Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 75

Chớp mắt đã đến ngày Lục Minh Châu đi lưu đày.

Giang Thanh Ba đứng từ xa nhìn đoàn người Lục Minh Châu bị quân lính của Củng Vệ Ti áp giải tới.

Lục Mai tiến lên. Dưới ma lực của ngân lượng, quân lính áp giải cho phép đoàn người Lục Minh Châu dừng lại một lúc.

Giang Thanh Ba đi đến chỗ Lục Minh Châu. Nàng thoáng thấy Lục Minh Quân đi thẳng đến chỗ Võ An Hầu, vẻ mặt ông ta vô cùng áy náy, nước mắt lưng tròng.

Ẩy? Ông ta lại đang giả vờ đáng thương sao?

Giang Thanh Ba quay gót đi về ngồi xuống bên cạnh Võ An Hầu.

Lục Minh Châu đang chờ phu nhân đi tới: …

Bỏ đi. Nếu nàng đã không chủ động thì chàng sẽ là người chủ động. Chàng sải bước về phía Giang Thanh Ba.

"Phu…"

Giang Thanh Ba đưa tay ra bịt miệng Lục Minh Châu, dùng mắt ra hiệu cho chàng nhìn sang bên cạnh.

"Phụ thân, xin lỗi người." Bộp. Lục Minh Quân quỳ gối xuống phiền đá: "Là con làm sai khiến cả nhà bị liên lụy."

Ánh mắt Võ An Hầu tối sầm, ông ấy chỉ nhìn Lục Minh Quân không nói gì.

"Con không xin phụ thân tha thứ, chỉ mong phụ thân bảo trọng, đừng vì con cái bất hiếu mà tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe."

Lục Minh Quân ho khan hai tiếng, vết máu màu đỏ thẫm lan ra khoé môi. Ông ta lau vết máu rồi dập đầu xuống đất ba cái. Theo động tác của ông ta, chiếc lưng dính máu cũng lộ ra. Bộ đồ phạm nhân rách rưới, bẩn thỉu bị rách một đường để lộ ra vết thương có thể thấy được cả xương bên trong.

Mắt Đan Tuệ Quân đỏ hoe. Bà ta im lặng rơi nước mắt. Ánh mắt lạnh lùng của Võ An Hầu cũng hơi buông lỏng, có vẻ ông ấy cũng kinh ngạc vì vẻ thảm hại của đối phương.

Cộp. Lục Tử Ninh cũng quỳ xuống đất, dập mạnh đầu ba cái. Phần da trên trán bị rách, máu tươi nhuộm đỏ nền đá màu xám.

"Tổ phụ, tất cả là sai lầm của nhị phòng chúng cháu. Người đừng vì bọn cháu mà tức giận, làm hại đến sức khoẻ. Chờ bảy năm nữa, cháu nhất định sẽ quay về làm rạng danh tổ tông, bù đắp lại sai lầm mà phụ thân đã phạm phải."

"Khụ khụ khụ…"

Tiếng ho liên tục vang lên phá tan bầu không khí lãng tử quay đầu, phụ tử tình thâm đầy cảm động. Võ An Hầu chuyển tầm nhìn đi chỗ khác. Ông ấy quan tâm nhìn sang Giang Thanh Ba mặt mày tái mét.

"Không thoải mái sao?" Võ An Hầu cau mày, ánh mắt lo lắng: "Người cũng gặp được rồi. Con về xe ngựa nghỉ ngơi trước đi, không thì con quay về trước đi."

Lục Minh Châu: ???

Người thật sự là phụ thân ruột của con sao?

"Con không sao." Giang Thanh Ba mỉm cười kiên cường.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên quay vào xe ngựa đi." Lục Mai vô cùng lo lắng: "Sức khoẻ của người vốn đã yếu sẵn. Trước đó khi còn trong nhà lao ngươi lại bị thương. Nếu không tĩnh dưỡng một hai năm thì e là không được."

Lục Minh Quân và Lục Tử Ninh: ???

Đang trong phân cảnh "lãng tử quay đầu", nàng ấy lại nhắc đến chuyện trong lao ngục, chẳng lẽ muốn gây sự sao?

"Đừng nghe con bé nói linh tinh. Không cần tốn đến một hai năm đâu, nhiều nhất là một năm rưỡi thôi." Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn Lục Mai rồi mỉm cười giải thích với Võ An Hầu.

Cả nhà nhị phòng: …

Thà rằng ngươi đừng giải thích.

