Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 46
"A…"

Một tiếng hét vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng trong Thu Thủy Uyển. Lục Y đang sai bảo một nha đầu quét tuyết, nghe thấy tiếng hét thì lập tức chạy vào trong tẩm phòng.

"Tiểu thư có sao không?"

"Không sao. Ta chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi."

Bên trong lớp rèm che Giang Thanh Ba ôm mặt nằm xuống giường. Đầu óc nàng không nghe theo sự điều khiển mà hồi tưởng lại chuyện đêm qua. Trên chiếc giường tối tăm, một giọt mồ hôi rơi xuống từ trán của nam nhân, hơi thở nóng rực lướt qua tai. Nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó rồi dần dần chìm vào vòng xoáy đang cuộn trào rồi bắt đầu quay cuồng, đong đưa theo…

Nghĩ đến những chuyện sau đó, tai nàng cũng muốn bốc khói. Giang Thanh Ba vỗ mặt mình. Dừng lại… Không được nghĩ nữa! Nàng lăn qua lăn lại hai vòng, cố gắng đè nén những cảnh tượng đỏ mặt trong đầu mình xuống.

Giang Thanh Ba nằm trên gối nhìn sang vị trí trống trơn bên cạnh. Đêm qua hình như nàng có trêu ghẹo Lục Minh Châu, còn dính chặt lấy đối phương. Nàng tức giận đập tay xuống chăn. Nàng muốn xuyên về đêm qua để đánh ngất bản thân mình. Cái gì mà chỉ sờ thôi thì sẽ không mất đi sự trong sạch? Lời này có khác gì lý thuyết chỉ ôm thôi của một tra nam đâu.

Trời ơi, sao nàng có thể nói ra những lời như thế? Lúc Lục Minh Châu nghe thấy nàng nói vậy chắc là cũng rất kinh ngạc.

"Tiểu thư, người đang xấu hổ sao?"

Lời nói của Lục Mai như đâm trúng tim đen của nàng. Nhưng dù tình hình có tệ hơn nữa nàng cũng không thể để người khác chê cười. Sao nàng có thể thừa nhận chứ? Chuyện này chỉ cần bản thân nàng biết là đủ. Nếu để bốn nha đầu họ Lục kia biết được thì không biết nàng sẽ bị cười nhạo như thế nào nữa.

"Xấu hổ gì chứ? Vừa nãy ta bị kéo cổ nên hơi đau thôi." Giang Thanh Ba nghiêm mặt ngồi dậy, lấy chăn quấn quanh người: "Mang một bộ đồ lót tới đây."

Chiếc rèm màu hồng nhạt được vén lên. Lục Mai đang mỉm cười nhìn Giang Thanh Ba thì lập tức cau mày. Ánh mắt của nàng ấy dán chặt vào bả vai bị lộ ra ngoài của đối phương. Trên da thịt vốn trắng trẻo, mịn màng xuất hiện những vết bầm tím loang lổ, còn có thể nhìn thấy dấu răng như ẩn như hiện trên đó.

"Cô gia cũng thật là thô bạo, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết."

Giang Thanh Ba nghe vậy thì quay đầu nhìn bả vai. Quả nhiên là một đống dấu vết, mặt nàng hơi nóng lên. Nàng vội vàng kéo chăn lên che đi. Khi ngẩng đầu lên, nàng thấy Lục Mai cầm một cái hộp sứ trắng lại gần. Nàng nghi ngờ ngửi thử lớp cao màu trắng ngà kia thì ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ.

"Đây là cái gì?"

"Đây là cao tan vết bầm mà đại phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho người trước lúc người xuất giá. Sau một canh giờ những vết bầm kia sẽ tan hết."

"Sao ta không biết còn có loại cao này nhỉ?" Giang Thanh Ba chớp mắt, nhìn sang Lục Mai.

"Ngày người xuất giá, người chỉ lo làm sao ăn cho no bụng…" Lục Mai vén chăn ra nhưng không được nên quay sang nhìn Giang Thanh Ba: "Tiểu thư đừng xấu hổ nữa. Để nô tỳ thoa cao cho người. Chỉ một lát thôi không khó chịu đâu."

