Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 12
“Cho nên anh ấy cứ rời đi như vậy sao?”

Trong một nhà hàng thịt nướng ở trung tâm thành phố, sau khi Đường Khê nói xong chuyện tối hôm qua Tần Kiêu về nhà, Tô Chi liền hỏi một câu.

Đường Khê nói: “Nếu không thì sao?”

Tô Chi lấy thịt nướng trong nồi ra đĩa, nói: “Anh ấy không nói bản thân anh ấy đi làm chuyện gì sao?”

Đường Khê lắc đầu: “Anh ấy không nói bản thân đi làm chuyện gì, anh ấy chỉ nói hai chữ ‘có việc’."

Tô Chi: "Cậu cũng không hỏi hay sao?"

"Không."

Tô Chi: "Tại sao cậu lại không hỏi anh ấy, trời đã tối như vậy anh ấy có thể đi đâu chứ?"

"Hỏi cái này làm gì chứ, vòng bạn bè của anh ấy có những ai tớ cũng không biết rõ, cho dù anh ấy có nói với tớ anh ấy đi với ai, ở với ai tớ cũng không biết người đó là ai, hơn nữa tính tình của anh ấy luôn thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa, nếu hỏi nhiều sẽ rất dễ làm cho anh ấy bực mình, đến tận bây giờ tớ vẫn chưa nghĩ ra tại sao tối hôm qua anh ấy lại tức giận đây?"

Tô Chi thực sự không hiểu được cặp vợ chồng này bình thường sống chung với nhau như thế nào, bây giờ nghe được những phân tích mang tính chủ quan từ trong miệng của Đường Khê, ngay đến Đường Khê ở trong cuộc còn không rõ, cô làm sao có thể hiểu được.

Sau khi ăn cơm xong, cả hai đi mua sắm.

Khi con gái đến trung tâm mua sắm, về cơ bản họ sẽ nhìn vào các cửa hàng quần áo, sau một lúc, trên tay của hai người đã cầm không ít túi lớn túi bé.

Đường Khê khoác tay Tô Chi bước vào một cửa hàng mới, mê mẩn một chiếc váy, đang định nhờ nhân viên bán hàng lấy xuống cho cô thử thì Tô Chi ở bên cạnh đột nhiên ngăn lại, ghé sát vào tai cô, dùng giọng điệu chán ghét nói: "Đó không phải là Đường Miễu cùng cháu trai rùa Tống Ninh Viễn hay sao?"

*Cháu trai rùa: Ý chỉ người đó là cháu trai của một con rùa. (Tục dùng làm tiếng để mỉa người.)

Đường Khê ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của Tô Chi.

Ngoài cửa, một nam một nữ sánh vai đi vào, chính là người em gái tên Đường Miễu cùng cha khác mẹ của Đường Khê cùng Tống Ninh Viễn.

Tống Ninh Viễn là con trai cả của nhà họ Tống, bề ngoài thoạt nhìn trông hiền lành và nho nhã, là hình mẫu mà rất nhiều những cô gái trẻ yêu thích, sở dĩ anh ta chọc cho Tô Chi cảm thấy phiền chán mà mắng anh ta một câu cháu trai rùa là bởi vì Tô Chi cảm thấy người này quá giả tạo.

Lão gia nhà họ Đường và lão gia nhà họ Tống có quan hệ không tệ, khi còn sống từng nói qua muốn kết thân với nhau, nguyên bản dựa theo thứ tự và bối phận thì người nên đính hôn với Tống Ninh Viễn phải là Đường Khê mới đúng.

Nhưng Đường Miễu lại rất thích Tống Ninh Viễn, từ nhỏ đã coi Tống Ninh Viễn là người của mình, cũng chính vì điều này mà đã không ít lần gây khó dễ với Đường Khê, yêu cầu Đường Khê cách xa Tống Ninh Viễn ra một chút.

Người nhà họ Tống lại cảm thấy hiện tại chủ mẫu của nhà họ Đường chính là mẹ của Đường Miễu, cha Đường lại vẫn luôn yêu chiều Đường Miễu, nhà họ Đường không có con trai, nếu cưới được Đường Miễu về thì sau này có khả năng sẽ có được cả nhà họ Đường cho nên vẫn muốn đối tượng liên hôn là Đường Miễu.

Bản thân Đường Khê đối với Tống Ninh Viễn căn bản không có hứng thú, vốn dĩ Tống Ninh Viễn cùng Đường Miễu đính hôn hẳn là chuyện vui của mọi người nhưng vấn đề nằm ở Tống Ninh Viễn.

