Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 69
Giang Thanh Ba bước nhanh vào đại sảnh, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp. Nàng thấy đường tỷ sắc mặt trầm trọng, bồn chồn không yên mà đi qua đi lại quanh ghế, nàng lại gần còn thấy rõ hai quầng đen dưới mắt của nàng ấy.

Giang Thanh Uyển vừa thấy Giang Thanh Ba, nàng không chờ đối phương đi vào đã ra đón.

“Muội phu đã về chưa?”

“Đường tỷ tìm Lục Minh Châu à? Tối qua chàng ấy bị gọi vào trong cung vẫn chưa trở về.”

Giang Thanh Ba đánh giá sắc mặt của nàng, cảm thấy kỳ lạ.

“Có chuyện gì vậy? Nhìn sắc mặt của tỷ không tốt lắm.”

“Tối qua Lục Minh Châu dẫn theo người của Củng Vệ ti đi xét nhà ba phủ, trong đó có một phủ là nhà phu gia của tiểu cô tỷ. Nam nhân trong phủ đã bị bắt vào đại lao hết, nữ quyến cả nhà vội vàng đi nghe ngóng khắp nơi.”

Lục Minh Châu quay về Củng Vệ ti ư?

Ba tháng rồi, cuối cùng Thái Thượng Hoàng cũng nguôi giận à?

Giang Thanh Ba nghe được mấy câu sau của đường tỷ, suy nghĩ lại quay về, lông mày nàng nhíu chặt lại.

“Nhà phu gia của nàng ta có quan hệ với Thọ vương không?”

“Chắc là không đâu? Hình như hai nhà không có tiếp xúc gì, ngay cả nữ quyến cũng không biết rõ nhau mà.”

Kinh thành thịnh hành việc các phu nhân giao thiệp bên ngoài. Nam nhân hai nhà ngoài mặt tuy không có tiếp xúc gì, nhưng trong cuộc sống riêng tư các phu nhân lại có quan hệ thân thiết, duy trì qua lại hữu nghị giữa hai nhà. Nếu các nam nhân ở trên quan trường có thay đổi lập trường, thì quan hệ giữa các phu nhân cũng nhanh chóng rạn nứt.

“Gần đây vì chuyện của Thọ vương mà kinh thành vô cùng náo nhiệt, những phủ bị xét nhà hầu hết là có quan hệ với Thọ vương.”

Giang Thanh Ba chắc chắn nói.

“Nhưng nàng ta nói …”

“Nàng ta nhờ đường tỷ đến tìm Lục Minh Châu để làm gì?”

Giang Thanh Ba tỉnh táo, bình tĩnh nhìn về phía Giang Thanh Uyển.

“Nhờ hỏi tội danh của phu gia, hơn nữa có thể âm thầm tác động để cứu người ra được không?”

Giang Thanh Uyển thành thực nói lại lời tiểu cô dặn dò.

“Thế phu gia vị tiểu cô của tỷ không có ý kiến à? Hay họ không muốn thấy tỷ sống tốt hơn?”

Ánh mắt Giang Thanh Ba lạnh lùng.

“Hay nói là phu gia nàng ta muốn lôi cả tỷ xuống nước?”

“Sao lại nói vậy?”

Giang Thanh Uyển giật mình nghĩ lại mà sợ, nàng nghi ngờ nhìn Giang Thanh Ba.

“Hỏi tội danh tức là xác định mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”

Giọng Giang Thanh Ba trở nên lạnh lùng.

“Củng Vệ Ti là con dao sắc bén trong tay Thái Thượng Hoàng, tiếp xúc với những chuyện cơ mật quan trọng nhất trong hoàng thất. Thái Thượng Hoàng ghét nhất những đại thần có liên hệ với Củng Vệ Ti.”

“Tỷ hiểu rồi.”

Giang Thanh Uyển hiểu ra, sợ hãi ngã ngồi trên ghế.

