Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 72
Ba ngày sau, chiếu chỉ đã được đưa đến phủ Võ An Hầu. Những nữ quyến liên quan đã bị giam vào nhà ngục nữ của Củng Vệ ti.

Giang Thanh Ba vừa đi đến cửa ngục giam đã nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền đến, mày liễu không kìm được mà nhíu lại. Nàng càng đi sâu vào trong thì tiếng khóc càng lớn. Có người dựa vào cửa nắm lấy thanh gỗ nhà tù khóc lớn. Có người thì thu mình trong góc thổn thức khe khẽ.

Nếu chỉ có một, hai nữ tử thôi thì còn đỡ, nhưng trong ngục giam có hơn chục người, từ già đến trẻ, bọn họ đồng thời khóc lên, cảnh tượng này thật sự có “thanh” thế rất lớn, lớn đến nỗi làm lỗ tai nàng ù đi luôn. Trong lòng nàng bỗng nhiên nhiều thêm mấy phần buồn bực.

Đan Tuệ Quân đi ở phía trước nhìn xung quanh, sắc mặt tái nhợt. Bàn tay bà đang đỡ lấy Lương Nghi Tĩnh thì siết chặt. Nàng ta bị đau, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của chuyển sang màu xanh tím. Sự yên bình trong đôi mắt nàng ta tan vỡ, nỗi sợ hãi ngưng tụ thành thật.

Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh nắm lấy tay con mình giả vờ bình tĩnh, nhưng vẻ buồn rầu trên khuôn mặt lại để lộ cảm xúc thật trong lòng họ lúc này.

Úc Đồng nhàn nhã đi trên hành lang, hắn rất hài lòng với biểu hiện của các nữ quyến của phủ Võ An Hầu. Sợ là đúng rồi, biết sợ thì những chuyện phía sau đơn giản hơn nhiều.

Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống mặt Giang Thanh Ba, nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt lịm đi. Trên khuôn mặt xinh đẹp này không hề có một tia sợ hãi, chỉ có sự không kiên nhẫn đè nén trong mắt, giống như sự không kiên nhẫn khi gặp phải mấy đứa nhóc nghịch ngợm, muốn đánh người nhưng lại không thể ra tay.

Ừm? Tam phu nhân của Lục gia rất thú vị!

“Đi vào đi."

Loảng xoảng…

Nữ cai ngục trưởng mở cửa phòng giam rồi bước sang một bên.

Giang Thanh Ba quay đầu liếc nhìn phòng giam trống, bình tĩnh bước vào. Một mùi ẩm ướt ôi thiu đập vào mặt, làm cho dạ dày của nàng cồn cào, mắt nàng tối sầm lại. Nàng lập tức đỡ lấy lan thanh gỗ nhà tù ở bên cạnh để không bị ngất đi.

"Muội không sao chứ?"

Bùi Thục Nhàn đi phía sau đỡ lấy Giang Thanh Ba, quan tâm hỏi.

"Muội không sao."

Giang Thanh Ba cố nén cơn buồn nôn, nở một nụ cười trấn an.

Những người khác lần lượt bước vào phòng giam.

Rầm một tiếng, phòng giam bị nữ quản ngục trưởng dùng sức đóng lại. Sợi xích sắt được quấn ba bốn lần, rồi lại thêm một chiếc khóa nặng nề khác.

Ánh mắt Úc Đồng quét qua mấy nữ quyến trong Hầu phủ, cuối cùng không khỏi lại nhìn Giang Thanh Ba vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhướng mày, trong lòng thoáng chút không thoải mái. Nhưng nghĩ đến tính cách không sợ chết của Giang đại nhân, hắn lại yên lặng thu hồi ánh mắt.

“Bọn họ đều là người nhà của Lục đại nhân, chăm sóc cho cẩn thận, không thể chậm trễ.”

“Thuộc hạ đã biết.”

Nữ quản ngục trưởng chắp tay hành lễ.

