Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 67
Giang Thanh Ba tiễn Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh đi rồi quay người trở về tẩm phòng, nàng duỗi người, không chút hình tượng nào mà nửa nằm dựa trên nhuyễn tháp.

"Ngồi cả buổi sáng, đau eo quá đi mất."

"Ngày thường tiểu thư xem sổ sách rất nhanh vậy mà rương sổ sách đó cũng được gần nửa tháng rồi vẫn chưa xong. Tiểu thư, Hầu phu nhân và phu nhân Đại phòng đã cùng nhau bàn giao sổ sách được nửa tháng rồi, còn người mới đi được nửa chặng đường ."

Lục Y bĩu môi.

"Ngươi đó, sao ngươi không tự làm luôn đi, cho ta đỡ phải mệt nhọc như vậy. Có câu nói rất hay, tai nghe mắt thấy mới là thật, cho dù ta có nói một ngàn lần rằng hiện tại Hầu phủ rất nghèo nàn cũng không bằng bọn họ tận mắt nhìn thấy một lần. Cứ để họ tận mắt chứng kiến rõ ràng số bạc chi ra thu vào của phủ là bao nhiêu tiền. Sau khi xem xong thì bọn họ mới biết được, sau này cũng sẽ không dễ dàng bị người khác khiêu khích. Vì tương lai chung sống hòa thuận hòa thuận, ta hy sinh một mấy ngày thảnh thơi cũng chẳng sao."

Giang Thanh Ba nhận trà từ Lục Tùng nhấp một ngụm rồi lấy tiếp lá thư từ tay nàng ấy Gang Thanh Ba nhìn thoáng qua mười dòng đầu, lông mày nàng hơi nhướng lên.

"Nhị phòng sao rồi?"

"Lão gia Nhị phòng mỗi ngày đều uống đến say khướt mới trở về, giống như là đã cam chịu số phận. Nhị phu nhân thì vẫn còn dám tức giận chửi bậy trong sân, Lục Tử Ninh thì đưa Lương Nghi Tĩnh về nhà ngoại. Đám người hầu trông cũng rất an phận."

An phận? Chưa chắc là vậy đâu.

Lục Minh Quân vẫn không giải thích một lời về nơi cất giấu số tiền, Võ An Hầu hình như thực sự tức giận, ông ấy đã nói vài viên quan gây bất lợi cho Lục Minh Quân ngay trên buổi triều ngày hôm sau, công việc trong tay Lục Minh Quân suýt chút cũng bị mất sạch.

Sau chuyện đó, Nhị phòng đã hoàn toàn im lặng, địa vị trong nhà cũng trở nên cực kỳ thấp. Bọn họ không làm loạn cũng không gây chuyện nữa, có vẻ như đã thật sự thay đổi, ít nhất Võ An Hầu không còn tiếp tục nhắm vào Lục Minh Quân nữa, ông ấy có lẽ rất hài lòng với màn biểu diễn của mình.

Giang Thanh Ba lại liếc nhìn bức thư, khóe môi cong lên, chưa chắc Nhị phòng đã chịu thành thật như vậy. Phụ thân nàng viết thư báo rằng Lục Minh Quân đang tìm mối quan hệ để đưa Lục Tử Ninh đi chỗ khác gây dựng lại công danh.

"Lục Tử Ninh làm quan nơi khác cũng tốt, chắc chắn Lương Nghi Tĩnh sẽ đi cùng, tiễn được đôi bích nhân này đi là chuyện đáng mừng."

"Lương Nghi Tĩnh đang mang thai, sợ là không đi được."

"Nếu nàng ta không đi, Đan Tuệ sẽ an bài một vài tỳ nữ xinh đẹp cho Lục Tử Ninh, trời cao hoàng đế xa..."

Giang Thanh Ba cười đầy ẩn ý, Lương Nghi Tĩnh không phải kẻ ngốc, nàng ta nhất định sẽ tìm cách đi cùng.

"Tiểu thư nói đúng.”

Lục Y gật đầu.

"Nhị phu nhân nhất định sẽ nhân cơ hội này sắp xếp thêm vài nữ nhân nữa.”

Giang Thanh Ba đứng dậy đi đến trước bàn, nàng cầm bút lên viết một phong thư, sau khi niêm phong thì đưa cho Lục Mai.

"Ngươi về Giang gia đưa thư cho phụ thân ta.”

Lục Mai nhét thư vào trong túi áo thổ cẩm, xoay người rời khỏi tẩm phòng.

"Tiểu thư, nô tỳ—”

“Ta biết ngươi định nói gì, lát nữa ta sẽ xem sau.”

