Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 73.1
Giang phủ.

Tả đại phu ngồi bên mép giường bắt mạch cho Giang Thanh Ba.

Thời gian trôi qua, lông mày Giang Thanh Ba ngày càng nhíu lại, biểu cảm trên mặt nàng cũng ngày càng tái nhợt.

Nhìn Giang Thanh Ba đang nằm trên giường khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn nhắm nghiền lại, trong lòng Giang Nguyên không khỏi đau xót. Đôi mắt ông đỏ hoe, lo lắng liên tục đi qua đi lại.

“Phụ thân, người yên tâm, có Tả đại phu ở đây, muội muội sẽ không sao đâu.”

Thẩm Kỳ Vân tiến lên đỡ ông ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi.

"Thể trạng con bé từ nhỏ đã không tốt, trong ngục giam ẩm thấp như vậy làm sao có thể chịu được chứ? May là ta đến sớm, nếu không..."

Giang Nguyên đập mạnh xuống bàn, trong mắt ông bốc lên ngọn lửa giận.

"Đều là lỗi của đám người không an phận ở Võ An Hầu, lẽ ra ngay từ đầu ta không nên đồng ý gả nàng tới đó."

"Ai dám làm trái hôn sự do Thái Thượng Hoàng ban cho chứ! Phụ thân đừng tự trách mình nữa, nếu để muội muội biết, sợ rằng muội ấy lại đau lòng."

"Là do ta không bảo vệ tốt cho con bé”

Thẩm Kỳ Vân nhìn Giang Thanh Ba vẫn còn bất tỉnh trên giường, lại nhìn công công nhà mình. Biết ông đang lo lắng tự trách bản thân, bây giờ sợ là có nói gì cũng không thể xoa dịu nỗi lo lắng của đối phương nên nàng chỉ đơn giản là lặng lẽ đứng sang một bên.

Sau một tách trà, Tả đại phu mới bắt mạch xong.

“Lão Tả, nữ nhi ta sao rồi?”

Giang Nguyên nóng lòng bước lên trước hỏi thăm tình hình.

Tả đại phu thu dọn đồ nghề của mình, vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn Giang Nguyên.

“Tình huống có chút phức tạp, ông đi ra đây với ta một lát.”

Sắc mặt Giang Nguyên trở nên nghiêm trọng, ông đi theo Tả đại phu ra khỏi phòng.

Thẩm Kỳ Vân đi đến bên mép giường ngồi xuống, nàng bỏ tay Giang Thanh Ba vào trong chăn, cẩn thận nhét các góc chăn lại, thương tiếc mà nhìn đôi má nhợt nhạt không huyết sắc của người trên giường.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Mới hai ngày trong phòng ngục giam thôi mà nàng ấy đã trở nên như thế này sao?"

Theo lý mà nói không đến mức như vậy, thân thể của Giang Thanh Ba gần như đã hồi phục rồi. Thẩm Kỳ Vân nhìn Lục Mai và Lục Y đang đứng một bên.

"Nàng ấy ở phủ Võ An Hầu không uống thuốc đàng hoàng sao?"

"Tiểu thư luôn uống thuốc đúng giờ, trước khi bị giam giữ người vẫn khỏe mạnh bình thường."

Lục Mai nói.

“Hai ngày nay tiểu thư không hề hắt hơi.”

Lục Y khẳng định gật đầu, đột nhiên đôi mắt nàng ấy mở to, trong ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.

“Tiểu thư tỉnh rồi.”

Thẩm Kỳ Vân quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt trống rỗng của Giang Thanh Ba, trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng.

“Đã tỉnh lại rồi.”

“Tại sao ta lại ở đây?”

Giang Thanh Ba nhìn quanh, thì phát hiện mình đang nằm trong khuê phòng.

"Thái Thượng Hoàng hạ chỉ cho muội hòa li. Muội không còn liên quan gì đến phủ Võ An Hầu nữa."

"Phụ thân lại đi khóc à?"

