Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 36
Đêm khuya.

Vệ quân của Củng Vệ Ti và Kinh Bắc đại doanh cùng lên đường, dùng đuốc soi sáng bóng đêm ở Thành Tây, ánh sáng chiếu rọi đến từng con phố.

Vệ quân của Củng Vệ Ti gõ cửa phủ đệ của quan viên. Cửa lớn vừa mới hé ra một chút thì vệ quân đã ùn ùn tiến tới phá cửa rồi ồ ạt xông vào trong.

"Các người làm gì vậy?"

Người gác cổng cực kỳ sợ hãi, khi nhìn thấy y phục của Củng Vệ Ti, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Đèn đuốc trong phủ vội vàng được đốt lên, đám nô tài, tỳ nữ nhìn thấy vệ quân của Củng Vệ Ti thì hoảng hốt, nơm nớp lo sợ đứng một bên.

Không lâu sau, chủ nhân trong phủ khoác y phục bước ra ngoài. Nam chủ nhân nhìn thấy Úc Đồng của Củng Vệ Ti thì mặt mày tái mét.

"Dương Hồng đại nhân, mời ngài đi cùng tại hạ một chuyến." Úc Đồng khẽ cười rồi nói.

Dương Hồng suy sụp nhưng vẫn chưa kịp làm gì thì ông ta đã bị người của Củng Vệ Ti cầm hai tay kéo đi.

Cảnh tượng như vậy cũng đồng thời diễn ra tại phủ đệ của vài quan viên Hộ Bộ khác.

Sau nửa canh giờ, đường phố của Thành Tây lại quay về với sự yên tĩnh, bóng đêm lại bao phủ lên mọi thứ xung quanh. Nhưng có rất nhiều người lại không ngủ được. Đặc biệt là những quan viên khác của Hộ Bộ, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ, trong lòng hoảng hốt bất an.

Sáng sớm, khi bách quan vào cung lên triều, có một đám người tụ tập ở hành lang bàn tán chuyện Củng Vệ Ti bắt người vào đêm hôm qua.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Đúng vậy. Ta cũng đang muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Hình như người bị bắt đều là người của Hộ bộ."

"Hộ bộ? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có tin đồn gì mà đột ngột bắt người làm ông trời cũng mất ngủ cả đêm."

"Chuyện này chẳng ai ngủ được cả."

"Nghe nói đêm qua tiền Hộ bộ Thượng thư cũng bị bắt."

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ông ta là trí sĩ chuẩn bị quay về quê nhà dưỡng lão sao?"

"Ai biết được. Đêm qua họ âm thầm bắt người."

"Người của Hộ bộ chắc sẽ biết."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Võ An Hầu: "Hầu gia?"

"Ta vừa vào Hộ bộ được nửa năm thì biết được cái gì?" Võ An Hầu dụi đôi mắt chua xót. Đêm qua mắt ông ấy giật suốt.

Mọi người: ???

Nhìn cái dáng vẻ nhàn nhã của ông ấy kìa. Ông ấy không biết thì ai biết?

Võ An Hầu nổi tiếng kín miệng. Mọi người thấy ông ấy không chịu nói, tiếp tục hỏi cũng chẳng hỏi được gì nên cũng thôi, ai cũng tự mình suy đoán.

Trong lúc đang bàn tán, thái giám truyền họ vào điện.

Vụ án tham nhũng của Hộ bộ ngày đó đã làm chấn động cả triều đình và dân chúng, liên lụy đến cả lục cục* trong cung đình. Có vài người bị bắt vào đại lao của Củng Vệ Ti.

*: Là sự phản chiếu của lục bộ (Lại, Lễ, Hộ, Binh, Hình, Công) ở hậu cung.

Trong phòng ấm áp của phủ Thọ vương, một giọng nói giận dữ vang lên dọa mấy con quạ đang đậu trên cành cây bay đi mất:

"Chết tiệt! Đây là cái không có sơ hở mà ngươi đảm bảo đấy sao?" Lỗ vương đập bàn đứng dậy, giơ tay đập vỡ tách trà.

