Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 15
Đường Miễu bị nghẹn đến mức sắc mặt cứng đờ, Tần Kiêu cũng không thèm nhìn cô, ngữ khí vô cùng tùy ý khinh thường, phảng phất cô chính là một đống rác rưởi, giống như tát một cái vào mặt cô, làm cho hai má của cô nóng bừng.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có những thứ cô không cần thì mới đến phiên của Đường Khê, cô đã quen với cảm giác vượt trội ở trước mặt Đường Khê, chưa từng có ai nói cô thua kém Đường Khê.

Cô tiến lên một bước, đang muốn tranh luận vài câu, ánh mắt Tần Kiêu hơi tối lại, Đường Miễu bị ánh mắt sắc bén của anh dọa sợ đến vô thức lùi về phía sau mấy bước.

Sắc mặt của Tần Kiêu trở nên lạnh lùng, không thèm để ý môi Đường Miễu đã tái nhợt, mắt đỏ hoe, anh đang định quay lại sảnh tiệc thì ngẩng đầu lên đã thấy Đường Khê đang đứng ở bậc thang.

Khóe môi Đường Khê hơi nhếch lên, mỉm cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ hài lòng, tựa hồ là đang khen ngợi thái độ vừa rồi của anh.

Tần Kiêu hơi sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đường Khê nhìn vẻ mặt của anh, cảm thấy giống như anh là làm việc xấu bị phát hiện vậy, có chút buồn cười, nhấc chân đi đến bên cạnh anh, chủ động nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: "Sợ anh không tìm thấy đường cho nên em lên xem thử."

Đường Miễu nhìn thấy Đường Khê, sắc mặt càng thêm khó coi, cũng không có vì ở sau lưng Đường Khê ngầm châm ngòi ly gián mà cảm thấy chột dạ mà chỉ bởi vì bị Đường Khê nghe thấy cô bị Tần Kiêu chế giễu mới cảm thấy xấu hổ.

Đặc biệt là Đường Khê lại giống với Tần Kiêu cũng không thèm nhìn cô một cái.

Thái độ khinh thường đó phảng phất giống như không thèm để cô vào mắt, khiến cô cảm thấy bản thân mình giống như một tên hề.

Đường Khê nắm tay Tần Kiêu, khớp xương ngón tay hơi cong lên, anh giữ tay cô lại, sắc mặt dần lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: "Nhà họ Đường vốn không lớn."

Có thể tìm được đường thì nói là có thể tìm được đường, lại cứ nhất định phải nói ‘nhà họ Đường không lớn’, lời này là muốn làm tức chết những người còn lại trong nhà họ Đường sao!

Đường Khê không nhịn được liền cười khúc khích.

Tần Kiêu cho rằng cô đang cười vì cuộc nói chuyện vừa rồi của anh và Đường Miễu, chờ đến khi đi đến nơi chỉ còn có hai người, anh mới chậm rãi nói: "Cô ấy quá ồn ào."

Đường Khê ừ một tiếng và gật đầu đồng ý: "Chắc chắn là cô ta quá ồn ào chọc cho anh phiền chán chứ không phải là muốn trút giận cho em."

Những ngón tay đang nắm lấy bàn tay của Đường Khê hơi dừng lại một chút, anh tức muốn hộc máu mà ra sức nhéo lòng bàn tay của cô.

Tâm tình của Đường Khê đang tốt vì vậy cứ tùy tiện để cho anh nhéo.

Đối với hành vi vì mình mà trút giận của Tần Kiêu, cô cũng không nghĩ nhiều, hiện tại cô là Tần phu nhân, cô là đại diện cho bộ mặt của nhà họ Tần, Đường Miễu bịa đặt lung tung về cô thì chẳng khác nào là đang đánh vào mặt của nhà họ Tần.

Khi trở lại sảnh tiệc, những người dự tiệc đã đang dùng bữa rồi, Đường Hưng Xương thấy hai người tay trong tay đi xuống, cười đến mặt đầy nếp nhăn, liền gọi hai người họ ngồi xuống, muốn dùng thân phận là cha vợ nói mấy lời dặn dò khuyên nhủ.

