Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 73.2
"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, con ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai đi."

"Phụ thân!"

Giang Thanh Ba gọi phụ thân chuẩn bị rời đi lại.

"Con muốn gặp Lục Minh Châu."

"..."

"Phụ thân."

Giang Thanh Ba kéo ống tay áo cha mình.

"Được rồi, sáng mai ta thử đi bẩm báo Hoàng thượng xem, có được hay không còn phải xem tâm trạng của người thế nào."

"Đa tạ phụ thân, nếu không được thì thôi vậy."

"Tốt nhất là thế."

Giang Nguyên bĩu môi.

***

Bảy ngày sau, Võ An Hầu bị xóa bỏ tước vị Hầu gia, giáng xuống làm thứ dân. Thái Thượng Hoàng thương hại ông ấy lớn tuổi nên miễn việc lưu đày, được thả ra cùng với nữ quyến phủ Võ An Hầu.

Ngày ra tù, sắc trời u ám, mưa phùn bay lất phất che khuất tầm nhìn, mưa rơi rả rích liên tục hạ xuống trần gian. Người đi đường đều đang chạy chậm đi tìm chỗ trú, cả nhà Võ An Hầu che dù dìu dắt nhau đi bộ trên con đường lầy lội ướt át, vừa đi vừa nghỉ.

Đi qua một con phố rồi lại một con phố, đoàn người đi vào hẻm Liễu.

"Còn bao lâu nữa mới đến nơi? Ta sắp không đi được nữa rồi!"

Đan Tuệ Quân một tay nâng Lương Nghi Tĩnh một tay đấm vào đùi mình, vẻ mặt bà sắp hết kiên nhẫn.

Lục Mai dẫn đường không quan tâm bà ta, nàng ấy quay đầu nhìn Võ An Hầu, cười nói.

"Lục lão gia, sắp đến nơi rồi."

Võ An Hầu gật đầu rồi quay đầu nhìn Đan Tuệ Quân, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn còn chưa kịp giấu đi của bà ta, ánh mắt ông ấy trầm xuống.

"Nếu ngươi sốt ruột thì có thể về nhà mẹ đẻ ở, hoặc là muốn thoát khỏi Lục gia chúng ta cũng được. Ta sẽ để lão Nhị viết một tờ hưu thư cho ngươi."

Lục Tử Tuệ mím chặt môi kéo ống tay áo Đan Tuệ Quân.

"Mẫu thân, Hầu phủ đã không còn, người đừng chọc giận tổ phụ nữa."

"Công công, nhi tức sai rồi."

Đan Tuệ Quân cúi gằm mặt xuống.

Một tia sảng khoái thoáng lướt qua đáy mắt Lục Mai rồi lập tức biến mất không dấu vết.

"Đến rồi."

Lục Mai chỉ vào một cổng viện đang mở toang hơi xéo phía đối diện bọn họ, rồi đỡ Võ An Hầu đi vào.

Giang Thanh Ba được nha hoàn đỡ đang đứng trước cổng.

"Công công."

"Con đã hòa ly với Minh Châu rồi, không cần phải hao tâm tổn sức như vậy đâu."

Võ An Hầu thở dài nói.

"Người hiểu lầm rồi. Hôm nay con thay mặt phụ thân đến đây thu xếp cho người. Hai người cùng làm quan trên triều nhiều năm, ông ấy rất quý trọng năng lực của người."

"..."

Lão thất phu Giang Nguyên mà nhìn thấy cảnh ông ấy nghèo túng khốn khó như này có khi còn kích động đốt pháo ấy chứ, quý trọng năng lực? Có quỷ mới tin? Đứa nhỏ này nói dối cũng chẳng biết lựa lời mà nói. Thôi thôi, cũng không làm khó con bé nữa, cứ coi như là lão thất phu Giang Nguyên kia làm đi.

"Làm phiền phụ thân con lo lắng rồi."

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Huống hồ lúc ở Hầu phủ người chăm sóc con rất nhiều, giờ con có thể giúp đỡ vài chuyện nhỏ nhặt trong khả năng cũng là việc nên làm mà."

Giang Thanh Ba thấy sắc mặt mọi người Hầu phủ không tốt nên vội gọi tỳ nữ.

"Mau bưng chậu than ra đây.”

"Mọi người mau bước qua chậu than xua đuổi đen đủi, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi."

