Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 58
"Nếu đã không ra ở riêng nữa, nhị ca, nhị tẩu có phải nên giải quyết chuyện riêng tư giữa hai phòng chúng ta rồi không?"

Lục Minh Quân: ???

Đan Tuệ Quân: ???

Giang Thanh Ba nháy mắt ra hiệu với Lục Mai, nàng ấy bước ra khỏi đại sảnh, một lúc sau mang đến một chiếc nghiên mực Đoan Khuê bị thiếu một góc đưa đến trước mặt Võ An Hầu.

“Chiếc nghiên mực này chất lượng rất tốt, giá trị rất cao.”

Võ An Hầu cầm nghiên mực lên tỉ mỉ nhìn, rồi cau mày nhìn Lục Tử Ninh.

"Sao con lại không biết quý trọng chiếc nghiên mực tốt như vậy chứ?"

“Tôn nhi biết lỗi rồi.”

Lục Tử Ninh đứng dậy, cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Cháu trai nên xin lỗi ta, nghiên mực này là của hồi môn bà bà ta để lại."

Con ngươi của Lục Tử Ninh co thắt lại.

“Con…”

“Ta phát hiện ra nghiên mực này khi nô tỳ của cháu trai cầm nó đến đổi đấy.”

Giang Thanh Ba ngắt lời hắn, rồi thở dài.

“Mượn dùng thì được, nhưng nếu không biết quý trọng thì lại làm người khác cảm thấy đau lòng đấy.”

"Con không phải cố ý, cháu trai ở chỗ này xin lỗi tam thẩm thẩm."

“Được, ta tha thứ cho con.”

Giang Thanh Ba cười rạng rỡ, hờ hững phất tay. Nàng thích việc Nhị phòng biết tiến biết lùi, đầu óc linh hoạt.

Mặt những người khác cũng đầy mờ mịt, Lục Tử Ninh định nói tiếp nhưng lại bị một câu nói khác chặn lại.

"Tử Ninh, nếu là đồ mượn của người khác thì nên giữ gìn cẩn thận. Sao con lại để vỡ rồi?"

Võ An Hầu cau mày nhìn Lục Tử Ninh, trên mặt đầy vẻ không đồng ý.

"Tổ phụ, tôn nhi sai rồi."

“Không được có lần sau.”

Võ An Hầu trừng mắt nhìn hắn, hình như Giang Thanh Ba đã thay đổi sự lạnh lùng trước đây, trở nên tốt bụng và thân thiện hơn.

"Đây là lỗi của Tử Ninh. Lát nữa con đến nhà kho của ta lấy hai chiếc nghiên mực coi như là đền bù đi."

“Đa tạ công công.”

Giang Thanh Ba lấy một tờ giấy ra từ trong cổ tay áo, nàng cười nhìn Võ An Hầu.

“Lúc trước công công đưa cho con tờ danh sách của hồi môn bà bà để lại, nhi tức đã đối chiếu so sánh qua một lần, những đồ được ghi trong này đã biến mất hơn một nửa.”

“Con nói cái gì?”

Võ An Hầu cao giọng, sắc mặt lạnh lùng.

"Công công đừng vội, những đồ đó vẫn còn, chỉ là bị nhị tẩu mượn đi, rồi đặt ở trong phòng mình mà thôi."

Sắc mặt của Đan Tuệ Quân tái nhợt, môi bà run rẩy không kiểm soát được. Tay phải bà ta nắm chặt tay vịn của chiếc ghế.

Ánh mắt Võ An Hầu như một con dao nhìn về phía Nhị phòng. Ông nhìn thấy vẻ mặt của Đan Tuệ Quân thì hiểu ra mọi việc, ông đập mạnh tay xuống bàn, trà trong cốc bắn lên rồi rơi khắp bàn.

"Con thật là…"

"Công công đừng nóng giận, nhị tẩu nhất định là bởi vì cảm thấy chúng đẹp mắt nên mới mượn đi."

"Đúng vậy, đúng vậy, lúc đó nhi tức cảm thấy những thứ đó rất đẹp mắt, cho nên mượn dùng một thời gian."

Đan Tuệ Quân gật đầu lia lịa.

Võ An Hầu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt ông nhìn về phía Nhị phòng càng ngày càng lạnh lùng hơn.

"Nhị tẩu đã mượn được mấy năm rồi, chắc là đã quên mất những thứ đó vốn là của hồi môn bà bà để lại, nhìn chiếc nghiên mực nói vỡ là vỡ này, con rất đau lòng đó."

Giang Thanh Ba thở dài, nhìn Đan Tuệ Quân với một nụ cười trên môi.

"Nhị tẩu mượn của hồi môn của bà bà đã mấy năm, chắc cũng đã nhìn chán rồi, là lúc nên trả lại cho nguyên chủ rồi đúng không?"

"Đương nhiên rồi."

Đan Tuệ Quân miễn cưỡng mỉm cười. Bà ta biết Giang Thanh Ba không thể nào nói ra lời tốt đẹp gì, càng không có khả năng không so đo tính toán chuyện này.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay trả lại luôn đi, vừa vặn muội đã đưa cả nha hoàn tới đây luôn rồi."

Giang Thanh Ba chỉ vào đám nha hoàn đang xếp thành một hàng ngoài đại sảnh.

Đan Tuệ Quân: ...

Những người khác: …

Hóa ra nàng là có chuẩn bị mới tới!

