Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 31
"Vương phi nghe nói Lục Tam phu nhân bị đánh lén, vô cùng lo lắng. Vốn định đích thân tới xem, nhưng Vương gia lo lắng an nguy nên chỉ có thể sai nô tỳ đại diện Vương phi đến thăm phu nhân." Tỳ nữ mỉm cười nói. "Vương phi còn đặc biệt sai đại phu trong phủ đến đây xem thương thế cho phu nhân ạ."

"Vương phi cất nhắc." Giang Thanh Ba ngồi thẳng thân mình, nhìn vị đại phu tóc hoa râm đeo hòm thuốc trước mặt, nói: "Làm phiền rồi."

Đại phu bắt đầu chẩn trị cho Giang Thanh Ba.

Tỳ nữ Vương phủ đứng một bên, hai mắt lặng lẽ quan sát Giang Thanh Ba đang nằm trên giường. Gương mặt mỹ diễm lúc trước đã hoàn toàn không còn, chỉ còn lại một đám nốt đỏ trên mặt, nói gì tới là một gương mặt đẹp.

Vương gia chắc chắn chướng mắt gương mặt này!

Một lát sau, lão đại phu chẩn trị xong.

"Đây là loại thuốc do du y dân gian nghiên cứu chế tạo ra để giở trò lừa người, chỉ tạm thời tổn thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng."

Giang Thanh Ba vỗ ngực thở ra một hơi dài: "Đại phu nói thế thì ta yên tâm rồi."

"Chúc mừng Lục Tam phu nhân." Tỳ nữ mỉm cười nói. "Vương Phi mà nghe được tin tức này có lẽ sẽ bớt tự trách hơn, lúc trước ngài đấy vẫn luôn tự trách mình không suy nghĩ đến an nguy của phu nhân nên mới hại người gặp phải tai họa này."

"Chuyện này không liên quan đến Vương phi." Giang Thanh Ba thở dài. "Chắc là do dạo này danh tiếng phu quân ta quá thịnh, có mấy người sợ hãi..."

"Lục Tam phu nhân hiểu rõ, không trách Vương phi nhà nô tỳ là tốt rồi." Tỳ nữ Vương phủ đẩy một hộp cơm về phía nàng. "Đây là điểm tâm Vương phi chuẩn bị cho ngài, hy vọng phu nhân sẽ thích."

"Thích, thích chứ, lần trước ăn điểm tâm Vương phi đưa ta còn nhớ mãi không quên, vẫn muốn có dịp đến Vương phủ ăn một trận cho đã, ai ngờ cả hai lần đi đều không thành." Giang Thanh Ba hừ lạnh, đập bàn. "Ta mà bắt được hai tên tiểu tặc kia, nhất định phải thẳng tay trừng trị mới được."

Tỳ nữ Vương phủ rũ mắt, cụp mi, che giấu tia nghi hoặc ánh lên trong mắt. Biểu hiện của Lục Tam phu nhân không giống giả vờ, lẽ nào nàng ta nghĩ sai rồi. Người này căn bản không nghe được phong thanh gì?

Cố nén nghi hoặc trong lòng, nàng ta quỳ gối thi lễ: "Nô tỳ còn phải trở lại bẩm báo tin tức tốt này cho Vương phi, xin phép cáo từ ạ."

"Làm phiền cô nương vất vả đi một chuyến rồi." Giang Thanh Ba ra hiệu cho Lục Y. "Thay ta tiễn người ra ngoài."

Lục Y mỉm cười tiến lên, làm động tác mời: "Mời cô nương."

Hai người ra hỏi cổng thùy hoa.

Hai tròng mắt tỳ nữ Vương phủ khẽ đảo, lén lút quan sát Lục Y. Chốc lát lại lộ ra vẻ mặt tức giận: "Vừa rồi ta không dám biểu hiện ra, mặt Lục Tam phu nhân nhìn có vẻ khá nghiêm trọng."

