Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 61
Hôm nay không chỉ là ngày nhị phòng trả lại của hồi môn, mà còn là ngày các phòng tụ tập cùng nhau dùng bữa. Đại sảnh Minh Kính Đường vô cùng náo nhiệt, không biết Võ An hầu ôm Diêm ca nhi nói chuyện gì mà thỉnh thoảng người phía sau lại cười khẽ. Lục Minh Thần ngồi bên cạnh xụ mặt, toàn thân đều lộ rõ sự khinh thường.

Bùi Thục Nhàn tán gẫu chuyện vặt vãnh với Ôn Tĩnh nhưng ánh mắt lại thường xuyên nhìn về phía cửa. Vào những dịp như thế này, người của chị thứ hai thường đến sớm nhất, thế mà hôm nay đến tận bây giờ vẫn chưa có ai xuất hiện.

"Lẽ nào hôm nay người của nhị phòng bị bệnh?" Bùi Thục Nhàn nhìn lên vị trí chủ tọa, thấp giọng hỏi.

"Có thể lắm."

Ánh mắt Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn giao nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười. Bọn họ đã quá quen với việc này.

"Không đâu, hôm nay các nàng nhất định sẽ đến." Giang Thanh Ba đặt chén trà xuống, nàng liếc mắt nhìn khoảng không ngoài cửa, yên lặng mỉm cười. Nàng không sốt ruột chút nào, chuyện này diễn ra rõ ràng trước mặt Võ An Hầu, không cần nàng hối thúc, ông ấy sẽ hành động trước thôi.

Sắc trời tối dần, khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ. Giang Thanh Ba uống xong một chén trà, đám người nhị phòng mới khoan thai đến muộn.

Mấy ngày không gặp, hình như Đan Tuệ Quân lại tự tin hơn. Bà ta lạnh mặt, ngẩng cao đầu, nhìn người bằng cằm, nhất là lúc nhìn nàng, bà ta lại càng nâng cằm lên cao hơn, đúng là kiêu ngạo tận trời. Giang Thanh Ba chợt nảy sinh ảo giác rằng mình là con nợ, còn đối phương mới là chủ nợ đến tìm nàng đòi tiền.

Giang Thanh Ba thầm cảm khái trong lòng, tình huống này rất hợp với câu người vay tiền là kẻ kiêu ngạo, còn nàng lại là người đòi nợ hèn mọn.

"Đặt đồ lên bàn đi." Đan Tuệ Quân liếc nhìn Giang Thanh Ba, hừ lạnh rồi nói: "Nhẹ tay thôi, những thứ này đều là bảo bối của tam phu nhân, nếu làm vỡ thì hãy cẩn thận da của các ngươi đấy."

Nha hoàn đi theo phía sau nghe vậy thì thả nhẹ bước chân, đi lại cẩn trọng hơn. Có vài nha hoàn lén lút nhìn Giang Thanh Ba, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Giang Thanh Ba trợn trắng mắt. Đan Tuệ Quân thẹn quá hóa giận nên muốn xây dựng cho nàng hình tượng người đàn bà độc ác, khắc nghiệt với người hầu ư?

Giang Thanh Ba nở nụ cười hiền hoà với tỳ nữ: "Đừng sợ, các ngươi đều là tỳ nữ theo nhị tẩu gả tới đây. Nếu các ngươi làm vỡ đồ thì vẫn có nhị tẩu che chở. Ta tin rằng nàng sẽ không tàn nhẫn đến mức thực sự lột da các ngươi."

Đan Tuệ Quân: "..."

Hôm nay vẫn là một ngày chán ghét Giang Thanh Ba.

Hơn hai mươi món đồ bằng ngọc bày trên bàn, các tỳ nữ không tiếng động rời khỏi đại sảnh. Đan Tuệ Quân đi tới đối diện Giang Thanh Ba ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía rương gỗ phía sau nàng, bĩu môi.

"Tam đệ muội đúng là gấp gáp, tự mình mang theo một cái rương nữa à."

"Cái rương này là lễ vật mang đến cho công công."

Võ An hầu dừng động tác uống trà lại. Lúc nhìn thấy bà tử trong sân của thê tử Minh Châu mang rương vào cửa, ông ấy còn cho rằng nó dùng để đựng đồ ngọc chứ.