Tiếng loảng xoảng vang lên, những miếng gốm sứ tung bay loạn xạ. Nam nhân quỳ bên cửa không dám thở mạnh, kể cả khi miếng sứ bay tới kẻ đó cũng chẳng dám tránh hay động đậy gì. Miếng sứ sắc nhọn quẹt qua gò má, vết máu đỏ tươi lăn xuống theo gò má, rơi tí tách lên mu bàn tay đang đặt trên mặt đất.

Người đó hơi liếc mắt nhìn cái người có dáng người hơi béo đằng trước rồi cúi người sát đất.

"Lúc trước khi bố trận quả thực là không có sơ hở. Nhưng không biết Võ An Hầu lại tìm đâu ra một cao thủ xem sổ sách nên mới… Hạ quan cũng không ngờ."

"Không ngờ? Tên ngu nhà ngươi thì có thể nghĩ được cái gì?" Lỗ vương hừ lạnh: "Một đám vô tích sự, giữ các ngươi thì có tác dụng gì?"

Người quỳ dưới đất run rẩy, không dám lên tiếng.

Lỗ vương ngồi xuống ghế, thấy hắn còn ở đó, cơn giận vừa hạ xuống lại ùn ùn bốc lên.

"Còn ở đó làm gì?"

"Cút!"

"Hạ quan sẽ cút ngay, cút ngay." Người đó vội vàng đứng dậy, loạng choạng chạy ra khỏi phòng có lò sưởi.

"Xúi quẩy."

Lỗ vương nhìn bóng người đã đi xa rồi đạp đổ cái ghế ở bên cạnh. Một lúc sau, dường như cảm thấy có gì không đúng, ông ta quay đầu nhìn cái người đang ngồi trên ghế kia rồi ngây người. Thọ vương mặt mày tái nhợt lại vô cùng bình tĩnh cầm nắp chén trà gạt gạt nước trà.

"Tam ca, sao huynh còn ngồi yên được?" Lỗ vương ngồi xuống ghế, vội vàng giật lấy chén trà trong tay đối phương.

"Không thì sao? Ta phải ném đồ như đệ ư?" Thọ vương liếc nhìn những miếng sứ trên nền đất: "Sứ men xanh thượng hạng một bình tám nghìn lượng. Nhớ phải đền đấy."

"Tam ca, đã là lúc nào rồi mà huynh còn để ý những thứ này?" Lỗ vương nghẹn lời.

"Lần trước ở Kinh Bắc đại doanh, đệ ném vỡ ba cái bình hoa Định diêu* của ta." Thọ vương thở dài: "Ngân lượng của ta cũng không phải do gió thổi đến. Trên dưới cũng có hơn trăm mạng người cần ta nuôi."

*: Một loại đồ gốm Trung Quốc, được sản xuất ở Định Châu (nay thuộc huyện Khúc Dương, địa cấp thị Bảo Định, miền trung tỉnh Hà Bắc, miền bắc Trung Quốc).

"Tam ca!"

Thọ Vương dụi mắt, ôm ngực, vỗ vai ông ta: "Đừng nổi nóng!"

"Sao đệ có thể không giận được? Đã nói là bày trận để chơi chết cả nhà Lục Minh Châu, đến huynh cũng mất nửa cái mạng. Rồi kết quả thì sao?"

"Lầm này là do chúng ta tính sai." Thọ vương nói.

"Há lại chỉ là tính sai. Tổn thất của chúng ta rất lớn. Không những người ta không bị gì mà còn khiến chuyện của Hộ bộ bị bại lộ. Suốt ngần ấy năm bình an vô sự nhưng lại để Võ An Hầu phát hiện ra manh mối. Bây giờ người được bồi dưỡng nhiều năm đã nhét đầy trong ngục giam của Củng Vệ Ti rồi. Hơn nữa…" Lỗ vương đập tay lên ghế: "Người chúng ta sắp xếp trong cung đình cũng bị nhổ đi mất một nửa. Huynh bảo đệ bảo bình tĩnh thế nào đây?"

