sẽ không lừa thiếp chứ?” Lương Nghi Tĩnh sụt sịt, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta lừa ai cũng sẽ không lừa nàng.” Lục Tử Ninh cúi đầu hôn lên gò má nàng ta, dứt khoát nói: “Ta không có ý nghĩ gì về Giang Thanh Ba cả, trước kia không có, sau này cũng không bao giờ có."

“Thiếp tin phu quân.” Lương Nghi Tĩnh nắm tay hắn, cuối cùng cũng nín khóc cười.

***

Chớp mắt đã đến cuối năm.

Giang Thanh Ba nhận được một vạn lượng từ sòng bạc. Nhìn bạc trắng đầy trên bàn, khóe môi bất giác nhếch lên. Nàng vẫy tay với Lục Mai đang ở bên cạnh.

"Kêu trù phòng làm vài bàn tiệc, mỗi người các ngươi gọi một món yêu thích. Đêm nay chúng ta cùng nhau vui vẻ."

Những nô tỳ cười tươi như hoa, mỗi người đều đang suy nghĩ về những món ăn mà họ muốn ăn. Lục Tùng vừa làm xong việc, nhanh chóng quay người chạy vào trù phòng báo thực đơn.

Giang Thanh Ba nhìn bóng lưng mạnh mẽ của nàng ấy, đôi mắt nàng cười như trăng lưỡi liềm.

"Tiểu thư đừng vui mừng quá, hôm nay chủ tiệm đưa sổ sách tới đây, tiểu thư nên làm việc rồi."

"Gió to quá, ngươi nói cái gì cơ?"

"..."

Lục Y liếc nàng, không tiếp tục nói. Sau khi thu dọn bàn sách xong lại quay người rời khỏi tẩm phòng. Một lúc sau, nàng ấy quay lại với một chồng sổ sách. Sau đó, lại cứ lạnh nhạt mà rời đi, đi đi lại lại nhiều lần, bàn đã đầy sổ sách.

"Tiểu thư không cần nghe, người chỉ cần xem là được."

Mặt Giang Thanh Ba méo xệch, oán hận nhìn Lục Y: "Một ngày vui như vậy, ngươi không thể ngày mai mới nói cho ta biết tin xấu này hay sao?"

"Ngày mai? Người nhất định lại dùng lý do này để làm cớ. Tiểu thư, đau dài không bằng đau ngắn."

"... Lục Y, ngươi trở nên xấu hơn rồi."

"Mỗi năm nhìn sổ sách, người đều nói nô tỳ như vậy."

Giang Thanh Ba: ...

Nàng ấy thật xấu!

“Tiểu thư, hình như đã một tháng rưỡi cô gia chưa về rồi đúng không?” Lục Tùng cẩn thận nhìn Giang Thanh Ba, lại nói. "Lần này không phải là hơi lâu rồi sao? Trong phủ lại bắt đầu xì xào bàn tán về người rồi."

“Cuối năm các bộ đều bận rộn, Củng Vệ Ti của chàng cũng bận đi khám xét nhà.”

Lục Minh Châu có quy định mỗi tháng về nhà một lần, cho dù là nàng khôi phục dung mạo hay là sau khi khôi phục dung mạo đều không thay đổi.

Lục Minh Châu vẫn có một chút thay đổi, chàng chưa từng nhắc đến chuyện lễ động phòng nữa. Đối mặt với một người đẹp như nàng vậy mà chàng vẫn cứ thờ ơ. Nàng từng nghĩ nam tử này có thể không giỏi chuyện ấy, cho đến khi một tai nạn xảy ra vào một buổi sáng nào đó. Bây giờ nghĩ lại, lòng bàn tay nàng vẫn nóng ran một cách khó hiểu.

Khả năng nhẫn nhịn của Lục Minh Châu thật sự quá tốt. Giang Thanh Ba tặc lưỡi, sự tò mò dâng lên trong lòng nàng.