"Lát nữa ta sẽ quay về thu dọn, ta hứa sẽ trả lại tất cả trong ngày hôm nay."

Đan Tuệ Quân gượng cười nói.

"Làm phiền nhị tẩu thì không được tốt cho lắm, ta trực tiếp phái người đi lấy là được rồi, dù sao ta cũng biết những đồ đó được đặt ở nơi nào."

Giang Thanh Ba cười một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Mai.

"Lư hương rỗng mạ vàng nằm trên bàn cạnh cửa sổ thứ hai, chiếc bình hoa men ngọc nằm ở ô thứ tư của hàng thứ ba trong Đa Bảo Các. Tấm bình phong thanh ngọc…"

Khi Lục Mai đọc vị trí cụ thể của từng đồ vật, đôi mắt của những người khác mở to kinh ngạc.

Đan Tuệ Quân sững sờ đứng đó, trong giây lát gương mặt của bà ta lộ vẻ bừng tỉnh, như thể đã đoán ra được điều gì đó. Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba. Hóa ra nàng đã sớm lên kế hoạch để lấy lại của hồi môn mẫu thân Lục Minh Châu để lại, cho nên mấy lần may quần áo mới hay đóng đồ đạc mới đều là lấy cớ tra xét.

"Hôm nay là một ngày tốt lành, thừa dịp mọi người cũng ở đây, chúng ta trực tiếp nói rõ với nhau thì tốt hơn. Nhị tẩu cảm thấy thế nào?"

"Ta cũng cảm thấy rất tốt."

Đan Tuệ Quân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu đã cảm thấy tốt, còn không mau trở về lấy đi?”

Võ An Hầu lạnh lùng nói.

Đan Tuệ Quân mím môi, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Võ An Hầu, bà ta không dám dây dưa nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Bà ta vừa đi vừa cúi đầu nghiến răng.

Trả lại, hôm nay bà ta nhất định phải trả lại “tất cả”.

"Của hồi môn bà bà để lại toàn là đồ dễ vỡ, ngươi dẫn theo người đi qua đó, nhất định phải nhẹ nhàng đấy.”

Giang Thanh Ba nói với Lục Mai.

"Tiểu thư yên tâm, chúng nô tỳ nhất định sẽ rất cẩn thận."

Lục Mai quay đầu nhìn Đan Tuệ Quân.

"Nhưng nếu người khác làm vỡ thì phải làm sao đây?"

“Ngươi đang nói về nhị tẩu nhỉ?”

Giang Thanh Ba nhìn Đan Tuệ Quân không có vẻ gì lo lắng, mỉm cười.

"Ta tin tưởng nhị tẩu cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy, bề ngoài thì đồng ý, sau lưng thì âm thầm phá hoại đồ của người khác, lại còn giả vờ vô tội, đúng không nhị tẩu?"

Đan Tuệ Quân: ...

Quả nhiên Giang Thanh Ba vẫn là loại người khiến người khác chán ghét như lúc trước, thật sự muốn ném nàng ra ngoài mà.

“Nhị tẩu?”

Giang Thanh Ba nghiêng đầu, kiên trì nhìn chằm chằm bà ta.

“Đương nhiên là không phải, ta nhất định sẽ trả lại những món đồ đó trong tình trạng nguyên vẹn.”

Đan Tuệ Quân hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận đang sôi sục trong lòng, nở một nụ cười gượng gạo.

"Được rồi, đi thôi. Nhị tẩu đã nói như vậy rồi thì nhất định sẽ giạo lại những đồ vật đó nguyên vẹn cho ngươi, cho dù giữa chừng có một hai món đồ bị hỏng cũng không sao, với tính cách của nhị tẩu thì tẩu ấy nhất định sẽ đền thôi, đúng không nhị tẩu?”

"…Đúng."

"Được rồi, đi thôi, ta nóng lòng muốn đặt những đồ vật đó vào trong phòng rồi, chúng nhất định sẽ rất đẹp."

Giang Thanh Ba vui vẻ vỗ tay, thúc giục Lục Mai nhanh chóng rời đi.

Đan Tuệ Quân nhìn thấy chuyện này, ngọn lửa của sự tức giận trong mắt bà ta ngày càng dâng lên cao hơn. Bà ta quay người lại, nụ cười trên mặt không còn duy trì được nữa, sắc mặt hoàn toàn trở nên lạnh lùng, bà ta không đợi Lục Mai và những người khác mà tự mình bỏ đi trước.

Đại sảnh của Minh Kính Đường chìm trong im lặng.

"Phụ thân, nhi tử còn có việc, xin được đi trước."

Lục Minh Quân đứng dậy nói.

“Nghe nói nhị ca và nhị tẩu là đôi uyên ương nổi tiếng ở kinh đô, lần này đột nhiên nhị ca bỏ tẩu ấy lại một mình như vậy có phải không được tốt lắm hay không?”

Giang Thanh Ba nhấp một ngụm trà, nở nụ cười nhìn ông ta.

"Nhị ca vội vàng rời đi như vậy, là đang sợ điều gì sao?"

"Muội đừng nói bậy. Ta không sợ bất cứ điều gì hết."

"Vậy thì nhị ca cũng đừng đi vội vàng như vậy chứ, nhân lúc mọi người ở đây, chúng ta phải bàn giao hết những thứ nên bàn giao, tránh việc cứ được hai ngày, nhị ca lại đến gặp công công khóc lóc, hôm sau lại đòi ra ở riêng, giống như chính mình bị ức hiếp thật thê thảm."

