Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 62
"Trước đây lúc ở tiệm cầm đồ thấy mấy khối ngọc bội này cũng bình thường không nghĩ gì nhiều, sao hôm nay nhìn lại thấy cái nào cũng đáng yêu quá chừng, cái nào cái nấy đều rất đáng yêu."

Giang Thanh Ba nhìn chỗ ngọc trên bàn, nàng lấy khăn tay ra cẩn thận lau thiềm thừ ngọc màu trắng trước mặt, sau đó không thể chờ được mà lau tiếp những món đồ ngọc khác, vừa lau vừa vui vẻ nở nụ cười. Nhìn thấy chúng là nàng nghĩ ngay đến biểu cảm của phu thê nhị phòng khi phải cắn răng mua lại, không muốn mua, nhưng lại không thể không mua, cuối cùng cũng phải nhắm mắt móc bạc ra.

"Tiểu thư không đánh mà thắng, từ trong tay nhị phòng đòi lại nhiều món đồ ngọc như vậy, còn kiếm được thêm một khoản hời lớn. Đổi lại là nô tỳ cũng cảm thấy chúng nó đáng yêu, đang ngủ cũng có thể cười tỉnh."

Lục Mai đang lau ngọc như ý, cũng cười nói theo.

"Ngọc như ý này chất lượng không tệ, người có muốn bày ở trong nội thất hay không?"

Lục Trúc hỏi.

"Cất tất cả vào tư khố của Lục Minh Châu, ta sẽ dùng chúng sau."

Nàng lại nhìn Lục Mai.

"Ngày mai dành chút thời gian làm lại danh sách mới."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Đám người Lục Mai dọn dẹp những món đồ ngọc đi. Giang Thanh Ba nhìn sắc trời, rồi ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm ra cửa viện. Vừa thấy sự xuất hiện của Lục Y, hai mắt nàng đã sáng lên, ngọn lửa bát quái trong tim nàng cháy hừng hực. Nàng thực sự tò mò về tình hình của Lục Minh Quân, nhưng nàng lại không thể ở lại xem trực tiếp, chỉ đành để Lục Y ngồi xổm bên ngoài xem trực tiếp.

"Thế nào rồi? Kích thích không?"

Giang Thanh Ba giữ chặt tay nàng ấy, không chờ nổi mà mở miệng.

"Nô tỳ không xem được. Chỉ là cô gia đã bị gọi đến Minh Kính Đường. Cô gia bảo nô tỳ mang điểm tâm về cho người."

Lục Y lắc lắc túi giấy màu vàng trong tay, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Giang Thanh Ba, nàng lại bổ sung thêm.

"Lúc nô tỳ trở về, nhị lão gia còn chưa đi ra, tiếng kêu nghe rất thảm."

"Giờ này mà vẫn còn đang đánh sao?"

"Nô tỳ không biết, dù sao sau khi cô gia đi vào thì tiếng kêu thảm thiết càng thê lương hơn."

Song kiếm hợp bích*?

*Gốc. 混合双打. Đánh đôi hỗn hợp (thuật ngữ trong tennis)

Giang Thanh Ba tặc lưỡi, thân thể sống an nhàn sung sướng của Lục Minh Quân mà kiên trì được sao? Công công không hổ là thư đồng của Thái Thượng Hoàng, lúc cần thiết thì ra tay cũng thật tàn nhẫn.

Lục Y mang điểm tâm vào phòng bếp nhỏ. Giang Thanh Ba đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, nàng đang chờ Lục Minh Châu trở về để nghe chuyện bát quái của Lục Minh Quân. Vậy mà qua giờ cơm rồi nàng vẫn không thấy bóng dáng nam nhân trở về.

Nàng đợi mãi tới giờ tý mới thấy bóng dáng Lục Minh Châu xuất hiện. Giang Thanh Ba nhảy xuống giường ra cửa đón chàng, nàng đi tới gần, mặc dù còn cách nam nhân này khoảng một mét thì đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Nàng bịt mũi lùi lại hai bước rồi đánh giá vết máu trên áo choàng màu xanh, có hai mảng lớn nằm trên ngực trái.

"Chàng xử lý luôn Lục Minh Quân sao?"

Giang Thanh Ba trợn tròn mắt, không thể tin được mà hỏi.

"Nàng nói ngu ngốc cái gì vậy?"

Lục Minh Châu cúi đầu nhìn vạt áo mình.

"Đây là máu của đôi mẫu tử kia."

"Xảy ra chuyện gì à?"