Có thể mắc bệnh gì không...?

Giang Thanh Ba định thần lại thì thấy những nô tỳ đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng chớp mắt đầy khó hiểu: "Các ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?"

Mọi người: ...

Nghe những gì nàng nói mà xem, thật đáng sợ!

Có một số người là không thể chịu đựng bị nhắc đến. Hôm nay vừa đề cập đến Lục Minh Châu thì ngày hôm sau chàng đã trở lại, tắm xong rồi lại ra ngoài. Cuối năm mọi người đều bận, nàng hiểu mà. Hơn nữa còn không có ai tranh giành giường với nàng. Giang Thanh Ba vui vẻ nhìn nam tử rời đi.

Bữa tối, nàng vui vẻ ăn hết hai bát cơm. Nàng vừa đặt đũa xuống thì Lục Minh Châu đã quay lại.

“Cơm của ta đâu?” Lục Minh Châu nhìn chằm chằm đồ ăn thừa trên bàn, nhướng mày.

“Chàng không phải đi Củng Vệ Ti rồi sao?” Giang Thanh Ba cũng không hiểu, người này làm sao lại trở lại rồi. Vừa rồi uổng công nàng vui đến thế

"Ta luôn ở trong thư phòng xem sổ sách mà."

"... Ai bảo chàng không nói lời nào, làm thiếp tưởng rằng chàng đi rồi. Bảo trù phòng làm một bát mì Dương Xuân cho cô gia." Giang Thanh Ba ra lệnh cho Lục Y đang thu dọn đống lộn xộn trên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lục Minh Châu: "Chàng đi nghỉ một lát, mì sẽ xong ngay thôi."

“Được.” Lục Minh Châu xoa xoa mi tâm, cầm lấy một quyển sách nhỏ trên giường quý phi tùy ý lật xem, lông mày không khỏi nhướng lên: "Nàng cũng đang xem sổ sách sao?"

"Thiếp có kinh doanh một số cửa hàng nhỏ, cuối năm phải đối chiếu sổ sách."

“Cửa hàng nhỏ?” Lục Minh Châu nhìn chồng sổ sách nhỏ màu lam trên bàn, nhướng mày.

"Có một số cửa hàng là sản nghiệp của ngoại tổ mẫu của thiếp. Bây giờ bà lớn tuổi rồi, không còn đủ sức để quản lý nên thiếp giúp bà xem qua."

Lục Minh Châu gật đầu, đặt sổ sách lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi chàng nằm lên giường quý phi ngủ một lúc.

Sau bữa tối, Lục Minh Châu trực tiếp đến thư phòng, cả đêm hôm đó cũng không quay lại.

Trong vài ngày tới, Lục Minh Châu ngày nào cũng về nhà, lại cứ ở trong thư phòng suốt cả đêm. Giang Thanh Ba nghe nô tỳ nói, đến tận sáng hôm sau đèn trong thư phòng vẫn còn sáng.

Trong lòng nàng tán thưởng nam tử này, quả không hổ danh là kẻ cuồng công việc số một trong triều đại nhà Ngụy.

Đêm nào cũng đốt đèn thức tới sáng, chàng không chết sớm thì ai chết sớm?

Giang Thanh Ba tự cảm thấy nàng không thể thuyết phục Lục Minh Châu yêu quý tính mạng của chính chàng, nàng cũng quá lười đi làm chuyện để người ta chán ghét. Việc nàng có thể làm chính là để cho nô tỳ đi đưa cơm cho chàng, để cho chàng bận rộn cũng không đến mức phải chết đói.

Sau khi Giang Thanh Ba ăn tối xong, nàng đứng dậy, đi ra ngoài để tiêu cơm, cũng thuận đường ghé qua đưa thức ăn cho Lục Minh Châu. Còn chưa đến gần thư phòng thì nàng đã thấy một hàng vệ quân mặc áo giáp, tay cầm trường đao đứng xung quanh, mỗi người cách nhau ba bước, bao vây thư phòng lại.

