Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 11
Tần Kiêu ăn hết số bánh ngọt, uống một cốc nước sau đó đứng dậy đi đến phòng khách, bật máy tính đặt trên đùi, tiếp tục giải quyết công việc.

Đường Khê đi theo anh ra khỏi nhà ăn, thấy nửa người trên của anh hơi ngả về phía sau, tư thế ung dung dựa vào lưng ghế sô pha, đoán chắc là do anh ăn no quá cho nên bụng không được thoải mái.

Dù sao số bánh ngọt nhiều như vậy, ăn hết một lần đúng thật là không dễ.

Đường Khê nhìn thấy đôi mắt của anh vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay thỉnh thoảng gõ trên bàn phím, thật lòng bội phục tính kính nghiệp của anh.

Chỉ là ăn nhiều đồ ngọt như vậy, dạ dày hẳn là vô cùng không thoải mái, hơn nữa còn dễ bị đau dạ dày.

Đường Khê đang suy nghĩ có nên pha cho anh ly trà chanh để dễ tiêu hóa hay không nhưng nghĩ đến chất lượng giấc ngủ buổi tối của anh vốn không tốt lắm sợ buổi tối uống trà chanh xong sẽ không ngủ được.

Tâm tình Tần Kiêu hẳn là đang rất tốt, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhướng mi, chủ động bắt chuyện với cô: “Em đang nhìn cái gì vậy?”

Đường Khê đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, có một loại cảm giác bản thân nhìn lén bị bắt quả tang, ánh mắt hơi né tránh, rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô cười với anh một cái: "Em ở chỗ này có ảnh hưởng đến anh làm việc hay không?"

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Không có."

Nói xong câu này, ngón tay anh lại tiếp tục gõ trên bàn phím, trả lời email nội bộ của công ty.

Thoạt nhìn giống như khi nói chuyện với cô cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến công tác thường ngày của anh.

"Anh thích ăn đồ ngọt sao? Trước đây chưa từng nhìn thấy anh ăn qua."

"Có một chút."

Có một chút mà ăn nhiều như vậy.

Đường Khê: "Lúc em là đồ ngọt có cho hơi nhiều đường vào trong bánh, cần uống một số loại nước giải khát, chẳng hạn như trà chanh. Buổi tối anh uống trà chanh có bị mất ngủ không? Có muốn em pha cho anh một cốc hay không?"

“Sẽ không mất ngủ đâu.”

Nghe thấy anh nói sẽ không mất ngủ, Đường Khê liền xoay người chuẩn bị đi phòng bếp pha trà chanh cho anh.

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Không cần đâu."

Lời nói quen thuộc lại đến, mỗi lần cô muốn giúp anh làm gì đó thì anh đều ghét bỏ muốn chết, không cho cô nấu cơm, rót nước, không cho cô mua quần áo cho anh, tóm lại chính là không cho cô quản anh.

Nhưng anh đã ăn ngấu nghiến hết số bánh trứng và bánh dứa mà cô làm cho Tô Chi.

Ngày mai sau khi gặp lại Tô Chi, Đường Khê còn không biết phải làm thế nào để bồi tội với cô ấy đây.

Không quan trọng, dù sao cũng quẹt thẻ của anh.

Ngày mai không cần trở lại nhà cũ, nếu anh không muốn cô pha trà chanh, cô cũng không sao cả.

“Vậy em lên lầu trước.”

Đường Khê chào hỏi Tần Kiêu, nghiêng người đi về hướng cầu thang.

“Không lấy túi sao!.” Tần Kiêu vẫn luôn để cái túi trên bàn uống nước, ý bảo cô tự qua lấy.

Từ lúc anh bước vào cửa, lực chú ý của Đường Khê vẫn luôn tập trung vào việc tại sao anh lại đột ngột trở về, sau đó lại vì chủ nhật tuần trước tùy tiện dỗ anh nên kết quả anh tự mình tìm về, bản thân cô lại quên mất chuyện này, không làm cơm tối cho anh nên cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Cho nên thật sự quên chuyện mỗi khi về nhà anh đều đưa cho cô một cái túi, xem ra thứ trên bàn uống nước kia là cái túi, mặc dù mỗi lần về nhà đều tặng túi nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của anh.