"Ta đâu có xấu hổ." Giang Thanh Ba nói nhỏ. Nhưng gò má của nàng vẫn không khống chế được mà đỏ ửng lên. Nàng nhắm mắt, thầm nói với bản thân đừng xấu hổ nữa. Sau đó nàng cũng không giãy dụa mà để mặc cho Lục Mai kéo chăn xuống. Khi thoa cao lên, cảm giác lành lạnh khiến nàng thấy cực kỳ dễ chịu.

"Làn da của tiểu thư mềm mại. Lần sau người phải nhắc cô gia nhẹ tay một chút."

"??? Lần sau?"

Giang Thanh Ba giật mình, trợn to mắt giống như quay về đêm qua. Hơi thở nóng rực lại lướt qua tai. Trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng đêm qua. Nàng tức giận ôm mặt.

"Đừng nói nữa. Trong khoảng thời gian tới đừng nhắc đến tên của Lục Minh Châu trước mặt ta." Nàng phải quên hết chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua.

"Vâng. Nô tỳ không nói nữa." Lục Mai khẽ cười: "Tiểu thư xấu hổ rồi. Lát nữa lại không dám ra ngoài mất."

"..."

Nàng biết mấy con nha hoàn này sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo nàng mà. Giang Thanh Ba hừ lạnh. Cứ chờ đấy! Sau này khi bốn con nha đầu họ Lục thành thân, nàng sẽ tặng cho mỗi người mười hộp cao cho bọn chúng xấu hổ đến chết luôn. Nàng mặc y phục, rời giường, đón lấy tách trà Lục Tùng bưng tới.

"Chúc mừng tiểu thư."

Phụt…

Giang Thanh Ba bị sặc, ho hai cái. Nàng cầm khăn lau khoé miệng rồi nhìn sang Lục Tùng đang cười ngây ngô.

"Chúc mừng cái gì?"

"Chúc mừng tiểu thư và cô gia viên phòng."

"???"

Trong lòng Giang Thanh Ba chợt có một dự cảm không lành nhưng nàng vẫn thầm cầu nguyện. Nàng nhìn sang Lục Mai với ánh mắt mong chờ. Tối qua nàng ấy trực đêm ở gian bên cạnh nên chắc chắn là nàng ấy to mồm kể hết chuyện đêm qua ra. Lục Mai lắc đầu rồi ngại ngùng nhìn lên trần nhà. Nàng thấp thỏm nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy trên mặt tất cả nha đầu đều hiện lên vẻ vui mừng. Chắc… chắc không như những gì nàng đang nghĩ đâu, đúng không?

"Đêm qua các ngươi không ngủ sao?"

"Bọn nô tỳ có ngủ mà. Nhưng tiếng động của người và cô gia lớn quá nên đã đánh thức chúng nô tỳ."

Giang Thanh Ba chỉ thấy trước mắt tối đi. Bốn chữ "tiếng động lớn quá" vang vọng bên tai nàng vô số lần. Giang Thanh Ba ngẩn ra. Bây giờ nàng đào lỗ chui xuống còn kịp không?

"Cho nên các ngươi biết hết rồi sao?"

Cầu xin các ngươi đấy, hãy nói với ta là không biết đi! Cho dù chỉ là lừa dối trái tim sắp gục ngã của ta. Giang Thanh Ba nhìn Lục Mai khẩn cầu.

Tên ngốc này trước giờ không hề nhanh nhạy tí gì cả.

"Đêm qua tiếng động lớn như thế thì chắc chắn là mọi người cũng biết hết rồi." Lục Tùng ngay thẳng nói.

Phụt…

Lục Mai cười thành tiếng. Nàng ấy cảm nhận được ánh mắt ai oán của Giang Thanh Ba thì vội vàng nghiêm mặt lại, cúi đầu xuống.

"..."

Đừng tưởng giấu mặt đi thì ta không biết là ngươi đang cười! Vai ngươi sắp gãy rồi kia! Mặt nàng tối sầm lại. Giang Thanh Ba che mặt, chỉ vào Lục Tùng đang ngơ ngác.

"Mau đưa con ngốc này đi đi. Mấy ngày tới ta không muốn nhìn thấy nó."

"Nô tỳ nói sai chỗ nào sao?" Lục Tùng hoang mang chớp mắt: "Đêm qua tiếng động của tiểu thư và cô gia quả thực là rất…"

Giang Thanh Ba lập tức bịt miệng nàng ấy lại rồi thò đầu ra nhìn đám nha đầu đang bận rộn bên ngoài. Bọn chúng không có phản ứng gì thì chắc là không nghe thấy đâu. Nàng thở dài một hơi, thu ánh mắt về rồi trừng mắt nhìn nàng ấy.