"...!"

Thẩm Kỳ Vân gật đầu.

“Muội lại khiến ông ấy lo lắng rồi.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Thẩm Kỳ Vân nhìn thấy Giang Nguyên bước vào thì đứng dậy nhường đường cho ông.

Giang Nguyên kéo một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống cạnh giường. Giang Thanh Ba quay đầu nhìn ông, trong lòng nàng không khỏi nặng nề. Mới có một tháng mà hai bên thái dương của phụ thân nàng đã xám xịt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mệt mỏi. Đối với ông ấy, thời gian này thật sự đã rất mệt mỏi.

Giang Thanh Ba không tài nào mở miệng hỏi về các nữ quyến khác ở Hầu phủ được, lời nói đến miệng nhưng nàng lại không biết nói thế nào. Phụ thân đã rất mệt mỏi vì nàng, nàng không thể để ông ấy tiếp tục vất vả nữa. Nuốt lại lời nói vào bụng, nàng nở nụ cười trên môi.

“Phụ thân”

“Đừng cử động.”

Giang Nguyên ấn vai Giang Thanh Ba không cho nàng ngồi dậy.

"Con còn yếu lắm. Tả đại phu đã căn dặn không cho phép con đi lại xung quanh."

"Con bị sao vậy?"

Giang Thanh Ba cảm nhận được cơ thể không khỏe, toàn thân nàng mệt mỏi, không có chút sức lực nào. Miệng Giang Nguyên hết mở ra lại đóng vào, sự nặng nề treo giữa đôi lông mày của ông.

“Phụ thân?”

“Con…”

Giang Nguyên lại im lặng rất lâu không nói thêm câu nào. Trái tim của Giang Thanh Ba trật một nhịp.

"Con không thể chữa khỏi được nữa sao?"

"... Vớ vẩn, con… chỉ là đang mang thai."

"Thì ra là do mang thai, nhìn người như vậy con còn nghĩ rằng mình không còn sống được bao lâu nữa chứ."

Giang Nguyên: …

Thẩm Kỳ Vân: …

Lục Mai và Lục Y: …

"Con đang mang thai hả? Cái gì? Mang thai? Con?"

Giang Thanh Ba kinh ngạc nhìn phụ thân mình.

“Người nghe có đúng không vậy?”

“… Đúng vậy.”

Nỗi lo lắng trong lòng Giang Nguyên hoàn toàn bị mấy câu nói của nàng dội sạch sẽ.

"Cái này... Tuy rằng đã hòa li, nhưng sau này coi như con cũng có người để chăm sóc, như vậy cũng tốt!"

Giang Nguyên nhớ tới lời Tả đại phu vừa nói, ông cúi đầu xuống, không để ai nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Ông kiềm chế cảm xúc, lại lần nữa ngẩng đầu lên.

"Nữ nhi à, bây giờ con không còn liên quan gì đến phủ Võ An Hầu nữa, đứa trẻ này không có cũng được."

Thẩm Kỳ Vân vẫn còn vui vẻ khi nghe tin về đứa nhỏ, lập tức sững sờ tại chỗ khi nghe câu này. Nàng hoài nghi nhìn về phía Giang Nguyên.

Giang Thanh Ba nhìn thẳng vào Giang Nguyên, hai người nhìn nhau, ông vội nhìn sang chỗ khác. Nàng hiểu ra, vô thức lấy tay che bụng.

“Phụ thân, đứa nhỏ trong bụng con không an toàn sao?”

“Cũng không giữ được, vả lại phụ thân không muốn con sinh đứa nhỏ của Lục gia ra.”

“Lý do là gì? Chẳng lẽ không có cơ hội nào sao?”

“Nữ nhi.”

“Phụ thân.”

Hai người lại nhìn nhau, chẳng bao lâu Giang Nguyên đã bị đánh bại trước. Sự lo lắng trong mắt ông không che giấu được nữa, đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe.

"Tả đại phu nói rằng cơ thể con rất yếu, đứa trẻ này có thể không giữ được.”

