Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 63
Hai ngày sau, Thẩm hộ vệ khiêng một cái rương vào Thu Thủy Uyển.

Cả một rương đầy sổ sách, Giang Thanh Ba tiện tay lật một quyển ra, là sổ sách của cửa hàng dưới danh nghĩa Lục Minh Quân.

"Hầu gia nói toàn bộ chỗ sổ sách này là sản nghiệp của Hầu phủ, sau khi nhập vào công trung* sẽ do tam phu nhân xử lý."

Thẩm hộ vệ nói.

*公中. ý là chỉ sổ chung của cả Hầu phủ, sổ riêng là của từng chi như đại phòng, nhị phòng,...

"Ta biết rồi."

Thẩm hộ vệ cúi chào rồi dẫn theo hai gã thị vệ khác xoay người rời đi.

Giang Thanh Ba lấy những sổ sách khác trong rương ra, nàng xem xét từng cuốn một. Bên trong toàn bộ là sản nghiệp Hầu phủ trước bị nhị phòng đổi sang thành cửa hàng và điền trang của Lục Minh Quân và Đan gia.

Ngoại trừ những sản nghiệp đã bị bán đi không thể đòi lại ngay được thì những thứ khác cũng đã được thu hồi lại.

Nàng chậc chậc hai tiếng, trong lòng dâng lên sự bội phục với Võ An hầu. Người công công này thật sự nỡ lòng ra tay tàn nhẫn với con trai thứ hai của mình, trải qua lần này, sản nghiệp dưới danh nghĩa nhị phòng hầu như không còn lại gì.

Chỉ cần một lần như vậy thôi mà nhị phòng dường như yên tĩnh lại hẳn. Bây giờ trong Hầu phủ khó mà gặp được đám người của chi thứ hai. Nếu không phải nàng ngẫu nhiên nhìn thấy nha hoàn của Thanh Phong Uyển, nàng còn cho rằng nhị phòng đã chuyển ra khỏi phủ Võ An hầu rồi chứ.

Nhị phòng lúc nào cũng không hài lòng với đồ ăn do phòng bếp lớn làm ra, trước kia thỉnh thoảng còn tức giận đập đồ ăn, sau đó tự mình bỏ tiền ra cho phòng bếp lớn làm một bàn tiệc thịnh soạn. Bây giờ... phòng bếp lớn làm gì ăn đó, không nghe nói đến chuyện nhị phòng tự bỏ tiền ra bảo phòng bếp lớn làm bàn tiệc lớn nữa.

Giang Thanh Ba hiểu rõ với tính cách nhị phòng bọn họ tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy. Cho nên chỉ có một khả năng, nhị phòng thực sự nghèo rồi.

Lần này phải trả lại toàn bộ cửa hàng, sợ là bọn họ còn phải bù vào không ít.

Nàng nở nụ cười nhìn về phía đống sổ sách.

Võ An hầu làm rất đẹp.

Giang Thanh Ba gọi Lục Mai đang bận rộn tới.

"Lát nữa ngươi đi thông báo với hai phòng khác và Hầu phu nhân, vì số lượng cửa hàng điền trang bàn giao lại khá nhiều nên nhờ các nàng ngày mai tới cùng kiểm tra ghi vào sổ công trung đi."

"Nhị phòng cũng cần thông báo ạ?"

Lục Mai kinh ngạc nhướng mày.

"Đương nhiên là phải thông báo."

Giang Thanh Ba vỗ vào quyển sổ trong tay.

"Những sản nghiệp này toàn bộ là tài sản của Hầu phủ, các nàng cũng cần phải biết chứ."

"Phu nhân nhị phòng mà thấy số bạc đã từng ở trong túi của mình bị chuyển vào công trung, sợ là sẽ tức giận suýt ngất tại chỗ mất."

Lục Mai giơ ngón tay cái lên.

"Nói đến chuyện xát muối, chúng nô tỳ vẫn phải học hỏi thêm từ người."

"... Ngươi đang khen ta hay mắng ta hử?"

"Đương nhiên là khen tiểu thư rồi."