Lông mi của Giang Thanh Ba run rẩy trước cảnh tượng này, nàng ngồi trên đống cỏ khô, thậm chí không nhìn hai người đang nói chuyện trước mặt.

Những người lần đầu tiên vào phòng giam, có ai lại không phách lối nói thân phận của mình ra, có người còn lấy phụ thân, mẫu thân của mình ra để khoe khoang, ý đồ áp chế Củng Vệ ti.

Sau khi phát hiện ra cách này không có tác dụng thì họ cũng sẽ cúi người lấy lòng. Lại nhìn phu nhân mà Lục Minh Châu cưới được mà xem, mẹ kiếp, nàng thực sự rất bình tĩnh.

Cầu xin một chút thì có làm sao chứ? Nói không chừng vì thái độ tốt của nàng mà hắn có thể để nàng sống thoải mái hơn chút khi ở trong tù.

Úc Đồng lại nhìn về phía Giang Thanh Ba đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Được rồi, có vẻ như hắn không đợi được để nhìn cảnh đấy. Uổng công đến đây một chuyến, hắn thở dài tiếc nuối, quay người rời khỏi phòng giam.

Khi người đi xa, khuôn mặt của nữ quản ngục trưởng lại nghiêm túc lên, cầm gậy gõ vào thanh gỗ của ngục giam.

"Ồn ào quá, đều im hết cho ta."

Tiếng khóc chói tai trong nháy mắt im bặt, phòng giam đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy nữa.

Trái tim bị làm phiền đến bực bội của Giang Thanh Ba ngay lập tức bình tĩnh lại. Nàng mở to đôi mắt đầy khâm phục và tán thưởng nhìn về phía nữ quản ngục trưởng tàn bạo kia. Khí thế của đối phương thật sự rất mạnh, nếu không phải đang ở nơi không đúng thì nàng thậm chí còn muốn giơ ngón cái tán thưởng cho đối phương.

Nữ quản ngục trưởng: ???

Cái nhìn đó là có ý gì vậy hả? Không phải nàng ta nên sợ hãi hay sao?

Hình như những nữ quyến của phủ Võ An Hầu đã bị dọa cho sợ hãi quá mức rồi, đặc biệt là thê tử của Lục phu nhân, hình như nàng ta bị bệnh không hề nhẹ, phải báo cáo chuyện này lên mới được.

Nữ quản ngục trưởng khó hiểu nhìn Giang Thanh Ba rồi nhanh chóng rời khỏi phòng giam.

Giang Thanh Ba: ...

Nàng luôn cảm thấy cái nhìn của nữ quản ngục rất kỳ lạ!

Nữ quản ngục trưởng có lẽ đã đi xa rồi, tiếng khóc thút thít lại lặng lẽ vang lên. Không thấy ai phản ứng gì nên tiếng khóc lại dần dần trở nên to hơn. Giang Thanh Ba nhìn xung quanh, nàng phát hiện tất cả những người trong phòng giam đều là người thân của mấy vị quan mới bị tịch thu gia sản gần đây. Thậm chí còn nhìn thấy một vài vị phu nhân mà nàng quen trong đó. Có một số nhà là bị Lục Minh Châu dẫn người đến tịch thu tài sản.

Giang Thanh Ba: ...

Nàng muốn khuyên họ có khóc lóc cũng vô dụng thôi nhưng lại nuốt lời lại. Chết tiệt, nàng sợ nói ra rồi thì nàng sẽ bị bọn họ đồng lòng công kích mất, nàng vẫn nên khiêm tốn làm người thì tốt hơn.

"Người nhà của Lục Minh Châu vào tù rồi sao? Hahahaha... quả báo đấy."

Tiếng cười phát ra từ phòng giam bên cạnh. Giang Thanh Ba liếc nhìn sang, giả vờ như không nghe thấy, nàng là một người tốt mà.

