Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 14
“Giúp, giúp cái gì cơ?”

Đường Khê bị cánh tay rắn chắc của anh ôm lại, toàn thân cứng ngắc, khuỷu tay chống về phía sau, thanh âm run run.

“Đừng nhúc nhích.” Tần Kiêu cúi đầu, đôi môi mơ hồ đặt vào cái cổ trắng nõn của cô, khiến cho cô rùng mình một cái.

Đường Khê không tránh thoát được, cô rụt cổ lại, sắp bị sự ngang ngược vì say rượu của anh dọa cho phát khóc: "Tần Kiêu, anh nhẹ tay một chút, anh làm em đau."

Cánh tay ôm chặt eo cô của Tần Kiêu buông lỏng ra một chút, Đường Khê nhân cơ hội đứng dậy, Tần Kiêu dùng bàn tay to nhéo eo cô, không cho cô trốn, khẽ nói: “Em để ý sao?”

Thanh âm của anh nghe ra còn có chút ủy khuất.

“Không phải.” Đường Khê bẻ ngón tay của anh nói: “Anh uống say rồi, em sợ…”

“Sợ cái gì?”

Tần Kiêu cầm lấy cằm của cô, làm cho khuôn mặt của cô đối diện với mặt của anh.

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi của cô, Đường Khê rũ mắt xuống không dám nhìn anh, cảm thấy bản thân mình cũng có chút say rồi, dưới ánh mắt như thiêu đốt của anh, cô cũng không thể giả bộ như không biết anh đang ám chỉ đến chuyện gì, cô đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Anh uống say rồi, em sợ đau."

Bên tai cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, Đường Khê run rẩy nói thêm: "Hơn nữa sau khi uống rượu, em sợ vạn nhất nếu có thai sẽ dễ sinh ra đứa nhỏ không khỏe mạnh, anh cứ nhịn một chút đi!"

Tần Kiêu trầm mặc một lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Rượu đang làm loạn ở trong cơ thể của tôi."

“Đúng vậy, rượu hông phải là thứ đồ tốt, lần sau đừng uống nhiều như vậy.” Đường Khê thấy anh có vẻ bình tĩnh hơn một chút, vỗ về dỗ dành anh, thử lấy tay đẩy anh ra.

Vẫn không đẩy ra được.

Tần Kiêu đột nhiên mơ hồ nói: “Sẽ không mang thai, em giúp tôi, dùng tay giúp tôi.”

Anh nắm lấy tay của cô, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Đường Khê ý thức được ý tứ của hắn, đỏ mặt dùng sức đẩy mặt của hắn nói: "Anh đi vào nhà tắm tự giải quyết đi."

Ngón tay cái của Tần Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô, thanh âm rất nhỏ nói: "Tôi không thể."

Đường Khê sửng sốt một chút, thanh âm so với anh càng nhỏ hơn: "Em cũng không biết."

Tần Kiêu dỗ dành cô: "Tôi dạy cho em."

Đường Khê: "..." Anh không phải sẽ không tự mình làm sao?

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Khê dần dần tỉnh lại, hai mắt vẫn nhắm chặt duỗi tay với lấy điện thoại.

Cánh tay hơi đau, ngón tay của Đường Khê hơi dừng lại, chuyện tối hôm qua hiện lên trong đầu, cô đột nhiên mở mắt ra.

Người đàn ông có men rượu ở trong người đêm qua đã không còn ở trong phòng ngủ, Đường Khê nằm bẹp trên giường, chớp chớp mắt nhìn trần nhà, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác xấu hổ, cô túm lấy chăn vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong đó.

Mặc dù không có thực sự phát sinh quan hệ nhưng tối hôm qua cô đã nhìn thấy hết thảy tất cả những thứ nên thấy và không nên nhìn thấy, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô và Tần Kiêu kết hôn cô nhìn thấy anh mất khống chế như vậy.

Thứ anh uống đâu có giống rượu, rõ ràng là uống phải thuốc mà.

Tay của cô đã cảm thấy đau rồi mà anh vẫn chưa chịu kết thúc.

Đường Khê nhớ tới tối hôm qua hình như cô hoàn toàn thả lỏng bản thân, bỏ qua sự dịu dàng và dè dặt thường ngày, mắng anh thật lâu, mắng anh vô liêm sỉ, nói làm một lần là được, kết quả cũng không biết trải qua bao lâu.

Anh đã nói những gì?

Anh bảo không biết làm cho nên mới để lâu vì không giải quyết được.

Cô vì sao phải đồng ý với Tần Kiêu học làm chuyện hoang đường như vậy chứ!

Đường Khê xấu hổ che mặt một lúc, sau đó vỗ vỗ mặt tự an ủi bản thân.

Không sao đâu, cô là một cô gái điềm tĩnh mà.

Đường Khê tung chăn bước ra khỏi giường, đi dép lê bước vào trong phòng tắm.

Đứng trước gương, cô lấy dây chun định buộc tóc lên, vừa buộc xong thì thấy trên cổ có hai vết đỏ do bị liếm mút.

Là dấu vết Tần Kiêu làm loạn đêm hôm qua.

Cái đồ cầm thú này.

Đường Khê chửi thầm trong lòng, sau khi rửa mặt xong liền thả tóc xuống để che đi vết hôn trên cổ.

Sau khi vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo khác, Đường Khê cầm điện thoại đi xuống lầu, vừa đi tới cầu thang liền nhìn thấy Tần Kiêu đang ngồi làm việc trên ghế sô pha.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, tư thế vô cùng đoan chính, phong thái nghiêm nghị, thần thái bình thường, như thể người đàn ông có men rượu tối qua không phải là anh vậy.

Đường Khê đứng ở đầu cầu thang chần chờ một chút, không biết nên đối mặt với anh như thế nào, nghiêng người đi lên một bước, muốn trở về phòng ngủ để tránh mặt một chút lại nghĩ đến đây vốn là chuyện của hai người, hơn nữa là do đêm qua anh đã yêu cầu cô làm như vậy, anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì thì sao cô phải tránh né chứ, hơn nữa nếu thật sự tránh mặt anh thì giống như cô đang chột dạ vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi xuống nhà bếp.