"Cho ta?" Ông ấy đặt chén trà xuống, nghi hoặc nhìn về phía Giang Thanh Ba: "Là gì vậy?"

"Lát nữa con sẽ đưa cho người, bây giờ còn chưa tới lúc." Giang Thanh Ba cười rạng rỡ. Đồ vật quan trọng tất nhiên phải để dành đến cuối cùng mới đưa lên sân khấu.

"Được. Ta vẫn chưa nhận được quà đâu."

Giang Thanh Ba hơi chột dạ, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ của Võ An Hầu, bàn tay cầm chén trà siết chặt, cảm giác áy náy. Nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn về phía nhị phòng, sự áy náy vừa dâng lên đã hoàn toàn tiêu tan. Con nợ cha trả, loại chuyện cạo xương lột da này vẫn nên để cha ruột ra tay mới hay.

"Hy vọng khi nhìn thấy lễ vật, người vẫn có thể vui vẻ như bây giờ." Giang Thanh Ba rũ mắt, nhỏ giọng nói thầm.

"Ngày nào cũng nịnh bợ, không có chút phong thái nào của tiểu thư khuê các." Đan Tuệ Quân quan sát rõ ràng mặt của Giang Thanh Ba, bà ta thì thầm với âm lượng chỉ bản thân mới nghe rõ. Đan Tuệ Quân khinh thường bĩu môi: "Tam đệ muội, đồ vật đã mang đến, ta không nợ tam phòng các ngươi bất cứ thứ gì."

"Sao ta lại thấy thiếu hai món?" Võ An Hầu nhíu mày đánh giá số đồ ngọc trên bàn.

Giang Thanh Ba nhìn lướt qua cũng thấy thiếu hai món. Nàng vừa mới há miệng muốn nói thì Võ An Hầu đã lên tiếng trước, có công công chủ trì công đạo, nàng dứt khoát ngậm miệng lại.

"Hai món còn lại con dâu thật sự tìm không thấy." Đan Tuệ Quân đỏ mắt, nước mắt lưng tròng: "Ông chủ tiệm cầm đồ tăng giá, có bốn năm miếng ngọc bị tăng giá gấp ba lần, hơn hai mươi món đồ này đã ngốn sạch tất cả tiền tiết kiệm của nhị phòng chúng con. Nếu tam đệ muội vẫn không hài lòng, con dâu chỉ có thể đem cái mạng này bồi thường cho nàng."

"Nhị tẩu đang uy hiếp muội?"

"Hiện tại nhị phòng của chúng ta một đồng cũng không có, chỉ có cái mạng này của ta, ngươi muốn thì cứ lấy." Nói xong, bà ta cúi đầu, lộ ra dáng vẻ ngươi muốn thế nào ta sẽ làm thế ấy.

"Tam đệ muội, nhị phòng chúng ta thật sự không còn bạc, cũng không có khả năng tiếp tục tìm kiếm tung tích của hai món đồ ngọc khác." Lục Minh Quân đứng dậy chắp tay hành lễ: "Việc này là nhị phòng làm sai, không dám cầu xin tha thứ. Nếu muội vẫn chưa hài lòng, muội muốn thế nào có thể nói ra."

Giang Thanh Ba bị hành vi vô lại của nhị phòng làm cho sửng sốt. Đan Tuệ Quân mặc kệ mọi chuyện muốn ra sao thì ra, tỏ rõ thái độ rằng muốn tiền thì không có, còn muốn mạng thì có một cái. Lục Minh Quân lại nhún nhường đến mức thấp nhất, thái độ nhận sai cũng vô cùng chân thành. Kẻ xướng người hoạ, bọn họ đã nói đến mức này, nếu nàng còn ép nhị phòng trả đủ hai món đồ ngọc còn lại, chẳng phải sẽ trở thành kẻ không nói lý lẽ, chỉ biết ức hiếp người khác hay sao?

Thủ đoạn của chi thứ hai quả là ngày càng tiến bộ, lần sau cao thâm hơn lần trước. Giang Thanh Ba không hề tức giận, hai mắt nàng sáng ngời. Như vậy mới thú vị, hy vọng lát nữa bọn họ vẫn có thể cứng rắn như vậy.

