Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 59
"Tiểu thư, người thật sự định bày những của hồi môn lấy lại được này lên à?"

Lục Tùng nhìn quanh tẩm phòng với vẻ mặt đầy khó khăn:

"Trong phòng toàn bộ là của hồi môn của người, cũng toàn là đồ vật tinh xảo mà."

"Ngươi lau dọn sạch sẽ rồi cất vào tư khố của Lục Minh Châu đi."

Giang Thanh Ba bóc vỏ cam, tự mình ăn một miếng rồi đút cho Lục Tùng và Lục Mai đang bận rộn mỗi người một miếng. Nàng nhìn vào tấm bình phong và những vật khác đang chiếm hết không gian trống trong phòng mình, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Đợi qua vài ngày nữa ta tổ chức một buổi tiệc nhỏ rồi bày chúng lên, đến lúc đó ta để cho mọi người thấy bà bà của ta yêu thương ta đến nhường nào."

"Chuyện này có phải không được tốt lắm không?"

Lục Mai ngừng lau chùi, vẻ mặt do dự:

"E rằng Hầu gia sẽ không cho phép người làm như vậy đâu, dù sao Nhị phòng cũng là nhi tử ruột của ông ấy mà."

"Ta chỉ là cho mọi người xem của hồi môn mà bà bà ta để lại mà thôi, có chuyện gì không đúng sao?"

"Không có."

Lục Mai lắc đầu.

"Vậy không phải là được rồi sao? Nếu ta đã không làm gì sai, vậy ông ấy dựa vào cái gì mà nói ta, dựa vào cái gì mà không cho ta làm? Cũng không phải là ta bắt Nhị phòng động vào của hồi môn bà bà ta để lại."

Giang Thanh Ba ăn miếng cam cuối cùng, khóe môi nàng hơi nhếch lên:

"Đã làm sai thì phải chuẩn bị tâm lý bị đánh."

"Tiểu thư, ngọc bội Song Ngư và chiếc nhẫn ngọc này thì làm sao đây?"

Lục Tùng chỉ vào hai vật trên bàn.

"Đồ tốt như thế lại bị Nhị phòng phá hỏng rồi."

Lục Mai bĩu môi:

"Người và cô gia không thể dùng được nữa."

Giang Thanh Ba chống cằm, nhìn chằm chằm vào ngọc bội Song Ngư đang nằm yên lặng trên bàn, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn. Sau một hồi im lặng, trong lòng nàng đã nảy ra một ý.

"Ta nhớ vài ngày trước Vô Tự Lâu có gửi một tấm thiệp mời tới, có còn không?"

"Vẫn còn. Nghe nói trong lâu đã tìm được một ít bảo vật quý hiếm, mấy ngày nữa sẽ được bán công khai, tiểu thư cũng có hứng thú sao?"

Lục Mai nói.

"Một lúc nữa ngươi tự mình đưa ngọc bội Song Ngư và chiếc nhẫn ngọc này đến Vô Tự Lâu, mỗi một vật yết giá là năm vạn lượng, sau khi bán đi sẽ chia cho Vô Tự Lâu một vạn lượng tiền bán hàng."

"Tuy rằng ngọc bội Song Ngư và chiếc nhẫn ngọc này vẫn còn trong tình trạng tốt nhưng cũng chỉ đáng giá ít tiền. Năm vạn lượng có phải hơi đắt không, chắc không có ai muốn mua đâu nhỉ?"

Lục Tùng nhìn ngọc bội trên bàn, nói thẳng thừng.

Đôi mắt của Lục Mai lóe lên, vẻ mặt nàng trông giống như Giang Thanh Ba:

"Tiểu thư muốn bắt chẹt Nhị phòng một khoản sao?"

"Mượn nhiều năm như vậy rồi, cũng phải trả phí mượn đồ chứ, bọn họ còn làm vỡ một bộ nghiên mực nữa, chẳng lẽ không cần đền hay sao?"

"Nếu... Nhị phòng không mua thì sao?"

"Ngươi để Vô Tự Lâu giới thiệu về xuất xứ của ngọc bội, còn kể thêm cho các vị khách nghe về mối tình xúc động lòng người giữa Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Ninh. Qua mấy ngày thì Nhị phòng tự khắc sẽ cho người đến mua lại thôi."

"Nô tỳ sợ Nhị phòng sẽ tức giận."