Trong nồi có đồ ăn sáng đã làm sẵn, nhìn dáng vẻ của anh thì có vẻ là anh đã gọi dì Bạch qua làm.

Bây giờ cũng không còn sớm, không biết Tần Kiêu đã ăn sáng trước chưa.

Đường Khê vốn muốn hỏi Tần Kiêu một câu nhưng khi cầm bát cổ tay của cô lại cảm thấy hơi đau, cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đó với khuôn mặt lạnh lùng, giống như một quý ông, cô có một loại cảm giác anh mặc xong quần áo sẽ không nhận người, nghĩ đến đây đột nhiên lại không muốn quan tâm đến anh nữa.

Quản anh ăn hay không ăn làm gì, thích thì tự mình ăn là được rồi.

Cô nhìn đi chỗ khác, bưng cho mình một bát cháo, đem cháo đi vào phòng ăn đặt lên bàn ăn, sau đó xoay người đi vào phòng bếp bưng lên những món khác.

Tần Kiêu từ bên ngoài chậm rãi đi vào, trên tay bưng hai đĩa cơm, đặt ở trước mặt cô.

Đường Khê ngồi im lặng.

Hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn cơm.

Tần Kiêu không nói gì, Đường Khê cũng không để ý đến anh, rõ ràng tối qua hai người đã làm loại chuyện thân mật như vậy nhưng hôm nay lại giống như chiến tranh lạnh, ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy.

Đường Khê nhanh chóng ăn xong, đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn, vừa định ngồi xuống, liền nhìn thấy Tần Kiêu từ trong nhà ăn đi ra, cũng đi về hướng của cô.

Cô quay lại, đi lấy điện thoại, muốn chụp vài bức ở trong sân.

Thật ra cũng không chụp được mấy tấm, phần lớn thời gian cô đều ngồi trên xích đu ôm điện thoại ngẩn người, không muốn quay về phòng.

Cô không biết bản thân mình so đo cái gì nhưng cô chỉ là không muốn chủ động nói chuyện với Tần Kiêu.

Một lúc sau, nắng càng lúc càng gay gắt, trong sân có chút nóng, ngồi không nổi nữa, Đường Khê liền xuống xích đu đi vào trong nhà.

Tần Kiêu vẫn ngồi trên ghế sô pha làm việc, Đường Khê đi đường vòng cách thật xa anh rồi lên lầu, khi cô đi đến cầu thang, Tần Kiêu gọi cô một tiếng: "Đường Khê."

Anh đã mở miệng trước.

Đường Khê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, quay đầu lại nhìn anh.

Tần Kiêu gập máy tính lại và nói: "Hôm qua, Đường ... bố vợ gọi điện thoại và nói nửa sáng sau sẽ đến sinh nhật của ông ấy."

Đường Khê sửng sốt một lúc, cô vốn nghĩ rằng anh nói vậy với cha cô chỉ là để nói cho có lệ, anh vốn là không muốn đi nên mới đem rắc rối đẩy lên người cô, không nghĩ tới anh sẽ chủ động nhắc đến chuyện này.

Nếu anh đã chủ động đề cập đến chuyện này thì việc để anh về nhà dự sinh nhật cùng với bản thân cô cũng trở nên dễ dàng hơn rồi.

Cô ừ một tiếng, nhấc chân đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

"Năm nay là sinh nhật lần thứ 60 của bố em. Ông ấy muốn tổ chức náo nhiệt hơn một chút. Tất cả những người thân và bạn bè thân thiết của ông ấy có lẽ đều được mời đến. Hôm đó anh có thời gian rảnh cùng em trở về không?"

Tần Kiêu ừ một tiếng rồi nói: "Có thời gian."

“Vậy anh cùng em tới tham dự bữa tiệc sinh nhật đi.” Đường Khê thuận thế nhắc tới.

Tần Kiêu khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi đều nghe em sắp xếp."

Dễ nói chuyện như vậy sao?

Đường Khê nhướng mày, nhếch khóe môi và cười nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đến đó đi."

Cảm xúc không thể giải thích được của Đường Khê lúc tỉnh dậy vào sáng sớm đã biến mất chỉ vì Tần Kiêu chủ động đáp lời cô. Thấy anh đã gập máy tính lại, tùy ý chọn một đề tài để nói chuyện: “Anh không bận công việc sao?”

Tần Kiêu ừ một tiếng.

Đường Khê nói: "Ngày hôm qua lúc đi dạo phố em đã mua cho anh vài bộ quần áo, đồ ngủ cũng mua một ít. Lần trước anh nói đồ ngủ có chút nhỏ cho nên lần này em đã mua bộ đồ khác rộng hơn rất nhiều, tất cả đều được treo ở trong phòng thay đồ, anh xem có được không?"

Tần Kiêu: "Được." Mấy việc này ngày hôm qua anh đã biết rồi, dù sao thẻ mà Đường Khê quẹt cũng là do anh đưa, anh cũng có thể tra được địa điểm mua, là một cửa hàng thời trang nam.

Nhưng Đường Khê đã vào cửa hàng quần áo nam để mua quần áo cho anh sau khi cha Đường gọi điện cho cô nói muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật, cô mua quần áo cho anh là vì muốn anh cùng cô trở về nhà họ Đường dự sinh nhật của cha cô.

Lông mi anh khẽ rũ xuống, ngăn lại một tia không vui thoáng qua trong mắt.

Đường Khê không phát hiện anh có chỗ nào không thích hợp, vì vậy cô tiếp tục nói với anh, muốn anh tranh thủ chút thời gian đến phòng thay đồ thử quần áo để xem có hợp hay không.

Hai người hàn huyên vài câu sau đó Đường Khê đi lên lầu.

Về chuyện tối qua, cả hai đều giữ im lặng, xem như là chưa từng xảy ra.

Ban đầu, Đường Khê có chút lo lắng vì đã đến buổi tối, dù sao đề nghị ban đầu của Tần Kiêu vốn không chỉ là dùng tay làm việc đó chỉ là bị cô lấy lý do vì anh uống rượu cho nên không tiện, chuyện này mới qua đi.