Anh ta cảm thấy dựa theo ý tứ của người lớn thì anh ta nên ở bên Đường Khê nhưng anh ta lại chưa bao giờ từ chối rõ ràng tình cảm của Đường Miễu.

Nói tóm lại, anh ấy đang do dự giữa Đường Khê và Đường Miễu.

Theo lời của Tô Chi, anh ta thích Đường Khê nhưng lại không dám chống lại mong muốn của gia đình và sự dụ hoặc của lợi ích cho nên mới cố câu lấy Đường Miễu, vừa yếu đuối lại vừa dối trá, chính xác là một con rùa rụt cổ.

Khi Đường Khê nhìn sang, Đường Miễu và Tống Ninh Viễn cũng chú ý đến cô.

Đường Miễu vừa nhìn thấy cô liền vươn tay kéo lấy cánh tay của Tống Ninh Viễn, cười chào hỏi: "Chị, chị cũng tới đây mua đồ nha."

Cô kéo Tống Ninh Viễn đang có sắc mặt cứng đờ đi về phía Đường Khê.

Cô ôm chặt lấy cánh tay Tống Ninh Viễn, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý: "Chị, hôm nay là thứ bảy, sao anh rể lại không cùng đi mua sắm với chị chứ?"

Lúc Đường Khê bảy tuổi mới trở về nhà họ Đường, mà lúc đó Đường Miễu đã quen với việc bản thân là con gái duy nhất trong nhà cho nên đối với Đường Khê vẫn luôn vô cùng chán ghét, đã nhận định rằng Đường Khê trở về là để cướp đoạt đồ vật của cô, hơn nữa cũng không phải là cùng một mẹ sinh ra cho nên tình chị em cũng không có gì để nói.

Khi còn nhỏ, cô từng dựa dẫm vào mẹ mà ngấm ngầm bắt nạt người chị gái tên Đường Khê, sau này khi lớn lên đã có vài lần chịu thiệt trong tay của Đường Khê cho nên cô không dám làm bậy cũng không dám kiêu ngạo nữa, liền biến thành âm dương quái khí.

*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Có Tống Ninh Viễn ở bên, thái độ của cô cũng đã coi như kiềm chế được mấy phần, ngày thường lúc gặp mặt cô cũng sẽ không gọi là chị Đường Khê.

Tống Ninh Viễn rút cánh tay ra khỏi tay của Đường Miễu, dịu dàng nói: "Tiểu, Khê, thật trùng hợp, Miễu Miễu nói muốn mua quần áo, mẹ của anh kêu anh đi lựa đồ cùng với em ấy. "

Lời này ý là muốn nói mẹ anh muốn anh đi chọn quần áo cùng Đường Miễu, không phải là anh tự nguyện đi.

Đường Khê mặc kệ anh ta là tự nguyện hay là bị ép đều không thèm để ý tới, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Đường Miễu một cái, thản nhiên nói: "Anh rể của cô bận đi công tác."

“Thật sự là bận công việc sao? Hôm nay là thứ bảy nha, chị hông phải là không biết anh rể đi nơi nào đó chứ!”

Đường Miễu cười ác ý .

Đường Khê cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để bụng nói: "Có liên quan gì đến cô sao?"

Đường Miễu: "..."

Đường Miễu bị nghẹn đến mức không nhịn được nở nụ cười: "Tôi đây không phải chỉ là quan tâm chị một chút thôi sao?"

"Yên tâm đi, quan hệ của tôi và anh rể cô rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Đường."

Sắc mặt Đường Miễu cứng đờ, nghe ra được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của Đường Khê.

Việc kinh doanh của nhà họ Đường phụ thuộc vào nhà họ Tần, nhà họ Tần sẽ giúp đỡ nhà họ Đường bởi vì Đường Khê là Tần phu nhân, nếu giữa Đường Khê và Tần Kiêu xảy ra vấn đề thì nhà họ Đường cũng coi như xong.

Tô Chi hừ lạnh một tiếng, nói thêm vào: "Còn có thể không bận sao? Một người phải nuôi sống công ty của hai nhà, nếu công ty này xảy ra vấn đề gì, e rằng những người ngày thường quan hệ tốt lại vội vàng phủi sạch quan hệ đó chứ!"

So với lối nói uyển chuyển của Đường Khê, Tô Chi thẳng thắn hơn nhiều, hơn nữa một câu còn mang hai nghĩa, ngay đến Tống Ninh Viễn cũng bị châm chọc.

