Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 79
Xảy ra chuyện rồi!

Lúc Lục Minh Châu xuống ngựa, chân hơi loạng choạng, tim đập thình thịch. Chàng quét mắt nhìn một đống thi thể nằm trước Giang phủ. Trong đó có binh lính mặc áo giáp, có gia đinh mặc quần áo của người hầu. Bậc thềm bị máu tươi nhuộm đỏ. Cánh tay chàng ghì chặt trường đao.

Chủ tử của Giang phủ đều đã tiến cung, trong nhà chỉ còn một mình Giang Thanh Ba. Nàng lại đang mang thai. Triệu Tốn chọn tối nay là thời cơ tốt nhất để ra tay. Nghĩ đến việc có lẽ thê tử đã gặp chuyện chẳng lành, hô hấp của chàng trở nên khó khăn. Chàng không dám nghĩ tiếp. Sau đó chàng cố gắng dẹp bỏ suy nghĩ đáng sợ kia ra khỏi đầu.

Không, sẽ không sao đâu.

Giang Thanh Ba cực kỳ thông minh, trong tay nàng còn có kim bài miễn tội được Thái Thượng Hoàng ngự ban nên nàng chắc chắn sẽ không gặp chuyện, chắc chắn là như thế. Lục Minh Châu cứ tự nhắc nhở bản thân như vậy. Chàng bước nhanh đến cổng rồi gõ cửa.

Không lâu sau, cánh cửa lớn hé mở, một gia đinh gầy gò thò đầu ra ngoài. Hắn ta nhìn thấy các binh lính đeo trường đao trên người ở sau lưng Lục Minh Châu thì trở nên cảnh giác.

"Đại nhân có chuyện gì?" Gia đinh hỏi.

"Tiểu thư nhà ngươi có ở nhà không?"

"Tiểu thư đã được công công trong cung đón đi rồi. Bây giờ tiểu thư vẫn chưa về."

"Là công công của cung nào?"

"Nô tài cũng không biết."

Trái tim của Lục Minh Châu trùng xuống, mọi hy vọng trong lòng đều sụp đổ. Chàng mím chặt đôi môi mỏng, sát khí dần dần lan ra từ hai mắt. Bây giờ trời đã sáng, đã qua một đêm rồi. Hy vọng Giang Thanh Ba không gặp phải chuyện gì. Nếu không… Chàng chắc chắn sẽ bắt Triệu Tốn phải trả giá.

"Tới phủ Tuyên vương."

"Cô gia."

Lục Minh Châu dừng động tác lên ngựa, quay đầu lại thì thấy Lục Mai đang đứng ở cửa lớn, chàng nhíu mày. Lục Mai là đại nha đầu đắc lực nhất của Giang Thanh Ba, lần nào nàng ra ngoài cũng sẽ đưa nàng ấy theo.

"Sao ngươi không ở cạnh tiểu thư nhà mình?" Giọng điệu của chàng chợt trở nên lạnh lùng.

"Tiểu thư đang ở trong nhà."

Lục Minh Châu ngây người. Chàng bước nhanh lên trước: "Ở nhà? Nàng ấy không gặp phải chuyện gì chứ? Ta nghe nói trước đó có người ở trong cung đến đón nàng ấy."

"Quả thực là có người tới đón nhưng lại đúng lúc tiểu thư đau bụng chuyển dạ nên tiểu thư không đi." Lục Mai cũng nghe bẩm báo nên mới ra xem. Không ngờ người đến lại là cô gia nhà mình. Nàng ấy nói một câu với gia đinh gác cửa rồi dẫn Lục Minh Châu đi vào trong viện. Trên đường nàng ấy chọn lọc chuyện lúc trước rồi nói: "Từ lúc trời tối tiểu thư đã bắt đầu chuyển dạ, đau hết cả một đêm, khi trời vừa sáng thì tiểu thiếu gia mới ra đời."