"Cái gì, người nhà của Lục Minh Châu vào tù rồi á?"

"Lục Minh Châu...có phải cũng vào tù luôn rồi không?"

"... Ông trời có mắt mà."

Giang Thanh Ba: ...

Các người hông cần phải nói thẳng thừng như vậy đâu!

Phòng giam náo động hẳn lên, những nữ tù nhân với ánh mắt hả giận nhìn sang nàng. Có nữ tử còn vừa khóc vừa cười. Thậm chí còn có người cười to lên, chắp tay vái lạy vào hư không, nói những lời như ông trời có mắt.

Giang Thanh Ba: ...

"A... thả tôi ra."

Có một tiếng hét chói tai vang lên.

Trong góc, Đan Tuệ Quân vừa tát mạnh vào bàn tay đang nắm tóc bà ta. Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh rất ghét Nhị phòng, nên họ suy nghĩ một lúc xem có nên tiến lên đẩy bàn tay ấy ra giúp Đan Tuệ Quân thoát khỏi nanh vuốt của đối phương hay không.

Họ biết rõ chỉ sợ trong lòng của “nanh vuốt” đó vô cùng căm ghét phủ Võ An Hầu, ra đòn tàn nhẫn đến mức dù bị ép buông tay cũng phải bắt lấy một nắm tóc cho bằng được. Giang Thanh Ba cũng cảm thấy da đầu đau đớn khi nhìn cảnh này, nàng ôm lấy cỏ khô đi về phía vị trí chính giữa phòng giam.

"Bà điên nhà ngươi, nam tử nhà mình không biết an phận mà phạm tội, ngươi không đi chỉ trích ông ta mà lại chạy đến làm khó dễ một vị phụ nhân như ta."

"Phu quân nhà ta là bị vu oan, không giống như phủ Võ An Hầu của các ngươi mới thật sự là không biết an phận."

Nữ tử trung niên chống nạnh hừ lạnh một tiếng.

"Các ngươi đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, hiện tại rốt cục cũng phải nhận quả báo rồi."

"Đúng vậy, hiện tại tất cả mọi người đều là tù nhân, ngươi đắc ý cái gì?"

Nữ tử trung niên ở đối diện lên tiếng phụ họa.

"Dáng vẻ của Lục Minh Quân khi đến phủ của ta nịnh nọt* trước đây rất đẹp mắt đấy."

(*gốc là quỳ liếm nhưng mình thấy để quỳ liếm không hợp với bên Việt lắm)

Nữ quyến của Hộ bộ Thượng thư nói.

"Ngươi nói bậy."

"Trước đây Lục Minh Quân đã từng đến phủ của chúng ta, đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ cái cách mà ông ta vừa nịnh nọt vừa cười làm theo lời phu quân ta..."

"Nói bậy, ngươi nói bậy."

"Lục Minh Quân còn không ít lần đến phủ chúng ta nói về việc thuyên chuyển công tác của Hộ bộ đấy."

"..."

Những nữ quyến còn lại cũng mồm năm miệng mười trách mắng những sự tích trước đây của Lục Minh Quân làm Đan Tuệ Quân tức đến mức sắc mặt liên tục chuyển từ trắng sang đen. Bà ta có nói cũng không thắng được các nàng, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng trầm mặc.

Sau nửa giờ, vụ cãi cọ lẫn nhau này mới dừng lại, có lẽ các đại phu nhân đã nói đến khô miệng luôn rồi, nếu không thì bọn họ vẫn còn có thể nói tiếp.

Giang Thanh Ba lắng nghe những lời đàm tiếu, nàng lắp ghép chúng lại thành một mặt khác của Lục Minh Quân. Có thể co có thể dãn, là một nam tử có thể làm chuyện lớn. Chậc, chậc, chậc, nếu không phải lúc nào cũng bị Lục Minh Châu áp chế, lại có thêm nàng nhúng tay vào thì nói không chừng Nhị Phòng cũng đã sớm ngoi lên từ lâu rồi.