Nếu buổi tối hôm nay lại nằm trên cùng một chiếc giường, cô thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đường Khê trằn trọc hồi lâu, buổi chiều Tần Kiêu đột nhiên nói với cô, hôm nay anh đi công tác, không thể ăn cơm ở nhà.

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tần Kiêu đứng ở trước mặt cô nói rằng bản thân phải đi, thấy cô không nói cũng không miễn cưỡng, ánh mắt có chút tối sầm lại.

"Lần này cần khảo sát lại một hạng mục chuẩn bị thu mua, có lẽ phải rất lâu mới trở về."

Một thời gian dài không cần gặp mặt, Đường Khê càng cảm thấy vui vẻ hơn, cô rũ mắt xuống và cố nén nụ cười trên môi, không chú ý tới sự không vui ở trong mắt của Tần Kiêu, nói: "Được rồi, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đó."

Tần Kiêu lạnh lùng nói: "Có thể sẽ mất hơn nửa tháng."

Đường Khê vốn định nói không sao nhưng đột nhiên nghĩ tới nửa tháng nữa là đến tiệc sinh nhật của cha cô, anh lại rời đi hơn nửa tháng, như vậy chẳng phải là không thể về hay sao?

“Sao lại lâu như vậy, vậy tiệc sinh nhật của cha em anh có trở về kịp không?”

Sắc mặt Tần Kiêu trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Khó nói lắm.”

“Nhưng mà…” Anh đã đồng ý rồi.

Đường Khê ngước mắt lên, đụng phải khuôn mặt không có biểu tình của người đàn ông, hạ giọng nói: "Được rồi, công việc của anh quan trọng hơn, anh có thể quay lại không cứ để sau rồi nói."

Tần Kiêu đứng trước mặt Đường Khê một lúc, Đường Khê cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, không biết anh muốn làm gì.

Cô nghĩ đến anh vẫn chưa thu dọn hành lý, trong lòng cảm thấy không vui vì phải sắp xếp hành lý cho anh nhưng anh vẫn đứng ở đây nhìn cô chằm chằm khiến cô rất khó chịu, cô thăm dò hỏi: "Anh muốn em giúp anh thu dọn hành lý sao?"

Tần Kiêu lạnh nhạt xoay người lại, ngữ khí bình thường nói: "Không cần."

Nói xong, tự mình đi thu dọn hành lý.

Đường Khê cảm thấy thoải mái khi không cần phải giúp anh thu dọn hành lý.

Cánh cửa giữa phòng để đồ và phòng ngủ mở ra, Đường Khê có thể trực tiếp nhìn thấy Tần Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha thu dọn hành lý, sắc mặt căng cứng, tựa hồ rất không vui.

Cô cũng có chút lo lắng không biết nửa tháng nữa vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật của cha cô, Tần Kiêu có trở về hay không.

Nhưng cô luôn cảm thấy Tần Kiêu cố ý nói như vậy, buổi sáng anh chủ động đề cập đến chuyện này, nói sẽ nghe cô an bài nhưng sau đó lại đột nhiên thay đổi lời nói, thật khó hiểu.

Anh không phải là người nói không giữ lời, chắc chắn là đang tức giận.

Cũng không biết cô đã đắc tội anh lúc nào.

Thật sự là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nhưng bây giờ cô không dám nói những lời yêu thương dỗ dành anh một cách vô tội vạ như trước đây nữa, trước kia cô dám dỗ anh như vậy là vì cô biết chắc anh không có hứng thú với cô, trải qua chuyện tối hôm qua, mọi chuyện đã không còn chắc chắn nữa.

Vạn nhất chọc tức lửa giận trong anh thì cô xui xẻo rồi.

Dù sao hiện tại cho dù cô dùng lời tốt đẹp dỗ dành anh nhưng thời gian còn tận nửa tháng nữa, nếu có một ngày anh không vui cũng sẽ trở mặt, chi bằng chờ thời gian tới gần rồi lại nói.

Tần Kiêu tự mình đóng gói vali, đồ vật mang theo rất ít, chỉ vài phút sau anh đã thu dọn xong rồi.

Đường Khê liếc nhìn những thứ được sắp xếp gọn gàng trong vali, kinh ngạc trước hiệu quả thu dọn đồ đạc của anh.

Cứ tưởng vali của đàn ông chỉ toàn quần áo, tùy tiện vứt vào, thật không ngờ lại được xếp gọn gàng như vậy.

Thu dọn hành lý xong, hai người một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế sô pha, nhìn nhau một lúc.

Tài xế đến nhà đón Tần Kiêu, Đường Khê tiễn Tần Kiêu ra cửa, tài xế thấy cô đi ra liền đem hành lý của Tần Kiêu bỏ vào cốp xe, sau đó trốn ở ghế lái, không dám đứng ở đó làm bóng đèn, thu hút sự chú ý của chủ tịch Tần.

Đường Khê đứng ở bên cạnh chờ hai phút, cũng không thấy anh lên xe, không khỏi nói: "Anh không vội sao? Lên xe đi."

Tần Kiêu cau mày, nghiêng đầu nhìn cô và nhắc nhở: "Em không có lời gì để nói với tôi sao?"

Còn lời gì để nói với anh không?

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Đường Khê suy nghĩ một chút, mỗi lần đuổi anh đi, đều từng đối với anh nói những lời yêu thương âu yếm vô cùng buồn nôn.

Chẳng lẽ anh đang đợi cô nói ra những lời như vậy hay sao?

Chắc là không đâu.

Trước đây mỗi lần cô nói ra mấy lời như vậy anh đều vô cùng chán ghét.

Tần Kiêu vẫn chờ đợi, đứng yên trước cửa xe.

Nếu không phải tiệc sinh nhật của cha cô còn muốn mời anh đến thì Đường Khê đã đá cho anh ta một trận rồi.

Cô giống như là bị giáo viên kiểm tra bài tập ngẫu nhiên vậy, cô nghe không hiểu câu hỏi mà giáo viên đặt ra và cô cũng không biết phải trả lời giáo viên như thế nào.

Cô suy nghĩ một chút, mím môi liếc nhìn tài xế đang ngồi trong xe, ngượng ngùng trêu chọc: "Anh nhanh đi đi, tiểu Trương còn đang đợi đó."

