Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 70
Sáng sớm, Lục Mai sải bước vào tiểu sảnh của Thu Thủy Uyển. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn nóng hổi, trong phòng thoang thoảng mùi thơm của thức ăn làm người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Tiểu thư, đã bảo vệ được đứa con của Lương Nghi Tĩnh.”

Giang Thanh Ba ngừng uống cháo, để bát xuống, nhìn về phía Lục Mai.

“Bên phủ y nói thế nào?”

“Phủ y nói phải tĩnh dưỡng, nửa tháng không được xuống giường.”

“Để phủ y ngày nào cũng sang đó xem tình hình.”

Giang Thanh Ba ăn một thìa cháo đậu đỏ, dừng một chút nói tiếp.

“Hầu phu nhân về chưa?”

“Hầu phu nhân cũng về ngay sau nô tỳ, bây giờ chắc đang dùng bữa.”

Giang Thanh Ba gật đầu.

“Ngươi lui xuống ăn chút gì đi, buổi sáng không cần đến trực nữa, ngủ một giấc thật ngon.”

“Đa tạ tiểu thư quan tâm.”

Lục Mai hành lễ, quay người rời đi, vừa ra khỏi cửa Lục Y lướt qua người nàng ta tiến vào tiểu sảnh.

“Tiểu thư, phu nhân Nhị phòng đến.”

Đan Tuệ Quân đến sớm hơn so với dự đoán, xem ra thực sự sốt ruột. Giang Thanh Ba cười nhạo, chỉ những lúc thế này mới nhớ đến Tam phòng. Nàng bỏ thìa xuống, đổi thành một đôi đũa, tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm.

“Để bà ta chờ ở đại sảnh, ta ăn xong sẽ gặp.”

Lục Y quay người rời đi. Trong tiểu sảnh chỉ còn Lục Tùng ở bên hầu hạ, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đũa bát chạm vào nhau.

Giang Thanh Ba chậm rãi ăn hết một bát, nàng không đặt thìa xuống mà đẩy bát trống sang bên cạnh. Lục Tùng lại múc thêm hai thìa đầy một bát cho nàng.

Ăn xong bát thứ hai, Giang Thanh Ba thỏa mãn đặt đũa xuống, lau khóe miệng, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút. Sau đó nàng đứng lên đi về phía đại sảnh, vẫn chưa vào đến nơi đã nghe thấy âm thanh mất kiên nhẫn của Đan Tuệ Quân.

“Sao vẫn chưa đến? Các ngươi mau đi thúc giục đi. Thấy Nhị phòng gặp nạn, Giang Thanh Ba cố ý bày trò để chê cười đúng không?”

Đan Tuệ Quân đi đi lại lại trước ghế, sắc mặt khó coi, trong mắt bà ta như có ngọn lửa bừng lên.

“Nếu nhị tẩu cảm thấy muội bày trò, hay là tẩu đợi thêm chút nữa?”

Âm thanh nhẹ nhàng cất lên, Đan Tuệ Quân sững người quay đầu lại, thấy Giang Thanh Ba đã đứng ở cửa, bà ta mỉm cười nhìn nàng, theo bản năng định đáp trả nhưng lại kìm nén cơn giận xuống.

“Tam đệ muội đừng so đo với nhị tẩu, vừa rồi ta sốt ruột quá, những lời đó đều là nói bậy bạ thôi.”

Giang Thanh Ba nhìn bà ta một cái, đôi mắt của Đan Tuệ Quân hơi hồng, sự sốt ruột trong mắt là thật. Nếu bây giờ nàng quay người đi, e là đối phương sẽ tức giận ngập trời. Nàng ngồi xuống bên cạnh Đan Tuệ Quân, nhận ly trà từ tay Lục Trúc, thong dong nhấp một ngụm.

Đan Tuệ Quân nhìn thấy mà sốt ruột, hai tay bà lúc thì đặt trên đầu gối, lúc thì đặt lên tay vịn của ghế, định mở miệng thúc giục, nhưng cuối cùng lại cố nhịn xuống.

“Nhị tẩu tìm ta có chuyện gì?”

Giang Thanh Ba đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn bà ta.

“Tối qua chắc Tam đệ muội đã nghe nói chuyện của Minh Quân và Tử Ninh rồi.”

Đan Tuệ Quân đánh giá sắc mặt của Giang Thanh Ba, không nhìn ra có gì đặc biệt, lại nói tiếp.

