Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 45
Tiếng vó ngựa tung bay như một cơn gió truyền đến từ đằng xa, âm thanh càng ngày càng lớn. Hộ vệ Tuyên vương phủ vừa chạy ra nhìn đã kinh ngạc mở to mắt. Vó ngựa chạy đến đâu lại cuốn theo một đám bụi đất mịt mù, nam nhân đang cưỡi con ngựa dẫn đầu tay cầm trường đao, đằng đằng sát khí. Ai cũng biết, một khi Củng Vệ Ti đã xuất ngựa, không phải đi xét nhà thì là đang trên đường đi xét nhà. Sự hoảng sợ dần dần bò lên gương mặt đám hộ vệ.

"Củng... Củng Vệ Ti tới!"

"Củng Vệ Ti?" Mấy tên hộ vệ khác vội vàng chạy lên mấy bước đưa mắt nhìn, lá gan sắp nứt ra đến nơi, cả đám vừa vấp vừa chạy trối chết vào trong phủ.

"Ngươi cứ đứng đây đã, để ta vào bẩm báo."

Lục Minh Châu nhảy phắt xuống ngựa sau khi dừng cương trước cổng Tuyên vương phủ, khí thế bức người, sát khí quanh thân nháy mắt lan ra khắp xung quanh. Hộ vệ vương phủ mới liếc nhìn một cái sắc mặt đã tái nhợt, nhưng vì làm tròn chức trách nên chỉ có thể ép hai cái chân run lẩy bẩy bước lên trước, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc chắp hai tay thi lễ.

"Lục Lục đại nhân... Không biết ngài đến Tuyên vương phủ vì chuyện gì ạ?"

"Hôm nay phu nhân của bản quan có đến Tuyên vương phủ không?"

"Tôn Tôn phu nhân... có đến ạ." Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lục Minh Châu, sắc mặt tên hộ vệ trắng bệch.

"Bản quan đặc biệt đến đây đưa thuốc cho phu nhân."

"Đưa... thuốc?"

Tên hộ vệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin. Vừa rồi cưỡi ngựa khí thế bừng bừng như vậy, sát khí nồng đậm lan tỏa tứ phương như vậy, ai nhìn cũng tưởng là đang đi xét nhà. Kết quả... ngài chỉ đến đây đưa thuốc cho phu nhân thôi hả?

"Phu nhân bản quan thân thể không tốt, lúc nào cũng phải mang theo thuốc bên người nên ta mới vội vàng mang tới." Lục Minh Châu nghiêng đầu nhìn tên hộ vệ: "Ta có thể đi vào không?"

"..."

Hộ vệ nhìn cánh cổng vương phủ càng lúc càng xa chỉ đành bất lực nhếch nhếch miệng. Đại nhân à, cho dù ngài vừa nhảy xuống ngựa đã xông thẳng vào trong thì tiểu nhân cũng không dám ngăn cản đâu! Bây giờ đã vào trong rồi còn hỏi hắn vấn đề này có phải quá thừa thãi không?

Nhìn ánh mắt dò hỏi vô cùng nghiêm túc của Lục Minh Châu, hắn cố giữ nụ cười trên môi: "Tất nhiên Lục đại nhân có thể vào trong ạ."

Xuyên qua một dãy hành lang dài uốn khúc, hai người đụng phải Tuyên vương phi đang rảo bước ra ngoài. Người sau hơi sững sờ rồi nở nụ cười tự nhiên.

"Không biết Lục đại nhân đích thân tới vương phủ có việc gì không?"

Tên hộ vệ rón rén chạy lên trước thấp giọng bẩm báo lại những lời Lục Minh Châu nói lúc nãy.

"Đưa thuốc?"

Trần Thư nhìn bàn tay cầm trường đao của Lục Minh Châu, lại nhìn nhóm quân vệ sau lưng chàng, khóe môi vô thức giật giật. Có chắc nam nhân sát khí hừng hực này đến đây đưa thuốc mà không phải đến tịch thu tài sản không? Nàng ta oán thầm một câu rồi lại mỉm cười.

"Hôm nay có rất nhiều nữ quyến đến vương phủ, để tránh chạm mặt, bản vương phi có thể thay Lục đại nhân đưa thuốc cho Lục Tam phu nhân."

