Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 76
"Tại sao đại ca lại bị đánh?"

Giang Thanh Ba đi đến Tùy Tâm Uyển, gặp được Giang Nguyên đang vội vàng chạy đến cửa thì nói ra nghi vấn trong lòng.

"Nó làm sai việc nên bị bệ hạ trách tội. Không phải chuyện lớn gì đâu." Giang Nguyên quan sát Giang Thanh Ba, cau mày: "Ngược lại là con ấy. Người thì đã yếu ớt rồi mà cứ thích chạy ra ngoài. Bây giờ Lục Minh Châu cũng bị đưa đi rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi. Con không cần lo cho thằng oắt đâu."

Giang Thanh Ba thấy sắc mặt phụ thân bình thường, không hề lo lắng khi nhắc đến đại ca nhưng lại lo lắng khi trong lúc nói đến sức khoẻ của nàng thì cũng đoán được đại ca thật sự không đáng ngại, trái tim đang treo lơ lửng cũng quay về chỗ cũ.

"Đại ca đã làm gì mà lại chọc giận bệ hạ?" Đại tẩu mời Tả đại phu đến chữa trị thì ắt hẳn vết thương trên người đại ca không hề nhẹ.

"Đều là chuyện cơ mật nơi triều đường. Con đừng dò hỏi."

"..."

"Được rồi. Mau về nghỉ ngơi đi."

"Con muốn thăm đại ca."

"Nơi nó bị thương không tiện cho người khác nhìn thấy, tạm thời không thể cho con đi thăm được."

Đại ca bị thương ở mông ư?

Vậy thì đúng là không thể nhìn được.

Giang Thanh Ba bị thúc giục nhiều lần, biết rõ hôm nay không thể gặp được đại ca nên nàng nghe lời rời đi. Nhưng khi nàng mới đi được mấy bước thì đã bị phụ thân gọi lại. Nàng ngơ ngác quay đầu.

"Có chuyện gì sao?"

"Gần đây Tuyên vương liên tiếp phá được án lớn, càng ngày càng được bệ hạ tín nhiệm, quyền thế ngút trời. Sắp tới con đừng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai." Ánh mắt Giang Nguyên lộ rõ sự lo lắng.

"Phụ thân yên tâm, con hiểu mà."

"Về đi." Giang Nguyên phất tay. Chờ khi nàng đi xa rồi ông mới khẽ thở dài. Sau đó khi nhìn về phía Tùy Tâm Uyển, ông lại thở dài. Nhi tử và khuê nữ chẳng ai khiến ông được yên lòng.

Ông điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi vào trong viện tử thì gặp được Tả đại phu đang xách hộp thuốc đi ra. Ông vội vàng hỏi tình hình của con trai:

"Lão Tả, Thanh Trạch sao rồi?"

"Bị thương gân cốt, mất nửa cái mạng. Phải nghỉ ngơi tầm một hai tháng." Tả đại phu trừng mắt nhìn ông: "Nhà ông bị làm sao vậy? Chẳng có đứa nào là yên tâm được."

"..." Giang Nguyên sờ mũi, thầm thừa nhận. "Chuyện thương tích của Thanh Trạch ông đừng nói với khuê nữ của ta, không con bé lại nghĩ nhiều."

"Lão phu cũng biết nặng nhẹ."

"Lão Tả vất vả rồi."

"Chuyện nhỏ thôi."

Giang Thanh Trạch còn đang hôn mê. Giang Nguyên bước vào phòng xem qua, dặn dò nhi tức chăm sóc cho con trai rồi đi. Khi ra khỏi cửa ông lại dừng bước, dặn dò người hầu không được bàn tán về thương tích của Giang Thanh Trạch.

Giang Thanh Ba quan tâm chuyện triều đường. Hôm nay nàng nghe kể Tuyên vương Triệu Tốn giải oan cho người dân nào đó. Hôm sau nàng lại nghe kể là gã ta lật lại vụ án của người dân nào đấy. Hôm sau nữa nàng lại nghe kể rằng gã ta bắt thiếu gia của gia tộc nào đó về quy án.

Chỉ trong nửa tháng, Tuyên vương Triệu Tốn liên tục phá án, danh tiếng vang vọng, rất có uy tín trong dân gian.

Còn Hoàng đế thì ngược lại, ngày đêm vui đùa, gần đây lại bận bịu tuyển phi lấp đầy hậu cung. Các đại thần đứng ra can gián khiến Hoàng đế thẹn quá hóa giận mắng cho họ một trận, có vài quan viên có tính tình cứng rắn còn bị đánh cho một trận.