Giang Thanh Ba thở dài.

"Nhưng thực ra người khác mới là thê thảm. Oánh Tỷ nhi đã không còn phụ thân, vậy mà người được cứu thì ngay đến cả ngày giỗ cũng không nhớ."

"Tam đệ muội đừng quá đáng quá."

"Chẳng lẽ những gì mà muội nói không phải là sự thật sao?"

Lục Minh Quân định phủ nhận điều đó, nhưng những gì Giang Thanh Ba nói lại là sự thật. Ông ta mím môi lại, mặt tối sầm ngay tại chỗ.

"Đều ngồi xuống hết cho ta, hôm nay mọi người nói chuyện cho rõ ràng. Tránh việc Nhị phòng các con lại cảm thấy không công bằng, suốt ngày làm ầm ĩ lên."

Võ An Hầu lạnh lùng nói.

Lục Minh Quân: ...

Phụ thân đã mở miệng rồi, dù Lục Minh Quân có muốn cũng không dám rời đi. Ông ta ngồi lại trên ghế với khuôn mặt tối sầm.

"Công công, ngài không định nói gì với chúng ta sao?"

Giang Thanh Ba quay đầu nhìn về phía Võ An Hầu.

"??? Nói gì cơ?"

Võ An Hầu sững sờ trước câu hỏi đột ngột của nàng, hỏi lại nàng với vẻ mặt ngỡ ngàng.

"Là con không đúng, công công đợi chút."

Võ An Hầu: ???

Những người khác: ???

Mọi người trong đại sảnh đều nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Ba, thấy nàng lấy một quả ớt chuông đỏ Bồn Cảnh từ Tây Vực chuyển đến, bẻ thành hai mảnh định bôi lên mí mắt dưới.

"Thê tử của Minh Châu, con định làm gì vậy, vật này không bôi lên được..."

Võ An Hầu còn chưa nói xong, Giang Thanh Ba đã bắt đầu, nhưng khi quả ớt chỉ cách mí mắt khoảng một móng tay thì dừng lại.

"Vừa ngửi đã biết rất cay rồi, con thật sự làm không được."

Giang Thanh Ba vẻ mặt ủ rũ nói.

"Con bỏ xuống mau."

Võ An Hầu ra hiệu cho nô tỳ đang đứng ở cửa, nàng rời đi, một lúc sau bưng một chậu nước trong đi vào, thuận tay cầm lấy quả ớt trong tay Giang Thanh Ba đi.

"Thật thoải mái."

Giang Thanh Ba sau khi rửa mắt và tay, nhướng mày nói.

"Con làm gì vậy, loạt ớt này rất cay, nếu con có chuyện gì, thì ta làm sao giải thích với phụ thân của con cũng như giải thích với Minh Châu chứ?"

"Nhi tức nghe nói mấy ngày trước nhị ca hai mắt đỏ hoe từ trong thư phòng của công công đi ra, trên đường làm rơi mất nửa quả ớt đỏ, con cũng muốn thử xem."

Lục Minh Quân: ...

Muội có biết lịch sự là gì không?

Võ An Hầu nhìn về phía Lục Minh Quân, sự nghiêm nghị trong mắt ông ấy dường như ngưng tụ lại.

"Có một câu nói rất đúng, vô độc bất trượng phu, nhị ca có phải tàn nhẫn với bản thân mình quá không, đi theo con đường của nữ tử bọn muội, làm cho bọn muội không có đường để đi luôn."

Giang Thanh Ba thở dài.

"Ta thật sự không hạ thủ được với bản thân mình, chỉ có thể dùng tỏi bôi lên thôi.”

"..."

Võ An Hầu nhướng mày, đầu ông đau như búa bổ.

"Công công, ngài cảm thấy nhi tức đã thể hiện đúng nỗi buồn chưa?"

Giang Thanh Ba chớp chớp mắt, đôi mắt nàng ngập nước.

"Có khổ sở không?"

"..."

“Không có à?”

Giang Thanh Ba nhăn mặt để nước mắt lăn dài trên má.

“Thê tử của Minh Châu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

Võ An Hầu xoa trán, trong lòng âm thầm thở dài.

“Phu quân của con không biết của hồi môn bà bà để lại đã bị nhị tẩu mượn đi, mỗi ngày còn phải chạy đông chạy tây vì cái gia đình này.”

Giang Thanh Ba nức nở lau nước mắt, lấy khăn thêu lau đi nước mắt đọng ở khóe mắt.

"Còn có Oánh tỷ nhi của chúng ta, sau khi mất đi phụ thân đã bị tỷ muội ức hiếp, suýt chút nữa thì vị hôn phu cũng bị cướp đi luôn, chịu mọi lăng nhục cũng không có ai đứng ra giúp đỡ."

Võ An Hầu cúi mặt, mím môi không nói gì.

"Tam phòng và Đại phòng của chúng con không khổ. Ngược lại là phòng của nhị ca, dùng của hồi môn bà bà con để lại, mỗi khi tâm tình không tốt thì lại lấy ra đập nghe tiếng cho vui…”

"Giang Thanh Ba…"

"Câm miệng."

Võ An Hầu lạnh lùng liếc nhìn Lục Minh Quân, người đang kích động đứng lên, cắt ngang lời nói của Giang Thanh Ba.

"Thê tử của Minh Châu nói tiếp đi."