Thọ vương rũ mi mắt, che đi tâm tư đang cuộn trào trong ánh mắt, đưa tay gõ nhẹ lên ghế.

"Tam ca, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mà bỏ qua sao?"

"Bỏ qua ư?" Trên khuôn mặt hốc hác của Thọ vương lộ ra một cười xảo quyệt: "Kinh Bắc đại doanh, Hộ bộ và cung đình tổn thất nhiều người như vậy. Nếu không lấy mạng cả nhà Võ An Hầu ra đền thì sao có thể hả giận?"

"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"

"Bên Giang Nam đã sắp xếp xong chưa?" Thọ vương hỏi.

"Người của Tuyên vương đã được phái đi rồi." Lỗ vương cười: "Đệ cũng mai phục phía sau Tuyên vương. Không giết được Lục Minh Châu, đệ cũng không nuốt trôi cơn giận này."

Thọ vương nhìn ông ta đầy tán thưởng: "Làm tốt lắm. Lần này chúng ta không thể để Lục Minh Châu sống sót về kinh."

"Cũng giết luôn chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư đi. Đều tại ông ta làm mấy thứ đồ vớ vẩn, làm hỏng chuyện lớn của chúng ta."

"Chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư quyên góp cho nạn lũ lụt ở sông Thanh ba trăm vạn lượng. Mặc dù không biết rốt cuộc là kẻ nào nhưng chắc chắn có lưu danh ở chỗ phụ hoàng. Người này không thể động vào. Đợi khi mọi việc êm xuôi, chúng ta lại bàn bạc kỹ lưỡng."

"Đệ nghe lời tam ca."

Chuyện tham nhũng của Hộ bộ bị đưa ra ngoài sáng dẫn tới trên dưới triều đường bàn tán sôi nổi.

"Trông coi Hộ bộ suốt bao nhiêu năm mà cũng chẳng phát hiện ra. Người làm sổ sách đúng là lợi hại."

"Đúng thế. Đặc biệt là Hộ bộ Thượng thư là người tài ba."

"Đáng tiếc ông ta gặp phải Võ An Hầu. Ông ấy vừa vào Hộ bộ được nửa năm thì đã phát hiện ra manh mối."

Nói rồi mọi người vây quanh Võ An Hầu vừa mới xuống triều, đang chuẩn bị rời đi: "Rốt cuộc hầu gia đã phát hiện ra manh mối như thế nào? Ngài có thể nói cho hạ quan được biết không?"

"Bổn hầu đâu có cái bản lĩnh đấy. Chẳng qua là trùng hợp mà thôi."

Những người khác đều nghi ngờ ra mặt: "Hầu gia khiêm tốn rồi. Có thể việc phát hiện ra trò mèo của Hộ bộ là trùng hợp nhưng mà có thể phát hiện ra cung đình tham nhũng thì thật sự là có bản lĩnh."

"Trùng hợp, là trùng hợp thôi."

Võ An Hầu vuốt mũi. Ông ấy không ngờ thê tử của Minh Châu lại có bản lĩnh đến thế. Nàng không chỉ phát hiện sổ sách của Hộ bộ có vấn đề mà ngay cả việc cung đình tham nhũng cũng tìm ra được. Hôm qua sau khi ông ấy bi phẫn vào cung nói rõ sự việc, Thái Thượng Hoàng cũng ngây người.

"Nha đầu đó quả là một người tài ba." Thái Thượng Hoàng hoàn hồn, khẽ cười: "Chỉ tiếc nha đầu đó suốt ngày chỉ thích ăn chơi. Là nha đầu đó bảo khanh vào cung với dáng vẻ này sao?"

"Bệ hạ chê cười rồi."

"Được rồi. Mau lau nước mắt của khanh đi, nhìn thôi cũng thấy đau đầu." Thái thượng hoàng xoa xoa ấn đường. "Trẫm còn không biết tính cách của khanh sao? Cái cách giả vờ đáng thương này chỉ có nha đầu đó và phụ thân của nha đầu đó mới làm được thôi. Khanh vào cung với dáng vẻ, nha đầu đó mà phát hiện có người cướp chuyện làm ăn của nó thì lại tức giận."