Tần Kiêu không nghe được lời mà bản thân muốn nghe, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Trước khi nhấc chân lên xe, ngón tay anh lướt qua đầu ngón tay của Đường Khê.

Ngón tay của Đường Khê hơi khựng lại, còn chưa kịp định thần lại, Tần Kiêu đã bước lên xe, từ bên trong hạ cửa sổ xuống, không thèm nhìn cô mà bảo tài xế lái xe.

Đường Khê đứng ở cửa, nhìn chiếc Maybach biến mất khỏi tầm mắt.

Giơ cánh tay lên nhìn ngón tay, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tối hôm qua, mặt lại đỏ lên.

Sau này cô thực sự không thể nhìn thẳng vào tay mình rồi.

Tất cả lỗi lầm đều tại cái tên Tần Kiêu lưu manh kia.

*

Tần Kiêu đã đi xa hơn mười ngày và công việc của Đường Khê trong khoảng thời gian này không hề dễ dàng.

Sợ rằng anh sẽ nói cô rằng chỉ gửi tin nhắn cho anh khi cô có việc nhờ vả, Đường Khê đã đặc biệt gửi cho anh ấy một tin nhắn vào lúc 6 giờ chiều thứ Sáu ở giữa để thể hiện sự quan tâm của cô dành cho anh.

Mãi đến hai ngày trước sinh nhật của cha Đường, Đường Khê mới gọi điện cho Tần Kiêu và hỏi liệu anh có thể quay lại không.

Ở bên Tần Kiêu vô cùng bận rộn, chưa nói được hai câu đã tắt máy, anh nói bản thân sẽ trở lại nhưng thời gian có lẽ sẽ rất eo hẹp, và anh sẽ không thể quay lại cho đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật.

Nghe thấy thanh âm đang thi công ở bên kia, Đường Khê đoán là anh đang ở công trường, cô cảm thấy ngại ngùng vì làm phiền anh vì những câu hỏi như thế này cho nên cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Vào ngày sinh nhật của cha Đường, Đường Khê đã trang điểm và đợi Tần Kiêu ở nhà.

Cha Đường gọi điện thoại nhắc nhở Đường Khê mấy lần, đã hơn bốn giờ chiều mà Tần Kiêu vẫn chưa về đến nhà, đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, đường bị tắc cho nên phải muộn một chút mới có thể về đến nhà.

Những người họ hàng đều đã tới rồi, cô thân là con gái mà đến muôn cũng thật không tốt, cô nói với Tần Kiêu rằng bản thân sẽ đến nhà họ Đường trước, bảo anh khi nào về thì trực tiếp đến nhà họ Đường, lại không yên tâm mà dặn dò anh nói tài xế lái chậm một chút, không đến kịp tiệc sinh nhật cũng không sao, an toàn mới là quan trọng nhất.

Lý Anh đã gửi cho cô ấy một video.

Đường Khê nhấn vào để xem.

Chính là bởi vì phía trước đường tắc nghẽn, xe chờ đám người Tần Kiêu bị những xe ở xung quanh chặn đường, nhìn tình hình thì trong chốc lát không thể qua được.

Lý Anh: [Bà chủ, chúng tôi thật sự bị kẹt xe.]

Sợ rằng cô ấy sẽ không tin rằng họ bị mắc kẹt trên đường cho nên Lý Anh cố tình giải thích điều đó.

Đường Khê có chút không nói nên lời, cô nhắn tin trả lời lại.

[Tôi biết mọi người đang thực sự bị kẹt xe.]

Lý Anh: [Chủ tịch Tần sợ cô hiểu nhầm ngài ấy chỉ hứa cho có nên muốn tôi giải thích với cô một tiếng.]

Đường Khê: "..."

Đường Khê: [ Tần Kiêu sợ tôi hiểu nhầm anh ấy sao? Vậy thì tại sao anh ấy không tự nhắn tin cho tôi chứ!]

Rõ ràng vừa rồi họ mới gửi tin nhắn cho nhau.

Một lúc sau, Lý Anh trả lời.

[Chủ tịch Tần nói ngài ấy không sợ cô hiểu lầm.]

Đường Khê: "..."

Lý Anh cố gắng giải thích một cách giấu đầu hở đuôi: [Chủ tịch Tần thật sự không sợ, là tôi sợ, bởi vì tôi không tính toán tốt con đường trở về ta dẫn đến sai lầm, làm cho chủ tịch Tần không thể đến tham dự tiệc sinh nhật của cha ngài đúng giờ, tôi sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người cho nên mới lắm miệng nói một câu.]

Đường Khê: "..."

Nói như vậy là Lý Anh sợ cô hiểu lầm, hay là Tần Kiêu sợ cô hiểu lầm?

Đường Khê nghĩ nghĩ một lát, có lẽ là Lý Anh sợ.

Người như Tần Kiêu thì có gì phải sợ, trong bữa tiệc khi hai người họ lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đã chế nhạo cha cô trước mặt hai gia đình là một người đàn ông vô dụng, chỉ biết bán con gái của mình để kiếm lời.

Tư thế kiêu ngạo như vậy, anh ấy sợ cái gì chứ?

Đường Khê: [Được rồi, tôi hiểu rồi, tai nạn xe cộ là không thể đoán trước, không tính là làm việc không tận tâm, mọi người đi đường cẩn thận là được rồi.]

Đường Khê cất điện thoại di động đi và lái xe đến nhà họ Đường.

Khi họ đến nhà Đường, rất nhiều người đã tập trung trong phòng khách của nhà họ Đường, họ đều là họ hàng và bạn thân của nhà họ Đường, mấy người cô dì vây quanh thành một vòng tròn, đem mẹ kế Liên Nhã Ba vây ở bên trong.

Bà ta là một người tinh tế, là vợ của chủ tịch tập đoàn nhà họ Đường, luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất của nhà họ Đường.

Đường Khê vừa vào cửa, Liên Nhã Ba đã nở một nụ cười đạo đức giả và vẫy tay với Đường Khê: "Tiểu Khê đến rồi, lại đây ngồi đi."

