Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 78
Hôm tổ chức tiệc mừng.

Triệu Tốn bước ra từ tẩm điện của Thái Thượng Hoàng, trên gương mặt lạnh lùng của gã ta lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm. Trên con đường đi về phía Ngự hoa viên tham gia tiệc rượu, gã ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

"Phu quân rất vui sao?" Trần Thư mỉm cười hỏi.

"Bị nàng nhìn ra rồi à?"

"Khóe miệng của chàng sắp cong lên trời rồi."

"Phụ hoàng nói với ta một chút chuyện nhỏ." Triệu Tốn cố kìm nén khóe miệng tươi cười nhưng một lát sau lại không kìm được nên gã ta cũng chẳng quan tâm nữa mà để mặc cho nụ cười nở rộ trên mặt mình.

Những quan viên cách đó không xa nghe thấy thì đưa mắt nhìn nhau. Trong chốc lát, các loại tin tức khác nhau đã được trao đổi xong. Những quan viên ủng hộ Triệu Tốn tươi cười rạng rỡ. Thái Thượng Hoàng chắc chắn rất vừa lòng với việc Tuyên vương điện hạ đi dẹp loạn lần này.

Có vài người nhỏ giọng bàn tán về khả năng thay đổi Hoàng đế.

Quan viên của Đảng Bảo Hoàng nghe xong thì không vui. Đổi Hoàng đế gì chứ? Bọn họ cảm thấy Hoàng đế đương nhiệm cực kỳ tốt. Thế là có vài viên quan nhắc đến việc Hoàng đế ứng đối với dân lưu lạc trong kinh thành ra sao, yêu dân như con như thế nào, là nhân quân* từ trên trời giáng xuống… Một loạt các lời khen không cần tiền mua được tuôn ra.

*: Chỉ vị vua có tấm lòng nhân từ.

Phái Tuyên vương cũng chẳng chịu yếu thế. Họ nói đến chuyện Triệu Tốn dẹp loạn bên ngoài, dũng mãnh, thiện chiến, mưu trí hơn người… Lại thêm một loạt những lời khen không mất tiền mua.

Người của hai bên càng nói càng hăng, hai mắt rực lửa, có xu thế chuẩn bị xắn tay áo lên đánh lộn. Nếu không phải do chỗ họ đứng không phù hợp thì e là đã lao vào oánh nhau từ lâu rồi.

Triệu Tốn khẽ ho một tiếng. Quan viên của phái Tuyên Vương đành im lặng, những người của Đảng Bảo Hoàng cũng ngậm miệng lại. Triệu Tốn thu ánh nhìn lại, cầm bầu rượu đi đến bên Hoàng đế.

"Bệ hạ, thần kính ngài một ly."

Hai người uống cạn một ly. Hoàng đế ngây ra rồi vui vẻ nhìn vào bầu rượu trong tay Triệu Tốn: "Rượu này không tệ, hình như hơi khác so với rượu trong cung."

"Rượu này tên là Túy Tiên được thần mua trong lúc đang trên đường về kinh. Nửa tháng trước thần đã đưa mười vò rượu vào trong cung, chỉ giữ lại cho mình hai vò rượu." Trên mặt Triệu Tốn hiện lên vẻ nghi ngờ: "Sao vậy? Bệ hạ vẫn chưa uống sao?"

"Gần đây trẫm bận chuyện triều chính…"

"Thì ra là vậy." Triệu Tốn ngừng rót rượu, tự uống hết một ly: "Bệ hạ cần chính là chuyện tốt. Thần sẽ không dâng tặng mấy thứ khiến người ta mất trí cho bệ hạ nữa."

"Không đến nỗi đấy đâu. Thi thoảng uống một chút vẫn được."

Hai huynh đệ nói nói cười cười. Bức tranh tình cảm huynh đệ đẹp đẽ hiện lên. Quan viên hai phe thấy thế thì tâm trạng phức tạp.

"Thái Thượng Hoàng tới!"

Giọng nói của thái giám bỗng vang lên. Triệu Tốn xách vò rượu quay về bên cạnh Trần Thư cùng hành lễ.