Võ An Hầu ngơ ngác. Ông ấy dùng tay áo lau đi giọt lệ được tạo ra từ củ hành: "Thần không hiểu."

"Ừm, Thanh Nguyệt Cư là sản nghiệp của nha đầu đó."

Võ An Hầu kinh ngạc trợn to mắt: "Nha đầu đó là người thần bí đã quyên góp ba trăm vạn lượng cho nạn lũ lụt sông Thanh sao?"

"Đúng vậy." Thái Thượng Hoàng bật cười, lắc đầu: "Hai năm trước, nha đầu đó nói đường xá từ Giang Nam về kinh gập ghềnh khó đi nên đã quyên một trăm vạn lượng cho Công bộ tu sửa đường xá. Năm ngoái nha đầu đó cảm thấy nước sông dâng lên, đi thuyền sẽ nguy hiểm nên lại bỏ ra hai trăm vạn lượng để chỉnh lý đường sông. Hai năm nay Công bộ có ngân lượng nên vô cùng bận rộn."

Võ An Hầu càng nghe càng kinh ngạc. Thê tử của Minh Châu thật giàu có. Trước đây ông ấy tưởng đối phương xem sổ sách là do sợ thiếu tiền. Bây giờ ông ấy mới biết hoá ra là mình nghĩ sai. Dựa vào khả năng phân bổ tài lực này thì nhi tức này chắc chắn sẽ không để ý đến con số mấy chục vạn lượng.

"Nha đầu đó không thích lộ diện. Có vung tiền cũng không lưu danh. Khanh chỉ cần xem như không biết, giúp nha đầu đó che giấu."

"Thần hiểu rồi."

Thê tử Minh Châu không chỉ có năng lực, còn có tài lực. Có một người có tài phú như vậy tặng ngân lượng cho triều đình dùng cho người dân, lại còn không lưu danh, để cho triều đình làm chủ, gián tiếp có thêm một tầng bảo vệ. Trong ánh mắt Võ An Hầu hiện lên sự tán thưởng. Trên đời này có bao nhiêu người lại có tấm lòng và tầm nhìn to lớn như thế? Huống hồ người đó lại là nữ tử.

Có người nhi tức như vậy ông ấy thấy rất đáng. Võ An Hầu cảm thấy thật may mắn vì lúc đó ông ấy đã cầu xin Thái Thượng Hoàng ban hôn. Nếu đẩy người nhi tức như vậy đến nhà người khác thì e là đến lúc vào nằm trong quan tài ông ấy cũng chẳng thể nhắm mắt.

Võ An Hầu bị tiếng ồn ào xung quanh kéo về hiện thực. Ông ấy khẽ cười: "Thật sự là trùng hợp. Chủ yếu là đồ do Thanh Nguyệt Cư bán hơi đặc biệt. Nếu không bổn hầu cũng không thể phát hiện Hộ bộ và cung đình lại dùng hàng giả thay hàng thật, ăn chặn ngân lượng từ bên trong."

"Nói đến chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư, hạ quan cảm thấy người này thật tài giỏi."

"Trên giấy Tuyên Thành có bôi một lớp giấm, khi cầm soi dưới ánh mặt trời sẽ hiện lên ký hiệu hoa sen của Thanh Nguyệt Cư."

"Trên nghiên mực cũng có ký hiệu chìm."

"Trên chóp mực khô cũng có."

"Ký hiệu chìm này trước đây không có ai biết. Nghe nói ký hiệu chìm của mỗi lần không giống nhau khiến các cửa hàng muốn mô phỏng theo không thể tìm được phương pháp."

"Thật là thông minh."

Cùng lúc vụ án tham nhũng của Hộ bộ và cung đình làm chấn động triều đình, làn sóng tra xét thật giả cũng lan ra khắp kinh thành. Đám văn nhân kiểm tra bút mực giấy nghiên. Đám nữ tử tra phấn son.

Nữ tử trong phủ Võ An Hầu cũng xúm lại bàn tán.