Vẫn là một mảnh tâm ý có giá trị bằng một căn phòng.

Đường Khê không theo đuổi những chiếc túi sang trọng nhưng cô cũng cảm nhận được tính chân thực của cuộc hôn nhân này từ nghi thức trao quà mỗi tuần này.

Ít nhất nó khiến cô cảm thấy bản thân không phải là người duy nhất điều hành cuộc hôn nhân này, đối phương cũng có lễ đáp lại.

Đường Khê mỉm cười đi tới, xách hai cái túi lên, ngồi ở bên cạnh anh trực tiếp mở hai cái túi ra xem.

Một chiếc màu đỏ và một chiếc màu đen, trông cả hai đều đẹp.

Không thể không thừa nhận ở phương diện tặng túi này, mắt thẩm mĩ của Tần Kiêu quả thật rất tốt.

Cô cười rạng rỡ nói với Tần Kiêu: “Cám ơn anh.”

Tần Kiêu nghe thấy cô nói cảm ơn thì hơi nhíu mày.

Đường Khê ngay lập tức nói thêm một câu: "Cảm ơn anh."

Hai chiếc túi, nói hai lời cảm ơn.

Tần Kiêu rũ mắt xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đường Khê xách túi, trước khi lên lầu, cô nhớ tới ngày mai sẽ cùng Tô Chi đi mua sắm, nếu Tần Kiêu đã trở lại, hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, khi nào ra ngoài vẫn cần phải nói cho anh biết một tiếng.

"Ngày mai, em có hẹn với bạn đi mua sắm, anh gọi dì Bạch qua làm cơm trưa cho anh đi nhé!"

Đường Khê nhẹ nhàng nói, chỉ là thông báo cho anh biết, cũng không hỏi ý kiến ​​của anh.

Tần Kiêu không chút để ý nói: "Hiểu rồi."

Anh nói anh hiểu rồi có nghĩa là anh cũng không có ý kiến.

Sau khi đạt được sự đồng thuận thân thiện, Đường Khê xách hai chiếc túi đi lên lầu.

Cô để chiếc túi vào phòng thay đồ, lấy một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo, đứng trước gương và buộc tóc bằng một chiếc kẹp tóc, quay lại và đi về phòng ngủ, chuẩn bị đi tắm.

Cô đi tới cửa phòng tắm, đang định đẩy ra thì nghe thấy tiếng khóa cửa phòng ngủ xoay.

Cô nghiêng đầu nhìn, Tần Kiêu đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.

Đường Khê hỏi: “Công việc đã làm xong rồi sao?”

Tần Kiêu thản nhiên trả lời: “Ngày mai không cần trở về nhà cũ sao?”

Vấn đề này không phải vừa rồi đã nói xong rồi hay sao? Ngày mai cô phải đi mua sắm, nhất định không thể quay lại nhà cũ, mỗi lần về nhà cũ cô đều phải dỗ anh quay về, hôm nay sao anh lại chủ động hỏi.

Chẳng lẽ là nhớ nhà sao?

Thật đáng tiếc, mẹ của anh lại không cần anh.

Ai nói lần trước lúc ở nhà cũ đã tùy tiện tức giận chứ!

Đường Khê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kiêu, trong lòng suy nghĩ ác ý cảm thấy vô cùng thú vị, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng khi người khác gặp xui xẻo.

Cô chắc chắn rằng Tần Kiêu sẽ không bao giờ đoán được cô đang vui sướng vì cái gì cho nên cũng không né tránh, chỉ thản nhiên nhìn anh, cười nói: “Mẹ nói anh bận công việc quá, mỗi tuần đều trở về thì không tiện lắm, đi tới đi lui rất lãng phí thời gian, sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, sau này chúng ta không cần mỗi tuần trở về, mỗi tháng trở về một lần là được rồi.’’

"Cho nên ý của em muốn nói là mỗi tháng tôi cũng nên về nhà một lần thôi sao?"