“Nếu kinh thành sóng yên biển lặng, tỷ đến đây không có vấn đề gì, nhưng trong khoảng thời gian này, chuyện Thọ vương ám sát vô cùng ồn ào. Thái Thượng Hoàng rõ ràng là đang muốn nhổ cỏ tận gốc tất cả các thế lực của Thọ vương. Tỷ đến tìm Lục Minh Châu hỏi chuyện lục soát phủ, nếu để mấy người có tâm cơ biết được, không biết sẽ tạo ra sóng gió to đến mức nào.”

Giang Thanh Ba mím môi, tiếp tục nói.

“Nếu để lại tên nhà tỷ ở chỗ Thái Thượng Hoàng thì không phải là chuyện tốt đâu.”

Thủ đoạn của Thái Thượng Hoàng trước nay tàn nhẫn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Có công lại có tên tuổi, nguồn gốc sạch sẽ thì không sao, nhưng nếu không sạch sẽ thì bị lưu đày là còn phạt nhẹ.

“Hai ngày nay bà bà và phu quân luôn ở bên cạnh tỷ nhắc tới chuyện này, tiểu cô còn khóc lóc cả ngày làm tỷ choáng váng, nên mới nhất thời không nghĩ được nhiều như vậy.”

Giang Thanh Uyển vỗ một cái lên bàn, sắc mặt nàng hơi khó coi.

“Bây giờ tỷ đi đây, muội cứ coi như tỷ chưa từng đến đây.”

“Đường tỷ không thể trực tiếp đi về được, vị tiểu cô của tỷ một lòng một dạ muốn nghe ngóng tin tức cứu người, nếu tỷ cứ thế đi về sợ là trong nhà lại ầm ĩ lên.”

Giang Thanh Ba đứng lên gọi lại Giang Thanh Uyển đang chuẩn bị ra về.

“Không sao. Tỷ gả đến đó nhiều năm như vậy, có cảnh nào mà chưa từng thấy đâu.”

“Đường tỷ đừng vội.”

Giang Thanh Ba tiến lên phía trước.

“Tỷ đến Giang gia tìm cha muội trước đi, phụ thân chắc chắn biết rõ điểm then chốt trong đó. Đến lúc đó để công công tỷ dùng khí thế ép xuống, như vậy vị tiểu cô đó mới không dám làm loạn nữa.”

“Được, bây giờ ta đi luôn.”

Giang Thanh Uyển vỗ vào tay nàng.

“Mấy ngày nay kinh thành không yên bình. Tỷ phu của muội lại có chút liên quan đến Thọ vương, ta sợ mấy ngày tới không thể ngủ ngon nổi, chỉ lo…”

“Đường tỷ đừng nghĩ nhiều, phụ thân muội và đại bá đều ở đây, chắc chắn sẽ không mặc kệ tỷ đâu.”

“Tỷ biết, chỉ là gần đây chuyện trong nhà khiến ta thấy bối rối.”

Giang Thanh Uyển nở một nụ cười trấn an nàng. Hai người lại nói thêm vài câu, Giang Thanh Uyển mới sải bước rời khỏi phủ Võ An Hầu.

Suy nghĩ của Giang Thanh Ba lại quay trở về Lục Minh Châu, đôi lông mày nàng nhăn lại, nam nhân này vậy mà lại quay về Củng Vệ ti, suốt đêm đi tịch thu tài sản.

Tuy nàng thấy vui vì Lục Minh Châu được phục chức nhưng nỗi hận của những người khác cũng sẽ bị nâng lên. Nàng lo rằng Lục Minh Châu sẽ bị kẻ thù trong triều giết chết trước khi hắn đột ngột qua đời vì làm việc quá sức. Cảm giác này của nàng vô cùng mãnh liệt.

Giữa trưa, Lục Minh Châu đột nhiên quay về nhà, trong tay chàng còn cầm một phần điểm tâm không biết mua ở cửa hàng nào.

Giang Thanh Ba ngồi trên ghế không nhúc nhích, nàng nhìn Lục Minh Châu lại nhìn điểm tâm trong tay hắn.