"Được rồi. Các người đã thảm như vậy, muội cũng không ép các người bồi thường nữa."

Thời gian này Đan Tuệ Quân bị hành hạ đến tâm lực hao mòn, nghe nàng nói như vậy cũng không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại bà ta cảnh giác đánh giá Giang Thanh Ba.

"Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đúng không?"

"Nhị tẩu thật hiểu ta."

"..." Đan Tuệ Quân hít sâu một hơi rồi hùng dữ nói: "Mặc kệ ngươi muốn làm gì, dù sao ta cũng không có bạc."

"Muội biết. Muội không đòi bạc của tẩu."

Đối diện với ánh mắt dò xét của của Đan Tuệ Quân, Giang Thanh Ba hào phóng cười. Những gì nàng muốn đã lấy lại được, những thứ khác là việc của công công.

"Lúc trước ngươi không nên động đến những thứ kia." Võ An Hầu lạnh lùng trách cứ.

Đan Tuệ Quân cúi đầu, hai tay xoắn chiếc khăn thêu, cảm xúc phẫn hận lan tràn trên mặt. Những người khác của nhị phòng cũng không dám nói chuyện, cả đám đều cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn.

"Lát nữa đến kho riêng của ta chọn hai món bổ sung. Chuyện này ta cũng có trách nhiệm vì không thay mẫu thân của Minh Châu quản lý đàng hoàng." Ánh mắt Võ An Hầu nhìn Giang Thanh Ba không đã không còn lạnh lùng như trước, trên khuôn mặt ôn hòa hiện lên sự áy náy.

"Việc này không thể trách công công. Có thể lấy lại phần lớn đồ cưới, con và phu quân đã vô cùng vui vẻ. Còn hai món không tìm thấy thì bỏ đi."

Đan Tuệ Quân vô thức cong môi, nhưng rất nhanh bà ta đã nghiêm mặt lại. Hình ảnh này đúng lúc lọt vào tầm mắt của Giang Thanh Ba vừa vặn nhìn thấy một màn này, bắt gặp ánh mắt của đối phương,Đan Tuệ Quân khiêu khích hất cằm.

Động tác uống trà của Giang Thanh Ba ngừng lại, mày liễu nhướng lên, nhị phòng dám chắc nàng sẽ không truy cứu nữa?

Tốt lắm, nhị phòng đã thành công khơi dậy sự khó chịu của nàng. Vốn dĩ nàng định sau khi ăn cơm xong mới bắt đầu tính toán với bọn họ nhưng nhị phòng vội vàng gây chuyện, nàng đành phải chiều lòng bọn họ thôi. Giang Thanh Ba nở nụ cười rồi đặt chén trà xuống, nàng ngẩng đầu nhìn Võ An Hầu đang ngồi phía trên.

"Công công, nhi tức có chuyện không biết có nên nói hay không."

Võ An Hầu hơi sửng sốt rồi gật đầu, ông ấy nói: "Con nói xem."

"Nhi tức thường nghe phụ thân nói khi còn trẻ công công rất hào hoa, quý nữ muốn gả cho người có thể xếp hàng ba vòng kinh thành. Người thường qua lại giữa rừng hoa nhưng lá không dính thân. Có điều, thỉnh thoảng cũng sẽ có chuyện mất kiểm soát ..."

"..."

Những lời này càng nghe càng thấy kỳ quái, Võ An hầu nhéo nhéo mi tâm* nói: "Thê tử của Minh Châu có gì cứ nói thẳng, đừng học cách nói chuyện vòng vo của phụ thân con."

"Công công vẫn nên đưa hai mẹ con ngoại thất về đây. Đứa nhỏ kia ước chừng đã mười tuổi rồi, cứ để họ ở bên ngoài như vậy cũng không tốt."

"Khụ khụ khụ ..."

Ôn Tĩnh bị sặc, sau khi ngừng ho, bà ấy lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Võ An Hầu.

Những người khác cực kỳ khiếp sợ, đồng loạt ngẩng đầu lên.

"?" Võ An Hầu nhất thời giật mình: "Hai mẹ con gì chứ? Trong nhà ta đa có ba đứa con trai còn không chăm sóc nổi. Phải chăng thê tử của Minh Châu đã hiểu lầm?"