Lục Y nhớ tới gương mặt của Giang Thanh Ba, sắc mặt lạnh xuống.

"Đúng đấy, đại phu trong phủ nói trong năm chưa thể tốt lên được, người mời tiểu thư nhà chúng ta dự tiệc nhiều như vậy, giờ chỉ vì hai tên ăn mày kia mà không đi đâu được." Lục Y thở dài, đỏ hốc mắt. "Tiểu thư còn sợ ta tự trách nên luôn nói không đau. Nhưng mặt đã thành như vậy rồi nào có chuyện không đau."

Tỳ nữ Vương phủ căm giận dậm chân: "Hai gã ăn mày kia quá liều lĩnh rồi, người nào cũng dám ra tay."

"Bọn họ chỉ lấy tiền làm việc, đáng giận nhất chính là người sau lưng kìa." Lục Y hừ lạnh. "Ta đã báo việc này cho cô gia rồi, có lẽ mấy hôm nữa là tra ra kẻ đứng sau thôi, bọn chúng không càn rỡ được lâu nữa đâu."

"Lục đại nhân đã ra tay thì nhất định có thể bắt được người chủ mưu sau lưng. Người ta nói họa không đến gia quyến, đáng thương Lục Tam phu nhân bị Lục đại nhân liên lụy."

"??? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô gia nhà ta? Là tại mấy tên khốn kiếp không phải người kia chó cùng rứt giậu, ngay cả nữ quyến cũng không buông tha."

Tỳ nữ Vương phủ:...???

Lời này hình như không đúng lắm, nhưng sao nghĩ kĩ lại cảm thấy không có vấn đề gì nhỉ?

Ra cổng phủ, tỳ nữ Vương phủ dừng chân: "Không cần tiễn nữa, cô nương mau quay lại chăm sóc Lục Tam phu nhân đi."

Lục Y cũng không khách sáo lập tức quay người rảo bước vào trong.

Tỳ nữ Vương phủ thu hết hành vi của nàng ấy vào trong mắt, hoài nghi giấu trong lòng cũng hoàn toàn tiêu tan. Chắc chắn rồi. Lục Tam phu nhân không nghe được tiếng gió gì. Hai lần liên tục xảy ra chuyện có lẽ thật sự là trùng hợp, hoặc có lẽ Lục Tam phu nhân thật sự bị Lục đại nhân liên lụy, bị người ta theo dõi.

Lúc này nàng ta cũng hơi đồng tình với Lục Tam phu nhân. Gả cho tên cô thần máu lạnh như Lục đại nhân, ngày sau sợ rằng sẽ bị liên lụy không ngừng đây.

Thảm thật!

*

Lục Y quay lại Thu Thủy Uyển, mỉm cười kể lại cuộc nói chuyện với tỳ nữ Vương phủ một lần.

"Nô tỳ đều nói dựa theo dặn dò của tiểu thư, chắc hẳn tạm thời Tuyên vương phi sẽ ngại không đưa thiếp mời nữa. Chỉ cần không đi Tuyên vương phủ thì những người giấu mặt trong bóng tối sẽ không thể ra tay được, mạng nhỏ của chúng ta được bảo vệ rồi."

"Thông minh, cơ trí." Giang Thanh ba giơ ngón cái lên.

"Tuyên vương phi tốt thật đấy! Biết người bị thương lại còn mời đại phu đến, còn đưa cả điểm tâm nữa." Lục Y mở hộp đồ ăn Vương phủ đưa đến ra.

Ánh mắt Giang Thanh Ba hơi lóe, ngẩn người nhìn chằm chằm hộp đồ ăn.

"Tiểu thư, điểm tâm này có vấn đề gì ạ?" Lục Y quay đầu lại, giơ tay quơ quơ trước mắt nàng.

"Lần trước bảo ngươi đi hỏi thăm Tuyên Vương phủ có nghe được tin tức gì khác không?" Giang Thanh Ba ngẩng đầu hỏi.

