Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 66
Ngày Võ An Hầu hồi kinh vừa vặn là ngày mấy phòng trong phủ Hầu gia tụ tập dùng bữa cùng nhau. Cả gia đình tập trung tại Minh Kính Đường.

Giang Thanh Ba nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt oán hận của Lục Tử Ninh, mặt nàng lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

Khiêu khích, mười phần khiêu khích nha!

Tay Lục Tử Ninh đặt trên tay vịn ghế siết chặt thành quyền. Hắn ta đã không được triệu vào Khải Minh điện bảy ngày liên tiếp. Trước đây, cứ cách một ngày Thái Thượng Hoàng thường sẽ triệu kiến hắn đi thiết kế chiếu thư. Nhưng những người đi bây giờ đều là đồng liêu của hắn. Hắn hoàn toàn trở thành nhân vật ngoài lề.

Các đồng liêu khác trong đại điện bây giờ rất ít nói chuyện với hắn, ánh mắt nhìn hắn không thèm che giấu sự khinh bỉ và coi thường, còn rất hay thì thầm sau lưng về hắn ta. Hắn biết những người đó đều nói về việc ăn cắp của hồi môn của mẫu thân quá cố của tam thúc.

Năm xưa hắn là đích trưởng tôn của phủ Võ An Hầu, địa vị được người người kính trọng. Những người bằng hữu kết giao nào có ai không phải là con nhà thế gia huân quý? Không thì cũng là đích trưởng tôn. Ngay cả những quan chức hàn môn giờ cũng không muốn kết giao với hắn. Tất cả những điều này đều do Giang Thanh Ba ban tặng.

Hận ý mãnh liệt bùng lên trong mắt Lục Tử Ninh.

Giang Thanh Ba đáng chết!

"Con nhìn chằm chằm thẩm thẩm ta đây như vậy làm gì, ta đã uống hết một chén trà, con không nên nhìn đi chỗ khác để tránh tị hiềm à? Đại chất tử?" Giang Thanh Ba đặt chén trà xuống, lớn tiếng nói.

Võ An Hầu quay đầu lại nhìn, quả nhiên phát hiện Lục Tử Ninh đang nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba, mày kiếm của ông ấy nhướng lên.

"Tử Ninh, quy củ của con vào bụng chó hết rồi bỏ hay sao?"

"Bụp!"

Lục Minh Quân quỳ trên mặt đất, đầu gối ông ta đập mạnh xuống sàn.

“Lão nhị làm sao vậy?” Võ An Hầu trầm mặt xuống.

“Phụ thân, xin hãy làm chủ cho nhi tử.” Đôi mắt Lục Minh Quân đỏ hoe. "Nhi tử đã biết mình sai rồi, trước đó không nên tham lam của hồi môn của mẫu thân Minh Châu, của hồi môn kia nay đã trả xong, tam đệ và tam đệ muội có cần phải đuổi cùng giết tận nhị phòng chúng ta như vậy không?"

“Xảy ra chuyện gì?" Võ An Hầu hỏi.

"Tam đệ và tam đệ muội đã bán mặt dây chuyền đôi cá và nhẫn bằng ngọc bích cho Vô Tự Lâu, còn tung tin đồn ra. Bây giờ cả kinh thành đều nói chúng con thèm muốn của hồi môn của người mẫu thân quá cố của tam đệ." Lục Minh Quân hạ mi mắt xuống ngăn chặn sự tức giận trong mắt.

Càng quá đáng hơn là, hiện tại Vô Tự Lâu không cho phép người ta mua, cặp mặt dây chuyền và nhẫn ngọc bích đã trở thành bằng chứng chắc chắn cho thấy nhị phòng chiếm hữu tài sản riêng của người mẫu thân đã khuất của tam phòng. Ông ta có muốn đứng ra bác bỏ làm rõ cũng không có can đảm.

