Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 32
Xuống xe ngựa, Giang Thanh Ba hiếu kỳ bình tĩnh quan sát xung quanh. Đây là một con hẻm nhỏ ở phía Bắc kinh thành, là nơi thường dân bá tánh sinh sống. Liếc mắt nhìn những ngôi nhà ngói gạch xanh cũ kỹ, xen kẽ vài ngôi nhà tranh.

Vì đêm qua trời đổ mưa nên mặt đất khá lầy lội. Giang Thanh Ba vừa dẫm chân xuống suýt thì trượt ngã quỵ. Một bàn tay to kịp thời đỡ eo nàng lại mới không khiến nàng có cơ hội tiếp xúc thân mật với mặt đất bùn.

"Cẩn thận." Lục Minh Châu nắm tay nàng. "Đi theo ta."

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm bàn tay to lớn ấm áp kia, xoay tay nắm lấy, nhắm mắt theo đuôi đi lên trước.

Xuyên qua con ngõ nhỏ hẹp hòi, đi vào bên trong còn có một khu dân cư.

"Ngô Bưu, từng là thủ hạ đắc lực nhất của ta. Năm năm trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị nội gián nằm vùng của địch quốc đâm tám đao, bị thương gân cốt, chỉ có thể rời khỏi Củng Vệ Ti, hiện giờ ngày ngày nằm trên giường." Lục Minh Châu chỉ tay vào căn nhà đầu tiên.

Căn nhà đầu tiên có một cái cổng rất cũ, bên trái cửa gỗ còn thiếu mất một khối. Giang Thanh Ba nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong, thấy một cụ bà đang bện sọt tre và một phụ nhân trẻ tuổi đang bận rộn trong bếp. Bọn họ đều mặc y phục bằng vải bông đầy mảnh vá.

"Hà Nghị, mang một bầu nhiệt huyết gia nhập Củng Vệ Ti, ra biên giới làm nhiệm vụ thu thập tình báo, vì có thể kịp thời mang tình báo về mà không ngại mạo hiểm đêm khuya tiến vào tuyết sơn, khi trở về hai chân đã bị phế, hắn còn chưa kịp lập gia đình."

Hộ thứ hai mở rộng cổng, trong viện có một ông lão tóc trắng xóa đang nấu cơm. Cánh cửa gỗ sau lưng ông ấy thiếu một tấm, trên khe hở cửa sổ nhét đầy rơm rạ. Không thể tưởng tượng sau kia lão kia qua đời nam nhân tàn phế hai chân kia sẽ sống tiếp thế nào.

"Vương Nhị..."

Đi xem khoảng mười hộ gia đình, bọn họ đều từng là mật thám tiếng tăm lừng lẫy của Củng Vệ Ti, đều vì sự yên ổn của Đại Hạ triều mà nỗ lực. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã phải chịu thương tổn không thể thay đổi, dẫn tới việc phải rời khỏi Củng Vệ Ti.

Trong mắt bá tánh Đại Ngụy, bọn họ đều là những người hung thần ác sát. Nhưng chính những người hung thần ác sát này lại thâm nhập vào hang hổ, lẻn vào đầm rồng. Vì một phần tình báo mà không tiếc hy sinh tính mạng.

Bọn họ dùng cách của chính mình để thủ hộ Đại Hạ triều.

Giang Thanh Ba đã lờ mờ hiểu ra lý do Lục Minh Châu đưa nàng đến đây, nhưng lại có chỗ không hiểu.

"Phần bồi thường Củng Vệ Ti cấp cho bọn họ căn bản không đủ sống. Sau khi rời khỏi Củng Vệ Ti bọn họ chẳng thể đi làm việc gì kiếm sống, ai cũng là trụ cột trong nhà..." Hốc mắt Lục Cửu đỏ bừng. "Thậm chí có người còn lưu lạc đến độ ra đường ăn xin."

Lục Minh Châu rũ mí mắt, đáy mắt thoáng qua sự kích động.

"Bọn họ đã từng là những mật thám tốt nhất của Củng Vệ Ti, cũng từng là những thuộc hạ có năng lực nhất của ta. Đều tại ta lơ là bọn họ."

Giang Thanh Ba nhấp nhấp môi, đáy mắt lướt qua ánh sáng nhàn nhạt. Anh hùng vô danh không nên có kết cục như vậy.

"Thiếu gia đã cố hết sức rồi." Lục Cửu thở dài. "Có rất nhiều mật thám vì bị thương nặng phải rời khỏi Củng Vệ Ti cần dược liệu quý báu, toàn bộ tiền bạc của thiếu gia lấy ra trợ cấp còn chẳng đủ."