"Tuyên vương và Tuyên vương phi cầm sắt hòa minh. Ngài ấy là một nhàn vương, không có tin đồn gì."

"Ngươi lại đi hỏi thăm xem, tìm thời gian hồi Giang phủ một chuyến hỏi đại tẩu ta."

"Nô tỳ đã rõ." Lục Y gãi gãi đầu nhìn Giang Thanh Ba. "Tiểu thư, Tuyên vương phủ có vấn đề gì ạ?"

"Không thể nói rõ được, cứ cảm thấy Tuyên vương phi quá nhiệt tình."

Tuyên vương phi cho nàng một cảm giác ôn nhu, hiền lành, đối xử rất tốt với mọi người, nhưng chính vì quá tốt nên mới hơi quá phận.

Lần trước nhặt được bình thuốc trong cung, đánh bậy đánh bạ cứu được Tuyên vương phi. Đưa điểm tâm cảm tạ nàng hiểu được, nhưng lần này lại còn sai tỳ nữ dẫn đại phu đến thì hơi quá rồi.

Dòng dõi gia thế như bọn họ, phủ đệ nhà ai không vinh dưỡng một hai đại phu? Dùng người trong nhà thì mới an toàn, yên tâm. Nếu không phải đại phu nhà mình thật sự không còn cách nào thì mới phải đi tìm đại phu bên ngoài. Tỳ nữ của Tuyên vương phi mang đại phu đến thẳng đây quả thật là lỗ mãng.

Người trong hoàng gia mà lỗ mãng như vậy chính là bỏ mạng. Tuyên vương phi gả vào hoàng gia đã hơn bảy tám năm, hành vi lỗ mãng như vậy không có khả năng phát sinh trên người nàng ta.

Giang Thanh Ba nhăn mày, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Tuyên vương phi quá nhiệt tình, có chút kỳ quái! Nàng ngồi thẳng người lên, ngoắc ngoắc tay với Lục Y.

"Nếu không hỏi thăm được chuyện của Tuyên vương thì hỏi thăm chuyện của Tuyên vương phi, tỷ như những chuyện trong khuê các chẳng hạn."

"Tiểu thư yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ hỏi rõ ràng."

"Lần sau gặp người của Tuyên vương phủ thì lưu tâm nhiều vào."

"Nô tỳ hiểu rồi, lát nữa sẽ dặn dò mọi người ạ."

Gương mặt Lục Y trở nên nghiêm túc.

"Tiểu thư, Lương Nghi Tĩnh và Đan tiểu thư tới." Lục Tùng đứng ngoài cửa xụ mặt thông báo.

"Bọn họ tới làm gì?" Lục Y đứng phắt dậy, đáy mắt như nổi lửa.

"Chắc là đến xem chuyện cười của ta đây." Ngữ khí Giang Thanh Ba bình tĩnh, thậm chí gương mặt còn có nét tươi cười.

"Tiểu thư, nô tỳ đuổi các nàng đi ngay."

"Để họ vào đi." Giang Thanh Ba giữ chặt tay áo Lục Y đang định lao ra, an ủi vỗ vỗ tay nàng ấy. "Đừng tức giận. Ta có thể sống qua mấy ngày trước Tết thoải mái hay không đều nhờ nỗ lực của người Nhị phòng đấy."

Lục Y:...???

Nàng ấy lại nghe không hiểu!

Lục Y chớp chớp mắt, sau khi định thần lại thì chỉ giật giật khóe môi. Giang Thanh Ba nằm trên giường, trông vừa đáng thương vừa bất lực, thỉnh thoảng lại rên rỉ như cố kìm nén nỗi thống khổ đau đớn. Diễn xuất của tiểu thư thật tuyệt vời!

"Tam thẩm, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?" Lương Nghi Tĩnh vừa vào cửa, nhìn thấy tình cảnh này thì há hốc mồm.