"..."

Sao ta nghe không giống chút nào vậy!

Lục Mai dẫn theo tiểu nha hoàn ra khỏi Thu Thủy Uyển, nàng đi tới các viện truyền đạt tin tức.

Nàng quay lại còn nhanh hơn Giang Thanh Ba dự đoán. Lục Mai đi vào đại sảnh, sau đó đuổi tất cả nha hoàn đứng hầu hạ một bên ra ngoài. Trên mặt nàng hiện lên vẻ nghiêm trọng bí mật.

"Làm sao vậy?"

Giang Thanh Ba buông sổ sách xuống, ngồi dậy.

"Vừa nãy nô tỳ đi đến Minh Kính Đường. Bên đó vừa thỉnh thái y."

"Chẳng lẽ Hầu phu nhân bị bệnh?"

Giang Thanh Ba giật mình, Hầu phu nhân đối xử với nàng không tệ, nếu đối phương bị bệnh, theo lý thì nàng cũng nên đi thăm.

"Hầu phu nhân không có chuyện gì."

Lục Mai mím môi lại nói tiếp.

"Là sáng nay khi đến Minh Kính Đường thỉnh an thì Lương Nghi Tĩnh bị ngất xỉu."

Biết Hầu phu nhân không có chuyện gì, Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe được tin Lương Nghi Tĩnh té xỉu, mày liễu bất giác nhíu lại.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Lúc nô tỳ tới cũng là lúc phủ y vừa tới. Sau khi nói xong mọi chuyện nô tỳ lập tức đi Thanh Phong Uyển. Chỉ là... "

Lục Mai dừng một chút.

"Nô tỳ nhìn thấy Bích Nhi bên người Lương Nghi Tĩnh không hề có vẻ gì luống cuống, thậm chí còn hơi mừng thầm. Chỉ sợ là sắp có chuyện tốt truyền ra."

Chuyện tốt? Giang Thanh Ba nhíu mày trầm tư. Chuyện gì mà được coi là chuyện tốt chứ?

Chỉ có thể là...

Lục Mai đoán không sai.

Sau thời gian một chén trà, tỳ nữ của Minh Kính Đường đến báo tin, Lương Nghi Tĩnh có tin mừng, nàng ta đã mang thai hơn hai tháng. Đứa nhỏ này của Lương Nghi Tĩnh đến rất đúng lúc, thời điểm lộ ra chuyện mang thai cũng rất đặc sắc.

"Phu nhân nhà chúng ta tặng cho tôn thiếu phu nhân nhị phòng một cây nhân sâm ngàn năm."

Tỳ nữ nói xong, thi lễ rồi xoay người rời đi.

Lục Y nhìn bóng lưng đối phương đi xa, khó hiểu quay đầu lại.

"Hầu phu nhân ban thưởng cho cháu là chuyện nên làm mà, sao lại còn cố ý nhắc lại chuyện này trước mặt người khác?"

"Bà đang nhắc nhở ta nên tặng ít đồ bổ cho nhị phòng."

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm rương sổ sách, trong mắt hiện lên ý cười.

"Tài sản bị chi thứ hai lừa lấy đã được đòi lại. Tam phòng chúng ta quản lý công trung, hơn nữa Lục Minh Châu lại là Thế tử. Việc giả vờ mặt ngoài đương nhiên phải làm cho tốt chứ.

Lát nữa ngươi lấy một cân tổ yến, tự mình đưa qua tặng cho Lương Nghi Tĩnh, nhớ dẫn theo cả phủ y đến, để cho phủ y kiểm tra trước mặt bọn họ một lần, đừng để đối phương có cơ hội gây chuyện."

"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm việc cẩn thận."

Lục Mai nói.

Chạng vạng cùng ngày, Minh Kính Đường lại đưa tặng một ít dược liệu bổ dưỡng cho Lương Nghi Tĩnh. Trên danh nghĩa là Hầu phu nhân tặng, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết những thứ này do Võ An hầu tặng.