"Ai cần ngươi nói nhiều." Lục Minh Châu trừng mắt liếc hắn ta.

"Khu nhà này đều do thiếu gia mua dùng để an trí những thuộc hạ khốn khổ đó." Lục Cửu chạm phải cái trừng mắt của Lục Minh Châu nhưng vẫn cố ngạnh cổ nói tiếp. Cảm nhận được ánh nhìn của Giang Thanh Ba, hắn ta tiếp tục giải thích: "Tuy những căn nhà này khá cũ nhưng vẫn đầy đủ, số bạc tiết kiệm được đều dành để mua dược liệu rồi ạ."

Nàng biết vì sao lúc trước Lục Minh Châu lại muốn lấy dược liệu từ tay nàng rồi, quả thật những người này càng cần chúng hơn.

"Đại nhân?"

Giang Thanh Ba quay đầu lại, hơi sửng sốt. Nam nhân vừa ra cửa kinh hỉ nhìn bọn họ, chân khập khiễng bước lại gần. Gói thuốc trong tay không ngừng đong đưa trái phải. Người này chính là quản sự Tần Chương hôm nọ đến Võ An Hầu phủ lấy tiền.

"Thỉnh an phu nhân." Tần Chương thỉnh an Giang Thanh Ba trước, sau đó hai mắt tỏa sáng nhìn Lục Minh Châu. "Sao đột nhiên đại nhân lại đến đây ạ?"

"Đưa phu nhân đến thăm các ngươi."

"Hai ngày nay trời đổ mưa, đường bên này không dễ đi. Mời phu nhân đến nhà tại hạ nghỉ chân một lát, uống ngụm trà ạ." Tần Chương nói xong thì đi trước dẫn đường.

Nhà hắn là hộ số mười, đi hai bước nữa là đến. Sân viện được quét tước rất sạch sẽ, hai bên cổng trồng hai bồn hoa diệp tử khô vàng, dường như không có ai xử lý. Giang Thanh Ba hít hít mũi, ngửi được mùi thuốc như có như không.

Cửa phòng bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi đi ra ngoài. Gương mặt hãm sâu, đáy mắt phát xanh, dường như phải thức đêm rất nhiều ngày, sâu trong đáy mắt nồng đậm sầu bi. Nhìn thấy đám người Giang Thanh Ba, nghe Tần Chương giới thiệu xong thì nở nụ cười cứng đờ.

"Mau đi nấu một bình trà cho đại nhân và phu nhân."

Phụ nhân thoáng sửng sốt rồi xoay người rời đi. Một lát sau bưng mấy chén nước giếng quay lại, mấy cái chén đựng nước giếng thỉnh thoảng còn có chỗ sứt mẻ, nước gợn nhộn nhạo còn nhìn thấy váng dầu bên trên.

Sắc mặt Tần Chương hơi khó coi: "Không phải bảo nàng đi nấu trà sao?"

"Trong nhà không có lá trà, nước nóng cũng không có." Phụ nhân gục đầu xuống, càng nói càng nhỏ tiếng.

Tần Chương hơi há mồm, ngay sau đó lại ngậm miệng, quay đầu nở một nụ cười xấu hổ với mấy người Lục Minh Châu: "Mời đại nhân và phu nhân ngồi xuống trước, tiểu nhân sẽ đi nấu nước ngay ạ."

"Không cần."

Giang Thanh Ba và Lục Minh Châu đồng thanh lên tiếng, người sau nhìn nàng một cái rồi ngậm miệng.

Giang Thanh ba bưng một chén nước lên, mặt không đổi sắc uống hết một nửa, ngay sau đó nở nụ cười: "Nước giếng không tồi, rất ngọt."

Mọi người có mặt đều sửng sốt, không ngờ nàng không hề ghét bỏ nước giếng mà thẳng thừng uống một hơi. Lục Minh Châu là người đầu tiên lấy lại tinh thần, khóe môi hơi nhếch lên, cũng bưng một chén lên uống hết phân nửa.

"Đúng thật không tồi."

Lục Cửu cũng bưng một chén lên: "Ngọt lắm."

Tần Chương đỏ hốc mắt, nhưng đáy mắt lại sung sướng. Phu nhân mà đại nhân lấy về còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

"Trong nhà có người bị bệnh à?" Giang Thanh Ba vừa dứt lời phu nhân đối diện đã đỏ mắt. Nàng quay đầu nhìn Tần Chương: "Sao lại thế?"

"Là tiểu nhi tử bị bệnh ạ, sốt cao mãi không lùi, đại phu nói hôm nay mà không hạ sợ là..." Tân Chương đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.