Lời vừa đưa đến bên môi, chạm đến vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Kiêu, đầu óc vốn đã bị rượu làm cho tê liệt liền tỉnh táo hơn rất nhiều, ông đặt ly rượu xuống, thanh âm mang theo sự lấy lòng hướng Tần Kiêu: “Nghe Tiểu Khê nói rằng con đã ngồi một ngày đường để về đây, chắc là vô cùng mệt mỏi, không bằng đêm nay ở lại đây, ở phòng của Tiểu Khê đi.”

Ông nháy mắt với Đường Khê, muốn Đường Khê nói hộ ông vài câu.

Đường Hưng Xương còn chưa kịp nói chuyện, Tần Kiêu đã giơ tay nắm tay Đường Khê lên, để cho mọi người trong nhà họ Đường biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, sắc mặt lại vô cùng nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Không cần."

Đường Hưng Xương lại nói: "Vậy thì vào phòng Tiểu Khê nghỉ ngơi một lát, lát nữa hãy đi."

Đường Khê có thể nhìn ra Tần Kiêu sắp nổi giận, có lẽ là bởi vì vừa rồi bị Đường Miễu chọc giận, anh lại không thể trút giận lên người một cô gái nhỏ cho nên liền giận lây sang cha của cô.

Cô dùng ngón tay vỗ vỗ mu bàn tay Tần Kiêu, Tần Kiêu quay đầu nhìn cô.

Đường Khê không nhìn anh, cười nói với Đường Hưng Xương: "Cha, chúng con không mang theo thứ gì đến đây, nếu ở lại đây thì có chút bất tiện. Hôm nay Tần Kiêu mệt mỏi, vì vậy không ngồi lâu nữa, chúng con trở về trước đây."

Đường Hưng Xương thấy Đường Khê nói vậy cũng không giữ hai người lại nữa, quay đầu gọi Liên Nhã Ba để cùng ông tiễn khách.

Sau khi được Đường Khê vỗ về, Tần Kiêu không nói gì nữa, anh nắm tay cô với vẻ mặt bình tĩnh, bước vào trong xe dưới ánh mắt dò xét của mọi người.

Cửa xe vừa đóng lại, Tần Kiêu đã mím môi, quai hàm căng thẳng, vẻ mặt không vui.

Tức giận.

Bình thường thì Đường Khê sẽ không quan tâm đến anh vào những lúc như thế này nhưng hôm nay Đường Khê biết rằng anh tức giận là vì cô.

Khi nói chuyện với cha cô, anh rõ ràng là muốn nói gì đó với ông nhưng cô lại không để cho anh nói ra.

Im lặng một lúc lâu, Đường Khê liền vươn tay chọc chọc bả vai của anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh là đang trách em vừa rồi không cho anh nói chuyện sao?"

Tần Kiêu nói với vẻ mặt không có biểu cảm: "Em là vợ của tôi, ở nhà họ Đường lại bị người khác khi dễ đương nhiên là muốn đi tìm Đường Hưng Xương."

Ngay cả hai chữ bố vợ cũng không gọi nữa, quả nhiên muốn đem sự tức giận mà Đường Miễu gây ra đổ lên người Đường Hưng Xương.

"Anh có thể tin tưởng em, vì em thật sự hết giận rồi, em rất vui vẻ, em không phải không muốn cho anh nói chỉ là chung quanh có nhiều người như vậy, nếu nháo loạn lớn thì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh."

Tần Kiêu vốn nghĩ rằng cô chỉ là đang quan tâm đến thể diện của Đường Hưng Xương mới ngăn cản anh nói chuyện, kết quả cô lại nói sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.

Đường Khê luôn biết cách dỗ dành mọi người vui vẻ, mấy lời này của cô cũng không biết là nói thật hay nói dối nhưng sự tức giận mà anh tích tụ trong nhà họ Đường đúng là đã giảm đi rất nhiều.

Anh nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm."

"Nhưng em quan tâm." Đường Khê nghiêng người đối mặt với anh nói: "Cha em dù sao cũng là người lớn, anh tức giận với ông ấy ở trước mặt nhiều người như vậy cho dù anh có lý nhưng trong mắt người ngoài anh vẫn là người kiêu ngạo ngang ngược, làm chuyện tốt thì không ai biết nhưng tiếng xấu thì vẫn luôn được đồn xa. Vừa rồi không chỉ có nhà họ Đường ở đó, còn có mấy người có quan hệ tốt với nhà họ Đường cũng đến, không đến một ngày cả Nam Thành sẽ biết chủ tịch Tần của tập đoàn Ích Viễn nổi giận với cha vợ, em không muốn mọi người nói về anh như vậy."