"Không... không sao đâu, chỉ là gương mặt này!" Đáy mắt Giang Thanh Ba thấp thoáng ánh lệ, "Sợ là bị hủy..."

"Trời ạ... Bị hủy?" Đan Y cao giọng hô lên, còn ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Giang Thanh Ba:...???

Ta đã nói gì?

Ta chỉ nói là hủy, hủy... chưa nói là hủy hoại đâu!

Vẫn có sự khác biệt chứ nhỉ?

Lục Y:...

Không hủy được!

Thật ra chỉ cần Tả đại phu làm mấy miếng thuốc dán là những nốt bệnh sởi trên mặt tiểu thư có thể lặn rồi. Nề hà tiểu thư lại không muốn, một hai phải mang cái gương mặt này đi rêu rao.

Hy vọng sang năm Nhị phòng thấy tiểu thư khỏi mặt sẽ không bị tức chết.

"Người còn sống là tốt rồi."

Đan Y thương hại nhìn nàng, định bước lên an ủi, nhưng thấy gương mặt Giang Thanh Ba như vậy lại dừng chân: "Hai tên ăn mày kia thật sự quá ác độc, vậy mà dám ra tay trên mặt ngài. Này chẳng phải muốn hủy hoại cả đời ngài sao?"

Đáy mắt Lương Nghi Tĩnh hơi lóe lên, gục đầu xuống, khóe môi hơi gợi lên lại nhanh chóng hạ xuống, ngẩng đầu lên lần nữa đã khôi phục như thường.

"Nhị thẩm nén bi thương, trước hãy tĩnh dưỡng thân thể, chớ nên suy nghĩ nhiều."

"Sợ là..."

Giang Thanh Ba vỗ mặt nhè nhẹ, mặt lộ vẻ sầu khổ. Có lẽ phải tìm Tả đại phu kê mấy đơn thuốc uống mới duy trì được gương mặt này đến cuối năm. Tả đại phu có đồng ý không đây? Nàng thở dài, không chắc chắn lắm!

"Không tốt lên cũng chẳng sao. Không phải Tam thúc không phải loại người để ý ngoại hình sao, Tam thẩm không phải lo lắng quá đâu ạ." Lương Nghi Tĩnh khẽ an ủi.

"Hy vọng là thế."

Giang Thanh Ba thấy Lương Nghi Tĩnh sắp không áp được khóe môi hơi nhếch lên. Còn không phải là hủy dung thôi sao, sao phải vui thế? Niềm vui sướng trong mắt sắp tràn ra ngoài đến nơi rồi. Nàng thầm thở dài. Nếu không để dung mạo bị hủy thêm một thời gian có lẽ thật xin lỗi Lương Nghi Tĩnh phải liều mạng áp chế cảm xúc rồi.

Giang Thanh Ba cầm khăn thêu lau lau khóe mắt không có giọt nước mắt nào, thở ngắn than dài: "Về sau ta sợ rằng không dám ra cửa nữa, lỡ như lần sau..."

"Những người này đáng sợ thật đấy." Đan Y nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực. "Trước khi bắt được người Tam thẩm vẫn nên ở trong nhà đi, có quỷ mới biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì nữa."

"Biểu muội nói đúng đấy. Dạo tới Tam thẩm vẫn nên ở nhà dưỡng thương, chớ nên ra cửa nữa." Lương Nghi Tĩnh phụ họa.

"Các ngươi nói đúng."

"Cô gia."

Bên ngoài đồng thanh vang lên tiếng thỉnh an của Lục Tùng.

"Tam thúc đã về rồi ạ. Vậy chất tức không quấy rầy nữa." Dứt lời, Lương Nghi Tĩnh hành lễ rồi kéo Đan Y rời đi.