Ban đầu Tả đại phu nói rằng thân thể Giang Thanh Ba quá yếu, lúc sinh nở sẽ khó hơn người bình thường. Hơn nữa nàng lại vào ngục giam chịu khổ, khả năng cao là không giữ được đứa bé này, nếu hơn một tháng tuổi mà mất đi thì càng hại cơ thể mẫu thân hơn. Ông không muốn làm nữ nhi buồn, thậm chí càng không muốn cơ thể nàng bị tổn thương.

“Nữ nhi…”

“Dù chỉ có một nửa cơ hội, con vẫn muốn thử một lần.”

Giang Nguyên bắt gặp ánh mắt giống hệt như phu nhân đã mất của mình, ông không đành lòng từ chối.

“Nhưng mà…”

“Phụ thân.”

Giang Nguyên nhắm mắt lại trước ánh mắt cầu xin của nàng, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Con cứ nằm trên giường dưỡng bệnh một tháng, nếu sức khỏe vẫn không khá hơn. Đứa bé này…"

"Con hứa với người."

Không đợi ông nói hết, Giang Thanh Ba đã vội đồng ý. Nàng cũng sẽ không đùa giỡn với mạng sống của chính mình.

“Được.”

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nàng, Giang Nguyên không nói nữa, đắp chăn cho nàng.

“Con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Giang Thanh Ba cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Giang Nguyên nháy mắt với những người khác, mọi người nhẹ nhàng rời khỏi phòng, thuận tiện đóng lại cánh cửa phía sau.

Tiếng bước chân xa dần, thỉnh thoảng lại có tiếng trò chuyện vọng vào. Giang Thanh Ba mở mắt, nàng tay đặt lên bụng dưới, khóe môi cong lên thành nụ cười.

Nếu chúng ta đã có duyên phận thì con hãy mạnh mẽ lên nhé.

***

Vụ án của Võ An Hầu phủ đã được đưa tới Củng Vệ ti thì không có chỗ cho những người khác can thiệp. Giang Thanh Ba hiểu rất rõ, nàng biết rằng bây giờ bản thân không thể giúp được gì. Hơn nữa thân thể hiện tại của nàng không thể ra ngoài, nàng chỉ có thể an tâm ở trên giường hồi phục thân thể, xem thuốc như canh mà uống hàng ngày.

Có lẽ phụ thân sợ nàng không thể an tâm nghỉ ngơi vì suy nghĩ về sự việc của phủ Võ An Hầu, nên thỉnh thoảng ông sẽ đến nói cho nàng về tình hình hiện tại.

Một tháng sau, sức khỏe của Giang Thanh Ba được cải thiện, miễn cưỡng có thể xuống giường đi bộ xung quanh. Uống thuốc xong, nàng đưa chiếc bát rỗng cho Lục Song, lấy kẹo trái cây bỏ vào miệng ăn, vị chua ngọt lấn át vị đắng trong miệng nàng.

Lục Y bước vào phòng, Giang Thanh Ba nuốt kẹo, ngước nhìn nàng ấy.

“Hôm nay có tin tức gì thế?”

“Bên ngoài không có nhiều tin tức lắm, có lẽ còn quá sớm để đưa ra kết luận.”

Lục Y nói.

"Vụ án của Thọ Vương quá phức tạp, nô tỳ sợ rằng sẽ không thể kết thúc trong thời gian ngắn."

Giang Thanh Ba cảm thấy những gì Lục Y nói rất hợp lý.

"Không có tin tức gì mới là tin tốt."

Mặc dù phụ thân có nói với nàng một số tin tức của phủ Võ An Hầu, nhưng ông ấy luôn nói những điều tốt đẹp. Giang Thanh Ba biết rằng phụ thân sợ nàng lo lắng, vì vậy bình thường nàng sẽ không vạch trần chuyện đó. Mấy ngày nay phụ thân ra khỏi kinh thành ssi công sự, nàng mới dám để Lục Y ra ngoài tìm hiểu tin tức.