Đan Tuệ Quân cầm hộp phấn nước đã bị gỡ ra, nghiêng người đưa lên chỗ có ánh mặt trời nhìn kỹ, nụ cười hiện lên trên gương mặt.

"Ai dô, trên hộp phấn nước này có ký hiệu chìm thật này."

"Đương nhiên rồi. Sáng nay con đã kiểm tra thử giấy Tuyên Thành được mua về. Ký hiệu hoa sen đúng là đã hiện ra." Lục Tử Ninh uống một ngụm trà rồi vội vàng nói ra thành quả của mình.

"Chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư thật thông minh. Chẳng trách những sản nghiệp do người ta đứng tên lại thịnh hành như vậy. Chỉ nhìn tâm tư đã bỏ là thấy đáng rồi."

"Con cũng cảm thấy chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư là người tài. Nếu có cơ hội thì con nhất định phải kết giao với người đó."

"E là phu quân không thể kết giao được rồi." Lương Nghi Tĩnh bưng ấm trà lên rót trà vào cái chén rỗng rồi ngẩng đầu nói.

Lục Tử Ninh nhìn Lương Nghi Tĩnh với ánh mắt khó hiểu: "Phu nhân có ý gì?"

"Hai năm trước thiếp thân có vinh hạnh được đứng nhìn người đó từ xa. Chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư là một nữ tử, hơn nữa người cũng đã thành hôn."

"Thế mà lại là một nữ tử sao?" Lục Tử Ninh kinh ngạc nâng cao giọng.

"Nữ tử thì đã làm sao? Bà bà là nữ tử. Thiếp thân cũng là nữ tử. Chẳng lẽ phu quân coi thường bọn ta."

"Ta không có ý đó." Lục Tử Ninh nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Đan Tuệ Quân rồi lại nhìn sang ánh mắt buồn rầu của thê tử, vội vàng phủ nhận: "Ta chỉ thấy quá ngạc nhiên thôi."

"Ngạc nhiên cái gì?"

"Người có thể nghĩ ra cách thông minh như vậy lại là một nữ tử nên đương nhiên là ta thấy ngạc nhiên rồi." Ánh mắt Lục Tử Ninh hiện lên ý cười: "Vị nữ chủ nhân này thật tài giỏi."

"Quả là rất tài giỏi."

Lương Nghi Tĩnh nghĩ đến nữ chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư thì buồn bực. Nàng ta cũng từng muốn buôn bán son, phấn nước. Nhưng hiện nay Thanh Nguyệt Cư đã cắm rễ sâu trong kinh thành, nắm giữ được dư luận.

Phấn nước do nàng ta làm ra hoàn toàn không so được với phấn nước của Thanh Nguyệt Cư. Dù nàng ta mô phỏng theo thì cũng không chuẩn xác, thứ làm ra không khác gì hàng nhái, chẳng có ai mua.

Sau đó, nàng ta quyết định đi đào người. Ngồi chờ nửa tháng, cuối cùng nàng ta cũng chờ được thợ làm son của Thanh Nguyệt Cư. Nàng ta ra giá tiền công là hai lượng một tháng, đối phương còn chẳng thèm nghĩ đã từ chối.

"Chủ nhân của ta cũng cho hai lượng. Nhưng đến mùa đông sẽ có trợ cấp tiền than, mùa hè trợ cấp tiền say nắng. Khám bệnh ở chỗ đại phu trong nội bộ cũng không mất tiền, còn có thể nuôi người nhà. Cuối năm có thưởng, ngày thường có phúc lợi. Nếu đồ ngươi làm bán ra nhiều thì chủ nhân còn có tiền thưởng cho ngươi. Ngươi làm xong trước thời hạn đã giao còn có thể nhận được một món tiền lớn. Những thứ này cũng không có mà người còn không biết xấu hổ đến đào người?"

Khi Lương Nghi Tĩnh nghe xong, nàng ta chỉ cảm thấy đầu óc của chủ nhân Thanh Nguyệt Cư có vấn đề. Nàng ấy cho người ta nhiều như thế thì có thể kiếm được bao nhiêu ngân lượng?