Mấy ngày trước Lục Minh Quân đột nhiên bị Võ An hầu nhốt lại, tuy tin tức được khống chế rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn bị hạ nhân trong phủ nhìn ra manh mối. Mọi người trong phủ đang suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì, còn có hạ nhân suy đoán nhị phòng đã bị Võ An hầu ghét bỏ.

Nhưng Lương Nghi Tĩnh đột nhiên mang thai, Võ An hầu không thể coi như không có chuyện gì, nên để người tặng dược liệu thuốc bổ qua đó, như vậy tin đồn chán ghét bị vứt bỏ đang được lưu truyền cũng không công tự phá.

"Người của nhị phòng thật biết tính toán. Trước khi mang thai đủ ba tháng thì không nên rêu rao, bà ta ngược lại cho tuôn ra tin tức vào thời điểm này. Võ An hầu định trừng phạt chi thứ hai cũng phải nể mặt mũi trong bụng Lương Nghi Tĩnh..."

Lục Mai ngẩng mặt lên, toàn thân tràn ngập không cam lòng.

"Tiểu thư, bên kia được khiêng ra rồi."

Lục Y chạy vào tiểu thính, chống bàn thở hổn hển.

"Cái gì được khiêng ra? Ngươi nói cho rõ ràng."

Lục Mai nhíu mày nói.

"Lục Minh Quân được khiêng ra đưa về Thanh Phong Uyển rồi."

Lục Y thở hổn hển một hơi dài mới mở miệng nói.

"Ta biết ngay mà. Nhị phòng thật sự rất tâm cơ."

Lục Mai đập bàn.

"Không đáng để tức giận vì một chuyện vặt vãnh như vậy. Hôm nay không thả Lục Minh Quân, ngày mốt hoặc ngày kia nhất định cũng sẽ thả ra."

Giang Thanh Ba đóng sổ sách lại, bình tĩnh lột vỏ quýt.

"Nô tỳ biết lão gia nhị phòng sớm muộn gì cũng sẽ được thả ra. Nhưng bây giờ ngay cả trừng phạt cũng bị bụng Lương Nghi Tĩnh ngăn lại. Thế nên nô tỳ mới tức giận."

"Không sao cả."

Giang Thanh Ba ăn một múi quýt, đuôi lông mày giãn ra, nàng chia trái quýt làm hai nửa cho hai nha đầu.

"Nào nào, ăn chút đồ ngọt cho vui vẻ."

Lục Mai và Lục Y...

Lòng dạ của tiểu thư nhà họ cũng quá rộng rãi rồi.

Trăng dần lên cao, Giang Thanh Ba tắm rửa xong đi ra thì thấy Lục Minh Châu đạp ánh trăng trở về, nàng tiếp nhận trường đao trong tay nam nhân.

"Hôm nay sao chàng lại về trễ hơn hôm qua vậy?"

"Hôm nay số người lạ vào cổng thành nhiều hơn hôm qua gấp đôi, chon nên ta đi tuần thêm hai vòng."

"Buổi tối gió lớn, trên người chàng toàn là bụi bặm."

Giang Thanh Ba cởi áo choàng thay chàng, rồi lắc lắc, bùn đất vàng rơi lả tả xuống mặt đất, nàng xua tay thúc giục.

"Chàng mau đi tắm đi."

Giang Thanh Ba cho người múc một chén canh dê vừa nấu xong, lại thêm một nắm mì mỏng. Sau khi Lục Minh Châu tắm rửa sạch sẽ đi ra, mì canh dê nóng hổi vừa lúc được bưng lên.

"Trời tối kinh đô trở lạnh, chàng uống chút canh cho ấm người."

"Đa tạ phu nhân quan tâm."

Lục Minh Châu mò mẫm gì đó trong tay áo rồi đặt vào trong tay Giang Thanh Ba.

Một con tứ hỉ nhân bằng ngọc lẳng lặng nằm trên bàn tay nàng, xanh biếc nhỏ nhắn đáng yêu. Giang Thanh Ba đánh giá nửa ngày, vật nhỏ kiểu này nàng từng được biểu ca tặng hồi năm bảy tuổi, không nghĩ tới sau khi lớn lên nàng vẫn có cơ hội nhận được. Nàng không xác định mà nhìn về phía Lục Minh Châu.