Chết tiệt, ông ta đã gây dựng danh tiếng tốt hơn chục năm nay. Sau chuyện này, danh tiếng của ông ta hoàn toàn mất sạch! Trước kia đều là ông ta coi thường những người đó, hiện tại bọn họ lại có thể ở trước mặt ông ta huênh hoang.

"Nhị ca nói vậy là sai rồi, những lời đồn đại đó đều là sự thật, ta không hề cố ý bôi nhọ nhị phòng các huynh mà."

Hô hấp của Lục Minh Quân đột nhiên nghẹn lại, ông ta trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba rồi quay lại nhìn Võ An Hầu.

“Vì chuyện này mà sổ con điều nhi tử đến Hộ Bộ đã bị bác bỏ.” Như đang nói về chuyện vô cùng buồn bã, nước mắt ông ta lăn dài trên khuôn mặt, nghẹn ngào nói: “Đã mấy ngày Ninh Nhi không được Thái Thượng Hoàng triệu kiến.”

Ông ta lau mặt: "Xin phụ thân thu hồi mặt dây chuyền và nhẫn ngọc bích. Chúng đã ở Vô Tự Lâu một ngày rồi, chuyện này sợ là không dễ giải quyết được, nếu cứ để vậy…"

"Chẳng lẽ nhị ca còn muốn muội tổ chức buổi yến tiệc nhỏ công khai làm sáng tỏ chuyện nhị phòng các huynh không hề độc chiếm tài sản riêng của bà bà muội đấy chứ?" Giang Thanh Ba ngạc nhiên ngồi thẳng dậy.

“Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, xin tam đệ muội hãy suy nghĩ kỹ!"

Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*: Có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ, hoặc hiểu đơn giản là: có sống cùng sống, có chết cùng chết

“Nhị ca nói có lý.” Đôi môi đỏ mọng của Giang Thanh Ba lộ ra một nụ cười. “Ngày mai muội sẽ gửi thiếp mời cho các phu nhân thế gia, bảo họ đến xem của hồi môn của bà bà muội, giới thiệu nơi mà nó từng được đặt là ở trong nhị phòng. Để cho các gia đình quan viên hiểu rõ cách làm người của nhị ca. Miễn cho sau này nhị phòng các huynh phạm sai lầm lại liên lụy đến tam phòng chúng ta."

"Tam đệ muội nói rất đúng, tốt hơn hết nên để người khác hiểu rõ thái độ làm người của nhị phòng mấy người là như thế nào rồi." Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Minh Quân hoài nghi nhìn Bùi Thục Nhàn. "Đại tẩu? Tẩu biết mình đang nói cái gì không?"

"Các người dám động tới cả hồi môn của mẫu thân đã khuất của đệ đệ mình, tiến vào Hộ Bộ khó có thể giữ mình trong sạch được, ta sợ mỗi ngày đều phải sống trong nơm nớp lo âu, chỉ sợ lỡ một ngày nào đó bị nhị đệ liên lụy, cái nhà này không còn, đến mạng cũng mất."

"Đại tẩu ăn nói cẩn thận."

"Thế nào, sau khi đại ca của ngươi qua đời thì định lấy thúng úp voi, một tay che trời, ngay cả chân tướng cũng không cho ta nói à?"

Lục Minh Quân: "..."

Ông ta chưa bao giờ nghĩ có ngày Bùi Thục Nhàn lại đứng về phía tam phòng

“Ta cũng rất sợ.” Giang Thanh Ba khoa trương vỗ lên ngực mình.

Lục Minh Quân: "..."

Ông ta mím môi cúi đầu. Im lặng một lúc, đột nhiên phủ phục trên mặt đất, dập mạnh đầu. "Phụ thân, nhi tử quả thật đã làm sai, cắt đứt con đường làm quan cũng là báo ứng thích đáng. Nhưng Tử Ninh mới vào triều hơn một năm, tuổi còn nhỏ, không thể để mất sạch tiền đồ như vậy được."