"Phu nhân nhà bản quan mà uống thuốc trễ sẽ rơi vào hôn mê. Bản quan muốn đích thân nhìn nàng uống thuốc mới yên tâm, Vương phi cứ để nha hoàn gọi nàng ấy đi ra là được."

"Vậy thì ta sẽ gọi nha hoàn của nàng ấy ra lấy thuốc." Trần Thư nói xong thì vẫy vẫy tay với nha hoàn sau lưng.

"Tuyên vương phi, còn chưa tới một khắc đồng hồ nữa là đến giờ uống thuốc của phu nhân bản quan, ngài ra sức khước từ không cho gặp là vì muốn mạng của nàng sao?" Lục Minh Châu lạnh lùng nói: "Không biết phu nhân của bản quan đã đắc tội gì với Vương phi?"

"Bản vương phi không hề nghĩ vậy!" Trần Thư vội vàng thanh minh.

Dù sao Giang Thanh Ba cũng là thê tử của đại thần triều đình, tội danh dồn thê tử đại thần vào chỗ chết này không truy cứu thì không sao, nếu có người truy cứu đến nàng ta cũng khó mà yên ổn. Quan trọng là phụ thân Giang Thanh Ba còn là ngôn quan nổi danh không sợ chết trên triều.

"Thật không? Nha đầu bên người phu nhân ta bừa bãi hay quên, thuốc quan trọng như vậy còn có thể để quên ở nhà. Sao bản quan tin tưởng bọn họ được, bây giờ Vương phi còn khăng khăng muốn gọi bọn họ ra đây nữa không?" Lục Minh Châu cười lạnh: "Nếu Vương phi tiếp tục ngăn cản bản quan vẫn có thể tự đi vào tìm người, đến lúc đó nhất định sẽ đứng trước mặt Thái Thượng Hoàng thỉnh tội, đồng thời trình bày lại tất cả mọi chuyện."

Sắc mặt Trần Thư tái nhợt, nàng ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lục Minh Châu thì không dám ngăn cản nữa: "Vừa nãy Lục Tam phu nhân bị bẩn xiêm y nên đang vào trong phòng thay đồ."

"Phiền Vương phi dẫn đường."

Trần Thư hít sâu một hơi mới không mắng ngay tại chỗ. Nàng ta xoay người nháy mắt với tỳ nữ đứng sau lưng. Vừa liếc sang đã thấy Lục Minh Châu chắn ở giữa.

"Phu nhân bản quan thần thể không tốt, chậm một bước chỉ sợ khó giữ tánh mạng, thỉnh Vương phi nhanh chân chút."

Trần Thư nghẹn một hơi trong bụng, bàn tay siết chặt khăn thêu nhưng chỉ có thể rảo bước lên trước.

Tỳ nữ Tuyên vương phủ bị bỏ lại một bên cúi đầu đi theo đằng sau, bước chân hết sức thong thả, chỉ một lúc sau đã tách ra khỏi nhóm người Tuyên vương phi. Nàng ta xoay người chạy vội tới một cánh cổng vòm khác. Một quân vệ của Củng Vệ Ti tinh mắt để ý thấy nên cũng lặng lẽ đi theo.

Chỉ một lát sau đã đi đến sân viện được sắp xếp cho khách nhân thay đồ. Vừa vào cửa viện, Trần Thư dừng bước: "Xin Lục đại nhân chờ một lát, bổn vương phi sẽ đích thân đi gọi Lục Tam phu nhân ra dây."

"Không dám làm phiền Vương phi, bản quan và nàng là phu thê, không cần khách khí như vậy. Thời gian không đợi người, sắp đến giờ uống thuốc rồi, bản quan tự vào cũng được." Trần Thư còn chưa có thời gian phản ứng đã thấy Lục Minh Châu nhanh chân đẩy cửa phòng thay đồ ra, ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn một vòng trong phòng, cả người cứng đờ.

Trong phòng, Giang Thanh Ba đang bình tĩnh ngồi trước gương đồng, một tay nắm chặt chiếc giày thêu màu xanh lục. Lục Minh Châu cúi đầu nhìn hai bàn chân nàng chỉ mang mỗi một chiếc giày đạp trên mặt đất rồi lại nhìn chiếc giày trong tay nàng, nhíu mày.