"Mỗi nửa năm người sẽ lấy mười lăm ngàn lượng từ tiền trang* ra rồi gửi lại dưới danh nghĩa hai mẹ con kia, việc này đã tiếp diễn suốt mười năm rồi."

*Ngân hàng tư nhân

"Ta chưa từng làm thế."

Giang Thanh Ba nháy mắt với Lục Mai ở bên cạnh, nàng ấy mở rương lấy ra một xấp giấy tờ trình lên. Võ An hầu cầm lấy nhìn kỹ. Lông mày ông ấy nhướng lên, lật vài tờ giấy liên tục, lông mày càng nhíu chặt, mì tâm nhăn thành hình chữ xuyên (川).

"Đây đều là biên nhận người rút bạc, phía trên còn có ấn tín* riêng của người." Giang Thanh Ba thở dài: "Bà bà hiền lành, rộng lượng, không phải là phụ nhân không thể bảo đúng người khác. Người có dẫn họ về thì cũng không bị ai đối xử tệ, chuyện chi tiêu và ăn uống đều có quy định riêng. Bọn họ ở ngoài mỗi năm đều tiên tốn ba vạn lượng bạc, cộng thêm những khoản chi phí khác không thể điều tra được. Chuyện này đã kéo dài mười năm, số bạc tiêu hao phải có bốn năm mươi vạn lượng, sổ sách trong nhà và ở tiền trang hoàn toàn không khớp nhau."

*Ấn tín: con dấu.

Ôn Tĩnh cho rằng sẽ nghe được thông tin về kẻ có quan hệ bất chính với trượng phu, ai ngờ vòng vo một hồi lại biết được tin tức về bạc trong tiền trang, con số này khiến bà ấy phải trợn mắt. Những người khác cũng đang ngồi hóng chuyện giống bà ấy, sau khi nghe xong mọi chuyện, tất cả để vểnh tai lên rồi nhìn về phía Võ An Hầu.

Bốp!

Võ An Hầu vỗ bàn, ông ấy đen mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người nhị phòng.

"Thê tử Minh Quân, lúc ngươi tiếp nhận chuyện bếp núc đã từng tìm bản An hầu lấy ấn tín."

Sắc mặt Đan Tuệ Quân trắng bệch, cả người xụi lơ trên ghế. "Nhi nhi... sau khi nhi tức chi bạc… đã trả lại cho công công."

"Sau khi ngươi dùng ấn tín, bạc trong tiền trang không cánh mà bay, mỗi nửa năm đều có mười lăm ngàn lượng chi ra đúng lúc."

"Nhi tức thật sự không làm." Đan Tuệ Quân đỏ mặt, vội vàng đứng lên giải thích: "Nếu nhi tức động đến bạc trong tiền trang, sao lại không xoá sạch dấu vết trong sổ sách được chứ."

Những người khác nghe xong cũng cảm thấy Đan Tuệ Quân nói có lý. Dựa theo tác phong làm việc của bà ta, nhất định sẽ cố gắng xoá sạch dấu vết, không để lộ ra sơ hở lớn như vậy.

"Lục Minh Quân." Võ An Hầu lạnh lùng nhìn về phía đứa con trai đang gia ngu.

"Nhi tử chưa bao giờ tiếp xúc với ấn tin, nên con cũng không biết gì cả." Lục Minh Quân đứng lên, bình tĩnh trả lời, càng nói càng đỏ mắt: "Lẽ nào phụ thân không có chút lòng tin nào với con sao?"

Võ An Hầu bật cười thành tiếng. Ông ấy bất ngờ lạnh mặt, ánh mắt lạnh như băng quét qua phu thê nhị phòng rồi nghiêng đầu nhìn Giang Thanh Ba.

"Ta thấy trong rương của con còn rất nhiều thứ, bên trong là cái gì? Con cứ nói hết đi."

Giang Thanh Ba gọi hai bà tử khiêng chiếc rương phía sau đặt vào giữa rồi mở nắp ra, bên trong chứa đầy sổ sách chi tiêu màu lam.

"Hôm nay nhi tức muốn trao trả lại quyền quản lý chi tiêu trong nhà."

