Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 51
"Phu quân hoài nghi Lục đại nhân."

"Ngày ta xảy ra chuyện chỉ có Lục Minh Châu đến Vương phủ." Triệu Tốn nói.

"Vừa rồi thiếp thân đã lặng lẽ quan sát phu thê Lục đại nhân, vẻ mặt như thường, trông bọn không giống như người biết rõ mọi chuyện."

"Lục Minh Châu lăn lộn trong triều nhiều năm, vui giận đều không để lộ trên mặt, nàng không nhìn ra điểm khác lạ cũng là chuyện bình thường." Nhìn đôi chân bị băng bó của mình, ánh mắt Triệu Tốn âm trầm, lạnh lùng nhìn Lục Minh Châu.

"Lục Tam phu nhân là một nữ tử tâm tư đơn thuần, vừa rồi khi Vương gia nàng ấy không hề có biểu hiện gì khác thường, không giống như đã từng gặp điện hạ lúc say rượu."

Triệu Tốn không tiếp lời. Đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn xe lăn, rũ mắt suy nghĩ.

"Ngày đó thiếp thân vẫn luôn đi theo Lục đại nhân. Sau khi ngài ấy vào phòng thay đồ thì có tỳ nữ đứng bên ngoài canh chừng. Thời gian hai người ở một mình cũng chỉ một chén trà." Trần Thư nắm tay gã ta, cười nói: "Hôm đó vương gia có nhìn gặp ngài ấy không?"

"Không có." Triệu Tốn trầm mặt xuống. "Ta không nhớ rõ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ nhớ hình như ta đã nhìn thấy Tam phu nhân Lục gia."

"Vậy thì càng không có khả năng. Không biết ngày đó thuốc xảy ra vấn đề gì, Tam phu nhân Lục gia không trúng chiêu. Nếu như nàng ấy nhìn thấy Vương gia khi tỉnh táo, nàng ấy chắc chắn sẽ hét lên." Trần Thư nhìn chằm chằm Triệu Tốn, nàng ta nhíu mày, đáy mắt tràn đầy lo lắng.

"Phủ y nói đầu ngài bị va chạm, có thể sẽ xuất hiện một số ảo giác. Hay lát nữa chúng ta tìm ngự y khám thử, nếu bệnh trạng không giống với chẩn đoán của phủ y, thiếp thân sẽ điều tra lại xem phu thê Lục đại nhân có hành vi gì mờ ám không."

"Làm phiền Vương phi." Triệu Tốn nắm tay nàng ta rồi lộ ra nụ cười hài lòng: "Gần đây vì bận rộn chăm sóc ta, Vương phi đã mệt mỏi và gầy đi rồi. Hôm nay thời tiết tốt, nàng cũng nên gặp gỡ khuê mật để thả lỏng một chút."

"Nhưng thiếp thân không yên tâm để Vương gia ở một mình."

"Chỉ là gãy xương mà thôi, không cần quá lo lắng." Triệu Tốn vỗ vỗ tay nàng ta: "Đi đi."

"Vậy thiếp thân gặp các nàng trò chuyện và dạo chơi một lát." Trần Thư rút tấm thảm mỏng treo phía sau xe lăn đắp lên đùi Triệu Tốn. Sau khi kiểm tra một vòng nàng ta mới an tâm đi tới khán đài nơi nữ quyến tụ tập.

"Chúng ta cũng đi thôi." Triệu Tốn ra hiệu, người hầu đẩy xe lăn đến chỗ hoàng đế trên khán đài.

Vừa thấy Triệu Tốn xuất hiện, Hoàng đế lập tức đẩy phi tử ra, loạng choạng bước tới nghênh đón. Thấy tay và chân gã ta quấn băng thật dày, hắn kinh ngạc lùi lại một bước.

"Tam ca... Sao vết thương của huynh lại nghiêm trọng như vậy? Không phải chỉ ngã một cái ư?"

"Đúng là chỉ ngã một cái, nhưng xương cốt lại bị thương."