"Lục Tam phu nhân sao lại… ?"

Trần Thư chạy lên nhìn, thấy chiếc giày thêu màu lục bắt mắt trong tay đối phương, lại cúi nhìn hai chân nàng đặt dưới đất, nàng ta nghi hoặc hỏi.

Giang Thanh Ba nhìn xuống bàn tay mình theo ánh mắt của hai người họ, một tia chán nản thoáng lướt qua mặt, nàng nở nụ cười ngại ngùng ngẩng đầu lên.

"Thiếp chẳng biết đã giẫm phải gai ở đâu nữa, đau lắm, thiếp đang muốn tìm nó đây." Nàng nói xong thì vẫy vẫy tay với Lục Minh Châu: "Phu quân, chàng mau vào nhìn hộ thiếp xem."

Ánh mắt Lục Minh Châu hơi lóe lên, chàng nhanh chân bước lại gần Giang Thanh Ba.

"Để ta nhìn xem."

Nàng thuận thế đưa chiếc giày trong tay ra, đưa được một nửa lại định lùi lại, quay đầu nhìn Trần Thư đứng ngoài cửa, gương mặt nàng vì xấu hổ mà đỏ ửng lên, cười nói.

"Vương phi, ngài có thể tránh mặt một lát không?"

"Hả? À, xem ta này, ánh mắt kém quá rồi!” Trần Thư bình tĩnh quan sát vẻ mặt Giang Thanh Ba, cuối cùng không phát hiện chút khác thường nào, lại nhìn quanh phòng thay đồ một lượt nữa vẫn không phát hiện có gì bất thường, lông mày nàng ta hơi nhăn lại. Nhìn gương mặt đỏ bừng của Giang Thanh Ba, nàng ta đành nở nụ cười rồi miễn cưỡng rời khỏi phòng thay đồ.

Một tiếng lạch cạch vang lên, cửa phòng thay đồ đóng lại.

Hai người trong phòng chẳng ai nói gì.

Một lát sau, Lục Minh Châu chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Người đi rồi." Chàng bình tĩnh quan sát sắc mặt Giang Thanh Ba, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: "May mà nàng..."

Chàng đang nói thì Giang Thanh Ba bất chợt ném chiếc giày thêu trong tay xuống, chạy ra sau bình phong kéo một nam nhân đang hôn mê bất tỉnh ra. Lục Minh Châu đang định nói tiếp thì chợt im bặt, hai mắt đằng đằng sát khí vội vàng tiến lại gần, lúc nhìn rõ mặt nam nhân nọ thì hơi giật mình. Gương mặt hắn bị đánh sưng thành đầu heo, gần như nhìn không ra khuôn mặt ban đầu. Bây giờ chàng đã biết vì sao Giang Thanh Ba lại cầm giày rồi. Chàng phải nhìn mấy lần từ gương mặt đến y phục của nam nhân này mới dám xác định thân phận của đối phương.

"Tuyên vương Triệu Tốn? Gã ta mạo phạm nàng?"

"Chưa kịp ra tay đã bị thiếp đánh thuốc mê rồi, chính là thần tiên túy lần trước làm chàng hôn mê ấy." Giang Thanh Ba đạp Triệu Tốn một phát: "Giờ không phải lúc nói những chuyện này, nên ném gã ta ra ngoài đã."

"Nàng định ném đi đâu? Ta nhớ Tuyên vương phủ có một cái hồ nối thẳng ra sông đào bảo vệ thành."

"..." Giang Thanh Ba kinh ngạc trợn tròn mắt, Lục Minh Châu muốn cho Triệu Tốn xuống gặp Diêm Vương luôn sao?

"Không được không được, bây giờ Triệu Tốn chưa thể chết được. Không thể để gã ta có quan hệ gì với chúng ta, hôm nay chàng lại còn đến Tuyên vương phủ nữa."

"Được rồi, ta nghe phu nhân." Vẻ mặt Lục Minh Châu vô cùng tiếc nuối.

"Trên con đường từ cửa lớn đến đây có một tòa núi giả, chàng thấy sao?"

"Ừm, ấn tượng sơ sơ."

"Chàng ném gã ta vào đấy đi, tạo hiện trường giả gã ta say rượu trượt chân té ngã."