Quả nhiên Võ An Hầu vừa mềm lòng lại lạnh lùng trở lại. Ánh mắt ông ấy nhìn phụ tử Lục Minh Quân trở nên sắc bén.

Sắc mặt của Lục Minh Quân kém đi. Lục Tử Ninh vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay giấu dưới vạt áo đã ghì chặt. Giang Thanh Ba rõ ràng là không muốn thấy nhị phòng của họ sống tốt, cố ý chống đối họ. Đối diện với ánh mắt xa cách kia, mí mắt hắn đột nhiên co giật, một luồng khí lạnh bao phủ từ đầu xuống chân.

Người này lại muốn làm gì đây?

"Nhị ca biết sai thì còn có thể sửa. Lần này con vào ngục cũng không uổng phí." Giang Thanh Ba lại ho thêm vài cái rồi nhìn Lục Minh Quân thở dài: "Nhìn thấy nhị ca, con lại nhớ đến đại ca. Nếu huynh ấy còn sống thì đã tốt, sẽ không có ai tranh giành vị trí Thế tử, nói không chừng phủ Võ An Hầu sẽ bình yên vô sự… Cả nhà chúng ta cũng không phải chia ly."

Lời này nói ra chính là để nhắc nhở mọi người việc phủ Võ An Hầu bị xét nhà đều là vì Lục Minh Quân tranh giành ngôi vị Thế tử.

Võ An Hầu lại càng lạnh nhạt, ánh mắt ông ấy nhìn đám người nhị phòng lại càng sắc bén, nghiêm nghị.

"Các con nói lời tạm biệt với thê tử đi." Nói rồi ông ấy phất phất tay đuổi hai người của nhị phòng ra khỏi đình hóng mát như đuổi muỗi.

Lục Tử Ninh tức tối nhìn sang Giang Thanh Ba. Nhiều lần bị thê tử của lão tam nhắm vào đến cả bùn đất cũng nổi giận. Nhưng bây giờ nhị phòng làm sai, không thể to tiếng cãi lại như lúc trước. Bây giờ đối phương lại lôi lão đại của đại phòng* ra, hắn không thể kêu oan được. Cơn giận bừng bừng nổi lên trong lòng hắn. Ánh mắt hắn nhìn Giang Thanh Ba mang theo sát khí. Lông tơ sau lưng đột nhiên dựng ngược lên, bỗng một luồng sát khí nồng nặc đột nhiên phóng đến chỗ hắn. Hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của tam thúc thì chợt tỉnh táo lại, thu lại ánh nhìn, đi theo người nhà ra khỏi đình hóng mát.

*: Đại thiếu gia, người con trai đã mất của đại phu nhân quá cố.

Sau khi cách xa đình hóng mát khoảng bảy, tám mét, sát khí mới từ từ tản bớt đi. Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm giác không cam lòng không hề bị đè xuống mà lại tuôn ra như vòi phun nước. Sau này hắn nhất định phải trả lại mối thù ngày hôm nay.

Lục Tử Ninh ngẩng đầu nhìn vào cái bụng to như trống của thê tử, vẻ tức giận trên gương mặt nhường chỗ cho sự dịu dàng.

"Nghi Tĩnh…"

*

Giang Thanh Ba nhìn nhị phòng đã đi xa thì vô cùng hài lòng. Họ muốn giả vờ đáng thương để lôi kéo sự đồng cảm nhưng họ đã hỏi nàng chưa? Nàng che miệng ho hai cái thể hiện bản thân đang vô cùng yếu ớt.

"Không sao chứ?" Lục Minh Châu lo lắng hỏi.

"Lần này là Lục gia ta liên lụy con. Con nói hai ba câu rồi nhanh chóng lên đường đi, đừng để con bé bị mệt." Câu sau Võ An Hầu nói với Lục Minh Châu. Ông ấy đứng lên đi ra khỏi đình nghỉ mát, cho hai người có không gian riêng.

Lục Minh Châu: …

"Thiếp không sao." Giang Thanh Ba lặng lẽ sờ vành tai rồi đưa ngón tay dính một lớp phấn nước ra trước mắt Lục Minh Châu.

Buổi sáng lúc sắp đi, nàng đã đoán được nhị phòng sẽ không yên phận nên cố ý dặm thêm một lớp phấn nước, giả vờ mình đang ốm yếu. Hi hi, không ngờ lại có hiệu quả tốt đến thế.

"Nàng không sao là tốt rồi." Lục Minh Châu thở phào một hơi.