"Nha đầu xấu xa này, nhỏ tiếng thôi. Còn để ta nghe thấy ngươi nói câu đó thì sẽ trừ hết tiền tiêu vặt tháng này của ngươi."

"Nô tỳ cũng đâu có nói sai." Lục Tùng ấm ức nói nhỏ.

Lục Mai che miệng cười thầm. Giang Thanh Ba lườm nàng ấy rồi lại quay sang nhìn Lục Tùng.

"Ngươi nói đúng lắm. Lần sau không cần nói nữa."

Lục Tùng: …

Tiểu thư thật vô lý, không cho người ta nói sự thật!

"Lục Mai." Giang Thanh Ba lên tiếng gọi cái người đang đi ra cửa lại: "Lát nữa ngươi mời Tả đại phu qua đây một chuyến."

"Nô tỳ sẽ đi ngay."

Giang Thanh Ba gật đầu. Đêm qua sự dị thường của cơ thể rất rõ ràng. Nàng và Lục Minh Châu chung chăn chung gối lâu như vậy thì sao đêm qua nàng lại thấy nam nhân đẹp hơn bình thường được?

Tả đại phu tới rất nhanh. Sau khi chẩn mạch, ông ấy nghiêm mặt, cau mày: "Cái quái gì thế này? Ai cho con uống xuân dược? Kẻ đó thấy con khoẻ quá hay sao?"

"Xuân dược?" Giang Thanh Ba nghĩ lại chuyện đêm hôm qua nhưng không nhớ ra đã chạm phải thứ gì, lúc nào. Thế là nàng thật thà kể lại mọi chuyện.

"Con có ăn điểm tâm nhưng người khác cũng ăn nên con mới ăn."

Tả đại phu cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi mở miệng hỏi: "Canh y phòng* có đốt hương gì không? Mùi hương rất nhẹ, hơi ngọt mát, ngửi vào thấy rất thoải mái."

*: Phòng thay đồ.

"Đúng là có đốt hương."

Việc canh y phòng đốt hương rất bình thường. Khi có khách đến hầu phủ thì canh y phòng cũng sẽ đốt chút hương liệu cho nên nàng không để ý. Khi đó cơ thể nàng cũng không có phản ứng gì lạ. Nếu không nàng đã uống vài viên thanh tâm đan để đảm bảo có thể tỉnh táo từ đầu đến cuối.

"Là hương đó có vấn đề sao?"

"Điểm tâm và hương không thể thiếu cái nào. Đây là xuân dược mạnh đến từ Tây Vực." Tả đại phu trừng mắt nhìn nàng, chỉ ước có thể rèn sắt thành thép: "Con nha đầu này thật liều lĩnh. Nếu không phải cơ thể con được tắm qua thuốc thang suốt bao nhiêu năm qua thì hôm qua ở phủ khác con đã trúng kế rồi. Loại này không giống những xuân dược khác, cực kỳ âm độc, sẽ lưu lại trong cơ thể khoảng một, hai tháng. Trong một, hai tháng đó còn khiến người ta mất kiểm soát rất nhiều lần."

"Nhưng hình như con không cảm thấy gì hết." Giang Thanh Ba nhìn ánh mắt hung dữ của Tả đại phu, gãi đầu nói.

"Đó là vì thuốc con uống có thể hoá giải dược tính của loại xuân dược mạnh mẽ này." Tả đại phu tức giận đập bàn: "Đêm qua con và Lục đại nhân viên phòng rồi đúng không?"

"..."

Tại sao lại nhắc đến chuyện này vậy? Giang Thanh Ba cảm nhận được ánh mắt của Tả đại phu nên cúi đầu, khẽ ừm một tiếng.

"Kẻ đó ra tay cũng thật tàn nhẫn. Cho con dùng một lượng lớn thuốc như vậy, đã được hóa giải một phần rồi mà còn sót lại một ít trong cơ thể. Sau này con tránh xa kẻ đó ra."

"Con biết rồi."

Giang Thanh Ba bị dạy dỗ thì ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại mắng chửi Tuyên vương một lần nữa. Lục Minh Châu nói đúng, trước đây tên khốn đó hời rồi. Cứ chờ đấy! Sớm muộn gì nàng cũng đánh gãy chân giữa của gã ta. Nàng nắm chặt tay, thầm thề trong lòng.

