Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 64
Sau khi ăn cơm xong, Giang Thanh Ba nhanh chóng đi đến đại sảnh, từ xa đã nghe thấy tiếng cười truyền ra từ bên trong. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước vào cửa chính.

“Xin lỗi, con tới muộn.”

Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh đang trò chuyện về mấy việc thú vị trong phủ, trên mặt mang theo ý cười, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Giang Thanh Ba, bọn họ khua tay nói không sao cả.

“Không sao, là do chúng ta rảnh rỗi nên đến sớm thôi.” Ôn Tĩnh nói.

“Tẩu tẩu còn mong muội đến muộn một chút, vậy ta có thể nghỉ ngơi thêm một lát và ăn thêm vài miếng điểm tâm.” Bùi Thục Nhàn ăn nốt nửa miếng điểm tâm trong tay, nhấp một ngụm trà. “Điểm tâm chỗ muội không tồi.”

“Lát nữa ta sai trù phòng làm một ít điểm tâm mới, mẫu thân và tẩu cầm về ăn nhé.” Giang Thanh Ba ngồi xuống chiếc bàn dài đối diện hai người rồi bảo đám người Lục Mai lấy sổ sách trong rương gỗ ra.

“Đây là những tài sản trước đây bị đổi, bây giờ ghi vào sổ chung, mọi người cùng làm sổ sách đều biết số lượng.” Giang Thanh Ba cầm hai quyển sổ nhỏ lên rồi mở ra, nàng đưa một quyển cho Ôn Tĩnh, quyển còn lại đưa cho Bùi Thục Nhàn.

“Cửa hàng và điền trang cho nhị phòng lúc trước đều bị phá hư rồi, bốn năm mươi vạn lượng bạc tạm thời không có cách nào lấy lại. Tài sản trong phủ và số bạc còn lại hiện giờ đều được ghi chép rõ ràng, mọi người xem xong cũng sẽ nắm rõ .”

“Chúng ta đều biết con là người thế nào. Hôm nay bọn ta tham gia ghi chép sổ sách với con không phải vì không tin tưởng mà là để con yên tâm.” Ôn Tĩnh nói.

“Đa tạ mẫu thân và đại tẩu tin tưởng.”

Giang Thanh Ba không thích làm việc tốt còn bị oán trách. Dù là huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, Hầu phủ nhà lớn nghiệp lớn, nàng nắm giữ việc nội trợ, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy quyền lực của nàng lớn nhưng nếu làm không tốt sẽ bị oán trách. May mà việc ghi chép sổ sách cùng nhau làm, bây giờ tài sản của Hầu phủ mọi người đều rõ. Sau này các phòng lấy vợ gả con đều nên có tính toán, đừng cằn nhằn bất mãn trước mặt nàng.

“Nghe nói hôm qua con sai nô tỳ tặng huyết yến cho Lương Nghi Tĩnh à?” Ôn Tĩnh mở miệng hỏi.

“Sau khi mẫu thân phái người nhắc nhở, con đã sai người mang, chắc chắn không muộn.”

Ôn Tĩnh bật cười: “Con đúng là hào phóng. Trước đây khi con bệnh nặng, nhị phòng cũng chẳng chịu chi như thế, ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng thì không cho thêm gì khác.”

“Trong mắt nhị tẩu, Hầu phủ sớm muộn gì cũng thuộc về nhị phòng, đương nhiên nhị tẩu sẽ thấy tiếc. Nhưng trong lòng con, Hầu phủ là nhà của mọi người, lúc cần cho thì phải cho. Mà …” Giang Thanh Ba nở nụ cười đầy ẩn ý. “Lương Nghi Tĩnh cũng không làm gì sai, sau khi gả vào hầu phủ cũng an phận.”

“Nói thì nói vậy, nhưng cứ nghĩ đến việc nàng ta là người của Nhị phòng thì ta không thể hoàn toàn buông bỏ oán hận. Đổi lại là ta, ta sẽ không thèm quan tâm đến nhị phòng.” Bùi Thục Nhàn tiếp lời.

“Hàng tháng hai cha con nhị phòng đều giao nộp lương bổng, mang đồ bổ qua đó cũng không thiệt thòi.” Giang Thanh Ba vừa nói vừa lấy một quyển sổ đặt trước mặt, nàng liếc nhìn trang bìa rồi lật ra hai trang.