"Cho thiếp à?"

"Ừm."

"... Đa tạ phu quân."

Tuy rằng hiện giờ đã qua tuổi thích thu thập tứ hỉ nhân, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ. Giang Thanh Ba bỏ con tứ hỉ nhân vào trong hòm trang điểm, bảo quản thật tốt. Lúc quay đầu lại nàng ngoài ý muốn phát hiện ra động tác ăn mì của Lục Minh Châu hôm nay hơi chậm chạp.

"Tay chàng làm sao vậy?"

"Ban ngày lúc xuống ngựa ta vô tình va phải."

Giang Thanh Ba không tin lắm. Hai ngày trước trên cánh tay chàng còn có vết bầm tím, hôm nay lại bị va phải, đâu ra chuyện trùng hợp nhiều như vậy. Hơn nữa nếu chỉ bị va phải một cái cũng sẽ không đến mức động tác chậm chạp như vậy. Nàng nhíu mày đánh giá cánh tay nam nhân, chẳng lẽ lại bị mấy người đối thủ dàn cảnh dựng tại nạn?

Buổi tối Giang Thanh Ba nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh trướng. Nàng lẳng lặng định chờ Lục Minh Châu ngủ say rồi mới kiểm tra cánh tay chàng. Tiếng hít thở bên tai dần trở nên nông và đều hơn, nàng nghĩ thầm có vẻ chàng đã thiếp đi rồi. Nàng ngáp một cái, trong lòng bắt đầu đếm ngược từ một trăm, đếm xong, nàng vố dĩ cho rằng nam nhân bên cạnh cũng gần như nên ngủ say rồi.

"Phu nhân cũng không ngủ được?"

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, động tác ngáp của Giang Thanh Ba khựng lại, nàng nghiêng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sâu thẳm của Lục Minh Châu.

"... Sao chàng vẫn chưa ngủ?"

"Phu nhân ngủ không được?"

"Ừm."

"Trùng hợp quá, vi phu cũng không ngủ được."

"..."

Nàng muốn đánh người! Giang Thanh Ba hiện tại đã rất mệt mỏi, nàng cố nén nóng nảy nặn ra một nụ cười.

"Chàng mau nhắm mắt ngủ đi, ngày mai còn phải đi tuần đường sớm."

"Phu nhân cũng ngủ đi."

Dưới ánh mắt chăm chú của Lục Minh Châu, Giang Thanh Ba không thể không nhắm mắt lại, để giữ cho tâm trí tỉnh táo nàng bèn suy nghĩ đến đủ các loại mỹ thực.

Sau một chén trà nhỏ.

Lục Minh Châu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thanh Ba.

"Phu nhân."

Đáp lại chàng chỉ có tiếng hít thở đều đều, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười tủm tỉm kia. Không cần đoán Lục Minh Châu cũng biết đối phương chắc lại đang mơ thấy đồ ăn ngon. Trên môi lộ ra ý cười, chàng thay nàng dịch lại góc chăn, lúc này mới ôm Giang Thanh Ba nhắm mắt lại.

Hôm sau, khi Giang Thanh Ba tỉnh lại, nam nhân bên cạnh đã không còn bóng dáng. Nàng ôm chăn thở dài. Đáng ghét, tối qua nàng không chịu đựng được mà ngủ quên mất!

Nằm trở lại giường, nhìn chằm chằm vào trướng đỉnh, nàng nhớ lại chuyện tối qua... Bình thường buổi tối nếu bọn họ không làm chút chuyện xấu hổ thì Lục Minh Châu vừa nằm lên giường sẽ thiếp đi ngay. Thế mà tối qua nam nhân này mãi vẫn chưa chịu ngủ. Chẳng lẽ chàng phát hiện ra ý đồ của nàng? Cảnh giác như vậy là sợ nàng kiểm tra, chắc chắn là bị thương không nhẹ.
Chương kế tiếp