Võ An Hầu bật cười nhưng cũng không từ chối. Ông dẫn đầu bước qua chậu than, những người còn lại cũng mong muốn về sau có ngày lành tháng tốt nên đều đi qua chậu than.

Giang Thanh Ba vung tay lên, nhóm tỳ nữ nhanh chóng bưng canh gừng nóng lên.

"Thời tiết thay đổi đột ngột, mọi người uống canh gừng cho ấm người."

"Sắc mặt con rất kém, nghỉ ngơi một tháng mà vẫn như thế này, bệnh nghiêm trọng lắm sao?"

Võ An Hầu buông cái bát không xuống rồi quan sát sắc mặt Giang Thanh Ba, rồi nhăn mày.

"Vẫn là bệnh cũ của nhi tức thôi, nền tảng thân thể yếu, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt lên thôi."

Giang Thanh Ba cười nói, có Nhị phòng ở đây nàng không tiện nhắc đến chuyện có thai, nàng không tin bọn họ, huống hồ còn chưa đến ba tháng, chưa đến lúc nên nói ra.

"Qua một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi."

"Con chú ý sức khỏe."

"Nhi tức biết rồi."

Một nha hoàn khẽ nhắc nhở Giang Thanh Ba, lúc này nàng mới để ý đến ống quần của các nữ quyến đều đang nhỏ nước, nàng vội thúc giục.

"Nước ấm đã chuẩn bị đầy đủ rồi, mọi người mau vào trong tắm rửa đi, đồ ăn cũng nấu xong rồi, tắm xong ra ăn cơm là vừa."

"Bây giờ không phải đang ở trong Hầu phủ nữa, không cần tuân thủ những quy củ đó, đi xuống tắm rửa hết đi."

Võ An Hầu xoa đầu Diêm ca nhi.

"Đừng để mấy đứa nhỏ lạnh quá mà bị cảm, nay đã khác xưa rồi."

Ôn Tĩnh đỡ Võ An Hầu đứng dậy rời đi đầu tiên. Những người khác cũng không ở lại đại sảnh nữa, sau khi hỏi nha hoàn phòng của mình ở đâu thì họ đều nhanh chân rời đi.

Bùi Thục Nhàn ở lại cuối cùng, bà ấy uốn gối hành lễ với Giang Thành Ba.

"Làm phiền Tam đệ muội vất vả."

"Chuyện nên làm thôi. Lúc trước Đại tẩu cũng đối xử với muội rất tốt."

Giang Thanh Ba xoa đầu Diêm ca nhi nói.

"Đại tẩu mau dẫn mấy đứa nhỏ đi tắm rửa đi, quần áo ta đã cho chuẩn bị hết rồi.”

“Lục Y, ngươi đi giúp Oánh tỷ nhi tắm gội."

Lục Y lập tức tiến lên đưa Oánh tỷ nhi và Diêm ca nhi đi trước.

Bùi Thục Nhàn đỏ mắt. Trên đời này người dệt hoa trên gấm thì nhiều nhưng người đưa than ngày tuyết rơi lại được mấy ai. Đặc biệt là bây giờ cả nhà Võ An Hầu bọn họ đã nghèo rớt mồng tơi, mà Giang Thanh Ba cũng đã hòa ly với Lục Minh Châu rồi. Nói thế nào cũng chẳng còn quan hệ gì với Võ An Hầu nữa nhưng nàng vẫn hao tâm tổn sức an bài mọi việc giúp bọn họ.

"Đa tạ Tam đệ muội, ân tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng."

"Được rồi, được rồi, về sau tẩu không được giấu điểm tâm làm của riêng nữa đấy nhá."

Phụt!

Bùi Thục Nhàn bật cười.

"Cho dù lúc nào muội cũng không quên ăn được nhỉ."

"Được rồi, tẩu mau đi đi, đứng đây lúc nữa là nước nguội hết đấy. Tẩu mà xảy ra chuyện gì muội còn phải bận rộn tìm đại phu, chẳng phải mệt chết muội à?"

"Rồi rồi, ta đi ngay đây."

Mọi người đã đi hết, chỉ còn một mình Giang Thanh Ba ngồi gần lò sưởi ở đại sảnh, tự rót cho mình một bát canh gừng.