"Một lát ta kê cho con hai đơn thuốc." Tả đại phu lườm nàng một cái: "Gần đây phải tịnh tâm, tĩnh dưỡng cơ thể."

Giang Thanh Ba: …

Lời nói này nghe sao giống như nàng phóng túng quá độ cần điều dưỡng. Nếu nói với Lục Minh Châu thì khá đúng. Dù sao cũng chỉ có "con trâu" đi cày mới mệt chứ làm gì có chuyện đất bị cày lại mệt chứ.

"Các ngươi tới gian bên cạnh sưởi ấm đi. Chỗ này có ta là được."

Giọng nói của Lục Mai vang lên bên ngoài. Giang Thanh Ba ngây ra một lát rồi đứng dậy nhìn sang cái người đang đi vào phòng.

"Chuyện của tiệm cầm đồ đã điều tra rõ ràng chưa?"

"Quả thực là của hồi môn của mẫu thân của cô gia. Người cầm cố là huynh trưởng của phu nhân nhị phòng."

"Bà ta không sợ bị phát hiện sao?"

Giang Thanh Ba khẽ nói, trong lòng thán phục sự dũng cảm của Đan Tuệ Quân. Bà ta ỷ vào việc quản lý việc nhà để tham ô của hồi môn của mẫu thân Lục Minh Châu. Chậc chậc, bà ta thật dũng cảm. Bà ta không sợ bị Lục Minh Châu rồi vung đao chém đầu bà ta ư?

"Nếu tiểu thư không phát hiện ra thì cũng chẳng có ai chú ý tới." Lục Mai tức giận ra mặt, hừ lạnh một tiếng: "Đến lúc đó nếu bị hỏi tới rồi lại nói câu nha hoàn không cẩn thận đánh rơi thì tội trạng cũng chẳng đến lượt bà ta chịu."

Giang Thanh Ba gật đồng tán đồng. Chắc hẳn đối phương cũng dự tính như vậy. Nàng khẽ cười. Nếu nàng đã phát hiện ra thì nàng không thể để đối phương tùy tiện nói một câu cho xong được.

"Tiểu thư, chúng ta lấy tờ khai cầm đồ ra để bắt nhị phòng trả đồ lại đi."

"Không gấp." Giang Thanh Ba suy nghĩ. Ngón tay nàng gõ nhẹ lên giường. Ánh mắt nàng hiện lên vẻ cực kỳ mừng rỡ. Nàng phải cho nhị phòng một vố thật đau. Nàng vẫy tay với Lục Mai, nhỏ giọng nói:

"Ngươi đi kiểm tra tất cả mọi thứ trong danh sách của hồi môn. Cho dù thứ đó to hay nhỏ, có giá trị hay không thì cũng ghi lại hết. Ta muốn họ nôn ra gấp bội."

"Ấy." Lục Mai vô cùng kích động: "Bây giờ nô tỳ đi luôn."

"Đừng ra vẻ quá, làm bí mật thôi. Lúc nào đó ngươi tìm cớ đến nhà kho lấy đồ rồi âm thầm kiểm tra. Bảo Lục Trúc giúp ngươi nữa."

"Tiểu thư yên tâm. Nô tỳ chắc chắn sẽ nhanh chóng kiểm tra xong." Lục Mai hành lễ, định quay người rời đi nhưng lại chợt dừng bước: "Tiểu thư, chuyện này có cần nói cho cô gia biết không?"

Nếu Lục Minh Châu vung đao chém chết đối phương thì chẳng phải hời cho họ quá sao? Đến lúc đó người bên mình lại trở bên bị động, chỉ cần bên đó giả vờ đáng thương thì đến cả hầu gia cũng phải động lòng. Nàng sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu.

"Tạm thời không cần. Ngươi cũng đừng nói ra ngoài."

"Nô tỳ hiểu rồi."

Giang Thanh Ba nghe tiếng bước chân của Lục Mai đã đi xa thì chậm rãi nhấc chén trà lên hớp một ngụm. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ. Sự tham lam và cách làm của nhị phòng đã đụng chạm đến giới hạn của nàng. Đến đồ của mẫu thân Lục Minh Châu mà bà ta cũng dám đưa cho huynh đệ đem đi cầm cố. Bà ta thiếu tiền tới mức đó sao?