Bỏ già giữ trẻ?

Lục Minh Quân thực sự can đảm. Giang thanh Ba cong môi, thật đáng tiếc, nàng không định bỏ qua. Một đòn giết triệt để, không bao giờ cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để gây rắc rối nữa.

"Bụp ,bụp, bụp…"

Lục Minh Quân dập đầu mấy lần. Mỗi lần đều vang vững chắc. Đan Tuệ Quân im lặng theo sát phía sau, cúi đầu không nói một lời. Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh cũng quỳ xuống khấu đầu.

Không lâu sau, trán của bốn người đều nhiễm hồng, nhuốm đầy máu đỏ. Nhìn từ bên cạnh, Giang Thanh Ba thấy trán của bốn người họ đều đỏ sưng lên.

Cách này của nhị phòng thật sự rất hay. Giang Thanh Ba không thể không tán thưởng bọn họ. Đủ tàn nhẫn cũng giỏi chịu đựng đau khổ. Không hổ là Nhị phòng. Không thể để họ dễ dàng đứng dậy như vậy. Nàng nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Võ An Hầu phía trên. Nếu ông ấy mềm lòng thì sao?

Võ An Hầu đối xử với nàng rất tốt, không lộ mặt ra ngoài thì tốt rồi. Giang Thanh Ba cụp mắt suy nghĩ, hàng mi mảnh khẽ run, nhìn mọi người âm thầm lên kế hoạch trong đầu. Nếu Võ An Hầu mềm lòng, ngoài mặt đồng ý cũng được, nhưng âm thầm dở thủ đoạn cũng rất dễ dàng. Dù sao, một nhà Nhị phòng lần này nhất định phải bị dìm xuống.

Phải đánh mạnh hơn, đau đớn hơn, lần sau nhị phòng mới hoàn toàn an phận.

“Nhị nhi tức, Minh Châu nói thế nào?”

Giang Thanh Ba bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Võ An Hầu. "Mặt dây chuyền và nhẫn ngọc bích đã được con bán cho Vô Tự Lâu."

"Lúc đầu chúng ta đồng ý mua chúng bằng bạc, nhưng người không đồng ý, ngay giây sau đã quay qua bán chúng cho Vô Tự Lâu. Rõ ràng người cố tình nhắm vào Nhị phòng chúng ta." Lục Tử Ninh tức giận chỉ vào Giang Thanh Ba.

"Ta hành động rõ ràng như vậy, nhất định là nhằm vào Nhị phòng rồi. Chẳng lẽ nhằm vào người khác?"

Lục Tử Ninh: "…"

"Lúc đầu, con không hỏi ý kiến phu quân ta, tự ý lợi dụng của hồi môn của bà bà ta không xin phép, còn chính trực coi đó là minh chứng của tình yêu.” Giang Thanh Ba trợn tròn mắt. "Con là một tên trộm còn dám lấy ra khoe khoang. Chính chủ là ta bán nó thì đã làm sao? Đồ của ta, ta muốn làm gì còn cần hỏi nhị phòng các người chắc? Làm gì có cái lý nào như thế."

"Nhị phòng chắc cho rằng Hầu phủ này là của bọn họ, ai nấy đều phải nhìn sắc mặt bọn họ mà hành sự." Bùi Thục Nhàn phụ họa.

"..."

Lục Tử Ninh liếc nhìn Bùi Thục Nhàn, bĩu môi, cuối cùng không nói gì. Hắn ngửa đầu lên nhìn, trên mặt lộ ra vẻ chân thành.

"Chuyện trước đây là phụ mẫu con làm sai, chúng con thừa nhận sai lầm, phạt cũng phạt, đánh cũng đánh rồi, thỉnh nhờ tổ phụ ra mặt thu hồi mặt dây chuyền, sau này nhị phòng nhất định an phận giữ mình, chân thành hối cải."