Lúc Giang Thanh Ba điều tra tài sản dưới danh nghĩa của Lục Minh Quân nàng đã sử dụng người của Lục Minh Châu. Trước đây nàng không động đến đôi mẫu tử này là vì không muốn đánh rắn động cỏ, nàng định chờ thẩm tra xong lại giao cho Võ An Hầu xử lý.

"Người phụ nữ đó vì chặn đường cho đứa nhỏ chạy trốn nên đã tự sát, lúc ta đuổi theo thì đứa nhỏ đó cũng đã bị người ta giết chết."

"Lục Minh Quân hạ thủ ư?"

Giang Thanh Ba nói xong lại cảm thấy không hợp lý lắm. Nàng nhíu mày trầm tư, một lát sau nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Là người phía sau Lục Minh Quân."

Đêm nay sau khi bị nàng vạch trần, khiếp sợ trong mắt Lục Minh Quân không phải là giả, đối phương có lẽ không ngờ rằng nàng đã đoán ra mọi chuyện. Giang Thanh Ba đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Minh Châu.

"Bên Minh Kính Đường có tai mắt!"

Lúc giao đồ chỉ có tỳ nữ của Minh Kính Đường ở bên ngoài, những tỳ nữ khác toàn bộ đã sang nhĩ phòng chờ đợi.

Lục Minh Châu gật đầu.

"Ẩn rất sâu, sau này nàng nên ít sang bên đó lại."

"Thiếp biết."

Gió lạnh thổi vào từ cửa lớn, mùi máu tươi không ngừng bay về phía nàng. Giang Thanh Ba bịt mũi lại lui về phía sau vài bước. Nàng vẫy tay thúc giục.

"Chàng mau đi tắm rửa đi."

Lục Minh Châu nhìn sự chê bai trên khuôn mặt nàng, lại nhìn y bào của mình, chàng sờ mũi xoay người đi vào dục phòng.

Nguồn máu tanh không còn, Giang Thanh Ba buông tay ra hít thở không khí trong lành. Ra khỏi tẩm phòng, nàng đi đến phòng bếp nhỏ nấu một bát mì dương xuân. Bát mì nóng hổi được dọn lên bàn vừa lúc Lục Minh Châu từ dục phòng đi ra.

Giang Thanh Ba ngồi đối diện nam nhân, rót một chén trà nóng đẩy qua.

"Nghe nói chàng bị gọi đến Minh Kính Đường, Lục Minh Quân thế nào rồi?"

"Lão gia tử tự mình động thủ, ba mươi roi đánh xuống, huynh ấy một chữ cũng không nói ra."

"Lục Minh Quân ngoan cố như vậy?"

Giang Thanh Ba hơi ngoài ý muốn, ở chung hơn một năm, nàng thật sự không nhìn ra đối phương là một kẻ kiên cường.

"Số bạc hằng năm huynh ấy đưa cho hai mẫu tử họ tạm thời không tra được hướng đi. Lục Minh Quân rất hiểu lão gia tử nên nhất quyết cắn răng làm như không biết ngược lại an toàn hơn."

Lục Minh Châu nhấp một ngụm trà, chàng buông chén xuống rồi lại nói.

"Đằng sau hai mẫu tử này chắc chắn còn ẩn giấu chuyện gì đó, nàng đừng quan tâm nữa cứ để lão gia tử tự mình đi điều tra."

"Yên tâm, thiếp biết nặng nhẹ."

Nửa bát mì dương xuân trong nháy mắt hết sạch. Giang Thanh Ba buồn ngủ ngáp một cái, nàng duỗi thắt lưng đứng dậy đi về phía giường.

"Thiếp đi ngủ trước, chàng cũng nhanh ăn xong rồi lên giường ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi đến miếu để thêm dầu vừng."

"Ta biết rồi."

*

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, một chiếc xe ngựa mộc mạc lái ra khỏi phủ Vũ An Hầu. Bên trong xe, Giang Thanh Ba dựa vào bả vai Lục Minh Châu tiếp tục tận hưởng giấc mơ. Khi nàng tỉnh lại xe ngựa đã đến chân núi lên chùa Nam Sơn.

Nàng sửa sang lại chính mình, sau đó được Lục Minh Châu dìu xuống xe ngựa.

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc đậu trước mặt. Thùng xe xa hoa rộng rãi, rèm xe dùng gấm dệt thượng hạng, kéo xe là hai con ngựa cao lớn khoẻ mạnh.