“Ta mệt mỏi rồi, đi ngủ một lát.”

Giang Thanh Ba nằm trở lại giường, Lục Y nhét góc chăn vào cho nàng, lúc nàng cũng nhắm mắt lại. Các tỳ nữ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, chỉ để lại một người ngồi trên chiếc giường mềm mại vừa trông nom nàng vừa khâu vá quần áo cho hài nhi.

Ngày tháng trôi qua bình yên.

Những người trong Giang phủ thay phiên nhau nói chuyện với nàng mỗi ngày. Giang Thanh Trạch còn hay mua một số đồ hay bên ngoài về cho nàng chơi. Giang Thanh Ba rất bất lực, nàng đã không còn chơi mấy thứ này từ khi lên năm rồi, nhưng nàng lại không nỡ từ chối lòng tốt của ca ca mình.

"Ta rất thích… gửi lời cảm tạ cho ca ca ta."

Giang Thanh Ba nhìn nô tỳ trước mặt, nhất thời không nhớ ra tên của nàng ta.

Sau khi kết hôn bên cạnh đại tẩu có mấy nha hoàn thân cận. Ba trong số bốn người họ sau khi Giang Thanh Ba xuất giá mới đến hầu hạ bên đó. Ba nữ tỳ này trông khá giống nhau, ngày thường họ mặc quần áo và để kiểu tóc giống y như nhau. Nên không phải lúc nào nàng cũng có thể phân biệt được bọn họ là ai với ai.

Nhưng ít ra nàng cũng có nhiều khuôn mặt hơn để nhìn!

“Lâm Hạ nhất định sẽ truyền đạt tấm lòng của tiểu thư, Đại thiếu gia biết được nhất định sẽ rất vui mừng.”

Nàng quỳ gối hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Thời gian qua Giang Thanh Ba đã mất hứng thú chơi ghép thất xảo được làm đặc chế.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, gió mát thổi qua cửa sổ, mặt trời ấm áp treo lơ lửng trên bầu trời xanh. Uống thuốc xong, Giang Thanh Ba dẫn nha hoàn đi dạo trong hoa viên nhỏ.

Bây giờ nàng không còn phải nằm trên giường mỗi ngày nữa. Tả đại phu căn dặn nàng mỗi ngày nên đi dạo xung quanh một lúc, điều này sẽ giúp ích cho việc sinh con trong tương lai.

“Ta hơi thèm ăn bánh hoa quế thơm ngọt do Lý thẩm làm.”

Dưới vọng lâu, Giang Thanh Ba ngồi trên đệm, nàng quay đầu nhìn Lục Y.

"Đi kêu Lý thẩm làm một chút đi, hôm nay ta không ăn sợ là không ngủ được."

"Có thể ăn được là phúc khí, để nô tỳ đi nói cho Lý thẩm."

Lục Y cười nói.

"Ngươi trực tiếp đi quá đó, canh chừng bảo Lý thẩm bỏ thêm hoa quế, chứ để người khác đi thẩm ấy sẽ lại bỏ ít thôi."

Giang Thanh Ba chép miệng.

“Lý thẩm kén chọn quá."

“Vâng ạ! Nô tỳ lập tức đi ngay.”

Lục Y dọn đồ ăn vặt lên bàn, rồi quay người sải bước rời khỏi vọng lâu.

Làn gió thoảng qua, thổi mái tóc đen của nàng nhảy múa. Giang Thanh Ba hơi nao núng, hai cánh tay nàng khoanh lại.

"Tiểu thư, người có thấy lạnh không?"

Lục Mai hỏi.

"Ta cảm thấy hơi lạnh, có lẽ do thân thể quá yếu, ngươi đi lấy cái áo choàng màu tím của ta đi."

Giang Thanh Ba ngửa đầu nhìn trời.

"Hôm nay mặc màu tím là hợp nhất, không mặc ta lại mất ăn mất ngủ.”