"Chuyện đó liên quan gì đến ta?"

Giang Thanh Ba nhấp một ngụm trà, trên môi hiện lên nụ cười:

"Da mặt của Lục Tử Ninh dày như vậy, cần giúp hắn cạo đi một chút."

Lục Mai và Lục Tùng hai mắt nhìn nhau, thương tiếc cho đám người của Nhị phòng.

"Một lúc nữa, sau khi đưa đồ xong thì ngươi về Giang phủ một chuyến, kể chuyện này cho tẩu tẩu của ta nghe."

"Nô tỳ biết rồi."

Lục Mai nói.

"Nhân tiện, ngươi nhớ nói cho chủ nhân của Vô Tự Lâu, ngọc bội Song Ngư và chiếc nhẫn ngọc này phải được trưng bày trong nửa tháng, một canh giờ cũng không được thiếu."

"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ nói rõ ràng."

"Tiểu thư, không tốt... không tốt rồi."

Lục Y chạy nhanh vào tẩm phòng, vịn tay vào bàn thở hổn hển. Sau một hồi nghỉ ngơi, nàng ấy vừa thở hổn hển vừa nói:

"Cô gia cầm đao, vẻ mặt đằng đằng sát khí đi tìm Lục Tử Ninh rồi."

"Cái gì?"

Giang Thanh Ba đột nhiên đứng lên, Lục Minh Châu nhất định đã biết chuyện chiếm đoạt của hồi môn.

"Ngươi nói với chàng ấy về chuyện của hồi môn à?"

"Nô tỳ sao dám nói chứ?"

Lục Y lắc đầu.

Chết tiệt, rốt cuộc là ai lắm miệng. Giang Thanh Ba đập bàn, nàng đã định tối nay nói chuyện này là thích hợp nhất, nhưng bây giờ mọi thứ đã bị làm loạn hết lên. Nàng khoác áo choàng vào, bước nhanh ra ngoài. Sự việc còn chưa kết thúc, không thể để Lục Minh Châu phá hỏng kế hoạch của nàng.

Bên ngoài thư phòng Minh Nguyệt Các.

Lục Tử Ninh chật vật nằm trên mặt đất, một chiếc giày đen đang giẫm lên lưng hắn, một lưỡi đao lạnh lẽo đang dán trên má trái. Dưới ánh mặt trời, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến hắn nheo mắt lại đầy sợ hãi.

"Tam đệ có gì thì từ từ nói, đừng làm tổn thương Tử Ninh, hắn là cháu trai của đệ đấy."

"Tam thúc, đừng kích động."

Đan Tuệ Quân và Lương Nghi Tĩnh đứng cách đó vài bước, muốn bước tới nhưng không dám, cả hai cẩn thận nhìn chằm chằm vào cây đao trong tay Lục Minh Châu.

"Có chuyện gì thì nhắm vào ta, nhắm vào ta này."

Đan Tuệ Quân gào khóc nói.

"Dám động vào đồ của mẫu thân ta?"

Lục Minh Châu nhướng mi, lạnh lùng nhìn Đan Tuệ Quân:

"Đập để chơi à?"

"Ta sai rồi... ta sai rồi… Aaa!"

Lục Tử Ninh hét lên, đôi mắt sợ hãi dán chặt vào mũi đao đang nhắm vào mắt hắn. Toàn thân hắn không khống chế được mà run lên.

"Làm sao, bây giờ cháu trai đã biết sợ rồi à? Lúc động vào đồ của mẫu thân ta lại không ngờ đến có ngày hôm nay sao?"

"Tam… tam thúc…"

"Ngươi có biết ở Củng Vệ ti, ta dùng cách gì để thẩm vấn phạm nhân không?"

Lục Minh Châu ngắt lời hắn, không đợi đối phương trả lời, khóe môi chàng hiện lên một nụ cười lạnh lùng:

"Ta thích lột da người ta, lột từ đầu đến chân, lột từng chút một, chậm rãi từng li từng tí, để phạm nhân trải qua đau đớn tột cùng... Hôm nay thời tiết tốt như thế này, không bằng…"

"Dừng tay."

Một giọng nói thanh lệ đột nhiên vang lên. Nhìn thấy Giang Thanh Ba, Đan Tuệ Quân gần như bật khóc. Đôi mắt của bà ta bừng lên sự chờ đợi, hy vọng rằng nàng có thể khiến Lục Minh Châu bình tĩnh lại, tha cho Tử Ninh.