Giang Thanh Ba nhét một gói đồ đã được chuẩn bị kỹ càng cho Lục Minh Châu rồi dặn dò cẩn thận:

"Lần này đường đi nguy hiểm, chàng phải tử bảo trọng."

"Cái này là?" Lục Minh Châu nhìn vào ngân phiếu được nhét vào tay. Toàn là tờ năm mươi lượng, một trăm lượng, tổng cộng một vạn lượng bạc. Bên dưới vẫn còn ngân phiếu. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

"Khi ở bên ngoài cũng cần lo lót một chút. Đừng để bản thân phải sống khổ sở quá. Cuối năm thiếp lại phái người đến đưa bạc cho chàng." Giang Thanh Ba nghiêng người, lặng lẽ nhét thêm một con dao găm tinh xảo vào tay chàng: "Dùng để phòng thân."

Trong Củng Vệ Ti, Lục Minh Châu đắc tội không ít người. Nàng sợ trên đường sẽ có kẻ thừa cơ báo thù.

Lục Minh Châu trầm ngâm một lúc rồi lặng lẽ nhét ngân phiếu và dao găm vào lòng. Chàng lại nhìn sang gói đồ, khẽ nhếch mày. Bên trong gói đồ là túi rượu, điểm tâm, thịt bò và hai bình thuốc kim sang*.

*: Theo cách gọi của đông y thì đây là vết thương do đao kiếm gây nên.

"Thiếp nghe nói nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Bắc vô cùng khác biệt nên chàng mang theo chút rượu để chống rét."

"Nàng lo nhiều rồi."

Giang Thanh Ba dặn dò xong thì âm thầm quan sát Lục Minh Châu. Mới hơn một tháng không gặp mà nam nhân đã lại gầy đi. Bộ đồ phạm nhân trên người rộng thùng thình. Nàng lại gần ngửi thử thì không còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc vương vấn trên người chàng lúc trước nữa. Đây là chuyện tốt.

"Về đi. Ta phải đi rồi." Lục Minh Châu đỡ Giang Thanh Ba đứng dậy, dìu nàng đến bên xe ngựa: "Quay về nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Kinh thành đang loạn, đừng ra ngoài."

Quân lính Củng Vệ Ti đang nghỉ chân liên tục nhìn sắc trời. Lục Minh Quân rất biết điều, chưa chờ họ giục thì đã đi về phía quân lính, bỏ lại bà bà nhi tức Đan Tuệ Quân đứng đó khóc thút thít.

"Chú ý an toàn." Giang Thanh Ba nhìn Lục Minh Châu một cái rồi quay người bước lên xe ngựa.

Lục Minh Châu đi theo quân lính của Củng Vệ Ti tiếp tục đi lưu đày. Đoàn người đi qua chỗ ngoặt rồi biến mất. Giang Thanh Ba buông rèm xuống. Tay phải nàng đặt lên chiếc bụng còn chưa lộ rõ. Vừa rồi nàng không nói đến chuyện đứa bé để Lục Minh Châu không phải lo lắng, để chàng yên tâm đi lưu đày.

Xe ngựa khởi hành, Giang Thanh Ba và Võ An Hầu cùng quay về phủ. Trên đường một thương đội lướt qua họ.

Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa. Thương đội hơn hai mươi người đi đến đình nghỉ chân. Người cầm đầu nhìn về hướng Lục Minh Châu đã đi xa, ngón tay cái của kẻ đó lần mò đến chuôi đao, ánh mắt ngập tràn sát khí. Người đó phất tay, đám người đi vào con đường đi đến Tây Bắc.

*

Giang Thanh Ba đi thẳng đến Liễu Hạng. Nàng vừa vào cửa thì đã cảm nhận được có người đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt phẫn nộ của Đan Tuệ Quân.

"??? Nhị tẩu sao vậy? Ánh mắt tẩu nhìn muội còn sắc hơn dao."

"Nhị đệ muội." Bùi Thục Nhàn bưng đĩa hoa quả đi vào, nghe tiếng thì trừng mắt nhìn Đan Tuệ Quân.

"Có chuyện gì sao?"

Lúc này, Võ An Hầu đã thay quần áo gọn gàng đi đến nhà chính. Ông ấy cảm nhận được bầu không khí không ổn nên mở miệng hỏi.

"Tam đệ muội nhìn nhầm rồi." Đan Tuệ Quân thu lại ánh nhìn, đỡ Lương Nghi Tĩnh bụng to lên: "Con dìu Nghi Tĩnh về phòng nghỉ ngơi trước."