Thái Thượng Hoàng ngồi trên cao nhiều năm, sức ảnh hưởng mà ông ấy xây dựng cho mình đã quá sâu. Sau khi ông ấy bị bệnh thì lại càng khó đoán, đến cả thái giám hầu cận bên cạnh ông ấy cũng nơm nớp lo sợ. Ông ấy vừa xuất hiện thì bầu không khí đã lập tức thay đổi, các vị quan viên trở nên cẩn trọng đến nỗi không dám ngẩng đầu, vừa rồi Hoàng đế còn đang cười tùy ý cũng trở nên quy củ.

"Hôm nay là một ngày vui, chúng ái khanh không cần quá câu nệ."

Thái Thượng Hoàng cười dịu dàng, các vị đại thần lại càng căng thẳng, không dám buông lỏng.

Dường như Thái Thượng Hoàng không cảm nhận được bầu không khí đang ngưng đọng. Ông ấy nhã nhặn nhìn xuống phu thê Triệu Tốn: "Việc dẹp loạn lần này con làm tốt lắm. Con vất vả rồi."

"Đây đều là những điều nhi tử nên làm."

Thái Thượng Hoàng gật đầu hài lòng. Ông ấy tùy tiện gọi vài viên đại thần tới nói chuyện. Thi thoảng Hoàng đế đứng bên cạnh sẽ chêm vào một hai câu. Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, tiếng ca múa vang lên, bữa tiệc trở nên vui nhộn, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nói cười.

Khi bầu không khí đang nhộn nhịp, Thái Thượng Hoàng dẫn Hoàng đế rời khỏi bữa tiệc. Hai vị chức cao rời đi, chúng đại thần mới thở phào nhẹ nhõm, bờ vai đang gồng cứng lên cũng được thả lỏng. Có một vài viên quan vui vẻ tích cực tới mời rượu Triệu Tốn. Gã ta không từ chối một ai, uống ly này nổi tiếp ly khác. Rất nhanh gương mặt tuấn tú của gã ta đã đỏ ửng lên.

Các quan viên phía sau biết điều rời đi. Triệu Tốn nghiêng người dựa vào ghế cho tan bớt men rượu.

Khi tiệc rượu diễn ra được quá nửa, mọi người hoàn toàn thư giãn thì một vị thái giám trẻ tuổi đột nhiên xông vào rồi hét to:

"Thái Thượng Hoàng bị giết rồi."

Tiệc rượu ồn ào chợt trở nên tĩnh lặng. Tất cả mọi người quay đầu nhìn thái giám đang ngã bổ nhào ở dưới đất. Người này chính là một trong những thái giám hầu cận bên cạnh Thái Thượng Hoàng.

Ai bị giết cơ?

Thái Thượng Hoàng bị làm sao?

Giết ai cơ?

Tiếng bước chân đều tăm tắp đột nhiên vang lên, cấm vệ mặc áo giáp, tay cầm trường đao canh phòng xung quanh.

"Thái Thượng Hoàng bị giết…"

Cấm vệ nhấc thanh đao trên tay lên rồi hạ xuống. Thái giám im lặng nằm bò ra đất, máu tươi chầm chậm tuôn trào như nước suối. Hai tên cận vệ kéo người rời đi.

Mọi người đang ngơ ngác cũng đột nhiên hoàn hồn. Họ nhìn vết máu còn chưa khô trên nền đất, nghĩ lại câu thái giám hét lên mới hoàn toàn hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Những quan viên ngà ngà say trở nên tỉnh táo. Cuối cùng họ cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Sử bộ Thượng thư là một người nghiêm túc, thường hay nghiêm mặt. Trên mặt ông ta phủ một lớp sương. Ông ta đi đến trước mặt người cầm đầu cấm vệ quân.

"Tránh ra. Ta muốn gặp Thái Thượng Hoàng."

Người cầm đầu cấm vệ quân nhấc tay lên rồi hạ xuống, Sử bộ Thượng thư lăn ra đất ngất xỉu. Tên cầm đầu lạnh lùng liếc qua tất cả mọi người.

"Có kẻ gian hạ độc muốn giết Thái Thượng Hoàng, ta phụng mệnh đi điều tra hung thủ. Các vị đại nhân, phu nhân xin hãy chờ trong Ngự hoa viên. Ai làm trái thì xem như có ý đồ phản nghịch, tru di cửu tộc."

"Chuyện chuyện chuyện này… Bọn ta chỉ muốn gặp Thái Thượng Hoàng. Sao lại gọi là có ý đồ phản nghịch?"