Lục Minh Châu quay đầu lại nhìn Giang Thanh Ba đang chạy vào sân, chàng nhíu mày lại.

"Nàng ở đây làm gì?"

"Chàng cất đao lại trước đi."

Giang Thanh Ba thở hổn hển nói.

"Đúng, đúng vậy, bỏ cây đao xuống, có chuyện gì thì từ từ nói."

Đan Tuệ Quân luôn miệng phụ họa theo.

Ánh mắt của Lục Minh Châu hơi tối lại. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng:

"Nếu ta nói không thì sao?"

"Không?"

Giang Thanh Ba tức giận đánh nhẹ vào lưng của nam tử:

"Nhị phòng còn chưa trả lại hơn hai mươi món của hồi môn đâu, nếu như chàng làm Lục Tử Ninh bị thương, đến lúc đó họ mượn chuyện này để ăn quỵt thì phải làm sao?"

Mọi người: ...

Còn tưởng rằng ngươi lo xảy ra án mạng, nhưng cuối cùng... ngươi lại lo lắng chưa trả đồ!

"Còn thất thần làm gì, mau cất đi."

Giang Thanh Ba kéo lấy tay áo của nam tử, thúc giục.

"Nếu phu nhân đã nói như vậy, thì trước hết bỏ qua cho ngươi."

Lục Minh Châu cất trường đao vào vỏ, thu chân lại, đi đến bên người Giang Thanh Ba.

Đan Tuệ Quân vội vàng tiến lên đỡ Lục Tử Ninh đang chật vật, lùi lại vài bước lớn, thề chết bảo vệ hắn đằng sau. Bà ta cảnh giác nhìn Lục Minh Châu, như thể sợ chàng lại rút đao xông lên lần nữa.

"Phu quân của muội đã thả hắn đi thì sẽ không ra tay nữa. Nhị tẩu còn giả vờ làm gì."

Giang Thanh Ba liếc mắt nhìn bà ta.

"Hừ, ai mà biết được?"

"Nói chuyện đừng có quái gở như vậy, nếu không ta lại không nhịn được mà lôi Lục Tử Ninh ra ngoài đánh cho một trận đấy."

Đan Tuệ Quân: ...

Hoàn cảnh ép người. Bà ta không dám nói thêm gì nữa.

"Chúng ta trở về đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mỗi chàng mà thôi."

Giang Thanh Ba nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Minh Châu, nàng kéo nam tử cao hơn mình ra ngoài. Cũng may là đối phương chịu phối hợp, nếu không thì nàng thật sự không kéo đi được. Ra tới cổng thì nàng đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Đan Tuệ Quân.

"Còn có hai ngày một đêm là đến thời hạn, Nhị tẩu phải nhanh lên đấy."

Sắc mặt Lục Minh Châu lạnh lùng, trường đao trong tay cắm xuống đất, chọc ra một cái hố sâu. Mấy người Nhị phòng giật mình, gật đầu liên tục.

"Ta biết rồi, hai ngày nữa ta sẽ trả lại hết."

"Vậy thì chúng ta về trước đây, các người cứ tự nhiên."

"..."

Biến nhanh đi!

*

Thu Thủy Uyển.

Lục Minh Châu bước vào trong, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt chàng nhạt dần:

"Đa tạ phu nhân đã lấy lại của hồi môn cho mẫu thân ta."

"Làm sao chàng lại biết chuyện này?"

Nàng rõ ràng đã dặn dò nha hoàn giấu Lục Minh Châu rồi mà.

"Lục Cửu nói cho ta biết."

"..."

Chết tiệt, nàng quên mất con cá lọt lưới này!

Hai người lần lượt bước vào tẩm phòng, Giang Thanh Ba ngồi đối diện với Lục Minh Châu, nàng rót hai tách trà rồi đẩy một tách đến trước mặt nam tử. Yên lặng nhìn biểu cảm của đối phương.

"Phu nhân đang tò mò chuyện gì?"

Lục Minh Châu đặt đao xuống. Sau khi nhấp một ngụm trà, chàng nhướng mi, bắt gặp ánh mắt của Giang Thanh Ba chàng thoải mái mà đối mặt.