Đường Khê nhận ra lúc cô nói chuyện Tần Kiêu cũng đã quay mặt lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cô, hàng mi dài hơi rũ xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đường Khê bị anh nhìn bất giác cảm thấy có chút không thoải mái liền đưa tay lên vén tóc.

Một lúc sau, anh thu hồi tầm mắt, ngả nửa người về phía sau, hơi hếch cằm lên và ngân nga.

Đường Khê biết, mắc kệ trong lòng anh nghĩ gì thì ngoài mặt anh đã chấp nhận cách nói này của cô, tạm thời không còn tức giận nữa.

Tần Kiêu nhắm mắt lại, giữa mày hiện lên một chút mệt mỏi.

Đường Khê nghĩ đến lần duy nhất cô gọi cho anh trong những ngày này đã nghe thấy âm thanh xây dựng ở công trường phát ra qua điện thoại, có lẽ anh tự mình đi đến công trường, mấy ngày này vẫn luôn bận rộn, kết thúc chuyến công tác lại vội vàng đến nhà họ Đường cùng cô. Lúc ở nhà họ Đường vẫn cố tỏ ra bình thường đến khi lên xe mới có thể thả lỏng thư giãn.

Người đàn ông ngày rốt cuộc định cậy mạnh đến mức nào chứ?

Cũng không biết tại sao sống mũi của Đường Khê đột nhiên cay cay.

Không phải xung quanh cô không có người tốt, những người bạn như Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đều rất quan tâm đến cô nhưng ở trong nhà họ Đường anh chính là người duy nhất chịu đứng ra bảo vệ cô.

Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu đưa lưng về phía anh, ngồi dịch sang bên phải giữ khoảng cách với anh.

Cảm giác được người ngồi bên cạnh mình phát ra tiếng động, Tần Kiêu khẽ mở mắt ra liền thấy cô đang quay lưng về phía mình, cho rằng cô lại làm phiền anh, cau mày nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi, giơ tay nhấn nhấn huyệt thái dương rồi ngồi dậy.

Anh nhìn Đường Khê chằm chằm một lúc nhưng cô không hề quay mặt lại.

Anh im lặng một lát, nghiêng người, từ phía sau lấy ra hai cái túi đưa cho Đường Khê nói: "Cho em."

Đường Khê cúi đầu liếc nhìn túi đồ, không cần xem cũng biết bên trong chứa túi.

Cô hơi nghiêng người, cầm lấy túi đồ đặt bên cạnh, nói lời cảm ơn hai lần rồi lại quay mặt đi.

Chỉ trong hai giây, Tần Kiêu đã nhìn thấy đuôi mắt của cô có chút đỏ hồng.

Mắt anh tối sầm lại, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp.

Chính là vừa rồi lúc ở nhà họ Đường có một người họ hàng của nhà họ Đường đến bắt chuyện với anh cho nên anh tiện tay cầm lấy.

Anh chụp ảnh tấm danh thiếp và gửi cho Lý Anh.

Tần Kiêu: [Cậu đi tìm hiểu một chút xem mối quan hệ giữa vợ tôi và Đường Hưng Xương như thế nào.]

Lý Anh: "..."

Quan hệ giữa vợ anh và bố vợ của anh như thế nào, sao anh không trực tiếp mở miệng hỏi đi? Lại còn phải đi điều tra.

Lý Anh: [Được, chủ tịch Tần.]

Người đưa danh thiếp cho Tần Kiêu là muốn lấy lòng Tần Kiêu, nghe được ý định của Lý Anh, anh ta đã kể cho Lý Anh tất cả những gì anh ta biết.

Trên thực tế, về cơ bản đều nói về mối quan hệ giữa Liên Nhã Ba và Đường Khê, không có đề cập nhiều đến Đường Hưng Xương bởi vì Đường Hưng Xương vẫn luôn bận rộn với công việc của công ty và không quan tâm nhiều đến gia đình, mọi việc trong nhà đều là do Liên Nhã Ba phụ trách.

Đương nhiên, người họ hàng nhà họ Đường đưa danh thiếp cho Tần Kiêu cũng không biết rõ được những chuyện xảy ra hàng ngày trong nhà họ Đường, mấy chuyện này đều là do vợ của anh ta kể lại cho anh ta nghe mà thôi.