Hai người đi qua Lục Minh Châu, cúi đầu, bước chân dần nhanh hơn, tựa như hắn là hồng thủy mãnh thú vậy. Giang Thanh Ba thấy vậy không khỏi nhíu mày, Lục Minh Châu đáng sợ vậy sao?

"Sao người Nhị phòng lại ở đây?" Lục Minh Châu buông trường đao, đuôi lông mày hơi nhăn lại, đáy mắt không vui.

"Chắc là đến xem chuyện cười của thiếp."

Lục Minh Châu càng nhăn chặt mày: "Về sau ít tiếp xúc với Nhị phòng đi."

"Thiếp có chừng mực mà." Giang Thanh Ba ngồi dậy. "Sao hôm nay chàng lại đột nhiên quay về?"

Khoảng cách về nhà từ lần trước đến lần này mới là bảy tám ngày.

"Lục Cửu nói nàng xảy ra chuyện, nếu ta không quay lại ngay ta sẽ thành người góa vợ." Lục Minh Châu quan sát gương mặt nàng. "Vừa rồi đứng ngoài cửa ta nghe thấy tiếng kêu rên."

"Để chàng thất vọng rồi, tạm thời chàng chưa có cơ hội làm người góa vợ rồi." Giang Thanh Ba vỗ vỗ gương mặt mình, nhoẻn miệng cười. "Không sao đâu, Tả đại phu kê một đơn thuốc là tốt lên ngay, vừa rồi chỉ diễn cho Nhị phòng xem thôi."

Lục Minh Châu khó hiểu nhướng mày.

"Dạo này chàng quá nổi bật, thiếp muốn tránh đi mũi nhọn. Án tham ô của đại doanh Kinh Bắc còn chưa kết thúc, nếu thiếp xuất hiện, những phu nhân đó kiểu gì cũng quanh co lòng vòng hỏi chuyện, không đi là tốt nhất. Vốn còn chưa nghĩ ra lý do, này không phải lý do tự đưa tới cửa sao. Chờ sau khi Nhị phòng lan truyền chuyện này ra, những nhà tước vị cao không dễ từ chối nghe tin cũng sẽ không phát thiệp nữa."

"Không muốn đi thì không đi."

"Vị trí của chàng khiến bao người đỏ mắt đấy." Giang Thanh Ba bật cười lắc lắc đầu. "Nếu thiếp cứ không đi, các vị phu nhân đó sẽ cảm thấy thiếp quá ra vẻ, đến lúc đó tập thể sẽ xa lánh thiếp, vậy thì trong mắt người khác chàng cũng không phải người tốt."

"Không quan trọng."

"Nhưng thiếp thấy quan trọng." Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn chàng.

"Nàng quyết định là được." Lục Minh Châu nhấp ngụm trà, chuyển đề tài. "Không tìm thấy ăn mày ra tay với nàng, hành tung bị xóa rất sạch sẽ."

"Xem ra thật sự có người nhìn chằm chằm thiếp." Đầu ngón tay Giang Thanh Ba khẽ gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm một lát mới nói tiếp. "Thiếp đi đâu cũng không xảy ra chuyện gì, duy chỉ đi Tuyên Vương phủ thì bị cản lại, có phải có người không muốn thiếp và Tuyên vương phi giao hảo không? Nhưng theo thiếp biết thì Tuyên vương gia chỉ là một nhàn vương, không bị lợi ích ảnh hưởng. Nhưng hai lần trở ngại này nói thế nào cũng không thông."

Lục Minh Châu nhăn mày, trầm ngâm một lát: "Mẫu thân Tuyên vương chỉ là nữ nhi của tiểu quan Lục phẩm, trong cung cũng chỉ là một phi tần bình thường không đáng chú ý. Gia thế mẫu gia không lớn. Sau khi thành niên xuất cung lập phủ cưới tiểu nữ nhi của Tả tướng, ngày thường chỉ nhàn phú trong nhà, không thích nhúng tay vào chuyện triều đình.”