Đường Khê khẽ gật đầu, và nói với giọng lễ phép đầy khách khí: "Dì."

Liên Nhã Ba nghe thấy cách xưng hô của cô, nụ cười trên mặt ngay lập tức đông cứng lại.

Những người phụ nữ khác vốn đối với Liên Nhã Ba vô cùng hâm mộ cũng lộ ra một chút vẻ mặt vui mừng khi xem kịch hay.

Kể từ khi Đường Khê trở lại gia đình này năm bảy tuổi, ngoài mặt Liên Nhã Ba đối xử tốt với Đường Khê nhưng sau lưng lại không ngừng ức hiếp cô.

Người ngoài vốn không biết chuyện này, họ đều nói người mẹ kế Liên Nhã Ba này vừa tốt bụng lại hiền lành, đứa con gái là Đường Khê thì lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chính là ‘mẫu từ nữ hiếu’, nhưng mấy người trong nhà cũng biết đực chút nội tình.

*Mẫu từ nữ hiếu: Mẹ thì hiền từ còn con gái thì hiếu thảo.

Khi có người ngoài, Liên Nhã Ba luôn yêu cầu Đường Khê gọi bà là mẹ nhưng ở nơi riêng tư cô chỉ được phép gọi bà là 'dì', nếu lỡ gọi sai sẽ bị phạt.

Khi Đường Khê còn nhỏ phải ở trong nhà họ Đường vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng bà, phối hợp với bà diễn tốt vở kịch mẹ từ con hiếu, bây giờ không còn ở nhà họ Đường nữa, cô đương nhiên cũng sẽ không giữ thể diện cho bà nữa.

Liên Nhã Ba nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười tiến lên nắm tay cô nói: "Sao con lại trở về một mình vậy? Hôm nay là sinh nhật của cha con, Tần Kiêu không đến sao?"

Đường Miễu ở một bên cũng nói xen vào: "Anh rể... chắc là quá bận rộn, không có thời gian trở về với chị, thứ bảy tuần trước Ninh Viễn cùng con đi mua sắm, tình cờ gặp chị đang đi mua sắm một mình trong trung tâm thương mại, chị nói rằng anh rể bận quá, không có thời gian đi cùng chị ấy.”

Ý tứ trong lời nói của cô ai cũng có thể nghe hiểu.

Đơn giản chính là đang chế nhạo Đường Khê không được chồng coi trọng.

“Miễu Miễu, ăn cam đi.”

Tống phu nhân ngồi bên trái Đường Miễu nghe thấy con dâu tương lai đang giễu cợt Đường Khê, vội vàng nhét một quả cam vào miệng cô.

Bất kể Đường Khê ở nhà họ Tần có địa vị như thế nào thì cô ấy vẫn là bà Tần danh chính ngôn thuận, hiện giờ nhà họ Đường đều phải dựa vào cô ấy để liên lạc với nhà họ Tần, hơn nữa bà đã ngầm đi hỏi thăm và biết được người nhà họ Tần đối với người con dâu là Đường Khê vô cùng hài lòng.

Sở dĩ hôm nay bà ngồi ở đây, tích cực thúc đẩy hôn sự giữa con trai bà và Đường Miễu cũng là bởi vì bà coi trọng nhà họ Tần, bà không muốn Đường Miễu đắc tội với Đường Khê.

Đường Miễu còn nhỏ lại bị cha Đường cùng Liễn Nhã Ba nuông chiều mà lớn lên, trong não chỉ tràn ngập tình yêu, trong bụng cũng không có nhiều toan tính, cô ta còn tưởng mẹ Tống là vì thích cô cho nên nhanh chóng nhận lấy quả cam, đắc ý hướng Đường Khê nhướng mày.

Đường Khê không quan tâm đến cô ta, bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Liên Nhã Ba, và nói một cách bình tĩnh: "Mọi người cứ nói chuyện đi, con đi gặp cha."

Mọi người thấy cô không so đo với Đường Miễu, cảm thấy cô vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như trước kia, làm Tần phu nhân rồi cũng không có gì khác biệt, tính tình mềm mỏng như vậy cũng không gây nên được sóng gió gì nên cũng không để ý đến cô nữa.

Cha Đường và những người thân thích khác đang ở trong một phòng khác, Tần Kiêu không đến, Đường Khê cũng không đi đến đó, cô mang theo món quà cô mua cho cha Đường trở về phòng.

Một lúc sau, cha Đường tên Đường Hưng Xương gõ cửa và đi vào, hỏi: "Có phải Tần Kiêu vẫn đang trên đường đến đây không?"

Đường Khê ừ một tiếng.

Đường Hưng Xương: "Bảy giờ bữa tiệc bắt đầu, cậu ấy có thể đến kịp không?"

Đường Khê nói: "Không thể biết rõ được, đường đang bị tắc."

"Cha cho người hoãn bữa tiệc lại, chờ Tần Kiêu đến rồi lại tiếp tục nhé."

"Anh ấy cũng không biết khi nào có thể đến, cứ bắt đầu trước đi, không cần phải chờ anh ấy."

“Chuyện này làm sao có thể chứ.” Đường Hưng Xương hông đồng ý nói: “Cha chỉ có một người con rể này, con rể không đến thì bữa tiệc còn có ý nghĩa gì chứ?”

Đường Khê không thèm để ý nói: "Vậy cha cứ chờ anh ấy đi nhưng nếu anh ấy không kịp tới đây vậy những vị khách khác thì phải làm sao?"

Đường Hưng Xương: "..."

Tần Kiêu bây giờ là khách quý của nhà họ Đường, cả nhà họ Đường đều dựa vào nhà họ Tần, kêu mọi người chờ cậu ấy đến thì không ai dám có ý kiến ​​gì, chính là sợ rằng sau khi chờ đợi cậu ấy lại không đến, vậy bữa tiệc sinh nhật này của ông sẽ thật khó coi.

Nhưng nếu không đợi Tần Kiêu, nếu cậu ấy đến liền cảm thấy bị khinh thường, quay mặt bỏ đi vậy thì sẽ càng khó coi hơn.