“Nhị tẩu rảnh rỗi còn có thời gian giúp nữ nhi của mình cướp vị hôn phu của người khác, bà ấy giữ vị trí quản lý chuyện hậu viện của hầu phủ hơn mười năm, tiền bạc trong tay nhiều như nước, còn nhị ca nếu có việc không vừa ý thì học theo nữ tử như chúng con mà khóc lóc một trận, cướp con đường kể khổ của chúng con, còn không thì lại kiếm chuyện đòi ra ở riêng… Phòng của bọn họ khổ ở chỗ nào chứ?"

Lục Minh Quân ngồi xuống ghế, sắc mặt tái xanh, gân trên bàn tay đang nắm chặt thành ghế cũng nổi lên. Giang Thanh Ba nhìn thấy chuyện này, chỉ cúi đầu lau đi những giọt lệ trên khóe mắt. Môi của nàng bất giác nhếch lên, mới thế này thôi đã không chịu được nữa rồi sao? Ta đã hết chuyện để kể đâu chứ?

"Mẫu thân, nếu phụ thân không mất thì chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn đúng không? Sẽ không giống như bây giờ, ngay cả nha hoàn nhị phòng cũng có thể vênh mặt nhìn con."

Lục Tử Oánh đỏ mắt, cúi đầu khẽ nức nở.

"Tỷ tỷ đừng khóc, đợi đệ lớn lên sẽ bảo vệ tỷ."

Diêm ca nhi nắm lấy tay của Lục Tử Oánh, nói từng chữ vô cùng chắc chắn. Đôi mắt của Bùi Thục Nhàn cũng đỏ lên, ánh mắt bà ấy nhìn về phía Lục Minh Quân tràn đầy lạnh giá.

"Nhị đệ, xin bớt tính toán lại đi, có một số đồ không phải của đệ thì đến cuối cùng cũng không thuộc về đệ đâu."

"Đại tẩu, đệ với đại ca là huynh đệ ruột mà."

"Ông ấy thật sự coi đệ là huynh đệ ruột, nhưng những gì đệ làm lại không giống huynh đệ ruột chút nào."

Bùi Thục Nhàn chế nhạo.

"Ông ấy liều mạng cứu đệ, nhưng đệ đã làm những gì? Dung túng cho vợ con của đệ ức hiếp cô nhi quả mẫu chúng ta."

"Đại tẩu, lúc trước đệ thật sự không biết những chuyện này, nếu đệ sớm biết, đệ chắc chắn sẽ không để họ làm như vậy."

Lục Minh Quân sốt sắng giải thích.

“Đại bá nương, phụ thân của cháu thật sự không biết, ngay cả cháu cũng không biết, xin lỗi người."

"Đến ngày giỗ của huynh trưởng mình cũng không nhớ, ai mà tin được lời đệ nói chứ? Khi phu quân ta còn sống, đệ đã luôn nhắm vào vị trí thế tử. Ông ấy cuối cùng là chết như thế nào, chỉ sợ chỉ có nhị đệ mới biết rõ đi."

“Đại tẩu cẩn thận lời nói của mình.”

Lục Minh Quân đập bàn đứng lên, khẩn trương nhìn Võ An Hầu, sau đó lại nói.

"Đệ với đại ca là huynh đệ ruột thịt, làm sao đệ có thể hại huynh ấy. Đại tẩu đừng nghe người khác mà vu oan cho đệ."

“Ai là người khác chứ, nhị ca cứ trực tiếp nói là Tam phòng của chúng ta đi.”

Giang Thanh Ba trợn tròn mắt.

Lục Minh Quân: ...

Lẽ ra hôm nay ông ta không nên xuất hiện cùng lúc với Giang Thanh Ba!

"Tam phòng sẽ không cướp đi vị hôn phu của Oánh tỷ nhi, cũng tuyệt đối sẽ không nhằm vào chúng ta. Thậm chí tam đệ muội còn nguyện ý dạy Oánh tỷ nhi quản lý chuyện hậu viện của gia đình. Bao nhiêu năm như vậy rồi, Nhị phòng của đệ đã làm được chuyện gì? Dạy được gì cho con bé chứ?"

"Đệ… Đại tẩu, đệ thật sự không biết gì về những chuyện trước đây, là đệ sơ ý."

Lục Minh Quân lại đỏ mắt nói.

“Muội vừa nhìn thấy nhị ca véo mạnh vào đùi của mình.”

Giang Thanh Ba thở dài.

“Nhị ca, huynh cứ cướp con đường kể khổ của nữ tử bọn muội như vậy có phải không được tốt cho lắm nhỉ? Huynh để lại chút đường sống cho bọn muội có được không?"

Những cảm xúc mới nung nấu trong lòng Lục Minh Quân đã bị lời nói của Giang Thanh Ba phá vỡ, nước mắt trong mắt ông ta như đọng lại, không thể thu lại cũng không thể để rơi xuống.

“Nhiều tuổi như vậy rồi còn khóc, con coi có giống ai không? Ta thật thấy xấu hổ thay cho con."

Võ An Hầu trợn mắt nhìn Lục Minh Quân, trên mặt ông lộ vẻ chán ghét.

"..."

Không dùng chiêu này được nữa rồi! Gân xanh trên trán Lục Minh Châu căng lên vì tức giận, ông ước gì có thể ném Giang Thanh Ba ra ngoài ngay lập tức. Nhưng ông ta chỉ có thể nghĩ thế mà thôi. Ông ta cúi đầu, lặng im lau đi nước đọng trên khóe mắt.