"Một vương gia nhàn tản như vậy vì sao lại có người ngăn cản thiếp và Tuyên vương phi lui tới, quả thật vô cùng khó hiểu."

"Ta sẽ đích thân đi tra." Lục Minh Châu ngừng lại, nói tiếp. "Tạm thời nàng đừng ra khỏi phủ.

"Thiếp rất quý mạng, không bắt được ăn mày thì ai đưa thiệp mời thiếp cũng không ra cửa,"

"Quý mạng thì tốt. Thành thân quá phiền toái, tạm thời ta không muốn làm người góa vợ."

Giang Thanh Ba:...

Lục Minh Châu uống nốt nửa chén trà, cầm trường đao trên bàn rồi đứng dậy ra ngoài.

"Chàng cứ vậy mà đi hả?" Giang Thanh Ba đứng dậy đuổi theo, ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy mặt trời còn treo trên đỉnh núi phía Tây. "Chàng ăn cơm xong lại đi."

"Ta muốn vào cung một chuyến, nàng cứ ăn đi."

Giang Thanh Ba nhìn nam nhân sải bước rời đi, cạn lời lắc lắc đầu. Đến giờ cơm rồi còn muốn đi làm việc. Có một thần tử cần lao như vậy, chắc Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế trong cung cũng rất ưu thương đây?

Giang Thanh Ba xoay người đi vào phòng ngủ, lại bị dáng vẻ tức giận của Lục Y làm cho giật mình hoảng sợ, vội vàng kéo người lại.

"Ai chọc giận ngươi thế?"

"Còn không phải Nhị phòng sao. Bọn họ cư nhiên dùng phương thức này ghê tởm ngài." Lục Y căm giận mở hộp đồ ăn Lương Nghi Tĩnh cầm tới ra. Trong hộp cơm có một đĩa bánh gạo, trên bánh còn điểm xuyết cẩu kỷ đỏ tươi.

"Bánh gạo này còn đang bốc hơi, có lẽ là phòng bếp nhỏ của Nhị phòng mới làm ra. Đúng là không dễ dàng!" Đôi khi mấy hành động nhỏ của Nhị phòng cũng thật đáng yêu. Giang Thanh Ba mỉm cười lắc đầu vỗ vỗ bả vai Lục Y.

"Nhìn không tệ, mọi người chia nhau ăn đi. Nếu các ngươi không thích thì mang cho ăn mày ngoài cổng ăn, đừng lãng phí lương thực."

"Người không tức giận ạ?"

"Chuyện nhỏ này có gì đáng tức giận? Ngươi cũng bình tĩnh lại đi." Giang Thanh Ba vỗ vỗ bả vai nàng ấy, sâu xa nói. "Nếu ngoại tổ mẫu thấy ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy phỏng chừng muốn mang ngươi về lò nấu lại đấy. Đến lúc đó ta cũng không cứu được ngươi đâu."

Lục Y giật mình, vội thu lại sự giận giữ trên mặt. Một lát sau đã từ dáng vẻ con chim non phẫn nộ biến thành một cô quản gia chuyên nghiệp.

Giang Thanh Ba bị tốc độ biến sắc mặt của nàng ấy dọa giật mình, yên lặng giơ ngón tay cái lên: "Luận trình biến sắc mặt, ta thua ngươi rồi."

"..." Lục Y há mồm định nói gì, ngay sau đó lại khép miệng. Một lát sau, đáy mắt xẹt qua tia tức giận: "Tiểu thư, người vừa biểu hiện ra dáng vẻ thê thảm như vậy, sợ là người Nhị phòng sướng sắp phát điên rồi, còn không biết quở trách người thế nào sau lưng đâu."

"Chỉ là muốn mượn miệng bọn họ nói ra thôi, truyền càng xa càng tốt."

"..."

Nàng ấy không hiểu!

***

Lương Nghi Tĩnh và Đan Y đi ra Thu Thủy Uyển một đoạn rất xa mới thả bước chậm lại.