“Chúng ta là người một nhà, một nét không thể viết ra hai chữ Lục được. Muội xem có thể nhờ Tam đệ nghe ngóng tình hình không.”

“Chắc Nhị tẩu cũng biết phu quân muội bận như thế nào, nửa tháng mới về một lần, trong thời gian đó ta cũng khó mà tìm được chàng.”

Giang Thanh Ba nở nụ cười trấn an.

“Nhị tẩu đừng vội, ta đã cho người chuyển lời đến công công, ông ấy chắc chắn sẽ nghe ngóng được.”

Mắt Đan Tuệ Quân đỏ lên nhưng không thể nổi giận, chỉ có thể mạnh mẽ nén xuống.

“Tam đệ muội à, công công và Củng Vệ ti không thân thuộc chuyện này vẫn nên để Tam đệ ra mặt thì hơn.”

“Chậc chậc chậc, lúc Nhị tẩu cần người thì nghĩ đến phu quân ta, vậy sao lúc lấy của hồi môn của bà bà ta lại không nói với chàng một câu?”

“Trước đây là Nhị tẩu không đúng. Muội là đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tẩu đi. Lần này giúp đỡ Nhị phòng của tẩu với.”

Giang Thanh Ba đột nhiên nghiêng người nhìn lướt qua Đan Tuệ Quân, trên môi lộ ra nụ cười.

“Sao Nhị tẩu nắm tay chặt như vậy, chắc là tẩu đang nghĩ trước mắt cứ để bọn muội giúp đỡ đã sau này mới tính sổ, định chuẩn bị sau lưng nghĩ cách làm khó Tam phòng bọn muội đúng không.”

“… Tam đệ muội nói gì vậy, tẩu không phải người như vậy đâu.”

Đan Tuệ Quân bình tĩnh nói, buông lỏng nắm tay.

“Ồ!”

Giang Thanh Ba chống cằm nhìn bà ta chằm chằm.

“…”

Giang Thanh Ba nói chuyện trước sau như một luôn chọc tức người khác như vậy, nếu không phải có việc cần Lục Minh Châu giúp thì bà ta chẳng thèm đến dây để bị sỉ nhục đâu. Trong lòng Đan Tuệ Quân tức giận nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, bà cố gắng nở nụ cười che đi nỗi uất hận trong lòng.

“Nhị tẩu đừng cố cười nữa, miễn cưỡng quá, còn xấu hơn so với lúc khóc.”

Giang Thanh Ba vỗ ngực.

“Suýt nữa làm muội sợ.”

“…”

Sắc mặt Đan Tuệ Quân từ xanh chuyển thành đen, nhưng vẫn kiên quyết kìm nén lửa giận. Giang Thanh Ba mỉa mai hai câu, thấy chuyển biến tốt thì ngừng.

“Nhị tẩu cứ quay về trước, lát nữa muội sai Lục Cửu đi báo với phu quân đầu đuôi sự việc, để chàng nghe ngóng chuyện của Nhị ca và cháu trai.”

“Tam đệ muội đừng lừa ta.”

“Nhị tẩu không tin thì thôi, muội không sai Lục Cửu đi nữa.”

“Tẩu tin muội.”

Đan Tuệ Quân vui mừng đứng lên.

“Đa tạ Tam đệ muội không so đo chuyện cũ. Vậy… tẩu về trước.”

Lục Tùng nhìn bóng lưng của Đan Tuệ Quân đi xa, bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

“Tiểu thư, cả nhà Nhị phòng đều đáng ghét như vậy. Chúng ta phải giúp họ thật sao?”

“Ta nói giúp đỡ họ bao giờ? Ta chỉ bảo Lục Minh Châu nghe ngóng tình hình thôi.”

“??? Có gì khác nhau?”

“Lần này Nhị phòng bị bắt ta cũng không hiểu vì sao, quả thật là muốn để Lục Minh Châu nghe ngóng xem thế nào, tránh bị bọn họ liên lụy.”

Lục Tùng hiểu ra, giơ ngón tay cái lên.

“Tiểu thư suy nghĩ chu đáo quá.”

Nếu nàng suy nghĩ đủ chu đáo thì chắc hẳn đã đoán ra lý do Lục Minh Quân và Lục Tử Ninh đột nhiên bị bắt rồi. Vừa nghĩ đến bọn họ, lông mày Giang Thanh Ba lại nhíu lại. Nhị phòng vậy mà lại có liên quan đến Thọ vương, thật là ngoài dự đoán của nàng.

