Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 35
"Tiểu thư, nô tỳ đã về." Lục Y chạy lên trước, lấy ra một bức thư từ trong lòng.

Giang Thanh Ba mở thư rồi đọc nhanh như gió, càng đọc đuôi lông mày của nàng càng nhíu chặt hơn. Tiêu huỷ bức thư xong, nàng đi vài vòng trong phòng ngủ. Không thể chờ thêm nữa, chờ thêm nữa thì cuộc sống goá phụ hạnh phúc này sẽ bay đi. Nàng thở dài trong lòng. Không biết có phải hai cha con Lục Minh Châu và Võ An Hầu này có phải đến năm bổn mạng hay không mà cứ gặp nguy từ vụ này sang vụ khác.

"Ta ra ngoài một chuyến, lấy áo khoác đi."

Trong chốc lát, nhóm người Giang Thanh Ba đã rời khỏi Thu Thuỷ Uyển. Gió lạnh lẽo, tuyết rơi tứ tung. Nàng ôm lấy chiếc áo khoác trên người, nắm thật chặt chiếc lò sưởi cầm tay. Nếu không phải vì cái mạng nhỏ này gặp nguy hiểm, nàng thực sự không muốn ra cửa. Tiết trời lạnh như vậy thì phải nên làm một cá mặn nằm cạnh cửa sổ.

Không lâu sau, nàng tới thư phòng Võ An Hầu, nhóm người bị Thẩm hộ vệ chặn trước cửa.

"Tam Thiếu phu nhân chờ chút, để thuộc hạ đi thông báo trước."

Nhân lúc đối phương đi thông báo, Giang Thanh Ba thản nhiên quan sát xung quanh, trong mắt lướt qua sự ngạc nhiên. Xung quanh thư phòng chỉ có bốn tên hộ vệ, bốn người mỗi người đứng ở bốn góc. Nhìn thì có vẻ thưa thớt nhưng mỗi hướng đều được canh phòng rất chặt chẽ.

Trong viện còn có bốn gã sai vặt bận quét tuyết. Khi Giang Thanh Ba nhìn kĩ thì phát hiện, những tên sai vặt ấy đều là người luyện võ. Nhìn thư phòng có vẻ được bảo vệ một cách lỏng lẻo, nhưng thực ra thì rất nghiêm ngặt. Hoàn toàn ngang với thư phòng đang được bảo vệ của Lục Minh Châu. Sợ là có một con muỗi bay qua thôi, những tên thủ vệ này cũng có thể thấy rõ như ban ngày.

Trong mắt Giang Thanh Ba thoáng qua sự ngạc nhiên. Ngày trước vì để quen thuộc với Hầu phủ, nàng đã đi từ trong ra ngoài một lần. Lúc đi qua thư phòng của Võ An Hầu, lúc ấy canh phòng cũng không nghiêm ngặt như vậy.

Sợ là bên trong có thứ nàng cần!

Không lâu sau, Thẩm hộ vệ đi từ trong nhà ra, chắp tay nói. " Tam Thiếu phu nhân mời, Hầu gia đang chờ người ở bên trong."

Giang Thanh Ba ra dấu cho đám người Lục Y chờ ở bên ngoài. Một mình nàng bước vào thư phòng. Cả gian phòng đều ấm áp và dễ chịu, khiến cơ thể của nàng dần buông lỏng.

"Công công." Giang Thanh Ba quỳ gối hành lễ.

"Con tìm tới ta có chuyện gì?" Võ An Hầu khép quyển sách màu xanh lại, ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Ba. Dường như ông ấy chợt nghĩ đến điều gì rồi mới nói. "Về chuyện tối hôm qua? Yên tâm, Võ An Hầu phủ ta không đến mức để cho nhi tức lấy của hồi môn của mình ra đâu."

"Công công, có phải Hộ bộ xảy ra vấn đề hay không?" Giang Thanh Ba hỏi thẳng vào vấn đề. Nguy hiểm đang đến gần, nàng không còn thời gian để tiếp tục vòng vo thăm dò. Dứt khoát hỏi trực tiếp thì có thể tiết kiệm được một chút thời gian.

"Thông gia nói cho con chuyện này?" Võ An Hầu hơi sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục như cũ. Ông ấy phất tay rồi nói. "Chuyện của triều đình con đừng để ý, yên tâm ta sẽ không để cho con liên luỵ."

"Sổ sách của Kinh Bắc đại doanh là con xem giúp phu quân."

Ánh mắt Võ An Hầu chợt hiện lên vẻ kinh ngạc. Ông ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Giang Thanh Ba.

"Có thật không?"

"Nhi tức không có thời gian để nói dối người vào lúc này. Nếu công công không tin có thể viết thư hỏi phu quân con."

Võ An Hầu cúi đầu, không thấy được vẻ mặt ra sao.

Giang Thanh Ba chờ một lúc rồi mới đi thẳng vào vấn đề. "Nếu công công không nhìn được vấn đề xảy ra, chẳng bằng để nhi tức xem sổ sách."

Đầu ngón tay Võ An Hầu nhẹ nhàng gõ mặt bàn, im lặng như cũ.