Bất kỳ ai nghe được những lời đàm tiếu cũng không khỏi khen một câu Lục Minh Quân thật nỗ lực. Ông ta nỗ lực đến nỗi tống cả nhà vào tù. Giang Thanh Ba nắm chặt tay, tay nàng thật muốn đánh người mà!

"Đều trách tam đệ ngày thường làm việc quá tuyệt đường người, ngay cả ngồi tù…"

Ba!

Tiếng tát vang vọng cả nhà tù!

Đan Tuệ Quân che mặt, nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba với đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ:

"Ngươi đánh ta!”

“Ta đánh ngươi đấy thì sao.”

Giang Thanh Ba xoa xoa lòng bàn tay bị đau, lạnh lùng nhìn bà ta.

"Nhị phòng của ngươi làm loạn, hại cả một nhà chúng ta bị tống vào nhà giam. Bây giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà vu oan cho phu quân của ta? Nếu để ta nghe thêm một câu nào nữa thì ta xé rách miệng của ngươi ra."

“Ngươi cho rằng nơi này là phủ Võ An Hầu, ta còn cần nhìn sắc mặt của ngươi để sống sao?”

Đan Tuệ Quân đột ngột đứng dậy, bà ta khí thế hung hăng định xông tới. Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn đồng thời đứng dậy chắn trước mặt Giang Thanh Ba, rồi nhìn chằm chằm Đan Tuệ Quân bằng ánh mắt lạnh lùng. Bầu không khí trở nên căng thẳng, dường như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào chiến đấu.

Những nữ quyến ở phòng giam khác nhìn thấy phủ Võ An Hầu nội đấu thì đôi mắt sáng lên. Không ai còn có thời gian đau thương khóc lóc nữa, ai cũng mong muốn hai bên đánh nhau, đánh nhau đi!

"Các ngươi chèn ép Nhị phòng của chúng ta."

"Chèn ép? Nhìn xem việc mà Nhị phòng của muội làm đi, liên lụy làm cả nhà phải vào tù. Ta thật sự muốn đánh chết muội ngay bây giờ đấy."

Sự thù hận trong mắt Bùi Thục Nhàn càng ngày càng lớn. Nhi tử và nữ nhi của bà ấy lẽ ra có thể bình yên lớn lên ở phủ Võ An Hầu, nhưng tất cả những điều này đều bị Nhị phòng hủy hoại. Bà ấy đã muốn đánh chết họ từ lâu rồi.

Ôn Tĩnh cũng nghĩ vậy. Trong thâm tâm, bà ấy đã hận Nhị phòng triệt để.

Trong mắt hai người hiện lên một tia hung ác còn có một tia tàn nhẫn mà Đan Tuệ Quân chưa từng thấy qua. Bà ta biết nếu bà ta dám cử động thì chắc chắn sẽ bị họ đánh, nuốt nước miếng một cái, bà ta sợ rồi.

Đáy mắt Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn thoáng qua vẻ đáng tiếc, bọn họ không tiếp tục ép buộc bà ta nữa, họ dẫn theo mấy đứa nhỏ đến bên cạnh Giang Thanh Ba rồi ngồi xuống.

Tất cả những người trong phủ Võ An Hầu không nói gì nữa. Nhị phòng và những nữ quyến khác rõ ràng là đã tách biệt ra. Nhị phòng dựa vào cửa những người còn lại ngồi ở bên trong dựa lưng vào tường. Ở giữa cách ra một lối đi để hai bên có thể cùng nhau đi lại. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ không tốt.

"Mẫu thân, lúc nào thì phụ thân mới đến đón chúng ta vậy?"

Lục Minh Thần kéo ống tay áo của Ôn Tĩnh, nhỏ giọng hỏi.