Lục Minh Châu cảm thấy trong lòng khó chịu. Một mình nàng ở nhà sinh con, không có trượng phu cũng chẳng có người nhà ở bên, đã vậy bên ngoài còn có kẻ gian rình rập, chắc chắn nàng đã phải hoảng sợ, lo lắng lắm. Là chàng có lỗi với Giang Thanh Ba, là chàng khiến nàng phải sinh con trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Đến viện tử, vừa bước vào trong mùi máu tanh đã xộc vào mũi. Nha hoàn bưng một chậu nước đỏ ngầu đi qua. Chàng vô thức ghì chặt trường đao, bước nhanh đến bên giường. Nghe tiếng hô hấp ổn định, nhận ra nàng đang ngủ, chàng mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may nàng không gặp chuyện gì!

Chàng chăm chú ngắm nhìn Giang Thanh Ba đang ngủ say. Cánh tay vô thức vươn ra, khi vừa chạm gò má của đối phương chàng lập tức rụt tay về. Chàng vẫn còn nhớ lời dặn dò của nha hoàn trước khi vào đây. Trên người chàng toàn bụi bặm, đất cát, không thích hợp lại gần Giang Thanh Ba. Sau đó, chàng quay qua nhìn vào đứa bé đã được quấn tã. Chàng nhíu mày. Đứa bé này quá nhăn nhúm, quá xấu. Chàng chỉ liếc một cái rồi quay đi, không thèm nhìn lấy lần thứ hai. Lục Minh Châu thu ánh nhìn về như ý muốn ban đầu. Chàng ngồi một lát, kéo chăn đắp cho Giang Thanh Ba rồi quay người đi. Chàng vẫn có vài việc cần làm. Trước đi khi chàng cũng đưa vị công công bị giam giữ kia đi theo.

Sau khi một đêm bình thường trôi qua, quan trường trong kinh thành được một phen chấn động.

Đầu tiên là Tuyên vương bị tước bỏ phong hào, tống vào ngục giam. Sau đó là phủ Tuyên vương bị tra soát, quan viên của phe Tuyên vương cũng bị xét nhà rồi giam vào ngục. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã có mười gia đình quan viên bị đưa vào đại lao của Củng Vệ Ti, trong đó nhà mẹ của Trần Thư xông pha đi đầu.

Chỉ trong nửa năm, quan viên lên triều đã giảm đi một phần ba.

Đảng phái của Tuyên vương hoàn toàn bị tiêu diệt. Trong khoảng thời gian đó, bậc thềm của khu chợ ở đường Tây đều là màu đỏ. Tuyên vương biết đã chẳng thể cứu vãn nên đã sợ tội tự sát trong một đêm.

Chớp mắt, một năm đã trôi qua. Con của Giang Thanh Ba vừa tròn một tuổi, vừa hay đến lúc tổ chức lễ chọn đồ vật.

Có người từng nói vua như nào triều thần như thế. Sau khi Hoàng đế đương nhiệm hoàn toàn tiếp quản quyền lực, hắn cũng bắt đầu bồi dưỡng thân tín của riêng mình. Mà người hắn hay dùng nhất, tin tưởng nhất vẫn là thanh đao đắc lực Thái Thượng Hoàng từng sử dụng - Lục Minh Châu.

Lục Minh Châu vẫn quản lý Củng Vệ Ti nhưng quyền thế lại càng lớn hơn lúc trước. Triều thần đố kỵ chàng không hề ít. Đến ngày tổ chức lễ chọn đồ vật cho Lục Tử Thừa, hơn một nửa quan viên trong triều đều đến dự.

Hoàng đế cũng vi phục tham gia. Lục Minh Châu kinh ngạc, mời hắn vào trong phủ.

"Sao bệ hạ cũng tới đây? Khuyển tử còn nhỏ, không thể nhận nổi."

"Cả đám các khanh xin nghỉ tụ họp ở đây uống rượu để một mình trẫm trong cung bận bịu. Nghĩ hay lắm!"

"..."

"Chuyện lúc trước trẫm nói với khanh, khanh nghĩ thế nào?"

"Vi thần là Chỉ huy sứ của Củng Vệ Ti, e là không thích hợp đến Giang Nam làm giám thị gác thi. Đến khi đó chỉ sợ lại có người tố cáo vi thần lạm quyền quá mức, e là lại bị nhạc phụ đại nhân gây khó dễ." Lục Minh Châu chắp tay: "Bệ hạ vẫn nên chọn người khác thì hơn."