“Chẳng phải chàng bận đi xét phủ sao? Sao lại có thời gian đi mua điểm tâm.”

“Nàng biết rồi à?”

Lục Minh Châu đi đến ngồi xuống đối diện nàng, chàng đặt thanh đao xuống, tự rót cho mình một ly trà.

Giang Thanh Ba gật đầu, sau đó kể lại chuyện sáng nay Giang Thanh Uyển đến tìm mình.

“Nàng làm tốt lắm, bây giờ là thời khắc quan trọng, chúng ta không nên liên hệ với gia quyến của những nhà đó.”

“Thiếp hiểu mà.”

Lục Minh Châu đẩy điểm tâm đến trước mặt Giang Thanh Ba.

“Trước khi ta đi tuần trên phố có thử qua điểm tâm của cửa hàng này thấy khá ngon. Hôm nay ta lại đi ngang qua nên mua về cho nàng ăn thử.”

“Đa tạ phu quân.”

Giang Thanh Ba bưng ấm trà lên rót đầy ly trà rỗng của chàng.

“Chúc mừng phu quân được phục chức.”

“Phục chức? Vẫn còn sớm, vi phu chỉ tạm thời tiếp quản chuyện này thôi.”

“Chưa được phục chức?”

Giang Thanh Ba ngạc nhiên, Thái Thượng Hoàng còn muốn bỏ phiếu trắng ư?

“Nhưng chắc sẽ nhanh thôi.”

Lục Minh Châu nắm tay nàng.

“Mấy ngày này để nàng phải chịu uất ức rồi.”

“Mỗi ngày ở nhà ăn ngon ngủ kỹ, ta có gì mà phải chịu uất ức chứ?”

Lục Minh Châu chỉ cười không nói gì. Hắn đứng dậy vào dục phòng tắm rửa, lúc đi ra đã đổi một bộ đồ mới sạch sẽ. Nhìn thức ăn đã chuẩn bị xong trên bàn, chàng không ngồi xuống mà cầm thanh đao lên.

“Ta còn có việc phải ra ngoài, nàng cứ tự mình ăn cơm trước đi.”

“Những nhà chuẩn bị tịch thu kia đắc tội với chàng à? Chàng vội vàng như vậy làm gì, đến cả cơm trưa cũng không ăn.”

“…”

Khóe môi Lục Minh Châu giật mấy cái, trầm mặc một lát mới nói.

“Ta đi đưa Diêu Kỳ đến một chỗ khác.”

Giang Thanh Ba dừng động tác uống canh lại, đôi mi mảnh khẽ run.

“Diêu Kỳ? Chàng muốn đưa nàng ấy đi đâu?”

“Nàng ta đã chạy trốn một lần, tiệm son phấn đó không còn an toàn nữa.”

“Chuyện đó…”

Giang Thanh Ba bỗng nhiên ngừng nói, nàng định hỏi địa điểm cụ thể nhưng lại nghĩ đến thân phận hiện giờ của Diêu Kỳ, nàng không dám can thiệp quá nhiều.

“Chàng đi đi.”

“Yên tâm, vi phu không khắt khe với nàng ta đâu.”

Lục Minh Châu nhìn thấu tâm tư của nàng, nhỏ giọng an ủi.

“Đợi ta điều tra ra chân tướng biết đâu chuyện này lại có cơ hội xoay chuyển tình thế, nàng đừng lo.”

“Đa tạ.”

“Gần đây ta rất bận, buổi tối nàng không cần đợi ta.”

Lục Minh Châu dừng bước ở cửa.

“Dạo này nàng đừng ra ngoài, đám thuộc hạ của Thọ vương sẽ không chịu an phận đâu.”

“Thiếp biết rồi.”

Giang Thanh Ba đưa mắt nhìn theo đến khi đối phương biến mất ở cửa uyển, lại quay về bàn tiếp tục ăn cơm.