“Nhị phòng mà biết suy nghĩ như vậy thì đến cuối cùng thân phận thế tử rơi vào tay ai còn chưa biết.” Ôn Tĩnh lắc đầu. “Đáng tiếc tầm nhìn của nhị phòng quá hẹp, luôn nghĩ rằng đều thuộc về nàng ta, lúc nào cũng nắm chặt không buông.”

“Nhị phòng không nghĩ tầm nhìn của mình hẹp đâu, có lẽ bọn họ cảm thấy chúng ta không có mắt nhìn, không để nhị phòng kế thừa vị trí thế tử là tổn thất của chúng ta.”

Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn nhìn nhau, cười thầm.

“Nhìn bên ngoài thì cái danh thế tử Hầu phủ oai phong, đẹp đẽ, nhưng thực chất lại rất vất vả, trên lưng gánh vác thịnh suy vinh nhục của cả gia tộc, áp lực vô cùng lớn.” Giang Thanh Ba nhận ly trà từ Lục Mai, nhấp một ngụm, nàng nhìn về phía hai người thở dài.

“Lúc trước phu quân con ở Củng Vệ ti vào sinh ra tử, vậy mà chỉ vì chậm trễ cứu Điện hạ mà bị giáng chức. Con vừa thở phào một hơi, nghĩ rằng sau này chàng có thể yên ổn hơn, nhưng chức vị thế tử lại rơi xuống… Bây giờ chàng phải tiếp tục vất vả thì cũng thôi đi, còn liên lụy con bận rộn theo.”

Dậy sớm, ngủ muộn, thỉnh thoảng còn phải thức dậy lúc nửa đêm để đối phó với những trận náo loạn của các thành viên trong nhà.

Giang Thanh Ba nặng nề thở dài, ghét bỏ nhìn chằm chằm vào sổ sách. Một mình Lục Minh Châu bị lăn lộn là được rồi, sao lại lôi cả nàng theo chứ, thật quá đáng!

Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh nhìn nàng một lúc rồi bật cười thành tiếng.

“Nếu nhị phòng nghe con nói như vậy, chắc nàng ta sẽ tức đến ngất xỉu mất.” Ôn Tĩnh nói.

“Trong mắt Nhị tẩu chỉ có tiền thôi.” Giang Thanh Ba đảo mắt.

“Nếu mười năm trước nghe con nói như vậy, chắc chắn ta cũng ghi hận, cảm thấy con đang khoe khoang.” Ôn Tĩnh dịu dàng mỉm cười. “Bây giờ ta nghĩ thông suốt rồi, có một nhi tức hiểu lý lẽ như con, không bao giờ đối xử tệ với ta. Bây giờ có thể nhàn hạ, rảnh rỗi thì trồng hoa cỏ hoặc chơi đùa cùng con trai, buồn chán quá thì có thể chơi mạt chược với Thục Nhàn. Cuộc sống thoải mái biết bao.”

“Trước đây tẩu cũng cảm thấy làm phu nhân thế tử rất tốt. Lúc nhị phòng cướp lấy quyền nội trợ, sỉ nhục đại phòng, ta cũng oán hận.” Bùi Thục Nhàn nâng khóe môi. “Từ lúc Tam đệ muội nắm quyền nội trợ, cuộc sống của ta đã thay đổi. Không cần lo ăn lo mặc, phủ y đúng giờ đến bắt mạch, Oánh tỷ nhi cũng có thể đi theo học việc nội trợ. Còn ta ngày ngày lễ Phật, rảnh rỗi thì làm chút điểm tâm, không cần đối mặt việc bị chị em dâu tính kế, không cần bận rộn giao lưu, tạo mối quan hệ với những phu nhân khác. Cuộc sống còn thoải mái hơn lúc thế tử còn sống.”

“Mẫu thân và tỷ khoe khoang lộ liễu ngay trước mặt con như vậy rất vui sao?”

“Nếu Tam đệ muội thấy bất bình có thể sai Oánh tỷ nhi làm việc nhiều hơn, ta không có ý kiến gì cả.”

Giang Thanh Ba: "…"

Nàng đồng cảm với Oánh tỷ nhi ba giây.

“Chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy rồi mà sao nhị phòng vẫn chưa đến?” Ôn Tĩnh nhìn về phía cửa, mặt lộ rõ sự nghi ngờ.

