Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 52
"Thái Thượng hoàng bệ hạ đã hồi cung, hai vị đại nhân có thể về phủ." Vu công công chắp tay, xoay người đi vào cửa cung.

Lục Minh Châu xoay người muốn rời đi, không ngờ bị chặn đường đi. Phát hiện Úc Đồng quan sát mình, chàng khoanh tay trước ngực giữ lấy trường đao.

"Úc đại nhân có ý gì?"

"Ngươi thật sự là Lục Minh Châu."

Úc Đồng không đầu không đuôi nói, Lục Minh Châu mặt không đổi sắc nhìn thẳng hắn. "Có chuyện thì nói, nếu không thì cút."

"Nghe nói mấy ngày trước Lục đại nhân ở sân ngựa dạy phu nhân cưỡi ngựa." Úc Đồng đánh giá chàng từ đầu đến chân. "Lục đại nhân lại rảnh rỗi đến mức có thời gian làm việc này? Ta không tin."

Vút!

Úc Đồng bất ngờ rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo chém thẳng về hướng cổ Lục Minh Châu. Chàng chẳng hề chớp mắt, chỉ thấy một bóng người lướt qua, lưỡi kiếm bị vỏ đao ngăn trở.

"Bây giờ ta mới tin ngươi thật sự là Lục Minh Châu." Úc Đồng vuốt cằm, đi một vòng quanh Lục Minh Châu, rồi tặc lưỡi vài tiếng. "Ngươi mà cũng có lúc yêu đương thắm thiết như vậy , thật đáng ngạc nhiên."

"Đã mấy năm rồi mà ngươi vẫn không thể làm cho đại tẩu đang thủ tiết bố thí cho ngươi một ánh mắt." Lục Minh Châu vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: "Ngươi không hiểu cũng bình thường thôi."

"Ngươi thì biết gì, rõ ràng là ta biết kìm chế bản thân và tôn trọng nàng ấy." Úc Đồng đen mặt nói.

"Ừm, vậy nên nhà mẹ đẻ của đại tẩu ngươi đang chuẩn bị tìm mấy nhà tốt để nàng ta xem mắt, lần nữa tìm trượng phu cho nàng ta."

"..."

Ngươi nhất định phải xát muối vào vết thương của người khác như vậy sao?

"Úc đại nhân, nếu ngươi không cố gắng thì ngay cả cơ hội ở chung dưới một mái nhà cũng không còn." Lục Minh Châu vuốt thẳng áo choàng, đẩy đối phương ra rồi sải bước rời đi.

Úc Đồng hít sâu, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Minh Châu đi xa: "Chờ đấy, ngươi đừng quá đắc ý."

Lục Minh Châu nhảy lên ngựa, kéo dây cương để ngựa chuyển hướng đi về phía Lục Cửu đang đứng đợi cách đó không xa: "Có thấy phu nhân không?"

"Ban nãy lão Tứ có truyền tin tức đến, Lục Y cô nương, tỳ nữ của phu nhân đã đến Thanh Vân lâu đặt chỗ." Lục Cửu cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường, liếc mắt quan sát dòng người đông nghẹt trên phố." Đêm nay đường phố quá đông người, phải cưỡi ngựa hơn nửa canh giờ mới vượt qua được."

"Đi đường tắt." Nhìn dòng người trên đường, Lục Minh Châu quay ngựa đi vào trong ngõ.

"Vâng."

Sau nửa nén hương, chủ tớ hai người xuyên qua mấy con hẻm nhỏ tới trước cửa tửu lâu Thanh Vân. Lục Cửu xoay người xuống ngựa trước, hắn ta nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng lão Tứ ở đâu cả.

"Thiếu gia đợi chút, tiểu nhân đi vào hỏi thăm trước."

"Ừ."

Sau thời gian một chén trà, Lục Cửu chạy trở về, thở hổn hển nói.

"Thiếu gia, phu nhân không ở trên đó."