Cả nhà Hầu phủ tắm rửa sạch sẽ rồi lại quay lại đại sảnh, đồ ăn cũng đã được mang lên. Cả nhà vây quanh bàn cơm, tuy thiếu ba người nhưng ai nấy đều vui mừng vì được ra khỏi đại lao, không khí không quá tang thương.

Võ An Hầu chỉ ăn một lát đã buông bát.

"Mọi người ăn đi, mấy hôm nay ta quá mệt mỏi, muốn về phòng nằm nghỉ."

"Công công, con có mời Tả đại phu đến đây, người có chỗ nào không khỏe cứ nhờ ông ấy xem cho, có bệnh nên điều trị sớm, tránh để lại mầm bệnh."

Giang Thanh Ba thấy sắc mặt ông nhợt nhạt, lại nghĩ đến ông ấy đã cao tuổi mà phải ngồi trong đại lao hơn một tháng, sợ rằng thân thể không chịu nổi. Nàng nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho Lục Mai, nàng ấy lập tức đỡ Võ An Hầu đi.

Ôn Tĩnh muốn đi theo nhưng Võ An Hầu bảo bà cứ ở lại ăn cơm.

"Y thuật của Tả đại phu rất tốt, bà bà không cần lo lắng đâu."

"May mà có con suy nghĩ chu đáo. Ông ấy lớn tuổi rồi, hơn tháng nay lúc nào ta cũng lo lắng, chỉ sợ..."

Ôn Tĩnh nói đến đây đã đỏ bừng mắt.

"Cảm ơn con."

"Chuyện nên làm thôi, trước giờ mọi người đối xử rất tốt với con mà."

Lương Nghi Tĩnh đang ăn cơm thản nhiên liếc nhìn bụng mình, trầm tư một lát rồi buông đũa.

"Tam thẩm, có thể... có thể nhờ thẩm để đại phu xem giúp con không."

Lương Nghi Tĩnh đặt một tay lên bụng, đỏ mắt nói.

"Hai ngày rồi nó không hề động đậy."

"Con cứ ăn no đi đã, lát nữa ta sẽ bảo Tả đại phu xem cho mọi người. Chúng ta có bệnh thì chữa, không bệnh thì uống ít dược bồi bổ thân thể cũng được."

Bây giờ Lương Nghi Tĩnh đã lộ rõ bụng, cũng sắp được sáu tháng rồi mà bụng nàng ta có vẻ hơi nhỏ, trông như thiếu dinh dưỡng. Giang Thanh Ba có ý kiến với tất cả mọi người ở Nhị phòng nhưng với trẻ con thì không, nên cũng không muốn làm khó nàng ta lúc này.

"Lát nữa sẽ xem cho con đầu tiên, y thuật của Tả đại phu tốt lắm, chỉ cần con tin tưởng."

Nàng không định làm khó đối phương lúc này nhưng người Nhị phòng có tin đại phu nàng đưa tới không thì không chắc.

"Con tin, đa tạ Tam thẩm."

"Mau ăn đi."

Giang Thanh Ba gắp một con bồ câu non vào trong bát của Lục Minh Thần.

"Tứ đệ gầy đi nhiều rồi, phải ăn thật nhiều để bồi bổ."

Lục Minh Thần cúi đầu nhìn bát của mình sau đó chia con bồ câu làm hai nữa, một nửa cho Ôn Tĩnh còn một nửa cho Diêm ca nhi nhỏ tuổi nhất.

Đứa trẻ này đã trưởng thành, giờ cũng hiểu được phải chăm sóc người nhà rồi. Giang Thanh Ba rất mừng, nhưng cũng không nén được nỗi chua xót. Trải qua một trận tai ương ngục tù, đứa trẻ hư cũng hiểu chuyện hơn rồi.

Ôn Tĩnh đỏ mắt, đáy mắt bà thấp thoáng ánh nước, sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn là mấy, bàn ăn chợt yên tĩnh xuống, không khí cũng nặng nề hơn.

"Mọi người làm sao vậy, khoảng thời gian trong đại lao còn có thể chịu đựng được, bây giờ tất cả mọi người vẫn còn sống yên ổn ở đây, ngày tháng sau này còn dài lắm."

Giang Thanh Ba vỗ vỗ bả vai Bùi Thục Nhàn.

"Cuộc sống tươi đẹp còn đang chờ chúng ta ở đằng trước kìa, phấn chấn lên."