"Chàng giống như không phải thật sự tức giận như vậy."

Giang Thanh Ba mím môi, thái độ của chàng không giống như vừa phát hiện ra việc của hồi môn mẫu thân mình để lại bị chiếm đoạt. Trong lòng nàng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, nàng nuốt nước bọt nhìn Lục Minh Châu.

"Chàng thật sự không biết chuyện của hồi môn của mẫu thân bị Nhị phòng chiếm đoạt?"

"Nếu không buông thả thì làm sao bọn họ hoàn toàn bại lộ bản chất được chứ?"

Giang Thanh Ba sửng sốt một lúc, nàng thầm nghĩ một tiếng "quả nhiên", vừa rồi khi nàng kéo nam tử đi dễ dàng, trong lòng nàng đã thoáng nghi ngờ. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Minh Châu, đối phương dường như không quan tâm đến việc tính toán của mình bị nhìn thấu. Nàng cúi mặt xuống, mím môi.

"Vừa rồi là chàng đang diễn kịch à, ta suýt nữa bị chàng dọa sợ, rõ ràng chàng là coi ta như vũ khí để sử dụng mà."

"Phu nhân nói lời ngu ngốc gì vậy, rõ ràng là ta đang lót đường cho phu nhân mà."

Lục Minh Châu nắm tay Giang Thanh Ba, chàng không muốn bị đánh không thương tiếc nên thở dài giải thích:

"Lúc đầu ta định là đợi có cơ hội sẽ tìm cách giết một nhà Nhị phòng luôn thì những món đồ đó tự nhiên sẽ lấy lại được, không ngờ phu nhân lại có bản lĩnh như vậy, không cần phí nhiều sức đã lấy lại được."

"Đúng vậy, là thiếp làm giá y(*) cho phu quân hết."

(* Nguyên văn 做了嫁衣: ý là mình làm nhưng người khác được hưởng.)

"Những của hồi môn đó toàn bộ là mẫu thân giữ lại cho nàng, là của nàng hết."

Lục Minh Châu dừng một chút, nói tiếp:

"Phu nhân, còn mấy ngày nữa là hết tháng, có phải là phu nhân nên cho ta tiền tiêu tháng này không?"

"Hả? Đầu tháng không phải thiếp vừa cho chàng một trăm lượng bạc hay sao? Tiêu hết nhanh như vậy à?"

Giang Thanh Ba nhướng mày tự hỏi, có phải nam tử này tiêu tiền hơi nhanh hay không. Mỗi ngày về nhà ăn cơm, quần áo thì có người làm cho, sao vẫn tiêu tiền nhanh như vậy chứ?

"Cửa hàng son phấn còn cần bảo vệ, cho nên ta đưa một ít tiền đến đó, số tiền còn lại thì dùng để mua đồ ăn vặt cho phu nhân hết rồi."

"..."

Được rồi, coi như chàng còn có lương tâm.

"Phu nhân, lần này nàng có thể cho ta nhiều hơn chút được không? Có một vị đồng liêu mời ta uống rượu, đến lúc đó vi phu phải mời lại."

"Hai trăm lượng đủ không?"

"Đủ rồi, đa tạ phu nhân."

Giang Thanh Ba nhướng mày, khóe môi không tự chủ được mà nở một nụ cười. Sự buồn bực vừa rồi khi bị coi như vũ khí để sử dụng đã biến mất hoàn toàn. Chìa khóa tư khố, trang viên và cửa hàng của Lục Minh Châu toàn bộ nằm trong tay nàng, mà nam tử này lại chưa từng hỏi nàng, hoàn toàn tin tưởng vào nàng. Nên nếu nói chàng định tính kế nàng thì không đúng.

"Chàng thật sự đưa hết của hồi môn bà bà để lại cho thiếp sao?"

Giang Thanh Ba vừa nói vừa nhìn biểu cảm của nam tử, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trên mặt đối phương. Nhưng nàng phải thất vọng rồi, Lục Minh Châu tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí còn cúi người lại gần để nàng có thể nhìn rõ hơn. Nàng đẩy chàng ra, trừng mắt nhìn nam tử.

"Chàng nói cho đàng hoàng."

"Vi phu không cần phải lừa gạt nàng."

Lục Minh Châu lại nắm lấy tay nàng, lần này chắc chàng không bị tát đâu nhỉ.