"Nghe nói nữ nhân sau khi mang thai tính tình sẽ thay đổi rất lớn, trước kia nô tỳ không tin, hiện tại đã tin rồi."

“Ý ngươi nói là ta tung hoành ngang ngược hả?"

Giang Thanh Ba lườm nàng ấy.

"Nô tỳ không có. Tiểu thư muốn mặc áo choàng màu tím, chuyện nhỏ, nô tỳ lặp tức đi lấy ngay."

Hai người thị nữ lần lượt rời đi.

Giang Thanh Ba ngồi một mình trong vọng lâu, nàng đặt ly nước xuống, ánh mắt long lanh. Nàng nhìn những tỳ nữ xung quanh đi qua, nàng ra hiệu cho một thị nữ trông có vẻ nhút nhát.

“Tiểu thư.”

Nha hoàn sợ hãi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, run rẩy quỳ xuống hành lễ.

“Ta thấy nhàm chán quá, ngươi tán gẫu với ta một chút?”

Nha hoàn nhút nhát: ???

“Không thể sao?”

Vẻ mặt Giang Thanh Ba buồn bực.

Mỹ nhân khóc sát thương rất lớn. Ai có thể chịu được điều này đây chứ?

Nha hoàn nhát gan lập tức không chịu được liên tục gật đầu.

"Vâng, vâng. Tiểu thư muốn nói chuyện gì ạ?"

"Ngươi có biết vụ án của phủ Võ An Hầu không?"

“Nô tỳ biết…biết.”

Nha hoàn khẩn trương cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo.

"Đừng căng thẳng. Ta chỉ là buồn chán muốn tìm ai đó nói chuyện thôi."

Giang Thanh Ba mở to mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.

Nha hoàn nhát gan, thận trọng ngẩng đầu lên lén lút nhìn Giang Thanh Ba, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Tiểu thư đừng buồn, ngày tốt nhất định sẽ tới."

"Võ An Hầu rất tốt đối với ta, ta rất muốn vì bọn họ làm chút chuyện... Xem ra không còn cơ hội rồi."

"Tiểu thư đừng tự trách mình, vụ án được Củng Vệ ti xét xử không ai có thể can thiệp."

Nha hoàn nhát gan thấy vẻ mặt nàng vẫn còn lo lắng thì trầm mặc một lát mới nói.

"Võ An Hầu bị kết tội, gia sản của ông ấy đã bị tịch thu. Thân nhân nữ quyến mấy ngày tới sau khi được thả ra sợ là không còn nơi nào để đi. Đến lúc đó, người có thể cử người gửi cho họ ít tiền, để họ có thể thuê một căn nhà ổn định, đó đã được coi là sự hỗ trợ hết lòng hết sức rồi."

Giang Thanh Ba cúi đầu, hạ mi, ngăn ánh sáng dưới đáy mắt. Nàng đang chắt lọc thông tin quan trọng từ lời nói của nha hoàn nhát gan trước mặt. Tài sản của phủ Võ An Hầu bị tịch thu, những thân nhân nữ quyến được ân xá. Vậy còn nam nhân thì sao?

Môi nàng mím thành một đường thẳng, ánh mắt cố gắng kiềm chế, nàng nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trên bàn đá.

"Bọn họ…" 

Giang Thanh Ba nói hai từ thì dừng lại, nha hoàn nhút nhát nghe được ý tứ từ lời nói của nàng. Không thấy nàng buồn, nên nàng ta vội mở lời.

"Nửa tháng sau, cô gia sẽ bị đày đi Tây Bắc. Tiểu thư cố gắng giữ gìn sức khỏe chắc hẳn là có thể đi đưa tiễn người."

"Tây Bắc hoang vu hẻo lánh, những người cùng vào tù với Võ An Hầu chắc chắn sẽ vui mừng. Trời cao đất rộng hoàng đế lại ở xa, nếu họ đi đến Tây Bắc, những người kia nhất định sẽ tìm cách trả lại oán hận. Năm xưa bọn họ nhắm vào Lục Minh Châu, có lẽ..."