"Vẫn còn bồ câu non đây này, mỗi người nửa con, mọi người đều phải bồi bổ vào cho muội."

Tất cả bồ câu non đều được bưng lên bàn, những người khác đều chủ động gắp vào bát mình, chỉ có Lục Minh Thần gắp nửa con vào bát Giang Thanh Ba.

"Tam tẩu ăn đi."

Giang Thanh Ba cảm động sắp khóc rồi! Lần đầu gặp Lục Minh Thần hắn vẫn là một thằng nhóc hư hỏng thích ăn mảnh, lâu dần thành thói quen nên khó học được cách chia sẻ, vậy mà bây giờ đã học được khiêm nhường rồi. Nàng gắp trả nửa con bồ câu lại cho hắn, cười nói.

"Thân thể Tam tẩu không tốt, không được ăn bồ câu, đệ ăn giúp tẩu đi."

Lục Minh Thần liếc nhìn Ôn Tĩnh, thấy bà ấy gật đầu mới cầm đũa lên ăn ngấu ăn nghiến. Giang Thanh Ba mím môi, đứa trẻ này ở trong tù ngày nào cũng ăn màn thầu với cháo loãng chắc đã thèm lắm rồi.

"Sao sức khỏe con lại kém thế? Sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt?"

Ôn Tĩnh lo lắng nhìn Giang Thanh Ba, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

"Bệnh cũ thôi, không sao ạ."

"Con đã ốm yếu đến mức này rồi còn lo lắng cho nhà ta, bận trước bận sau như vậy quá vất vả cho con."

"Con nằm trên giường hơn một tháng nay đã buồn bực sắp không chịu nổi rồi, nhân cơ hội này đi ra ngoài một chuyến, vẹn cả đôi đường."

"Bây giờ không còn Hầu phủ nữa rồi, trên người ta cũng chẳng còn đồ gì tốt, ân tình lần này của con ta xin ghi tạc trong lòng, sau này con có chuyện gì cứ việc mở lời."

"Được ạ, đến lúc đó con sẽ không khách khí đâu."

Ôn Tĩnh bật cười, nỗi lo âu trong mắt thoáng chốc tiêu tán. So với bây giờ khách khí mà sau này đột nhiên mở miệng yêu cầu thì bà ấy càng thích người sảng khoái như Giang Thanh Ba.

Giang Thanh Ba không đói bụng, nàng mới ăn hai ba miếng đã buông đũa, ngồi sang một cái ghế khác.

Trên bàn cơm không ai nói gì nữa, sáu bảy đôi đũa lặng lẽ bay nhanh trên bàn cơm, chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Mọi người thực sự đói sắp lả rồi.

Lúc trước Giang Thanh Ba có sai tỳ nữ đưa cơm đến ngục nữ nhưng không thể đưa mỗi ngày, chỉ có thể vài ngày đưa một lần, còn nhóm người Võ An Hầu ở ngục nam chỉ có thể ăn bánh bao với cháo trắng.

Ăn xong, mọi người lục tục buông đũa, cũng không biết ai đột nhiên bật khóc rồi những người khác cũng đỏ mắt nức nở theo.

Giang Thanh Ba không hề có ý định đứng dậy an ủi, phủ Võ An Hầu không còn nữa rồi, những ngày tháng thoải mái sung túc đã một đi không trở lại, bọn họ cần phải thích ứng với cuộc sống hiện tại. Sau một trận khóc lóc đã đời phát tiết hết mọi cảm xúc, mọi người ngược lại đã khá hơn nhiều.

Có lẽ đã phát tiết đủ rồi, tiếng khóc lóc trên bàn cơm dần dần ngừng lại, trên mặt Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn còn nở nụ cười.

"Ngươi làm gì vậy?"

Bùi Thục Nhàn gọi Đan Tuệ Quân vừa đứng dậy định đi lại.

"Ở trong tù chịu tội hơn một tháng, giờ muội muốn đi ngủ một lát."

Vẻ mặt Đan Tuệ Quân vô cùng mệt mỏi.

"Ngươi muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi à, rửa bát dọn dẹp đại sảnh xong rồi đi đâu thì đi."

"Không phải có nha hoàn sao, để bọn họ rửa là được, mọi người tranh thủ có thời gian rảnh thì mau đi nghỉ ngơi đi chứ."