"Khí thế của Tam thiếu gia thật dọa người, đằng đằng sát khí, còn cầm một thanh trường đao, cảm giác cứ như muốn đi giết người ấy." Đan Y vỗ vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ. "Biểu tẩu không sợ sao?"

"Sợ, sao lại không sợ. Trên dưới cả nhà này có ai mà không sợ?"

"Muội thấy hình như Tam thẩm không hề sợ hãi."

"Đương nhiên. Trong mắt thẩm ấy Tam thiếu gia chính là chân chạy của Thái Thượng Hoàng." Đáy mắt Lương Nghi Tĩnh lướt qua tia châm chọc.

"Chân chạy?" Đan Y trợn mắt há hốc mồm. "Đó chính là Tả chỉ huy sứ Củng Vệ Ti, một nam nhân giết người như ma."

"Nhưng Tam thẩm lại không nghĩ thế, ngày sau muội đến Thu Thủy Uyển nhiều sẽ biết"

Đan Y gục đầu xuống, mấy ngón tay đan vào nhau: "Muội đi Thu Thủy Uyển làm gì ạ, cô cô không thích Tam phòng mà."

Lương Nghi Tĩnh nhìn chằm chằm gáy nàng ta, khóe môi nhếch lên: "Tuy quan hệ không tốt nhưng dù gì cũng là người một phủ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Đặc biệt là, cuối mỗi tháng Tam thúc sẽ về nhà một lần, nếu muội muốn đi Thu Thủy Uyển thì phải nhớ tránh đi."

Đan Y mím môi: "Muội biết rồi, biểu tẩu."

"Ta còn muốn đi phòng bếp nhìn xem, muội đến chỗ bà bà nói tình hình ở Tam phòng đi." Lương Nghi Tĩnh không đợi cô ta trả lời đã xoay người dẫn tỳ nữ rời đi.

Tiếng bước chân dần đi xa. Đan Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng Lương Nghi Tĩnh rời đi, đáy mắt thoáng qua tia bực bội. Một lát sau mới thả hai nắm tay đang nắm chặt ra, xoay người đi Thanh Thủy Uyển.

Một lát sau ra khỏi Thanh Thủy Uyển, nàng ta hít sâu một hơi.

Trong Thanh Phong viện.

Đan Tuệ Quân cười như Phật Di Lặc, buông chén trà, hừ lạnh: "Ai bảo nàng ta kiêu ngạo, cuối cùng cũng gặp báo ứng."

Bàn tay đang đấm đấm vai của Hỉ Thúy chợt dừng lại, mím môi không nói gì.

"Chỉ bằng nàng ta cũng đòi mơ tưởng vị trí Thế tử, không sợ mình phúc mỏng không chịu nổi sao." Đan Tuệ Quân đẩy bàn tay trên vai ra, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

"Lấy quần áo ra đây, ta muốn đích thân chọn một bộ thật sáng sủa, ngày mai đến yến hội phải tuyên truyền cho vị kia ở Tam phòng thật tốt mới được."

Hỉ Thúy chu môi, nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng mở miệng: "Phu nhân làm vậy có phải không ổn lắm không ạ? Dù sao cũng là người một nhà."

"Ai là người một nhà với nàng ta? Còn nữa, chuyện nàng ta bị trêu cợt có lẽ đã truyền ra ngoài rồi. Chẳng qua ta chỉ nhắc nhở các vị phu nhân thôi, vì an toàn của Tam đệ muội thì đừng gửi thiệp mời đến nữa, ta có làm gì sai?"

Hỉ Thúy:...

Sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn!

Hỉ Thúy nhìn chằm chằm Đan Tuệ Quân đang cười tủm tỉm, muốn nói lại thôi. Lát sau mới mở miệng: "Phu nhân, yến hội ngày mai trưởng tỷ dị mẫu của người cũng tới."