Có lẽ ngay cả một con chim bay ngang qua cũng có thể bị nhóm vệ quân bắn rơi xuống.

Vừa bước vào sân, một thanh trường đao lạnh lẽo sắc bén đã ở trước mắt nàng. Nếu không phải chân của nàng dừng lại ngay lập tức, hôm nay Lục Minh Châu đã phải trở thành quan phu rồi. Nàng lùi lại hai bước, tránh xa cây đao nguy hiểm.

“Khẩu lệnh.” Vệ quân chặn đường lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lùng như tiết trời của mùa đông giá rét.

"Phu nhân."

Lục Cửu ra khỏi phòng thì nhìn thấy Giang Thanh Ba, ngay lập tức chạy đến, thì thầm điều gì đó vào tai vệ quân, vệ quân quay trở lại vị trí của mình.

Lục Cửu đi tới trước mặt Giang Thanh Ba, cúi người hành lễ.

"Phu nhân tới đưa đồ ăn cho gia sao?"

“Phu quân vẫn còn đang bận à?” Giang Thanh Ba nói xong, đưa hộp thức ăn cho hắn ta.

“Từ lúc gia về phủ đã bắt đầu làm việc đến tận bây giờ, cũng không biết khi nào mới xong việc, chỉ sợ tạm thời không ăn được bữa cơm này.” Vẻ mặt của Lục Cửu buồn bực.

“Vậy thì đợi chàng làm xong rồi ăn.” Giang Thanh Ba phất tay ra hiệu, Lục Y và những người khác mang bếp và than lên.

"Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo."

“Mau hâm nóng cơm đi.” Sau đó Giang Thanh Ba đưa nô tỳ của mình rời đi tiểu viện.

Lục Cửu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, không hiểu sao mắt hắn ta lại đỏ lên, đã lâu không có người quan tâm thiếu gia của mình nhiều như vậy. Tam thiếu gia được ban hôn cũng không lỗ.

Một lúc sau, mùi thơm của thức ăn phảng phất xung quanh, xuyên qua khung cửa sổ chui vào thư phòng. Lục Minh Châu bị mùi thơm hấp dẫn đặt sổ sách xuống, bước ra khỏi thư phòng, chàng sững sờ một lúc khi nhìn thấy bếp lò đang hâm nóng thức ăn ở hành lang.

"Là ngươi làm sao?"

"Là phu nhân làm, hôm nay nàng đích thân đưa đồ ăn đến cho người, lại sợ khi người ăn thì cơm không còn nóng nữa, cho nên sai người đưa bếp đến, để nô tài hâm nóng đồ ăn." Lục Cửu cười nói: "Phu nhân đối xử với gia thật tốt."

Giang Thanh Ba?

Lục Minh Châu hơi kinh ngạc. Chàng về nhà mỗi tháng một lần, nhưng lại không hiểu nhiều về vị tiểu thư của Giang gia này, chàng cũng không có ý định đi tìm hiểu.

Nhưng có thể thấy được rằng Giang Thanh Ba không thích chàng!

"Nàng có nói là muốn tìm ta hay không?"

"Không có."

Lục Minh Châu cau mày. Thấy một bàn cơm nóng hổi, chàng chợt sững người. Có vẻ như nhiều năm nay cũng không có ai quan tâm đến việc chàng ăn đồ lạnh hay ăn đồ nóng.

Đã bao lâu rồi?

Hình như là từ sau khi mẫu thân của chàng mất!

Sau bữa ăn, Lục Minh Châu không tiếp tục đọc sổ sách như thường lệ mà đứng dậy đi đến Thu Thủy Uyển. Những nô tỳ trong sân làm việc rất nhẹ nhàng.

Chàng giơ tay ngăn Lục Y hành lễ, nhẹ giọng nói: "Phu nhân ngủ rồi sao?"