Chân nàng bước chậm lại, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Lúc đi ngang qua nàng dùng khoé mắt liếc nhìn sang thì thấy biểu tượng đặc biệt trên vách xe, mí mắt nàng giật giật.

Hôm nay là ngày bình thường, phu thê Tuyên vương đến chùa Nam Sơn làm gì? Cũng không phải là ngày lễ Phật trọng đại. Chẳng lẽ phu thê Tuyên Vương cũng giống như bọn họ đến Nam Sơn tự để thêm dầu vừng cho bài vị?

Giang Thanh Ba nghiêng đầu, phát hiện Lục Minh Châu cũng nhìn chằm chằm kí hiệu của phủ Tuyên Vương. Sau khi đi xa xe ngựa, nàng lại gần nam nhân, nhỏ giọng mở miệng.

"Chúng ta cần tránh đi không?"

Những ngày như vầy, nàng thật sự không hy vọng gặp phải mấy người đê tiện như Tuyên vương.

"Đừng sợ. Có ta ở đây!"

Lục Minh Châu cầm tay Giang Thanh Ba.

"Thiếp cũng không sợ, chỉ là không muốn ở những ngày quan trọng như vậy nhìn thấy hắn, quá xui xẻo."

Lục Minh Châu bật cười.

"Vậy nàng đứng ở phía sau vi phu, một chữ cũng không cần phải nói. Nếu gặp được bọn họ còn có ta chống đỡ mà."

"Được rồi."

Trên đường lên núi có rất nhiều người đi bộ. Có lẽ là các vị Bồ Tát trong chùa Nam Sơn nghe được lời cầu nguyện của nàng, nên cả một đường đi lên tới cửa chùa cũng không gặp phải bất kỳ kẻ nào của Tuyên vương phủ. Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm, những ngày như vậy, nàng thật sự không muốn nhìn thấy mấy người Tuyên vương, quá mất hứng thú.

Hai người đi theo tiểu hoà thượng đi vào điện Vãng Sinh, đi vào trong một hồi thì thấy được vị trí bài vị của Hầu phủ.

Bước đến gần nhìn kỹ, Giang Thanh Ba im lặng không nói gì, nguyên nhân không phải là bài vị có vấn đề gì, mà là vị trí xếp đặt hơi kì lạ.

Ba khối bài vị màu vàng đứng yên ở góc đông nam, bài vị đầu tiên ở tầng trên cùng là bài vị của đại phu nhân Võ An Hầu. Bên cạnh là bài vị của mẫu thân Lục Minh Châu. Hàng thứ hai là bài vị của thế tử Võ An Hầu đã mất sớm đứng một mình cô đơn. Quan trọng nhất là bên cạnh bài vị của mẫu thân Lục Minh Châu còn có hai vị trí trống.

Là sao, đây là định đợi phu thê Võ An Hầu sau trăm tuổi cũng thờ cúng ở chỗ này sao, rồi sau đó bốn người bọn họ tụ tập ở dưới đánh mạt chược hả?

Bọn họ sẽ không đánh nhau chứ?

Trước đây toàn là Ôn Tĩnh đến tế bái, lúc bà ấy nhìn thấy cảnh này tâm tình có phức tạp hay không.

"Bài vị bày biện như vậy là ý tưởng của các ngươi sao?"

Giang Thanh Ba nhìn về phía tiểu hoà thượng.

"Là yêu cầu của khách nhân, chúng ta không thể tùy tiện di chuyển."

Giang Thanh Ba....

Rốt cuộc là ý tưởng của ai vậy?

Tiểu hoà thượng chắp tay trước ngực cúi chào, sau đó xoay người lại dẫn các hương khách khác đi tìm bài vị của người thân bọn họ.

Giang Thanh Ba thu lại ánh mắt, nàng phát hiện Lục Minh Châu đứng bên cạnh đang ngơ ngác nhìn chằm chằm bài vị của mẫu thân mình.

Sắc mặt nam nhân lạnh lùng trong trẻo như ngày thường, nhìn không ra khác thường gì, nhưng nàng lại cảm nhận được tâm trạng đối phương không tốt.

Nàng lấy ra ba nén hương đặt chúng vào tay Lục Minh Châu.

"Trước tiên thắp nén nhang, lát nữa chàng tự mình thêm dầu đốt vào đèn chong* của mẫu thân đi."

* đèn thắp suất ngày đêm trước tượng Phật

"Được rồi."

Lục Minh Châu hoàn hồn rồi cùng Giang Thanh Ba đốt nhang cúng bái, cắm hương xong chàng nhìn chằm chằm bài vị, đáy mắt đỏ lên.