Hoàng đế được Tuyên vương tôn lên cho giống một hôn quân, trên dưới triều đình đều nghị luận không ngớt. Đến cả phụ thân nàng cũng cảm thấy con đường làm quan tối tăm, ngày nào mặt ông cũng dài như trái mướp, thiếu điều viết lên mặt mấy chữ chỉ ước hận không thể rèn sắt thành thép.

Chớp mắt đã đến Tết Đoan ngọ, hoàng cung mở tiệc mời bách quan và gia quyến. Vào đêm trước ngày vào cung dự tiệc thì trong cung lại lan truyền tin tức hủy bỏ tiệc mừng.

"Phụ thân, trong cung xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Thanh Ba vác bụng bầu ra chặn Giang Nguyên đi từ ngoài viện vào, nói ra nghi vấn trong lòng.

"Thái Thượng Hoàng đột nhiên hôn mê. Bây giờ trong cung đang loạn hết lên rồi."

Giang Nguyên nhíu chặt mày, vẻ mặt sầu não. Giang Thanh Ba đoán rằng tình hình của Thái Thượng Hoàng không tốt. Nếu không phụ thân nàng cũng sẽ không như vậy.

Chưa đầy hai ngày thì dự đoán của nàng đã được chứng thực. Thái Thượng Hoàng lâm bệnh nặng, tỉnh lại sau khi bị hôn mê hai ngày nhưng chưa tỉnh táo được lâu thì lại tiếp tục hôn mê. Trong khoảng thời gian tỉnh táo thậm chí ông ta còn chẳng kịp nói lấy một lời.

Chuyện xảy ra đột ngột. Hoàng cung rơi vào cảnh hỗn loạn, các đại thân cũng vô cùng lo lắng. Chuyện lớn trong triều vẫn luôn do Thái Thượng Hoàng đích thân quyết định. Bây giờ đối phương ngã xuống thì ai sẽ là người quyết định chuyện quốc gia đại sự đây?

Hoàng đế đương nhiệm?

Đừng đùa chứ! Từ lúc đăng cơ đến giờ Hoàng đế bệ hạ chỉ chìm đắm trong việc ăn chơi hưởng lạc, rất hiếm khi hỏi đến chuyện triều chính. Mấy tháng gần đây, sau khi Thái Thượng Hoàng buông bỏ quyền lực, hắn từ từ bắt đầu chấp chính nhưng lại chẳng mấy để tâm. Điều duy nhất Hoàng đế làm được khiến các triều thần khen ngợi chính là mời được Tuyên vương mặt sắt, vô tư ra làm quan.

Gần đây trong dân gian bắt đầu dấy lên một tin đồn nhỏ. Tại sao người kế vị ban đầu lại không phải là Tuyên vương?

Thậm chí lời đồn này còn nhận được sự công nhận của một vài triều thần. Vì sao người kế vị ban đầu không phải Tuyên vương?

"Lũ chó chết, nếu ban đầu để tên háo sắc Tuyên vương làm Hoàng đế thì triều đình Đại Ngụy sớm muộn cũng tiêu tàn." Giang Nguyên phẫn nộ đập bàn.

Giang Thanh Ba đang uống trà nhưng khi nghe thấy câu nói này thì cũng bị sặc. Nàng quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi mở miệng nói khẽ:

"Phụ thân, họa từ miệng mà ra. Người tích chút khẩu đức có được không? Con không muốn lại vào nhà lao báo danh đâu."

"Yên tâm, xung quanh không có ai."

"..."

Yên tâm con khỉ ấy!

Vua như nào thì triều thần như thế! Thái Thượng Hoàng còn chưa đến Điện Diêm La báo danh thì nàng đã bắt đầu lo lắng đầu óc của phụ thân nàng có vấn đề rồi. Giang Thanh Ba thở dài một hơi, âm thầm quan sát khuôn mặt đang tức giận của phụ thân. Nàng càng nhìn thì lại càng buồn bực.

Nghe nói tính khí của Hoàng đế đương nhiệm không tốt, không hề bao dung đối diện với những lời can gián thẳng thừng của đại thần. Nếu phụ thân cứ ương ngạnh, không sợ chết thì e là cái mạng nhỏ của ông…

"Phụ thân, từ quan về quê nhà đi."

"Con gái à, con trốn về quê nhà đi."

Giang Thanh Ba: ???

"Haiz, bây giờ thế lực của Tuyên vương rất lớn. Phụ thân sợ hắn sẽ gây bất lợi cho con."

"Người nói chuyện thẳng thắn như vậy. Con cũng sợ trong lúc tức giận Hoàng đế sẽ bắt cả nhà chúng ta đi lưu đày." Vậy thì quá thảm rồi.