Tần Kiêu đột nhiên nói ra một câu này.

Đường Khê sửng sốt một lúc, khi anh nói ra câu này, những suy nghĩ cô cảm thấy vô cùng hợp lý lại đột nhiên cảm thấy vô cùng vớ vẩn và đuối lý.

Tần Kiêu hừ lạnh một tiếng, cười như không cười nhìn cô, giống như là muốn vạch trần sự ân cần mà cô đã cố gắng ngụy trang tỉ mỉ.

"Đương nhiên là không phải." Cô hơi chột dạ đặt tay xuống tay nắm cửa phòng tắm, bình tĩnh nói: "Em làm sao có thể chịu được chuyện một tháng gặp anh một lần chứ? Mỗi tuần anh về một lần mà em còn cảm thấy đã rất lâu rồi chưa được gặp anh, muốn anh về nhà nhiều một chút ở cùng em, chỉ là công việc của anh bận rộn như vậy, em cũng không muốn làm phiền anh, ngay cả lúc nhắn tin cho anh cũng sợ làm phiền anh."

Đường Khê rũ mắt xuống, cắn môi, lộ ra vẻ áy náy nói: "Nhưng em thật sự không nhịn được muốn gửi tin nhắn cho anh, cho nên em chọn thứ sáu hàng tuần gửi tin nhắn cho anh, nghĩ rằng nếu anh trở về vào cuối tuần thì có thể ở nhà lâu hơn một chút, một tháng mới về một lần thật sự là quá ít, anh Tần Kiêu, anh không thể bởi vì không cần về nhà cũ liền không trở về nhà nha, anh cho phép em mỗi tháng gửi cho anh vài tin nhắn đi!"

Tần Kiêu: "..."

"Nếu, nếu như..." Đường Khê nhún vai, giống như là nghẹn ngào nói: “Nếu anh thật sự cảm thấy em phiền phức, mỗi tháng chỉ có cho em cơ hội một lần được nhắn tin kêu anh về nhà cũng không phải là không được. Chỉ là em sợ một tháng quá dài, mỗi ngày em đều sẽ nhớ đến anh, nghĩ đến anh đến mức không ngủ được, không chừng một ngày nào đó em không chịu đựng được nữa, cho nên anh có thể vào ngày mà em không chịu đựng được nữa trở về gặp em không?”

Cô nói xong, mở to đôi mắt hạnh nhân ngập nước, vô tội ủy khuất nhìn anh.

Tần Kiêu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn một lúc sau, vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói cũng bình tĩnh: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi em một câu, sao lại dọa em thành như thế này rồi!"

Đường Khê giật mình, vừa rồi anh chỉ tùy tiện hỏi thôi sao?

“Nếu em yêu tôi nhiều như vậy, nhớ đến mức ngủ không được.” Ngữ khí của Tần Kiêu hơi cao, chậm rãi nói: “Tôi cho phép em, mỗi ngày đều có thể gửi tin nhắn cho tôi.”

Đường Khê: "..."

Đường Khê kinh ngạc nhìn anh.

Nhắn tin cho anh mỗi ngày sao?

Mỗi ngày đều gọi anh về nhà sao?

Dưới vẻ mặt kinh ngạc của cô, ánh mắt Tần Kiêu dần tối lại, khóe miệng hơi rủ xuống, xoay người bước ra ngoài.

Đường Khê nhìn chằm chằm vào tấm lưng được bao phủ bởi một lớp băng giá, không rõ nguyên nhân tại sao.

Tức giận sao?

Chẳng lẽ vừa rồi cô diễn kịch quá mức đã làm cho anh cảm thấy cô phiền phức sao? Không muốn nói chuyện với cô nữa?

Có khả năng này, anh chưa bao giờ thích cô quấn anh quá chặt.

Nhưng có thể là những lý do không liên quan khác, tính khí của Tần Kiêu luôn khó hiểu.

Đường Khê cầm bộ đồ ngủ đứng ở cửa phòng tắm, đầu óc có chút trống rỗng.

Quên đi, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

Cô đẩy cửa phòng tắm và đi vào tắm.