“Các con thật sự làm ta thấy thất vọng.” Võ An Hầu cúi mặt. “Tham ô của hồi môn của mẫu thân huynh đệ, tham lam sản nghiệp Hầu phủ.”

“Bọn họ thậm chí còn không buông bỏ chút lợi ích nào.” Bùi Thục Nhàn ngắt lời Võ An Hầu.

"Còn chuyện gì khác sao?" Võ An Hầu sửng sốt.

"Bức tranh mà phụ thân Oánh nhi vẽ trước khi qua đời được tìm thấy trong cửa hàng đồ cổ do Đan gia bàn giao lại, được định giá rất cao, may mắn khi Tam đệ muội tiếp quản cửa hàng, nhìn thấy nên trả lại cho con." Đôi mắt của Bùi Thục Nhàn đỏ hoe. Thù hận nhìn sang Nhị phòng. “Trước đây, nhi tức đã hỏi thăm về bức tranh đó nhưng bọn họ đều nói không biết.”

Võ An Hầu nhìn đám người nhị phòng, sự thất vọng hiện rõ trên mặt.

Trước đây dù có thất vọng với nhị phòng, Võ An Hầu vẫn chưa bao giờ thể hiện rõ trên khuôn mặt như bây giờ. Nhị phòng và đám người khác nhìn thấy mà hoảng sợ.

"Tổ phụ!"

"Nhi tức cũng biết về chuyện Vô Tự Lâu. Một phần tin đồn cũng do nhi tức lan truyền ra."

Đám người Nhị phòng: "?"

Võ An Hầu: "?"

Giang Thanh Ba: "?"

"Phu quân nhi tức hy sinh tính mạng để cứu đệ đệ, nhi tức có thể hiểu. Nhưng hành vi của Nhị đệ thật làm lòng người ớn lạnh. Có sự giúp đỡ của Tam đệ muội con cũng không còn quá khó khăn nữa. Bây giờ nhi tức chỉ muốn nuôi Diêm nhi và Oánh nhi khôn lớn.”

Bùi Thục Nhà lau nước mắt. "Nhìn nhị phòng từng bước thăng quan tiến chức, nhất là khi nhị đệ muốn tiến vào hộ bộ, nhị tức vô cùng hãi, nếu nhị đệ có bản lĩnh thật sự, con sẽ không lo sợ như thế, nhưng bản lĩnh của đệ ấy thật sự không đủ. Nếu có chuyện gì, mấy người tự gánh chịu trách nhiệm thì tốt nhưng ta lo rằng một ngày nào đó vì Nhị phòng các người, Diêm nhi và Oánh nhi sẽ bị chia cách."

"Đại bá mẫu…"

"Câm miệng, đều là rắn chuột một ổ, chuyện chiếm đoạt của hồi môn chẳng lẽ con thật sự không biết gì sao? Bây giờ sạch sẽ rồi, đứng đây bày ra bộ mặt quân tử."

"Người. . . " Lục Tử Ninh chưa bao giờ bị Bùi Thục Nhàn mắng như vậy trước đây, nhất thời sửng sốt.

"Nhị phòng từ bỏ nghiệp làm quan, nhi tức hoàn toàn an tâm, không lo sau này bị liên lụy, cũng không cần lo lắng huyết mạch của phu quân bị cắt đứt." Bùi Thục Nhàn thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nhìn Võ An Hầu. "Vì hai đứa con, chuyện gì nhi tức cũng dám làm, cho dù phụ thân muốn trừng phạt, nhi tức cũng nguyện ý chịu đựng."

Giang Thanh Ba không ngờ Bùi Thục Nhàn sẽ đứng về phía nàng, tâm trạng hơi xúc động. Những ngày nay cũng không phải vô ích. Mỉm cười biết ơn với nàng ấy, nàng đứng dậy đối mặt với Võ An Hầu.