“Công công.”

Bùi Thục Nhàn nhìn Võ An Hầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt không chịu khuất phục của bà ấy.

"Nhi tức nghĩ rằng cái chết của phu quân rất kỳ lạ."

“Đại tẩu, tẩu có biết mình đang nói gì không?”

Lục Minh Quân trợn tròn mắt, không thể tin nhìn bà ấy.

"Ta đương nhiên biết, ta rất tỉnh táo, nếu như đệ thật sự coi ông ấy là huynh đệ thì đệ không thể lãnh đạm như vậy, khi đó đệ có phải chỉ muốn ông ấy chết sớm, như vậy vị trí thế tử sẽ là của đệ đúng không?"

“Đại tẩu cẩn thận lời nói của mình.”

Lục Minh Quân nhìn Võ An Hầu, vội vàng giải thích.

"Phụ thân, gần đây nhi tử thật sự quá bận nên quên mất chuyện này, con thật sự không phải cố ý đâu. Con thật sự không biết chuyện về Sầm Dược. Trước đây A Quân và đại tẩu rất thân thiết, con còn tưởng rằng..."

"Lễ bộ thật sự rất bận rộn vào mỗi dịp Tết Nguyên đán"

“Câm miệng.”

Lục Minh Quân mắng Giang Thanh Ba.

Bây giờ ông ấy cũng hiểu được một chuyện, từ miệng của Giang Thanh Ba không thể nghe được bất cứ điều tốt lành gì. Lời nói nghe có vẻ tốt cho người ta, nhưng câu tiếp theo lại có thể kéo người ta xuống vực sâu.

Giang Thanh Ba bôi tỏi lên mắt, nước mắt chảy dài trên mặt. Nàng nghiêng đầu, nhìn Võ An Hầu qua làn nước mắt.

"Công công, nhị ca hung dữ với con như vậy, ánh mắt nhìn con như thể huynh ấy muốn ăn thịt người, chẳng lẽ là bởi vì Minh Châu trở thành thế tử, huynh ấy ôm hận trong lòng, định nhân cơ hội này trút giận lên con sao?"

"..."

Khuôn mặt của Lục Minh Quân tối sầm lại vì tức giận. Giang Thanh Ba sao lại có cái miệng đáng giận như thế, còn hết lần này đến lần khác nhanh miệng như vậy nữa chứ?

“Minh Quân, phong thái của con đâu rồi?”

Võ An Hầu lạnh lùng nhìn ông ta.

Lục Minh Quân: ...

Đối mặt với cái miệng của Giang Thanh Ba, cho dù là thánh nhân cũng phải tức điên! Có Võ An Hầu kiểm soát, ông ta có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể chịu đựng. Ông ta trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba, giận dữ ngồi xuống.

"Vừa nãy muội chỉ định nói tốt cho nhị ca mà thôi, nhưng hình như nhị ca không cảm kích cho lắm nhỉ."

Giang Thanh Ba than thở.

“Nhị ca phụ trách việc cúng tế của triều đình, nhưng gần đây hình như rất rảnh rỗi mà.”

"..."

Ông ta biết Giang Thanh Ba không thể nói được điều gì tốt mà!

"Hầu gia, Nhị thiếu phu nhân cùng mấy người khác đã trở lại."

Khi Lục Minh Quân nghe nha hoàn báo cáo thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ta ngừng nói chuyện với Giang Thanh Ba và những người khác, cụp mắt xuống, tiếp tục làm một người gỗ không có biểu cảm.

Đan Tuệ Quân trở lại đại sảnh với khuôn mặt lạnh lùng, như thể ai đó nợ bà ta mấy trăm vạn lượng bạc. Giang Thanh Ba nhìn liếc qua, rồi không định để ý đến bà ta nữa. Nàng mỉm cười nhìn Lục Mai.

"Tiểu thư, tất cả các vật phẩm trên danh sách đã được mang về hết."

Lục Mai nhìn Đan Tuệ Quân, lấy ra một danh sách, lớn tiếng nói.

“Còn có hai mươi ba món đồ sứ, danh họa, vòng ngọc... không được tìm thấy."

"Nhị tẩu, những thứ khác đâu rồi?"

“Làm sao ta biết được, ta không có lấy những thứ khác.”

Đan Tuệ Quân hất cằm, lạnh mặt nói.

"Nhị tẩu, muội cho tẩu một cơ hội nữa, tẩu tự mình lấy ra thì không sao cả."

“Thê tử của Minh Quân.”

Võ An Hầu lạnh lùng nói.

"Công công, đúng là lần này con đã làm sai, lẽ ra con không nên động vào của hồi môn của mẫu thân Minh Châu, nhưng con đã trả lại hết rồi, người không thể quá thiên vị được."

Đan Tuệ Quân khóc nức nở nói, chữ nào chữ nấy nói ra đều vô cùng uất ức.

"Con thật sự không lấy những thứ khác, tam đệ muội cũng không thể đổ hết tất cả cho con, đệ muội nói là ta lấy thì phải có chứng cứ mới được."

"Thật trùng hợp, muội thật sự có nha."

Đan Tuệ Quân ngừng lau nước mắt, ngẩng đầu lên, mở to mắt, mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Giang Thanh Ba mỉm cười, lười biếng dựa vào lưng ghế, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói.