"Ta nói phải là phải."

Nhánh cấm vệ quân này là thân vệ của Thái Thượng Hoàng, lời họ nói là mệnh lệnh của Thái Thượng Hoàng nên mọi người cũng không dám cố chấp xông ra.

Những quan viên có mặt đều là những người hiểu chuyện. Nhìn thấy khí thế của cấm vệ quân là họ hiểu ngay trong cung chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Còn về đã xảy ra chuyện gì, mức độ ra sao thì họ vẫn chưa chắc chắn.

Các vị đại thần trên cao dùng ánh mắt trao đổi, yên lặng quan sát tình hình, không làm gì khác. Có vài quan viên của Đảng Bảo Hoàng không cam lòng nhưng họ cũng chỉ dám làu bàu hai ba câu.

Đám quan viên không dám xông ra nên chuyển ánh nhìn lên người Triệu Tốn. Để vị này đi gặp Thái Thượng Hoàng chắc là không có vấn đề gì đâu.

Nhưng Triệu Tốn lại say quắc cần câu, có gọi thế nào cũng không tỉnh nổi. Đám quan viên của phe Triệu Tốn đã dùng rất nhiều cách nhưng không thể đánh thức gã ta. Cuối cùng họ chỉ đành bỏ cuộc.

Đảng Bảo Hoàng: …

Đám ngu ngốc các người chỉ biết mời rượu, nịnh hót. Giờ thì hỏng việc rồi chứ gì?

Đúng là một đám thành sự thì ít bại sự có thừa!

Ánh trăng bị che khuất. Ba bóng người xuất hiện ở Ngự hoa viên. Là hai binh sĩ thuộc cấm vệ quân và một công công tầm tuổi trung niên. Ba người họ trông rất bình tĩnh, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì.

"Thái Thượng Hoàng muốn gặp Tuyên vương và một vài vị đại nhân."

Trong bảy viên quan được gọi tên thì có năm người thuộc Đảng Bảo Hoàng, chỉ có hai người là quan viên của phe Triệu Tốn. Bảy người và Tuyên vương đang say rượu bị thái giám đưa đi.



Trước cánh cửa lớn của tẩm điện của Thái Thượng Hoàng có vết máu nhuộm đỏ bậc thang màu xanh nhạt khiến ánh trăng rọi xuống trở nên kỳ dị. Thái y, thái giám hầu cận đi ra đi vào, trông mặt ai nấy cũng vô cùng căng thẳng. Cấm vệ quân bày trận đứng canh bên ngoài tẩm điện, tay phải nắm chặt chuôi đao.

Trên đường thái giám đã kịp kể xong chuyện vừa xảy ra cho mọi người nghe. Tuyên vương và những người kia đều kinh ngạc, há hốc mồm.

Quan viên của phái Bảo Hoàng vô cùng nghi hoặc.

"Không thể nào. Sao bệ hạ có thể hạ độc giết chết Thái Thượng Hoàng được. Chắc chắn không phải." Quan viên phái Bảo Hoàng đều nghi ngờ điều thái giám mới nói.

"Thái Thượng Hoàng hạ chỉ sắc phong Hoàng đế làm Nhàn vương rồi mới xảy ra chuyện hạ độc. Nhân chứng vật chứng đều có trong điện phụ. Nếu các vị đại nhân không tin thì có thể đích thân nghiệm chứng."

Đảng Bảo Hoàng không đợi cho thái giám nói hết đã xông vào trong điện phụ. Đảng Tuyên vương cũng không chịu bị bỏ lại phía sau nên cũng đuổi theo. Chỉ có một mình Tuyên vương còn ngơ ngác, đứng yên tại chỗ, có vẻ như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Mời điện hạ."

Cũng may lúc tới đây Tuyên vương đã tỉnh táo trở lại. Nghe thấy chuyện vừa mới xảy ra hắn ngơ ngác đứng như trời trồng, đến lúc những quan viên kia đi xa rồi gã ta cũng không có phản ứng gì. Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên kéo ý thức của gã ta quay về. Gã ta theo đối phương đi vào trong điện phụ.

Trong điện, hai người bị trói gô lại vất trên đất, cằm bị bẻ gãy, miệng há to, từng giọt nước rãi rơi xuống. Một người là thái y thường xuyên điều dưỡng sức khoẻ cho Thái Thượng Hoàng, người còn lại là thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng đế.