Sau khi về đến nhà, Đường Khê đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Tần Kiêu ngồi trên ghế sofa, đọc xong tài liệu do Lý Anh gửi đến thì lông mày nhíu chặt lại.

Sau khi tắm xong, Đường Khê đắp mặt nạ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tần Kiêu lạnh lùng ngồi ở chỗ đó,cũng không sợ hãi, cô chậm rãi đi tới ngồi ở mép giường, đối mặt với anh, xoa xoa nếp gấp mặt nạ ở khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Anh đã mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm rửa đi, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút."

Tần Tiếu liếc nhìn cô một cái, không nói gì nhấc chân đi vào phòng tắm.

Đường Khê đứng dậy khỏi giường, cầm lấy điện thoại di động, dựa lưng vào chiếc ghế sô pha mà anh vừa ngồi.

Tần Kiêu lại đột nhiên từ phòng tắm đi ra, thấy cô nhanh như vậy đã ngồi ở trên sô pha, anh dừng lại, đột nhiên cảm thấy cô giục anh đi tắm là vì muốn ngồi ghế sô pha.

Đường Khê thoáng thấy anh đứng trước cửa phòng tắm nhìn cô chằm chằm, quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô đang đắp mặt nạ, hi nói chuyện cũng không thể nói quá lớn.

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Không có gì.”

Anh xoay người đi vào phòng thay đồ, Đường Khê nhìn thấy anh lấy bộ đồ ngủ từ bên trong ra.

Hóa ra là quên lấy đồ ngủ, cái này có gì mà phải xấu hổ chứ.

Đường Khê đã sớm điều chỉnh tâm tình, nhiều năm như vậy nhà họ Đường đã không còn tác động nhiều đến cô nữa, cô rất biết cách điều chỉnh tâm tình, hôm nay đột nhiên xúc động, có lẽ là bởi vì...

Trong đầu Đường Khê hiện lên câu nói đầy giễu cợt của Tần Kiêu đối với Đường Miễu, cô quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, khóe môi bất giác cong lên, phát hiện mặt nạ sắp rơi ra liền nhanh tay giữ mặt nạ lại.

Điện thoại di động nhận được vài tin nhắn từ Tô Chi.

Tô Chi: [Mẹ kế của cậu cùng Đường Miễu có gây khó dễ cho cậu không?]

Tô Chỉ: [Cháu trai rùa lại làm phiền cậu sao?]

Tô Chi: [Bạch mã hoàng tử đã đến đón cậu chưa?]

Đường Khê trả lời: [Vừa rồi điện thoại hết pin, sạc pin mất một lúc, hiện tại bọn tớ đang ở nhà! ]

Về nhà, cô bỗng cảm thấy bình yên đến lạ.

Tô Chi: [Về nhà là tốt rồi.]

Đường Khê dùng đầu ngón tay gõ gõ màn hình, không nhịn được cười mà đem chuyện Đường Miễu đi tìm Tần Kiêu kể cho Tô Chi biết.

Tô Chi: [Ôi trời, chồng của cậu đúng thật là tài giỏi, nhiều năm như vậy, tớ đã hết lần này đến lần khác chửi mắng cháu trai rùa và Đường Miễu nhưng tớ lại không tìm thấy câu nào mô tả hai người bọn họ chính xác như vậy, thực sự là do tớ tài hèn học ít, vốn từ không đủ.]

[Tớ vẫn luôn cảm thấy cháu trai rùa và Đường Miễu giống như một cặp gì đó nhưng tớ lại không thể diễn tả thành lời được, hôm nay đã được thông suốt rồi, bọn họ không phải là rác rưởi và thùng rác hay sao?]

Tô Chi: [Không phải cậu nói chồng cậu là một người đàn ông lịch thiệp sẽ không so đo với con gái nhỏ tuổi sao? Đây mà là không cùng con gái nhỏ tuổi so đo sao?]

Đường Khê: [Có lẽ là do Đường Miễu quá mức phiền phức! Hôm nay cũng là lần đầu tiên tớ nghe thấy Tần Kiêu nói nhiều lời như vậy để đuổi người, anh ấy còn chưa nói với tớ nhiều như vậy bao giờ.]

