Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 33
"Mong phu nhân thương xót."

Giang Thanh Ba:...

Chàng chàng chàng... Lột cả da mặt mình xuống luôn rồi à!

Giang Thanh Ba chưa từng thấy qua nam nhân không biết xấu hổ… hừ, chịu hạ thấp mặt mũi như vậy! Nhất thời ngẩn người. Không hổ là tâm phúc bên cạnh Thái Thượng Hoàng, co được dãn được. Bất cứ lúc nào cũng có thể ném da mặt xuống dưới chân mà dẫm. Trong lòng nàng thầm giơ ngón tay cái lên.

Loại nam nhân này không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Giang Thanh Ba lặng lẽ quan sát nam nhân trước mặt. Lời nói cực kỳ không biết xấu hổ, phối hợp với một ánh mắt chân thành.

Nàng cảm thấy mình thua rồi! Thua bởi cái tên Lục Minh Châu không biết xấu hổ này, thua bởi kỹ năng diễn xuất của chàng.

"Thiếp cũng không biết quản lý cửa hàng, chỉ tiện tay chơi đùa chút thôi. Nếu chàng giao những sản nghiệp đó cho thiếp lỡ thua lỗ thì phải làm sao?"

"Gần mười năm nay, một phần mười tiền thuế của Giang Nam đều đến từ sản nghiệp của Thanh Phong Các."

"Bảy phố ở kinh thành thành Nam, mười phố ở thành Đông, ba phố ở thành Tây và năm phố bên thành Bắc đều là sản nghiệp dưới danh nghĩa Thanh Nguyệt Cư."

"Chúng nó đều họ Giang." Lục Minh Châu mỉm cười. "Phu nhân chơi đùa - cũng rất lớn đấy."

"Chàng điều tra thiếp?" Giang Thanh Ba trừng mắt.

"Phu nhân nghi oan cho vi phu rồi, thật ra là do một vị tán tài đồng tử hành sự quá khoa trương."

"???"

"Bốn năm trước Thanh Hà bị lũ lụt, có một người thần bí quyên tặng ba trăm vạn lượng cứu tế. Hơn trăm vị đại phu y thuật tinh vi cũng xuất phát cùng lúc từ Giang Nam đi Thanh Hà, đồng thời còn có hai mươi xe dược liệu lớn đi theo. Số lượng lớn như vậy, sao Củng Vệ Ti có thể không điều tra?"

Lục Minh Châu nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, môi không tự chủ được mà cong lên. Để tra được đến trên đầu Giang Thanh Ba cũng phải mất không ít công sức, lúc đó nàng còn đang ở Giang Nam với Tuệ công chúa.

Khi đó chàng chỉ nghĩ những sản nghiệp dưới danh nghĩa Giang Thanh Ba đều do công chúa mua cho ngoại tôn nữ nên không nghĩ nhiều, chỉ bẩm báo đúng sự thật với Thái Thượng Hoàng. Cho đến tận dạo trước phát hiện ra những sổ sách đó mới biết, thì ra những sản nghiệp này đều do một mình thê tử xử lý.

Đúng là một kỳ tài buôn bán, đáng tiếc...

"..."

Giang Thanh Ba tức giận vỗ trán mấy cái. Lúc đó nàng thật sự không muốn làm ầm ĩ. Chỉ là thân thể quá ốm yếu, sống cũng không còn gì luyến tiếc, cảm giác lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm Vương, để lại quá nhiều bạc cho lão cha cũng là một chuyện phiền toái nên mới mang bạc rải ra ngoài.

Giang Thanh Ba cạn lời nhìn chàng: "Thời buổi này làm chuyện tốt không lưu danh cũng không được à?"

"Ừm, mười vạn lượng hoặc mấy chục vạn lượng thì cũng được, nhưng phu nhân quyên đến ba trăm vạn." Lục Minh Châu vẫn mỉm cười, đáy mắt nghiền ngẫm. "Phu nhân không muốn lưu danh nhưng Củng Vệ Ti lại muốn biết chân dung của người thần bí đó."

"... Chẳng phải chỉ nhiều hơn mấy số không thôi sao, đến mức đấy à." Giang Thanh Ba lẩm bẩm, trong lòng lại thở dài. Gốc gác cũng bị người ta xốc lên hết rồi, còn giả vờ giả vịt làm gì nữa. "Thôi được rồi, thiếp sẽ nhận số cửa hàng đó của chàng, nhưng nếu thua lỗ thì đừng có trách thiếp."