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, không lâu sau đó Lục Y xuất hiện ở cửa đại sảnh, hành lễ rồi bẩm báo.

“Nha hoàn của Thanh Phong Uyển đến rồi ạ. Nhị phu nhân không khỏe nên hôm nay không đến đây ạ.”

“Chắc là không dám đến, biết bao nhiêu điền trang và cửa hàng bị xung vào quỹ chung, nếu là ta, ta cũng muốn khóc.” Bùi Thục Nhàn nhướng mày, giơ ngón cái với Giang Thanh Ba. “Nói đến việc xát muối vào vết thương của người khác tẩu tẩu phải học tam đệ muội rồi.”

“Đúng là lợi hại.” Ôn Tĩnh bật cười hùa theo.

“Con thật lòng muốn mời nhị tẩu qua đây ghi sổ sách, không phải làm nhục.”

“Chúng ta tin con thật lòng, nhưng nhị phòng chưa chắc đã tin.”

Giang Thanh Ba: "…"

Ba người trò chủ thêm một lúc rồi bắt đầu nghiêm túc xem sổ ghi chép. Thỉnh thoảng nếu mệt mỏi thì ba người nói vài câu để thả lỏng.

Chớp mắt đã đến giữa trưa, Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn đánh dấu rồi đóng sổ ghi chép lại, đứng dậy chuẩn bị về sân viện của mình ăn cơm.

“Cơm ở chỗ con cũng không tệ, hay là mọi người ở lại cùng nhau dùng bữa?” Giang Thanh Ba hỏi ý kiến của hai người.

“Thôi, thoạt nhìn Diêm Nhi có vẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra nó không ngoan chút nào, nếu ta không ở bên cạnh giám sát thì không nó không chịu ăn cơm đâu.” Bùi Thục Nhàn nói.

“Thần Nhi thích ăn thịt, nếu ta không giám sát thì hắn không chịu ăn một sợi rau nào đâu.”

“Được rồi, vậy con không giữ mẫu thân và tẩu tẩu nữa.” Giang Thanh Ba bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. “Ngồi đợi một lát, chút nữa muội có đồ muốn đưa cho tẩu tẩu.”

“Tại sao chỉ cho Thục Nhàn, không có phần của ta sao?”

“Có mà, có mà, trù phòng sắp làm xong điểm tâm rồi, lát nữa mọi người mang về ăn nhé.”

Qua thời gian đủ uống nửa chén trà, Lục Mai ôm một cái hộp dài chạy vào đại sảnh. Giang Thanh Ba thuận thế đẩy chiếc hộp đến trước mặt Bùi Thục Nhàn.

“Cho ta à?” Bùi Thục Nhàn hơi ngạc nhiên, Giang Thanh Ba ra hiệu bảo bà ấy mở ra.

Trong hộp là một cuộn tranh, Bùi Thục Nhàn mơ hồ mở dây buộc, vừa nhìn mắt bà ấy đã đỏ lên, cẩn thận mở toàn bộ bức tranh thủy mặc ra, nước mắt Bùi Thục Nhàn lăn dài trên má.

“Bức tranh này do phụ thân của Oánh tỷ nhi vẽ …”

“Hôm qua khi tiếp quản cửa hàng văn hóa của Đan gia muội mới nhìn thấy, muội nghĩ nên lấy về giao cho đại tẩu.”

“Phụ thân của Oánh tỷ nhi khi còn sống thích vẽ tranh nhất, chàng thường nói nếu không làm thế tử sẽ dẫn ta đi khắp Đại Ngụy ngắm nhìn những ngọn núi nổi tiếng. Nhưng sau này chàng ra đi đột ngột, những bức tranh thủy mặc chàng vẽ ta đều không giữ lại được bức nào.” Bùi Thục Nhàn lau nước mắt, nhìn Giang Thanh Ba nở nụ cười. “Đa tạ Tam đệ muội.”

“Thứ này thuộc về đại tẩu, vật về chủ cũ mà thôi.” Giang Thanh Ba ho khan một tiếng, cười nói: “Đại tẩu lấy bức tranh thì phải ghi rõ vào sổ, tránh công công tưởng muội tham lam danh họa trong cửa hàng.”

Bùi Thục Nhàn đang bi thương lại bị chọc cười, gật đầu: “Được, tẩu nhất định sẽ viết rõ ràng.”