Những người của Đảng Bảo Hoàng nhìn thấy nhân chứng vật chứng và bằng chứng thì tái xanh cả mặt. Triệu Tốn bước vào nhưng lại không có phản ứng gì, chỉ có sự sụp đổ hiện rõ trên gương mặt.

Quan viên phe Triệu Tốn từ sớm đã phản ứng. Niềm vui trong lòng họ nhanh chóng lan ra khoé mắt. Nếu không vì kiêng kỵ người của Đảng Bảo Hoàng đang có mặt và chỗ họ đang đứng là tẩm điện của Thái Thượng Hoàng thì có lẽ họ đã vui mừng nhảy cẫng lên rồi.

Không ngờ không cần tốn chút sức lực nào mà người họ ủng hộ đã thăng chức thành công. Quả thực là đáng mừng!

Triệu Tốn là người cuối cùng bước vào đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng.

"Ta muốn gặp phụ hoàng. Ta phải đích thân hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì. Bệ hạ không thể hạ độc giết Thái Thượng Hoàng được."

"Tuyên vương điện hạ, bây giờ chứng cứ rành rành." Thái giám nói tiếp: "Thái Thượng Hoàng trúng độc, hôn mê lại cộng thêm tuổi tác đã cao, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Cũng may bệ hạ đã viết thánh chỉ từ lâu…"

"Ta muốn gặp hoàng thượng."

"Điện hạ…"

Quan viên phái Triệu Tốn vốn muốn mở miệng bảo đối phương ở lại, dù sao bây giờ cũng đang là lúc quan trọng, phái Bảo Hoàng bên cạnh vẫn đang như cọp rình mồi nhưng họ vừa dứt lời thì đã thấy một ánh mắt lạnh lùng liếc qua khiến những lời nói phía sau bị ép phải nuốt trôi xuống bụng.

"Nếu điện hạ muốn đi, vi thần bằng lòng đi cùng ngài." Đảng Bảo Hoàng chớp lấy cơ hội muốn đi cùng.

"Các vị đại nhân muốn mật báo tin tức sao?"

Thái giám hiểu rõ nên nói với mọi người rằng người đi sẽ bị xem như đồng đảng hạ độc giết Thái Thượng Hoàng. Chẳng còn ai dám đi cũng chẳng có ai nói gì. Trong nhà mọi người đều có già trẻ lớn bé. Tranh đoạt hoàng quyền nặng thì mất mạng, nhẹ thì tịch thu nhà cửa. Họ không nên mạo hiểm.

"Điện hạ…"

"Ta và bệ hạ là huynh đệ. Ta phải đi gặp ngài ấy." Triệu Tốn cắt ngang lời thái giám.

"Để nô tài dẫn ngài qua đó."

Thái giám do dự một lát rồi gọi một thái giám trẻ tuổi đến dẫn Triệu Tốn đi.

Điện Trọng Hoa là cung điện đang giam cầm Hoàng đế, cách tẩm điện của Thái Thượng Hoàng năm trăm mét. Không lâu sau, Triệu Tốn đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một bầu rượu.

"Bệ hạ, vi thần mang Túy Tiên mà ngài thích đến đây."

Triệu Tốn rót một ly rượu rồi đưa qua. Hoàng đế không nhận lấy ly rượu mà lại ngẩng đầu nhìn gã ta.

"Trẫm không hạ độc phụ hoàng."

"Ta biết."

"Người ra tay là ngươi."

"Bệ hạ, chúng ta là huynh đệ tốt nhất của nhau. Sao ngài lại muốn giá họa cho ta?" Triệu Tốn đặt ly rượu lên bàn, bất đắc dĩ đứng dậy: "Xem ra bệ hạ không muốn gặp ta. Vi thần xin lui trước."

“Trẫm xem ngươi là huynh đệ nhưng ngươi lại hết lòng hết dạ muốn hại trẫm?” Hoàng đế nhìn vào ly rượu, bật cười: “Rượu này cũng bị hạ độc rồi đúng không? Ngươi cũng không tới để gặp trẫm mà tới chỉ để tận mắt nhìn thấy trẫm chết mà thôi.”