Đường Hưng Xương ở trong tình thế *tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt ngưng trọng nói: "Con không nói với cậu ấy sao?"

*Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Đường Khê: "Con đã nói rồi nhưng trên đường đi bị tắc đường."

Đường Hưng Xương: "Con biết hiện tại cậu ấy đang ở chỗ nào không? Gọi điện hỏi cậu ấy một chút xem còn bao lâu nữa sẽ đến nơi."

Đường Khê không nghe ông, nói: "Tính khí của Tần Kiêu như thế nào cha cũng không phải là không biết, nói với anh ấy một lần anh ấy đã nhớ rõ rồi, nói nhiều quá chọc anh ấy tức giận thì thật không tốt."

Tính khí của Tần Kiêu, Đường Hưng Xương đã được lĩnh giáo khi nhà họ Đường và nhà họ Tần sắp xếp cho Tần Kiêu gặp Đường Khê lần đầu tiên, đến tận bây giờ ông vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Vì vậy, mỗi khi Đường Khê đề cập đến sự nóng nảy của Tần Kiêu, Đường Hưng Xương liền mất bình tĩnh.

Đang nói chuyện, Liễn Nhã Ba liền đi tới, vẻ mặt tràn đầy quan tâm hỏi : "Đã xảy ra chuyện gì sao? Những người thân thích cùng bạn bè đều đã đến đông đủ sao Tần Kiêu còn chưa tới vậy?"

Đường Khê cười, vẻ mặt vô tội nói: “Hỏi con làm gì chứ? Anh ấy không tới thì nên gọi điện hỏi anh ấy chứ, bà không phải là có số điện thoại của anh ấy hay sao?”

Mấy năm nay Liên Nhã Ba quản chuyện của Đường Khê đã thành thói quen, giọng điệu mang theo sự chất vấn: "Cậu ấy không phải là chồng của con hay sao? Con đừng nói ngay cả chồng của mình con cũng không quản được đó chứ!"

Đường Khê không sợ bà, hỏi lại: "Anh ấy không phải là con rể của bà sao?"

Liên Nhã Ba tức giận đến nghẹn họng, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đường Hưng Xương.

Đây là mánh khóe thông thường của Liên Nhã Ba, từ nhỏ đến lớn Đường Khê đã được chứng kiến vô số lần, mỗi lần bà ta dùng biểu cảm này nhìn về phía Đường Hưng Xương, đều là đang muốn cáo trạng với Đường Hưng Xương.

Khóc lóc kể lể là mẹ kế khó làm, đứa con gái như cô lại ngỗ nghịch không nghe lời, khó quản.

Đường Hưng Xương vỗ vỗ bả vai của bà và nói: "Em đi ra ngoài trước đi, anh muốn nói chuyện với Tiểu Khê."

Liên Nhã Ba thúc giục nói: "Mau lên, khách mời đều đang đợi."

Liên Nhã Ba đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Đường Hưng Xương đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng đứng một lúc rồi quay người nói: "Tiểu Khê, con đang trách cha gả con vào nhà họ Tần sao? Cha lúc ấy cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể để cho con đi liên hôn."

Vậy tại sao lại là cô mà không phải là Đường Miễu chứ!

Đường Khê suy nghĩ một chút, cũng không có hỏi lại.

“Vậy nếu là bây giờ, cha sẽ có biện pháp sao?”

Đường Hưng Xương: “…”

Hiện tại không có cách nào, nhà họ Đường vẫn muốn dựa vào nhà họ Tần.

Đường Khê mỉm cười, bình tĩnh nhìn Đường Hưng Xương nói: "Đừng nghĩ nhiều, hôm nay là sinh nhật của cha, vui vẻ một chút đi."

Đường Hưng Xương thực sự không thể cười được, sau khi Đường Khê kết hôn từ đó cho đến nay đều chưa từng đưa Tần Kiêu về nhà họ Đường ăn cơm, vì vậy năm nay ông liền lấy cớ tổ chức một bữa tiệc gia đình vào ngày sinh nhật năm nay để mời Tần Kiêu đến.

Kết quả là bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, ngoại trừ nhân vật chính là Tần Kiêu lại không tới.

Ông thực sự nghi ngờ rằng Đường Khê nói rằng Tần Kiêu bị kẹt xe là một cái cớ, và căn bản Tần Kiêu không có ý định đến.

Nhưng ông liếc nhìn Đường Khê đang ngồi trên sô pha, cũng không tiện hỏi thẳng, tâm sự nặng trĩu đi xuống lầu.

Đường Khê đã lâu không có trở về, trong phòng đã lâu không có người ở, có chút ngột ngạt, Đường Khê ngồi một lúc, sau đó đi ra ngoài hành lang hít thở không khí.

Sau khi đi ra ngoài, cô nhìn thấy Tống Ninh Viễn đang đi về phía mình.

Đường Khê quay người muốn quay vào trong để tránh gặp anh ta nhưng Tống Ninh Viễn bước nhanh tới, ngăn cô lại, ân cần nói: “Tiểu Khê, tại sao khi nhìn thấy anh, em lại trốn tránh, không coi anh như anh trai nữa sao?”

Cô cùng anh không có bất cứ quan hệ gì, vốn dĩ cũng không coi anh là anh trai.

Đường Khê chửi thầm anh một câu, trên mặt nở cười càng thân thiết hơn: "Đương nhiên không thể coi anh là anh trai, bối phận cũng không thể loạn được, chờ anh và Đường Miễu đính hôn xong anh chính là em rể của tôi nha, vẫn nên giống như Đường Miễu gọi tôi một tiếng chị đi."

Trên mặt Tống Ninh Viễn lộ ra một tia buồn bã: "Tiểu Khê, em đang trách anh sao?”

Đường Khê: “...”

Lời này sao lại quen tai như vậy chứ, hình như vừa nãy cha cô cũng hỏi cô một câu tương tự như vậy.

"Em cũng biết từ trước đến nay anh chỉ coi Đường Miễu là em gái mà thôi."

Đường Khê khẽ mỉm cười, không lên tiếng.