Nụ cười trên mặt Đan Tuệ Quân chợt cứng đờ, ném y phục xuống: "Không phải bà ta đã đi huyện thành nhỏ rồi à? Sao lại xuất hiện nữa?"

Hỉ Thúy bị ánh mắt đáng sợ như muốn ăn thịt người dọa cho lùi lại hai bước, căng da đầu mở miệng: "Đại cô nương và cô gia hồi kinh báo cáo công tác, có lẽ... có lẽ về sau sẽ ở lại kinh thành."

Loảng xoảng!

Bình phong đổ ập xuống mặt đất, váy áo rải đầy đất.

"Không đi."

"Phu nhân, đại nhân Trần gia là cấp trên của lão gia. Hắn sắp về hưu..."

"... Ngày gì mà toàn chuyện bực bội." Đan Tuệ Quân hờn dỗi than vã, "Đi nói cho Lương Nghi Tĩnh, ngày mai cùng ta đi yến hội. Bảo nàng ta trang điểm đẹp chút, tốt nhất phải trở thành người đẹp nhất nơi đó."

"Vâng ạ."

Bà tức Đan Tuệ Quân bận rộn ứng đối tiệc rượu của các phủ khác nhau.

Giang Thanh Ba nằm trên trường kỷ, uống rượu nóng, xem thoại bản, nghe chuyện bát quái của các phủ, cuộc sống vô cùng sung sướng.

Vài ngày sau, Giang Thanh Ba nhận được tiền thu được từ các cửa hàng dưới danh nghĩa Lục Minh Châu.

Giang Thanh ba giật mình nhìn chằm chằm số tiền trên bàn, hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn lão quản sự đứng ngoài bình phong.

"Thế này là ý gì?"

"Thiếu gia nói sau này những cửa hàng này đều giao cho phu nhân xử lý, tiền cửa hàng kiếm được đương nhiên cũng đưa đến tay phu nhân."

"..."

Đừng nói nữa, nàng chỉ muốn yên lặng thôi!

Đã nói là chỉ hỗ trợ xem sổ sách, chưa nói muốn nàng tiếp nhận cửa hàng mà.

Quản sự đã đi, Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn Lục Y: "Đều tại cái miệng quạ đen của ngươi, nhìn xem ngươi mang chuyện gì về cho ta này."

"Cô gia ra quyết định mà, liên quan gì đến nô tỳ chứ?" Vẻ mặt Lục Y vô tội.

Giang Thanh Ba nhận được một vạn lượng bạc, mới bỏ vào rương không được hai ngày Lục Cửu đã dẫn một quản sự què chân đến lãnh bạc, còn là một khoản chi không có xuất xứ.

Có Lục Cửu đi cùng, còn có con dấu của Lục Minh Châu, tất nhiên Giang Thanh Ba không hỏi nhiều, sảng khoái đưa bạc.

Bạc đi hơn phân nửa.

Cuối năm phải trả lương cho quản sự và hạ nhân, tiền thu vào cái đã tiêu hết luôn. Không còn bạc, nàng còn phải bù vào một trăm lượng.

Cho không một trăm lượng...

Vụ mua bán này lỗ rồi!

Thừa dịp cuối tháng Lục Minh Châu về nhà, Giang Thanh Ba ngồi đối diện nam nhân này, đặt sổ sách lên bàn, thông báo từng cọc từng cọc thu chi gần đây, còn đặc biệt chỉ ra một khoản bạc lớn chi ra mà không rõ mục đích đó.

"Ngày mai nàng có thời gian không?" Lục Minh Châu buông chén trà, hỏi.

"Có, sao vậy?" Giang Thanh Ba không hiểu chuyện gì, bọn họ đang nói chuyện chi bạc ra mà, sao lại hỏi ngày mai làm gì?

"Ngày mai sẽ dẫn nàng tới một nơi?"

"??? " Muốn mua chuộc nàng?

Chương kế tiếp