Ôn Tĩnh nhìn vào đôi mắt ngây thơ đầy khao khát của con, đôi mắt bà ấy lập tức đỏ lên. Bà ấy chép miệng, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Phụ thân làm việc xong sẽ đến đón chúng ta, có mẫu thân ở đây với con mà, con đừng sợ.”

"Vâng ạ, hài nhi không sợ đâu."

"Diêm Ca nhi yên tâm đi, tổ phụ thương con nhất, ông ấy chắc chắn sẽ đến đón con mà."

Bùi Thục Nhàn nhẹ nhàng an ủi Diêm Ca nhi mặt mày tái nhợt.

“Hồi trước mẫu thân cũng hay nói phụ thân sẽ trở về.”

Diêm Ca nhi vểnh môi lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh.

"Diêm Ca nhi yên tâm đi, nếu tổ phụ không đến đón chúng ta, chúng ta tự mình đi ra ngoài là được rồi."

Giang Thanh Ba phiền muộn trong lòng. Chuyến vào tù này đến quá đột nhiên, nàng không thám thính được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài cả. Nhưng vụ án của Nhị phòng phải qua tay Úc Đồng, chuyện này không thể nào là chuyện đơn giản. Kết quả cuối cùng của phủ Võ An Hầu sẽ như thế nào, nàng cũng không biết được. Đến nỗi khi nào có người đến đón thì nàng cũng không biết được. Nàng không dám biểu hiện điều này ra ngoài, đối mặt với ánh mắt của Lục Tử Diêm và Lục Tử Oánh, nàng cũng chỉ cười đáp lại.

Ít nhất phải để bọn trẻ có hy vọng trong lòng!

"Tam thẩm thẩm của con cũng đã nói rồi, lần này con tin rồi chứ?"

Diêm Ca nhi nhìn Giang Thanh Ba rồi lại nhìn Bùi Thục Nhàn, gật đầu thật mạnh.

"Con tin tam thẩm thẩm."

Bùi Thục Nhàn: ...

Giang Thanh Ba mím môi cười, lại xoa đầu Diêm Ca nhi.

So với sự ấm áp ở đây, Nhị phòng lại giữ im lặng là vàng, bà bà cùng nhi tức ai cũng không nói chuyện. Lục Tử Tuệ ngồi sang một bên, nàng hoàn toàn khép mình lại. Lương Nghi Tĩnh lặng lẽ nhìn Diêm Ca nhi và những người khác, rồi ôm lấy bụng mình, ánh mắt nàng hiện lên vẻ dịu dàng.

Rất nhanh trời cũng đã tối, những nữ quyến trong tù cũng mệt bọn họ không nói, không mắng, cũng không khóc được nữa. Cả ngục giam lặng im, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh. Không có ai để dời sự chú ý, Giang Thanh Ba nhắm mắt lại buông bỏ những suy nghĩ của mình, mùi ẩm thấp và thối rữa trong phòng giam không ngừng xộc vào mũi nàng, cảm giác buồn nôn đã kìm nén trước đó lại không ngừng bốc lên.

Các nữ quản ngục mang thùng tới, họ bắt đầu phân phát bữa ăn. Một cái bánh bao, một bát cháo. Giang Thanh Ba đã đói rồi nên cũng không ngại những thứ này. Nàng cầm chén lên rồi từ từ ăn.

"Đây là phòng giam, không phải phủ đệ lộng lẫy của các ngươi. Cũng không có nữ trù sư chuyên dụng để phục vụ các ngươi đâu."

Nữ quản ngục nhìn thấy hành động của Giang Thanh Ba, coi trọng nàng hơn một chút, thật là một nữ tử biết thức thời. Rồi nữ quản ngục lại nhìn về phía những nữ quyến vẫn còn ngồi yên tại chỗ khác, cười lạnh một tiếng.

Ôn Tĩnh lấy bánh bao và cháo đưa cho Lục Minh Thần trước, sau đó mới tự mình ăn. Bùi Thục Nhàn cũng giống bà ấy, chăm sóc con của mình trước rồi mới bắt đầu ăn.