Võ An Hầu sửng sốt: "Tại sao? Có vấn đề gì à?"

"Bỏ qua chuyện tiền trang, mỗi điền trang và cửa hàng dưới danh nghĩa Hầu phủ đều có vấn đề." Giang Thanh Ba cầm quyển sổ sách trên cùng lên lật vài trang rồi đặt nó trước mặt Võ An Hầu: "Đầu tiên là mấy ngàn mẫu ruộng tốt thuộc danh nghĩa Hầu phủ, từ bảy tám năm trước đã lần lượt bị tráo đổi, gần một nữa ruộng tốt đã biến thành ruộng xấu đất đai cằn cỗi."

"Tráo đổi?" Võ An Hầu nghi hoặc nhướng mày.

"Tám năm trước, nhị tẩu đã bán gần trăm mẫu đất tốt ở ngoại thành phía Bắc cho người khác với giá thấp. Người nọ lại bán những mảnh đất màu mỡ của mình ở địa phương khác cho người khác với giá tương đương. Trải qua bốn lần sang tay, một trăm mẫu ruộng tốt đều rơi vào tay nhị ca và Đan gia. Cùng năm, nhị tẩu dùng danh nghĩa Hầu phủ mua một trăm mẫu đất cằn cỗi ở ngoại thành phía Tây với mức giá tương tự."

"Ngươi nói bậy. Lúc ấy trong kinh đồn đãi rằng triều đình muốn dùng một mảnh đất ở ngoại thành phía Bắc để làm trại ngựa, trùng hợp mảnh đất đó lại ở bên cạnh đất của chúng ta. Nhi tức cảm thấy trực tiếp giao ra quá thiệt thòi mới thừa lúc tin tức chưa truyền ra mà bán một trăm mẫu đất kia với giá thấp. Về sau mới phát hiện tin đồn này là giả, còn mới gấp rút mua lại một trăm mẫu đất khác bổ sung vào." Đan Tuệ Quân lo lắng nhìn Võ An Hầu: "Khi đó công công rời kinh làm việc, nhưng người vừa trở về nhi tức đã lập tức bẩm báo."

"Đúng là đã nói qua." Võ An Hầu gật đầu.

"Tam đệ muội ăn nói cẩn thận. Những mẫu đất tốt dưới tên ta đều là sản nghiệp tự ta làm ra."

"Có nhiều đất tốt và sản nghiệp như vậy mà huynh lại không biết xấu hổ nói ta đào hết tài sản của nhị phòng, không có tiền và không có năng lực tìm kiếm hai món đồ ngọc còn lại." Giang Thanh Ba trợn mắt khinh bỉ: "Thật ra các ngươi muốn quỵt nợ."

Lục Minh Quân: "..."

Mẹ nó, không phải đang nói về chuyện ruộng tốt sao?

"Tại kinh thành, ruộng tốt ở ngoại thành phía Bắc là năm mươi lượng bạc một mẫu, ngoại thành phía Nam bốn mươi lượng bạc một mẫu, còn ở phía Tây tuy không đáng tiền nhưng cũng có giá hai lượng bạc một mẫu..." Giang Thanh Ba nhìn thẳng ông ta: "Nhị ca có bảy trăm mẫu ruộng tốt ở m ngoại thành phía Bắc, tám trăm mẫu ở phía Nam. Tất cả đều được mua với giá hai lượng bạc. Huynh mau nói cho muội biết là tán tài đồng tử nào đã bán nó, muội muốn mua lại hết."

"..."

"Bảy năm trước, sáu năm, năm năm... Gần một nửa số mảnh đất màu mỡ đã được thay thế theo cách này. Phần lớn chúng thuộc danh nghĩa nhị ca, số ít còn lại thì rơi vào trong tay Đan gia." Giang Thanh Ba lại lấy tiếp mấy quyển sổ sách từ trong rương, nàng mở từng cuốn ra rồi đặt trước mặt Võ An Hầu, phía trên dán đầy giấy tờ mua bán đất.p0p

"Hằng năm triều đình đều thu đất làm trại ngựa? Mỗi năm đều có tán tài đồng tử bán mảnh đất trị giá ba năm mươi lượng bạc cho nhị ca với giá hai lượng bạc?" Sau đó nàng mỉm cười nhìn phu thê nhị phòng: "Làm ơn nói cho muội biết năm nay khi nào có loại chuyện tốt như này, đệ muội cực kỳ muốn biết."