"Đã đi y quán Thanh Phong bên thành Nam chưa? Mã đại phu ở đó có sở trưởng chữa các chứng bệnh của hài đồng."

"Đã xem qua các đại phu khác, nhưng đều có lý do giống nhau. Tiểu nhân, tiểu nhân..."

Khóe mắt Giang Thanh Ba xẹt qua xiêm y vải bông của hắn, nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường xung quanh thì cũng hiểu khó khăn của đối phương, cười nói.

"Thanh Phong y quán là sản nghiệp của ta, không cần tiền, chỉ cần đăng ký là được."

Tần Chương giật mình nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba, một lát lại quay sang nhìn Lục Minh Châu, một lát lại rũ mắt lắc lắc đầu.

"Ngày thường đại nhân đã tận lực trợ cấp chúng tiểu nhân rồi, không thể lại..."

"Đây là phúc lợi. Chỉ cần là thuộc hạ của ta, cho dù quản sự hay hạ nhân sinh bệnh đều có thể đến y quán nhà mình xem bệnh. Ở kinh thành cũng không chỉ có một nhà đó đâu, chẳng qua Mã đại phu có sở trường xem bệnh cho hài đồng nên ta mới bảo ngươi đến đó." Giang Thanh Ba ảo não. "Cũng trách ta dạo này quá bận rộn, chưa kịp đối chiếu danh mục nên mới chưa tuyên bố những phúc lợi này cho các ngươi."

Hai mắt Lục Minh Châu hơi lóe lên, lặng yên liếc nhìn Giang Thanh Ba, khóe môi không nhịn được nhướng lên. Phu nhân chàng đúng là cái bảo tàng mà, càng đi vào sâu càng khiến người kinh hỉ. Chàng đón nhận ánh mắt vừa kích động vừa không thể tin của Tần Chương, mỉm cười.

"Tất cả các cửa hàng dưới danh nghĩa của ta đều để phu nhân quản lý, ngày sau các ngươi đều là thuộc hạ làm việc dưới trướng nàng. Nếu nàng đã nói có phúc lợi này thì tất nhiên là có."

Phụ nhân òa lên khóc: "Đa tạ phu nhân, thật sự vô cùng biết ơn phu nhân."

"Đừng đa tạ, mau mang đứa trẻ đến y quán đi." Giang Thanh Ba vẫy vẫy tay với Lục Tùng. "Ngươi đi cùng đi, đều là người mình, cần dùng dược liệu gì thì cứ dùng, không cần câu nệ."

Khi nàng nói chuyện, phụ nhân nọ đã chạy nhanh vào nhà bế một đứa trẻ khoảng năm tuổi ra. Lục Tùng vội vàng đi theo sau. Tần Chương đang định đi theo, nhưng nhìn mấy người Giang Thanh Ba vẫn ở đây lại thu bàn chân mới bước được nửa bước lại.

"Chúng ta còn có việc khác, ngươi cũng đi cùng đi." Lục Minh Châu nói.

"Đa tạ đại nhân, đa tạ phu nhân."

"Ngươi đánh xe ngựa đưa bọn họ đi." Lục Minh Châu nói với Lục Cửu.

Lục Cửu đi tuốt đằng trước mở đường, Tần Chương khập khiễng theo sau.

"Chân Tần Chương bị thương thế nào vậy?" Giang Thanh Ba đứng trước cổng nhìn chằm chằm cái chân bị thương của Tần Chương, dò hỏi.

"Nằm vùng Diêm Bang bị phát hiện, chịu chút hình phạt..."

Diêm Bang từng là đệ nhất bang của Đại Ngụy, người trong bang có đến hơn vạn người, có luật pháp riêng, khống chế mọi giao dịch ngầm, từng dựa vào sức một người cứu được người trong bang phạm tội giết người từ tay triều đình.

Có một khoảng thời gian, dân chúng U Châu chỉ tuân thủ luật pháp Diêm Bang mà coi luật lệ triều đình như không tồn tại, triều đình lúc đó rất đau đầu.

Nhưng vào năm thứ ba, Diêm Bang đột nhiên phân thành bốn năm thế lực, dần dần uy vọng trong lòng bá tánh bị giảm bớt. Năm thứ năm, thành viên Diêm Bang giảm mạnh, cuối cùng từ một bang phái đệ nhất biến mất vô tung vô ảnh.

Thì ra trong đó có một phần công lao của Tần Chương. Lúc đó hắn bị Diêm Bang bắt chắc phải chịu không ít tra tấn. Vì thế Giang Thanh Ba lại thêm một phần tôn kính đối với những anh hùng vô danh này.