"Lục Mai, lấy danh sách ra, đọc cho nhị phu nhân nghe."

"Vào ngày mồng bảy tháng bảy năm Chương Hòa thứ hai, tử đương (*) một cặp bạch ngọc như ý ở tiệm cầm đồ Nhân Đan Bình. Ngày mồng mười tháng chín năm Chương Hòa thứ hai, tử đương kim tằm bạch ngọc ở tiệm cầm đồ Nhân Đan Bình..."

(*) tử đương (死当): Chỉ việc không chuộc lại cũng không gia hạn khi cầm đồ.

Mỗi lần Lục Mai đọc tên một vật ra thì khuôn mặt của Đan Tuệ Quân lại càng trở nên nhạt màu hơn, sau đó mặt bà ta hoàn toàn tái nhợt, ngồi phịch xuống ghế.

Bùi Thục Nhàn đang chìm trong đau thương, nhưng khi nghe thấy những lời này thì đôi mắt cũng mở to lên. Ôn Tĩnh đang yên lặng uống trà xem kịch hay cũng ngừng động tác lại. Mọi người nhìn về phía Nhị phòng, ánh mắt lộ ra vẻ khâm phục. Nhị phòng được đấy chứ, rất dũng cảm!

“Nhị tẩu không động vào sao? Vậy sao những thứ này lại đến được tay huynh trưởng ruột của tẩu vậy? Còn tử đương nữa chứ?"

Giang Thanh Ba cười nói.

"Có phải tẩu cảm thấy cầm đồ rồi thì mọi thứ sẽ ổn đúng không, không ai biết được, muội cũng không lấy được bằng chứng đúng không?"

Đan Tuệ Quân nuốt nước miếng, cụp mi mắt xuống, không dám nói gì.

Khuôn mặt của Võ An Hầu hoàn toàn tối sầm lại, ông dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Nhị phòng, trong mắt có thất vọng, cũng có tức giận.

“Ba…”

Hai tiếng đập bàn đồng thời vang lên.

Một tiếng đến từ Võ An Hầu đang tức giận, một tiếng đến từ Lục Minh Quân đang không dám lên tiếng bên cạnh.

“Bà lại dám liên hợp với người ngoài để bán của hồi môn mẫu thân Minh Châu để lại. Đồ khốn kiếp này, hôm nay ta phải đánh chết bà."

“Phụ thân bớt giận.”

Lục Tử Ninh ngăn cản Lục Minh Quân đang định đánh người.

“Mẫu thân nhất định không cố ý làm như vậy, mẫu thân là một người mềm lòng…”

Răng rắc…

Tiếng cắn hạt dưa phá tan bầu không khí kể khổ.

"Mẫu thân luôn mềm lòng, cậu lại là…"

“Hô, hô, hô…”

Một tiếng thở vang lên, lại lần nữa cắt ngang lời của Lục Tử Ninh.

Lục Tử Ninh hít một hơi thật sâu, ngừng nói, quay sang nhìn Giang Thanh Ba.

“Mọi người nhìn ta làm gì?”

Giang Thanh Ba đang uống trà ăn hạt dưa thì dừng lại, lướt qua ánh mắt của mọi người, vô tội chớp chớp mắt.

"Nhị ca, cháu trai, hai người tiếp tục diễn đi, ta xem hai người diễn rất tốt đấy."

Những người của Nhị phòng: ...

"Này, nhị ca đừng giả bộ nữa, muội biết nhị ca không ra tay được."

Giang Thanh Ba lại cắn một hạt dưa, hất cằm về phía Lục Tử Ninh.

"Nếu thật sự không được thì huynh đánh cháu trai đi, không biết huynh nghe qua câu nói này chưa, đánh con thì mẫu thân đau lòng đấy."

Lục Tử Ninh: ...

Con thật sự muốn cảm ơn thẩm!

Sau sự can thiệp của Giang Thanh Ba, cảnh đánh đập không thể diễn tiếp được nữa. Lục Minh Quân hung ác trừng mắt nhìn Đan Tuệ Quân.

“Phụ thân, con thật sự không biết A Quân sẽ tặng hồi môn của mẫu thân Minh Châu cho nhà ngoại, lại còn mang đi cầm đồ, nếu biết, con nhất định sẽ ngăn cản bà ta."

“Nhị ca, muội cho huynh một cơ hội để nói cho đúng."

Giang Thanh Ba chống cằm, cười nhìn Lục Minh Quân.

“Tam đệ muội, ta biết muội có thành kiến với ta, trước kia ta làm sai nhiều chuyện, nhưng ta thật sự không biết chuyện này."

"Chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của nhị ca thật đẹp."

Lục Minh Quân sửng sốt, vô thức giấu bàn tay đang đeo nhẫn ngọc ra sau lưng. Sau đó ông ta đột nhiên dừng lại, hào phóng đưa tay ra.

“Chiếc nhẫn ngọc này của ta được làm từ một miếng ngọc thạch thượng hạng mà ta có được từ mấy năm trước."

“Đúng vậy, miếng bạch ngọc Hòa Điền hình bầu dục với một đường màu đỏ tươi ở giữa, trọng lượng nặng khoảng ba cân, xuất xứ từ phía tây Vân Nam."

Giang Thanh Ba cười càng rạng rỡ hơn.