Giang Nguyên: …

Hai cha con nhìn nhau rồi cùng thở dài.

Triều đường nhiễu loạn, phe dã tâm thì thấy thú vị, chuyển hết ánh nhìn lên người Tuyên vương, còn Đảng Bảo Hoàng thì lo lắng không yên, khổ sở khó nói.

Thân là một thành viên trong Đảng Bảo Hoàng, gần đây Giang Nguyên bận rộn hơn hẳn. Các loại tiệc mừng ông đều đi đủ cả nhưng ham vui là giả, chủ đề chính là thảo luận về tương lai của Đảng Bảo Hoàng.

Mỗi ngày khi Giang Thanh Ba ra ngoài tản bộ thì đều thấy phụ thân người đầy mùi rượu quay về.

Có một ngày trời vừa sáng, nàng vừa ra ngoài thì đã gặp được phụ thân đang quay về. Quần áo trên người ông vẫn là bộ đồ ngày hôm qua. Khi lại gần mùi rượu nồng đậm xộc lên, suýt nữa thì cũng làm nàng say theo. Nàng bịt chặt mũi lùi về sau mấy bước.

"Phụ thân, người quá lắm rồi. Người uống đến nỗi cả đêm không về nhà."

"Con gái à!" Giang Nguyên nhìn chằm chằm nàng rồi thở dài.

"??? Có gì thì từ từ nói. Đột nhiên phụ thân thở dài với con là sao?"

"Đêm qua Kinh Bắc đại doanh xảy ra bạo động. Phụ thân cùng Trần đại nhân chờ tin tức suốt đêm."

"Kinh Bắc đại doanh xảy ra bạo động?"

Sao có thể?

Giang Thanh Ba nhớ rằng trước giờ Kinh Bắc đại doanh do Lục Minh Châu nắm giữ, vì chuyện đút lót nên từng bị trừng trị rồi sau đó lại quay về chính đạo. Nàng cau mày, trầm ngâm suy nghĩ. Theo lý mà nói thì Kinh Bắc đại doanh sau khi bị chấn chỉnh sẽ không đột nhiên xảy ra bạo động vào lúc này.

"Đêm qua Tuyên vương đích thân đến Kinh Bắc đại doanh dẹp loạn, giết được một đám quan binh bạo động. Sáng sớm nay hắn được Hoàng đế bệ hạ khen thưởng, thậm chí Hoàng đế còn giao cả binh quyền của Kinh Bắc đại doanh cho hắn."

Giang Thanh Ba hiểu rồi. Kinh Bắc đại doanh bạo động là do có kẻ giở trò. Người hưởng lợi là Tuyên vương Triệu Tốn. Đối phương đã thừa dịp quân doanh bạo động lần này để diệt trừ một số người. Không đoán thân phận của những người đó cũng rõ đa số sẽ là những thuộc hạ tâm phúc của Lục Minh Châu. Nàng siết chặt cây quạt tròn, lòng dạ trùng xuống.

Trước đó Tuyên vương đã dành được sự tín nhiệm rất lớn, quyền thế càng lúc càng mạnh, bây giờ gã ta lại còn tiếp quản binh quyền. Đối với Tuyên vương mà nói thì đây chính là chuyện tốt. Đối với Giang Thanh Ba mà nói, quả thực là tin dữ.

Chuyện nàng bị bỏ thuốc trong phủ Tuyên vương qua đi chưa lâu thì Tuyên vương đã bị Lục Minh Châu ném ra chỗ núi giả khiến gã phải ngồi xe lăn hơn nửa năm. Đến bây giờ chuyện này vẫn còn như mới. Giang Thanh Ba tin rằng Triệu Tốn cũng chưa quên chuyện này.

Liệu gã ta có trả thù không?

Giang Thanh Ba cảm thấy là có!

"Phụ thân, giờ chúng ta bỏ chạy thì còn kịp không?"

"Con nói thử xem."

Giang Thanh Ba nhìn ánh mắt ung dung của phụ thân rồi im lặng. Được rồi, bây giờ không kịp nữa!

Trong lòng nàng lo lắng cho hoàn cảnh nhà nàng. Đến khi quay về tiểu viện của mình, nàng vẫn chưa yên tâm. Nguy cơ lần này phải hoá giải thế nào đây?

Giang Thanh Ba vẫn chưa nghĩ ra kế sách ứng đối thì phủ Tuyên vương đã hành động trước.

Buổi trưa hôm đó, thư mời của phủ Tuyên vương được đưa đến tay nàng. Tuyên vương phi Trần Thư mời nàng đến thưởng hoa.
Chương kế tiếp