Triệu Tốn đưa mắt nhìn hắn một cái rồi nhấc tay gọi thái giám đứng hầu ngoài cửa vào: “Các ngươi vào đây hầu bệ hạ uống rượu.”

“Dám làm không dám nhận!”

Triệu Tốn vẫn không đáp lời như cũ. Vào thời khắc quan trọng này sao gã ta có thể lãng phí thời gian chứ?

Bốn tên thái giám giữ chặt Hoàng đế rồi rót rượu vào miệng. Một lúc sau Hoàng đế nằm trên đất co giật, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Triệu Tốn chờ thêm một lát, sau khi chắc chắn đối phương đã không còn hơi thở, gã ta mới bỏ đi. Dáng người thẳng tắp hòa vào bóng tối, khóe môi gã ta nhếch lên.

Không sai, gã ta đến để xác định Hoàng đế đã tử vong. Như vậy những chuyện sau đó mới có thể thuận lợi hoàn thành.

Triệu Tốn quay về tẩm điện của Thái Thượng Hoàng. Các đại thần trước đó đã biến mất không thấy tăm hơi. Gã ta đi thẳng vào trong tẩm điện.

“Điện hạ, Thái Thượng Hoàng tỉnh lại rồi.”

“???”

“Có vẻ liều thuốc hơi ít.” Thái giám dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy nói tiếp: “Nhưng hiện tại Thái Thượng Hoàng không thể cử động được.”

Cơn tức giận sâu trong mắt Triệu Tốn dần tan đi, khóe môi gã ta hơi nhếch lên. Gã ta phất tay cho thái giám lui ra ngoài rồi ngồi xuống bên giường nhìn Thái Thượng Hoàng chỉ có thể mở mắt chứ không thể cử động. Gã ta nhếch môi:

"Phụ hoàng."

Mặt Thái Thượng Hoàng trắng toát. Ông ấy nhìn Triệu Tốn với ánh mắt sắc bén.

"Là… Là ngươi làm sao?"

"Phụ hoàng nói linh tinh gì thế? Người hạ độc hại người là đệ đệ, là Hoàng đế do chính người thân phong."

"Ngươi, ngươi không cam lòng làm Nhàn vương nên mới ra tay."

"Phụ hoàng nói gì cơ? Nhi thần nghe không hiểu."

Làm Nhàn vương?

Đương nhiên là gã ta không cam lòng. Nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt phụ hoàng trước tiệc rượu, gã ta tưởng vì chuyện dẹp loạn nên gã ta sẽ được phong thưởng hậu hĩnh nhưng chẳng ngờ là ông ấy lại muốn gã ta rời khỏi trung tâm quyền lực làm một vương gia nhàn nhã. Bàn tay Triệu Tốn giấu trong vạt áo nắm chặt lại, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Gã ta nhẫn nhịn suốt bấy lâu nay, cố gắng nhiều như thế nhưng từ đầu đến cuối gã ta đều phải nhường cho người khác.

Dựa vào cái gì chứ?

Rất lâu trước đây gã ta đã biết phụ hoàng thiên vị. Trên đường quay về sau khi dẹp loạn, có một tin tức khiến gã ta thấy vô cùng kinh ngạc. Hoàng đế trở nên cần mẫn. Lúc đó, gã ta đã hiểu được phụ hoàng sớm muộn gì cũng sẽ ra tay khiến gã ta rời xa trung tâm quyền lực. Cũng may là gã ta đã chuẩn bị từ trước.

Triệu Tốn nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của Thái Thượng Hoàng. Phụ hoàng đã từng ở tít trên cao, có thể di chết gã ta như di chết một con kiến nhưng hiện nay lại chẳng thể cử động, chẳng thể tùy tiện làm hại gã ta được nữa, ông ấy chỉ có thể nằm trên giường nhìn gã ta bằng ánh mắt giận dữ. Gã ta nhếch miệng cười tùy ý. Biểu cảm hiện giờ của phụ hoàng quả thực khiến người ta thấy rất vui vẻ.

"Phụ hoàng trúng độc rất nặng. Người nên uống thuốc trước đã."

"Nghịch… Nghịch tử!"

"Điện hạ, thánh chỉ truyền ngôi đã viết xong." Thái giám hầu cận bên Thái Thượng Hoàng dùng hai tay đỡ tờ thánh chỉ màu vàng nhạt, khom người đưa đến trước mặt Triệu Tốn.