"Đây là lần đầu tiên ta tới đây thăm bà ấy."

"Chàng bận truy bắt kẻ xấu, bảo vệ triều Đại Ngụy, bà bà dưới suối vàng sẽ tha thứ cho chàng thôi."

"Ông ấy chưa từng nói với ta."

"Hàng năm đến ngày giỗ của hai vị lão phu nhân, Hầu phu nhân cũng sẽ đến điện Vãng Sinh thêm dầu vừng. Nghe nói Hầu gia cũng sẽ đến, nhưng hều hết là tới một mình."

Giang Thanh Ba đánh giá vẻ mặt Lục Minh Châu, thấy tâm tình chàng coi như ổn định, nàng tiếp tục mở miệng.

"Thiếp nghe Hầu phu nhân nói từ sau khi chàng tiến vào Củng Vệ ti, công công đã lập một bài vị trường sinh cho chàng tại điện Vãng Sinh này, mỗi lần chàng xuất kinh làm việc ông ấy sẽ đến chùa thêm dầu vừng, nhờ các sư thầy vì chàng niệm kinh cầu phúc."

Lục Minh Châu rũ mí mắt xuống, không nhìn rõ vẻ mặt. Giang Thanh Ba chắc chắn chàng vẫn đang nghe, lại lên tiếng.

"Bài vị trường sinh của phu quân ở góc tây nam, hàng thứ tư, vị trí thứ mười bảy. Phu quân cứ đi xem."

"Không có hứng thú."

"..."

Giọng điệu này của chàng nghe cũng không kiên định lắm đâu! Giang Thanh Ba không chọc thủng tâm tư của chàng. Nam nhân mà, ai cũng cần mặt mũi.

Lục Minh Châu vẫn nhìn chằm chằm bài vị như trước, không có ý định rời đi. Nhìn ra đối phương vẫn muốn ở đây thêm một lúc, Giang Thanh Ba thức thời mở miệng.

"Đây là lần đầu tiên phu quân đến đây, chàng ở lại thêm chút nữa để quen thuộc hơn. Thiếp sang đại điện cách vách thêm dầu vừng trước, lại xin thêm ít bùa hộ mệnh mang về."

"Ta đi với nàng."

Lục Minh Châu thu hồi ánh mắt.

"Không cần."

Giang Thanh Ba xua tay từ chối.

"Ngay kế bên thôi, không xa, thiếp gọi một tiếng chàng cũng nghe thấy được, không sao đâu."

Lục Minh Châu quay đầu lại nhìn bài vị, trầm mặc một lát gật đầu.

"Được rồi, có việc gì thì lớn tiếng gọi ta."

"Thiếp biết rồi."

Giang Thanh Ba rời khỏi điện Vãng Sinh, nàng cũng không quay đầu lại.

Nàng thắp một ngọn đèn cầu phúc cho ngoại tổ mẫu, lại thêm dầu vừng cho bài vị trường sinh của Giang gia và Võ An hầu.

Phát hiện thời gian còn sớm, Lục Minh Châu bên đó chắc vẫn chưa đi ra, nàng lại xoay người đi vào đại điện dâng hương, cầu bùa hộ mệnh. Nàng đi một lúc rồi vội vàng quay lại, thấy nam nhân đã đứng dưới gốc cây bồ đề bên ngoài đại điện, đưa lưng về phía nàng, nhìn chằm chằm chồi non mới nhú trên cành cây.

"Phu quân, mọi việc ổn hết chứ?"

Giang Thanh Ba vừa đi tới gần, Lục Minh Châu tựa như có mắt sau lưng, chàng quay người lại. Nàng vốn định lên kế hoạch hù doạ nam nhân này nhưng đã bị phát hiện.

"Mọi chuyện ổn cả, chúng ta về nhà thôi."

"Vâng."

Trên đường rời khỏi chùa, Giang Thanh Ba lặng lẽ đánh giá Lục Minh Châu, vẻ mặt chàng vẫn lạnh lùng như trước, áp suất không khí lạnh quanh người đã tiêu tán bớt, có vẻ tâm trạng chàng tốt hơn so với lúc đến đây.

"Phu quân đã nhìn thấy bài vị trường sinh chưa?"

"Bài vị trường sinh gì? Ta không nhìn."

Lục Minh Châu chắp hai tay sau lưng, giả vờ nghi hoặc hỏi ngược lại, chàng và Giang Thanh Ba liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Ồ, hiểu rồi. Biểu hiện như vậy là đã qua nhìn rồi!