Giang Thanh Ba nghẹn ngào nói.

"Tiểu thư yên tâm, phía Tây Bắc có tám gia tộc lưu vong, bốn người đã chết và tàn phế, còn lại đều già yếu, là phụ nữ với trẻ em, bọn họ sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho cô gia. Có kẻ phạm tội nặng đã bị chém đầu. Hai gia tộc khác thì bị lưu đày đến Lĩnh Nam, nghe nói nơi đó chướng khí mù mịt, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu."

"Thật sao? Xem ra kết cục của phủ Võ An Hầu cũng không tệ lắm, ít nhất bọn họ còn có thể sống sót."

"Đúng vậy đấy tiểu thư, người hãy thả lỏng tâm trạng đi. Chỉ cần người còn sống, chính là còn hi vọng."

“Đa tạ ngươi đã khai thông, hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Giang Thanh Ba tháo chiếc trâm cài tóc bằng vàng ròng trên đầu ra, đặt nó vào tay đối phương.

"Phần thưởng của ngày hôm nay."

"Cái này... Đây đều là bổn phận của nô tỳ, chiếc trâm cài tóc này quá quý giá, nô tỳ không thể nhận được"

"Ta cho thì ngươi cứ cầm đi."

Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thanh Ba cũng rất giỏi lừa bịp, nha hoàn nhát gan sợ đến mức không dám nói nhiều nữa, nàng ta cầm chiếc trâm cài tóc vàng, không dám cử động.

"Đem về cất đi, có ai hỏi thì cứ nói là ta thưởng cho ngươi, sẽ không ai trách ngươi đâu."

"Đa… Đa tạ tiểu thư."

Giang Thanh Ba vẫy tay cho đối phương rời đi. Khi nha hoàn ấy vừa bước khỏi, nét buồn bã trên gương mặt nàng lập tức được xóa sạch.

Mấy ngày nay, mỗi lần Giang Thanh Ba hỏi về tình hình bên ngoài, Lục Y luôn nói không có tin tức gì. Những người khác cũng nó tương tự như vậy. Vụ án đã xảy ra gần hai tháng, sau một thời gian dài trì hoãn như vậy đáng lẽ đã nên xong hết để kết án. Chắc chắn không thể không có tin tức gì.

Sau khi suy nghĩ sâu sắc, Giang Thanh Ba nhận ra rằng nha hoàn xung quanh có lẽ đã biết từ lâu, nhưng họ lo lắng nàng sẽ bị kích thích nếu phát hiện ra, vì vậy nên mới giữ bí mật.

Thân thể nàng không chịu được kích thích, trong tiểu viện nhỏ này tất cả mọi người đều biết. Họ luôn thận trọng trong từng lời nói việc làm, chỉ lo sợ nàng tức giận. Nàng đã nhiều lần nói, chuyện của Võ An Hầu sẽ không làm cho tâm tình bản thân nàng dao động quá mức. Nhưng bất kể nàng có nói gì, cũng không ai tin, trong lòng Giang Thanh Ba cũng rất bất lực!

“Tiểu thư, nô tỳ vừa thấy một nha hoàn hoảng sợ bỏ chạy, trên tay còn cầm trâm cài của người.”

Lục Y quay lại vọng lâu nhìn mái tóc của Giang Thanh Ba.

“Trâm cài tóc gì?”

Lục Mai cầm theo áo choàng của Giang Thanh Ba đi đến. Nàng ấy chỉ nghe được nửa câu sau, đầu óc rối bời, theo ánh mắt của Lục Y nhìn sang Giang Thanh Ba, nàng ấy sửng sốt giây lát.

“Tiểu thư, trâm cài trên đầu người đâu rồi?”

“Ta thưởng rồi.”

Giang Thanh Ba mặc áo choàng vào, nàng mở miệng như bình thường.