"Rốt cuộc khanh đã làm gì mà ngày nào Giang đại nhân cũng nhắm vào khanh?" Hoàng đế mỉm cười rồi nói, hứng thú quan sát Lục Minh Châu.

Giang đại nhân vẫn là trụ cột vững chắc của Ngự Sử Đài, vẫn còn giữ được tác phong lúc trước. Khi xảy ra chuyện, ông tố tội quyền thần, khi không có chuyện ông đi tố tội Hoàng đế. Bây giờ ông lại có thêm một việc là có hay không chuyện thì đều sẽ tố tội Lục Minh Châu phóng ngựa trên đường phố khiến bách tính hoảng sợ, bôi nhọ Củng Vệ Ti, bí mật qua lại với quan viên, chia bè kết phái… Ông dâng sớ nhiều đến nỗi không đếm xuể.

"Vi thần cũng không hiểu vì sao."

Ngoài miệng Lục Minh Châu nói không biết nhưng trong lòng chàng lại cực kỳ hiểu rõ dụng ý của nhạc phụ đại nhân. Bây giờ Củng Vệ Ti có địa vị đặc biệt, chàng là Chỉ huy sứ của Củng Vệ Ti nên cũng biết rất nhiều bí mật. Hoàng đế đương nhiệm lại là một kẻ đa nghi. Nhạc phụ đại nhân tố cáo mọi chuyện lớn bé của chàng, một là vì để Hoàng đế biết rõ hướng đi của chàng để đối phương yên tâm dùng chàng, hai là vì nhắc chàng phải tỉnh táo. Bây giờ việc chàng càng ngày càng được trọng dụng cũng nhờ phần lớn công lao của nhạc phụ đại nhân.

"Khanh đấy, có thời gian thì đi dỗ dành Giang đại nhân. Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho khanh thôi."

"Vi thần đã hiểu."

"Khanh cứ yên tâm làm việc đi. Trẫm sẽ tìm người khác đi Giang Nam."

"Đa tạ bệ hạ đã cảm thông."

Quân thần nói chuyện một lát rồi quay về đại sảnh. Lúc này lễ chọn vật đã bắt đầu. Đứa bé được đặt lên trên bàn, khách mời vây xung quanh đứa bé, không khí vô cùng náo nhiệt. Hoàng đế bước vào cửa, tiếng nói cười huyên náo chợt im bặt. Mọi người quỳ xuống hành lễ.

"Chỗ này không phải trong cung, mọi người cứ thoải mái đi."

Mọi người hùa theo đồng ý nhưng vẻ mặt thận trọng, không còn tự nhiên như lúc nãy. Hoàng đế không quan tâm. Hắn nhìn vào bé trai trên bàn. Cánh tay bé trai trông như ngó sen. Đứa trẻ một tay cầm kiếm, một tay cầm bút cười ha ha vô cùng vui vẻ.

"Tay trái cầm bút, tai phải cầm kiếm. Sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một người văn võ toàn tài. Lục đại nhân đã có người kế thừa rồi." Hoàng đế cười.

Những người khác cũng phụ hoạ theo.

Lục Minh Châu chỉ cười, không nói.

Sau khi kết thúc lễ chọn vật, Hoàng đế thấy thần tử không được thoải mái nên rời đi trước. Khi đi đến trước cửa phủ, Hoàng đế dừng chân, quan sát Lục Minh Châu kỹ càng.

"Gần đây khanh tan làm khá sớm. Đội tuần tra trong cung cũng chỉ thấy thuộc hạ của khanh."

"Củng Vệ Ti có rất nhiều tướng sĩ có năng lực. Vi thần muốn cho họ thêm nhiều cơ hội để sau này bệ hạ có nhiều người có thể dùng."

"..."

Cái gì mà cho thuộc hạ nhiều cơ hội. Rõ ràng là Lục Minh Châu muốn về nhà sớm với phu nhân. Chỉ tiếc thay cho Hoàng đế ngày nào cũng bận rộn, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

Hoàng đế chớp mắt, mỉm cười: "Người trẫm tin tưởng nhất là khanh. Sau này việc đi tuần trong cung Lục đại nhân đừng giao cho thuộc hạ nữa." Đồng cam cộng khổ là mấu chốt khiến quân thần hài hòa. Cùng nhau thức khuya tăng ca là bước đầu của đồng cam cộng khổ.