"Của hồi môn của nhi tức thế nào, chắc chắn công công đã nắm được. Nếu đến mức đó thật, đương nhiên con sẽ lấy tiền riêng của mình ra giúp Hầu phủ vượt qua khó khăn. Nhưng nhi tức cho rằng dùng bạc lấp lỗ thủng cũng chỉ là hạ sách."

Giang Thanh Ba suy nghĩ một lát rồi nói. "Tìm được ngọn nguồn thì mới có thể vất vả một lần, nhàn nhã suốt đời."

Những gì nên nói đều đã nói hết. Giang Thanh Ba im lặng đứng trước bàn đọc sách, chờ Võ An hầu quyết định. Thật ra trong lòng nàng khá lo lắng. Nàng không hiểu Võ An hầu, không biết được sau khi đối phương nghe xong những ý tưởng ấy có cảm thấy nàng chỉ mới xem qua một bộ sổ sách, cho rằng nàng là một nữ tử mà lại phô trương quá mức, lo chuyện bao đồng.

Trong lòng Giang Thanh Ba cũng lặng lẽ đưa ra quyết định. Nếu Võ An hầu không muốn cho nàng nhúng tay vào cũng không sao. Dù sao thì nàng có kim bài miễn tội, tất cả người của Thu Thuỷ Uyển có thể bảo toàn nguyên vẹn. Chỉ là không có cách để chiếu cố tỷ đệ Lục Tử Oánh…

Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng thực sự không muốn lấy ra chiếc kim bài này. Tuy rằng nó có khả năng bảo vệ tính mạng nhưng trông rất huênh hoang, hơn nữa Thái thượng hoàng tuổi đã cao, chuyện đó thì phải để Hoàng đế cầm quyền tiếp theo đảm nhiệm.

Giang Thanh Ba thở dài, hy vọng công công không bảo thủ đến vậy!

Võ An hầu dừng lại động tác gõ vào mặt bàn rồi ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Ba.

"Con chỉ có ba ngày."

Giang Thanh Ba sững sờ một lát, một lúc sau nàng mới hiểu ra Võ An hầu đã đồng ý.

Khoé môi nàng vô thức nhếch lên.

"Công công yên tâm, con sẽ xem thật nhanh chóng."

"Con về trước đi, ta sẽ cho người đưa cho con." Võ An hầu dừng lại một lúc rồi nói. "Con cũng không cần phải áp lực đâu. Có thể nhìn ra vấn đề thì tốt, nếu không nhìn ra cũng không sao."

"Nhi tức đã hiểu, con về trước chuẩn bị." Giang Thanh Ba hành lễ rồi xoay người rời đi.

Võ An hầu nhìn bóng lưng Giang Thanh Ba rời đi mà ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng. Minh Châu cưới một thê tử như thế là ông ấy đã yên tâm lắm rồi. Thu hồi ánh mắt nhìn vào những sổ sách trên bàn, ánh mắt ông ấy toát lên sự nghiêm nghị. Cất sổ sách vào trong rương gỗ rồi dán giấy niêm phong lên, ông rung chuông gọi Thẩm hộ vệ ngoài cửa.

"Mang rương này đến Thu Thủy Uyển, kín đáo một chút."

"Thuộc hạ đã rõ."

*

Hôm sau, vẻ mặt Võ An hầu vẫn như cũ đi tới Hộ bộ. Khi ông ấy vừa vào viện thì đã bị một người đàn ông cao gầy kéo tới góc phòng.

"Dương Hồng buông tay ra. Để cho người khác thấy còn ra thể thống gì nữa." Võ An hầu đẩy ông ta ra, nghiêm mặt sửa lại tay áo bị nhàu một chút.

"Hầu gia, Trần Thị Lang tự vẫn ở nhà." Dương Hồng vừa nhỏ giọng vừa gấp gáp, trên khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ sợ hãi. "E rằng không thể giấu chuyện đó được nữa."

"Nói hươu nói vượn gì đấy?" Sắc mặt Võ An Hầu lạnh dần. "Bản hầu không liên quan gì tới những chuyện đó."

"Hầu gia?" Dương Hồng ngẩn ra.

"Làm cho tốt chuyện của mình đi, hay là ngươi muốn đi dạo một vòng Củng vệ ti trước thời hạn?" Võ An hầu lườm ông ta. "Giữ miệng mình cho tốt đi."

"Thuộc hạ đã rõ, nhưng..."

"Trở lại làm việc." Võ An hầu cắt ngang lời ông ta, lạnh lùng nói.

Dương Hồng còn muốn nói gì đó nữa nhưng đối mặt ánh mắt lạnh lùng của Võ An hầu, sợ hãi rồi im lặng. Ông ta cúi đầu chần chừ dây dưa mãi mới rời đi.

Võ An hầu phủi áo bào rồi đi vào trong nhà, ngồi xuống trước bàn dài. Ông ấy vừa nhấp một ngụm trà thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn ồn ào. Không lâu sau, các vệ quân Củng vệ ti đã bao quanh Hộ bộ.