Nàng ta tưởng rằng Thanh Nguyệt Cư cứ làm như vậy thì chắc chắn không thể kinh doanh lâu dài nên chỉ cần chờ Thanh Nguyệt Cư biến mất khỏi kinh thành thì lại đi đào người. Nhưng đã nửa năm trôi qua, phấn nước của Thanh Nguyệt Cư vẫn rất nổi danh. Trong mười nữ tử thì có đến tám người dùng phấn son của Thanh Nguyệt Cư. Một năm trôi qua, son phấn của Thanh Nguyệt Cư đã trở thành đồ dùng cho nữ quyến giới quý tộc.

Sau này, nàng ta cảm thấy không thể chờ Thanh Nguyệt Cư biến mất khỏi kinh thành nên dứt khoát chuyển sang kinh doanh cái khác. Cũng may tửu lâu dưới trướng Thanh Nguyệt Cư kinh doanh cứ bình bình, không mở rộng nên nàng ta mới có thể kinh doanh tửu lâu trong kinh thành.

Lương Nghi Tĩnh hơi nhướng mày. Nàng ta đã không còn là thứ nữ không có gì trong tay cũng không được ai yêu thương nữa. Bây giờ nàng ta là thê tử của Lục Tử Ninh, phu nhân của thế tử tương lai của phủ Võ An Hầu. Bây giờ chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư chỉ có thể ngưỡng mộ nàng ta thôi.

Nàng ta thu lại biểu cảm kia, mỉm cười như bình thường rồi nói: "Thiếp thân cũng thấy bội phục nữ tử tài giỏi kia. Nếu thiếp thân có thể quen biết người đó thì thật tốt. Mọi người cùng nhau kiếm tiền không phải càng hoàn mỹ hơn sao?"

"Nghi Tĩnh nói đúng lắm. Chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư thông minh, phủ Võ An Hầu của chúng ta lại có quyền thế. Nếu hai bên cùng nhau kiếm tiền thì đúng là chuyện tốt cả đôi." Đan Tuệ Quân phụ hoạ theo: "Công công biết ký hiệu ngầm của Thanh Nguyệt Cư. Có lẽ là công công từng gặp đối phương. Lát nữa Tử Ninh đi hỏi thân phận của chủ nhân Thanh Nguyệt Cư xem sao."

"Như này… Hình như không tốt lắm?" Lục Tử Ninh do dự ra mặt, ngồi trên ghế không động đậy.

"Có gì mà không tốt?" Đan Tuệ Quân nhấp một ngụm trà rồi nói: "Phụ thân vẫn luôn muốn vào Hộ bộ. Bây giờ Hộ bộ đang trống chỗ, Lục Minh Châu lại không có ở đây. Chỉ cần chúng ta cố gắng mở rộng quan hệ thì có gì mà không thể. Sau này khi con tiến vào quan trường thì cũng cần mở rộng quan hệ rất nhiều. Những lúc đó đều cần dùng ngân lượng để mở đường."

"Nhưng…"

"Phu quân, bây giờ tổ phụ thiên vị tam phòng. Chàng vẫn nên suy tính từ sớm." Lương Nghi Tĩnh cắt ngang lời nói của hắn.

"Tổ phụ của con thiên vị tới mức không có giới hạn rồi. Trước đây ông ấy tặng cho Thu Thủy Uyển rất nhiều đồ tốt." Đan Tuệ Quân lạnh mặt, vứt chén trà đi. Bà ta không thèm quan tâm đến nước trà bị văng ra mà lại nói tiếp: "Trong lòng ông ấy e là đã chẳng còn nhị phòng chúng ta nữa rồi."

Lục Tử Ninh rũ mắt, xệ mặt. Một lúc sau, hắn âm thầm ra quyết định:

"Con sẽ đi hỏi luôn."

Thư phòng của hầu phủ.

Võ An Hầu ngẩng đầu nhìn Lục Tử Ninh đang đứng trước mặt, gãi gãi tai: "Cháu vừa mới nói gì cơ?"