“Phụ thân, người có thể nghe con nói một câu không?”

“Con nói đi.”

“Tiền từ tay Nhị ca chảy ra, vẫn không tìm được tung tích sao?”

Võ An Hầu nhíu mày: "Không có."

"Số bạc ở đâu không rõ, hai mẫu tử nhận bạc cũng biến mất. Bất kể nhìn từ góc độ nào cũng cho thấy chuyện này không hề đơn giản. Ai biết họ đã làm ra những điều đáng xấu hổ gì, những chuyện này còn chưa tìm ra, nhị ca từ bỏ sự nghiệp làm quan thì có gì sai? Nhi tức cảm thấy không có vấn đề gì.” Đôi mắt lạnh lùng của Giang Thanh Ba quét qua Nhị phòng. “Nhị phòng làm việc không có điểm mấu chốt, tay chân không sạch sẽ, ai biết vào hộ bộ rồi còn xảy ra chuyện gì khác không?"

"Muội… số tiền đó không liên quan gì đến ta." Lục Minh Quân lớn tiếng phản bác.

“Nhị ca còn không dám thừa nhận.” Giang Thanh Ba nhìn thẳng Võ An Hầu. "Việc gia sự quan trọng phức tạp, lần trước người cũng thấy rồi, làm không cẩn thận, cả nhà có thể rơi đầu, người thực sự dám để nhị ca vào Hộ Bộ sao? Nhi tức thì không dám đâu, chuyện này thật sự khiến người ta sợ hãi."

"Chúng ta nhất tổn câu tổn, tam đệ muội đối đầu với chúng ta như vậy thì lúc lên triều còn ai giúp đỡ tam đệ nữa?"

"Nói như huynh giúp chàng nhiều lắm." Giang Thanh Ba trừng mắt. "Không cản trở là tốt lắm rồi."

Lục Minh Quân: "…"

"Hiện tại có phụ thân và ca ca muội, bọn họ có thể nói chuyện trước mặt Thái Thượng Hoàng, vậy đủ chưa? Tương lai, Diêm nhi và tứ đệ lớn lên nhất định cũng sẽ vào triều, tự nhiên sẽ giúp phu quân. Có Nhị phòng hay không không quan trọng.

"..."

Như có vài nhát dao lần lượt đâm vào tim Lục Minh Quân, gần như muốn ngất xỉu. Ông ta ngừng tranh cãi, hồi phục tinh thần nhìn thẳng vào Võ An Hầu.

“Xin phụ thân làm chủ.”

Võ An Hầu nhìn đám người Nhị phòng, nặng nề thở dài. "Con hiện giờ thật sự không thích hợp đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, có chức qun nhàn tản cũng tốt, nếu như thành tâm hối cải, về sau không lo lắng không có cơ hội." Võ An Hầu lạnh lùng nói một câu quyết định số phận bọn họ.

Đám người Nhị phòng khiếp sợ, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

“Phụ thân.”

“Tổ phụ.”

“Hầu phủ không phải chỉ có một phòng các con.” Võ An Hầu nhìn Lục Minh Quân. "Nếu con giải thích rõ ràng nơi cất số tiền đó, chắc chắn sẽ khiến mọi người yên tâm. Ta có thể xuất thủ bên Vô Tự Lâu. Tức phụ của Minh Châu cũng sẵn lòng dập tắt những tin đồn đó cho con."

"Nhi tức nguyện ý." Giang Thanh Ba phụ họa, không sợ đối phương dám nói ra chân tướng. Trước khi Lục Minh Quân bị đánh thành như vậy, còn bị nhốt nhiều ngày, ông ta vẫn không nói một lời nào. Nàng cho rằng chuyện này không dễ dàng đưa ra ánh sáng như vậy.

Lục Minh Quân mở miệng, cuối cùng vẫn cúi đầu không nói gì.