Lục Minh Châu gật đầu, chỉ dùng một tay vác Triệu Tốn lên vai, chàng nhanh nhẹn nhảy phắt một cái ra ngoài cửa sổ, thoáng cái đã không thấy tung tích đâu.

Giang Thanh Ba thở phào một hơi, nàng đi giày thêu vào rồi chạy ra mở hé một khe cửa, lén lút quan sát tình hình bên ngoài. Có một tỳ nữ của Tuyên vương phủ đang đứng im như pho tượng ngoài cửa. Chỉ cần không có ai vào trông phòng thay đồ thì nàng tỳ nữ này cũng sẽ không tiến vào. Hy vọng trước khi Lục Minh Châu quay lại sẽ không có ai đến đây, nàng chỉ có thể im lặng cầu nguyện trong phòng.

Tiếng cửa sổ kẽo kẹt khẽ vang lên, Giang Thanh Ba quay phắt lại nhìn mới biết là Lục Minh Châu đã quay lại, nàng vội vàng chạy ra đón.

"Nhanh vậy sao?"

"Ném một người thôi mà, không khó lắm."

"Còn sống không?" Giang Thanh Ba khẽ dò hỏi.

"Đương nhiên, ta vừa vào Tuyên vương phủ Triệu Tốn đã chết thì biết giải thích thế nào?” Lục Minh Châu nhìn nàng an ủi: "Yên tâm, ta tự biết cân nhắc."

Giang Thanh Ba khẽ thở phào. May, may quá, nàng chỉ sợ chàng nhất thời không nhịn được lỡ tay làm chết người luôn thì phiền toái. Vì loại người đó mà để bản thân liên lụy vào chẳng đáng chút nào.

Trong mắt Thái Thượng Hoàng, Tuyên vương Triệu Tốn là một vương gia không tranh không đoạt, còn là một nhi tử vô cùng có hiếu. Không chỉ thể, gã ta còn là ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, là người huynh đệ khác mẫu tốt nhất của hắn. Muốn động vào gã ta còn cần bàn bạc kỹ hơn.

"Về nhà thôi, Tuyên vương phủ không an toàn." Lục Minh Châu nhẹ nhàng vén một sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai rồi cầm áo choàng khoác lên cho nàng.

"Thiếp sẽ về ngay, không thể tiếp tục ở lại Tuyên vương phủ nữa."

Lục Minh Châu rũ mắt, ngăn cản sát khí nồng đậm bên trong, lát sau mới ngẩng lên nhìn Giang Thanh Ba, lúc này vẻ mặt chàng đã khôi phục như thường.

Hai người sóng vai ra khỏi phòng thay đồ, Lục Y Lục Tùng một trước một sau chạy đến, nhìn thấy Lục Minh Châu có mặt ở đây thì đều sửng sốt.

"Cô gia."

"Các ngươi chăm sóc phu nhân thế nào mà để nàng một mình ở trong phòng thay đồ? Chẳng may nàng phát bệnh thì biết tìm ai hả?" Lục Minh Châu đảo ánh mắt lạnh lẽo quanh hai tỳ nữ: "Cút về lãnh phạt!" Hai người vừa chạy đến đã bị mắng một trận tối mắt tối mũi cũng chỉ dám cúi đầu im lặng, chẳng dám ho he lấy một câu, hai người chỉ lén nhìn Giang Thanh Ba với ánh mắt ai oán. Giang Thanh Ba bị hai tỳ nữ thân cận nhìn như vậy thì chột dạ kéo kéo ống tay áo phu quân, nhỏ giọng giải thích.

"Đừng trách bọn họ, là thiếp bảo bọn họ đi đấy." Giang Thanh Ba khẽ giải thích chỉ để hai người nghe được: "Người Tuyên vương phủ cứ dông dài mãi, thiếp muốn về nhà nên muốn thỉnh quân nhập úng, xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì."

"Nàng có biết như vậy rất nguy hiểm không? Nếu ta không tới..."

"Chàng yên tâm, thiếp đã sắp xếp hết rồi. Lục Tùng sẽ quay về đúng lúc để ném người đi, tuyệt đối không để người ở lại..." Giang Thanh Ba ngẩng đầu muốn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của chàng, nhưng vừa nhìn lên đã bị sự lạnh giá trong đôi mắt ấy dọa cho rùng mình một cái. Thấy chàng đang tức giận, nàng vội vàng mỉm cười lấy lòng.