"Cháu muốn biết chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư là phu nhân nhà nào."

"Cháu hỏi chuyện này để làm gì?"

"Chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư là một nữ tử có tài năng. Nghi Tĩnh và mẫu thân đều rất thích người đó, muốn kết giao với người đó."

"Bọn họ muốn kết giao với chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư?" Võ An Hầu nhướng mày.

"Tài năng của chủ nhân Thanh Nguyệt Cư khiến người ta kinh ngạc. Nếu nàng ấy không phải là nữ tử đã được gả cho người khác thì cháu cũng muốn kết giao."

Vẻ mặt Võ An Hầu trở nên kỳ lạ. Ông ấy nhìn chằm chằm Lục Tử Ninh rồi phất tay.

"Về đi. Chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư không muốn kết giao với các con."

"Tổ phụ còn chưa hỏi thì sao biết được? Ông chỉ cần nói cho cháu nàng ấy là phu nhân nhà nào. Mẫu thân sẽ tự gửi thiệp mời nàng ấy qua hầu phủ."

"Có hỏi hay không thì cũng như nhau."

Khóe miệng Võ An Hầu khẽ co giật. Thê tử của Minh Châu gả vào hầu phủ đã sắp được một năm nhưng cứ gặp nhị phòng là lại mâu thuẫn. Dù hai bên có cố kết giao thì cũng chẳng được. Ánh mắt ông ấy chợt hiện lên một tia hiếu kỳ. Nếu thê tử của Minh Quân biết chủ nhân của Thanh Nguyệt Cư là tam nhi tức thì không biết bà ta có hối hận vì lúc đầu đã từ hôn hay không.

"Tổ phụ…"

"Về đi. Đừng làm phiền phu nhân hậu trạch nhà người ta." Võ An Hầu nhìn quyển sách trên tay, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói.

"Tổ phụ." Lục Tử Ninh gọi mấy tiếng nhưng không thấy Võ An Hầu trả lời. Hắn biết hắn chẳng hỏi được gì nên chỉ đành rời khỏi thư phòng.

Chờ hắn đi xa, Võ An Hầu ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của hắn rồi thở dài. Ngoài đại nhi tử đã mất sớm thì các nhi tử và tôn tử còn lại đều khiến ông ấy phải thở dài.

Nhị nhi tử tính tình hẹp hòi, lại ngụy trang rất tốt nhưng suy cho cùng tâm tính bên trong cũng chẳng thể thay đổi. Là kẻ tự cho mình là thông minh.

Tam nhi tử thì tâm tư kín đáo, là một người có thủ đoạn độc ác. Nhưng sát khí quá nặng, đối xử với ông như kẻ thù.

Đại tôn tử ham mê nữ sắc, mắt nhìn lại kém.

Tiểu tôn tử và tôn nữ sau khi mất đi phụ thân thì cả ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Ông ấy không tìm ai có tài năng hết. Nhưng khi nhìn đến lão thất phu Giang Nguyên, nhi tử của ông không chỉ tiến bộ mà còn lấy được thê tử giỏi giang, tôn tử và tôn nữ cũng xinh đẹp, đáng yêu.

Tiểu nữ nhi thì lại càng xuất chúng, có năng lực lại biết kiếm tiền. Nàng là một thiện tài đồng tử* có tấm lòng và tầm nhìn rộng mở không thua gì nam tử. Đến cả Thái Thượng Hoàng vô cùng hà khắc cũng khen ngợi nàng.

*: Ý chỉ vừa mang lại của cải tốt lành, vừa ham học hỏi, biết nhiều tri thức.

Hơn nữa đứa nào đứa nấy cũng hiếu thuận.

Nhi tử của ông ấy hoàn toàn không đọ nổi. Tôn tử, tôn nữ đứa nào cũng khiến người khác đau đầu. Còn nhi tức…

Đại nhi tức thì cứ mãi chìm đắm trong quá khứ. Nhị nhi tức… Bỏ đi. Cũng chỉ có mỗi khuê nữ ông ấy cướp được từ trong tay Giang Nguyên khiến ông ấy hài lòng thôi.