"Huynh cũng quá bất cẩn." Hoàng đế kéo một cái ghế quá ngồi bên cạnh xe lăn, sau khi quan sát Triệu Tốn, hắn nhíu mày, lắc đầu nói: "Trẫm vốn định tìm Tam ca cùng uống vài chén, bây giờ bộ dạng của huynh thế thì thôi vậy."

"Ở vương phủ sắp chịu hết nỗi rồi, hôm nay phải uống thêm mấy chén mới được. Bệ hạ sẽ không tiếc chút rượu này chứ?"

"Vết thương của huynh..."

"Phủ y nói uống chút rượu cũng không sao."

"Vậy hôm nay trẫm sẽ uống với huynh trưởng vài chén." Hoàng đế vẫy tay với thái giám bên cạnh. "Mang rượu ngon Tây Vực cống nạp tới đây."

"Tuân lệnh."

Triệu Tốn và hoàng đế cùng nâng ly và trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng hai người đồng thanh cười. Nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, tâm trạng Giang Thanh Ba hơi phức tạp, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng. Quan hệ giữa tên chó má Tuyên vương và hoàng đế tốt hơn nàng nghĩ. Nếu lại muốn khiến gã ta chịu thua thiệt, nhất định phải nghĩ ra một kế sách hoàn hảo. Trong lúc Giằng Thành Ba đang suy tư, một bàn tay to dịu dàng áp lên mu bàn tay nàng, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân.

"Không cần lo lắng, mọi chuyện đã có vi phu lo."

"Cám ơn phu quân."

Giang Thanh Ba thu hồi ánh mắt, muốn đối phó với Tuyên Vương không thể gấp, cần phải từ từ tính toán. Nàng phải cải trang rồi quay về nhà bàn bạc lại với phụ thân mới được. Nàng không tin Tuyên vương thật sự trong sạch như bề ngoài. Một người trong sạch liệu có nghĩ đến việc sử dụng loại xuân dược nham hiểm như vậy không? Giang Thanh Ba thu liễm cảm xúc, tạm thời ngó lơ gã Tuyên Vương chó má kia. Nàng giữ chặt dây cương, tiếp tục điều khiển Truy Vân.

Lục Minh Châu thấy rõ quá trình thay đổi nét mặt của Giang Thanh Ba, chàng hài lòng mỉm cười: "Thích cưỡi ngựa như vậy à, lần sau ta sẽ đưa nàng đến ngoại ô chơi."

"Thật sao?" Hai mắt Giang Thanh Ba toả sáng.

"Thật."

"Phu quân nói phải giữ lời nhé."

"Vi phu chưa bao giờ nuốt lời."

"Lục đại nhân."

Tiếng gọi từ xa truyền đến, Lục Minh Châu quay đầu ngựa, Truy Vân chạy chậm đến trước mặt cấm vệ rồi dừng lại.

"Chuyện gì?" Lục Minh Châu lạnh lùng hỏi.

"Thái thượng hoàng triệu kiến."

Lục Minh Châu xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho Giang Thanh Ba: "Nàng cứ tiếp tục chơi, ta đến lên thư phòng một lát."

"Vậy thiếp quay lại khán đài nghỉ ngơi." Giang Thanh Ba xoay người xuống ngựa. "Chàng mau làm chuyện của mình đi, đừng chậm trễ."

"Có việc gì thì bảo cấm vệ tới tìm ta." Lục Minh Châu đặt lò sưởi cầm tay vào trong tay nàng.

"Biết rồi, đi đi." Giang Thanh Ba phất tay, xoay người rời đi.

Thấy nàng đi xa, Lục Minh Châu dắt ngựa, sải bước rời đi từ bãi đất bên trái

*

Giang Thanh Ba trở lại khán đài, nàng nhận lấy tách trà Bùi Thục Nhàn đưa tới và mỉm cười với đối phương: "Đa tạ đại tẩu."