"Gì nhỉ... Cũng may mà phu quân đến kịp thời, lần sau thiếp không dám để bọn họ rời đi nữa đâu."

Lục Minh Châu tức quá hóa cười: "Nàng còn muốn có lần sau?"

"Không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu!" Giang Thanh Ba biết chẳng nam nhân nào muốn mình bị cắm sừng, cũng hiểu tại sao Lục Minh Châu lại tức giận. Nàng khoa trương vỗ vỗ ngực: "Phu quân, thiếp sợ lắm đây, may mà chàng đã đến đây."

"..."

Vẻ mặt nàng có giả thêm được nữa không?

Lục Minh Châu bất lực nhéo mi tâm, thầm thở dài.

Hai người đi ra ngoài sân, đến chỗ ngoặt hành lang trùng hợp gặp Trần Thư từ phía đối diện đi tới. Nàng ta rảo bước rất nhanh, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh như đang tìm gì đó.

Giang Thanh Ba biết thừa nàng ta đang tìm Tuyên vương nhưng trên mặt chỉ giả bộ không biết gì mỉm cười bước đi.

"Hôm nay đa tạ Vương phi đã khoản đãi, thân thể thần phụ không thoải mái, xin phép cáo từ về nhà cùng phu quân trước."

"Hôm nay nhà bếp làm rất nhiều điểm tâm, nếu Giang muội muội về trước sợ rằng không được ăn rồi." Trần Thư vừa nói vừa quan sát sắc mặt hai người.

"Vương phi nói vậy ý là lần sau sẽ không cho thần phụ ăn nữa sao?"

Trần Thư thu hồi ánh mắt dò xét, cười nói: "Đâu có, Giang muội muội nói gì vậy chứ, lần sau nhất định sẽ làm những món ngon nhất cho muội, đảm bảo muội ăn thỏa thích thì thôi."

"Vậy chắc chắn thế nhé."

"Chắc chắn rồi! Trong phủ còn có nhiều nữ quyến, hai vị đi thong thả, bản vương phi xin phép không tiễn." Trần Thư nói xong lập tức dẫn đầu đoàn người rẽ sang hành lang bên trái.

Giang Thanh Ba nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, bên kia chính là nơi có núi giả. Nàng không động đậy, trong lòng thầm đếm số.

Mười, chín, tám,... hai.

"Vương gia!"

Tiếng kinh hô thê lương vang vọng khắp vương phủ. Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên, nàng kéo tay Lục Minh Châu chạy như bay về phía đó. Lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên vương cũng phải kinh ngạc hô lên.

Triệu Tốn đang nằm sõng soài trên mặt đất, mặt chấm đấm, thái dương chảy đầy máu, chân phải gác lên hòn non bộ, ống quần bị rách một mảng lớn, nhìn như là bị té từ trên núi giả xuống. Giang Thanh Ba thần giơ ngón tay cái khen ngợi Lục Minh Châu, làm tốt lắm! Gió thổi hiu hiu, tấm vải trắng treo trên núi giả bay phấp phới giống như tâm tình phấn khởi lúc này của nàng. Sảng khoái!

Trần Thư ngồi xổm bên cạnh Triệu Tốn muốn đỡ gã ta dậy, nhưng nhìn khắp người Triệu Tốn chằng chịt vết thương thì không dám tùy tiện động vào. Nàng ta chỉ bất lực che miệng gào khóc.

"Vương phi nén bi thương, Tuyên vương điện hạ là người tốt ắt có thiên tướng, nhất định ngài ấy sẽ không sao đâu." Ha ha, nếu có thể nhất đao vĩnh dật, tiệt hẳn cái chân thứ ba phóng đãng của gã ta thì tốt rồi. Đồ chó đực, cho ngươi say chết luôn đi! Giang Thanh Ba cố kìm nén nỗi oán hận trong lòng mà vỗ vỗ vai an ủi Trần Thư. Đột nhiên, nàng giơ tay bịt chặt mũi miệng.

"Mùi rượu nồng thật đấy, rốt cuộc Tuyên vương đã uống bao nhiêu rượu thế?"