Khuôn mặt nàng trở nên lạnh lùng. Khóe miệng nàng cong lên. Kiểu người thích thò tay ra động vào đồ của người khác thì nên bị đánh gãy tay từ lúc nổi lòng tham.

Sau bữa trưa, cả nhà Tần Chương kéo đến Thu Thủy Uyển. Vừa mới gặp mặt, hắn ta đã quỳ xuống đất khấu đầu.

"Các ngươi làm gì vậy? Đừng như vậy. Ta không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu." Giang Thanh Ba vội vàng đứng dậy, kéo thê tử và con của Tần Chương đang quỳ dưới đất lên.

Tần Chương ngang ngược, vẫn cố chấp khấu đầu ba cái. Sức của hắn ta quá lớn nên Lục Y, Lục Mai không thể kéo hắn ta đứng dậy. Cuối cùng hắn ta khấu đầu xong thì tự đứng dậy. Giang Thanh Ba cạn lời. Sao người này lại cố chấp như vậy?

"Đáng chứ. Tiểu nhân thay mặt người nhà mình, Liễu Hạng và những người khác đến tạ ơn phu nhân."

"Có các ngươi bảo vệ quốc gia thì ta mới có thể an tâm ngồi trong căn phòng vừa sáng sủa vừa sạch sẽ. Làm chút chuyện cho anh hùng của triều Đại Ngụy là vinh hạnh của ta." Giang Thanh Ba khẽ cười rồi nói.

Hốc mắt Tần Chương đỏ hoe: "Ngoài đại nhân ra thì chỉ có phu nhân xem những người già yếu như chúng tôi là anh hùng thôi."

"Các ngươi là anh hùng vô danh, nhiều năm đối diện với sự bất công mà chưa từng oán hận, chưa từng muốn báo thù. Tấm lòng này khiến ta thấy thật bội phục."

Tần Chương xấu hổ cúi đầu. Thật ra ban đầu hắn ta từng oán hận, từng muốn báo thù. Nhưng đại nhân đã xuất hiện, phá vỡ tất cả mọi suy nghĩ, oán hận mà hắn ta cất giấu trong lòng.

Sau này phu nhân cũng xuất hiện. Nàng nói những kẻ già yếu, bệnh tật như họ là anh hùng chứ không đứng trên cao bố thí. Sâu trong ánh mắt của nàng là sự kính phục, sự chân thành. Những oán hận mà hắn ta cấu giấu trong lòng chỉ trong phút chốc đã tiêu tan. Hắn ta hiểu được chuyện mình làm là có ý nghĩa vì có người nhớ tới họ. Lúc đó hắn ta rất vui mừng. Nếu như được quay lại một lần nữa, hắn ta vẫn sẽ chọn gia nhập vào Củng Vệ Ti, đền đáp quốc gia.

"Những người khác đã được sắp xếp thoả đáng chưa?" Giang Thanh Ba hỏi.

"Đã sắp xếp thoả đáng rồi. Có người đã bắt đầu làm việc rồi." Tần Chương vừa nói vừa mỉm cười chân thành: "Năm nay nhà nào cũng được ăn thịt nên mọi người rất vui."

"Có cần gì thì phải nói, bị bệnh thì phải gặp đại phu đúng lúc. Đừng vì nghĩ đến việc tiết kiệm tiền cho Lục Minh Châu mà kéo dài thời gian. Nếu vì bệnh tật làm lỡ việc kiếm tiền của cửa tiệm thì ta sẽ trừ lương của các ngươi."

"Tiểu nhân sẽ nhắc nhở mọi người, đảm bảo sẽ không làm lỡ việc kiếm tiền của phu nhân." Tần Chương biết Giang Thanh Ba sợ họ kiêng nể nên mới nói như vậy. Trong lòng hắn ta lại càng thấy ấm áp hơn. Hắn ta bất giác cười vui mừng. Đại nhân đã cưới được một thê tử tốt.

"Chân của ngươi cũng khỏi rồi. Ngươi đã nghĩ xong sau này muốn làm gì chưa?"

"Nghe theo sắp xếp của phu nhân." Tần Chương chắp tay, trả lời nghiêm túc.

"Cửa tiệm cần khai trương lại. Ngươi tạm thời để mắt tới cửa tiệm. Sau này nếu có việc khác thì sẽ tìm tới ngươi."

"Xin phu nhân yên tâm. Có tiểu nhân ở đây rồi, cửa tiệm chắc chắn sẽ được sắp xếp thích hợp."