"Cháu dâu phải đến chỗ bà bà, thứ lỗi không tiếp được nữa." Lương Nghi Tĩnh mỉm cười gật đầu, đứng dậy rời đi.

Giang Thanh Ba nhìn bóng lưng nàng ta đi xa, nghi hoặc chớp chớp mắt. Nụ cười vừa rồi của Lương Nghi Tĩnh rất miễn cưỡng, bình thường nàng ta rất ít khi để lộ cảm xúc khi ở bên ngoài. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Thục Nhàn.

"Cháu dâu có vẻ không vui lắm, ai chọc nàng vậy?"

"Muội đấy."

"Muội?" Giang Thanh Ba nhướng mày. "Muội không ở đây, làm sao mà chọc nàng?"

"Toàn bộ sự nổi bật của nàng đều bị muội đoạt mất."

"Nổi bật?" Giang Thanh Ba mờ mịt nhíu mày. "Lúc nãy muội cưỡi ngựa ở một nơi vắng vẻ, sao có thể cướp mất sự nổi bật của nàng."

"Đúng vậy, xa như vậy nhưng cũng có thể cướp mất nổi bật." Bùi Thục Dật và Ôn Tĩnh liếc nhau, trên mặt cả hai đều xuất hiện nụ cười sâu sắc "Nàng ta có thể vui vẻ mới lạ đấy."

“...”

Giang Thanh Ba không muốn tranh giành sự nổi bật với phu thê Lương Nghi Tĩnh. Nàng chả có hứng thú với chuyện nhàm chán như vậy đâu, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Còn chuyện Lương Nghi Tĩnh không vui không hề nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.

Mặt trời lặn xuống đỉnh núi. Nữ quyến các nhà lần lượt ngồi xe ngựa rời cung.

Giang Thanh Ba bước lên xe ngựa, vừa vén rèm lập tức sửng sốt. Trong xe ngựa, Lục Minh Châu tựa đầu vào vách xe, hai mắt nhắm nghiền, tay phải vẫn đặt trên thanh kiếm dài. Nàng lấy lại tinh thần, hạ rèm xe xuống rồi ngồi đối diện với nam nhân.

"Phu quân tiện đường đi đâu sao?"

"Về nhà."

"Lại về nhà? Không phải hôm qua chàng đã về rồi sao."

"Không muốn ta trở về?"

Lục Minh Châu mở mắt nghiêng đầu nhìn sang. Ánh sáng lạnh chợt loé, lông tơ sau lưng Giang Thanh Ba dựng ngược, nàng rất biết điều mà nặn ra nụ cười.

"Sao lại không muốn chứ. Mỗi ngày thiếp đều muốn phu quân về nhà, buổi tối có chàng…"

"Hiểu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức để về nhà mỗi ngày."

"?"

Nàng chỉ là khách sáo một chút thôi! Tuy rằng đã quen với việc có Lục Minh Châu nằm ở bên cạnh, cũng không ngại chia sẻ một nửa cái giường. Nhưng… thật sự không dễ giả vờ làm hiền thê, ngẫu nhiên một lần thì không sao, chứ mỗi ngày đều sắm vai hiền thê, nàng không điên thì Lục Minh Châu cũng phát điên thôi, dù sao trong hai người sẽ có cũng một người bị điên.

Nàng còn chưa nếm đủ thức ăn ngon, không thể bị điên được. Giang Thanh Ba nở nụ cười: "Thiếp thân biết phu quân là người có chí lớn, vì quốc gia an ổn thiếp nguyện ý hy sinh niểm vui của mình."

"Chí lớn? Ta không có thứ đó. Lúc trước tiến vào Củng Vệ ti chỉ vì tốc độ thăng chức nhanh, không yêu cầu cần phải có lý lịch phong phú."

"..."

Đại ca, ngươi nói trắng ra như vậy, ta nên tiếp lời như nào hả? Giang Thanh Ba im lặng cong môi, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.