Đan Tuệ Quân: "..."

Nhìn từng quyển sổ sách chi tiêu và những giấy tờ mua bán đất trên bàn, sắc mặt bà ta trắng bệch. Đan Tuệ Quân muốn mở miệng giải thích nhưng cuối cùng lại khó khăn nhắm mắt lại. Bà ta không tìm được lời giải thích hợp lý nào cả.

Lục Minh Quân cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, đầu ngón tay rủ xuống hai bên không ngừng run rẩy bán đứng cảm xúc trong lòng ông ta.

"Phụ thân, con..."

"Ngươi đừng nói chuyện. Còn gì nữa không? "Võ An Hầu trực tiếp ngắt lời Lục Minh Quân, cũng không thèm nhìn đôi phu thê nhị phòng, mà nhìn về phía một nửa sổ sách còn lại trong rương.

"Còn có cửa hàng cùng thôn trang, dưới danh nghĩa Hầu phủ có hơn ba mươi cửa hàng, có bốn cửa hàng mang về lợi nhuận cao nhất và hơn mười cửa hàng ở vị trí rất tốt, phần lớn đều đã bị thay thế. Hiện giờ chỉ còn hai cửa hàng làm ăn tốt, bốn cửa hàng nằm ở vị trí tốt. Các cửa hàng khác không nằm ở khu vực hẻo lánh thì cũng ở sâu trong hẻm."

"Đều ở trong tay Lục Minh Quân và người Đan gia?" Võ An Hầu hỏi thẳng.

"Không phải."

"?"

"Mười ba cửa hàng dưới danh nghĩa nhị ca đã bị huynh ấy bán với giá thấp, ngược lại bên Đan gia thì vẫn còn."

Giang Thanh Ba thật sự không hiểu được phong cách làm việc của phu thê nhị phòng. Bọn họ chuyển sản nghiệp của Hầu phủ sang tên mình, sau đó lại bán đi với giá thấp giống như tán tài đồng tử vậy, quá vô lý! Trước vẻ mặt khó hiểu của Võ An Hầu, Giang Thanh Ba mím môi, thành thật nói.

"Những cửa hàng đó bị chuyển qua ta rất nhiều người, bây giờ không thể tìm được ông chủ đằng sau chúng nữa." Ngay cả nàng cũng không tra được, thân phận của ông chủ kia đáng suy xét cẩn thận.

Võ An Hầu lăn lộn trong triều đình nhiều năm, vừa nghe xong đã hiểu rõ mọi chuyện. Ông ấy khép sổ sách lại, quan sát Lục Minh Quân đang giả vờ vô tội.

"Lão đại khiêm tốn lễ độ, là quân tử chân chính. Ngươi đi theo hắn học hỏi nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng học được chút gì cả. Ngươi là nhi tử A Nguyệt liều mạng sinh ra, bao năm qua ta vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt chỉ, xem như không phát hiện những động tác nhỏ của ngươi, ngược lại đã làm cho ngươi trở nên tồi tệ hơn." Ông ấy bỗng nhiên thở dài: "Vì sao lúc trước lão đại phải liều mạng cứu ngươi chứ?"

Lục Minh Quân ngẩng phắt đầu lên, khó tin trừng mắt.

"Phụ thân."

Võ An Hầu không quan tâm tới ông ta mà quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Đan Tuệ Quân, ông ấy lạnh lùng lên tiếng.

"Ta tự hỏi Lục gia chưa bao giờ khắt khe với ngươi, ta hoàn toàn tin tưởng khi giao quyền quản lý sổ sách cho ngươi, nhưng ngươi lại phản bội niềm tin này. Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là trong vòng bốn ngày trả lại các cửa hàng và điền trang đã đánh tráo. Thứ hai, Lục gia ta sẽ hưu ngươi, tố cáo ngươi và Đan gia phối hợp chiếm đoạt tài sản."