Giang Thanh Ba gật đầu rồi lại vẫy tay với đứa bé. Vừa rồi nàng chỉ nhìn lướt qua nên không chú ý tới. Đợi tới khi đứa bé tới gần nàng mới nhận ra mặt của đứa bé còn nhỏ hơn cả tay nàng. Đứa bé tay chân gầy gò, quần áo mặc trên người lại ít ỏi, tay cũng lạnh lẽo. Nàng đau xót nhét lò sưởi cầm tay vào tay đứa bé, lại dùng bàn tay ấm áp của mình ủ bên ngoài. Nàng nhìn hai phu thê Tần Chương không tán thành.

"Các ngươi đến thì cứ đến nhưng tuyết rơi nặng hạt như vậy sao cũng đưa con cái theo? Nó vừa khỏi bệnh thì nên nghỉ ngơi trong nhà."

"Y phục phu nhân phát năm nay vừa ấm vừa nhiều nên không đáng lo." Tần Chương nói.

Giang Thanh Ba cũng cạn lời với người phụ thân rộng lượng kia. Đứa bé đi theo hắn ta còn có thể sống đến bây giờ đúng là may mắn. Nàng quay sang nhìn thê tử của Tần Chương vẫn luôn im lặng: "Con trẻ yếu ớt thì đừng cho ra ngoài chạy lung tung vào lúc tuyết rơi nặng hạt. Ngươi tới thăm ta lúc nào cũng được, không cần phải đến vào lúc trời lạnh như vậy đâu."

"Vâng. Tiểu nhân nhớ rồi." Nữ nhân nhìn Tần Chương rồi mới gật đầu, đáp lời Giang Thanh Ba.

Giang Thanh Ba cảm thấy tay của đứa bé ấm lên thì mới buông tay ra. Nàng cười rồi xoa đầu đứa bé.

"Con tên là gì?"

"Tần Vũ là tên do chính Lục đại nhân đặt cho thằng bé."

"Tên hay lắm. Không ngờ là Lục đại nhân bận trăm công nghìn việc lại giúp con đặt tên. Ta thật ngưỡng mộ."

Đứa bé ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh trong veo khiến ai nhìn vào cũng thích. Nàng lấy một cái khoá trường mệnh trong tay Lục Mai đeo lên cổ đứa bé, quan sát một lúc rồi gật đầu hài lòng.

"Phu nhân, thứ này quá đắt…"

"Sống lâu trăm tuổi là sự kỳ vọng của ta và phu quân dành cho đứa bé." Giang Thanh Ba giữ tay đứa trẻ không cho thằng bé gỡ xuống rồi nói nhỏ: "Chẳng lẽ con xem thường ta, cảm thấy cái khoá trường mệnh này không đẹp nên muốn ta đổi cho con cái to hơn?"

"Con con… không có." Thằng bé hoảng hốt, nhìn Tần Chương cầu cứu.

"Nếu không có thì giữ lại. Nếu không ta sẽ nghi ngờ là con coi thường ta."

Tần Vũ: …

Tần Chương: …

Lục Y che mặt. Tiểu thư nhà nàng ấy càng ngày càng không cần thể diện, đến cả trẻ con nàng cũng muốn bắt nạt.

Giang Thanh Ba cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng Tần Vũ. Sau khi nhét đủ rồi, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Chương: "Sang xuân, học đường sắp khai giảng. Tần Vũ lớn như vậy thì cũng nên học những kiến thức trong sách rồi."

"Năm trước Giang quản sự đã nói rồi. Con trai, con gái trong nhà Liễu Hạng cũng đã đến học đường. Nữ quyến mọi nhà lại làm công trong phường thêu cạnh học đường. Mọi người rất vui mừng." Tần Chương lại chắp tay hành lễ: "Lại khiến đại nhân và phu nhân tốn kém rồi."

"Những quản sự làm việc dưới trướng ta đều có đãi ngộ như vậy. Ngươi yên tâm. Ta không cố ý phá lệ vì các ngươi đâu. Hơn nữa ta làm thế vì muốn các ngươi yên tâm làm việc, kiếm tiền cho ta." Giang Thanh Ba bình tĩnh nói.

"Tiểu nhân đã hiểu." Tần Chương hiểu tính của Giang Thanh Ba nên ngoài mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, chỉ ghi nhớ ân tình trong lòng. Hắn ta lại chắp tay hành lễ.