"Mẫu thân của ta trước khi qua đời đã nói với ta rằng tất cả những thứ này toàn bộ để lại cho nhi tức."

"Bà bà quá hào phóng rồi."

Giang Thanh Ba cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào thì nàng lại không nói ra được.

"Mẫu thân của ta không để ý những vật ngoài thân như thế này, nếu nàng thích thì bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Thiếp rất thích."

Giang Thanh Ba không thể nghĩ ra điểm nào không đúng nên nàng cũng không làm khó bản thân nữa, đảo mắt ném chuyện này ra sau ót. Nàng vừa cười vừa nói về chuyện ngọc bội Song Ngư và chiếc nhẫn ngọc cho chàng nghe.

"Phu nhân quyết định là được."

Lục Minh Châu đứng dậy, cúi người đến gần Giang Thanh Ba:

"Đừng nhúc nhích, mặt của nàng bẩn rồi, để ta lau cho nàng."

Giang Thanh Ba nghiêng đầu phối hợp, cảm nhận đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng cào má mình hết lần này đến lần khác. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, nàng nhướng mi, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nam tử thì không khỏi ngẩn người. Khi Lục Minh Châu nghiêm túc thật sự rất hấp dẫn người khác.

"Tiểu thư, đây là bánh đậu đỏ mà cô gia mua cho người."

Lục Y đứng ở cửa, nhìn thấy bầu không khí mơ hồ giữa hai người, nàng ấy dừng lại một chút, vội vàng cúi đầu:

"Xin lỗi tiểu thư, hai người tiếp tục đi."

Lục Y nói xong thì bỏ chạy. Giang Thanh Ba cười phá lên, đẩy nam tử ra rồi lấy chiếc khăn tay thêu của mình ra.

"Lại để cho bọn họ hiểu lầm rồi, vẫn là thiếp tự lau thì tốt hơn."

"Ta đi tắm trước."

Trong mắt Lục Minh Châu thoáng qua một tia khó chịu, nhưng lập tức trở lại bình thường. Chàng đứng dậy, tháo thắt lưng, cởi áo choàng ra. Chàng vén tay áo lên, nhưng đến một nửa thì lại kéo xuống, xoay người bước vào phòng tắm.

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chàng, vừa rồi nàng nhìn thấy trên cánh tay của Lục Minh Châu có vết bầm tím. Lần này không phải là nàng chỉ nhìn thoáng qua một chút nên sinh ra ảo giác. Nàng cau mày, chuyện gì đã xảy ra, sao lại có vết thương trên người của chàng ấy. Nàng đánh giá từ vệt màu tím đó, thì có vẻ như đã có người dùng gậy đánh chàng.

Nàng nhớ tới động tác che giấu vừa rồi của Lục Minh Châu, chắc là không định để nàng nhìn thấy. Như vậy thì không thể hỏi trực tiếp chàng rồi, nàng chỉ có thể vòng qua điều tra theo hướng khác.

Sau bữa ăn, Giang Thanh Ba liên tục tìm cơ hội để hỏi xem vết bầm tím trên cánh tay của Lục Minh Châu là sao, nhưng nàng mãi vẫn không tìm thấy cơ hội. Trước khi đi ngủ, đôi mắt của Giang Thanh Ba sáng lên, nàng rót một tách trà ấm rồi giả vờ vô tình làm đổ nó lên người Lục Minh Châu.

"Phu quân, xin lỗi, thiếp thân không phải cố ý đâu."

"Không sao, đổi một bộ khác là được rồi."

"Thiếp lập tức đi lấy cho chàng."

Giang Thanh Ba cầm một bộ quần áo ngủ sạch sẽ trở lại:

"Phu quân, thiếp giúp chàng đổi nhé?"

Lục Minh Châu tạm dừng cởi cúc áo, nhướng mi nhìn nàng:

"Phu nhân... nàng cảm thấy tối nay vi phu có đẹp không?"

"Thiếp thân cảm thấy tối nay chàng cực kỳ đẹp mắt."

Nam tử mà, khen là xong chuyện!

Lục Minh Châu sững người một lúc, rồi bật cười:

"Vi phu hiểu rồi."

Chàng hiểu chuyện gì?

Ngay khi Giang Thanh Ba còn đang nghi ngờ, thì nàng đã bị bế ngang lên. Nàng sợ hãi ôm lấy cổ của nam tử.