"Ta nghe nàng ấy nói chút chuyện về phủ Võ An Hầu, sau đó thưởng cho nàng chiếc trâm cài tóc, chắc nàng ấy thẹn thùng quá nên mới bị sự nhiệt tình của ta dọa chạy."

Giang Thanh Ba nhẹ giọng nói, nhưng trong lòng hai thị nữ lại bùng nổ.

"...Người biết rồi!"

Lục Y nắm chặt vạt áo, lo lắng nhìn Lục Mai bên cạnh.

"Thưa tiểu thư... chúng nô tỳ không cố ý giấu người. Đó là do cơ thể người không chịu được kích thích."

Lục Mai bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt của nàng lại dán chặt vào Giang Thanh Ba, lặng lẽ quan sát biểu hiện của nàng. Tựa hồ chỉ cần phát hiện nàng có dao động gì sẽ lập tức hét lớn lên.

"... Ta biết. Ta không có ý đổ lỗi cho các ngươi."

Giang Thanh Ba thở dài.

"Đừng căng thẳng như vậy. Ta cũng không yếu đuối như thế, hơn nữa đây chỉ là chuyện vặt vãnh, không đáng để kích động."

"Nô tỳ không tin."

"Nô tỳ cũng không tin." 

"... Bây giờ hai người các ngươi mới không giống như bình thường."

"Vâng."

"..."

Chà, bây giờ nàng được đối xử cứ như món đồ sứ dễ vỡ. Giang Thanh Ba đặt tay lên bụng. Haizz, nàng cũng thừa nhận bây giờ mình có thân thể dễ vỡ, nhưng không phải bên trong tâm hồn nàng vẫn có thể mạnh mẽ sao?

“Nói chung ta cũng không sao cả, các ngươi không cần phải lo lắng.”

Giang Thanh Ba ăn một miếng điểm tâm, kéo áo choàng đứng dậy.

"Được rồi, chúng ta trở về thôi."

Lục Mai và Lục Y nhìn nhau. Đột nhiên Lục Y che bụng lại.

“Tiểu thư, nô tỳ đau bụng, muốn đi nhà xí.”

“…Đi đi.”

Lục Y xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng thay vì đến nhà xí, nàng ấy lại chạy qua thư phòng tìm Giang Nguyên.

***

Khi Giang Nguyên nghe tin Giang Thanh Ba đã biết chuyện phủ Võ An Hầu, ông vội vàng chạy đến Hàn Giang Viện

"Ngươi làm sao vậy, không phải ta đã căn dặn các ngươi canh giữ nàng cẩn thận không cho rời xa nửa bước sao? Tại sao lại để cho nàng lợi dụng sở hở hả?"

Giang Nguyên lau mồ hôi trên trán hỏi Lục Y.

“Tiểu thư thoạt nhìn vẫn như thường ngày, nô tỳ không ngờ nàng lại nổi lên lòng nghi ngờ.”

Trong lòng Lục Y cũng cảm thấy bất đắc dĩ, tâm tư tiểu thư có lúc còn sâu hơn biển. Bọn họ vẫn thường thấy nàng im lặng, đột nhiên lại làm ra việc để đẩy bọn họ ra. Nếu sớm biết như vậy, họ sẽ không bao giờ cho Giang Thanh Ba có cơ hội.

Tiểu thư thông minh quá cũng không tốt, khiến người ta không thể đề phòng.

"..."

Giang Nguyên thở dài trong lòng. Nữ nhi thông minh quá cũng không tốt, muốn giấu giếm nàng một chút cũng không được.

Khi Giang Nguyên đến Hàn Giang Viện, Giang Thanh Ba đang chọn quần áo, vẻ mặt nàng bình tĩnh không có gì khác thường.

"Nữ nhi, nếu con thấy buồn thì cứ khóc đi, con sẽ cảm thấy tốt hơn."

"Con không buồn. Lục Minh Châu mới là người bị lưu đày ở Tây Bắc chứ không phải con."