Thái Thượng Hoàng nghiêng đầu nhìn tên thái giám, cơn tức giận nổi lên trong mắt.

"Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi."

Trên gương mặt tên thái giám không có vẻ gì là sợ hãi. Chờ Triệu Tốn xem xong, hắn lại đỡ lấy thánh chỉ rồi khom người lui về một bên. Trong suốt quá trình hắn không thèm liếc Thái Thượng Hoàng lấy một lần giống như đối phương chẳng hề tồn tại.

Những người canh gác xung quanh đều là thân tín của Triệu Tốn. Những kẻ không nghe lời đã bị xử lý từ lâu. Thái Thượng Hoàng có hét rách cổ thì cũng chẳng có ai để ý tới.

Triệu Tốn đưa một thìa thuốc đến bên miệng Thái Thượng Hoàng, ông ấy cắn chặt răng không uống, nước thuốc màu nâu đậm rơi ra làm ướt gối. Gã ta mất kiên nhẫn đưa tay ra bóp cằm Thái Thượng Hoàng chuẩn bị đổ thuốc vào. Đột nhiên gã ta thấy cổ mình lành lạnh. Gã ta cúi đầu thì nhìn thấy một con dao găm sáng loá.

Tên thái giám vừa cầm thánh chỉ bây giờ đang cầm dao găm, trong mắt hắn cũng không còn sự khiêm nhường như lúc nãy.

"Hỗn xược."

Ánh mắt sắc bén của Triệu Tốn nhìn thẳng vào hắn.

"Điện hạ, nô tài chỉ phụng mệnh hành sự thôi."

Tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên loảng xoảng. Tấm bình phong đổ xuống, một tên cận vệ nằm rạp trên tấm bình phong, trên lưng cắm ba mũi tên.

Triệu Tốn không còn bình tĩnh nổi nữa. Gã ta muốn ra ngoài xem tình hình nhưng lại chẳng thể cử động. Con dao găm trên cổ gã ta đã ghì chặt vào da thịt.

Tiếng hét "giết" chợt dừng lại. Một bóng người đi vào trong tẩm điện. Triệu Tốn tối sầm mặt: "Quả nhiên là ngươi chưa chết."

Người đi tới là Lục Minh Châu đang phải đi lưu đày. Chàng mặc bộ giáp màu bạc, tay cầm trường đao, từng giọt máu tươi men theo lưỡi đao sắc nhọn chảy xuống nhuộm đỏ nền đá men xanh.

"Gần đây ngài có khỏe không, Tuyên vương điện hạ?" Lục Minh Châu mỉm cười rồi nói.

Triệu Tốn nhìn sang thì thấy Thái Thượng Hoàng đã ngồi dậy. Gã ta hiểu được bản thân đã mắc bẫy, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngay sau đó, gã ta bật cười.

"Phụ hoàng, đệ đệ đó của con đã đi gặp tổ tông rồi. Bây giờ người chỉ còn một đứa con trai là con thôi. Người thật sự muốn giết nhi thần sao?"

"Hoàng đế sao rồi?" Thái Thượng Hoàng không để ý đến Triệu Tốn mà nhìn thẳng vào Lục Minh Châu.

"Bệ hạ đã uống thuốc giải, đã không còn gì đáng ngại."

Triệu Tốn mặt cắt không còn một giọt máu. Gã ta nghĩ đến kết quả mình sắp phải đối diện thì nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay buông thõng hai bên.

Gã ta thua rồi. Gã ta thua thật rồi!

"Đêm nay phàm là quan viên tham gia mưu phản đều lục soát nhà cửa, tịch thu tài sản, tống vào ngục giam. Phải nhổ hết những cây đinh trong bóng tối kia cho trẫm." Thái Thượng Hoàng lại nhìn sang Triệu Tốn, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Ngươi đích thân thẩm vấn Tuyên vương."

"Vi thần tuân lệnh."

Triệu Tốn bị áp giải đi. Khi đi đến cửa, gã ta chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn Lục Minh Châu:

"Lục đại nhân rời kinh nhiều ngày, đã lâu chưa gặp phu nhân. Nàng ta mang thai rồi. Tối nay bổn vương đã đặc biệt đưa một món lễ vật tới Giang phủ."

"Ngươi đã làm gì hả?"
Chương kế tiếp