"Những cửa hàng đó về sau tùy phu nhân quản lý, chỉ cần mỗi tháng cho ta đủ bạc tiêu là được rồi." Lục Minh Châu nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt Giang Thanh Ba thì hơi ngừng lại, "Chắc phu nhân sẽ không cho vi phu không có cơm ăn chứ?"

"...???"

Cửa hàng bị thâm hụt đến mức nào chẳng lẽ trong lòng không tự biết sao? Lại còn muốn lãnh bạc từ tay nàng? Giang Thanh Ba trợn mắt, Lục Minh Châu muốn ăn bám hả!

Sao chàng có thể nói mà không biết xấu hổ như vậy chứ?

Lúc hai người còn đang nói chuyện Lục Cửu đã đánh xe quay về.

Giang Thanh Ba nắm tay nam nhân bước lên xe ngựa, nhìn thấy trong xe có thêm một thứ, nhướng mày. Xách hộp đựng thức ăn trên bàn lên, nghiêng đầu nhìn Lục Minh Châu.

"Chàng sai người mua à?"

"Nghe nói là món mới nên mới bảo Lục Cửu mua về cho nàng nếm thử?" Lục Minh Châu vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Giang Thanh Ba.

"Lại đi mượn bạc?"

"Chờ phu nhân cho bạc thì sẽ trả." Lục Minh Châu nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba, hai mắt đầy chờ mong.

"..."

Giang Thanh Ba phiền muộn nhéo mình một cái. Cứ ăn là được rồi, sao còn phải lắm mồm hỏi làm gì? Nhìn đi, bị nam nhân không biết xấu hổ ỷ lại rồi đấy.

Nàng chống lại ánh mắt chờ mong của nam nhân đối diện, giơ tay đẩy mặt chàng sang một bên. Chỉ sợ nếu nhìn tiếp sẽ không nhịn được cào chết chàng. Giang Thanh Ba khó khăn hít sâu một hơi, cầm điểm tâm lên, xem nó thành nam nhân không biết xấu hổ nào đó ra sức nhai.

Tuy nàng bị nam nhân không biết xấu hổ kia trấn áp, nhưng nghĩ đến những cửa hàng dưới danh nghĩa Lục Minh Châu thì tâm trạng tốt lên không ít. Tuy sổ sách rối tung, cửa hàng không thể kiếm tiền. Nhưng nó đều nằm ở những vị trí rất tốt, chỉ cần điều chỉnh lại một chút, đặt các quản sự vào đúng vị trí thích hợp thì số cửa hàng đó chắc chắn sẽ kiếm ra tiền.

Đến lúc đó, mỗi tháng đưa cho Lục Minh Châu một ít tượng trưng, còn lại cho hết vào hầu bao của mình. Nghĩ đến chuyện có thể cầm bạc của Lục Minh Châu, khóe môi nàng không nhịn được nhếch lên, động tác ăn điểm tâm cũng cũng trở nên vui vẻ hơn.

Nàng rất sảng khoái!

Lục Minh Châu thu hết biểu hiện của nàng vào mắt, đáy mắt xẹt qua ý cười.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại. Lục Minh Châu xốc màn xe lên, đồng thời giọng nói của Lục Cửu ở bên ngoài xe ngựa cũng truyền tới.

"Đại nhân, là Úc…"

"Ba năm không gặp, Lục huynh vẫn khỏe chứ." Nam nhân nọ đánh ngựa lại gần, khuỷu tay chống lên yên ngựa, gương mặt nở nụ cười cà lơ phất phơ.

"Mấy năm không gặp, Úc đại nhân…" Lục Minh Châu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đuôi lông mày khẽ nhếch. "Giống như già đi mười tuổi."

Nụ cười trên mặt Úc Đồng cứng đờ, rút cái gương trong ngực ra soi trái soi phải một lượt: "Rõ ràng lão tử vẫn giống như xưa, ngay cả một cọng râu cũng không có."

"Nếp nhăn cũng hơn mười cái."

"..."

Cái tên trời đánh Lục Minh Châu, gặp mặt là đâm dao.

Giang Thanh Ba nghe vậy trong lòng cũng có suy đoán. Chẳng lẽ nam nhân bên ngoài là Hữu chỉ huy sứ Úc Đồng mấy năm trước bị đày ra khỏi Củng Vệ Ti? Chính là tên nam nhân không bình thường yêu quý dung nhan hơn cả tính mạng hả? Nàng ngó nghiêng xung quanh, lặng lẽ đánh giá bên ngoài. Nam nhân nọ đang cầm gương soi, dường như đang kiểm tra xem trên mặt có mấy cái nếp nhăn.