"Bên Liễu Hạng có chút chuyện vụn vặt. Tiểu nhân cáo từ trước."

"Cầm theo cho ấm tay. Lần sau tới phủ thì trả lại cho ta." Giang Thanh Ba xoa đầu Tần Vũ, từ chối việc đối phương đem lò sưởi cầm tay trả lại. Nàng lại nhìn sang Tần Chương: "Đứa bé hơi yếu. Ngươi đến chỗ Tả đại phu bốc ít thuốc về điều dưỡng cho nó. Đừng lỡ việc đi học đầu năm."

"Đa tạ phu nhân."

Giang Thanh Ba nhìn ba người họ đi xa dần mà bất giác cười rạng rỡ. Có thể dốc chút sức mọn vì những anh hùng vô danh là chuyện khiến người ta vui mừng. Hy vọng các anh hùng sau khi quay về với cuộc sống bình thường cũng có thể một đời thuận lợi.

Giang Thanh Ba ngồi lên giường, cầm thực đơn trên bàn. Hôm nay nàng vui vẻ nên phải chọn vài món ngon để chúc mừng. Nàng đấm nhẹ vào cái lưng đau nhức, bồi bổ cơ thể trống rỗng.

"Tiểu thư, Lục Cửu vừa qua đây." Lục Mai đặt điểm tâm vừa ra lò xuống: "Cô gia bị triệu gấp vào cung nên tối nay không về."

"Biết rồi."

Giang Thanh Ba cũng không thèm ngẩng đầu lên. Đợi tiếng bước chân của Lục Y đi xa, nàng vỗ vỗ gò má nóng bỏng của mình. Bây giờ nàng cứ nhìn thấy Lục Minh Châu là muốn chui xuống lỗ, trong khoảng thời gian tới nàng không thể đối diện với nam nhân. Nàng thở dài trong lòng. Cũng may là hôm nay chàng bị triệu vào cung. Nàng hy vọng những ngày tới chàng sẽ bận tới mức tối tăm mặt mày, không thể về nhà để nàng có thời gian quên đi chuyện đã xảy ra vào đêm qua.

Sau bữa tối, Giang Thanh Ba dẫn Lục Y và Lục Mai đến sau hoa viên tản bộ cho dễ tiêu cơm. Trên đường nàng bắt gặp mẫu nữ Đan Tuệ Quân đang vui vẻ nói cười, đằng sau họ là nhi tức Lương Nghi Tĩnh im lặng. Xem ra mối quan hệ của ba người họ cũng không hòa thuận cho lắm. Có vẻ nhi tức Lương Nghi Tĩnh bị bài trừ.

Chậc chậc. Đây chính là cuộc sống sau khi thành hôn của cặp đôi thần tiên mà nhiều thiên kim tiểu thư bên ngoài ngưỡng mộ! Chỉ tiếc họ không biết rằng sau khi vén lớp màn kia lên thì khung cảnh bên trong không hề hòa thuận. Đáng tiếc cho một người có năng lực như nữ chủ lại bị một bà bà như Đan Tuệ Quân dày vò.

"Nhị tẩu, lâu ngày không gặp. Muội thấy tâm trạng của tẩu rất tốt. Mặt cũng to lên một chút rồi." Giang Thanh Ba vẫy tay, vừa cười vừa nói.

"Người có biết nói chuyện không đấy?" Lục Tử Tuệ quát lên.

"Ta nói sai sao?" Giang Thanh Ba chớp mắt, nghiêm túc quan sát Đan Tuệ Quân rồi nói: "Đúng là sai rồi. Mặt của nhị tẩu không chỉ to lên một chút mà còn có cả nọng cằm rồi. E là nói to lên đôi chút cũng là thiếu."

Lục Tử Tuệ cứng họng. Nàng ta thật sự không thể phản bác thêm nữa. Vì mẫu thân nàng ta đúng là đã béo lên.

"..."

Ngươi không biết nói chuyện thì đừng có nói chuyện. Cái gì mà mặt to lên một chút? Ngươi đang biến tướng việc nói ta béo đúng không? Đan Tuệ Quân nghiêm mặt, lườm Giang Thanh Ba rồi quay người bỏ đi.

Lục Tử Tuệ trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba rồi chạy theo bà ta.

Lương Nghi Tĩnh hành lễ rồi bình tĩnh đi theo hai người kia.