Đan Tuệ Quân nhìn bánh bao và cháo, bĩu môi một cái. Từ "ghét bỏ" được viết rõ ràng trên khuôn mặt của bà ta.

Lương Nghi Tĩnh im lặng đứng dậy, lấy bánh bao và cháo, nàng đặt một phần trước mặt Đan Tuệ Quân, còn mình thì tự ăn phần còn lại. Lục Tử Tuệ vẫn không nhúc nhích như cũ.

“Cái này mà con cũng ăn được sao?”

Đan Tuệ Quân nhíu mày.

"Đứa nhỏ cần ăn."

Một câu nói khiến Đan Tuệ Quân chết lặng. Bà ta đẩy bát cháo của mình sang cho Lương Nghi Tĩnh.

"Ta không ăn nổi, con ăn đi."

Lương Nghi Tĩnh cũng không động vào. Nàng ăn xong phần của mình thì đã no rồi, lại ngồi xuống đám cỏ khô để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ. Một đợt khóc mới lại bắt đầu. Giang Thanh Ba lắng nghe tiếng khóc, ăn bánh bao và cháo được phát sáng ngày hôm nay.

"Lục tam phu nhân, có người đưa đồ đến cho ngài."

Nữ cai ngục mở cửa phòng giam, đặt hộp thức ăn trước mặt Giang Thanh Ba, giọng điệu dịu dàng hơn so với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của ngày hôm qua, có thể nói là cách xa một trời một vực.

"Là ai đưa đến vậy?"

Giang Thanh Ba hỏi.

"Nha hoàn thân cận của Tuyên vương phi đích thân đưa tới."

Hộp thức ăn được chạm khắc hoa văn phức tạp, được làm bằng gỗ chất lượng cao, nó rất đẹp, giá tiền cũng không hề rẻ. Ngoại trừ Tuyên vương phủ, những người nàng quen biết không có người nào có thể xa hoa tới mức chú trọng đến cả một hộp đồ ăn như vậy. Chưa kể đây còn là để đưa vào phòng giam.

"Đa tạ."

“Mau ăn đi, lát nữa ta đến thu hộp đồ ăn.”

Nữ quản ngục khóa cửa lại, xoay người rời đi.

Giang Thanh Ba mở hộp thức ăn ra, mùi thức ăn hấp dẫn đập vào mặt nàng. Tầng một và tầng hai là cơm trắng, cá chép chua ngọt, sườn cừu và một phần gà nướng. Tầng ba và tầng bốn là các loại điểm tâm. Hai bữa liên tục ăn bánh bao và cháo, khi nhìn thấy những món ăn ngón này, nàng vô thức nuốt nước miếng.

Chuyện xảy ra ở phủ Tuyên vương lần trước chỉ là để báo thù Tuyên vương mà thôi. Tuyên vương phi vẫn chưa tìm được cơ hội nên chắc đồ ăn đưa tới lần này coi như là đối phương chủ động chuộc lỗi. Giang Thanh Ba rút chiếc trâm đặc chế trên đầu ra, nàng kiểm tra từng món ăn, không phát hiện thứ đồ không nên có.

“Có rất nhiều món ăn, mọi người cùng nhau ăn đi.”

Giang Thanh Ba gọi mọi người.

Ba đứa trẻ bên này đã ăn bánh bao và cháo suốt hai ngày, ngửi thấy mùi thức ăn đã nuốt nước bọt không ngừng. Nghe thấy Giang Thanh Ba gọi, hai chân chúng đã rục rịch muốn di chuyển, nhưng vẫn kiềm chế lại. Chúng ngẩng đầu lên, không tiếng động hỏi ý mẫu thân của mình, được đối phương gật đầu thì mới nhanh chóng chạy tới vây quanh nàng.