Lục Minh Châu nhíu mày, mím môi nhìn xung quanh.

Ầm ầm!

Tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu.

Lục Minh Châu giống như không nghe thấy, trầm tư một lát mới mở miệng: "Đi hỏi các huynh đệ xung quanh xem A Tứ có để lại lời nhắn gì không."

"Tiểu nhân đi ngay." Không bao lâu sau Lục Cửu chạy về. "Thiếu gia, phu nhân đã đến tửu lâu Vân Hạc."

Lục Minh Châu không bất ngờ chút nào, chàng đã sớm nhìn thấu bản chất thích ăn hàng của Giang Thanh Ba. Nếu tối nay nàng ở nhà mới kỳ lạ. "Đi đường tắt đến đó."

"Thiếu gia, trời sắp mưa rồi." Lục Cửu ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhắc nhở.

"Không sao."

Hai người đi đường nhỏ đến tửu lâu Vân Hạc, lại không thấy bóng dáng Giang Thanh Ba đâu. Sau khi hỏi thăm họ mới biết nàng đã đi sang một tửu lâu khác. Bọn họ liên tục tìm đến năm tửu lâu nhưng đề vồ hụt. Tiếng sấm sét không ngừng nổ vang trên đỉnh đầu, không bảo lâu trên trời bắt đầu mưa phùn. Người đi bộ trên đường lần lượt tản đi, con phố dài náo nhiệt trong nháy mắt trở nên vắng vẻ.

Lục Minh Châu dắt ngựa đứng dưới mái hiên của một quán rượu. Chàng xoa mi tâm, im lặng thở dài. Trong lòng lại có thêm nhận thức mới về khả năng đi chơi của Giang Thanh Ba. Trong một đêm chạy đến mấy cái tửu lâu trong khoảng cách gần nửa cái kinh thành, nàng đúng là không biết mệt mà.

Lục Cửu cũng lộ ra vẻ mặt bội phục. Nghiêng đầu nhìn Lục Minh Châu: "Thiếu gia, trời mưa to như này có lẽ phu nhân đã trở về. Chúng ta cũng về thôi."

Trong lúc nói chuyện, mưa phùn càng ngày càng lớn, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống lộp bộp. Lục Minh Châu thu hồi ánh mắt, khuya như vậy đành phải về nhà thôi. Chàng nắm yên ngựa, từng người nhảy lên lưng ngựa.

"Trở về."

Khi về đến Võ An Hầu phủ, toàn thân hai chủ tớ đều đã ướt đẫm. Trên đường bọn họ đi qua, mỗi dấu chân đều đọng lại một vũng nước.

Vừa bước vào cửa viện Thu Thuỷ Uyển, Lục Minh Châu đã nghe được một chuỗi tiếng cười như chuông bạc. Không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là tiếng cười của Giang Thanh Ba. Có lẽ hôm nay nàng đã có một bữa ăn rất thoả mãn.

"Cô gia." Thấy Lục Minh Châu, tỳ nữ vội vàng cúi đầu hành lễ. "Nô tỳ đi bẩm báo tiểu thư."

Tỳ nữ nhanh chân chạy vào tẩm phòng, tiếng cười dễ nghe đột ngột dừng lại. Lục Minh Châu đi tới cửa tẩm phòng, tình cờ gặp phải Giang Thanh Ba bước ra nghênh đón.

"Phu quân… Sao y phục của chàng lại ướt hết như vậy?" Giang Thanh Ba nhíu mày quan sát, nàng nghiêng đầu gọi Lục Y đang chuẩn bị rời đi. "Chuẩn bị nước nóng. Nấu thêm một nồi canh gừng, đậm vị một chút."

"Nô tỳ đi ngay."

Giang Thanh Ba kéo Lục Minh Châu sải bước nhanh vào trong phòng rồi dừng lại bên cạnh chậu than, sau đó nàng lại đi vòng ra sau lưng nam nhân, giúp chàng cởi đai lưng.