“Bà Bà làm chứng cho các con.” Ôn Tĩnh cười tiếp lời.

Bầu không khí bi thương phút chốc tan biến sạch sẽ, ba người trò chuyện thêm vài câu rồi giải tán.

Cơm nước xong, Giang Thanh Ba duỗi người, nằm xuống giường quý phi nghỉ ngơi, nàng đang mơ màng ngủ thì bị đánh thức.

“Làm gì vậy?” Giang Thanh Ba nhìn Lục Mai đang sốt ruột, cau mày hỏi.

“Tiểu thư, phu nhân Đại phòng mang theo bà tử và nha hoàn đánh phu nhân nhị phòng, sau đó còn đập phá Phong Thanh Uyển nữa.”

“?”

Cơn buồn ngủ của Giang Thanh Ba bị đánh bay. Nàng ngồi bật dậy, bình ổn cảm xúc rồi mở miệng: “Ngươi chắc không?”

“Đại phu nhân náo loạn ầm ĩ, nha hoàn của nhị phòng còn chạy sang Minh Kính đường gọi người. Bây giờ sự việc đã lan truyền khắp Hầu phủ rồi.”

“Hầu phu nhân có đến khuyên can không?”

Lục Mai lắc đầu. “Hình như trưa nay Hầu phu nhân bất ngờ bị bệnh, Minh Kính Đường không cho làm phiền.”

Giang Thanh Ba rũ mắt suy nghĩ một lát thì hiểu ra. Có lẽ Hầu phu nhân và Bùi Thục Nhàn đã thống nhất với nhau, nếu không với tính cách của Ôn Tĩnh, bà ấy sẽ đến can ngăn.

“Chiều nay không cần đi mời hai phòng này ghi sổ sách nữa.” Một người vừa đánh người xong, một người đang tức giận, sợ là phải nghỉ ngơi vài ngày. Giang Thanh Ba thở dài gọi Lục Mai đang chuẩn bị rời đi lại. “Ngươi dẫn phủ y đến Thanh Phong Uyển kiểm tra tình hình xem.”

“Nô tỳ đi ngay.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Giang Thanh Ba nằm xuống giường quý phi lần nữa. Trước đây nàng nghĩ Bùi Thục Nhàn là một mỹ nhân lạnh lùng, giờ nàng mới phát hiện bà ấy là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng nóng tính. Không được, nàng phải ngủ một giấc cho đỡ sợ.

Buổi chiều, Giang Thanh Ba ăn điểm tâm xong thì ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp Lương Nghi Tĩnh. Đây là lần đầu tiên nàng và người của nhị phòng gặp nhau sau khi tài sản của nhị phòng bị Võ An Hầu tịch thu.

“Thỉnh an Tam thẩm thẩm.”

“Thỉnh an Tam phu nhân.” Tỳ nữ theo sau Lương Nghi Tĩnh cũng hành lễ theo.

Giang Thanh Ba nhìn Lương Nghi Tĩnh bình tĩnh hành lễ, không hề để lọi chút nóng giận hay bất mãn nào. Nàng nhướng mày, cảm thán trong lòng, đúng là nữ chính, cho dù trong lòng suy nghĩ thế nào cũng không để lộ ra mặt. Ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng dạy dỗ rất tốt.

“Không cần đa lễ.” Giang Thanh Ba thu ánh mắt đánh giá về. “Bây giờ thân thể con nặng nề, ngoài trời lại đang có tuyết, con ít ra ngoài thì tốt hơn.”

“Đạ tạ Tam thẩm thẩm nhắc nhở, con đang chuẩn bị quay về đây.”

Giang Thanh Ba gật đầu, quan sát đám người Bích Nhi đang dìu nàng ta. “Dìu cho cẩn thận, trời lạnh đường trơn nên đi chậm thôi.”

“Dạ.”

“Con hơi mệt, xin cáo lui trước.” Lương Nghi Tĩnh nói xong lại uốn gối hành lễ.

“Đi đi.” Giang Thanh Ba phất tay.

Chờ đám người Lương Nghi Tĩnh đi xa, Giang Thanh Ba thu hồi tầm mắt, dẫn theo đám người Lục Mai tiếp tục đến tiểu hoa viên.

“Vị tiểu phu nhân này của nhị phòng thật bình tĩnh, khôn ngoan hơn Nhị phu nhân, rất khó đối phó.” Lục Mai liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của Lương Nghi Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư phải cẩn thận.”