"Phu quân lại dỗ dành thiếp. Đúng là Củng Vệ ti không cần phải có lý lịch phong phú gì, nhưng phải liều mạng mới thăng tiến được." Giang Thanh Ba cầm tay nam nhân, chân thành an ủi." Thiếp thân biết phu quân là người làm việc lớn, bận rộn một chút cũng không sao cả, giống như trước đây một tháng trở về một lần cũng thiếp cũng có thể tiếp nhận."

"Mỗi tháng một lần? Trước kia đã khiến phu nhân chịu nhiều thiệt thòi rồi." Lục Minh Châu cầm tay Giang Thanh Ba. "Bây giờ vì phu đã là Tả Chỉ huy sứ của Củng Vệ ti, không cần phải liều mạng như trước nữa. Sau này,mỗi ngày ta đều về nhà với phu nhân."

"..."

Ý nàng không phải như vậy! Giang Thanh Ba hét to trong lòng. Rõ ràng nàng đang ám chỉ Lục Minh Châu nên chăm chỉ gầy dựng sự nghiệp, đừng về nhà mỗi ngày, nàng thực sự không thể chịu đựng được.

"Hôm nay chơi mệt mỏi rồi, cho nàng mượn vài nghỉ ngơi một chút đấy."

Lục Minh Châu dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ vai trái của mình. Đúng là Giang Thanh Ba hơi mệt mỏi nên không hề khách khí nhích qua, dựa vào bờ vai rộng lớn của chàng. Không cần phải đối mặt với nam nhân này nữa, nàng xụ mặt, không cần chú ý hình tượng nữa, cố gắng tiêu hóa tin dữ Lục Minh Châu sắp về nhà mỗi ngày.

Mẹ nó, tin tức này quá dữ dội!

Một tin dữ mà nàng không thể chấp nhận được!

Hay là nàng về nhà mẹ đẻ lánh tạm một thời gian, nhưng lý do thì sao? Phụ thân đau lưng, đau chân hay đau đầu?

Phụ thân nàng ở nhà sẽ nguyện ý phối hợp chứ?

Lục Minh Châu liếc nhìn vẻ mặt biến hoá phong phú của Giang Thanh Ba, chàng cố gắng kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười. Nếu lúc này Giang Thanh Ba ngẩng đầu sẽ phát hiện cảm xúc chân thật trong mắt nam nhân.

Đáng tiếc, nàng đang đắm chìm trong 'tin dữ'!

"Mấy ngày nữa sẽ đến lễ hội thả đèn Tết Nguyên tiêu, Thái Thượng Hoàng muốn vui vẻ cùng dân chúng nên sẽ tổ chức náo nhiệt hơn. Nàng có thể đi ra ngoài để giải sầu."

"Không cần, hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người, thiếp thân không muốn phải chen chúc." Giang Thanh Ba từ chối không chút suy nghĩ.

"Hội đèn năm nay sẽ khác. Rất nhiều tửu lâu và khách điểm sẽ giới thiệu các món ăn đặc biệt, lúc khác không có những món này đâu."

Nghe nhắc đến đồ ăn, Giang Thanh Ba lập tức cảm thấy hứng thú. Nàng mới ngáp được một nửa đã mạnh mẽ dừng lại: "Đồ ăn ngon? Thiếp chắc chắn sẽ đi."

Lục Minh Châu bật cười lắc đầu. Phu nhân nhà chàng có đam mê đặc biệt đối với đồ ăn.

"Chắc chắn tối hôm đó Thái Thượng Hoàng sẽ hồi cung sớm. Ta sẽ kết thúc thời gian trực sớm để dẫn nàng đến mấy tửu lâu nổi danh nếm thử."

"Được." Giang Thanh Ba gật đầu,từ từ nhắm lại.

"Một lời đã định."

Đáp lại chàng là tiếng hít thở đều đều của Giang Thanh Ba.

Lục Minh Châu lấy lò sưởi trong tay nàng ra và khoác áo choàng lên cho nàng. Bấy giờ chàm mới nhắm mắt lại, dựa đầu vào vách xe.
Chương kế tiếp