Tô Chi: [Sao tớ lại cảm thấy câu này của cậu là đang muốn khoe khoang khi được lợi vậy?]

Đường Khê: [Thật mà, bình thường mỗi lần anh ấy châm chọc tớ đều chỉ nói một chữ ‘hừ’, ‘ừm’, để tớ đếm xem anh ấy dùng bao nhiêu từ để nói với Đường Miễu.]

Đường Khê giơ tay lên nghiêm túc đếm.

[Ba mươi bảy chữ, anh ấy vậy mà lại nói một câu dài ba mươi bảy chữ, anh ấy thật sự chưa từng nói một câu dài như vậy với tớ, thật sự chưa từng có! ]

Tô Chi: "..."

Tô Chi: [Hay là lát nữa cậu nói với anh ấy mấy câu làm cho anh ấy không thể chịu đựng được để anh ấy dùng mấy câu nhiều chữ để mắng cậu.]

Đường Khê: [Tớ có bệnh sao? Lại muốn người khác mắng mình.]

Tô Chi: [Ai da, hiện tại mối quan hệ của cậu và chồng cậu như thế nào rồi?]

Đường Khê nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời: [Không thân.]

Tô Chi: [...Tớ cảm thấy chồng của cậu đối với cậu không tệ, hai người có thể thử tìm hiểu nhau xem.]

Đường Khê: [Ừm, cứ thuận theo tự nhiên đi.]

Cửa phòng tắm mở ra, Tần Kiêu từ bên trong đi ra.

Đường Khê liếc nhìn thời gian, vậy mà đã nói chuyện với Tô Chi được hơn hai mươi phút rồi.

Đường Khê: [Chờ một chút, thời gian tháo mặt nạ của tớ đến rồi, tớ đi rửa mặt.]

Gửi xong câu này, cô đem điện thoại đặt sang một bên, tháo mặt nạ ném vào thùng rác, đi vào phòng tắm rửa mặt dưỡng da.

Lúc đi ra cô nhìn thấy Tần Kiêu đã lên giường, dựa người vào đầu giường, trong tay cầm điện thoại di động, cũng không biết là nói chuyện với ai.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh lên giường trước cô.

Đường Khê đứng bên giường hai phút, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để đi vào phía trong giường.

Trước đó anh đột nhiên đề xuất việc vận động để giúp ngủ ngon, cô sợ đến mức suýt chút nữa lăn xuống giường. Hôm sau, cô đã nhờ người chuyển giường vào sát tường.

Anh ngủ bên ngoài, cô ngủ bên trong.

Bây giờ cô muốn vào trong thì có hai cách, một là từ chỗ cô thường ngủ đi lên, sau đó bước qua người anh để đi vào trong.

Cách thứ hai là trực tiếp từ cuối giường đi lên mà không cần phải đi qua anh.

Chỉ là cô luôn cảm thấy nếu từ cuối giường trèo lên thì có chút khó xử.

Nhìn cô đứng im một chỗ lâu như vậy, Tần Kiêu ngẩng đầu lên khỏi điện thoại và hỏi: "Em đứng ở đó làm gì vậy?"

Đường Khê đương nhiên sẽ không nói cho anh biết bản thân cô đang suy nghĩ chuyện làm thế nào để đi vào trong giường, liền học theo cách nói chuyện ngày thường của anh: "Không có gì."

Đường Khê phát hiện phong cách trả lời của Tần Kiêu cũng rất thuận tiện, chỉ cần ba chữ liền có thể giải quyết vấn đề, cũng không cần phải giải thích quá nhiều.

Đặc biệt là khi dùng với một người không thích hỏi lại như Tần Kiêu thì càng thuận tiện.

Cô suy nghĩ một lát, vẫn là chọn cách đi vòng đến cuối giường sau đó cởi giày rồi lên giường.

Để không thu hút ánh nhìn của Tần Kiêu, cô không đứng trên giường mà chống tay xuống giường rồi từ cuối giường bò lên đầu giường.

Tần Kiêu không ngừng liếc nhìn cô, thấy cô từ cuối giường trèo lên giường, bộ đồ ngủ bằng lụa vừa vặn với đường cong quyến rũ của cô, vải nơi cổ áo rũ xuống, nhìn thoáng qua, cô có thể thoáng thấy được khung cảnh như ẩn như hiện của cô.

Cô cúi đầu, không để ý đến ánh mắt của anh.