“Anh nói xem có đúng không, anh Tống?” Tô Chi cười tủm tỉm nhìn về phía Tống Ninh Viễn. Lúc trước thời điểm công ty nhà họ Đường xuất hiện vấn đề, nhà họ Tống vốn có giao tình tốt cũng thực sự không giúp được gì cả.

Tống Ninh Viễn từ lúc vào cửa đã cố ý bị phớt lờ, khó khăn lắm anh ta mới được nhớ tới vậy mà vẫn là những câu nói chứa dao đầy sự chế nhạo.

Anh ta sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói chuyện, Đường Khê đã nắm lấy cổ tay Tô Chi, coi Đường Miễu và Tống Ninh Viễn như người vô hình nói: "Lại đây giúp tớ xem bộ váy này thế nào."

Nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh lập tức bước lên giúp cô lấy váy xuống.

Đường Miễu đối với thái độ khinh thường của Đường Khê vô cùng tức giận nhưng cô phải giữ hình tượng trước mặt Tống Ninh Viễn, cô hít một hơi thật sâu nói với Đường Khê: “Sáng nay cha nói, năm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của ông ấy, ông ấy muốn làm một bữa cơm gia đình, đến lúc đó chị nhất định phải cùng với anh rể về nhà ăn cơm nha, dù sao sau khi kết hôn, chị cũng chưa từng đưa anh rể về nhà ăn cơm lần nào."

Cô nói xong câu này thấy Đường Khê vẫn không có phản ứng gì lại nghẹn thêm lần nữa, tức giận lôi kéo cánh tay Tống Ninh Viễn rời đi.

Đường Khê cầm chiếc váy mà nhân viên bán hàng lấy xuống ở trong tay, nghe thấy Đường Miễu lúc bước ra khỏi cửa phàn nàn với Tống Ninh Viễn rằng cô bây giờ là người đã gả đến nhà họ Tần rồi, liền biết cách xem thường người khác.

Tống Ninh Viễn hơi cao giọng, nói Tiểu Khê không phải là người như vậy.

Tô Chi không nói nên lời: "Đường Miễu thực sự rất thú vị, ôm chặt tên ‘cháu trai rùa’ coi như bảo bối trong nhiều năm, vui mừng đến nhảy nhót, cứ như sợ bị người khác chiếm đoạt mất vậy, cái người tên Tống Ninh Viễn này có thúc ngựa cũng không đuổi kịp chồng của cậu."

Đường Khê nói: "Đừng để ý đến cô ta nữa là được rồi, cô ta vốn là người không có đầu óc."

Tô Chi cười khúc khích nói: "Vẫn là cậu hiểu rõ cô ta nhất."

Đường Khê giơ chiếc váy lên, nhìn một lát, không thử mà trực tiếp lấy.

Cô đang suy nghĩ về câu cuối cùng mà Đường Miễu vừa nói, sinh nhật năm nay cha cô muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình.

Trước kia vào sinh nhật của cha cô, cả nhà bốn người đều tổ chức một bữa đơn giản, cô nghĩ năm nay cũng sẽ như vậy cho nên không định mang Tần Kiêu tới đó nhưng nếu làm tiệc gia đình thì Tần Kiêu thân là con rể lại không đi thì thật sự không được.

Nghĩ đến việc tối hôm qua lúc Tần Kiêu rời đi, dáng vẻ chính là không bao giờ muốn gặp lại cô nữa, Đường Khê lại cảm thấy đau đầu.

Buổi sáng đã đưa ra quyết định rồi, đoán chừng tối nay sẽ gọi điện thông báo cho cô.

Cũng không biết là có phải là do Đường Miễu gọi điện thoại cho cha Đường nói đến chuyện ở chỗ này gặp được cô, hay là đi cáo trạng cô, không bao lâu sau Đường Khê liền nhận được điện thoại của cha Đường, nói cho cô biết chuyện sinh nhật, muốn cô cùng Tần Kiêu trở về vào ngày hôm đó.

Đường Khê nói qua điện thoại một cách có lệ: "Con sẽ nói chuyện với Tần Kiêu về chuyện này nhưng công việc của Tần Kiêu rất bận rộn, có thể anh ấy sẽ không có thời gian, hơn nữa cha cũng biết đấy, ở trước mặt anh ấy con không thể nói chuyện, có thể đi hay không phải xem ý tứ của anh ấy."

Đường Khê không muốn tự mình giải quyết vấn đề này liền nói: "Nếu không cha tự mình gọi điện thoại cho Tần Kiêu một chút, hỏi anh ấy có thời gian hay không!"