Lục Minh Châu: "…"

"Cứ như vậy đi. Không có Lục đại nhân ở bên trẫm luôn cảm thấy không an toàn."

"..."

Hoàng đế thấy chàng cạn lời thì tâm tình thoải mái. Hắn chắp tay sau lưng, mỉm cười rời đi. Lục Minh Châu cười bất đắc dĩ, quay người đi vào phủ. Chàng không quay lại đại sảnh của tiền viện mà rời bước đi tới hậu viện. Trước cửa thùy hoa chàng gặp Giang Thanh Ba đang đi về.

"Tiễn người đi chưa?" Lục Minh Châu đi đến bên Giang Thanh Ba rồi hai người cùng đi vào nội viện.

"Đi rồi."

Giang Thanh Ba vừa đi tiễn Diêu Kỳ. Sau khi Tuyên vương nhận tội, những tội trạng trước kia bị bại lộ, án oan của nhà chồng Diêu Kỳ được sửa lại. Còn có đứa bé bị Tuyên vương tưởng nhầm là cốt nhục của mình được gã ta sắp xếp cho ở trong chùa Nam Sơn. Trước đây lúc Diêu Kỳ chạy trốn về Nam Sơn cũng là vì đi thăm đứa bé đó. Nàng thở dài, giọng điệu có vẻ không nỡ.

"Diêu Kỳ tỷ tỷ muốn dẫn đứa bé về Giang Nam. Sau này không biết phải đến khi nào mới có thể gặp lại."

"Kinh thành nhiều kẻ nhiều chuyện. Nàng ấy rời khỏi đây cũng tốt."

"Thiếp biết nhưng vẫn thấy hơi lo. Cũng may ngoại tổ mẫu ở Giang Nam có thể giúp chăm sóc cho Diêu Kỳ tỷ tỷ." Giang Thanh Ba nhìn sang Lục Minh Châu: "Phải rồi. Sao chàng lại về đây?"

"Tối nay có hội hoa xuân, ta dẫn nàng đi xem." Lục Minh Châu nói.

"Hôm nay tổ chức lễ chọn đồ vật, bên ngoài còn có rất nhiều khách khứa. Tối nay chắc là không ra khỏi cửa được đâu."

"Có phụ thân và đại tẩu ở đây thì sẽ không có chuyện gì đâu."

"Thằng con lắm chuyện của chàng e là không đồng ý đâu…"

Đến tối nếu Lục Tử Thừa không tìm thấy Giang Thanh Ba thì e là sẽ khóc ngập cả phủ Võ An Hầu. Giang Thanh Ba nghĩ đến cảnh con trai khóc ré lên thì lại thấy đau đầu.

"Thằng nhóc đó có gia gia chơi cùng thì tạm thời sẽ không nhớ đến nàng đâu."

"Như vậy… có được không?"

"Phụ thân thích Thừa ca nhi, cứ để họ chơi cùng nhau đi. Bây giờ nhà cửa sạch sẽ, không có nguy hiểm gì hết."

"..."

Nhị phòng câu kết với Tuyên vương phải đi lưu đày Tây Bắc, sau này lại bị Võ An Hầu xoá khỏi gia tộc. Bây giờ phủ Võ An Hầu vô cùng an toàn, không cần nàng phải lo lắng. Giang Thanh Ba chỉ lo làm vậy không được tốt. Mặc dù đấy là tôn tử ruột.

"Gần đây trong kinh thành mới khai trương một tửu lâu mới, đồ ăn họ làm rất ngon, ghế ngồi cũng khó đặt."

"Nếu công công thích Thừa ca nhi thì cứ để ông cháu họ ở cùng nhau, để đến đêm rồi đón con về sau."

Lục Minh Châu bật cười, nắm tay Giang Thanh Ba.

"Đi thôi. Bây giờ có thể đi chơi một lát rồi."

Giang Thanh Ba nắm lấy bàn tay to khoẻ của nam nhân.

"Đi thôi."
Chương kế tiếp