Nam nhân mà, miệng nói không muốn, nhưng hai chân lại chạy nhanh hơn ai hết! Lục Minh Châu cũng không ngoại lệ.

Trên đường xuống núi, Giang Thanh Ba nhìn thấy phía trước xuất hiện hai bóng lưng quen thuộc. Nàng đi chậm lại, nhìn Tuyên vương cẩn thận dìu Trần Thư xuống núi, với vẻ mặt ôn nhu ngấy chết người.

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, mỗi khi nhìn thấy đôi phu thê này, nàng cảm thấy hình như bọn họ mắc bệnh tâm thần phân liệt. Khi không phát bệnh, ân ái vô cùng, một khi phát bệnh... thì một người mượn rượu hành hung, một người đam mê làm mai. Bệnh hay không bệnh thì hai người này cũng là một cặp cực kỳ xứng đôi.

Hôm nay nàng muốn tùy hứng, không muốn cười giả tạo. Nàng càng đi càng chậm, sau đó dứt khoát kéo Lục Minh Châu cùng nhau đứng dưới tàng cây ngắm phong cảnh. Đợi đến khi phu thê Tuyên vương ngồi lên xe ngựa rời đi, nàng mới bước nhanh xuống núi.

"Sợ hãi bọn họ?"

Lục Minh Châu nhìn về phía xe ngựa hoa lệ đã đi xa nói.

"Không sợ. Chỉ là hôm nay thiếp không muốn diễn kịch cùng bọn họ."

Trong khoảng thời gian này nàng đã tốn quá nhiều tâm lực trên đám người nhị phòng, nên gần đây nàng chỉ muốn nằm bẹp một chỗ chẳng muốn làm gì cả, càng không muốn ứng đối với tên chó Tuyên vương đó.

Đối phương làm việc không có giới hạn, nên tránh được thì tránh, nếu tránh không được nàng cũng sẽ không sợ.

Lục Minh Châu nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, cũng không tiếp tục nói nữa.

Hai người ngồi lên xe ngựa về phủ.

Giang Thanh Ba ngồi đối diện Lục Minh Châu, nhìn chàng nhắm mắt dựa vào vách xe. Nàng suy nghĩ một lúc rồi lấy hộp thức ăn ra từ ngăn ẩn, tự mình ăn một miếng mứt, vị chua chua ngọt ngọt bùng nổ nơi đầu lưỡi. Nàng cũng nhét một viên vào miệng nam nhân.

"Mứt do phòng bếp nhỏ mới làm, có ngon không?"

"Không tệ."

"Ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng trở nên tốt hơn."

Giang Thanh Ba nói xong lại nhét thêm một viên vào miệng nam nhân.

Lục Minh Châu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Giang Thanh Ba.

"Ta không sao, chỉ là không nghĩ tới ông ấy vẫn còn nhớ đến mẫu thân ta. Còn đặt họ chung một chỗ."

Đặt cùng một chỗ cái này thật sự rất hay nha, để nhi tử người ta lẻ loi ở phía dưới một mình. Vậy cũng được hả... Suy nghĩ thần tiên kiểu nào mới nghĩ ra được chuyện này chứ?

Giang Thanh Ba oán thầm xong, nàng lại ăn một miếng mứt hoa quả an ủi tâm hồn, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Minh Châu lẳng lặng lắng nghe tiếp.

"Lúc trước ông ấy cưới mẫu thân ta là để bà ấy giúp ông chăm sóc huynh đệ Lục Minh Quân. Mẫu thân ta quá lương thiện, thân phận nhà mẹ đẻ lại thấp, bị khinh thường cũng chỉ cắn răng chịu đựng. Lão gia tử lại thường xuyên không ở nhà, bà càng không có chỗ dựa vững chắc..."

"Không có việc gì, hiện tại báo thù cũng chưa muộn. Chúng ta giúp bà bà ức hiếp lại những người đó."

Giang Thanh Ba vỗ vỗ tay chàng, an ủi nói.

"Nghe phu nhân hết."

Lục Minh Châu giúp nàng lau vết đường dính nơi khóe môi, trên mặt lộ ra ý cười.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Võ An hầu, Giang Thanh Ba được nam nhân đỡ xuống xe ngựa.

"Nàng trở về trước đi, ta sang bên phố đông xem thử."

Lục Minh Châu giúp Giang Thanh Ba khép lại áo choàng.

"Lại đi tuần phố à? Không phải chàng đã xin nghỉ phép rồi sao?"