Chẳng lẽ số bạc mất tích kia là vào túi của Thọ vương?

“Tiểu thư, Lục Cửu đến rồi.”

Suy nghĩ của Giang Thanh Ba trở về, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Lục Cửu đã đứng ở phía đối diện.

“Nghe ngóng được chuyện của Nhị phòng chưa?”

Không sai, tối qua sau khi nghe được tin cha con Nhị phòng bị bắt, nàng đã sai Lục Cửu đi nghe ngóng tình hình, hy vọng có được tin tức đầu tiên càng sớm càng tốt.

“Cha con Nhị phòng do đích thân Úc đại nhân bắt giữ. Một người đang ở trong cung thì bị bắt, một người bị bắt ở trên phố.”

“Thái Thượng Hoàng rất coi trọng vụ án của Thọ vương mà lại để Úc đại nhân và phu quân cùng lo việc này ư?”

Hai người này nổi tiếng là bất hòa. Thái Thượng Hoàng đang nghĩ gì vậy, không sợ hai người này đấu đá lẫn nhau sao?

Lục Cửu muốn nói lại thôi, một lát mới mở miệng nóitiếp:

“Thiếu gia chỉ phụ trách xét nhà, bắt người và thẩm vấn là chuyện của người khác.”

“Ta biết rồi.”

Bây giờ Lục Minh Châu vẫn chưa được phục chức, chỉ là hứng chuyện xấu mà Thái Thượng Hoàng giao, nếu tham dự thẩm vấn là vượt quyền. Nhưng cha con Nhị phòng cũng có bản lĩnh lắm phải để Úc Đồng đích thân bắt giữ, bọn họ có vai trò gì bên cạnh Thọ vương chứ, e là địa vị cũng không hề thấp. Chuyện này có liên lụy đến người của Hầu phủ không? Giang Thanh Ba nhăn mày trầm tư.

Không đúng!

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nhanh đến mức nàng không kịp bắt lấy. Giang Thanh Ba cau mày muốn hỏi thêm, nhưng ngẩng đầu lên lại không thấy Lục Cửu đâu nữa.

“Người đâu?”

“Lục Cửu nói phải đi tìm cô gia đợi lệnh. Nô tỳ thấy tiểu thư đang ngẩn người nên để hắn ta đi rồi.”

Lục Tùng chỉ tay ra bên ngoài.

“Hay là nô tỳ đi gọi hắn ta quay lại?”

Giang Thanh Ba thấy ly trà bên tay đã nguội, chứng tỏ nàng đã ngẩn người rất lâu.

“Không cần đâu.”

Nàng xua tay, chuyện mà Lục Cửu biết rất ít, chờ Lục Minh Châu về nàng lại hỏi sau.

Lúc Lục Minh Quân và Lục Tử Ninh bị bắt không hề né tránh mọi người, nên ngày hôm sau chuyện này đã truyền đi khắp các phủ trong kinh thành. Chuyện Nhị phòng chiếm của hồi môn của mẫu thân huynh đệ đã nổi tiếng một đợt, vừa mới hạ nhiệt lại vì chuyện này mà nổi tiếp, trở thành chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi của các phu nhân ở hậu viện.

Nhà mẹ của đại tẩu và đường tỷ cũng đã gửi tin hỏi thăm Giang Thanh Ba xem đã xảy ra chuyện gì. Lục Minh Châu mãi không quay về, nên bản thân nàng cũng không biết nguyên nhân bên trong, vị vậy chỉ gửi một bức thư trả lời qua loa báo bình an.

Mấy ngày nay Võ An Hầu vẫn đang nghe ngóng tin tức ở bên ngoài, chuyện các phòng tụ họp ở Minh Kính đường cùng ăn cơm cũng bị hủy bỏ.

Những ngày náo nhiệt của Hầu phủ đã biến thành vắng vẻ. Nha hoàn trước đây hay cười giờ cũng không dám cười nữa, sắc mặt bình tĩnh, làm việc càng thận trọng dè dặt, tiếng bước chân lại càng nhẹ hơn.

Hai nô tỳ đi nhanh từ hòn non bộ ra rồi quay người biến mất. Giang Thanh Ba lặng lẽ thu ánh mắt về, nàng đi đến đình nghỉ mát ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh ăn điểm tâm trên bàn đá, dường như nàng không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nhị phòng.