"Thật trùng hợp, bà bà của muội cũng có một miếng ngọc như vậy trong của hồi môn, nhưng lại không thấy đâu nữa rồi. Mà miếng ngọc thạch mà nhị ca gửi đến Cát Tường Lâu để đặt làm chiếc nhẫn ngọc này lại giống hệt với miếng ngọc thạch đó của bà bà muội."

“Của ta…"

“Đúng rồi, muội còn có một tờ đơn, miếng ngọc thạch được mô tả ở trên đó giống hệt với miếng ngọc thạch của bà bà muội, ngay cả điểm đen nhỏ ở góc dưới bên phải cũng giống nữa."

Giang Thanh Ba lấy tờ đơn ra rồi đưa cho Võ An Hầu, vừa cười vừa nói.

"Trong phủ có một bà tử đã làm lâu năm nói nhị ca từng đi đến phòng chứa đồ hồi môn của bà bà, huynh lựa chọn có vui vẻ không?"

Lục Minh Quân: ...

Ông ta giận dữ nghĩ, một ngày nào đó ông ta sẽ khâu miệng Giang Thanh Ba lại. Đột nhiên ông ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Võ An Hầu, ông ta nuốt nước bọt, cúi đầu càng thấp.

“Lục Minh Quân…"

“Công công có thể chờ chút rồi mới dạy dỗ không, nhi tức còn chưa nói xong mà."

Giang Thanh Ba nhìn về ghế ngồi phía trên, hỏi một cách nghiêm túc.

Võ An Hầu nhìn Lục Minh Quân, trầm mặt xuống, một lúc sau thì thu hồi ánh mắt lại.

“Thê tử của Minh Châu nói tiếp đi, ta muốn nhìn xem nhà bọn họ đã làm ra bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ rồi."

“Cháu trai có biết việc tự tiện chiếm đoạt của hồi môn của bà bà ta không?”

“Con…”

“Nhi tử của ta không biết."

Đan Tuệ Quân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Tử Ninh.

"Những chuyện này đều là do ta làm. Nhi tử của ta không biết, có chuyện gì thì nhằm vào ta."

“Ngọc bội song ngư trên eo của cháu trai và cháu dâu thật đẹp nha.”

Giang Thanh Ba nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

"Trong danh sách của bà bà ta cũng có một cặp, chỉ đích danh là giữ lại cho nhi tức tương lai. Một chiếc trong đó được khắc sẵn chữ “Lục” và một con cá nhỏ màu vàng lấp lánh ở phía dưới góc bên phải."

Lục Tử Ninh sửng sốt, sắc mặt của Lương Nghi Tĩnh thì tái nhợt, nàng ta cúi đầu nhìn miếng ngọc bội treo trên eo của mình.

Những người khác nhìn thấy phản ứng của hai người thì còn gì mà không hiểu nữa. Sự khinh bỉ trong mắt mọi người ngưng đọng thành thật. Từ lớn đến nhỏ của Nhị phòng không có một ai tốt cả.

“Từ nhỏ ta đã thích xem kịch, yêu cầu với việc diễn xuất cũng rất cao, nếu như diễn xuất quá tệ, ta không thể không chọc phá đâu đấy."

Giang Thanh Ba nhìn những người của Nhị phòng.

“Các người còn định diễn gì nữa không?"

Những người của Nhị phòng: ...

Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.

Giang Thanh Ba chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhìn về phía hai người của Nhị phòng đang im lặng nhát gan, nhướng mày.

“Ta đã nói rồi, hai miếng ngọc bội này cùng chiếc nhẫn ngọc là của bà bà ta, bộ dáng nhát gan này của mấy người là định không trả lại hả?"

Lục Minh Quân dứt khoát cởi chiếc nhẫn ra. Giang Thanh Ba ra hiệu cho Lục Mai. Nàng bước tới lấy lại chiếc nhẫn, sau đó, nàng ấy lại bước đến chỗ Lục Tử Ninh, nhưng hắn lại không nhúc nhích.

“Hai miếng ngọc bội này là tín vật định tình của con và Nghi Tĩnh, còn xin tam thẩm thẩm bỏ thứ yêu thích, con có thể trả tiền lại cho người."

“Bỏ thứ yêu thích?"

Giang Thanh Ba cười khẩy.

"Đôi ngọc bội này là bà bà chỉ đích danh là giữ lại cho nhi tức, con là nhi tức à? Lời này mà cũng nói ra được sao, con không sợ buổi tối bà ấy đến tìm con à?"

“Con nguyện ý trả tiền."

Lục Tử Ninh rủ mắt xuống, nói một cách kiên định, cũng chắc chắn việc hắn sẽ không đưa cho nàng. Giang Thanh Ba cười, lâu lắm rồi nàng mới thấy một nam tử da mặt dày lại vô sỉ như vậy. Lấy trộm đồ của người khác bị phát hiện rồi còn dám da mặt dày yêu cầu người khác bỏ thứ yêu thích. Giang Thanh Ba lười dính tiếp vào chuyện này. Nàng đặt tách trà xuống, đứng dậy.

“Lục Tùng."

“Có chuyện gì vậy tiểu thư?”

Lục Tùng chạy tới đứng ở cửa.

“Ngươi đi lấy bộ y phục dùng để diện thánh mà trong cung thưởng cho ta ra, lát nữa ta phải mặc bộ đó vào cung.”

Giang Thanh Ba nhìn Lục Tử Ninh.