Võ An Hầu không muốn làm khó Lương Nghi Tĩnh đang bụng mang dạ chửa nên phất tay cho họ đi. Hai người họ hành lễ rồi quay người đi. Họ đi nhanh như thể phía sau có quỷ đuổi theo.

"Thê tử lão đại đến trù phòng giúp mẫu thân con đi."

Bùi Thục Nhàn nhìn Giang Thanh Ba rồi nghe lời rời khỏi nhà chính. Lục Mai biết điều lui ra ngoài cửa.

Giang Thanh Ba nhìn ra được Võ An Hầu có điều muốn nói. Nàng yên lặng chờ đối phương mở miệng. Chờ khi nàng uống xong hai tách trà, đối phương vẫn ngập ngừng không nói được một lời mà chỉ nhìn vào hộp mận đỏ chót trên bàn.

"Công công muốn hỏi chuyện của Tần Chương?" Mận trong hộp là phúc lợi được phát cho những người làm công vào hai ngày trước. Quản sự của thôn trang từng nhắc đến.

"Hắn rất hiếu khách. Mận này là do hắn đưa đến vào hôm qua. Trước đây hắn cũng thường xuyên đưa đồ tới… Nhưng con không nhớ đã từng gặp hắn."

"Tần Chương từng là quân lính của Củng Vệ Ti, là thuộc hạ của Lục Minh Châu." Giang Thanh Ba nói chuyện Tần Chương gặp được Lục Minh Châu sau khi hắn bị thương tật phải rời khỏi Củng Vệ Ti.

"Vì giúp người từng là thuộc hạ của mình mà hầu bao của chàng ấy còn sạch hơn cả mặt chàng ấy. Ngọc bội song ngư do bà bà để lại cho chàng ấy bị cháu trai tự tiện lấy đi. Chàng ấy không có nhiều tiền nên dùng nốt ba lượng bạc cuối cùng trên người mua một đôi ngọc bội, đưa đến Giang phủ trước ngày thành thân một ngày."

"Sao lão tam không nói ra?"

"Chàng ấy cũng không biết của hồi môn do bà bà để lại bị nhị phòng dùng vào việc khác."

Võ An Hầu im lặng.

Giang Thanh Ba giả vờ như không thấy. Nói đến việc đâm sau lưng là nói đến chuyên môn của nàng. Thi thoảng nàng lại nói vài câu bên tai Võ An Hầu. Nàng tuyệt đối không đồng ý cho cả nhà nhị phòng giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng cảm. Nàng không dồn nhị phòng vào chỗ chết đã là nhân từ lắm rồi.

"Dãy nhà Liễu Hạng này là do Lục Minh Châu mua để cho những thuộc hạ phải rời khỏi Củng Vệ Ti vì bị thương tật ở. Nay đúng lúc lại cho cả nhà chúng ta có chỗ đặt chân."

Các phòng trống trong Liễu Hạng vốn đứng tên Lục Minh Châu. Sau khi hoà ly, sản nghiệp của đối phương đều chuyển sang tên nàng. Liễu Hạng là một phần trong số đó. Cả nhà Võ An Hầu đang sống nằm trong sản nghiệp do Lục Minh Châu mua lại thì buộc phải giúp nam nhân khiến nó nổi danh.

Giang Thanh Ba cố ý to tiếng để mấy người Ôn Tĩnh đang bận bịu trong viện tử cũng nghe thấy.

Võ An Hầu lại càng trầm ngâm. Nàng không hiểu được cảm xúc ẩn sâu trong ánh mắt của ông ấy.

Giang Thanh Ba nói hết những gì cần nói. Võ An Hầu không hỏi thêm gì khác mà chỉ dặn dò hai câu rồi đứng dậy rời đi.

Nàng làm xong việc cho Lục Minh Châu, lại tiện tay trói buộc nhị phòng. Sự khó chịu trong lòng bay đi hết. Nàng kéo Ôn Tĩnh nói vài câu rồi quay về Giang phủ.

Nha hoàn trong nội viện vội vàng, nha hoàn quét dọn bên cạnh cũng một trái một phải nhấc Tả đại phu đi nhanh tới.

Nơi họ đi đến là viện tử mà đại ca và đại tẩu ở, Tùy Tâm Uyển.

Giang Thanh Ba cau mày, gọi một nha hoàn trên đường lại hỏi tình hình.

"Đại thiếu gia bị đánh trong cung, vừa mới được khiêng về."

Chương kế tiếp