——

Nửa tháng nay Giang Thanh Ba bận rộn không ngừng, nên buổi chiều nàng xin nghỉ một lát, tranh thủ rảnh rỗi đưa nha hoàn đi dạo. Mặt trời như quả cầu rực lửa treo cao trên đầu, ánh nắng vô cùng dễ chịu quấn quanh cơ thể nàng, làn gió âm áp thổi qua má, lỗ chân lông toàn thân nàng như được giãn ra. Giang Thanh Ba đi dạo dưới gốc cây lớn đang đâm chồi nảy lộc, có năm thị tỳ đang dọn dẹp con đường lát đá và bãi cỏ bên cạnh.

"Tiểu thư, năm ngoái Hầu phủ mua về mấy nữ tỳ cao lớn, mấy ngày trước nô tỳ nhìn thấy nàng ta lén lút ở bên ngoài thư phòng của cô gia."

Lục Y nhìn về phía trước, cằm nàng hất chéo sang phía đối diện, nô tỳ mà nàng đang nói đó ngồi xổm ở đằng kia, quay lưng lại với bọn họ nhổ cỏ khô.

Giang Thanh Ba nhìn xung quanh, rồi dẫn theo nhóm người đi qua chỗ năm nô tỳ kia, khóe mắt nàng liếc nhìn nha hoàn đang tập trung nhổ cỏ.

Khuôn mặt bình thường, là kiểu dễ dàng hòa lẫn vào đám đông không khiến ai chú ý đến. Nhưng nàng ta lại có một đôi mắt lanh lợi, đôi mắt có thể khiến mọi người bỏ qua khuôn mặt của nàng ta vì nó. Liếc sơ qua Giang Thanh Ba thấy nàng ta có vẻ bồn chồn.

Khi đi đủ xa, Giang Thanh Ba kéo Lục Y lại nói.

"Ngươi không để nàng ta phát hiện chứ?”

"Không ạ, nô tỳ rất cẩn thận.”

Lục Y nói.

"Tìm người canh chừng nàng ta, đừng tự tiện làm bậy, cũng đừng để nàng ta phát hiện ra.”

Lối đi đã được quét dọn sạch sẽ, năm nha hoàn thu dọn xong nhẹ nhàng rời đi. Giang Thanh Ba liếc nhìn, nháy mắt với Lục Y. Người đứng sau gật đầu, quay người đi theo.

Nhóm người Giang Thanh Ba đi sang hoa viên, tìm một đình nhỏ để nghỉ ngơi.

Gần đây Nhị phòng yên phận nên hoa viên cũng vắng lạnh hơn trước.

Minh Kính Đường cách nơi này quá xa, Ôn Tĩnh chỉ thích ở trong phòng, rất ít khi ra hoa viên. Sức khỏe Diêm ca nhi thì không tốt nên Bùi Thục Nhàn lại càng không thể đưa mọi người ra ngoài đi dạo trong thời tiết này.

Giang Thanh Ba cầm lấy quả quýt mà nha hoàn đã bóc vỏ, vừa ăn xong, Lục Y được cử đi đã vội vã quay trở lại.

"Tiểu thư, vừa nãy nàng ta kiếm cớ rời đi, rồi vòng qua bên ngoài thư phòng của cô gia, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào.”

Lục Y thở hổn hển nói ngắt quãng.

"Tiểu thư, người có muốn bắt nàng ta về thẩm vấn không?”

"Đừng động vào nàng ta, chúng ta thả dây dài câu cá lớn.”

Cây bút kẻ mắt lần trước vẫn chưa điều tra ra được.

Những nha hoàn bà tử ở Minh Kính Đường đều là của con trai con gái Hầu gia, danh tính của họ lúc trước vào đều được kiểm tra kỹ càng, cơ bản tất cả bọn họ đều vô tội. Còn lại là những nha hoàn ma ma hồi môn của bà bà. Nàng bắt đầu kiểm tra thì mọi thứ vẫn ổn.

Không có vấn đề mới là vấn đề lớn, người này che giấu rất sâu.

Giang Thanh Ba bóc một quả quýt ra, lại chia một nửa cho nàng ấy.

"Hôm nay cho người quét dọn thư phòng, nhắc nhở thị vệ không cần phải thêm người, tránh để cho nàng ta cảnh giác."

Giang Thanh Ba ăn thêm hai quả quýt, nàng suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ngươi hỏi mượn Lục Cửu hai người, sắp xếp canh chừng bên ngoài phủ xem sau khi nàng ta rời phủ thì sẽ đi đâu.”

"Nô tì lập tức đi làm.”

Giang Thanh Ba nhìn quanh hoa viên, nàng quét mắt nhìn các nha hoàn đang bận rộn xung quanh. Có vẻ nàng phải tìm cơ hội dọn dẹp lại nô tỳ của Hầu phủ mới được, để cho dù có vấn đề xuất hiện, nàng cũng không phải quá bận rộn.

Nửa đêm, Lục Minh Châu mới giẫm ánh trăng trở về. Giang Thanh Ba thức dậy, mặc quần áo đi tới, vừa tới gần, nàng đã cảm giác được trên người nam nhân mang theo khí lạnh. Nàng lập tức rùng mình lùi lại hai bước.