"Ngươi cho rằng vẫn đang ở Hầu phủ à, những nha hoàn này là nha hoàn của Giang phủ, dựa vào đâu họ phải rửa bát dọn nhà cho ngươi."

Vẻ mặt Bùi Thục Nhàn rất khó coi, mọi người đều biết đây là chuyện phải làm chỉ có Đan Tuệ Quân vẫn đáng ghét y như trước.

Nếu đã có người đứng ra nói chuyện giúp thì Giang Thanh Ba rất vui vẻ mà ngồi nghe. Có mấy người không đáng được giúp đỡ!

"Nhưng bọn họ là người của Tam đệ muội, giúp đỡ rửa bát dọn nhà chẳng phải chuyện đương nhiên sao?"

Đan Tuệ Quân quay đầu nhìn Giang Thanh Ba, hỏi.

"Tam đệ muội không để ý đúng không? Dù sao cũng là người một nhà."

"Ngươi chắc chắn là đang hỏi ta chứ?"

Giang Thanh Ba nhướng mày nhìn bà ta.

Đan Tuệ Quân bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Thanh Ba thì rụt người lại, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.

"Hôm nay tẩu..."

"Nhị phòng các người hại cả nhà ngồi tù, còn đi đến bước đường hôm nay vậy mà không biết xấu hổ tỏ ra đáng thương nữa à?"

Bùi Thục Nhàn đập bàn, lửa giận cháy hừng hực trong mắt bà ấy.

"Hôm nay ngươi mà không rửa chỗ bát này thì cút ngay cho ta! Chẳng phải ngươi nhớ thương nhà mẹ đẻ lắm sao, nhân dịp này thì cút về đó luôn đi! Chỗ này của chúng ta không cung phụng được Tôn Đại Phật như ngươi."

"Ngươi dựa vào..."

"Ta đồng ý."

Ôn Tĩnh phụ họa.

"Các người hùa nhau bắt nạt một phòng cô nhi quả phi chúng ta phải không?"

"Bảo ngươi rửa cái bát đã kêu là bắt nạt? Có phải muốn chúng ta cung phụng ngươi như đại tiểu thư mới được không?"

Ôn Tĩnh cũng lạnh lùng nói.

Lương Nghi Tĩnh ôm bụng không dám nói lời nào, cũng không ra mặt che chở Đan Tuệ Quân như trước nữa.

Lục Tử Tuệ khó chịu cúi gằm mặt lén lút kéo tay áo mẫu thân.

"Mẫu thân đừng nói nữa, con dọn dẹp cùng người."

Đan Tuệ Quân trừng mắt nhìn nàng ta.

"Mẫu thân, không còn phủ Võ An Hầu nữa rồi..."

"Sao phải to tiếng lên vậy, ta rửa là được chứ gì!"

Đan Tuệ Quân đỏ mắt nói.

Ôn Tĩnh và Lương Nghi Tĩnh cũng không để bà ta làm một mình mà dẫn cả Lục Tử Oánh cùng dọn dẹp bàn ăn.

Bên kia, Tả đại phu đã đi vào nhà chính. Đầu tiên ông bắt mạch cho Lương Nghi Tĩnh, những người khác cũng không có vấn đề gì, chỉ hơi suy dinh dưỡng, chú ý bồi bổ là khỏe lên.

Chỉ có Võ An Hầu và Lương Nghi Tĩnh có vấn đề.

Võ An Hầu lớn tuổi trong người vốn đã có bệnh, sau khi ngồi trong đại lao hơn một tháng, những bệnh ngầm đó đã nặng thêm, nếu không chú ý nghỉ ngơi bồi bổ ngày sau sẽ để lại mầm bệnh khó trị, lâu ngày còn nguy hiểm đến tính mạng.

Lương Nghi Tĩnh cũng nghiêm trọng, thai nhi có dấu hiệu sinh non, một tháng tới cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.

"Cầu xin đại phu nhất định phải giữ được đứa trẻ này, đây là đứa con đầu tiên của Tử Ninh, là chắt trai đầu tiên của Lục gia chúng ta đấy."

"Đừng ầm ĩ."

Tả đại phu quát lớn rồi cúi đầu viết phương thuốc, đưa cho Đan Tuệ Quân.

"Nhân sâm? Hầu phủ không còn, bây giờ ta lấy đầu ra bạc mua nhân sâm?"