Cha Đường khẽ cười và nói: "Cha đã gọi điện cho Tần Kiêu. Cậu ta nói ngày hôm đó có thời gian rảnh nhưng vẫn muốn hỏi xem ý của con thế nào."

Đường Khê: "..."

Sau khi Đường Khê cúp điện thoại, Tô Chi đứng ở một bên nghe rõ ràng rành mạch những lời mà cha Đường nói liền đụng vào cánh tay Đường Khê, trêu chọc: "Được nha, chồng của cậu cũng rất biết cách giữ thể diện cho cậu đó, loại chuyện như thế này cũng không tùy tiện đồng ý, còn nhớ đến việc phải quay về hỏi ý tứ của vợ mình."

"Muốn nghe ý kiến của cô sao?"

Đường Khê khẽ ‘a’ một tiếng, từ trong danh bạ điện thoại bấm tìm tên chủ tịch tập đoàn Ích Viễn và bấm gọi.

Điện thoại reo lên, cuối cùng một giọng nữ được cài đặt tự động vang lên.

Tạm thời không có người bắt máy.

Đường Khê lắc lắc điện thoại nói: "Ngay cả điện thoại của tớ anh ấy cũng không bắt máy, cậu thật sự cho rằng anh ấy là muốn nghe ý kiến của tớ hay sao?"

Nếu thật sự muốn nghe ý kiến của cô thì sau khi nghe điện thoại của cha Đường xong phải lập tức gọi điện thoại hỏi cô rồi.

Bây giờ anh không nói một lời, ngay cả điện thoại cũng không nghe, cũng không biết có phải là do không muốn đi lại không tự mình từ chối, đem rắc rối đẩy lên người của cô hay không.

Tô Chi chú ý đến cách lưu tên Tần Kiêu trên điện thoại di động của Đường Khê, cảm thấy vô cùng buồn cười liền nói: "Cậu lưu tên chồng của cậu như vậy cũng thật quá mức cứng nhắc đi, làm gì có người nào lại lưu tên của chồng mình bằng chức danh ở công ty chứ, người nào không biết còn cho rằng hai người là đối tác kinh doanh, có dự án cần thảo luận đấy."

Đường Khê nói: "Đây là anh ấy tự mình lưu cho tớ."

Tô Chi không thể tưởng tượng được nói: "Anh ấy tự mình lưu tên cho cậu sao?"

"Cũng không hoàn toàn đúng." Nhưng cũng gần như vậy, Đường Khê và Tần Kiêu là sau khi lấy giấy kết hôn mới trao đổi phương thức liên lạc, là anh ấy thêm tên cô vào danh bạ, lúc đó hai người đang ngồi cạnh nhau trên chiếc giường trong ngôi nhà mới, Đường Khê đột nhiên nhận được lời mời kết bạn.

Vừa mở lên thì thấy hiện lên tên là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn.

Tư thế đó, xác thật giống như đang bàn bạc với nhau về một dự án.

Vào đêm tân hôn đầu tiên của họ, Đường Khê chỉ có thể lịch sự khi đối mặt với một người chồng xa lạ và cách chào hỏi xa lạ của anh ta, và thêm từ Tần Kiêu sau dòng chữ "Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn".

Ít nhất thoạt nhìn nó trông giống như một người liên hệ.

Tô Chi đã thực sự bị thuyết phục bởi cặp đôi có vẻ không hợp nhau cũng không ly hôn này.

Tần Kiêu không bắt máy, Đường Khê cũng không gọi lại chỉ bình tĩnh cùng Tô Chi đi vào một cửa hàng quần áo nam.

Mãi đến tối, Đường Khê mới nhận được tin từ Tần Kiêu.

Người tài xế gọi điện thoại, nói hôm nay Tần Kiêu cùng bạn bè uống quá nhiều, vừa lên xe liền ngủ gật, cũng không nói là sẽ về chỗ nào.

Người lái xe không dám tự mình quyết định, vì vậy anh ta gọi điện cho Đường Khê để xem anh ta nên đưa Tần Kiêu đến căn hộ hay biệt thự Đông Giao.

Nghe giọng điệu của tài xế thì có vẻ anh đã uống rất nhiều, một mình về chung cư đúng là không tiện, vừa đúng lúc Đường Khê muốn làm hòa nên bảo tài xế đưa anh về chỗ cô.

Tác giả có lời muốn nói: Tần Kiêu: Để tôi kiếm cớ về nhà
Chương kế tiếp