Đôi mẫu nữ Đan Tuệ Quân và Lục Tử Tuệ không ăn bữa đầu tiên. Sau đó đói bụng không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể cùng nhau ăn bánh bao và cháo. Lúc này, bà ta vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì lập tức kéo Lương Nghi Tĩnh đi sang đó.

Cả một nhà ngồi xuống đất mà ăn, họ chừa một chỗ ở giữa để đặt món ăn. Giang Thanh Ba phân phát đũa cho mọi người. Lương Nghi Tĩnh ngồi ở đối diện thì lộ vẻ áy náy, da mặt của nàng ta không dày như Đan Tuệ Quân, nàng ta có vẻ rất xấu hổ. Giang Thanh Ba nhìn thấy khuôn mặt nàng ta hơi tái xanh, tâm trạng cũng không được tốt. Nàng ta bị tống vào tù khi đang mang thai, thảm hơn họ.

"Ăn nhiều một chút. Sắc mặt của con không được tốt cho lắm."

Giang Thanh Ba đưa đũa, đẩy một đĩa điểm tâm đến trước mặt nàng ta.

“Lấy khăn gói lại, lúc nào đói thì ăn, bây giờ con đang mang thai đấy.”

“Đa… đa tạ.”

Lương Nghi Tĩnh ngẩn ra một lúc, sau đó nàng cầm lấy chiếc đũa. Vẻ áy náy trong đáy mắt biến mất, rõ ràng là nàng ta không ngờ rằng Giang Thanh Ba sẽ không đuổi nàng ta đi mà còn chủ động đưa đũa cho nàng ta.

Không phải Giang Thanh Ba rộng lượng, không quan tâm đến quá khứ. Thực tế là tình hình hiện tại của Lương Nghi Tĩnh thực sự không tốt, nếu nàng ta tiếp tục ở trong tù, đứa con trong bụng nàng ta có thể không giữ được nữa.

"Chuyện phiền lòng của Nhị phòng, ta đều nhớ trong lòng, sau khi ra ngoài sẽ giải quyết một thể."

Đan Tuệ Quân cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào. Sự kiêu ngạo trước đây đã biến mất.

Kết thúc bữa, thức ăn trong đĩa được ăn sạch sẽ. Mỗi người còn lấy mấy miếng điểm tâm cất lại. Khi nữ quản ngục đến, Giang Thanh Ba đưa hộp thức ăn rỗng cho nàng ấy.

"Làm phiền rồi."

"Là chuyện ta nên làm."

Giang Thanh Ba trở lại đống cỏ khô ngồi xuống thì vai trái bị người vỗ vào, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Bùi Thục Nhàn đang ôm Diêm Ca nhi với vẻ mặt lo lắng.

“Sao vậy?”

Giang Thanh Ba hỏi.

"Vừa rồi muội ăn không nhiều, ăn thêm mấy miếng lót dạ đi."

Bùi Thục Nhàn lấy ra bốn miếng điểm tâm từ trong khăn tay ra.

"Chiếc khăn tay này là của Oảnh Tỷ nhi, rất sạch sẽ."

"Muội không đói, tẩu để dành cho bọn nhỏ đi."

Hai người từ chối qua lại một lúc, thấy nàng thật sự không đói bụng, Bùi Thục Nhàn không còn cách nào khác đành phải cất đi. Bà ấy nhìn sắc mặt của đối phương, lông mày cau lại.

"Sắc mặt của muội không được tốt lắm, có phải muội cảm thấy không thoải mái không?"

"Có lẽ là bởi vì hai ngày qua muội không nghỉ ngơi…"

Giang Thanh Ba chưa kịp nói xong thì đã trợn hai mắt lên, ngã xuống bãi cỏ khô. Khuôn mặt Bùi Thục Nhàn tái nhợt vì sợ hãi, bà ấy ấy đặt Diêm Ca nhi xuống, đỡ lấy Giang Thanh Ba.

"Tam đệ muội, tam đệ muội, người đâu..."
Chương kế tiếp