Vẻ mặt Tống Ninh Viễn buồn bã nói: "Khi công ty nhà họ Đường xảy ra chuyện, anh đang ở nước ngoài, không biết chú đã sắp xếp hôn sự cho em, khi anh biết được thì đã quá muộn, em đã kết hôn với Tần Kiêu rồi."

"Không sao, cho dù anh sớm biết, nhà họ Tống cũng không giúp được gì nhiều." Đường Khê nhịn không được nói một câu nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười rạng rỡ, nghiêng người nói: "Anh đi tìm Đường Miễu sao?"

Phòng của Đường Miễu ở bên phải phòng của cô.

Cô thật sự không có hứng thú cùng Tống Ninh Viễn diễn sự bi thương đau lòng, hơn nữa hiện tại cuộc sống của cô vui vẻ biết bao.

"Lần trước gặp em, cũng không có nhìn thấy Tần Kiêu, hôm nay là sinh nhật của chú, anh ta cũng không có cùng em trở về, sớm biết như vậy..." Tống Ninh Viễn thở dài: "Anh thật sự hối hận."

Đường Khê: "..."

Đường Khê cau mày và nói: "Xin lỗi, anh Tống, tôi ngắt lời anh một chút nhưng tôi muốn hỏi anh rằng anh lấy tư cách gì mà nghi ngờ tình cảm vợ chồng tôi chứ?"

"Tiểu Khê, chúng ta lớn lên cùng nhau, lúc trước người lớn hai nhà định hôn sự cũng là của chúng ta, nếu không phải nhà họ Đường đột nhiên xảy ra chuyện thì người mà em gả cho chắc chắn là ..."

"Anh Tống." Giọng nói của Đường Khê trở nên nghiêm túc: "Xin anh nói chuyện cẩn thận một, người cùng anh lớn lên là Đường Miễu, tôi và anh từ trước đến giờ vẫn luôn không thân."

Lúc còn bé Tống Ninh Viễn thường xuyên cùng người nhà họ Tống đến nhà họ Đường làm khách, Liên Nhã Ba sợ cô cướp đi hôn sự của Đường Miễu, mỗi lần người nhà họ Tống đến đều không cho phép cô ra khỏi phòng nhưng lại nói với người ngoài là tính cách của cô hướng nội, có chút quái gở, không muốn gặp người ngoài.

Cho nên Đường Khê cùng Tống Ninh Viễn thật sự không thân thiết.

Cô không biết sự tự tin của Tống Ninh Viễn là đến từ đâu, lại vẫn luôn cho rằng cô thích anh ta.

Giống như cô không thể gả cho anh ta thì tức là đã mất đi trung tâm của vũ trụ và không thể sống tiếp nữa vậy.

Cô đã không chỉ một lần nói rõ ràng với anh ta là cô đối với anh ta không có hứng thú, Tống Ninh Viễn lại vẫn luôn cảm thấy rằng cô không dám thừa nhận rằng cô thích anh ta là bởi vì sợ Liên Nhã Ba và Đường Miễu.

Tống Ninh Viễn lộ ra vẻ mặt cô đơn nói: "Tiểu Khê, em quả nhiên là đang trách anh."

Đường Khê khẽ nâng cằm lên.

Từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh.

Làm xong động tác này, bản thân cô cũng sửng sốt.

Từ khi nào lại trở nên kiêu ngạo giống như Tần Kiêu vậy?

Tống Ninh Viễn cũng sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy tính cách của Đường Khê đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Đường Khê không muốn nói chuyện với anh ta nữa, vì vậy cô xoay người lại đi vào trong phòng.

Tống Ninh Viễn còn muốn ngăn cô lại nhưng trên hành lang đã truyền đến thanh âm của giày cao gót va chạm với nền đất.

"Ninh Viễn, anh ở chỗ này làm gì vậy?"

Đường Miễu chạy tới, ôm lấy cánh tay của Tống Ninh Viễn, cảnh giác nhìn Đường Khê.

Đường Khê thấy cô ta nắm chặt cánh tay của Tống Ninh Viễn thì cười tủm tỉm đẩy cửa đi vào, khóa trái phòng lại.

Cô lấy điện thoại di động ra và phàn nàn với Tô Chi.

Đường Khê: [Thật sự rất khó chịu, vừa trở lại nhà họ Đường tớ liền gặp phải những người phiền phức.]

Tô Chi trả lời trong tích tắc.

[Để tớ đoán xem ai là những người phiền phức, mẹ kế của cậu, Đường Miễu, hôm nay là sinh nhật của cha cậu, có lẽ cháu trai rùa cũng sẽ đi.]

Đường Khê: [Đúng vậy.]

Đường Khê đem những lời mà Tống Ninh Viễn vừa nói nói lại cho Tô Chi.

Ngay lập tức Tô Chi liền gửi một số biểu tượng cảm xúc chửi mắng.

Tô Chi: [Người này cũng thật thú vị. Anh ta cho rằng mình là ai chứ? Phụ nữ khắp thiên hạ đều phải vây quanh anh ta, anh ta xứng sao? Mau chóng kết hôn với Đường Miễu đi, nhốt anh ta lại, đừng để anh ta chạy ra ngoài hại người khác.]

Đường Khê: [Buồn chán, muốn về nhà.]

Tô Chi: [Tần Kiêu còn chưa đến sao?]

Đường Khê: [Chưa đến.]

Tô Chi: [Có phải cậu rất muốn anh ấy đến không?]

Đường Khê nói thật lòng: [Đúng vậy.]

Nếu Tần Kiêu ở đây, ít nhất cô sẽ không cần phải nghe những lời nói khó hiểu kia.

Tô Chi: [Bây giờ cậu giống như một công chúa đang gặp nạn, chờ đợi bạch mã hoàng tử tới cứu cậu.]

Đường Khê: [Này, xin đừng nói những lời sặc mùi ngôn tình đó với tớ.]

Ngón tay Đường Khê đang đặt trên bàn phím và đang muốn gửi cho Tô Chi tin nhắn gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Đường Khê còn tưởng rằng lại là Tống Ninh Viễn hoặc là Liên Nhã Ba cùng Đường Miễu, liền không kiên nhẫn, hét lớn ra bên ngoài: "Các người không cảm thấy phiền sao? Tôi hiện tại sẽ không xuống, bao giờ Tần Kiêu tới thì gọi tôi."