"Thái thượng hoàng cũng quá hăng hái rồi, trời mưa như vậy mà vẫn muốn các chàng cùng dạo chơi."

Lục Minh Châu giơ tay lên để Giang Thanh Ba cởi y phục dễ dàng hơn. Ánh mắt lướt sang chỗ điểm tâm mới lạ và món ăn của tửu lâu Vân Hạc trên bàn.

"Sao hôm nay nàng lại trở về sớm như vậy?"

"Trở về? Hôm nay thiếp có ra ngoài đâu."

Giang Thanh Ba nhìn theo tầm mắt Lục Minh Châu, nàng cười giải thích.

"Chạng vạng hôm nay thiếp thấy sắc trời không tốt, cảm giác buổi tối trời sẽ mưa, nên đã từ bỏ ý tưởng đi ra ngoài. Nhưng chàng nói hôm nay sẽ có những món ăn đặc biệt, thế là thiếp bèn bảo Lục Y và mấy tỳ nữ khác ra ngoài mua về. Như vậy thiếp không cần ra ngoài rồi mắc mưa nhưng vẫn thưởng thức được món ngon, thiếp thông minh lắm đúng không?"

"Rất thông minh. "Lục Minh Châu nghiến răng gằn từng chữ.

"Đúng vậy." Giang Thanh Ba hoàn toàn không phát hiện cảm xúc Lục Minh Châu xảy ra biến hoá, tiếp tục cười nói: "Chàng nói rất đúng, những món ăn đặc biệt này ngon thật. Thiếp cố ý để dành cho phu quân một phần, có phải chàng rất vui hay không?"

"Vi phu cám ơn tấm lòng của phu nhân." Lục Minh Châu cứng ngắc cười.

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."

"Phu nhân, hình như trên mặt nàng dính cái gì đó. Vi phu xem giúp nàng."

"Cái gì?" Giang Thanh Ba ném quần áo ướt vào chậu, hai tay sờ má nhưng không đụng gì hết. Nàng đẩy mặt về phía Lục Minh Châu chờ chàng giúp đỡ. Bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người bị kéo vào trong ngực nam nhân. Quần áo ướt đẫm, lạnh lẽo dán lên má làm Giang Thanh Ba giật cả mình.

"Lục Minh Châu, chàng mau buông ra, quần áo của chàng ướt đấy." Giang Thanh Ba giãy dụa muốn đẩy nam nhân ra, chỉ tiếc nàng quá yếu, không thể làm đối phương nhúc nhích chút nào cả. Nàng kiễng mũi chân, dùng đầu đập vào cằm đối phương: "Chàng làm gì vậy, thiếp vừa tắm rửa thay y phục, giờ lại bị chàng làm ướt rồi."

"Vậy thì tắm thêm lần nữa."

"..."

Hôm nay nam nhân này phát điên gì vậy nhỉ? Giang Thanh Ba đẩy không ra, tức giận cắn vào vai tên nam nhân đáng ghét này, Lục Minh Châu vẫn đứng im. Nàng chịu thua, đành phải đứng yên để cho đối phương ôm đủ. Nàng không tin nam nhân này có thể ôm cả đêm.

Hồi lâu, Lục Minh Châu buông nàng ra, nhìn vết nước trên quần áo nàng, chàng hài lòng cười. "Nước mưa trên người ta không sạch sẽ, mau đi tắm rửa."

"Y phục thiếp vừa thay lại bị chàng làm bẩn, thế mà chàng còn cười."

"Như vậy chúng ta đều giống nhau, rất tốt."

"..."

Tốt cái sợi lông ấy.

"Vi phu đi tắm trước, phu nhân cũng đừng chậm trễ." Lục Minh Châu nhìn thấy bà tử mang nước vào dục phòng* rồi đi ra, chàng lên tiếng thúc giục.

*Dục phòng: phòng tắm.

Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn bóng lưng Lục Minh Châu, tức giận chống nạnh. Hôm nay Lục Minh Châu rất thiếu đánh, nàng muốn trừ tiền tiêu vặt của đối phương. Giang Thanh Ba cúi đầu nhìn về vết nước trên vạt áo, cảm giác ướt át, lạnh lẽo dán vào da rất khó chịu, chỉ có thể tắm rửa lại lần nữa. Nàng thở dài, xoay người đi vào dục phòng.

Lục Minh Châu từ dục phòng đi ra, nhìn thấy bát canh gừng bốc hơi nghi ngút trên bàn, chàng bưng lên ngửi, mùi vị cay nồng không ngừng xộc vào mũi. Chàng nhíu mày, vẻ mặt bài xích. Từ sau năm mười ba tuổi, chàng đã không còn uống cái này nữa. Liếc mắt nhìn Giang Thanh Ba nằm trong chăn, Lục Minh Châu mím môi, uống một hơi cạn sạch bát canh gừng m. Hương vị vẫn khó uống như hồi nhỏ!

"Tại hội đèn đêm nay, vi phu đã nhìn thấy đại ca đại tẩu chúng ta." Lục Minh Châu xốc chăn lên nằm xuống giường.

"Ừm." Giang Thanh Ba nhắm mắt, lười biếng trả lời.

"Trước kia khi phu nhân ở Giang Nam, nơi đó đón tết Nguyên Tiêu như thế nào?"

"Ừm."

Lục Minh Châu nghiêng đầu nhìn Giang Thanh Ba đang nhắm hai mắt, chàng dừng một lúc rồi mở miệng: "Phu nhân thích cái gì."

"Ừm."

"..." Lục Minh Châu nhéo mi tâm, chăm chú nhìn Giang Thanh Ba. Chàng suy nghĩ chốc lát rồi bất ngờ nói: "Lỗ vương ở trong ngục để lại di thư và tự sát."

Giang Thanh Ba đột nhiên mở mắt, ngồi dậy nhìn về phía Lục Minh Châu. Hai mắt lóe lên ánh sáng bát quái.

"Cái gì, Lỗ vương tự sát?"

"Tại sao tự sát?"

"Chắc chắn là tự sát?

"Trong di thư viết cái gì?"

"..."

Lục Minh Châu đỡ trán, phu nhân nhà chàng đặc biệt nhiệt tình với mấy chuyện bát quái và thức ăn.

"Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Lục Minh Châu nhìn ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy cánh tay chàng, kéo khóe môi, xoay người nhắm mắt lại: "Ngủ thôi."

"Ngủ?"

Bát quái mới nói mở đầu đã ngừng lại, đây là chuyện con người có thể làm được sao! Không nghe được kết quả sao nàng ngủ được chứ? Liếc mắt nhìn nam nhân đang giả vờ ngủ, Giang Thanh Ba ghé sát vào bên cạnh nam nhân, nhỏ giọng nói.

"Phu quân nói một chút thôi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy."

Nam nhân nằm nghiêng không nhúc nhích. Giang Thanh Ba nắm lấy bả vai đối phương lắc mạnh.

"Phu quân, cầu xin chàng, mau nói xem chuyện gì xảy ra. Đừng có khơi hứng thú của thiếp ra như vậy."

"Phu quân."

"Minh Châu."

"Châu ca ca."

Lục Minh Châu quay đầu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được sự ấm áp truyền đến trên môi, Giang Thanh Ba ngây người chớp mắt mấy cái. Thật lâu sau nàng mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nàng vươn tay muốn đẩy chàng ra, nhưng sau gáy bị một bàn tay to đè lại...

Màn giường buông xuống, che lại cảnh xuân trên giường. Ngọn lửa đèn cây đung đưa theo gió, ngọn lửa khi thì bùng cháy thật to, khi lại nhỏ xíu như sắp tắt…

*

Ngày hôm sau.