"Phu quân định làm gì vậy?"

"Không phải là nàng muốn hay sao?"

"??? Muốn cái gì?"

Giang Thanh Ba bắt gặp bóng tối dâng lên trong mắt nam tử, đột nhiên hiểu ra:

"Không phải, thiếp… ngô, ngô…"

Nàng cảm nhận được sự mát lạnh trên môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phóng to của nam tử, nàng di chuyển đầu ngón tay nhưng cuối cùng từ bỏ giãy giụa, này cũng coi như là cho phép nam tử cởi quần áo của mình ra...

Kế hoạch cũng không tính là thất bại!

Giây tiếp theo, nến tắt!

"???"

Đây là chuyện mà người có thể làm à? Giang Thanh Ba nằm trên giường, vỗ vào vai nam tử:

"Phu quân, nến tắt rồi."

"Không sao, ta ở bên cạnh nàng, nàng có cảm nhận được không?"

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng mơn trớn cổ nàng, cảm giác tê buốt bắt đầu từ xương cụt rồi lan ra tứ chi. Giang Thanh Ba nuốt nước bọt, buộc mình phải tỉnh táo.

"Phu quân, ngô, ngô, ngô…"

***

Ngày hôm sau, Giang Thanh Ba tỉnh dậy, như thường lệ, Lục Minh Châu đã không còn bên cạnh nữa. Nàng thở dài, thẫn thờ nhìn chăn đắp trên người mình. Tối hôm qua đưa ra sách lược sai lầm, vốn dĩ nàng định xem vết bầm tím trên cánh tay của nam tử, vậy mà vết bầm tím đó thì chưa thấy đâu, kết quả lại bồi thường bản thân mình vào luôn!

"Tiểu thư, đã lau xong rồi."

Lục Mai đậy nắp bình sứ, đặt trở lại trên bàn:

"Cô gia ra tay nhẹ hơn rất nhiều chỉ là có một số chỗ…"

"Đừng nói ra."

Giang Thanh Ba ngắt lời nàng ấy:

"Giúp ta lấy một bộ đồ sạch sẽ mặc bên trong ra đây."

"Được ạ."

Giang Thanh Ba quấn chặt chăn rồi ngồi đó một lúc. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mai đang lấy quần áo cho mình:

"Lục Y đâu rồi?"

"Tiểu thư có chuyện gì?"

Lục Y từ ngoài nhô đầu vào. Giang Thanh Ba bị lời nói đột ngột của nàng ấy làm cho giật mình, lườm nàng ấy một cái:

"Đi xem Lục Cửu có ở đây không, nếu có thì kêu hắn ta tới đây một chuyến, ta có chuyện cần hỏi hắn."

"Nô tỳ đi ngay."

Sau khi Giang Thanh Ba tắm rửa xong thì Lục Cửu cũng đến.

Trong đại sảnh, Giang Thanh Ba uống xong nửa bát cháo, cảm thấy toàn thân ấm áp mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Cửu.

"Vết thâm tím trên cánh tay của tam thiếu gia là sao vậy?"

"Vết thâm tím gì vậy? Tiểu nhân không biết chuyện này."

Lục Cửu sửng sốt một chút, kinh ngạc mở to hai mắt, giống như nghe được tin đồn đáng sợ nào đó. Giang Thanh Ba nhìn thấy sự hoảng sợ ẩn giấu trong mắt hắn ta. Nàng thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục uống một ngụm cháo.

"Tiếp tục giả bộ đi."

"Tam phu nhân, tiểu nhân thật sự không biết gì hết."

"Hôm nay mặt trời không tệ, không bằng ngươi cứ ở Thu Thủy Uyển thưởng thức cảnh mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây đi."

"Đứng một ngày?"

Bả vai của Lục Cửu buông thõng:

"Tam phu nhân cần gì phải làm khó dễ tiểu nhân chứ?"

"Nghĩ kỹ đi rồi nói."

"Thiếu gia bị ¥#%*."

"Nói từ từ, to tiếng lên một chút."

Giang Thanh Ba nhíu mày, nhìn chằm chằm Lục Cửu đang định lừa gạt để qua chuyện.

"Tam thiếu gia bị đánh."

"??? Ai có thể đánh Lục Minh Châu chứ?"