Tiếng gõ cửa dừng lại ngay lập tức.

Sau đó Đường Khê liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: "Khê Khê, là anh."

Đường Khê: "..."

Người bên ngoài là?

Tần Kiêu sao?

Giọng nói này là của Tần Kiêu, nhưng ngữ điệu không giống với tên gọi.

Tần Kiêu luôn gọi cô là Đường Khê.

Anh từ khi nào mà gọi cô là Khê Khê vậy?

Đường Khê đứng dậy khỏi ghế sofa để ra ngoài mở cửa.

Cửa mở ra, Đường Khê ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, dùng đôi mắt đen nhìn mình, đuôi mắt hơi nhướng lên, mang theo một tia ý cười.

Đằng sau anh ta là Đường Hưng Xương, Lý Nhã Ba và một nhóm người, giống như những ngôi sao đang canh giữ mặt trăng.

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

Anh nhìn thẳng vào cô, biểu cảm của Đường Khê có chút mất tự nhiên, ánh mắt rũ xuống, không biết nên nhìn vào đâu.

Đường Hưng Xương cười nói: "Không muộn, vừa đúng lúc bắt đầu bữa tiệc."

Tần Kiêu cau mày khi nghe thấy Đường Hưng Xương xen lời.

Anh là đang nói lời xin lỗi với Đường Khê.

Anh vươn cánh tay ra, ý bảo Đường Khê nắm lấy.

Nhìn thấy người ở bên ngoài nhiều như vậy, Đường Khê nghĩ đến vừa rồi trong phòng ngủ đã hét lớn một câu, xấu hổ cười một cái, giơ tay ra choàng lấy tay anh.

Cô biết đây là Tần Kiêu đang cho cô thể diện ở trước mặt những người nhà họ Đường.

Đường Hưng Xương thấy mối quan hệ giữa Tần Kiêu và Đường Khê có vẻ tốt cũng không tệ như ông tưởng tượng, vì vậy ông mỉm cười và dẫn những người khác xuống trước, nhường lại không gian riêng cho hai người họ.

Đường Khê ngước mắt lên, muốn nói chuyện với Tần Kiêu, Tần Kiêu chú ý đến hành động của cô liền hơi nghiêng tai.

Đường Khê thấp giọng nói: "Sao mọi người đều theo lên đây vậy?"

Tần Kiêu nhỏ giọng nói: "Tôi không để ý, bọn họ tự mình đi theo."

Đường Khê nói ồ một tiếng, không có mặt mũi để hỏi anh có nghe thấy lời nói lúc nãy của cô không, có lẽ là nghe được.

Tâm tình của Tần Kiêu tựa hồ rất tốt, mọi người thay phiên nhau tìm anh uống rượu cũng không có tức giận.

Chỉ là Đường Khê sợ anh uống nhiều sẽ giống như lần trước, bảo anh không cần uống, anh liền lấy trà thay rượu, uống vào một bụng nước.

Trên đường đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra ngoài liền đụng phải một cô gái nhỏ.

Anh không quan tâm, đút hai tay vào túi, đi thẳng qua.

“Anh rể.” Đường Miễu gọi anh lại, rồi đi về phía anh.

Tần Kiêu bước sang một bên, thanh âm xa cách nói: "Có chuyện gì thì nói đi."

Đường Miễu nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, có chút sợ hãi, nắm chặt lòng bàn tay nói: "Anh rể —— Anh rể có biết chị em đã gặp riêng Ninh Viễn trước khi anh đến không?"

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Tôi không quen biết anh ta."

Đường Miễu nghẹn ngào nói: "Ninh Viễn là chồng chưa cưới của em, cùng chị em lớn lên bên nhau, chị của em vẫn luôn thích anh ấy."

Tần Kiêu hơi nâng cằm lên, cổ họng phát ra một tiếng cười nhạt.

Thấy anh không tin, Đường Miễu nóng nảy nói: "Đây chính là sự thật, vừa rồi em còn nhìn thấy, chị của em và anh ấy đứng ở hành lang nói chuyện một lúc lâu, nửa tháng trước còn gặp nhau ở trung tâm thương mại."

Tần Kiêu không biểu lộ cảm xúc nói: "Cô nói chị của cô thích anh ta vậy tại sao anh ta lại trở thành chồng chưa cưới của cô?"

Đường Miễu không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, cô sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ đến những lời Tống Ninh Viễn vừa nói với Đường Khê, hai mắt cô mở to, trong lòng cô lóe lên một tia ghen tị nói: "Bởi vì nhà họ Tống và nhà họ Đường đã có hôn ước, theo thứ tự là chị của em và Ninh Viễn đính hôn nhưng nhà họ Tống so ra thì vẫn kém nhà họ Tần. Chị của em liền không do dự gả vào nhà họ Tần, người trong nhà vì để không ảnh hưởng đến quan hệ với nhà họ Tống, không có cách nào chỉ có thể để em cùng Ninh Viễn đính hôn với nhau."

Đường Khê mới vừa đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy thanh âm của Đường Miễu.

Nói gì thì nói.

Logic câu chuyện mà Đường Miễu bịa ra cũng rất hợp lý.

Bởi vì chị gái tham lam vinh hoa phú quý, chọn gả vào một gia đình giàu có mà không quan tâm đến chồng chưa cưới mà gia đình đã sắp đặt, gia đình không có cách nào đành phải để cho em gái gánh thay..

Tại sao trước đây cô lại không nhận ra tài ăn nói của Đường Miễu tốt như vậy chứ?

Liệu Tần Kiêu có tin không?

Đường Khê nín thở, trong vô thức dùng ngón tay nắm lấy tay vịn cầu thang, muốn xem phản ứng của Tần Kiêu.

“Ý của cô là người mà chị gái cô coi như là rác rưởi đã bị cô nhặt đi sao?” Giọng nói khinh bỉ của Tần Kiêu từ trong không khí truyền đến: “Chị của cô không cần rác rưởi, cho dù đã ném vào thùng rác cô cũng không xứng nhặt, hiểu chưa?”
Chương kế tiếp