Giang Thanh Ba trông rất nghiêm túc, nàng coi đó như điều hiển nhiên..

"..."

Trong lúc nhất thời, ông không biết nên mừng vì tâm tình nữ nhi mình bình tĩnh, hay buồn bực vì tính cách vô tâm của nàng.

“Phụ thân vội vàng tới đây, chẳng lẽ là cho rằng con sẽ khóc tới chết chứ?”

Giang Thanh Ba rót hai ly nước ấm, đặt một ly trước mặt phụ thân, ly còn lại tự mình uống.  

"Phụ thân, người yên tâm con rất bình tĩnh, sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà khóc đâu."

"..."

Ông thực sự lo lắng, nhưng lập tức im lặng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nữ nhi mình. Lo lắng gì, nàng có lo lắng không? Không thể nào.

“Phụ thân, con muốn ăn bánh ngọt ở cửa hàng thứ ba trên phố Đông, ngày mai phụ thân đi qua nhớ mua một túi cho con.”

“Thành giao.”

Giang Nguyên bình tĩnh nhìn nàng, ông thở phào nhẹ nhõm vì không thấy nàng có gì lạ.

"Con ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, chuyện của phủ Võ An Hầu ta sẽ thay con xử lý."

"Đa ta phụ thân."

Giang Nguyên đang chuẩn bị rời đi. Khóe mắt ông liếc nhìn bộ quần áo lộng lẫy Lục Mai đang cầm trên tay, quay người rời đi.

Những bộ quần áo đẹp lộng lẫy đã được Lục Mai chọn nhưng Giang Thanh Ba lại lắc đầu không hài lòng. Nàng lấy một bộ khác.  

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân đang đi xa, như chợt nhớ ra chuyện gì Giang Nguyên vội vàng quay lại. Ông đứng ở cửa, thở hổn hển chỉ vào bộ y phục lộng lẫy.  

“Con bé chết tiệt, con muốn vào cung sao?”

Trời đất, suýt chút nữa ông đã bị nữ nhi lừa. Nàng mà ngoan ngoãn cái mông ấy.

“Con vốn định vào cung, nhưng không phải vì sự tình của Võ An Hầu.”

“Bạc trong tay đã đốt hết rồi, con còn định cho thêm nữa sao?”

Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng.

"Từ bỏ đi. Thái Thượng Hoàng sáng sớm đã nói qua chuyện này, hơn nữa gần đây các bộ không thiếu tiền, con không được phép vào cung gây chuyện.”   

“…Bây giờ thậm chí còn không cho phép quyên góp tiền hả? Thái Thượng Hoàng như vậy có phải hơi quá đáng không!"

"Những người khác được phép, nhưng con... thì không thể."   

"Phân biệt đối xử với con?"  

"Đúng vậy, phân biệt đối xử với con đó."  

"..."

Không phải chứ!

"Cho dù phụ thân có thỉnh xin cho con vào cung, con cũng không vào được cửa cung đâu, không tin con có thể thử một chút."

“…Người không nói dối con đấy chứ?”

"Phụ thân có cần thiết nói dối con sao?"

Giang Thanh Ba nhìn phụ thân mình, đến khi chắc rằng ông thực sự không nói dối, nàng mới thở dài.

"Trở về thay quần áo đi, không cần tiến cung. Sự tham gia của Lục Minh Quân không chỉ giới hạn ở sự tình Thọ Vương, nó còn phức tạp hơn con tưởng tượng nhiều. Nếu Lục Minh Châu không bán mạng làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, mạng sống của gia đình họ cũng đã không thể giữ lại được."  

“Lúc trước người đã nói là tội không nghiêm trọng mà.”

Giang Thanh Ba ra vẻ chất vấn nhìn phụ thân mình.

“… Trước đây vốn dĩ không quá nghiêm trọng, ta cũng vừa mới biết chuyện.”

Giang Nguyên quay đầu nhìn qua chỗ khác.  

"... Thời gian biết được cũng thật là trùng hợp!"
Chương kế tiếp