Giang Thanh Ba cạn lời bĩu môi. Chính xác rồi, nam nhân này chính là Hữu chỉ huy sứ yêu mặt hơn mạng. Đã hồi kinh rồi sao. Nàng lén quan sát vẻ mặt Lục Minh Châu, vẻ mặt xem như bình thường!

Hai đối thủ một mất một còn nổi danh ở kinh thành gặp nhau, nhìn dáng vẻ có lẽ không có đánh nhau. Nàng thở phào một hơi, ngoan ngoan ngồi sang một bên ăn dưa xem kịch.

"Nghe nói ngươi đã thành thân, còn cưới vị hôn thê của cháu mình?" Úc Đồng soi gương xong, hài lòng cất vào ngực.

Giang Thanh Ba ngồi ăn dưa bị dưa rơi trúng đầu:...

Nói chuyện kiểu gì thế?

Rõ ràng là nàng từ hôn bình thường, sau đó bị Thái Thượng Hoàng tứ hôn, hợp lý hợp pháp. Sao qua miệng ngươi lại thành vấn đề luân lý gia đình vậy?

"Thái Thượng Hoàng tứ hôn, hợp lý hợp quy. Tính ra vẫn còn thua ngươi, vừa ý tẩu tẩu mình. Đã bao nhiêu năm rồi mà cả tư cách ghen cũng không có."

"** cả nhà Lục Minh Châu. Ngươi muốn đánh nhau phải không?"

Úc Đồng lập tức đen mặt rút đao bên hông ra chỉ thẳng vào mặt Lục Minh Châu. Động tác của hắn mang sát khí quá nặng, dọa sợ con ngựa kéo xe. Xe ngựa lung lay, Giang Thanh Ba ngã gục vào người Lục Minh Châu.

Lục Minh Châu tay mắt nhanh nhẹn đè đầu nàng lại, khiến gương mặt nàng đối mặt với vách xe ngựa.

"Nha, thì ra tẩu tẩu phu nhân cũng ở đây. Tiểu đệ Úc Đồng, thất lễ, thất lễ."

"Không có chuyện gì thì cút." Lục Minh Châu buông màn, đỡ Giang Thanh Ba ngồi thẳng lên. Nhìn sắc mặt nàng vẫn bình thường mới gõ gõ vách xe.

Chẳng mấy chốc xe ngựa lại tiếp tục lên đường.

Úc Đồng kéo đầu ngựa, quan sát cỗ xe ngựa dần đi xa, hai mắt nheo lại.

"Thái Thượng Hoàng tuyên triệu, đại nhân, chúng ta vẫn nên tiến cung thôi." Cấp dưới đi theo giục ngựa tiến lên.

"Ngươi thử nói xem, ta và phu nhân Lục Minh Châu ai đẹp hơn?"

"... Nghe nói phu nhân của Lục đại nhân là tiên nữ bước ra từ trong tranh."

"Ý ngươi là ta không đẹp bằng nàng ta?" Úc Đồng âm lãnh liếc nhìn hắn.

"... Đại nhân là Phan An tái thế."

"Thế ai đẹp?"

"... Đại nhân đẹp ạ." Thuộc hạ nhắm mắt lại, cố gạt gương mặt thô ráp của Úc Đồng ra khỏi tâm trí, trả lời trái lương tâm.

Úc Đồng mỉm cười, sau lại xụ mặt, liếc mắt quan quan sát tên thuộc hạ, chậc chậc hai tiếng: "Mấy năm không gặp ngươi cũng học được cách nói dối rồi."

Thuộc hạ: ...

Tên trời đánh nhà ngươi!

***

Xe ngựa dừng trước cổng Võ An Hầu phủ.

"Nàng về trước đi, hôm nay ta phải tiến cung làm bạn giá*." Lục Minh Châu giữ chặt cương ngựa.

* người đi cùng hoàng đế hoặc làm quan cận thần của hoàng đế.

"Đi đi."

Giang Thanh Ba cầm khăn che miệng, ngáp dài một cái. Sáng nay gà vừa gáy đã bị kéo khỏi giường, bây giờ nàng chỉ muốn về phòng đi ngủ. Vẫy tay, nàng xoay người đi thẳng vào trong.