Tần Kiêu nghĩ về đêm trước chuyến công tác, về những ngón tay mềm mại của cô, yết hầu lại chuyển động.

Đường Khê bò đến đầu giường, vén chăn chui vào, gối đầu trên gối, ngẩng đầu nhìn anh.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Tần Kiêu thu hồi ánh mắt, hờ hững nhìn trần nhà, trong lòng có chút chột dạ.

“Tần Kiêu.”

“Hử.”

Anh đáp lại rất nhanh, câu trả lời trầm thấp này rất nhanh khiến ký ức của Đường Khê trở về cái đêm cách đây khoảng một tháng, hai người nằm trên giường không ngủ được, cô gọi tên của anh, anh cũng nhanh chóng trả lời lại cô.

Sau đó, anh lại đề nghị vận động để dễ ngủ.

Vào lúc này, những ký ức đó làm cho hô hấp của Đường Khê đông cứng lại.

Cô co người lại dưới chăn, giữ chặt chăn, thận trọng nói: “Anh có thể tắt đèn đi không?”

Tần Kiêu: “Được.”

Tần Kiêu vươn tay tắt đèn.

Căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Sau nửa tháng, hai người lại nằm chung trên một chiếc giường, trải qua một đêm càn quấy do rượu đó, tưởng chừng là phải gần gũi với nhau hơn một chút nhưng tựa hồ cái gì cũng không thay đổi.

Dù sao nói thế nào thì đêm đó, lời giải thích chính thức của Tần Kiêu chính là do rượu trong người quấy phá.

Hôm nay, anh không say rượu.

Đường Khê nhắm mắt lại, như thường lệ, phớt lờ sự tồn tại của anh, giả vờ ngủ.

Một lúc sau, Đường Khê nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu giường bên kia.

Anh lại tiến sát về phía cô.

Đường Khê nín thở và dùng ngón tay cào vào ga trải giường.

“Đường Khê.”

Tần Kiêu cuối cùng cũng gỡ bỏ sự kiêu ngạo mà cúi đầu, đem mặt ghé sát vào tai của Đường Khê.

Đường Khê quay người, quay mặt vào bên trong, đưa lưng về phía anh, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, dưới sự căng thẳng, cô hoảng sợ nói: "Em... cái đó của em tới rồi."

Anh mắt của Tần Kiêu đông cứng lại, im lặng một lát, anh chậm rãi nói ừ.

Anh nhích người qua rồi cũng không có mặt mũi lùi lại, anh cùng Đường Khê nằm trên cùng một chiếc gối, tiếng hít thở đều đều.

Đường Khê vô cùng rối bời.

Tần Kiêu cũng vô cùng khổ sở.

Nghe thấy tiếng thở của anh, Đường Khê mới hối hận vì sao vừa rồi bản thân lại nói dối, khổ sở như vậy, còn không bằng nhanh chóng giải quyết.

Nếu như bị Tần Kiêu phát hiện cô lại nói dối, người đàn ông kiêu ngạo này có lẽ sẽ vô cùng tức giận, loại lừa dối này so với việc trực tiếp từ chối anh còn khó chấp nhận hơn nhiều.

Hổ thẹn cùng khó chịu đan xen ở trong đầu, cũng không biết qua bao lâu, mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, Đường Khê đã nghĩ đến việc sáng mai sẽ dậy sớm, bù đắp cho Tần Kiêu bằng cách nấu cho anh một bữa sáng thịnh soạn.

Cuối cùng cô lại quên đặt đồng hồ báo thức hoặc là bị Tần Kiêu tắt đi, cô ngủ một giấc thật say rồi tự mình tỉnh giấc, lúc mở mắt ra đã là chín giờ rưỡi, Tần Kiêu đã sớm không có ở nhà mà đến công ty rồi.

Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trong phòng bếp, Đường Khê ăn không ngon miệng, tùy tiện uống mấy ngụm cháo rồi xách túi đến phòng làm việc.

*

Tập đoàn Đường thị.

Lý Anh ra khỏi văn phòng của Đường Hưng Xương với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Sáng nay vừa vào công ty, ông chủ của anh đã giao cho anh một nhiệm vụ, yêu cầu anh đến tập đoàn Đường thị một chuyến, nhục nhã cha vợ của ông chủ, uy hiếp sẽ rút vốn đầu tư.