Giang Thanh Ba kinh ngạc, mặc dù Lục Minh Châu đã bị cách chức xuống đi tuần tra trên đường phố, nhưng uy thế của chàng vẫn còn, chàng vẫn là thế tử của Võ An Hầu, là ai muốn tìm cái chết mà dám động đến chàng?

"Đó là một nhóm bách tính."

"Nói cho cẩn thận, chuyện gì đã xảy ra?"

Giang Thanh Ba cau mày.

"Hồi trước có một vị thê thiếp trong nhà của một vị quyền quý biến mất, tình cờ đó là khu vực mà thiếu gia phụ trách tuần tra, đối phương nhất quyết bắt ngài ấy đi tìm. Thiếu gia dẫn người điều tra đến tận Thành Nam, nhưng ngài ấy bị một nhóm bách tính không biết từ đâu chạy ra cầm côn đuổi đánh."

Lục Cửu nói đến câu cuối thì vừa cắn răng vừa nói.

"Chàng cứ mặc cho người khác đánh à?"

Giang Thanh Ba cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lục Minh Châu sẽ không bao giờ đứng yên để người khác đánh.

"Những bách tính đó toàn bộ là người già. Một đồng liêu đang tuần tra trên đường phản kháng suýt nữa thì lấy mạng người nên thiếu gia không dám manh động bị đánh mấy phát, những người đó nhất định là cố ý trả thù."

"… Là nhà nào?"

"Thừa Bình quận vương, bọn họ từ lâu đã có ân oán cá nhân với tam thiếu gia, là tiểu thiếp nhà bọn họ mất tích, vốn dĩ ngày hôm qua thiếu gia định đi phủ quận vương hỏi manh mối để tiếp tục tìm người. Kết quả là quản gia của đối phương lại nói vị tiểu thiếp đó hôm trước đã tự mình trở về rồi."

Hai mắt Lục Cửu lóe lên lửa giận:

"Bọn họ chỉ trêu đùa thiếu gia mà thôi."

"Hình như ta chưa từng nghe nói qua."

Giang Thanh Ba suy nghĩ một chút vẫn không nhớ rõ đối phương là nhân vật nào.

"Thừa Bình quận vương chỉ là một kẻ gió chiều nào theo chiều đấy. Ông ta thường qua lại với Thọ vương và Tuyên vương. Ông ta là con chó săn của bọn họ."

Giang Thanh Ba âm thầm ghi nhớ cái tên này, định tranh thủ thời gian để hỏi phụ thân của mình.

"Tam thiếu gia không muốn làm người lo lắng, cũng dặn tiểu nhân đừng nói ra, còn xin phu nhân giả vờ như không biết chuyện này."

Lục Cửu cúi đầu nói:

"Tam thiếu gia cũng là người thích thể diện, sợ sau khi người biết thì..."

"Ta biết rồi, ta sẽ không nói ra đâu."

"Đa tạ phu nhân."

Lục Cửu chắp tay hành lễ:

"Nếu không còn việc gì nữa thì tiểu nhân xin được đi về trước."

"Đi đi."

Giang Thanh Ba chống cằm thở dài. Nàng không ngờ Lục Minh Châu lại phải sống trong cảnh khốn cùng như vậy sau khi bị cách chức xuống tuần tra trên đường phố. Thừa Bình quận vương? Nàng nhớ rõ tên này rồi.

"Tiểu thư."

"Sao vậy?"

Giang Thanh Ba quay lại, quay đầu nhìn Lục Mai đang đến gần.

"Bên ngoài có tin tức truyền tới, sáng sớm nhị phu nhân đã đi tiệm cầm đồ chuộc đồ về, nhưng khi nghe thấy phải trả giá gấp đôi thì lập tức rời đi."

"Trong dự liệu."

"Tiểu thư, giá gấp đôi có phải là quá đắt quá không? Nô tỳ nghĩ Nhị phòng sẽ không mua lại, đến lúc đấy chỉ sợ lại gây ra rắc rối gì đó."

"Gấp đôi thì đúng là quá đắt."

Giang Thanh Ba mỉm cười:

"Ngày mai ngươi đi tìm người đến hỏi mua những món đồ ngọc tử đương đó rồi bảo bọn họ tăng giá lên gấp ba."

Lục Mai: ...
Chương kế tiếp