Quả nhiên là như thế. Đôi mày lá liễu của Giang Thanh Ba nhăn lại. Suy đoán được xác nhận, nàng không hề vui mừng mà ngược lại cảm thấy lo lắng. Ông ta thà hy sinh sự nghiệp còn hơn thú tội, chuyện này chắc chắn không tầm thường, về nàng phải thúc giục Lục Minh Châu điều tra kỹ càng.

Võ An Hầu thất vọng thở dài, rời mắt khỏi Lục Minh Quân một lúc.

“Dọn cơm đi.”

Những nha hoàn bắt đầu dọn bữa ăn. Đúng lúc này, Lục Minh Châu xuất hiện trước cửa với đoản đao dài, sải bước đến cạnh Giang Thanh ngồi xuống.

Giang Thanh Ba rót một tách trà nóng đẩy nó đến trước mặt người nam nhân. “Uống chút trà nóng cho ấm người đi.”

“Cám ơn phu nhân.”

Đồ ăn rất nhanh đã dọn lên, Võ An Hầu động đũa trước. Những người khác cũng bắt đầu ăn. Bàn ăn hôm nay vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va chạm vào nhau.

Giang Thanh Ba ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt Lục Minh Thần, nụ cười nhóc đông cứng lại, bĩu môi. Miễn cưỡng đẩy đĩa thịt chim bồ câu đến trước mặt Giang Thanh Ba.

"Tứ đệ biết phu quân vất vả, cho nên cố ý tặng cho chàng đấy, mau nếm thử đi." Giang Thanh Ba vui vẻ gắp một miếng bỏ vào bát Lục Minh Châu.

“Tam ca, huynh vất vả rồi.” Lục Minh Thần nói xong thì chủ động gắp cho Oánh nhi và Diêm ca nhi mỗi người một miếng, cuối cùng mới bỏ miếng còn lại vào bát mình.

Ôn Tĩnh kinh ngạc nhìn chằm chằm cái đĩa trống không. Phải biết rằng trước đây Lục Minh Thần rất độc đoán, không bao giờ chia sẻ món ăn mình yêu thích với người khác.

Lần đầu tiên Võ An Hầu mỉm cười trong buổi tối nay. "Thần nhi làm không tệ, đã biết cách chăm sóc ca ca đệ đệ."

Lục Minh Thần cười không nói lời nào. Biết làm sao chứ, nếu nhóc không chủ động chia ra, nhóc chắc chắn sẽ không ăn được miếng nào. Không bị tam tẩu cướp thì cũng bị tam ca giật mất. Bây giờ phân chia cho tam ca và các đệ đệ. Nhóc còn có một miếng để ăn.

Nhóc khẽ thở dài, cuộc đời khó khăn buộc nhóc phải trưởng thành mà!

Nhờ vở kịch nhỏ này, không khí vui vẻ hơn nhiều. Trong bữa cơm thỉnh thoảng có tiếng nói cười. Chỉ có Nhị phòng là vùi đầu vào ăn không nói lời nào.

Sau bữa ăn, Võ An Hầu đứng dậy trước: “Minh Châu đi với ta.”

Trời không còn sớm, Giang Thanh Ba và người nhà Bùi Thục Nhàn rời khỏi Minh Kính Đường. Nhị phòng và những người khác theo sau. Sau khi ra khỏi sân, Lục Tử Ninh nhìn chằm chằm hướng Giang Thanh Ba rời đi với ánh mắt căm ghét.

“Phụ Thân, con không cam tâm.”

Lục Minh Quân nhìn theo Giang Thanh Ba, ánh mắt âm trầm. Chỉ thiếu một bước nhưng lại bị Tam phòng quấy rối. Ông ta làm sao cam tâm. Nhưng phụ thân đã lên tiếng...   

Ông ta mặt lạnh vỗ vai Lục Tử Ninh "Tai vách mạch rừng, trở về đã. "
Chương kế tiếp