Nếu trực tiếp rút vốn tập đoàn Đường thị lại thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn nhưng rắc rối ở chỗ ông chủ chỉ đang uy hiếp chứ không có ý định thực sự rút vốn.

Loại chuyện có thể đóng cửa giải quyết với nhau này sở dĩ rơi xuống đầu anh là bởi vì ông chủ của anh nói đây dù sao cũng là cha vợ của ông chủ, vợ của ông chủ lo lắng nếu ông chủ trực tiếp đến nhà làm nhục cha vợ, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông chủ.

Trên thực tế, Lý Anh nghi ngờ lúc ông chủ đưa ra quyết định này vẫn chưa được vợ ông chủ đồng ý, ông chủ chính là sợ sau khi vợ mình phát hiện sẽ tức giận, vì vậy liền tìm anh đến để gánh tội thay.

Vạn nhất đến lúc đó Đường Hưng Xương tìm vợ của ông chủ cáo trạng, bà chủ cảm thấy đau lòng cho cha mình, muốn trút giận thay cha mình, với tình trạng hiện tại của ông chủ, có lẽ anh phải đi tìm một công việc mới rồi.

Tuy rằng đây là một việc rất khó giải quyết nhưng anh vẫn làm việc rất chuyên nghiệp, ngoan ngoãn làm theo lệnh của ông chủ, với thái độ coi thường tất cả chúng sinh, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đường thị, anh đã cáo mượn oai hùm làm nhục cha vợ.. của ông chủ.

*Cáo mượn oai hùm: là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình.

Khi anh hếch mũi đi ra, cũng nhìn thấy được sắc mặt của cha vợ ông chủ.

Sắc mặt tái nhợt, trong giây lát Lý Anh tựa hồ nhìn thấy được cả tương lai mờ mịt của chính mình.

Lý Anh rời khỏi tập đoàn Đường thị không bao lâu thì Đường Hưng Xương đã gọi điện cho Đường Miễu về nhà đợi ông ta.

Đường Miễu đang cùng nhóm bạn bè đi mua sắm trên phố, khi nhận được điện thoại của Đường Hưng Xương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn như thường lệ làm nũng, nói sẽ không về nhà, muốn ở bên ngoài chơi mấy ngày, muốn Đường Hưng Xương gửi tiền cho cô ta.

Đường Hưng Xương mặc dù cưng chiều cô nhưng ông cũng không cho phép cô làm ra bất cứ điều gì gây hại cho lợi ích của công ty, vừa rồi Tần Kiêu đã cử Lý Anh đến nói công ty của ông không đáng một đồng.

Nói sở dĩ nhà họ Tần nguyện ý hợp tác với nhà họ Đường, hoàn toàn là vì Tần phu nhân, có người khiêu khích quan hệ giữa Tần phu nhân và nhà họ Tần, chủ tịch Tần tâm tình không tốt, không thể nào trút giận lên vợ mình nên chỉ còn cách tìm người đã châm ngòi ly gián tính sổ mà thôi.

Trước khi rời đi còn để lại một câu, nếu vẫn không hiểu hãy về nhà và hỏi mấy người trong nhà ông xem họ đã làm gì.

Hôm qua Tần Kiêu và Đường Khê mới đến nhà họ Đường để tham dự bữa tiệc sinh nhật của ông, hôm nay đã xảy ra chuyện, rõ ràng chính là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó ở nhà họ Đường.

Vấn đề này rất dễ hỏi, trong nhà ngoài ông ra chỉ còn lại Liên Nhã Ba và Đường Miễu, vấn đề chắc chắn nằm ở một trong số họ.

Đường Hưng Xương nghiêm khắc ra lệnh cho Đường Miễu quay trở lại, và trong vòng vài phút sau khi về đến nhà, ông đã đem mọi chuyện hỏi rõ ràng.

Đường Hưng Xương giơ tay định tát Đường Miễu, Đường Miễu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị Đường Hưng Xương tát, cũng chưa từng thấy Đường Hưng Xương mất bình tĩnh như vậy, sợ tới mức đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Liên Nhã Ba ngăn ông lại không cho ông đánh: "Tại sao anh lại đánh Miễu Miễu? Miễu Miễu cũng không cố ý, chuyện cũng không lớn, đáng để cho anh tức giận như vậy sao, anh là đang làm cho đứa nhỏ sợ đó!"