Đan Tuệ Quân nhìn Giang Thanh Ba hỏi.

"Tam đệ muội có không..."

"Lục Y, cầm phương thuốc đến dược phòng bốc thuốc."

"Đa tạ Tam đệ muội, muội đúng là người tốt."

Đan Tuệ Quân tươi cười nói, ánh mắt đầy vẻ lấy lòng.

"Đa tạ Tam thẩm, ân tình này con xin nhớ kỹ."

"Ta nể mặt đứa trẻ nên mới giúp ngươi."

Giang Thanh Ba đưa phương thuốc cho Lục Y, ánh mắt lướt qua mấy người Nhị phòng.

"Nay đã khác xưa, thu lại hết những tính toán của các người vào bụng đi, lại xảy ra chuyện gì sẽ không ai giúp được các ngươi đâu."

"Ta biết rồi."

Thăm bệnh xong, người nên nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi, những người còn lại thì bận rộn dọn dẹp. Đan Tuệ Quân vô cùng không tình nguyện nhưng dưới sự áp bức của đại tẩu và bà bà nên chỉ có thể vùi đầu vào làm. Dọn dẹp xong, bà ta vội vàng quay về nghỉ ngơi, chỉ sợ ở lại thêm một lát lại bị bắt làm việc.

"Tiểu thư, lão gia đến."

"Phụ thân ta?"

Giang Thanh Ba giật mình, nàng sững sờ một lát mới đứng dậy đi ra cửa, quả nhiên thấy Giang Nguyên đang che ô đi vào viện.

"Con cẩn thận, ngồi trong đấy mà nghỉ ngơi đi, đừng đi lại nhiều như vậy."

Giang Nguyên vội vàng bước lên hai bước đỡ người ngồi xuống ghế dựa, xong mới thở phào nhẹ nhõm.

"Võ An Hầu đâu? Ta có việc tìm ông ấy?"

"Công công không khỏe, đang nghỉ ngơi."

"Giang Nguyên vào đi."

Võ An Hầu đứng chếch phía đối diện đại sảnh vẫy tay với ông ấy.

"Con ngồi một lúc đi rồi chúng ta cùng về nhà sau."

Giang Nguyên dặn xong mới đi sang hướng đối diện.

Kẽo kẹt!

Cửa đại sảnh bị đóng lại.

Ôn Tĩnh không thể quay về nghỉ ngơi chỉ đành ngồi lại cùng Giang Thanh Ba. Bùi Thục Nhàn cũng không đi mà ngồi sang bên cạnh.

"Những bộ quần áo này làm vội vàng nên có bộ chưa đúng kích cỡ, hai hôm nữa con sẽ phái nha hoàn sang đây sửa lại cho mọi người."

Giang Thanh Ba quan sát xiêm y lỏng lẻo trên người hai người rồi nói tiếp.

"Đúng rồi, con có để ít vải trong phòng của mọi người, nếu mọi người không làm được thì chờ mấy ngày nữa để tỳ nữ đo kích cỡ rồi làm."

"Không cần phiền phức như thế, ta làm được, áo trong của công công các con trước đây đều do ta làm."

"Ta cũng làm được."

Bùi Thục Nhàn nắm tay Giang Thanh Ba nói.

"Muội đã giúp quá nhiều cho chúng ta rồi, không cần phiền toái nữa, cho dù không biết thì ta cũng học được."

"Thế thì tốt rồi."

Giang Thanh Ba nhìn ánh mắt nghiêm túc của bà ấy, ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Quả thực đây là lúc Bùi Thục Nhàn cần thích ứng với cuộc sống phải hoàn toàn dựa vào bản thân.

"Có việc gì mọi người cứ tìm con, đừng ngại."

"Yên tâm, lúc nào nên tìm muội giúp đỡ ta sẽ không khách sáo đâu."

Bùi Thục Nhàn nói.

Nhà mẹ đẻ của Bùi Thục Nhàn cũng là thế gia đại tộc, nhưng nghe nói bà ấy không hòa thuận với bên đấy lắm, có dẫn con cái về đó cũng chẳng sống yên ổn.

Nhà mẹ đẻ của Ôn Tĩnh ngược lại hài hòa hơn, nhưng mấy năm trước Ôn lão gia tử về hưu đã bán phủ đệ đi, cả nhà về quê hết, bây giờ nhà mẹ đẻ không còn một ai ở kinh thành.