Giang Thanh Ba than thở: "Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Sao bọn họ lại nổi giận chứ?"

Lục Y: …

Nữ tử có ai lại có thể nhẫn nhịn khi nghe thấy người khác nói mình béo chứ? Dù là nàng ấy thì nàng ấy cũng chẳng làm được. Haiz, bản lĩnh chọc giận người ta của tiểu thư càng ngày càng mạnh. Nàng vừa chọc cho nhị phòng phu nhân tức đen mặt. E là bà ta lại thầm mắng tiểu thư rồi.

Không sai, Đan Tuệ Quân vừa đi vừa mắng chửi nàng. Lúc về đến Thanh Phong Uyển bà ta còn đập vỡ chén trà trên bàn.

"Giang Thanh Ba chính là tiểu nhân đắc ý, ỷ mình quản lý sổ sách, ỷ vào Lục Minh Châu sắp trở thành Thế tử. Trước đây khi gặp ta nàng ta nào dám nói như thế." Đan Tuệ Quân đỏ mắt quát tháo: "Cố gắng nhiều năm lại biến thành giúp sức cho tam phòng. Dựa vào cái gì?"

Lục Tử Tuệ đuổi tới nơi, nghe thấy tiếng khóc thì thấy khó chịu trong lòng. Nàng ta bước qua đống lộn xộn trên mặt đất, đi đến bên Đan Tuệ Quân.

"Mẫu thân đừng giận. Điều này không phải vừa hay có thể khiến tam phòng kiêu ngạo sao? Hơn nữa thánh chỉ sắc phong Thế tử vẫn chưa được ban xuống, khả năng thay đổi cũng lớn."

"Tổ phụ của con đã nói là không có thay đổi gì rồi. Phụ thân con cũng là kẻ vô dụng. Người của đại phòng đã mất chỗ dựa thì nên đến lượt nhị phòng chúng ta thừa kế hầu phủ nhưng ông ấy lại không biết tranh thủ nên bây giờ mới để người ta toại nguyện." Đan Tuệ Quân sụt sịt: "Bây giờ thánh chỉ sắc phong còn chưa ban xuống mà Giang Thanh Ba đã nhìn ta như thế. Khi thánh chỉ được ban xuống, cả nhà chúng ta đều phải nhìn sắc mặt nàng ta mà sống qua ngày."

Hai cánh tay bên vạt áo của Lục Tử Tuệ đã nắm chặt lại. Khuôn mặt nàng ta hiện lên vẻ không cam lòng. Nhìn sắc mặt của nàng? Nàng ta muốn xem xem trong hầu phủ này rốt cuộc là ai nhìn sắc mặt của ai.

Đêm khuya, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài Thu Thủy Uyển. Giang Thanh Ba bị tiếng ồn đánh thức.

"Có chuyện gì vậy?"

"Lục nhị tiểu thư đột nhiên đau bụng. Nha hoàn tới xin mở cửa lớn nội viện để đi mời phủ y."

"Đau bụng không phải chuyện đùa. Mau đi gọi phủ y tới khám."

Nửa canh giờ sau, Giang Thanh Ba đang mơ màng sắp vào giấc thì tiếng gõ cửa ngoài cửa viện lại vang lên. Nha hoàn của Lục Tử Tuệ đứng trong sân gào khóc:

"Nhị tiểu thư vẫn đau bụng. Xin tỷ tỷ lại mở cửa viện cho đại phu vào khám."

Giang Thanh Ba đang ngái ngủ phải mở miệng nói cho phép.

Nửa canh giờ sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Giang Thanh Ba đang ngủ ngon lành thì lại bị ép phải tỉnh dậy. Nàng ghét nhất việc người khác phá hoại giấc ngủ của mình, đã vậy lại còn là ba lần trong một đêm. Lục Tử Tuệ đâu có bị đau bụng, rõ ràng là đang cố ý gây sự. Trên mặt nàng hiện lên nụ cười rạng rỡ. Tốt lắm. Tiểu cô nương đã thành công thu hút sự chú ý của nàng.

Giang Thanh Ba mặc y phục chỉnh tề, khoác áo choàng lên, cầm lò sưởi cầm tay rồi đi ra khỏi tẩm phòng. Nàng mỉm cười với tỳ nữ đó:

"Đau bụng đúng không? Đêm nay ta sẽ đích thân chữa trị cho con bé."

Chương kế tiếp