Giường thân yêu ơi, ta tới đây!

Lục Minh Châu nhìn chằm chằm bóng lưng nàng đi xa, lắc đầu bật cười. Một giây sau lập tức thu lại, giục ngựa rời đi.

Vào cung, buộc ngựa xong. Lục Minh Châu vừa xoay người đã gặp đại đồ đệ của Vu công công. Nhìn nụ cười tủm tỉm trên mặt hắn, ánh mắt chàng hơi lóe, mặt không đổi sắc đón tiếp.

"Mã công công tìm ta có việc gì không?"

"Thỉnh an Lục đại nhân." Vị công công trẻ tuổi nở nụ cười lấy lòng. "Hôm nay có Úc đại nhân bồi Thái Thượng Hoàng rồi, xin mời ngài về trước."

"Hôm nay Úc đại nhân tiến cung có việc gì không?" Ngón tay cái Lục Minh Châu vuốt ve chuôi đao, hỏi vu vơ.

"Là Thái Thượng Hoàng tuyên triệu, trong điện không có người, ngay cả sư phụ cũng không được vào, đến bây giờ còn chưa thấy ra ngoài ra."

"Ta biết rồi." Lục Minh Châu gỡ túi tiền bên hông xuống đặt vào tay đối phương, xoay người cưỡi ngựa rời cung.

Mã công công tung tung túi tiền, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn vài phần.

Củng Vệ Ti.

Bởi vì Úc Đồng đột nhiên hồi kinh, Hữu vệ môn chỉ kém hát vang hoan nghênh.

"Cuối cùng Úc đại nhân cũng quay về, cuối cùng ngày lành của chúng ta cũng tới rồi."

"Chẳng phải sao, ngày sau bên Tả vệ đừng hòng hếch cằm nhìn chúng ta nữa."

"Mấy năm nay chúng ta kẹp đuôi làm người, cuối cùng giờ cũng có dịp dương mi thổ khí* rồi. Chờ sau khi Úc đại nhân dồn chết Lục Minh Châu, Củng Vệ Ti này sẽ do Hữu vệ chúng ta định đoạt!"

*nở mày nở mặt

Âm thanh nói chuyện truyền đến từ viện cách vách. Cánh tay nắm trường đao của Lục Cửu nổi đầy gân xanh, xoay người đuổi theo. Một lát sau mới một mình quay về, gương mặt cực kỳ khó chịu.

"Đám khốn kiếp Hữu vệ kia, ngày nào cũng nghĩ ngợi linh tinh."

"Chỉ là chuyện nhỏ, đáng để ngươi tức giận hả?" Lục Minh Châu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta: "Vừa rồi ngươi định nói gì với ta?"

"Đã tìm được tên ăn mày đùa giỡn phu nhân rồi ạ." Lục Cửu nín thở, cúi đầu quy củ đứng thẳng người. "Đang nhốt trong đại lao Củng Vệ Ti, miệng rất cứng, thuộc hạ không hỏi ra tin tức hữu dụng."

"Ta tự thẩm vấn."

Lục Minh Châu xoay người đi đến đại lao Củng Vệ Ti.

Sau thời gian nửa nén nhang, Lục Minh Châu ra khỏi đại lao, vẻ mặt khó lường, đôi mắt tối sầm.

"Đại nhân có hỏi ra người đứng sau không ạ?" Lục Cửu rảo bước lên trước mấy bước vội vàng hỏi.

"Đại nhân, xảy ra chuyện rồi."

Cùng lúc đó, một thuộc hạ Củng Vệ Ti lảo đảo chạy vào.

"Đại nhân, Thọ vương bị đâm."

"Hử? Lần này lại là vị phu nhân nào trong hậu viện?" Lục Minh Châu lãnh đạm hỏi.

"Là một tên sai vặt bên cạnh Thọ vương, tin tức nói gã sai vặt kia từng chịu ơn huệ của Tề vương ạ."

Lục Minh Châu rũ mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt chuôi đao. Tề vương... Kinh thành bình yên sắp bị phá vỡ!

Một lát sau lại có một thuộc hạ chạy vào: "Đại nhân, trong cung triệu kiến ạ."

Lục Minh Châu lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay với Lục Cửu: "Đổi chỗ giam tên ăn mày kia đi, đợi lát nữa về ta sẽ thẩm vấn lại."

Chương kế tiếp