Lục Y gật đầu.

Lục Minh Châu vẫy tay để Lục Y rời đi. Vốn dĩ chàng muốn quay người trở lại thư phòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chàng lại bước nhẹ vào tẩm phòng.

Giang Thanh Ba đang nằm nghiêng trên giường quý phi, nàng ngủ không ngon, lông mày hơi cau lại, chuyển người, nửa người bên trên sắp bị rơi xuống dưới. Lục Minh Châu tiến lên vài bước để đỡ lấy nàng, rồi lại nhẹ nhàng đặt nàng trở lại giường.

Tư thế ngủ của nàng thật xấu, mỗi đêm nằm chung giường chàng đều bị nàng đánh thức mấy lần, hoặc là đạp chăn, hoặc là lật người cướp lấy vị trí trên giường, tư thế ngủ vô cùng bá đạo. Chỉ khi dùng vòng tay ôm chặt lấy nàng vào lòng thì chàng mới miễn cưỡng yên tĩnh ngủ một đêm.

Lục Minh Châu ngồi trên ghế, cúi người nhặt cuốn sổ sách bị ai đó đạp xuống. Chàng tùy tiện nhìn một chút thì ngây người, sau đó lại lật thêm vài trang nữa, còn đứng dậy và nhặt những cuốn sổ sách khác trên bàn, đôi mắt của chàng càng ngày càng sáng hơn.

Chàng cố gắng nhẫn nhịn, những cuối cùng vẫn không thể không đánh thức người đang nằm trên giường quý phi.

"Giang Thanh Ba."

"Hả? Nấu xong bữa khuya rồi à?" Giang Thanh Ba bối rối mở to mắt.

Lục Minh Châu: ...

Chàng xoa xoa mi tâm, chỉ vào sổ sách trên bàn: "Ta nhớ rõ những sổ sách này mới được đưa tới đây bảy, tám ngày trước, nàng đã đối chiếu xong hết rồi sao?"

“Đúng vậy.” Giang Thanh Ba che môi ngáp một cái: “Đối chiếu rất nhanh mà.”

"Phu nhân."

Giang Thanh Ba bắt gặp đôi mắt phát sáng của nam tử, da đầu nàng tê dại, lặng lẽ xê dịch cơ thể lùi lại phía sau: "Cái kia... Kinh nguyệt của thiếp đến rồi, hôm nay không được tiện cho lắm."

"... Nàng nói cho đàng hoàng."

"Vừa rồi chàng gọi thiếp là phu nhân, thật là đáng sợ, chàng có chuyện gì muốn nói thì cũng đừng nói nữa, chuyện có thể khiến chàng bán đứng nhan sắc của chính chàng, sợ là cũng không phải chuyện tốt gì."

"..." Lục Minh Châu lại cảm thấy đau đầu, cũng không nói vòng vo nữa: "Ta có một cuốn sổ sách, muốn để nàng giúp ta xem một chút."

"Chỉ thế thôi sao? Chuyện này cũng đáng để chàng tự bán đứng nhan sắc à?"

"..."

"Đem lại đây đi, ta giúp chàng xem là được rồi."

Đêm hôm đó, Lục Minh Châu mang về một chồng sổ sách.

“Đây gọi là một cuốn sổ sách sao?” Sắc mặt của Giang Thanh Ba trầm xuống. Nàng tùy tiện nhặt một cuốn sổ sách lên, mở ra rồi lập tức đóng sầm lại. Nàng nhìn Lục Minh Châu với vẻ hoài nghi: "Chi phí quân sự của Kinh Bắc đại doanh sao?"

Đây có phải là thứ mà nàng có thể nhìn thấy sao?

"Nàng xem cho kỹ, phu thê chúng ta có bị đày ra biên cương hay không, đều trông cậy vào nàng đấy."

"???"
Chương kế tiếp