Sau khi tắm xong, Đường Khê vẫn chưa buồn ngủ, cô cầm cuốn sách đặt lên đùi, đọc không vào, trong đầu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Điều cuối cùng Tần Kiêu nói trước khi tức giận rời đi là sau này cho phép cô gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, cô còn chưa kịp trả lời thì anh đã rời đi.

Đây hẳn là cố ý châm chọc cô, một tuần cô mới gọi anh về nhà một lần anh còn tỏ ra không vui, hơn nữa anh lại thường xuyên đi công tác, làm gì có thời gian trả lời tin nhắn của cô mỗi ngày chứ.

Quên đi, tôi vẫn không nghĩ đến nữa.

Đường Khê lắc lắc đầu, loáng thoáng nghe được thanh âm phát ra từ phòng thay đồ.

Tần Kiêu bước vào phòng thay đồ qua một cánh cửa khác.

Một lúc sau, cánh cửa giữa phòng ngủ và phòng thay đồ bị đẩy ra từ phía bên kia, Tần Kiêu từ bên trong đi ra, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao thẳng, dưới ngọn đèn chùm pha lê, bóng của anh bị kéo dài ra, mím môi, cả người đều lộ ra khí chất cao quý.

Đường Khê nhận thấy rằng quần áo trên người anh không giống như khi anh trở về nhà.

Đã muộn thế này rồi còn thay quần áo sao!

Trái tim Đường Khê bỗng lỗi một nhịp, cô có linh cảm xấu.

Tần Kiêu nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tôi phải đi."

"Đi?" Đường Khê nhìn anh: "Anh đi đâu?"

Tần Kiêu: "Tôi đi có việc."

Đường Khê nhìn anh một cái, đang cân nhắc nên nói gì đó, nhưng dựa vào những gì cô biết về anh, ‘có việc’ trong lời anh nói có lẽ chỉ là cái cớ, chẳng qua là anh không kiên nhẫn với cô, không muốn cùng cô nằm chung một giường nên đành rời đi lúc nửa đêm mà thôi.

Nếu bây giờ cô dỗ anh, cô nhất định sẽ dỗ được anh, mặc dù tính tình Tần Kiêu khó đoán nhưng anh đối với con gái vẫn là một người ôn nhu nhã nhặn, nếu cô làm nũng, anh sẽ không bỏ mặc cô.

Nhưng hiện tại rõ ràng đang giận nhau về vấn đề tình cảm, nếu cô dỗ dành anh, có lẽ cô sẽ phải tiếp tục chủ đề vừa rồi, anh nói để cô gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày.

Cho dù là châm chọc cô nhưng để chiếm được lòng tin của anh, cô chỉ có thể mỗi ngày gửi tin nhắn dỗ dành anh.

Nếu không dỗ được thì bây giờ hãy để anh ta đi, sau đó cô mới có thể tỏ ra vô cùng ăn năn, suy nghĩ lại nguyên nhân hôm nay bị bỏ lại một mình trong căn phòng trống, là do cô quá phiền phức khiến anh tức giận cho nên sau này không dám thường xuyên quấy rầy anh, một tháng nhắn tin một lần là được rồi.

Đường Khê đã lựa chọn phương án thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh thay vì việc mỗi ngày phải gửi tin nhắn cho anh.

Cô cúi đầu và im lặng.

Sắc mặt Tần Kiêu càng ngày càng nghiêm túc, anh xoay người đi ra ngoài.

“Chờ đã.”

Đường Khê đột nhiên gọi hắn.

Tần Kiêu dừng bước, vẻ mặt dịu đi, quay đầu lại nhìn cô.

Đường Khê đi xuống ghế sô pha, chạy lon ton vào phòng thay đồ, nhanh chóng lấy ra một chiếc áo khoác, ân cần đưa cho anh: "Buổi tối lạnh lắm, khoác thêm một chiếc áo khoác đi."

Tần Kiêu âm trầm nhìn chiếc áo khoác, không cầm lấy cũng không quay đầu nhìn lại.
Chương kế tiếp