Chẳng mấy chốc đã thấy đại phu trong phủ chạy như bay đến. Hắn xem qua loa các vết thương một lát rồi thở dài.

"May quá! May quá! Chân phải và tay của Tuyên vương điện hạ đều bị gãy xương, còn những vết thương khác đều là ngoại thương, nằm trên giường tầm nửa năm là ổn rồi. Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!"

"... Vương gia đã thành ra thế này rồi còn là chuyện nhỏ à?" Trần Thư tức xanh mặt chất vấn.

Đại phu của Tuyên vương phủ thật thú vị! Giang Thanh Ba đứng bên cạnh phải cấu bắp đùi mới cố nhịn không bật cười. Nàng thích tên đại phu này rồi đấy!

"Thương tổn đến xương cốt mà có thể nằm trong vòng nửa năm đã khỏi tất nhiên không thể coi là nghiêm trọng được." Vị đại phu già trịnh trọng nói.

Trần Thư: ...

Đầu Giang Thanh Ba cúi gằm xuống, cố gắng khống chế khóe môi suýt không nhịn được mà nhếch lên. Ai đó đến cứu ta với, ha ha ha..., chắc chắn tên đại phu này có khiếu hài hước từ trong trứng nước rồi, không biết Triệu Tốn tìm ở đâu ra vậy?

Theo sự chỉ đạo của đại phu, hộ vệ Vương phủ cẩn thận nhấc Triệu Tốn lên cáng.

Giang Thanh Ba ngăn cản Trần Thư đang chuẩn bị rời đi, nghiêm túc an ủi: "Uống rượu vào rất dễ hỏng việc, sau này Vương phi nên khuyên Vương gia bớt uống đi thì hơn. Chẳng may lần sau mà ngã xuống hồ thì lớn chuyện đấy."

"..." Trần Thư liếc nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới miễn cưỡng mỉm cười: "Đa tạ muội nhắc nhở, bổn vương phi sẽ chú ý. Hôm nay trong phủ xảy ra chuyện, thân thể Lục Tam phu nhân lại không khỏe, muội vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi."

Giang Thanh Ba nghe hiểu, đối phương đang uyển chuyển bảo nàng cút đi đây. Thế là nàng cười tươi rói hành lễ một cái.

"Thần phụ xin cáo từ."

Vào trong xe ngựa, mặt Lục Minh Châu trầm như đáy cốc.

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

"Tuyên vương Triệu Tốn giả bộ say rượu, ý đồ quấy rối thiếp..." Giang Thanh Ba tỉ mỉ kể lại mọi chuyện.

Tuyên vương phi quá mức nhiệt tình với nàng, liên tiếp hành sự quá giới hạn. Lần này đến Tuyên vương phủ nàng đã sớm có chuẩn bị. Sau khi vào phủ, đi đến đâu nàng cũng thầm lưu ý mọi chi tiết. Sau khi phát hiện tỳ nữ Tuyên vương phủ càng lúc càng thái quá, cả đám cứ như mới bị bán vào đây vậy, tay chân vụng về.

Đầu tiên là một tỳ nữ bưng trà đụng vào Lục Tùng. Lục Tùng biết chút công phu quyền cước nên đã tránh được. Sau đó Lục Y lại gặp một tỳ nữ nằm hôn mê bất tỉnh trên đường. Đến lúc này mà nàng còn không nhìn ra đối phương muốn tách hai tỳ nữ bên người nàng ra thì quá ngu xuẩn rồi. Nàng bèn thuận thế tương kế tựu kế với bọn họ, dặn Lục Tùng cố ý đụng phải một tỳ nữ lần nữa. Sau khi tỳ nữ bị mang đi, một chén trà lại vô tình đụng vào người, thế là nàng được tỳ nữ Vương phủ đưa vào phòng thay đồ.

Chỉ một lát sau đã thấy Tuyên vương Triệu Tốn cả người toàn mùi rượu xông vào, vừa nhìn thấy nàng đã luôn mồm gọi "Thư Nhi" "Thư Nhi”. Giang Thanh Ba liếc mắt đã biết đối phương giả vờ say. Mặc dù mùi rượu trên người rất nồng nhưng toàn nằm trên quần áo. Cái tên chó đực giả say ý đồ làm chuyện xấu này! Không đánh gã ta thì đánh ai. Một khi thần tiên túy đã xuất chiêu, thần tiên cũng phải ngủ say! Sau đó nàng tháo giày thêu ra đánh tới tấp lên mặt đối phương, ai bảo gã ta không biết xấu hổ.