Lục Y xốc màn giường lên, đỏ mặt hít sâu một hơi. Một tay nàng ấy cầm bình sứ màu trắng, một tay che hai mắt. Lục Y hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn người trên giường quá khe hở giữa ngón tay. Trên da trắng như tuyết của Giang Thanh Ba in dấu hôn xanh tím, kéo dài từ cổ đến đùi, ngay cả một số vị trí nhạy cảm cũng có dấu vết ái muội.

Cái này... Cô gia cũng quá không biết thương tiếc người!

"Thân thể người yếu, không thể chịu nổi giày vò như thế. Lần sau người phải bảo cô gia nhẹ nhàng hơn một chút. "Lục Y vừa thoa thuốc mỡ vừa nói.

"Ừm."

Giang Thanh Ba xoay người, nhắm mắt trả lời qua loa. Lục Y lắc đầu, nhưng động tác trên tay lại nhẹ hơn. Bôi thuốc mỡ xong, nàng ấy nhẹ nhàng đắp chăn, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Y đứng ở sân, thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy nhỏ giọng dặn dò những người đang bận rộn trong sân: "Mọi người nhỏ giọng thôi, tiểu thư còn đang ngủ."

Mọi người gật đầu, ra dấu cứ yên tâm.

Lục Y cười bước đến dưới hành lang, nàng ấy đứng bên cạnh Lục Trúc, tiện tay thêm một khối than bạc vào chậu.

"Ngươi nói các chủ tử ân ái như vậy,có phải chúng ta sẽ sớm được chào đón tiểu chủ tử hay không?"

"Nếu cô gia thường xuyên về nhà, việc này đúng là có khả năng." Lục Trúc đầu cũng không ngẩng lên nói, tay vẫn thoăn thoắt lấy những cục than đã cháy trong chậu.

"Vậy có phải ta nên bắt đầu chuẩn bị quần áo của tiểu chủ tử hay không?"

"Có lẽ hơi sớm nhỉ? Bóng dáng tiểu chủ tử còn chưa thấy đâu." Lục Trúc ngừng quạt, nghiêng đầu nhìn Lục Y.

"Không sớm. Đồ dùng của trẻ nhỏ đều phải tinh tế, rất tốn thời gian để làm."

"Có lý." Lục Trúc nghiêm túc gật đầu. "Tiện thể ngươi giúp ta chuẩn bị một ít nguyên liệu, ta làm giày đầu hổ cho tiểu chủ tử."

"Được. Lát nữa ta sẽ đến khó riêng tìm nguyên liệu."

*

Lúc Giang Thanh Ba tỉnh ngủ đã là buổi chiều, ăn cơm xong, nàng mệt mỏi nằm dài trên ghế quý phi. Đêm qua nàng đã phải trả một cái giá đắc để nghe được một tin bát quái. Đáng ghét, Lục Minh Châu thật sự quá nham hiểm, không ngờ chàng lại lừa gạt nàng như vậy.

"Tiểu thư có nghe nô tỳ nói không?"

"Hả? Nghe chứ. Ngươi cứ nói tiếp đi. "Giang Thanh Ba chống cằm, nhìn Lục Mai.

"Sao giọng của tiểu thư lại khàn như vậy, tối hôm qua bị cảm lạnh ư?" Lục Mai nghiêm mặt. "Lục Y, Lục Trúc chăm sóc như thế nào mà..."

"Không phải cảm lạnh. Này là do ta ở trong phòng ấm lâu quá nên bị nhiệt, uống nhiều nước là được rồi."

Giang Thanh Ba bưng chúng trà lên rót nước, nàng rũ mắt che giấu sự chột dạ. Trong lòng Giang Thanh Ba không ngừng mắng Lục Minh Châu. Đều tại chàng đêm qua cứ bắt nàng gọi 'Châu ca ca' hoài. Nếu nàng không gọi, chàng sẽ làm ra chuyện xấu. Cuối cùng nàng đầu hàng, gọi suốt đêm cho đến khi cổ họng khản đặc, Lục Minh Châu mới chịu buông tha cho nàng.