Lục Minh Châu quả nhiên là chiến sĩ thi đua mà, không khi nào chịu nhàn rỗi.

"Nửa tháng sau kinh thành tổ chức cuộc thi đấu chọn ra trù thần. Các chưởng trù nổi danh khắp nơi lần lượt đổ về kinh thành, lần này có nhiều người lạ như vậy, ta không yên tâm."

"Thi đấu tuyển chọn trù thần?"

Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên, chép chép miệng. Trong đầu nàng hiện lên mấy món ăn nổi tiếng của các tửu lâu.

"Khi nào thì bắt đầu, thiếp muốn đi ăn thử."

"Vẫn còn sớm."

"Đến lúc đó chàng nhất định phải nói cho thiếp biết, thiếp muốn tự mình đến xem trận đấu."

Tốt nhất là tranh thủ hưởng ké* chút đồ ăn của các chưởng trù.

*gốc 捡漏. kiểm lậu. tiếng lóng chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đồ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có. (nguồn. tham khảo)

"Ta biết rồi."

Lục Minh Châu nhận dây cương Lục Cửu đưa tới, xoay người lên ngựa.

"Trời lạnh, nàng mau vào đi. Ta đi trước."

"Chàng đi đi."

Giang Thanh Ba vẫy tay, nhìn theo bóng lưng Lục Minh Châu đi xa, nàng kéo áo choàng lại xoay người trở về phủ.

Vừa bước vào Thu Thủy Uyển, Lục Y đã kích động chạy tới.

"Tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng được tin tức về nhị phòng."

"Ngươi nói xem."

Giang Thanh Ba đi vào tiểu thính, cởi áo choàng đưa cho Lục Mai, rồi chờ mong nhìn Lục Y.

"Tối hôm qua, phủ y được mời vào một viện không người, ở trong đó suốt một đêm, sáng nay mới rời đi. Nô tỳ hỏi bóng hỏi gió, thì nghe được hoá ra lão gia nhị phòng bị nhốt trong viện đó, sau lưng ông ấy bị đánh rất ác, tối hôm qua sốt cả đêm, sáng nay mới hạ sốt. Trong viện còn có vài tên thị vệ trông coi."

Giang Thanh Ba nghe được tình hình Lục Minh Quân không tốt, tâm tình nàng mới hoàn toàn thoải mái. Nàng đánh giá khá cao Võ An Hầu, lúc nên ra tay thì ra tay, tuyệt đối không nhân từ. Lần cạo xương chữa thương này hiệu quả không tệ

"Bên phía Đan Tuệ Quân có tin tức gì không?"

"Nghe nói tối hôm qua Nhị phu nhân và Lục Tử Ninh xảy ra cãi vã kịch liệt, sau đó còn mời đại phu đến."

Lục Y nhíu mày.

"Sáng nay nô tỳ thấy Nhị phu nhân dẫn theo Đan Y vẻ mặt vội vàng ra khỏi phủ, nhìn dáng vẻ cũng không giống là có việc gì."

"Lục Tử Ninh bị đánh?"

"Chắc là vậy, sáng nay không thấy Lục Tử Ninh tiến cung."

Chuyện này không được rồi.

Một người ở trong nhà, một người bị thương còn bị nhốt lại. Hai người này không ai ra cửa, kế hoạch phía sau nàng nên tiến hành như thế nào?

Giang Thanh Ba rũ mắt trầm tư, đầu ngón tay nàng lại theo thói quen gõ lên bàn. Một lát sau, nàng gọi Lục Mai tới.

"Ngươi đi Vô Tự Lâu một chuyến, bảo bọn họ trì hoãn việc rao bán kỳ trân dị bảo lại bảy ngày."

"Ông chủ Vô Tự Lâu sẽ đồng ý sao?"

"Trong hồi môn của ta có một bức hoạ Mỹ nhân, ngươi tìm nó ra tặng cho thiếu chủ Vô Tự Lâu, hắn nhất định sẽ đồng ý."

"Nô tỳ đi ngay đây."

Giang Thanh Ba chống cằm, trong lòng nàng yên lặng tính toán. Lục Minh Quân ở Lễ bộ chưởng quản việc tế lễ trong cung. Công công không thể nhốt ông ta quá lâu, đoán chừng sau khi thu hồi lại chỗ tài sản đó sẽ thả ra. Trên môi nàng nở nụ cười, kéo dài thêm bảy ngày, chắc vừa kịp lúc!
Chương kế tiếp