Đương lúc đánh hăng thì Lục Minh Châu đến...

"Gãy chân gãy tay còn quá nhẹ." Lục Minh Châu không hề che giấu sát khí trong mắt.

"Việc này không thể làm quá mức được, dễ khiến người ta hoài nghi, dù sao Triệu Tốn cũng là Tuyên vương..." Lại còn là một nhi tử, huynh đệ được Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế đương nhiệm khá hài lòng: "Còn nữa... Lúc thiếp thay đồ thì trong phòng không có một ai nếu làm ồn ào chuyện này ra mà tổn hại danh tiết của thiếp, kiểu gì cũng có tin đồn nhảm nhí trong kinh thành, đến lúc đó Triệu Tốn chỉ cần nói một câu gã ta say rượu không biết gì thì thiếp..."

"Ta biết, nàng làm rất tốt." Lục Minh Châu vỗ vỗ tay nàng, nở nụ cười trấn an hiếm thấy: "Lần sau nhớ đánh tàn nhẫn hơn vào."

"Thiếp nhớ rồi. À đúng rồi, sao chàng lại tới đây?" Hình như biết chắc nàng đã gặp chuyện không may ở Tuyên vương phủ.

"Dục Dương quận chúa tìm ta nói lại mấy câu nghe được trong cung."

"Dục Dương? Sao lại là nàng ta?" Giang Thanh Ba ngạc nhiên mở to mắt. Đột nhiên nhớ tới chuyện ăn mày lần trước, nàng nhìn Lục Minh Châu: "Tên ăn mày lần trước khóc lóc om sòm thật ra là muốn ngăn cản thiếp vào Tuyên vương phủ chứ không phải vì ân oán cá nhân?"

"Ừ, nàng ta nói như vậy."

"Bảo sao! Lần trước thiếp đã cảm thấy tên ăn mày khóc lóc om sòm kia rất kỳ lạ, nhưng với tính cách của Dục Dương quận chúa, đáng ra nàng ta nên tự tìm tới cửa mới đúng chứ." Giang Thanh Ba im lặng suy nghĩ, một lát sau lại nhăn mày: "Sao đột nhiên thiếp lại thấy chẳng hiểu gì về Dục Dương quận chúa nhỉ."

"Không cần hiểu, nàng ta nói là do nàng ta nợ nàng."

"Nợ thiếp?" Nàng cảm thấy thật khó hiểu.

Lục Minh Châu không muốn tiếp tục thảo luận chuyện Dục Dương quận chúa nữa, chàng nghiêm túc dặn dò: "Về sau cách xa Tuyên vương phủ ra."

"Thiếp biết rồi." Vẻ mặt Giang Thanh Ba sợ hãi: "Thiếp chẳng dám tiếp xúc với hai phu thê này nữa đâu."

"Sắp tới ta sẽ điều tra Tuyên vương một phen, sẽ không để nàng tủi thân đâu."

"Đa tạ phu quân."

Cốc cốc cốc...

Bên ngoài xe ngựa vang lên ba tiếng gõ cửa.

"Thiếu gia, phạm nhân mới bắt được vẫn ở trong Củng Vệ Ti chờ thẩm vấn ạ."

"Hôm nay ta không về, ngươi bảo Lưu Dương thẩm vấn trước đi." Lục Minh Châu xốc rèm cửa lên dặn dò.

"Thiếp không sao đâu, chàng cứ đi làm chính sự đi." Giang Thanh Ba vội nói.

"Chỉ là một phạm nhân không quan trọng, không cần ta phải đích thân thẩm vấn." Lục Minh Châu liếc nhìn Giang Thanh Ba, nói tiếp: "Mấy hôm nay mệt quá, muốn về nhà nghỉ ngơi."

Được rồi, Lục Minh Châu đã nói vậy rồi nàng còn có thể nói gì nữa.

Đêm đến, Giang Thanh Ba nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm đỉnh màn màu hồng phấn, lát sau lại hất chăn sang một bên.