Lần này, Lục Minh Châu rời đi ba ngày liên tiếp không trở về. Tin tức khắp nơi bên ngoài truyền đến tai nàng, hôm nay Lục Minh Châu dẫn người đến xét phủ của Vương đại nhân này, ngày mai Lục Minh Châu lại dẫn người của Củng Vệ ti đến xét phủ Chu đại nhân kia.

Tin tức mỗi ngày đều giống nhau, đều là Lục Minh Châu đến xét phủ nhà người khác. Đám nô tỳ ở Thu Thủy Uyển sợ hãi than Lục Minh Châu “thanh danh truyền xa.”

“Dân chúng kinh thành nói cô gia là gian thần, mỗi ngày dẫn người đi xét phủ các vị đại nhân, là đao phủ giết người như ma.”

“Đúng vậy, nô tỳ nghe thấy vậy cũng rất tức giận. Cô gia nhà chúng ta rõ ràng là tuân lệnh làm việc, sao lại biến thành đao phủ được chứ?”

“Cô gia bị oan mà.”

Giang Thanh Ba lại quan tâm chú ý vào những vị đại thần bị xét nhà kia.

“Thủ đoạn của Thọ vương điện hạ rất tài, ung dung thản nhiên mà lôi kéo được nhiều đại thần trong triều như vậy. Nếu nói ông ta không định làm chuyện gì xấu, thì ta cũng không tin.”

Giang Thanh Ba lặng lẽ tính toán trong lòng.

“Hơn hai mươi vị đại thần, trong đó có ba vị nắm giữ chức vụ quan trọng trong các bộ.”

Đám Lục Mai, Lục Y:…

Tiểu thư, điều người cần quan tâm là cô gia! Trọng điểm của tiểu thư toàn đặt trên người khác vậy.

Ngay chiều hôm đó lại có hai vị đại nhân bị bắt vào nhà lao, lần này ngay cả nữ quyến cũng không tha. Giang Thanh Ba nghe được tin này, trầm mặc vài phút, nlại cảm thán năng lực của Thọ vương điện hạ quá tuyệt vời.

Giang Thanh Ba ngắm nhìn vầng trăng treo trên ngọn cây. Chắc Lục Minh Châu định thẩm vấn phạm nhân cả đêm đến sáng, chàng có lẽ sẽ không trở về. Nàng quay về giường chuẩn bị đi ngủ.

Đang nửa tỉnh nửa mơ, nàng bị lay tỉnh giấc, nàng ngỡ ngàng mở mắt, nhìn khuôn mặt sốt ruột của Lục Mai.

“Trời sập à?”

“Tiểu thư, Nhị phòng xảy ra chuyện rồi.”

“???”

“Phu nhân Nhị phòng hôn mê, Lương Nghi Tĩnh bị động thai rồi. Nha hoàn của Nhị phòng sợ hãi chạy đến bẩm báo.”

Cơn buồn ngủ bay mất. Giang Thanh Ba ngồi dậy:

“Đã mời phủ y qua đó chưa?”

“Đã qua đó rồi.”

“Lục Mai chạy sang Minh Kính Đường báo chuyện này cho Hầu phu nhân, để bà ấy đích thân qua Nhị phòng trấn giữ.”

Quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng không tốt, nàng đến đó không thích hợp.

Tối nay Lục Mai gác đêm nên ngủ trên giường ở bên ngoài, nàng ấy với lấy áo bên giường mặc lên, vội vàng ra khỏi cửa.

“Ngươi đi nghe ngóng xem Nhị phòng xảy ra chuyện gì?”

Giang Thanh Ba nói với Lục Y vừa chạy đến.

Lục Y lại vội vàng chạy đi, không lâu sau lại chạy về, sắc mặt nàng ta hơi nhợt nhạt.

“Tiểu thư, lão gia Nhị phòng và Lục Tử Ninh bị bắt.”

“Cái gì? Bị bắt?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hai ngày nay văn bị kẹt vừa mới xuôi nên càng ít hơn. Chờ tôi viết thuận lợi hơn sẽ viết nhiều hơn nhé. Moa moa da.
Chương kế tiếp