Đường Hưng Xương đẩy bà ra, chỉ vào Đường Miễu nói: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bắt nạt chị của con, từ nhỏ đến lớn, chị của con đã khi nào làm ra chuyện có lỗi với con chưa, lại vẫn không hiểu..."

Ông nhìn đến chỗ đồ mà Đường Miễu mua về, tức giận đá văng chúng đi nói: "Hiện tại con còn có thể tiêu tiền như nước là bởi vì chị của con gả cho Tần Kiêu, con lại chạy đến trước mặt Tần Kiêu nói mấy lời khiêu khích đó, châm ngòi ly gián quan hệ giữa chị con và Tần Kiêu, chính là cảm thấy sống sung sướng chán rồi sao?"

Một chiếc túi bay đến trên người Đường Miễu, Đường Miễu giật mình, khóc lóc lớn tiếng nói: "Ai bảo chị ta đã kết hôn rồi vẫn còn muốn Ninh Viễn của con.”

“Im đi, cái đồ ngu ngốc, cha đánh chết…” Lòng bàn tay Đường Hưng Xương xẹt qua tai Đường Miễu nhưng không tát cô mà lấy tay che ngực thở hổn hển.

"Cha, cha, cha không sao chứ?"

“Hưng Xương.”

Liên Nhã Ba và Đường Miễu một trái một phải đỡ lấy ông.

Đường Hưng Xương xua tay không cho hai người giúp đỡ, mắng Đường Miễu: "Con cho rằng ai cũng không có đầu óc như con, lại đi thích Tống Ninh Viễn hay sao? Nếu không phải ông nội con và nhà họ Tống đã sắp xếp ổn thỏa chuyện này, con lại một lòng nhào vào người Tống Ninh Viễn thì cha sẽ đồng ý sao? Người nhà họ Tống thì tính là cái gì, lại cư nhiên dám đứng ở giữa hai đứa con gái của cha mà chọn lựa, cha nói cho con biết nếu chị của con và Tần Kiêu xảy ra vấn đề, nhà họ Tần sẽ không trợ giúp nhà họ Đường nữa thì người đầu tiên phủi sạch quan hệ với nhà họ Đường chính là nhà họ Tống, con cho rằng Tống Ninh Viễn sẽ cưới con sao!"

“Không thể nào, bác Tống thực sự rất thích con, bà ấy luôn muốn con làm con dâu của bà ấy.” Đường Miễu to tiếng phản bác.

Đường Hưng Xương sợ rằng bản thân không nhịn được mà đánh chết cô, quay đầu trừng mắt với Liên Nhã Ba nói: "Đây là cô con gái ngoan mà em đã dạy dỗ sao!"

“Là em dạy đó, anh chưa từng dạy dỗ qua, anh suốt ngày không về nhà, em thay anh chăm sóc hai đứa con gái, anh cho rằng dạy đứa nhỏ rất dễ sao?”

Liên Nhã Ba liền cãi nhau với Đường Hưng Xương.

Nhà họ Đường hỗn loạn thành một nồi cháo heo.

Cùng lúc đó, Đường Khê đang uống trà chiều nhận được tin nhắn từ Lý Anh.

Lý Anh: [Bà chủ, hình như hôm nay tôi đã làm ra một việc không đúng.]

Đường Khê: "..."

Tình huống gì vậy, trợ lý của Tần Kiêu làm việc không đúng lại gửi tin nhắn cho cô làm gì.

Đường Khê hiếm khi trả lời lại những tin nhắn khó hiểu như vậy nhưng vì Lý Anh thường xuyên gửi những tin nhắn khó hiểu như vậy hơn nữa thái độ của anh ta không tệ lắm nên Đường Khê đã trả lời một cách lịch sự.

[Việc gì làm không đúng.]

Lý Anh: [Sự việc đã được làm xong chỉ là trước đó không điều tra rõ tác hại tiềm ẩn, xin hỏi tình trạng sức khỏe hiện tại của cha ngài như thế nào?]

Đường Khê: [? ? ]

Lý Anh: [Xin hỏi một câu, cha của ngài có bị cao huyết áp, tắc mạch máu não, động kinh, bệnh tim các loại không thể tức giận quá độ hay không chịu kinh hãi không?]

Đường Khê: "..."
Chương kế tiếp