"Y thuật của Tả đại phu rất tốt, ngày mai đến cho ông ấy nhìn xem, có lẽ chân của Tần Chương có thể tốt lên."

Lục Minh Châu ngẩng phắt đầu: "Thật sao?"

"Tả đại phu từng dùng danh xưng Thẩm Khâu Minh."

Đồng tử Lục Minh Châu chấn động: "Truyền nhân Y Cốc Thẩm Khâu Minh? Không phải hắn chết rồi sao?"

"Sắp chết thì được ngoại tổ mẫu thiếp cứu. Ông ấy đã mấy lần kéo thiếp từ ranh giới Quỷ Môn Quan về, thế nên thiếp phải dưỡng lão cho ông ấy."

"Được! Dưỡng lão được lắm!" Lục Minh Châu đi qua đi lại hai bước, đột nhiên nắm lấy tay Giang Thanh Ba. "Ta sẽ cùng nàng dưỡng lão cho ông ấy."

Giang Thanh Ba:...

Chàng nhìn trúng y thuật của ông ấy thì có!

Sau đó, Giang Thanh Ba bị nam nhân lôi kéo tiếp tục đi vào trong. Cạnh một cái giếng có khoảng mười mấy nữ tử thân hình gầy gò, sắc mặt vàng như nến đang chăm chú giặt quần áo trong bồn, thỉnh thoảng còn bớt thời gian nói chuyện răm ba câu.

Cạnh đó có mười mấy đứa trẻ thấp bé ngồi xổm một bên chơi ném bao cát. Những đứa khoảng bảy tám tuổi đã biết giúp đỡ mẫu thân giặt quần áo. Trên người bọn họ đều mặc y phục vá chằng vá đụp, thân mình mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết suy dinh dưỡng nặng.

"Bọn chúng đều là cô nhi của thuộc hạ ta, trong nhà không có trụ cột nên bị người ta bắt nạt. Ta sai Lục Cửu mang hết chúng vào Liễu hẻm, mỗi tháng cho một số tiền, các phụ nhân thì tự mình nhận việc làm, ngày tháng coi như không quá khó khăn." Cảm nhận được Giang Thanh Ba đang quan sát lũ trẻ, đáy mắt Lục Minh Châu thoáng qua tia bất đắc dĩ.

"Vốn đã mời một phu tử tới, nhưng sau khi biết những đứa trẻ này là cô nhi của Củng Vệ Ti thì chạy mất dép. Những người khác vừa nghe là người Củng Vệ Ti cũng không muốn tới."

Giang Thanh Ba nghẹn một cục tức trong lòng, khó chịu vì những vị anh hùng vô danh đó sau khi chết cũng không thể danh chính ngôn thuận được biết đến như một người anh hùng. Nếu bọn họ biết con cái mình bị người ta bắt nạt, sống những ngày bị người đời chán ghét trong lòng sẽ nghĩ thế nào?

Liệu có hối hận vì đã không màng tất cả trả giá vì Đại Ngụy không?

Nếu là nàng, nàng sẽ hối hận. Nàng là người ích kỷ, không làm được những chuyện vĩ đại, chỉ có thể quanh quẩn lo cái địa bàn nhỏ của mình thôi.

Ánh mắt đảo qua nhóm phụ nhân đang làm việc, cuối cùng rơi xuống những đứa trẻ ngây thơ chất phác. Mặc kệ Lục Minh Châu mang nàng đến đây vì mục đích gì thì chàng cũng đạt được rồi.

Nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu, cái tên khốn Lục Minh Châu này dám tính kế nàng, mà nàng còn cam tâm tình nguyện bị tính kế.

Rõ ràng nàng chỉ muốn làm một con cá mặn cả đời không cần tiến lên thôi mà!

Trở lại lối vào Liễu hẻm, Giang Thanh Ba mím môi trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt. Cho dù có rơi vào bẫy nàng cũng phải lột một tầng da trên người Lục Minh Châu.

"Hôm nay phu quân đi chuyến này có ý gì, thiếp thân không hiểu."

"Vi phu chỉ biết làm mấy chuyện đánh đánh giết giết, đứt tay hay gãy chân cũng không nháy mắt lấy một cái, thật sự không am hiểu kinh thương, ngày thường xem sổ sách chỉ thấy đau đầu. Tháng này bạc cửa hàng kiếm được đều trợ cấp vào đây hết. Bạc mua điểm tâm cho nàng đều là ta mượn Lục Cửu.”

Giang Thanh Ba:...

Chàng chàng chàng đang bán thảm với nàng sao?

Chương kế tiếp