"Sao hôm nay chàng lại về muộn như vậy?”

"Diêu Kỳ bỏ chạy rồi.”

Lục Minh Châu cởi áo choàng, lạnh lùng nói ra năm chữ.

Giang Thanh Ba ngừng rót trà, đột nhiên quay đầu nhìn chàng.

"Tại sao nàng ấy phải chạy trốn? Nàng ấy không phải là nhân chứng của chàng, đang bình an vô sự ở trong tiệm phấn sao."

"Ta không biết. Nàng ấy bỗng dưng đánh người của ta rồi chạy mất."

Đôi mắt Lục Minh Châu tràn đầy rét lạnh, chàng cầm tách trà lên uống một ngụm.

"Nàng ta chạy ra khỏi thành, ban ngày ta không tiện đi tìm nên đã để Lục Cửu đuổi theo."

Ọc ọc ọc—— tiếng bụng cồn cào bất chợt vang lên.

Lục Minh Châu sửng sốt một lúc, chàng nắm tay lại giả vờ che miệng ho khan, nhìn đi nơi khác. Chàng không nhận ra vành tai mình đã lặng lẽ nhuốm một vệt ửng hồng.

Giang Thanh Ba nhìn thấy, mím môi, vừa buồn cười vừa đau lòng cho người nam nhân làm việc chăm chỉ này, chàng bận rộn đến mức thậm chí không có thời gian để ăn. Nàng gọi Lục Mai bảo bếp nhỏ nấu một bát mì.

Sau khi Lục Minh Châu ăn mì xong, chàng không tắm rửa đi ngủ mà thay một bộ đồ màu đen. Đoản đao lớn được thay thế bằng cặp song đao dài ngang cẳng tay, lần lượt treo trên thắt lưng.

Giang Thanh Ba nhìn thẳng.

"Đã muộn thế này rồi chàng còn muốn ra ngoài sao?"

"Diêu Kỳ là một nhân chứng rất quan trọng không thể để mất, ta phải đi tìm nàng ta về."

Lục Minh Châu đeo mặt nạ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

"Nếu trời sáng mà ta còn chưa về, phiền nàng cho người đi xin phép thay ta, nói ta ngã bệnh nên xin nghỉ."

"Thiếp hiểu rồi.”

Giang Thanh Ba nằm lại trên giường ấm áp, nàng không còn buồn ngủ nữa, trong tâm trí nàng tràn ngập hình ảnh Diêu Kỳ bỏ trốn. Lúc trước rõ ràng vẫn đang bình an vô sự, sao lại đột nhiên chạy trốn?

Thời gian từng giây từng phút trôi, nháy mắt, bầu trời đã dần hửng sáng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng của mấy cây đại thụ ngoài sân, nhưng Lục Minh Châu vẫn chưa quay lại.

Giang Thanh Ba mặc đồ rồi đi tới đi lui bên giường, nàng lo lắng cho Diêu Kỳ. Nàng ấy là một tử tù, nếu lỡ ai đó tìm thấy dấu vết của nàng ấy, hậu quả sẽ rất khó lường. Nàng cũng lo lắng cho Lục Minh Châu, chỉ cần có người phát hiện ra chàng có liên quan đến Diêu Kỳ thì sẽ rất rắc rối.

Kẹt—

Chiếc cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng đen mạnh mẽ quay lại bước về phía trước.

"Thế nào, tìm được chưa?”

Giang Thanh Ba chạy tới đón chàng, sốt sắng hỏi.

"Ta đã tìm thấy Diêu Kỳ ở ngọn núi phía sau chùa Nam Sơn."

"Chùa Nam Sơn là nơi yêu thích của các quan gia quý tộc. Nàng ấy xuất hiện ở đó không phải là tự chui đầu vào bẫy sao? Nếu người quen của nàng ấy phát hiện ra thì sao chứ?"

Lục Minh Châu vén mặt nạ che mặt lên. Chàng tiến lên hai bước đỡ chiếc áo choàng sắp rơi ra của Giang Thanh Ba.

"Không nói đến nàng ấy cũng không sao, vi phu đã có kế hoạch rồi, chỉ chờ tin tức từ Giang Nam thôi."

Giang Thanh Ba nhận lấy đồ chàng vừa cởi ra, nhìn chằm chằm vào cơ bụng săn chắc mạnh mẽ của người nam nhân, nàng khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

"Hôm nay là ngày nghỉ, ta đã nhờ Lục Cửu xin phép rồi.”

"Chàng định nghỉ ngơi?”

Người mẫu mực chăm chỉ lại đột nhiên xin nghỉ? Hôm nay có phải mặt trời mọc đằng tây không vậy? Hay là nước mưa màu đỏ thế?
Chương kế tiếp