"Không ngủ được?"

"Hơi nóng."

"Nóng?" Lục Minh Châu mở mắt, khó hiểu quay đầu nhìn nàng. Chỉ thấy Giang Thanh Ba đã đá hết chăn trên người ra, ánh nến ấm áp chiếu vào trong màn, thấy rõ gương mặt tinh xảo trắng nõn dần dần ửng đỏ. Chàng thử đặt lên trán nàng, đuôi mày cau chặt.

"Sao nóng thế? Nàng có chỗ nào không thoải mái?"

"Không có chỗ nào không thoải mái cả." Giang Thanh Ba giữ chặt bàn tay Lục Minh Châu muốn rời khỏi trán nàng, tự đặt lên mặt mình một lần nữa, lúc này mới thoải mái nheo nheo mắt: "Tay chàng mát thật đấy, thoải mái quá!"

Lục Minh Châu nghiêm mặt, hiểu ra ngay nguyên nhân vì sao: "Nàng ăn cái gì ở Tuyên vương phủ rồi?"

"Điểm tâm, ai cũng ăn mà." Giang Thanh Ba nở nụ cười xán lạn ngửa đầu nhìn Lục Minh Châu: "Phu quân, thiếp cảm thấy hôm nay chàng đẹp hơn mọi ngày rất nhiều."

Lục Minh Châu đè bàn tay có ý đồ thò vào làm loạn trong áo chàng, nhìn đôi con ngươi lấp lánh như sao ngay trước mắt, hầu kết lên xuống liên tục, tiếng hít thở càng lúc càng thô nặng.

"Nàng có biết mình đang làm gì không?"

"Sờ chứ còn gì." Giang Thanh Ba trả lời vô cùng đương nhiên.

"..." Gân xanh trên trán Lục Minh Châu từ từ nổi lên, chàng lật người kẹp chặt hai tay Giang Thanh Ba lên đầu: "Giang Thanh Ba! Bình tĩnh..."

"Sao phu quân lại kẹp thiếp?" Giang Thanh Ba ngắt lời chàng, còn bĩu môi oan ức: "Thiếp giúp chàng kiếm tiền nuôi thuộc hạ mệt gần chết rồi, giờ muốn sờ cho mát một chút mà cũng không được sao?"

Nhìn ánh mắt long lanh đang tỏ vẻ oán khuất ngập trời của nàng, Lục Minh Châu hoàn toàn sụp đổ, Hít sâu một hơi, chàng nhắm chặt hai mắt nằm vật ra giường. Giang Thanh Ba thấy vậy nhân cơ hội lại trở mình dán lên. Gò má kề sát lồng ngực nam nhân, miệng nhỏ thở phào một hơi.

"Mát mát lạnh lạnh thật thoải mái làm sao!" Nói xong còn vỗ vai chàng: "Phu quân yên tâm, thiếp chỉ sờ sờ cho mát thôi, tuyệt đối sẽ không hủy hoại trong sạhc của chàng đâu."

"..." Bỏ cái tay vừa luồn vào trong áo ra thì ta mới mới tin!

"Thật đấy, thiếp thề luôn."

"..."

Lục Minh Châu cảm nhận rõ ràng một bàn tay nhỏ nhắn mềm như không xương đang di chuyển bên eo, sự hắc ám trong mắt điên cuồng dâng trào, lúc đầu còn bị chàng cố đè nén lại nhưng chẳng mấy chốc đã sôi sục mãnh liệt.

Một tay chàng nắm chặt chuôi đao, nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng. Nhưng mỹ nhân như hoa như ngọc trong lòng, hương thơm ấm nóng không ngừng chui vào trong mũi, có là thánh nhân cũng khó mà chịu được!

Mỹ nhân kia vẫn không ngừng làm loạn...

Lục Minh Châu nỗ lực kiềm chế bản thân nhưng chợt cảm thấy trên người mát lạnh, áo trong bị kéo hẳn ra, một luồng nhiệt nóng bỏng ngay lập tức áp sát lại. Nam nhân chợt mở bừng mắt, con ngươi u ám thâm thúy khóa chặt mỹ nhân đang làm loạn trên người mình.

"Giang Thanh Ba, là nàng tự chuốc lấy..."

Chương kế tiếp