Con ngươi Võ An hầu loé lên một tia sáng, ông ấy đứng dậy rồi bước ra ngoài.

"Úc đại nhân cho nhiều người như vậy tới đây để làm gì?"

"Đêm qua Trần Thị Lang tự vẫn trong nhà, tiểu nhân tuân mệnh làm việc." Úc Đồng cà lơ phất phơ chắp tay hành lễ. "Hầu gia có biết chỗ của Trần Thị Lang ở đâu không?"

Ngón tay Võ An hầu chỉ vào căn phòng thứ ba bên trái. Úc Đồng giơ tay ra hiệu các vệ quân Củng vệ ti chạy vào. Không lâu sau những người khác đang bận rộn trong đó đều chạy ra.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Cái gì vậy?"

"Từng người sẽ được tra hỏi ở căn phòng trà bên cạnh." Úc Đồng nói xong thì mỉm cười nhìn Võ An hầu. "Hầu gia lớn nhất ở đây, vậy mời ngài trước nhé?"

Võ An hầu:...

Hai người vào phòng trà. Võ An hầu đi đầu rồi ngồi xuống trước, giương mắt nhìn Úc Đồng ngồi đối diện. Một chân hắn đặt trên ghế, một chân hắn duỗi thẳng không ngừng đong đưa. Ông ấy xem nhẹ tư thế ngồi không có quy củ của hắn, mở miệng trước.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

"Hầu gia có quan hệ như thế nào với Trần Thị Lang?"

"Quan hệ gặp mặt chào hỏi."

"Nghe người khác nói lúc trước ngài và Trần Thị Lang xảy ra tranh cãi?" Úc Đồng nhấp một ngụm trà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Võ An hầu.

"Trước đó không lâu đúng là Trần Thị Lang có hơi kích động, nhưng bản hầu không cãi nhau với ông ta." Võ An hầu bình tĩnh trước ánh mắt của Úc Đồng. "Sao vậy, Úc đại nhân nghi ngờ bản hầu giết người?"

"Không dám, không dám." Úc Đồng mỉm cười. "Hầu gia có khả năng thôi."

Võ An hầu rời khỏi phòng trà, đi ngang qua một quan viên chuẩn bị bước qua cửa. Khi ông ấy trở lại nơi làm việc của mình, còn chưa tới gần mà đã thấy khuôn mặt quen thuộc. Đuôi lông mày của ông ấy nhíu lại, bước chân cũng nhanh hơn.

"Sao ngươi lại tới đây? Nhi tức Minh Châu có tin gì sao?"

"Tam Thiếu phu nhân cho thuộc hạ tới lấy một bộ giấy, bút, nghiên, mực mới ạ." Thẩm hộ vệ hành lễ rồi nói.

"Con bé muốn cái này để làm gì?"

"Thiếu phu nhân không nói ạ."

Võ An hầu không hiểu ý của nàng nên tự mình vào khố phòng lấy một bộ giấy, bút, nghiên, mực mới rồi đưa cho Thẩm hộ vệ. Thuộc hạ rời đi. Ông ấy trở về ngồi xuống trước bàn làm việc, xung quanh không có một ai nên ông ấy lộ ra vài phần uể oải hiếm thấy.

Ba ngày quá dài. Trốn nhanh kịp không? Qua ngày mai thôi, e là Củng vệ ti sẽ phát hiện ra vấn đề của Hộ bộ. Ông ấy nở một nụ cười gượng. Suốt ngày đánh chim cũng bị chim mổ, lần này lại để bản thân chịu thiệt.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, Võ An hầu rời nha môn trở về phủ. Ngay lúc đó, ông ấy đã viết một bức thư đưa cho Thẩm hộ vệ.

"Lập tức xuất phát đi Giang Nam, mang thư giao cho Minh Châu." Võ An hầu hít một hơi thật sâu. "Nhớ kỹ nhất định phải giao tận tay."

"Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành giao phó của Hầu gia."

"Đi đi."

Võ An hầu nhìn bóng dáng Thẩm hộ vệ dần đi xa rồi ngả người trên ghế, hy vọng có thể tới kịp. Nếu những ngọn núi xanh vẫn còn ở đây thì không cần phải lo về củi đốt.

"Hầu gia, Tam Thiếu phu nhân đã tới."

Giọng nói của hộ vệ đã kéo tâm trí Võ An hầu trở lại. Ông ấy mở bừng mắt ra. "Mời vào đi."

Hộ vệ mang rương vào cửa, Giang Thanh Ba đi theo sau. Vẻ mặt nàng nghiêm túc, nàng đi vòng qua phía trước cong gối hành lễ.

"Công công."

"Không cần phải như vậy, ta giỏi nhất ở phòng thu chi mà cũng không thể nhìn ra được vấn đề." Võ An hầu nhìn sắc mặt bất ngờ của nàng, vô thức cho rằng nàng không nhìn ra vấn đề xảy ra thì lên tiếng an ủi.

"Công công, người hãy vào cung khóc đi."

Võ An hầu:...???

Con đang nói cái gì vậy?

"Tốt nhất là người hãy khóc thảm một chút."

"..."

Chương kế tiếp