“Người cần cẩn thận phải là Đan Tuệ Quân, bởi ta và nàng ta không có cơ hội cùng xuất hiện.” Nhắc đến Lương Nghi Tĩnh, nàng lại nhớ đến những người khác ở nhị phòng. “Lục Tử Ninh và Lục Minh Quân vào triều rồi à?”

“Sáng nay hai cha con đã đi cùng nhau.”

“Vậy thì tốt.” Giang Thanh Ba mỉm cười. Thời gian vừa đúng lúc, mặc kệ m Lương Nghi Tĩnh đang âm thầm tính toán điều gì, nàng nói sau này không có cơ hội xuất hiện cùng lúc thì chắc chắn là vậy.

Giang Thanh Ba ngồi ở đình nghỉ mát trong tiểu hoa viên chốc lát rồi đứng dậy quay về. Nửa đường, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn, mặc y phục màu xám tro đi từ xa đến, người đó chắc chắn là Lục Minh Châu. Nàng chớp mắt kinh ngạc rồi nhíu mày nhìn chằm chằm vào chân phải đang đi khập khiễng của nam nhân.

Sao thế này, tối qua tay bị thương, hôm nay thì chân bị thương à?

“Phu quân.”

Giang Thanh Ba vừa bước tới vừa cất giọng gọi nam nhân trước mặt. Lục Minh Châu dừng bước, quay đầu nhìn rồi lùi lại vài bước đón nàng.

“Phu nhân đi dạo à?”

“Đúng vậy. Hôm nay phu quân về sớm thế?” Giang Thanh Ba quan sát chàng, y phục sạch sẽ, không phát hiện điều gì bất thường.

“Hôm nay ít người vào thành nên về sớm.” Lục Minh Châu cầm tay nàng, chàng nhăn mày. “Sao tay lại lạnh như băng vậy? Nhanh quay về sưởi ấm, đừng để bị cảm lạnh.”

Giang Thanh Ba còn chưa kịp trả lời đã bị nam nhân kéo đi về phía trước. Nàng để ý thấy Lục Minh Châu đi lại bình thường, bước đi nhanh như bay. Nàng nghi ngờ, chẳng lẽ bóng lưng vừa rồi là ảo ảnh của nàng? Không thể nào, nàng phủ nhận rất nhanh. Giang Thanh Ba bình tĩnh quan sát chân của nam nhân, chân mày ngày càng nhíu chặt hơn.

“Phu quân.”

“Sao vậy?”

Giang Thanh Ba đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Lục Minh Châu, lời vạch trần lại mắc kẹt ở cổ, không thể nói ra được. Nam nhân này đãcố hết sức giả vờ như không có chuyện gì, mặc kệ đối phương chế giấu vì lý do gì nhưng bây giờ nàng đột ngột vạch trần có vẻ không tốt lắm. Giang Thanh Ba im lặng nở nụ cười.

“Không có gì, chỉ muốn gọi chàng thôi.”

“Phu nhân ở nhà buồn chán quá à?”

“Có một chút.” Giang Thanh Ba giảm tốc độc chân, tiện thể kéo chậm nhịp bước chân của nam nhân lại, như vậy chân chàng sẽ đỡ đau hơn.

Buổi tối, khi hai người nằm trên giường, Giang Thanh Ba cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng nàng vẫn không kìm chế nổi mà xoay người đối diện với Lục Minh Châu. Nàng muốn chàng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng khi thấy bàn tay chàng đặt trên mép giường thì nàng lại im lặng. Nơi đó có một ngăn bí mật giấu thành kiếm dài của chàng. Lục Mình Châu đã bị giáng chức gần một tháng rồi nhưng thói quen vẫn như cũ. Lúc ngủ tay phải của chàng chắc chắn sẽ phải đặt trên ngăn bí mật. Mặc dù về nhà sớm, chàng vẫn là một tên cuồng công việc.

Giang Thanh Ba thở dài. Nếu nàng nói ra suy nghĩ của mình, sợ rằng nam nhân này chỉ nghe chứ cũng không chịu m ở nhà nghỉ ngơi.

“Phu nhân nhìn vi phu chăn chú như vậy, phải chăng tối nay ta rất tuấn tú?”

“...”

Sao lại chuyển đề tài sang chuyện này rồi?
Chương kế tiếp