Ba người ngồi tán gẫu thêm một lúc mới thấy Giang Nguyên và Võ An Hầu đi từ phòng ngủ chính ra.

"Thanh Ba, về nhà thôi."

Giang Nguyên đi đến giữa sân mới gọi nàng.

Giang Thanh Ba tạm biệt hai người rồi đi theo phụ thân, lúc ra đến ngoài còn uốn gối hành lễ với Võ An Hầu.

"Công công, con xin phép đi về trước."

"Về sau ít tới đây thôi."

"???"

Giang Thanh Ba sửng sốt nhìn Võ An Hầu.

"Ngươi có biết nói chuyện không?"

Giang Nguyên nổi giận trừng mắt mắng Võ An Hầu.

"Tuy vụ án đã kết thúc nhưng người kinh thành vẫn còn nhìn chằm chằm ta, con xuất hiện ở đây dễ lây họa cho Giang gia."

Võ An Hầu giải thích.

"Nhi tức biết rồi."

"Những nha đầu này cũng dẫn về hết đi, bây giờ ta đã là thứ dân, không dùng nổi nha hoàn."

"Công công, có thể để lại một hai nha hoàn không? Thai nhi của Nghi Tĩnh nằm hơi lệch hướng, cần phải chăm sóc tỉ mỉ."

Đan Tuệ Quân vội nói.

"Nơi này không phải Hầu phủ."

Võ An Hầu lạnh lùng liếc nhìn bà ta.

"Ngươi là bà bà của con bé đáng lý nên chăm sóc nó mới phải."

Đan Tuệ Quân còn định cãi lại nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Võ An Hầu thì ngượng ngùng ngậm miệng.

Giang Thanh Ba rất hài lòng với thái độ của Võ An Hầu đối với Nhị phòng. Sau khi chào tạm biệt mấy người Lục Minh Thần, nàng dẫn đầu đám nha hoàn rời đi.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Đan Tuệ Quân phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba.

Chờ đó cho ta!

Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng Đan Tuệ Quân đã lén lút ra cửa. Bà ta đi thẳng đến Đan gia, trên đường quay về còn ghé vào cửa hàng mua một phần bánh hoa quế. Tầm này cửa hàng không có ai, đợi nữ chưởng quầy tới gần Đan Tuệ Quân mới khẽ nói.

"Ngày hôm qua Giang Nguyên gặp Võ An Hầu, hai người họ bí mật nói chuyện khoảng nửa nén hương, không nghe được nói chuyện gì."

"Có ai khác tới nữa không?"

Nữ chưởng quầy khẽ hỏi.

"Không."

"Tiếp tục quan sát, một khi có chuyện khác thường lập tức tới đây báo."

"Ta biết rồi."

Đan Tuệ Quân tươi cười thanh toán, vẻ mặt như thường rời khỏi cửa hàng.

Quay lại hẻm Liễu, có tiếng binh binh bang bang vang lên từ trong bếp, bà ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn.

"Mới sáng tinh mơ ngươi đã lười biếng chạy ra ngoài à?"

Ôn Tĩnh nhíu mày đầy chán ghét.

"Lần này bà bà hiểu lầm con rồi."

Đan Tuệ Quân lấy một nén bạc hai mươi lượng ra đặt lên bệ bếp.

"Con về nhà mẹ đẻ lấy ít bạc."

Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Đan Tuệ Quân mà cũng chịu về nhà mẹ đẻ lấy bạc sao? Chẳng lẽ trời sắp đổ mưa đỏ rồi?

"Giang Thanh Ba đã hòa ly với Tam đệ, chúng ta không thể dùng bạc của muội ấy mãi được đúng không?"

Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn lại liếc nhau, ăn ý gật đầu.

"Ngươi nói đúng lắm, chuyện gì cũng tìm Tam đệ muội quả thực không ổn lắm, vậy thì chuyện chi tiêu trong nhà về sau phải dựa vào Nhị đệ muội rồi."

Bùi Thục Nhàn nói.

"Vất vả cho ngươi rồi. Hôm nay muốn ăn gì?"

Ôn Tĩnh dịu dàng hỏi.

Đan Tuệ Quân: ...

Có phải bọn họ thay đổi quá nhanh rồi không?
Chương kế tiếp