"Ta muốn hỏi kỹ Thái Thượng Hoàng, Trung Thư Xá Nhân của chúng ta chiếm đoạt tài sản cá nhân của người khác, còn mặt dày mày dạn đòi người khác phải bỏ thứ yêu thích, đây là đạo lý gì vậy. Nếu mọi người đều như vậy thì chẳng lẽ luật pháp của Đại Ngụy là dùng để trưng bày hay sao?"

“Trả lại cho nàng."

Đan Tuệ Quân quay lại thúc giục. Bà ta hiểu tính cách của Giang Thanh Ba hơn bất kỳ ai khác, nàng ta nói được làm được.

“Nhưng đây là con và Nghi Tĩnh..."

“Ta bảo con trả lại cho nàng."

“Không cần miễn cưỡng như vậy, bây giờ không trả, đợi một lúc nữa vào trong cung cũng phải trả thôi."

“Ta bảo con trả lại cho nàng."

Đan Tuệ Quân vội vàng nói.

"Nàng là Giang Thanh Ba, không phải đại thẩm thẩm của con, nàng nói vào cung là nhất định sẽ vào cung đấy."

Thấy hắn vẫn còn do dự, Đan Tuệ Quân đưa tay ra định giật lấy, Lục Tử Ninh nắm lấy tay bà ta với vẻ mặt không muốn.

“Mẫu thân, con đeo miếng ngọc bội này đã năm năm rồi."

“Lấy trộm năm năm rồi, chậc, chậc, chậc, biết rõ là đồ của bà bà ta mà vẫn lấy, không thể nghi ngờ nữa, là ăn trộm mà.”

Giang Thanh Ba trừng mắt.

Bốp…

Một tiếng tát bất ngờ vang lên.

Lục Tử Ninh che mặt, nhìn Đan Tuệ Quân với vẻ khó tin.

"Mẫu thân?"

“Đồ ngu xuẩn, mau trả lại cho nàng, nếu không hôm nay chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với nhau."

“Phu quân trả lại cho tam thẩm thẩm đi, đây là đồ mà bà bà của tam thẩm thẩm để lại cho thẩm ấy.”

Lương Nghi Tĩnh tháo miếng ngọc bội đeo trên eo nàng ta ra đưa cho Lục Mai, rồi bước tới nhỏ tiếng khuyên nhủ hắn.

Lục Tử Ninh rất không muốn, nhưng dưới sự thúc giục của Đan Tuệ Quân và Lương Nghi Tĩnh, hắn chỉ có thể cầm lấy miếng ngọc bội, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội với ánh mắt tàn nhẫn.

“Ngàn lần đừng làm vỡ đấy, nếu bị vỡ dù một góc nào đó thôi, thì hôm nay ta cũng sẽ làm cho Nhị phòng của mấy người nổi danh toàn kinh đô đó."

Lục Tử Ninh: ...

Đan Tuệ Quân đứng rất gần, bà vừa nhìn là biết Lục Tử Ninh đang nghĩ gì, trong lòng bà chấn động, nhanh chóng giật lấy miếng ngọc bội. Miếng ngọc này hôm nay nhất định không được vỡ trong tay con trai bà ta, nếu không chuyện này vĩnh viễn không giải quyết được.

Miếng ngọc bội được trả lại, Giang Thanh Ba cười đầy hài lòng. Nàng ngồi trở lại, dựa vào lưng ghế, rồi ngẩng đầu lên nhìn những người của Nhị phòng.

“Sau khi bà bà ta qua đời, của hồi môn được kiểm tra lại hai lần, những lần đó đều vào đoạn thời gian mà nhị tẩu nắm giữ vị trí quản lý chuyện hậu viện. Từ đó trở đi, những đồ được ghi lại trong danh sách đã lần lượt biến mất, đến nay vẫn còn hơn hai mươi món không tìm được."

Giang Thanh Ba cầm tách trà lên, nàng không uống mà đập vỡ nó trước mặt mọi người. Nàng nhếch mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mỗi người của Nhị phòng.

“Ta cho các người ba ngày để tìm lại hơn hai mươi món hồi môn này cho ta, nếu không ta sẽ đánh trống kêu oan, kiện Nhị phòng các ngươi liên hợp với Đan gia chiếm đoạt tài sản cá nhân của người khác. Nhị ca với cháu trai cũng không cần phải làm quan gì nữa, vào tù đếm rận là được rồi."

“Tam đệ muội…"

“Ta không phải là đang thương lượng với mấy người."

Giang Thanh Ba nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Đan Tuệ Quân thì biết bà ta định nói cái gì, nàng trực tiếp ngắt lời đối phương. Nàng quay người về phía chỗ ngồi ở trên cùng, cong gối hành lễ.

“Bây giờ công công có thể dạy dỗ nhi tử của người một bài học rồi. Nhi tức còn có chút việc nhỏ cần phải xử lý, con xin phép ra về trước."

“Đi đi. Nếu ba ngày sau bọn họ không trả lại của hồi môn, ta cũng không ngăn cản con vào cung."

“Đa tạ công công.”

Giang Thanh Ba xoay người rời đi, nàng đi qua mấy người của Nhị phòng thì dừng lại, lấy ra mấy tờ đơn cầm đồ tử đương rồi nhét chúng vào tay Đan Tuệ Quân. Sau đó nàng nở một nụ cười rạng rỡ.

"Thời gian không còn nhiều nữa, nhị ca cùng nhị tẩu phải nhanh chóng chuộc lại chúng đấy."

Những người của nhị phòng: ...
Chương kế tiếp