Sự khác nhau giữa con người với nhau sao mà lớn đến thế?

Chẳng trách lúc nào Giang Nguyên nhìn thấy ông ấy cũng sát khí ngút trời. Nếu đổi lại là ông ấy, khuê nữ tốt như vậy lại phải gả cho Lục Minh Châu thì ông ấy đã sớm rút đao ra chém rồi. Ánh mắt Võ An Hầu ánh lên sự vui mừng. Cũng may khi đó ông ấy ra tay nhanh nếu không nhi tức tốt như vậy đã thuộc về nhà người khác rồi.

Lần này thê tử của Minh Châu đã giúp một việc lớn, ông ấy phải tặng thêm vài món đồ mới được. Võ An Hầu nghĩ vậy liền đứng dậy đi vào trong kho riêng.

Giang Thanh Ba vừa tắm rửa xong đi ra ngoài thì ngơ ngác. Trên bàn là những dược liệu quý giá, một ít đồ làm từ ngọc và vài bức tranh chữ.

"Những thứ này là do hầu gia phái người mang tới." Lục Y nói.

Việc công công tặng quà cảm ơn nàng cũng nằm trong dự đoán.

Giang Thanh Ba tiện tay giở xem, ánh mắt kinh ngạc. Tranh chữ đều là đồ quý giá, trong đó có một bức không bán bên ngoài. Mặc dù bức tranh này rất có giá trị nhưng nàng không hiểu mấy thứ này. Sao công công lại nghĩ đến việc tặng tranh cho nàng nhỉ?

"Bức tranh này là tặng cho lão gia."

"Phụ thân ta ư?" Giang Thanh Ba hoang mang chớp mắt: "Sao công công lại nghĩ đến việc tặng tranh cho phụ thân ta?"

"Tỷ tỷ của Minh Kính Đường cũng không nói gì." Lục Y nghiêng đầu: "Người có cần nô tỳ nghe ngóng không?"

"Không cần. Ngươi cứ tìm lúc nào đó đi đưa tranh cho phụ thân đi. Ông ấy chắc chắn sẽ rất vui."

Công công chắc chắn có ý của mình. Nàng vẫn nên để cho phụ thân đoán thì hơn. Với đầu óc này của nàng chỉ hợp để nghĩ hôm nay ăn gì thôi. Giang Thanh Ba phất tay, ngồi lên ghế, há miệng ăn quýt do Lục Tùng bón cho, ngửa người ra sau cho Lục Mai lau khô tóc ướt.

"Gần đây người trong kinh thành đều thích kiểm nghiệm thật giả. Việc làm ăn của Thanh Nguyệt Cư chúng ta càng ngày càng phát đạt."

"Không uổng công ta thức đêm xem xong sổ sách. Quá hời." Giang Thanh Ba thầm nghĩ trong lòng. Cung đình dám dùng nhãn hiệu của nàng để làm hàng giả, thì cũng nên tự xem lại bản thân.

Nửa tháng tiếp theo, Giang Thanh Ba nhìn nguồn tiền thu về nhiều như nước thì cười tít cả mắt. Lần trước nàng thức đêm xem sổ sách rất đáng. Lại thêm một đêm nàng bị miếng vàng sáng chói lóa trong mơ va vào người đến thức giấc. Dù kiếm được nhiều tiền rất tốt nhưng cũng đầu cần thiết đêm nào cũng va vào người nàng. Giang Thanh Ba ngáp ngủ, đứng dậy uống nước.

Rầm…

Gian nhỏ bên ngoài bức bình phong vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.

Động tác uống trà của Giang Thanh Ba dừng lại. Nàng mò được một gói Thần Tiên Túy trong hộc nhỏ của tủ đồ trang điểm, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.

"Lục Tùng?"

Bên ngoài không có người trả lời. Giang Thanh Ba cau mày. Nàng cẩn thận thò đầu ra bên ngoài tấm bình phong, đồng tử chợt co lại. Thần Tiên Túy trong tay rơi xuống đất.

Chương kế tiếp