“Tiểu thư, chúng ta ở đây ăn uống có phải không được tốt lắm không? Mỗi ngày Hầu gia đều vội vàng ra ngoài nghe ngóng tin tức, Hầu phu nhân và đại phòng cũng giữ yên lặng, chỉ có Tam phòng chúng ta cứ như không có chuyện gì. Hôm qua nô tỳ nghe có mấy nha hoàn lắm mồm nói người máu lạnh.”

Lục Tùng uất ức nói.

“Nhớ kỹ mấy kẻ đó, lát nữa lôi ra vả miệng.”

“Lát nữa nô tỳ đích thân đi chỉnh đốn bọn họ.”

Lục Tùng nói.

“Các ngươi cảm thấy ta máu lạnh không?”

Giang Thanh Ba nhìn về phía đám người Lục Mai.

“Tiểu thư là người nhiệt tình nhất, người làm vậy chắc chắn là có lý do.”

Lục Mai nói.

“Đúng vậy, tiểu thư là người lương thiện nhất.”

Lục Trúc nói.

“Cứ để bọn họ nói đi.”

Lục Y nói.

“Cơn gió lạnh này làm ta nổi hết cả da gà lên rồi, các ngươi tưởng rằng ta thực sự thích ngày ngày ra ngoài đi dạo à?”

Giang Thanh Ba nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

“Phụ tử Nhị phòng bị bắt, cô gia các ngươi cũng không về nhà. Võ An Hầu cũng vội vàng ra ngoài nghe ngóng tin tức, nữ quyến trong nhà ai cũng sợ sệt. Nếu ta cũng sợ hãi và lo lắng thì nha hoàn trong phủ này sẽ không cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, chắc chắn phủ Võ An Hầu sẽ gặp những việc rối loạn không cần thiết.”

“Chúng nô tỳ học được rồi.”

“Tiểu thư, hình như kia là phu nhân Nhị phòng.”

Lục Y chỉ tay về phía đối diện. Ánh mắt của Giang Thanh Ba nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy Đan Tuệ Quân vội vã dẫn nô tỳ đến. Hòn non bộ chắn trước đình nghỉ mát, đối phương không chú ý đến bọn họ, hoặc là nhìn thấy nhưng cũng không muốn phản ứng.

Nàng lại nhìn phía sau đối phương, Nhị phòng vừa trở về từ Minh Kính đường. Không đợi được tin tức của Lục Minh Châu, nên lại cúi đầu đi cầu cứu Hầu phu nhân à?

Mọi chuyện đúng theo suy đoán của nàng.

Giang Thanh Ba lại ngồi thêm nửa canh giờ nữa, ăn uống hơn phân nửa bình trà và điểm tâm trên bàn đá, nô tỳ cũng đi qua bảy tám lượt, chắc chắn đã có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của nàng. Nhiệm vụ trấn an ngày hôm nay đã hoàn thành, lúc này nàng mới thu dọn quay về Thu Thủy uyển.

Đêm đó Lục Minh Châu vẫn không về, Giang Thanh Ba chỉ nghĩ là hắn bận, không để tâm mà tự ăn tối một mình. Không có Lục Minh Châu bên cạnh, Giang Thanh Ba có nhiều thời gian rảnh. Nàng tắm xong nằm lên giường, mở cuốn sách lâu rồi chưa đọc ra, lật một trang sách, tiếng cười trong trẻo thỉnh thoảng truyền đến bên cửa sổ.

Bịch bịch bịch… Tiếng đập cửa mạnh mẽ và hỗn loạn vang lên.

Âm thanh truyền vào trong phòng, Giang Thanh Ba nghiêng người nhìn qua cửa sổ ra ngoài cửa. Một bà lão vẻ mặt kích động, miệng mấp máy nói chuyện với tốc độ vô cùng nhanh. Nàng biết bà lão này, bình thường bà ta trông coi cửa thùy hoa, phụ trách khóa nó lại vào ban đêm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Thanh Ba nhìn Lục Mai vội vã chạy về.

“Tiểu thư không hay rồi, quân của Củng Vệ Ti vây quanh Hầu phủ. Hữu Chỉ huy sứ đã dẫn người vào cửa.”

Sắc mặt Lục Mai đông cứng lại. Giang Thanh Ba cúi đầu đọc nốt nội dung trang sách, sau đó gập sách lại, sắc mặt nàng vẫn như bình thường, đứng dậy.

“Thay đồ, ta đi xem sao.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phần đại cương đang có chút vấn đề cần điều chỉnh, việc viết sẽ chậm một chút. Thực sự xin lỗi.
Chương kế tiếp