"Công công." Đan Tuệ Quân xụi lơ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Bà ta không đứng dậy mà vừa quỳ gối vừa đi chuyển về trước vài bước: "Nhi tức biết sai rồi, con sẽ bảo Đan gia trả lại tất cả cửa hàng và điền trang, cầu xin người đừng hưu con."

Bịch...

Lục Tử Ninh quỳ xuống đất.

"Tổ phụ, mẫu thân thật sự đã làm sai. Xin người nể tình cháu trai tha thứ cho bà ấy một lần. Cháu đảm bảo bà ấy sẽ không bao giờ thèm muốn bất kỳ tài sản nào của Hầu gia nữa."

"Dẫn thê tử cháu quay về viện của mình đi, không được xen vào chuyện này."

"Tổ phụ." Lục Tử Ninh nhìn mẫu thân đang khóc, vừa quỳ vừa di chuyển về phía trước, nhìn Võ An hầu nài nỉ: "Cầu xin người."

"Ta không muốn nói lần thứ hai."

"Tử Ninh mau trở về." Đan Tuệ Quân khóc thút thít thúc giục.

"Mẫu thân."

"Mau trở về."

Đan Tuệ Quân cúi đầu, lặng lẽ nháy mắt với hắn. Lục Tử Ninh do dự chốc lát rồi nghe lời đứng lên. Nhìn phụ mẫu kẻ quỳ người đứng, hắn đè nén lo lắng đỡ Lương Nghi Tĩnh rời khỏi đại sảnh.

"Các ngươi cũng đi đi, hôm nay mọi người tự trở về viện của mình dùng bữa." Võ An Hầu nói.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá chấn động, nhất thời không thể giải quyết xong được. Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh hành lễ rồi dẫn theo hài tử rời khỏi đại sảnh.

Giang Thanh Ba vừa định theo sau thì bị Võ An Hầu gọi lại. Chờ các nữ quyến đi xa, ông ấy mới mở miệng.

"Con làm tốt lắm. Những sổ sách này để cho ta trước, đợi mọi chuyện xử lý xong sẽ giao lại cho con."

"Vâng." Giang Thanh Ba ngẩng đầu nhìn Võ An Hầu rồi vội vàng cúi xuống: "Công công có trách con đã phơi bày những việc này ra ánh sáng không?"

"Không có con ta làm sao biết được trong nhà lại có hai kẻ ăn cây táo rào cây sung. Con đã làm rất tốt." Võ An Hầu cười nói: "Thời gian này hãy quản tốt người hầu trong phủ, đừng để chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài."

"Công công yên tâm."

"Trở về đi."

Giang Thanh Ba quỳ gối hành lễ, mang theo chỗ đồ ngọc còn lại xoay người rời khỏi đại sảnh. Khi đi ngang qua phu thê nhị phòng, nàng khẽ liếc mắt, sau chuyện này, tất cả tài sản của nhị phòng sẽ mất sạch, cảm giác bực bội khi bị khiêu khích cũng tan biến. Nàng vừa ra khỏi Minh Kính Đường, đúng lúc đi ngang qua Thẩm hộ vệ chạy tới.

Lát sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Giang Thanh Ba dừng bước, quay đầu nhìn về phía Minh Kính Đường cách đó không xa. Lục Minh Quân kêu thảm như vậy, chẳng lẽ là bị đánh? Chân nàng rục rịch, nàng cực kỳ muốn quay lại xem kịch trực tiếp nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tinh thần hóng chuyện, Giang Thanh Ba dừng bước.

"Ngươi nghĩ bây giờ ta có thể tìm cớ để quay lại Minh Kính Đường được không?" Nàng thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ Lục Minh Quân bị đánh.

"Tiểu thư bình tĩnh đi, hôm nay người vừa mới làm một chuyện lớn."

"..."

Giang Thanh Ba thở dài, ra ngoài sớm quá rồi!

Lúc bọn họ nói chuyện, lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên kèm theo tiếng khóc lóc cầu xin của Đan Tuệ Quân.

Hai mắt Giang Thanh Ba bừng sáng, nàng nhìn về hướng Minh Kính Đường không chớp mắt. Trong lòng nàng càng tò mò, không biết bên trong xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho Lục Minh Quân kêu thảm như thế, hình ảnh đó nhất định rất kích thích.

Muốn xem quá!
Chương kế tiếp