Nhớ đến tối hôm qua, Giang Thanh Ba tức giận đấm lên giường mềm. Cảm nhận được ánh mắt của Lục Mai, nàng ổn định cảm xúc, thong thả mở miệng.

"Nói tiếp đi, Lục Tử Tuệ thế nào?"

"Nhị tiểu thư đã học xong quy củ, hiện tại cũng biết điều hơn. Vị ma ma kia hỏi khi nào có thể huỷ bỏ lệnh cấm."

"Bị nhốt gần một tháng rồi, thả nàng ta ra đi." Giang Thanh Ba mỉm cười với Lục Mai. "Ta cũng nhớ các ngươi."

"Nô tỳ cũng nhớ tiểu thư."

"Mau thu dọn đồ đạc quay về, ta bảo phòng bếp nhỏ làm đồ ăn ngon cho các ngươi. Nhìn xem, cả tháng không gặp đều gầy đi trông thấy. Đồ ăn gởi đến không hợp khẩu vị của ngươi à?"

"Đều là món nô tỳ thích ăn, sao có thể không hợp khẩu vị được chứ. Có thể tiểu thư đã lâu không gặp nô tỳ nên cảm thấy nô tỳ gầy đi. Những nha hoàn trong viện của nhị tiểu thư đều cảm thấy nô tỳ trắng trẻo mập mạp được tiểu thư nuông chiều, hâm mộ đến đỏ mắt kia kìa."

"Kiến thức hạn hẹp, cái này đâu tính là giáo dưỡng. Ngươi muốn ăn gì thì cứ nói nhà bếp nhỏ làm cho ngươi."

"Nô tỳ sẽ không khách khí. Đợi Lục Tùng đến, thế nào hắn cũng la hét gọi đủ món ăn cho xem." Lục Mai hành lễ, vui vẻ đi vào phòng bếp.

Cùng ngày, tất cả nha đầu và bà tử canh giữ xung quanh Lục Tử Tuệ đều rút lui. Sau khi được tự do, Lục Tử Tuệ không lập tức ra khỏi cửa, ngược lại là Đan Tuệ Quân nóng nảy chạy đến thăm nữ nhi.

Nghe đồn, có một nha hoàn lúc đi ngang qua nghe được từ trong viện Nhị tiểu thư truyền đến tiếng khóc kích động của Đan Tuệ Quân. Theo nguồn tin không đáng tin cậy, lúc đó Lục Tử Tuệ vô cùng bình tĩnh, không hề quan tâm đến mẫu thân mình.

Nửa tháng trôi qua, Lục Tử Tuệ an phận, không còn tác quai tác quái nữa. Nghe nói trong khoảng thời gian này, nàng ta còn đích thân đến sân của Lục Tử Oánh để xin lỗi vì chuyện lần trước.

Giang Thanh Ba nghe bát quái xong, trong mắt hiện lên gợn sóng: "Vị ma ma có vài phần năng lực đấy, dạy cũng ra hình ra dạng."

"Chỉ sợ là làm bộ, qua một hai tháng sẽ lộ ra bộ mặt thật." Lục Y bĩu môi, mỉa mai.

"Không sao cả. Dù sao nàng ta cũng không dám làm loạn trước mặt ta." Giang Thanh Ba há miệng cắn quả quýt Lục Mai đút, vị chua chua ngọt ngọt bùng nổ trong khoang miệng, mặt mày giãn ra.

"Tiểu thư, nô tỳ đã đối chiếu xong danh sách của hồi môn."

Giang Thanh Ba ngừng nhai, ngồi dậy, mở danh sách Lục Mai đưa lên, mày liễu hơi nhíu lại. Một lát sau, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt nàng.

"Thời tiết dần ấm áp, nên may y phục mới và đổi một bộ gia cụ mới thôi."

Lục Y và Lục Tùng liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ.

Có người sắp gặp xui xẻo!
Chương kế tiếp